Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 47: Kiếm ra đoạt mệnh
Lẳng lặng nhìn cỗ thi thể trên mặt đất, mọi người cảm giác như trong mơ. Một kiếm, chỉ một kiếm, Cổ Thanh cường đại và bá đạo trực tiếp bị giết chết, ngay cả cơ hội nhận thua cũng không có.
-Một kiếm kia thật nhanh, thật độc. Mọi người đều nuốt nước miếng, thậm chí bọn họ còn không thấy rõ ràng kiếm kia từ trên trời giáng xuống, không có bất kỳ báo trước gì, chỉ có nhanh, tiêu diệt tất cả.
Chỉ có người đem võ kỹ tu luyện đến cực hạn, mới có thể để cho võ kỹ vô ảnh vô hình, tùy tâm mà động. Mà Lâm Phong hiển nhiên đã đem một loại kiếm pháp tu luyện đến cực hạn mới có thể làm như thế, tùy ý một kiếm liền chém giết Cổ Thanh.
-Biến thái.
Phong Càn không nói gì nhìn Lâm Phong, nếu là chính y đứng cùng vị trí của Cổ Thanh và nhận một kiếm kia thì chính y cũng đồng dạng, không thể tránh khỏi. Mặc dù trải qua chuyện hôm qua, tâm cảnh y có điều lột xác, thực lực cũng trở nên mạnh hơn, nhưng mà y vẫn không thể chống lại một chiêu của Lâm Phong.
Trên khán đài gia chủ Cổ gia giận dữ đứng bật dậy, nhìn thi thể Cổ Thanh nằm trên mặt đất, trên người y phóng thích ra một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo. Cổ Thanh đã chết, Cổ gia ngoại trừ Cổ Viêm đệ tử ưu tú nhất, ngay cả một kiếm đều không có tiếp được liền bị chém giết rồi, y thật hận.
-Ngươi dám giết hắn. Thanh âm gia chủ Cổ gia như Lôi thần gầm lên, mạnh mẽ đánh vào trong lòng mọi người.
Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn lên khán đài gia chủ Cổ gia đang tức sùi bọt mép kia, đôi mắt tối đen kia hiện lên chút cười lạnh: -Ngươi cảm thấy ta hẳn phải đứng ở đó để cho gã giết mới đúng?
Cổ gia gia chủ nghe được lời này không nói gì, y và Cổ Thanh mơ tưởng muốn giết Lâm Phong, há có thể không đồng ý Lâm Phong giết Cổ Thanh, thiên hạ làm gì có đạo lý như vậy. Cổ Thanh là người Cổ gia y, bởi vậy y cảm thấy Cổ Thanh giết Lâm Phong là đương nhiên, mà Lâm Phong giết Cổ Thanh thì là tử tội.
-Ngươi được lắm, ta nhớ kỹ ngươi! Thanh âm gia chủ Cổ gia băng hàn, hận Lâm Phong thấu xương, sát khí lộ ra trong lời nói.
Mọi người nghe được lời này, trong lòng âm thầm vì Lâm Phong cảm thấy đáng tiếc, tuy rằng thực lực người này rất mạnh nhưng quá lớn mật rồi, trực tiếp giết chết đệ tử ưu tú của Cổ gia, một chút đường sống cũng không lưu, Cổ gia làm sao có thể buông tha hắn.
-Ta tên, Đoạt Mệnh. Ánh mắt Lâm Phong nhìn thẳng vào gia chủ Cổ gia, lập tức xoay người hướng tới bên dưới đi đến: -Người Cổ gia gặp ta, gặp một người, giết một người.
-Hô Mọi người nghe được lời nói bá đạo của Lâm Phong liền hít sâu một hơi. Cuồng, thật ngông cuồng, quả thực là không ai bì nổi.
Một thanh niên võ tu bình thường ở thành Dương Châu này mà cũng dám uy hiếp Cổ gia cường đại, hơn nữa lại còn nói là gặp một người, giết một người, đây không thể nghi ngờ là cùng cả Cổ gia đối địch, không thèm nhìn đệ tử tham chiến của Cổ gia.
Quả nhiên, thanh niên Cổ gia nghe được lời này nhất thời là một trận tức mắng. Tuy rằng miệng bọn họ nói vậy nhưng trong lòng không ít người lo lắng, tốt nhất là không nên đụng phải người này, ngay cả Cổ Thanh cũng bị một kiếm giết chết. Cổ gia ngoại trừ Linh Vũ cảnh Cổ Viêm chỉ sợ là không có người nào là đối thủ, tốt nhất là người này gặp được Cổ Viêm, như vậy Cổ Viêm mới có thể vì Cổ Thanh báo thù.
Đối với thực lực Cổ Viêm, bọn họ chưa bao giờ hoài nghi, cường giả Linh Vũ cảnh, Lâm Phong không thể chống lại, dù cho Lâm Phong rất mạnh.
-Ta gặp hắn, sẽ làm hắn chết vô cùng thảm. Cổ Viêm đứng ở giữa mấy vị đệ tử Cổ gia, ánh mắt nhìn Lâm Phong lộ ra sát ý băng hàn, người này, gã phải giết.
Không được bao lâu, vòng thứ nhất chiến đấu chấm dứt, hai mươi người bị loại bỏ sạch, còn lại hai mươi người, năm đài chiến đấu chỉ cần hai cuộc chiến là có thể đào thải được mười người.
Một vòng này, Lâm Phong không có gặp được người Cổ gia, mà đối chiến với một vị hậu bối ưu tú của Nạp Lan gia, Nạp Lan Thần.
-Có thể chiến thì chiến, không chiến được liền nhận thua. Nạp Lan Phượng đứng ở chính giữa, cao cao tại thượng nhìn xuống Lâm Phong ở Bắc chiến đài, nói với Nạp Lan Thần một tiếng.
-Tốt. Nạp Lan Thần gật đầu nhưng trong mắt hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử, tuy rằng danh tiếng của y không vang dội như Cổ Thanh, nhưng cũng là có tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín. Theo y thì Cổ Thanh chỉ có hư danh, hơn nữa khinh địch mới bị Lâm Phong một kiếm giết chết, lần này cùng Lâm Phong một trận chiến, Nạp Lan Thần định đánh bại Lâm Phong, như vậy Nạp Lan Thần y có thể nổi danh rồi.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Nạp Lan Phượng một cái, có thể chiến thì chiến, chiến không được liền nhận thua, ả còn không hỏi xem Lâm Phong hắn có đồng ý hay không này.
Đêm hôm đó Nạp Lan gia xuất động phần lớn võ tu nửa đêm ám sát hắn, muốn tính mạng hắn, Lâm Phong còn không có quên, mà hết thảy bắt đầu chỉ bởi vì hắn không nhường chỗ ngồi cho Nạp Lan Phượng mà thôi.
-Ta nhất định sẽ dốc toàn lực một trận chiến, đánh bại ngươi để Nạp Lan gia tộc ta uy phong.
Ánh mắt Nạp Lan Thần dừng ở trên người Lâm Phong, cho rằng Lâm Phong là hòn đá kê chân để y quật khởi.
-Vậy nhanh chút đi. Lâm Phong cười lạnh, hắn muồn nhìn xem Nạp Lan Thần làm như thế nào để nâng lên Nạp Lan gia tộc uy phong.
-Vũ Hồn, Thần Tí. Tuy rằng Nạp Lan Thần muốn nổi danh nhưng cũng không dám khinh thị Lâm Phong, phóng thích Vũ Hồn, sau lưng y xuất hiện một cánh tay tráng kiện bá đạo, chỉ trời cao phía xa, giống như muốn chống trời.
-Đây là Nạp Lan gia tộc huyết mạnh trực hệ mới có được Thần Tí Vũ Hồn, thật uy nghiêm! Nghe nói Thần Tí Vũ Hồn có thể làm cho lực lượng trở nên vô cùng cường đại, cái gì cũng có thể đánh tan, một quyền tùy ý có thể giết chết đối thủ.
Phóng thích Thần Tí Vũ Hồn, Nạp Lan Thần tự tin tăng nhiều, cước bộ bước ra, đánh úp về phía Lâm Phong.
-Bá Đạo Thần Quyền.
Hét lớn một tiếng, Nạp Lan Thần người chưa tới, quyền phong đã đến, từng đạo quyền ảnh phá không mà ra, gào thét oanh giết.
Thật mạnh, đây là tuyệt kỹ Bá Đạo Thần Quyền của phủ thành chủ, Nạp Lan Thần có tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín, cũng đã có quyền cương khí thế.
Trong lòng mọi người thất kinh, chỉ thấy không khí xung quanh thân thể Lâm Phong vặn vẹo, quyền ảnh đầy trời.
-Muốn chết. Trong miệng Lâm Phong phát ra một tiếng, bóng kiếm lóe ra, hào quang đại thịnh, chỉ một kiếm, ngàn vạn quyền ảnh toàn bộ tan biến không còn gì, chỉ có trường kiếm kia phóng thích vinh quang rực rỡ thuộc về nó.
Sắc mặt Nạp Lan Thần đại biến, quyền phong không ngừng trào ra, thân thể chợt lui, hoàn hảo y có lưu đường sống.
-Giết.
Lâm Phong một chữ, giết vào trong nội tâm Nạp Lan Thần, kiếm quang cường đại đột nhiên trương lên, đâm vào cổ họng Nạp Lan Thần.
Thân hình Nạp Lan Thần lui về phía sau, ánh mắt trợn tròn, không chỉ Bá Đạo Thần Quyền của Nạp Lan gia có thể làm cho quyền cương phá thể mà ra, kiếm Lâm Phong, cũng có thể.
-Kiếm đã bá đạo, người càng bá đạo.
Nhìn thấy thân thể Nạp Lan Thần ngã xuống, mọi người chỉ cảm thấy cả thân thể căng thẳng, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, mặc dù là người phủ thành chủ vẫn bị một kiếm giết chết.
Lấy Nạp Lan Hùng cầm đầu, toàn bộ người phủ thành chủ đều giật mình, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.
-Thật to gan, dám giết người Nạp Lan gia tộc ta.
Trầm mặc một lát, Nạp Lan Phượng quát lên một tiếng lớn, giận dữ mắng mỏ Lâm Phong.
Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn Nạp Lan Phượng một cái, cười lạnh nói: -Quy định là người phủ thành chủ định ra, người khác có thể chết mà người phủ thành chủ ngươi không thể, thật không biết xấu hổ.
-Ngươi Nạp Lan Phượng đang nói bị kiềm hãm, nhưng lai không biết phản bác như thế nào.
-Đừng để cho ta gặp phải ngươi! Sắc mặt Nạp Lan Phượng âm lãnh, trong đôi mắt xinh đẹp kia lóe ra sát khí.
Lâm Phong không để ý đến Nạp Lan Phượng, trực tiếp xoay người, đi xuống đài chiến đấu, lười nói lời vô nghĩa.
-Đoạt Mệnh, kiếm ra đoạt mệnh, không ai bì nổi.
Mọi người nhìn Lâm Phong, trong lòng cảm khái. Không ai dám khinh thị Lâm Phong, người này, không sợ hãi gì, thật đáng sợ.
Mà trong lòng những người còn chưa bị đào thải cũng thầm mong tốt nhất đừng động đến người này, bằng không thì tiến thoái lưỡng nan rồi, chỉ cần ra tay, người này sẽ giết, căn bản cơ hội nhận thua cũng không có.
Rất nhanh, đợt thứ hai chiến đấu chấm dứt, chỉ còn lại mười người.
Mười người, năm đài chiến đấu, vừa vặn chỉ cần một lần quyết đấu là đủ.
-Nghỉ ngơi một nén nhang thời gian, tiến vào vòng thứ ba quyết đấu. Lão giả đi lên chủ chiến đài tuyên bố.
Mọi người hơi có chút thất vọng nhưng trong lòng càng thêm mong đợi. Mười người còn lại, phủ thành chủ, Văn gia, Lâm gia có hai người, mà Cổ gia chỉ còn có một người. Nhân số còn nhiều nhất lại là một phía tán tu không có thế lực, mấy người Lâm Phong, làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
-Một vòng này hẳn phải có cường giả quyết đấu. Có người nghị luận nói.
-Nay thực lực của bọn họ đã rõ ràng, Nạp Lan Phượng, Lâm Thiên cùng với Văn Giang là mạnh nhất, tiếp đó là thiên tài Cổ Viêm của Cổ gia cùng Thu Lam, sau đó là một vị Linh Vũ cảnh khác là Lâm gia Lâm Hồng. Về phần Đoạt Mệnh bá đạo cùng cuồng vọng, dưới Linh Vũ cảnh không ai có thể đấu với hắn, hắn mới xếp hạng thứ bảy, nếu vận khí tốt mà nói, có lẽ còn có thể tiếp tục tiến vào vòng tiếp theo.
Một người nói ra ý nghĩ của mình, những người khác đều phụ họa. Đây xem ra là thứ hạng chính xác nhất, Đoạt Mệnh có thể xếp sau Linh Vũ cảnh cường giả đã là rất giỏi rồi.
-Một kiếm kia thật nhanh, thật độc. Mọi người đều nuốt nước miếng, thậm chí bọn họ còn không thấy rõ ràng kiếm kia từ trên trời giáng xuống, không có bất kỳ báo trước gì, chỉ có nhanh, tiêu diệt tất cả.
Chỉ có người đem võ kỹ tu luyện đến cực hạn, mới có thể để cho võ kỹ vô ảnh vô hình, tùy tâm mà động. Mà Lâm Phong hiển nhiên đã đem một loại kiếm pháp tu luyện đến cực hạn mới có thể làm như thế, tùy ý một kiếm liền chém giết Cổ Thanh.
-Biến thái.
Phong Càn không nói gì nhìn Lâm Phong, nếu là chính y đứng cùng vị trí của Cổ Thanh và nhận một kiếm kia thì chính y cũng đồng dạng, không thể tránh khỏi. Mặc dù trải qua chuyện hôm qua, tâm cảnh y có điều lột xác, thực lực cũng trở nên mạnh hơn, nhưng mà y vẫn không thể chống lại một chiêu của Lâm Phong.
Trên khán đài gia chủ Cổ gia giận dữ đứng bật dậy, nhìn thi thể Cổ Thanh nằm trên mặt đất, trên người y phóng thích ra một luồng khí tức vô cùng lạnh lẽo. Cổ Thanh đã chết, Cổ gia ngoại trừ Cổ Viêm đệ tử ưu tú nhất, ngay cả một kiếm đều không có tiếp được liền bị chém giết rồi, y thật hận.
-Ngươi dám giết hắn. Thanh âm gia chủ Cổ gia như Lôi thần gầm lên, mạnh mẽ đánh vào trong lòng mọi người.
Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn lên khán đài gia chủ Cổ gia đang tức sùi bọt mép kia, đôi mắt tối đen kia hiện lên chút cười lạnh: -Ngươi cảm thấy ta hẳn phải đứng ở đó để cho gã giết mới đúng?
Cổ gia gia chủ nghe được lời này không nói gì, y và Cổ Thanh mơ tưởng muốn giết Lâm Phong, há có thể không đồng ý Lâm Phong giết Cổ Thanh, thiên hạ làm gì có đạo lý như vậy. Cổ Thanh là người Cổ gia y, bởi vậy y cảm thấy Cổ Thanh giết Lâm Phong là đương nhiên, mà Lâm Phong giết Cổ Thanh thì là tử tội.
-Ngươi được lắm, ta nhớ kỹ ngươi! Thanh âm gia chủ Cổ gia băng hàn, hận Lâm Phong thấu xương, sát khí lộ ra trong lời nói.
Mọi người nghe được lời này, trong lòng âm thầm vì Lâm Phong cảm thấy đáng tiếc, tuy rằng thực lực người này rất mạnh nhưng quá lớn mật rồi, trực tiếp giết chết đệ tử ưu tú của Cổ gia, một chút đường sống cũng không lưu, Cổ gia làm sao có thể buông tha hắn.
-Ta tên, Đoạt Mệnh. Ánh mắt Lâm Phong nhìn thẳng vào gia chủ Cổ gia, lập tức xoay người hướng tới bên dưới đi đến: -Người Cổ gia gặp ta, gặp một người, giết một người.
-Hô Mọi người nghe được lời nói bá đạo của Lâm Phong liền hít sâu một hơi. Cuồng, thật ngông cuồng, quả thực là không ai bì nổi.
Một thanh niên võ tu bình thường ở thành Dương Châu này mà cũng dám uy hiếp Cổ gia cường đại, hơn nữa lại còn nói là gặp một người, giết một người, đây không thể nghi ngờ là cùng cả Cổ gia đối địch, không thèm nhìn đệ tử tham chiến của Cổ gia.
Quả nhiên, thanh niên Cổ gia nghe được lời này nhất thời là một trận tức mắng. Tuy rằng miệng bọn họ nói vậy nhưng trong lòng không ít người lo lắng, tốt nhất là không nên đụng phải người này, ngay cả Cổ Thanh cũng bị một kiếm giết chết. Cổ gia ngoại trừ Linh Vũ cảnh Cổ Viêm chỉ sợ là không có người nào là đối thủ, tốt nhất là người này gặp được Cổ Viêm, như vậy Cổ Viêm mới có thể vì Cổ Thanh báo thù.
Đối với thực lực Cổ Viêm, bọn họ chưa bao giờ hoài nghi, cường giả Linh Vũ cảnh, Lâm Phong không thể chống lại, dù cho Lâm Phong rất mạnh.
-Ta gặp hắn, sẽ làm hắn chết vô cùng thảm. Cổ Viêm đứng ở giữa mấy vị đệ tử Cổ gia, ánh mắt nhìn Lâm Phong lộ ra sát ý băng hàn, người này, gã phải giết.
Không được bao lâu, vòng thứ nhất chiến đấu chấm dứt, hai mươi người bị loại bỏ sạch, còn lại hai mươi người, năm đài chiến đấu chỉ cần hai cuộc chiến là có thể đào thải được mười người.
Một vòng này, Lâm Phong không có gặp được người Cổ gia, mà đối chiến với một vị hậu bối ưu tú của Nạp Lan gia, Nạp Lan Thần.
-Có thể chiến thì chiến, không chiến được liền nhận thua. Nạp Lan Phượng đứng ở chính giữa, cao cao tại thượng nhìn xuống Lâm Phong ở Bắc chiến đài, nói với Nạp Lan Thần một tiếng.
-Tốt. Nạp Lan Thần gật đầu nhưng trong mắt hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử, tuy rằng danh tiếng của y không vang dội như Cổ Thanh, nhưng cũng là có tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín. Theo y thì Cổ Thanh chỉ có hư danh, hơn nữa khinh địch mới bị Lâm Phong một kiếm giết chết, lần này cùng Lâm Phong một trận chiến, Nạp Lan Thần định đánh bại Lâm Phong, như vậy Nạp Lan Thần y có thể nổi danh rồi.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Nạp Lan Phượng một cái, có thể chiến thì chiến, chiến không được liền nhận thua, ả còn không hỏi xem Lâm Phong hắn có đồng ý hay không này.
Đêm hôm đó Nạp Lan gia xuất động phần lớn võ tu nửa đêm ám sát hắn, muốn tính mạng hắn, Lâm Phong còn không có quên, mà hết thảy bắt đầu chỉ bởi vì hắn không nhường chỗ ngồi cho Nạp Lan Phượng mà thôi.
-Ta nhất định sẽ dốc toàn lực một trận chiến, đánh bại ngươi để Nạp Lan gia tộc ta uy phong.
Ánh mắt Nạp Lan Thần dừng ở trên người Lâm Phong, cho rằng Lâm Phong là hòn đá kê chân để y quật khởi.
-Vậy nhanh chút đi. Lâm Phong cười lạnh, hắn muồn nhìn xem Nạp Lan Thần làm như thế nào để nâng lên Nạp Lan gia tộc uy phong.
-Vũ Hồn, Thần Tí. Tuy rằng Nạp Lan Thần muốn nổi danh nhưng cũng không dám khinh thị Lâm Phong, phóng thích Vũ Hồn, sau lưng y xuất hiện một cánh tay tráng kiện bá đạo, chỉ trời cao phía xa, giống như muốn chống trời.
-Đây là Nạp Lan gia tộc huyết mạnh trực hệ mới có được Thần Tí Vũ Hồn, thật uy nghiêm! Nghe nói Thần Tí Vũ Hồn có thể làm cho lực lượng trở nên vô cùng cường đại, cái gì cũng có thể đánh tan, một quyền tùy ý có thể giết chết đối thủ.
Phóng thích Thần Tí Vũ Hồn, Nạp Lan Thần tự tin tăng nhiều, cước bộ bước ra, đánh úp về phía Lâm Phong.
-Bá Đạo Thần Quyền.
Hét lớn một tiếng, Nạp Lan Thần người chưa tới, quyền phong đã đến, từng đạo quyền ảnh phá không mà ra, gào thét oanh giết.
Thật mạnh, đây là tuyệt kỹ Bá Đạo Thần Quyền của phủ thành chủ, Nạp Lan Thần có tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín, cũng đã có quyền cương khí thế.
Trong lòng mọi người thất kinh, chỉ thấy không khí xung quanh thân thể Lâm Phong vặn vẹo, quyền ảnh đầy trời.
-Muốn chết. Trong miệng Lâm Phong phát ra một tiếng, bóng kiếm lóe ra, hào quang đại thịnh, chỉ một kiếm, ngàn vạn quyền ảnh toàn bộ tan biến không còn gì, chỉ có trường kiếm kia phóng thích vinh quang rực rỡ thuộc về nó.
Sắc mặt Nạp Lan Thần đại biến, quyền phong không ngừng trào ra, thân thể chợt lui, hoàn hảo y có lưu đường sống.
-Giết.
Lâm Phong một chữ, giết vào trong nội tâm Nạp Lan Thần, kiếm quang cường đại đột nhiên trương lên, đâm vào cổ họng Nạp Lan Thần.
Thân hình Nạp Lan Thần lui về phía sau, ánh mắt trợn tròn, không chỉ Bá Đạo Thần Quyền của Nạp Lan gia có thể làm cho quyền cương phá thể mà ra, kiếm Lâm Phong, cũng có thể.
-Kiếm đã bá đạo, người càng bá đạo.
Nhìn thấy thân thể Nạp Lan Thần ngã xuống, mọi người chỉ cảm thấy cả thân thể căng thẳng, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, mặc dù là người phủ thành chủ vẫn bị một kiếm giết chết.
Lấy Nạp Lan Hùng cầm đầu, toàn bộ người phủ thành chủ đều giật mình, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.
-Thật to gan, dám giết người Nạp Lan gia tộc ta.
Trầm mặc một lát, Nạp Lan Phượng quát lên một tiếng lớn, giận dữ mắng mỏ Lâm Phong.
Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn Nạp Lan Phượng một cái, cười lạnh nói: -Quy định là người phủ thành chủ định ra, người khác có thể chết mà người phủ thành chủ ngươi không thể, thật không biết xấu hổ.
-Ngươi Nạp Lan Phượng đang nói bị kiềm hãm, nhưng lai không biết phản bác như thế nào.
-Đừng để cho ta gặp phải ngươi! Sắc mặt Nạp Lan Phượng âm lãnh, trong đôi mắt xinh đẹp kia lóe ra sát khí.
Lâm Phong không để ý đến Nạp Lan Phượng, trực tiếp xoay người, đi xuống đài chiến đấu, lười nói lời vô nghĩa.
-Đoạt Mệnh, kiếm ra đoạt mệnh, không ai bì nổi.
Mọi người nhìn Lâm Phong, trong lòng cảm khái. Không ai dám khinh thị Lâm Phong, người này, không sợ hãi gì, thật đáng sợ.
Mà trong lòng những người còn chưa bị đào thải cũng thầm mong tốt nhất đừng động đến người này, bằng không thì tiến thoái lưỡng nan rồi, chỉ cần ra tay, người này sẽ giết, căn bản cơ hội nhận thua cũng không có.
Rất nhanh, đợt thứ hai chiến đấu chấm dứt, chỉ còn lại mười người.
Mười người, năm đài chiến đấu, vừa vặn chỉ cần một lần quyết đấu là đủ.
-Nghỉ ngơi một nén nhang thời gian, tiến vào vòng thứ ba quyết đấu. Lão giả đi lên chủ chiến đài tuyên bố.
Mọi người hơi có chút thất vọng nhưng trong lòng càng thêm mong đợi. Mười người còn lại, phủ thành chủ, Văn gia, Lâm gia có hai người, mà Cổ gia chỉ còn có một người. Nhân số còn nhiều nhất lại là một phía tán tu không có thế lực, mấy người Lâm Phong, làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
-Một vòng này hẳn phải có cường giả quyết đấu. Có người nghị luận nói.
-Nay thực lực của bọn họ đã rõ ràng, Nạp Lan Phượng, Lâm Thiên cùng với Văn Giang là mạnh nhất, tiếp đó là thiên tài Cổ Viêm của Cổ gia cùng Thu Lam, sau đó là một vị Linh Vũ cảnh khác là Lâm gia Lâm Hồng. Về phần Đoạt Mệnh bá đạo cùng cuồng vọng, dưới Linh Vũ cảnh không ai có thể đấu với hắn, hắn mới xếp hạng thứ bảy, nếu vận khí tốt mà nói, có lẽ còn có thể tiếp tục tiến vào vòng tiếp theo.
Một người nói ra ý nghĩ của mình, những người khác đều phụ họa. Đây xem ra là thứ hạng chính xác nhất, Đoạt Mệnh có thể xếp sau Linh Vũ cảnh cường giả đã là rất giỏi rồi.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân