Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 53: Lòng có mãnh hổ

- Là hắn, khó trách hắn lại đối với ta như thế Khó trách đám người Nạp Lan Hải bị tiêu diệt toàn bộ. Nạp Lan Phượng khiếp sợ trong lòng, thì ra là Lâm Phong, ả phái người đi đánh chết Lâm Phong.

Nhớ tới những hành vi của Lâm Phong tại tửu lâu, trong lòng Nạp Lan Phượng chua sót, ả có tư cách gì mà Lâm Phong phải đem cô ta để trong mắt, thậm chí trong lòng Nạp Lan Phượng còn sinh ra hối hận.

Nhìn đến đám người Lâm gia khiếp sợ, ánh mắt mọi người ngưng lại, âm thầm đoán người này là ai, nhưng lại làm người Lâm gia chấn động như thế.

-Không có khả năng, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy!!

Lâm Thiên như trước không thể tin được tất cả những gì trước mắt là sự thật, thanh niên mạnh mẽ không ai bì nổi này dĩ nhiên là người cô ta vẫn xem thường, phế vật Lâm Phong, dưới loại tâm lý chênh lệch này làm cho người ta khó thể chịu được.

-Không có gì là không có khả năng! Là ta, Lâm Phong, là tên phế vật Lâm Phong bị các ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ, trục xuất khỏi gia tộc.

Giọng của Lâm Phong đạm mạc, đơn giản một câu lại đánh thật mạnh lên người Lâm gia. Lâm Phong cường hãn như thế vốn là vinh quan của Lâm gia họ, bọn họ vốn nên hoan hô Lâm Phong cường đại, nhưng một màn trước mắt này lại có vẻ như châm chọc, người bị bọn họ trục xuất lại không ai có thể sánh bằng.

-Rầm. Tất cả mọi người chấn động, đúng là Lâm Phong, bị Lâm gia từ bỏ Lâm Phong Theo như đồn đãi là phế vật vô cùng, bị Lâm gia trục xuất, tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ đồn đại đều là giả dối.

Tất cả phát sinh hôm nay đều quá rung động, không ai sẽ nghĩ tới Thu Nguyên Hạo sẽ xuất hiện, càng không có người dự đoán được, bọn họ chứng kiến một thiên tài nang trời xuất thế, nhưng thiên tài này lại là phế vật bị quẳng đi.

-Khó trách hắn phải che mặt như vậy.

-Lâm Thiên, ngươi cuồng ngạo tự đại, không coi ai ra gì, cũng chỉ kiêu ngạo ở trong gia tộc mình mà thôi, trong mắt của ta, đừng nói đến thiên tài, ngươi chỉ là một con nhóc ngu ngốc! Lâm Bá Đạo, đại trưởng lão, thực lực của ngươi không bằng cha ta, ngay cả mấy chiêu của cha ta cũng không tiếp được, nhưng cấu kết Thái Thượng trưởng lão mưu đoạt vị trí gia chủ, trục xuất cha con ta ra khỏi gia tộc! Thứ mà các ngươi cùng lão Thái Thượng trưởng lão dựa vào không phải là thiên phú của Lâm Thiên sao? Cho rằng Lâm Thiên sẽ có một ngày bước lên trời, bởi vậy nên mới coi thường cha con ta.

-Nhưng là, hiện tại tất cả mọi người nhìn đến, Lam Thiên trước mặt ta chẳng là cái thá gì. Các ngươi có cảm thấy buồn cười, các ngươi có cảm thấy thẹn, các ngươi có cảm thấy hối hận? Đương nhiên, ta hiểu được! Cho dù có hối hận các ngươi cũng sẽ không thừa nhận, nhưng là hôm nay chỉ mới là bắt đầu, ta chỉ là chứng minh các ngươi buồn cười, ngu xuẩn, bản mặt dơ bẩn. Tương lai, ta sẽ lại bước lên Lâm gia, những gì các ngươi cho cha con ta sẽ được trả lại toàn bộ.

Lâm Phong vốn rất ít nói nhưng giờ không còn trầm mặc nữa, mỗi một câu đều đập lên nội tâm đám người Lâm gia, làm cho trong lòng đám người Lam gia khiếp sợ.

Lâm Phong nói không sai, sở dĩ người Lâm gia dám phản Lâm Hải mà tán thành Lâm Bá Đạo trở thành gia chủ, không phải bở vì Lâm Bá Đạo rất mạnh, thực lực Lâm Bá Đạo còn không bằng Lâm Hải, tất cả chỉ bởi vì thiên phú của Lâm Thiên. Bọn họ cho rằng bằng vào thiên phú đó, tương lai của Lâm Thiên sẽ bất khả hạn lượng, Lâm gia cũng được nước lên thuyền, được đến ưu việt.

Nhưng mà bọn họ trăm triệu không ngờ, bọn họ lấy lòng Lâm Thiên mà lại đem một thiên tài đệ tử khác của gia tộc trục xuất. Hơn nữa, đệ tử gia tộc này còn có thể là chủ nhân Lâm gia tương lai.

Đây mới chỉ là mới bắt đầu thôi Lấy thiên phú Lâm Phong, tương lai hắn sẽ mạnh như thế nào, Lâm Thiên có thể đuổi kịp sao?

Vì sao nhân vật thiên tài như vậy lại bị bọn họ trục xuất khỏi gia tộc? Vì sao ngày đó Lâm Phong đánh bại Lâm Hồng, không ai cho hắn cơ hội nở rộ hào quang, giống như tất cảa mọi người đã nhận định hắn không bằng Lâm Thiên. Cho tới giờ khắc này, Lâm Phong cao cao tại thượng trên chiến đài, ngạo thị quần hùng, quan sát tất cả thiên tài.

Hối hận sao? Người của Lâm gia đương nhiên hối hận, bọn họ biết, hết thảy đều không thể vãn hồi, bọn họ bỏ lỡ thanh niên chấn động Dương Châu thành, mặc dù là người tới từ Hoàng Thành cũng không bằng Lâm Phong.

-Súc sinh, ngươi câm miệng cho ta! Lâm Bá Đạo không phản bác được lời Lâm Phong thì thẹn quá hóa giận.

-Lâm Bá Đạo, ngươi bất tuân hiếu đạo, cướp lấy vị trí gia chủ mà gia gia truyền cho cha ta, ý đồ đảo điên Lâm gia! Ngươi không chú ý tình nghĩa huynh đệ cùng huyết mạch thâm tình, một lòng muốn giết cha con ta! Lâm Bá Đạo, ngươi mới chân chính ngay cả súc sinh cũng không bằng, mặc dù ta đã thoát ly Lâm gia, ta cũng thấy nhục nhã vì đã từng có quan hệ với ngươi.

Mỗi một lời Lâm Phong nói đều bén nhọn vô cùng, đâm vào trong lòng Lâm Bá Đạo.

Lâm Phong hắn trầm mặc không có nghĩa là hắn không am hiểu ngôn ngữ, nếu so dùng từ ngữ nhục người, ai có thể so với hắn, người của hai thế giới.

Lồng ngực Lâm Bá Đạo phập phồng, tức đến không nhẹ.

-Nạp Lan thành chủ, hôm nay ta muốn thanh lý môn hộ ở chỗ này, ngài không trách ta đi? Lâm Bá Đạo ngẩng đầu nhìn về phía Nạp Lan Hùng nói.

-Đây là việc của Lâm gia, ta đương nhiên sẽ không hỏi đến.

Nạp Lan Hùng thản nhiên đáp lại.

Nhìn đến hai người kẻ xướng người họa, Lâm Phong cười lạnh trong lòng, Hắn đả thương cùng vũ nhục Nạp Lan Phượng, đã muốn làm cho Nạp Lan Phượng tức giận, chẳng qua Lâm Bá Đạo hỏi cho có, mặc dù y không động vào Lâm Phong, chỉ sợ đích thân Nạp Lan Hùng cũng sẽ ra tay.

-Trong mắt ta, hội võ thành Dương Châu ngay cả chó má cũng không bằng, chỉ biết Nạp Lan gia ngươi thắng lại thua không nổi, ta xem hội võ như thế này về sau vẫn không nên tiến hành mới tốt, người khác thiên phú xuất chúng sẽ lọt vào các ngươi đố kỵ, bày lấy độc thủ, thành chủ Dương Châu, chính là trò cười!

Đôi mắt Lâm Phong thâm thúy, lạnh lùng vô tình, nói với mọi người, loại hội võ này về sau đừng tham gia thì tốt hơn.

-Lâm Thiên, ngươi không phải muốn tính mạng của ta ư, hiện tại ta liền lấy mạng của ngươi.

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, bước chân ra. Lâm Bá Đạo giật mình, ngăn cản tại trước người Lâm Thiên, lạnh lẽo nhìn Lâm Phong.

-Chết. Lâm Phong hét to một tiếng, trường kiếm trên lưng bay ra, đâm thẳng vào Lâm Thiên, thiên lôi cuồn cuộn.

-Ngươi cho là hữu dụng sao? Lâm Bá Đạo nhìn thấy Lâm Phong ném kiếm ra, hừ lạnh một tiếng, phóng thích hơi thở cường đại ra.

-Phù Quang Lược Ảnh.

Thân ảnh Lâm Phong đột nhiên biến mất tại chỗ, nhưng mà cũng không có hướng tới Lâm Bá Đạo cùng Lâm Thiên mà là rời xa

-Không tốt!

Nạp Lan Hùng quá sợ hãi, đứng dậy, thân thể trực tiếp lăng không vượt qua đi thẳng tới Lâm Phong, mục tiêu Lâm Phong là Nạp Lan Phượng!

Lúc này Nạp Lan Phượng phát hiện Lâm Phong đang hướng tới ả, đồng tử ngưng lại, Bá Đạo Thần Quyền ầm ầm đánh ra nhưng mà nhuyễn kiếm Lâm Phong tùy ý vung lên, quyền ảnh liền biến mất. Ngay sau đó, một thanh trường kiếm lạnh lẽo gác trên cổ nàng, rét lạnh đến xương.

-Ngươi dám? Nạp Lan Hùng quát lên một tiếng lớn, phóng đến trước người Lâm Phong không xa.

-Ngươi tiến về phía trước một bước, giết. Ngữ khí Lâm Phong lạnh như băng, không mang theo bất kỳ một tia cảm tình nào. Không ai hoài nghi lời của hắn, chỉ cần Nạp Lan Hùng tiến thêm một bước, Lâm Phong sẽ xuống tay với Nạp Lan Phượng.

Nạp Lan Phượng nhìn Lâm Phong tối đen đồng tử, ả chưa từng thấy mất mát như thế. Ở trong mắt Lâm Phong, ả chính là phế vật, phế vật có thể tùy thờ bắt làm con tin. Lúc này Nạp Lan Phượng đương nhiên hiểu được, Lâm Phong đã sớm nghĩ tới bắt ả làm con tin.

Tất cả mọi người không nói gì nhìn Lâm Phong, nam tử vô cùng cuồng vọngtừ trên trời giáng xuống này.

Mọi người cho rằng hắn không có đầu óc, đồng thời dám đắc tội tất cả gia tộc, lúc này hắn lại làm cho mọi người khiếp sợ một lần nữa.

Có lẽ, khi Lâm Phong tới tham gia hội võ thì hắn cũng đã dự tính đến tất cả mọi việc xảy ra, mặc dù Thu Nguyên Hạo xuất hiện ngoài ý muốn, như trước vẫn không thể đánh gãy kế hoạch của hắn. Hắn dám đắc tội mọi người bởi vì đã sớm bố trí tốt đường lui, chính là Nạp Lan Phượng.

Đây vốn là một ý tưởng điên cuồng, cũng chỉ có kẻ hùng mạnh và điên cuồng như Lâm Phong mới nghĩ đến kế hoạch tinh chuẩn này.

Dùng ngôn ngữ cuồng vọng hấp dẫn mọi người, đợi cho Lâm Bá Đạo muốn báo thù là lúc hắn cho mọi người một cái kinh hỉ, bao gồm cả Nạp Lan Hùng.

Lúc này, trước mặt hậu bối Lâm Phong, Lâm Bá Đạo cùng đám Nạp Lan Hùng giống như một đứa nhỏ, tùy ý bị dắt mũi.

Thiên tài Lâm Phong, lòng có mãnh hổ, hoa tường vi tinh tế.
Tác giả : Tịnh Vô Ngân
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại