Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 321: Dấu Chân Tướng Quân
Trên con đường mênh mông bên ngoài hoàng thành, ba đoàn thiết kỵ phi như cuồng phong.
Bóng người trên thân thiết kỵ đều đội đấu lạp, khoác trường bào, đầu hơi cúi xuống, bộ mặt bị che phủ trong bóng tối. Hơn nữa, hai người hai bên dưới đấu lạp còn có mặt nạ bằng đồng, đem khuôn mặt hai người kia che lại.
Thiết kỵ đi qua vùng quê, bước vào ngoại ô hoàng thành, cuối cùng dừng ở ngoài Thanh Tâm tửu lầu.
Đám người Thanh Tâm tửu lầu tiếp nhận ngựa của bọn họ, dẫn ba người tiến vào một gian phong trang nhã trong tửu lầu.
Mà ba người đều im lặng, không nói một tiếng, đi thẳng tới bàn rượu, ngồi xuống, cực kỳ bình tĩnh.
- Ba vị, cần gì không?
Tiểu nhị hỏi ba người một tiếng, lúc này mới thấy người cầm đầu chậm rãi ngẩng mặt lên, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ. Nhưng cặp mắt trên khuôn mặt kia lại thâm thúy, tràn đầy tang thương, giống như đã trải qua thế gian thế sự xoay vần, nhân tình ấm lạnh.
- Cho một bình trà, hai bầu rượu, lại thêm chút thức ăn.
Nam tử nói nhẹ một câu, âm thanh thực ôn hòa.
- Có ngay!
Tiểu nhị lên tiếng, lập tức rời đi mang thức ăn và rượu lên.
- Tướng quân, có muốn ta đi xuống tìm hiểu hay không?
Lúc này nam tử trung niên ngồi bên cạnh mở miệng nói, lại thấy nam tử trung niên khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Trước đợi chút đi.
Người nọ khẽ gật đầu, ngồi đó không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà vào lúc này, Thanh Tâm tửu lầu đột nhiên náo nhiệt. Dưới tửu lầu rất nhiều người đi vào, không ngừng bàn luận chuyện gì đó, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
- Vương thiếu gia, có chuyện gì hưng phấn như vậy?
Lúc này, một giọng nói trong tửu lầu vang lên, lại nghe một người đáp lại:
- Ha ha, không nên để ngươi ở mãi trong tửu lầu, hôm nay, bỏ lỡ hôn lễ của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc rồi.
- Hôn lễ của Đoàn Ngọc và Văn Nhân Nham phô trương lắm, tất cả người ở ngoại thành đều thấy được, cho dù đi qua thì có thể có chuyện gì.
Người nói chuyện kia, lắc đầu nói.
- Có chuyện gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay tất cả mọi người có mặt đều bị chấn kinh nói không nên lời sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, vừa rồi chúng ta đã trải qua một màn thật sự kinh tâm động phách, cả đời khó quên sao?
- Kinh tâm động phách, cả đời khó quên? Vương thiếu gia, không khoa trương vậy chứ!
- Đúng đấy, một hôn lễ, nhiều nhất là bề ngoài trùng điệp, hình thức đồ sộ, chỉ sợ vài ngày sau là quên rồi.
- Trùng điệp, hình thức đồ sộ? Há chỉ như vậy, các ngươi đi ra xem thì biết, hiện tại toàn bộ ngoại thành to như vậy, chỉ sợ đã hoàn toàn náo loạn, điên cuồng. Hôm này là hôn lễ của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, nhưng là Văn Nhân Nham và cha của Đoàn Ngọc là vương gia Đoàn Liệt đều chết hết, bị người ta giết.
Văn Nhân Nham và vương gia Đoàn Liệt đã chết, bị người giết chết!
Nghe được câu này, trong lòng mọi người chấn động mãnh liệt, ánh mắt đông cứng, trong tửu lầu mà lại xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó lập tức hoàn toàn náo loạn.
- Sao lại thế này, Vương thiếu gia, ngươi nói rõ ràng đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Đúng đấy, Văn Nhân Nham và vương gia Đoàn Liệt làm sao có thể chết, ai dám giết bọn họ, ai có năng lực giết bọn họ?
Vô sô vấn đề từ trong miệng đám người thốt ra, nhưng toàn bộ đều là hỏi Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt chết là thật hay giả. Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt làm sao có thể chết, ai có loại can đảm này cùng thực lực giết bọn họ.
Ba người đội đấu lạp trên bàn rượu kia dường như cũng nổi lên hứng thú. Hai người mang mặt nạ nghe thấy Văn Nhân Nham chết có chút rung động, mà nam tử trung niên kia thì đối với Đoàn Liệt có vẻ có hứng thú hơn.
Nhưng mà lúc này, Vương thiếu gia đang khoe khoang kia lại như cái hũ nút, ngậm miệng không nói, khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên.
- Vương thiếu gia, hôm nay rượu và thức ăn toàn bộ ta bao hết.
Lúc này một giọng nói truyền ra, nam tử được gọi là Vương thiếu gia kia lập tức cười nói:
- Được rồi, nếu như các vị đều muốn biết, ta liền nói cho mọi người nghe.
- Các ngươi còn nhớ, thiên tài ngày xưa lửa cháy đốt thành, nghịch chuyển càn khôn, giết vài chục vạn quân địch, hơn nữa một mình cưỡi ngựa ngàn dặm cứu công chúa.
- Đương nhiên nhớ rõ, cái tên Lâm Phong, ai có thể quên được.
- Ha ha.
Vương thiếu gia kia nở nụ cười nhạt, lập tức nói:
- Lâm Phong đã trở lại, hắn một lần nữa trở về hoàng thành.
- Lâm Phong đã trở lại
Ánh mắt đám người ngưng tụ, Lâm Phong, hắn biến mất lâu như vậy, cuối cùng lại xuất hiện lần nữa a!
- Vương thiếu gia, Lâm Phong này trở về, chẳng lẽ có liên quan đến Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt hay sao?
Có người lập tức hỏi.
- Đương nhiên là có quan hệ, các ngươi còn không biết nhé. Ngày xưa Lâm Phong và Văn Nhân Nham đều là đệ tử Vân Hải tông, nhưng mà, thời điểm Đoàn Thiên Lang tiêu diệt Vân Hải tông, Văn Nhân Nham lựa chọn làm phản, nhưng Lâm Phong lại một thân kiên cường, thà chết chứ không chịu khuất phục, cuối cùng hắn phá vòng vây, còn sống thoát ra. Tông chủ Vân Hải tông cũng truyền chức tông chủ cho hắn, cho nên Lâm Phong hận Thiên Lang Vương, giết con Thiên Lang Vương. Hơn nữa, lần này, Văn Nhân Nham đại hôn, hắn đến tận vương phủ, tự tay chém chết kẻ phản bội Văn Nhân Nham. Đoàn Liệt vì muốn bào thù cho Văn Nhân Nham nên cũng bị Lâm Phong giết chết.
Vương thiếu gia này miêu tả sinh động, khiến đám người ngẩn ra. Bọn họ dường như được nhìn thấy Thiên Lang Vương vây công Vân Hải tông, Lâm Phong một người một kiếm, phá vòng vây lao ra, anh hùng rút kiếm, máu nhuộm thiên hạ.
Bọn họ lại giống như thấy được, Lâm Phong đứng giữa vương phủ, hết sức cuồng ngạo, truy sát phản đồ, là anh hùng hào kiệt.
Lòng của bọn họ trở nên không bình tĩnh nữa. Lâm Phong trong ngày đại hôn của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc thế mà lại giết Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt, hắn quả nhiên vẫn ngông cuồng như trước.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, thế mà bọn họ lại không đi, không có chứng kiếm tận mắt sự kiện rung động lòng người.
Vương thiếu gia kia nhìn thấy phản ứng của mọi người thì cực kỳ vừa lòng. Nhưng mà đúng lúc này, mấy người đồng thời xuất hiện trong ánh mắt của hắn. Một đôi con ngươi thị huyết, lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trên người mang theo sát khí nồng đậm đến cực điểm.
- Việc này đã được bao lâu?
Người xuất hiện này lạnh lùng hỏi một tiếng, khiến cho trong lòng Vương thiếu gia run lên, nói:
- Mới được không lâu, hiện tại, tin tức đã lan ra bên ngoài thành, chỉ sợ không lâu sau đó sẽ truyền khắp ngoại thành, ta tuyệt đối không nói dối nửa câu.
Bóng hình người nói lóe lên, lại rời đi ngay lập tức, quay về vị trí trên tửu lầu, nhìn nam tử trung niên đội đấu lạp nói:
- Tướng quân, sự việc phát sinh không lâu.
- Chúng ta đi.
Nam tử trung niên đứng dậy, đem chén trà uống một hơi cạn sạch, lập tức bước ra khỏi Thanh Tâm tửu lầu, chạy tới hướng vương phủ Đoàn Liệt. Nhưng đợi tới thời điểm bọn họ đặt chân đến vương phủ, đám người cũng đã giải tán. Đúng như người nọ nói, tin tức Lâm Phong trở về hoàng thành, chém chết Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt truyền khắp toàn bộ ngoại thành, cũng không hề dừng lại, thâm nhập vào trong hoàng thành.
Đoàn Liệt chính là vương gia nước Tuyết Nguyệt, một vương gia chết, tuyệt đối không thể nói là chuyện nhỏ, đã đủ khiến cho tầng lớp cao cấp của Tuyết Nguyệt bị đả kích.
Chỉ sợ phong ba lần này không dễ dàng qua đi, Lâm Phong không có khả năng giết chết Đoàn Liệt rồi còn có thể thật bình yên, một chút việc cũng không có, hắn, người có thù oán với Lâm Phong sẽ không đáp ứng.
Ví dụ như Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần, sau khi bọn họ rời vương phủ, bắt đầu bôn ba, việc bí mật truyền thư không hề bị gián đoạn, chuẩn bị động thủ với Lâm Phong.
Thiên phú của Lâm Phong quá kinh khủng, không thể giữ lại được.
Đối với một loạt các loại hậu quả này, Lâm Phong cũng không có lo lắng. Hắn chỉ làm việc hắn cần làm, Văn Nhân Nham là phản đồ, hắn không chết, Lâm Phong khó an tâm.
Hắn không hối hận giết Văn Nhân Nham. Đoàn Liệt vì báo thù cho Văn Nhân Nham muốn giết hắn, Lâm Phong tất nhiên cũng không khách khí, chém chết Đoàn Liệt.
Tất cả đều đường đường chính chính, không oán không hối.
Thiên Nhất học viện, lại một lần nữa Lâm Phong đặt chân đến chỗ quen thuộc này.
Lâm Phong bây giờ coi như là người có tiếng tăm, nhất là hắn còn đánh bại đệ tứ đệ tử Thiên Nhất học viện, Độc Cô Thương. Y từng bị Lâm Phong ép phải quỳ xuống, bạt tai, hung hăng ngược đãi một phen.
Nghe nói, lúc ở thành Dương Châu Độc Cô Hiểu cũng bị Lâm Phong chặt đứt một cánh tay.
Hơn nữa, Lâm Phong đã làm mấy chuyện lớn gây oanh động khác. Có thể nói, mỗi người trong Thiên Nhất học viện đều xem qua bức họa Lâm Phong, thậm chí có không ít người đã coi Lâm Phong là niềm kiêu ngạo của Thiên Nhất học viện. Cho dù Lâm Phong từ đầu đến cuối vốn không thừa nhận mình là người Thiên Nhất học viện, hắn chỉ là ở trong học viện tu luyện mà thôi.
- Là Lâm Phong.
- Nhìn đi, Lâm Phong, hắn đã trở lại, trở về Thiên Nhất học viện của chúng ta.
Trong Thiên Nhất học viện rất nhiều người không ngừng hô lên, bọn họ thấy người đã sớm danh chấn Tuyết Nguyệt, Lâm Phong, ở cùng bọn họ trong một học viện.
Bóng người trên thân thiết kỵ đều đội đấu lạp, khoác trường bào, đầu hơi cúi xuống, bộ mặt bị che phủ trong bóng tối. Hơn nữa, hai người hai bên dưới đấu lạp còn có mặt nạ bằng đồng, đem khuôn mặt hai người kia che lại.
Thiết kỵ đi qua vùng quê, bước vào ngoại ô hoàng thành, cuối cùng dừng ở ngoài Thanh Tâm tửu lầu.
Đám người Thanh Tâm tửu lầu tiếp nhận ngựa của bọn họ, dẫn ba người tiến vào một gian phong trang nhã trong tửu lầu.
Mà ba người đều im lặng, không nói một tiếng, đi thẳng tới bàn rượu, ngồi xuống, cực kỳ bình tĩnh.
- Ba vị, cần gì không?
Tiểu nhị hỏi ba người một tiếng, lúc này mới thấy người cầm đầu chậm rãi ngẩng mặt lên, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ. Nhưng cặp mắt trên khuôn mặt kia lại thâm thúy, tràn đầy tang thương, giống như đã trải qua thế gian thế sự xoay vần, nhân tình ấm lạnh.
- Cho một bình trà, hai bầu rượu, lại thêm chút thức ăn.
Nam tử nói nhẹ một câu, âm thanh thực ôn hòa.
- Có ngay!
Tiểu nhị lên tiếng, lập tức rời đi mang thức ăn và rượu lên.
- Tướng quân, có muốn ta đi xuống tìm hiểu hay không?
Lúc này nam tử trung niên ngồi bên cạnh mở miệng nói, lại thấy nam tử trung niên khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Trước đợi chút đi.
Người nọ khẽ gật đầu, ngồi đó không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà vào lúc này, Thanh Tâm tửu lầu đột nhiên náo nhiệt. Dưới tửu lầu rất nhiều người đi vào, không ngừng bàn luận chuyện gì đó, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
- Vương thiếu gia, có chuyện gì hưng phấn như vậy?
Lúc này, một giọng nói trong tửu lầu vang lên, lại nghe một người đáp lại:
- Ha ha, không nên để ngươi ở mãi trong tửu lầu, hôm nay, bỏ lỡ hôn lễ của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc rồi.
- Hôn lễ của Đoàn Ngọc và Văn Nhân Nham phô trương lắm, tất cả người ở ngoại thành đều thấy được, cho dù đi qua thì có thể có chuyện gì.
Người nói chuyện kia, lắc đầu nói.
- Có chuyện gì? Ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay tất cả mọi người có mặt đều bị chấn kinh nói không nên lời sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, vừa rồi chúng ta đã trải qua một màn thật sự kinh tâm động phách, cả đời khó quên sao?
- Kinh tâm động phách, cả đời khó quên? Vương thiếu gia, không khoa trương vậy chứ!
- Đúng đấy, một hôn lễ, nhiều nhất là bề ngoài trùng điệp, hình thức đồ sộ, chỉ sợ vài ngày sau là quên rồi.
- Trùng điệp, hình thức đồ sộ? Há chỉ như vậy, các ngươi đi ra xem thì biết, hiện tại toàn bộ ngoại thành to như vậy, chỉ sợ đã hoàn toàn náo loạn, điên cuồng. Hôm này là hôn lễ của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, nhưng là Văn Nhân Nham và cha của Đoàn Ngọc là vương gia Đoàn Liệt đều chết hết, bị người ta giết.
Văn Nhân Nham và vương gia Đoàn Liệt đã chết, bị người giết chết!
Nghe được câu này, trong lòng mọi người chấn động mãnh liệt, ánh mắt đông cứng, trong tửu lầu mà lại xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó lập tức hoàn toàn náo loạn.
- Sao lại thế này, Vương thiếu gia, ngươi nói rõ ràng đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Đúng đấy, Văn Nhân Nham và vương gia Đoàn Liệt làm sao có thể chết, ai dám giết bọn họ, ai có năng lực giết bọn họ?
Vô sô vấn đề từ trong miệng đám người thốt ra, nhưng toàn bộ đều là hỏi Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt chết là thật hay giả. Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt làm sao có thể chết, ai có loại can đảm này cùng thực lực giết bọn họ.
Ba người đội đấu lạp trên bàn rượu kia dường như cũng nổi lên hứng thú. Hai người mang mặt nạ nghe thấy Văn Nhân Nham chết có chút rung động, mà nam tử trung niên kia thì đối với Đoàn Liệt có vẻ có hứng thú hơn.
Nhưng mà lúc này, Vương thiếu gia đang khoe khoang kia lại như cái hũ nút, ngậm miệng không nói, khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên.
- Vương thiếu gia, hôm nay rượu và thức ăn toàn bộ ta bao hết.
Lúc này một giọng nói truyền ra, nam tử được gọi là Vương thiếu gia kia lập tức cười nói:
- Được rồi, nếu như các vị đều muốn biết, ta liền nói cho mọi người nghe.
- Các ngươi còn nhớ, thiên tài ngày xưa lửa cháy đốt thành, nghịch chuyển càn khôn, giết vài chục vạn quân địch, hơn nữa một mình cưỡi ngựa ngàn dặm cứu công chúa.
- Đương nhiên nhớ rõ, cái tên Lâm Phong, ai có thể quên được.
- Ha ha.
Vương thiếu gia kia nở nụ cười nhạt, lập tức nói:
- Lâm Phong đã trở lại, hắn một lần nữa trở về hoàng thành.
- Lâm Phong đã trở lại
Ánh mắt đám người ngưng tụ, Lâm Phong, hắn biến mất lâu như vậy, cuối cùng lại xuất hiện lần nữa a!
- Vương thiếu gia, Lâm Phong này trở về, chẳng lẽ có liên quan đến Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt hay sao?
Có người lập tức hỏi.
- Đương nhiên là có quan hệ, các ngươi còn không biết nhé. Ngày xưa Lâm Phong và Văn Nhân Nham đều là đệ tử Vân Hải tông, nhưng mà, thời điểm Đoàn Thiên Lang tiêu diệt Vân Hải tông, Văn Nhân Nham lựa chọn làm phản, nhưng Lâm Phong lại một thân kiên cường, thà chết chứ không chịu khuất phục, cuối cùng hắn phá vòng vây, còn sống thoát ra. Tông chủ Vân Hải tông cũng truyền chức tông chủ cho hắn, cho nên Lâm Phong hận Thiên Lang Vương, giết con Thiên Lang Vương. Hơn nữa, lần này, Văn Nhân Nham đại hôn, hắn đến tận vương phủ, tự tay chém chết kẻ phản bội Văn Nhân Nham. Đoàn Liệt vì muốn bào thù cho Văn Nhân Nham nên cũng bị Lâm Phong giết chết.
Vương thiếu gia này miêu tả sinh động, khiến đám người ngẩn ra. Bọn họ dường như được nhìn thấy Thiên Lang Vương vây công Vân Hải tông, Lâm Phong một người một kiếm, phá vòng vây lao ra, anh hùng rút kiếm, máu nhuộm thiên hạ.
Bọn họ lại giống như thấy được, Lâm Phong đứng giữa vương phủ, hết sức cuồng ngạo, truy sát phản đồ, là anh hùng hào kiệt.
Lòng của bọn họ trở nên không bình tĩnh nữa. Lâm Phong trong ngày đại hôn của Văn Nhân Nham cùng Đoàn Ngọc thế mà lại giết Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt, hắn quả nhiên vẫn ngông cuồng như trước.
Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, thế mà bọn họ lại không đi, không có chứng kiếm tận mắt sự kiện rung động lòng người.
Vương thiếu gia kia nhìn thấy phản ứng của mọi người thì cực kỳ vừa lòng. Nhưng mà đúng lúc này, mấy người đồng thời xuất hiện trong ánh mắt của hắn. Một đôi con ngươi thị huyết, lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trên người mang theo sát khí nồng đậm đến cực điểm.
- Việc này đã được bao lâu?
Người xuất hiện này lạnh lùng hỏi một tiếng, khiến cho trong lòng Vương thiếu gia run lên, nói:
- Mới được không lâu, hiện tại, tin tức đã lan ra bên ngoài thành, chỉ sợ không lâu sau đó sẽ truyền khắp ngoại thành, ta tuyệt đối không nói dối nửa câu.
Bóng hình người nói lóe lên, lại rời đi ngay lập tức, quay về vị trí trên tửu lầu, nhìn nam tử trung niên đội đấu lạp nói:
- Tướng quân, sự việc phát sinh không lâu.
- Chúng ta đi.
Nam tử trung niên đứng dậy, đem chén trà uống một hơi cạn sạch, lập tức bước ra khỏi Thanh Tâm tửu lầu, chạy tới hướng vương phủ Đoàn Liệt. Nhưng đợi tới thời điểm bọn họ đặt chân đến vương phủ, đám người cũng đã giải tán. Đúng như người nọ nói, tin tức Lâm Phong trở về hoàng thành, chém chết Văn Nhân Nham và Đoàn Liệt truyền khắp toàn bộ ngoại thành, cũng không hề dừng lại, thâm nhập vào trong hoàng thành.
Đoàn Liệt chính là vương gia nước Tuyết Nguyệt, một vương gia chết, tuyệt đối không thể nói là chuyện nhỏ, đã đủ khiến cho tầng lớp cao cấp của Tuyết Nguyệt bị đả kích.
Chỉ sợ phong ba lần này không dễ dàng qua đi, Lâm Phong không có khả năng giết chết Đoàn Liệt rồi còn có thể thật bình yên, một chút việc cũng không có, hắn, người có thù oán với Lâm Phong sẽ không đáp ứng.
Ví dụ như Vũ Thiên Hành cùng Nguyệt Thiên Thần, sau khi bọn họ rời vương phủ, bắt đầu bôn ba, việc bí mật truyền thư không hề bị gián đoạn, chuẩn bị động thủ với Lâm Phong.
Thiên phú của Lâm Phong quá kinh khủng, không thể giữ lại được.
Đối với một loạt các loại hậu quả này, Lâm Phong cũng không có lo lắng. Hắn chỉ làm việc hắn cần làm, Văn Nhân Nham là phản đồ, hắn không chết, Lâm Phong khó an tâm.
Hắn không hối hận giết Văn Nhân Nham. Đoàn Liệt vì báo thù cho Văn Nhân Nham muốn giết hắn, Lâm Phong tất nhiên cũng không khách khí, chém chết Đoàn Liệt.
Tất cả đều đường đường chính chính, không oán không hối.
Thiên Nhất học viện, lại một lần nữa Lâm Phong đặt chân đến chỗ quen thuộc này.
Lâm Phong bây giờ coi như là người có tiếng tăm, nhất là hắn còn đánh bại đệ tứ đệ tử Thiên Nhất học viện, Độc Cô Thương. Y từng bị Lâm Phong ép phải quỳ xuống, bạt tai, hung hăng ngược đãi một phen.
Nghe nói, lúc ở thành Dương Châu Độc Cô Hiểu cũng bị Lâm Phong chặt đứt một cánh tay.
Hơn nữa, Lâm Phong đã làm mấy chuyện lớn gây oanh động khác. Có thể nói, mỗi người trong Thiên Nhất học viện đều xem qua bức họa Lâm Phong, thậm chí có không ít người đã coi Lâm Phong là niềm kiêu ngạo của Thiên Nhất học viện. Cho dù Lâm Phong từ đầu đến cuối vốn không thừa nhận mình là người Thiên Nhất học viện, hắn chỉ là ở trong học viện tu luyện mà thôi.
- Là Lâm Phong.
- Nhìn đi, Lâm Phong, hắn đã trở lại, trở về Thiên Nhất học viện của chúng ta.
Trong Thiên Nhất học viện rất nhiều người không ngừng hô lên, bọn họ thấy người đã sớm danh chấn Tuyết Nguyệt, Lâm Phong, ở cùng bọn họ trong một học viện.
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân