Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 406: Giết Toàn Bộ

Trưởng lão kia của Vạn Thú môn nhìn thấy song kiếm của Lâm Phong, sắc mắt cũng trầm xuống, nhưng giờ phút này khí thế hắn đã tích trữ đến đỉnh cao, căn bản không có khả năng rút lui.

- Vù... vù...

Kình phong khủng bố sắc bén gào thét trên không, cả người trưởng lão Vạn Thú môn đều mang theo khí thế trước nay chưa từng có, dường như không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản hắn.

- Chém!

Lâm Phong hạ một tiếng, ánh mặt trời mới lên, hào quang in trên thân kiếm thực nguyên bên tay phải của hắn, tinh thần sung mãn mạnh mẽ, kiếm dường như từ tốn, nhưng ngươi sẽ lại phát hiện bất kỳ ngươi né tránh như thế nào, ánh sáng mặt trời vẫn là rực rỡ như vậy.

- Ầm ầm...

Một cỗ khí thế mênh mông nở rộ trong hư không, thiên địa dường như quay cuồng, khí thế không gì sánh kịp khuếch tán bốn phương, một dòng khí hùng mạnh hình thành trong không gian.

Yêu Ngưu rống giận một tiếng, ánh sáng mặt trời rực rỡ nhưng lại chậm rãi tản đi, mà trong mắt đám người xuất hiện một ảo ảnh Yêu Ngưu cực kỳ khổng lồ, phóng lên cao, dường như mang theo lực lượng vô cùng.

- Trưởng lão Huyền Vũ cảnh tầng ba quả nhiên lợi hại.

Trong lòng đám người thầm khen một tiếng, lực lượng ảo ảnh Yêu Ngưu này thật đáng sợ. Mặc dù bọn họ cách khá xa, nhưng vẫn có thể cảm giác được khí thể mạnh như vũ bão ẩn chứa trong đó.

Sau đó, bọn họ không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ánh sáng hạ xuống, lại cảm giác thấy một trận hào quang chói mắt đánh úp lại, phảng phất có vạn trượng hào quang nở rộ ở nơi này.

Bên tay trái Lâm Phong, Đại Quang Minh kiếm nở rộ, phóng thích ra lực lượng hủy diệt.

- Xuy... Xuy...

Dòng khí bị kiếm khí khủng bố trực tiếp cắt ra, mang theo hào quang vô tận, Đại Quang Minh kiếm nghiêng hạ xuống, che phủ toàn bộ, kiếm quang xé rách tạo ra một đường vết nứt.

Ảo ảnh Yêu Ngưu cũng bị xé rách, bị Thái Dương Kiếm ngăn cản, khí thế Yêu Ngưu cũng đã tan mất vài phần, hiện giờ Đại Quang Minh kiếm hạ xuống, ảo ảnh Yêu Ngưu không thể chịu đựng nổi.

- Dã ngưu xung chạm!

Ảo ảnh Yêu Ngưu bị xé rách, nhưng trưởng lão của Vạn Thú môn lại phát ra một tiếng gào rú của dã thú, sắc mặt dữ tợn, chân nguyên vô cùng cuồng bá từ trên người hắn tỏa ra, lại có từng cái ảo ảnh Yêu Ngưu phóng lên cao dường như vô cùng vô tận.

- Hừ!

Lâm Phong phát ra tiếng hừ lạnh, ánh mắt vô tình mà lạnh như băng. Trên tay phải, chân nguyên kiếm lại lần nữa ngưng tụ thành hình, nhìn một kiếm này, đám người đều sinh ra một cỗ tang thương, giống như anh hùng tuổi về già, dường như đem tất cả phồn hoa của thế gian kết thúc.

- Lại là một loại kiếm đạo ý.

Đôi mắt đám người đều lộ ra vẻ rung động mãnh liệt, Lâm Phong thật là đáng sợ. Một người mà từ đầu tới giờ dùng ba loại kiếm ý, cho dù hai cường giả kiếm đạo phối hợp cũng không nhất định làm được hoàn mỹ như hắn.

Tất cả những việc này cũng cực kỳ ngắn ngủi, ngay lập tức xảy ra.

Khi Đại Quang Minh kiếm và vô tận ảo ảnh Yêu Ngưu cùng nhau tiêu tán, Lạc Mạc Tịch Dương nghiêng hạ xuống, chiếu rọi bóng dáng trưởng lão Vạn Thú môn ở nơi đó.

Giờ phút này, trưởng lão Vạn Thú môn có một loại ảo giác, hắn cảm giác mình già rồi, thời đại này đã sớm không thuộc về hắn, mà thuộc về người đồng lứa như Lâm Phong, đây là ảo giác, là suy sụp.

Trong kiếm ý khiến hắn cảm giác đến suy sụp, ảnh hưởng đến tâm của hắn.

- Lui.

Một tiếng hét lớn truyền tới, khiến trong lòng trưởng lão Vạn Thú môn mạnh mẽ run lên, đôi mắt khôi phục tỉnh táo, lập tức sắc mặt của hắn đại biến, hoảng sợ, kiếm của Lâm Phong đã tới ngay trước mặt.

- Ầm ầm…

Trưởng lão Vạn Thú môn sắc mắt hoảng hốt, điều động toàn bộ chân nguyên, tung lên không ngăn cản một kiếm kia, nhưng mà Tịch Dương hạ xuống, lực lượng chân nguyên điên cuồng phân tán.

- Lui!

Thân thể trưởng lão Vạn Thú môn điên cuồng lui sâu xuống, một cảm giác nguy cơ mạnh liệt lại truyền đến khiến hắn cảm giác cả người đều có chút lạnh.

Nguy hiểm thật, chỉ thiếu chút nữa, nếu như không có người nhắc nhở, kiếm của Lâm Phong cũng đã giáng xuống người hắn.

- Còn muốn chạy?

Ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, thân thể như gió, đi xuống, Tịch Dương Kiếm phun ra hào quang kết thúc.

Nhanh, tốc độ của Lâm Phong so với trưởng lão Vạn Thú môn còn nhanh hơn, trưởng lão kia trốn không xong một kiếm này rồi.

- Trưởng lão.

Hai gã cường giả khác thân hình cao ngất hướng Lâm Phong công kích, lại thấy đôi mắt Lâm Phong hiện lên vẻ yêu dị, Tử Xà Vũ hồn rống giận, hướng hai người vọt tới, đem thân thể hai người chế trụ.

- Phá...!

Ma Hổ Vũ hồn của người thân thể cuồng mãnh hống hách, trực tiếp phá tan Tử Xà đang quấn quanh.

Lâm Phong không thèm để ý chút nào, con ngươi của hắn vẫn vô tình như trước, con ngươi đen nhánh, trang nghiêm, một tia hàn ý lóe lên. Đột nhiên vào lúc này, thân hình Lâm Phong biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một bóng mờ rồi biến mất.

- Giết!

Quát khẽ một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn qua, chỉ thấy trước mặt trưởng lão Vạn Thú môn kia, một Thập tự ánh sáng bất chợt nở rộ, chói mắt, hào quang tản đi, trưởng lão Vạn Thú môn cả người run rẩy, một cỗ thống khổ xé rách xâm nhập thân thể hắn.

- Chết!

Lâm Phong lại lần nữa nổi giận gầm lên, bóng dáng như gió đi thẳng tới trước mặt trưởng lão Vạn Thú môn, một chưởng nhẹ nhàng khắc ở trong ngực đối phương. Nháy mắt, máu đỏ tươi vô tận bắn ra, nhìn thấy ghê người.

Trưởng lão Vạn Thú môn cả người cứng ngắc, cúi đầu nhìn lồng ngực mình, chỉ thấy ở nơi đó, có một lỗ hổng hình Thập tự mở ra. Lúc này lão bị Lâm Phong mở ngục bể bụng vô tận sợ hãi hiện lên trong đôi mắt lão, hắn sắp chết à? Hắn đột nhiên thật hối hận, tử vong, không ngờ tới đột ngột như vậy.

- Trưởng lão.

Một tiếng gào rú truyền tới, cường giả có Ma Hổ Vũ hồn kia nhìn trưởng lão bị mở ngực bể bụng, trong ánh mắt tràn đấy khiếp sợ và phẫn nộ, thân thể hắn hướng tới Lâm Phong, xung phong liều chết xông tới, trong đôi mắt đều là khí tức khát máu, vô cùng lạnh lùng.

Ánh mắt Lâm Phong lại không có nửa điểm gợn sóng, lẳng lặng cảm thụ cỗ lực đạo cuồng bá tập kích tới, đợi đến khi khí tức kinh khủng kia sắp giáng đến người hắn là lúc thân thể hắn đột nhiên bắt đầu chuyển động.

Thân thể xẹt qua tạo thành một quỹ tích hoàn mỹ, thân hình Lâm Phong như gió, kiếm của hắn theo gió mà động, người kiếm hợp nhất, kiếm tùy ảnh động, vô thanh vô tức.

Xuy, xuy!

Một tiếng vang nhỏ, một tiếng gió nhỏ thổi qua, còn có một sợi tơ máu.

Thân thể kẻ có Ma Hổ Vũ hồn kia cứng lại, cùng thân thể trưởng lão Vạn Thú môn cách nhau không xa, ở trong cổ hắn một đám yêu dị, đỏ tươi không ngừng tuôn ra, rơi xuống.

Ánh mắt mọi người hoảng sợ, chết rồi. Chỉ trong nháy mắt, hai vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng ba, một bị mở ngực bể bụng, người còn lại yết hầu bị kiếm cắt đứt, máu bắn tung tóe.

Nhìn thân thể của bọn họ đổ xuống đất phát ra một tiếng vang nhỏ, tâm đám người cũng run lên theo, hai gã Huyền Vũ cảnh tầng ba khinh địch liền bị giết như vậy, ngay cả thân thể Lâm Phong cũng không có đụng tới.

Còn lại con rắn Vũ hồn đang quấn lấy cường giả kia, sắc mặt kinh hãi, nhìn hai gã đồng bạn thân thể rơi xuống, lòng của hắn hung hăng run rẩy, chết rồi, toàn bộ chết rồi.

Mặt khác, hai gã Huyền Vũ cảnh tầng hai chiến đấu với Cùng Kỳ cũng bị Cùng Kỳ mãnh thú giết đi một người.

Bất kể là Lâm Phong hay là yêu thú đồng bọn của hắn, Cùng Kỳ, đều có thể khiêu chiến vượt cấp.

- Chạy!

Trong đầu hiện lên một ý tưởng, lại không thể ngăn chặn, hôm nay đến đây, cường giả Vạn Thú môn chỉ còn lại hắn và một hắn Huyền Vũ cảnh tầng hai, tất cả đều đã không thể vãn hồi, tái chiến cũng chính là tìm chết.

Chân nguyên mãnh liệt tuôn trào trên người hắn, trong đôi mắt hiện ra sát ý lạnh lẽo, chân nguyên hóa thành Yêu Xà ảnh, hướng Lâm Phong tập kích, mà thân thể hắn cũng triển khai, nhưng không phải hướng Lâm Phong tới, mà la xoay người hướng phía xa xa chạy như điên.

Trốn, đây là đường sống duy nhất.

Nhưng hắn có thể chạy trốn sao?

Tại kia Hỏa lão và Xích lão cũng không nhúc nhích một chút, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay, nhìn thấy người nọ chạy trốn, trong mắt bọn họ đều hiện lên tia cười lạnh.

Sau đó, khi bọn họ muốn động thủ, lập tức một trận gió lướt nhẹ qua, chỉ thấy Lâm Phong hóa thành một bóng ảo ảnh, theo gió mà động, khiến ánh mắt bọn họ đều kinh ngạc, lập tức ngừng lại thân hình chuẩn bị di chuyển, khóe miệng lộ ra chút ý cười, xem ra không hề cần bọn họ ra tay.

- Không cần!

Một tiếng gào rú tràn đầy sợ hãi truyền đến, người nọ như thể là cảm nhận được tiếng gió phía sau, trong mắt tràn đầy sợ hãi, vô tận.

Nhưng mà nếu hắn đã đến nơi này, kết cục cũng đã nhất định, kiếm chém gió xuống, thân thể hắn cứng ngắc ngay tại đó, chỗ mi tâm có máu tràn ra.

- Xuy xuy!

Một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, lập tức trong lòng đám người run lên, chỉ thấy Huyền Vũ cảnh tầng ba đang bỏ chạy kia, sau lưng bị kiếm trực tiếp xé rách, từ giữa vỡ ra, máu tanh gai mắt.
Tác giả : Tịnh Vô Ngân
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại