Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 316: Lâm Phong trở về
Nhìn Lâm Phong bước lên đài cao, mọi người đều giật mình.
- Tên này là ai mà lại to gan như vậy, dám kiêu ngạo lớn lối ở nơi này?
Nhiều người thầm nghĩ, ngày đại hôn của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, Đoàn Liệt sao có thể cho người phá hỏng. Chẳng lẽ kẻ này muốn chết hay sao.
Có lẽ là một số người từng gặp Lâm Phong, thấy bóng lưng này thì lại cảm thấy có cảm giác khá quen thuộc.
Khinh cuồng, phóng đãng, coi người thiên hạ như không là gì, người này thật quá tương tự. Nhưng vì Lâm Phong quay lưng về phía bọn họ, hơn nữa Lâm Phong đã biến mất hơn nửa năm nên nhất thời không ai nghĩ ra.
Nhưng người phía sau không thấy, đám Đoàn Liệt, Văn Nhân Nham, Đoàn Ngọc và Nguyệt Thiên Thần, Vũ Thiên Hành ở phía trước lại nhìn thấy rõ ràng, một con người quen thuộc mà lại xa lạ.
Kẻ khiến bọn họ căm hận kia đã xuất hiện một lần nữa.
Nhất là Văn Nhân Nham, nhìn thấy kẻ đã lâu không gặp kia, toàn thân hắn run lên. Ngày xưa hắn từng là thiên tài nổi bật nhất của Vân Hải tông, thậm chí dường như còn hơn hẳn Đồ Phu và Lệnh Hồ Hà Sơn, chỉ là Lâm Phong xuất hiện đã đánh vỡ niềm kiêu ngạo của hắn, hơn nữa còn đánh thành bột phấn.
Khi Lâm Phong trẻ tuổi hơn hắn, bị người ta coi là rác rưởi, nhưng lại ở trước mặt mọi người đường đường chính chính đánh bại hắn.
Kiêu ngạo và vinh quang của hắn đã không còn sót lại chút nào. hắn lựa chọn làm phản, trở thành người của Đoàn Thiên Lang, hắn muốn Lâm Phong chết, nhưng điều khiến hắn đau hận chính là nhiều cường giả từ trên xuống dưới của Vân Hải tông kia lại liều mạng vì Lâm Phong, dùng mạng đi đổi lấy mạng của Lâm Phong. Loại kết cục bi tráng này chẳng khác gì một loại vinh quang khác, chứng minh giá trị của Lâm Phong.
Khi Lâm Phong trở thành vị anh hùng, hy vọng duy nhất của Vân Hải tông, Văn Nhân Nham hắn đã bị in dấu lên cái tên phản nghịch. Hắn muốn xóa nó đi, cho nên trên võ đài ngày đại hôn hôm nay, hắn đổi trắng thay đen, nhào nặn cho mình thành một người vô cùng hoàn mỹ, bởi vì hư vinh mà hắn không muốn đeo cái tiếng là phản nghịch.
Mà hôm nay, Văn Nhân Nham lại càng không dám so với Lâm Phong. Hơn nửa năm trước nghe nói Lâm Phong đã là cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bảy, dùng lửa đốt thành rồi ngàn dặm một mình một ngựa cứu công chúa. Mỗi một việc Lâm Phong làm đều oanh liệt như thế, được vô số người truyền tụng. Mà Văn Nhân Nham hắn lại không chút tiếng tăm gì cực khổ tu luyện trong Tuyết Nguyệt thánh viện, không ngừng nghe đến những kỳ tích mà Lâm Phong làm ra.
Lâm Phong giống như sát tinh định mệnh của hắn, khắc chế hắn sít sao. Nơi có Lâm Phong, không có chỗ cho Văn Nhân Nham hắn sống yên thân.
Mà giờ đây tên sát tinh này lại xuất hiện.
Không chỉ có Văn Nhân Nham suy nghĩ, mà Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành trên khán đài kia cũng giật mình, Lâm Phong lại xuất hiện.
Hai người bọn họ đương nhiên là hận Lâm Phong vô cùng, mấy lần Lâm Phong cướp đi danh tiếng của Nguyệt Thiên Thần, khiến hắn chẳng còn mặt mũi, lại còn đoạt đi người con gái mà hắn muốn, Đoàn Hân Diệp.
Giờ Đoàn Hân Diệp dường như chỉ có Lâm Phong ở trong lòng, hoàn toàn chẳng thèm để ý tới hắn, điều này khiến hắn thấy vô cùng phẫn nộ, khuất nhục. Hắn đường đường là thiếu gia của Nguyệt gia, không ngờ lại thua kém Lâm Phong.
Vũ Thiên Hành lại hận Lâm Phong cực kỳ, trận đánh lúc trước kia đến nay vẫn còn là cơn ác mộng trong lòng hắn. Hắn, vị ngũ thiếu của Vũ gia lại bị Lâm Phong đánh cho một trận ngay trước mắt bao nhiêu người, thù này sao có thể bỏ qua.
Lâm Phong vừa xuất hiện liền khiến trong lòng những người trên khán đài đều nổi lên sóng gợn.
Mà người ở phía dưới thì chỉ nhìn thấy lưng của Lâm Phong, nhưng bọn họ lại thấy được đám người trên khán đài thay đổi sắc mặt ra sao cùng với bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ kia, bọn họ kinh ngạc, không biết người này là ai mà lại ăn nói ngông cuồng như thế, lại chẳng bị đánh chết tại chỗ hoặc đuổi đi như bọn họ nghĩ, mà đám người bên trên kia thì phản ứng đầu tiên lại là im lặng.
- Là ngươi!
Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm Lâm Phong, con người tuấn tú này cô ta đương nhiên là nhận ra. Lúc trước cô ta định cho Lâm Phong một cái bạt tai, ai ngờ lại bị Lâm Phong tát lại một cái thật đau, vang dội vô cùng.
- Đúng là ta.
Lâm Phong thản nhiên nói một câu rồi nhìn Văn Nhân Nham:
- Văn Nhân Nham, đã lâu không gặp, ngươi chẳng những không bớt kiêu ngạo mà còn trở nên vô liêm sỉ như thế, lời của ngươi thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.
Lời của Lâm Phong mang theo trào phúng nồng đậm. Sắc mặt Văn Nhân Nham không ngừng biến đổi, cực kỳ khó coi.
- Ngươi là ai mà dám nói như vậy? Văn Nhân Nham là thân phận nào, khi nào thì đến lượt tên tiểu nhân như ngươi tới đây khoa tay múa chân.
Lúc này, một người ở trên khán đài lạnh lùng nói. Người này là người của Tuyết Nguyệt thánh viện, tu vi không kém, có được cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng năm, sau khi gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện thì quen biết Văn Nhân Nham, hoàn toàn nghe theo lệnh Văn Nhân Nham. Lúc này hắn lại thấy một kẻ còn trẻ hơn cả hắn sỉ nhục Văn Nhân Nham, tên này muốn chết chắc rồi.
Lúc người kia nói chuyện, hắn còn bước tới phía Lâm Phong, sát khí vô cùng đậm như muốn hỏi tội Lâm Phong.
Văn Nhân Nham chỉ nhìn mà không ngăn cản, nhân tiện mượn kẻ này xem hiện giờ tu vi của Lâm Phong là gì.
- Ta lại muốn xem tên tiểu nhân nhà ngươi dựa vào cái gì mà dám bất kính với Văn Nhân sư huynh.
Người nọ quát lên rồi vung chưởng đánh thẳng tới Lâm Phong, chưởng này mang theo cuồng phong thổi quần áo Lâm Phong bay phất phơ.
Nhưng Lâm Phong lại chỉ mỉm cười một nụ cười lạnh lùng, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng buồn.
Một vệt kiếm ý vô hình đột ngột phóng lên cao, rất mãnh liệt. Kiếm ý này xuất hiện, trời đất liền bị một luồng khí túc sát bao phủ. Lúc này Lâm Phong sắc bén vô cùng, hệt như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, muốn phá hủy tất cả.
Người công kích Lâm Phong kia run sợ, bàn tay đang đánh ra kia cũng do dự, mất đi khí thế hùng hổ ban đầu.
Ở trước mặt kiếm ý này, hắn cảm thấy mình như một con thuyền lá lênh đênh trong đại dương mênh mông, chập chờn trong sóng gió.
- Thật đáng sợ.
Lòng run sợ, hắn đột nhiên thu tay lại mà không công kích Lâm Phong nữa. Người có được kiếm ý đáng sợ như vậy, hắn không thể trêu chọc nổi.
- Muộn rồi!
Lâm Phong cười lạnh, chỉ ngón tay ra, trực tiếp hạ xuống bàn tay của đối phương. Một tiếng hét thảm vang lên, bàn tay còn chua kịp rụt về của người kia liền rũ xuống, khuôn mặt toát lên vẻ đau đớn vô cùng.
Lâm Phong đã phá hủy tất cả kinh mạch trên tay hắn, kiếm khí đang tàn sát bừa bãi trong cánh tay hắn.
Tiếng kêu thảm thiết đó đột ngột dừng lại, bởi vì lúc này ngón tay tỏa ra kiếm ý của Lâm Phong đang đặt trước cổ họng hắn, chỉ cần Lâm Phong khẽ di chuyển lên phía trước là mạng của hắn sẽ đi tong.
Người nọ dường như đã quên mất đau đớn, không động đậy nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lúc này vẻ mặt Lâm Phong hiện lên thương hại, thản nhiên nói:
- Ngươi xuất đầu vì Văn Nhân Nham, Văn Nhân Nham lại để ngươi đi tìm chết, thật đáng thương.
Nghe được lời của Lâm Phong, người nọ giật mình, Văn Nhân Nham khiến hắn đi chịu chết ư?
Nghĩ tới một khả năng, hắn hoảng sợ. Đúng rồi, nếu người này đến tìm Văn Nhân Nham thì Văn Nhân Nham hiển nhiên là biết đối phương, biết thực lực của đối phương như thế nào, nhưng Văn Nhân Nham lại không nhắc nhở hắn mà để hắn công kích Lâm Phong. Nghĩ vậy, sắc mặt hắn trắng bệch, trông vô cùng bi ai.
Đúng là quá đáng thương.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Đoàn Liệt cách đó không xa, lạnh lùng nói:
- Đoàn Liệt, đây là phẩm tính hoàn mỹ mà ngươi nói ư? Người khác chiến đấu vì hắn, Văn Nhân Nham hắn lại nhìn đối phương tự lao đầu vào cái chết, quả nhiên là phẩm hạnh ưu tú.
Đoàn Liệt giật giật khóe miệng, nhưng ngay sau đó Lâm Phong lại quét một vòng nhìn sang Văn Nhân Nham, vẻ trào phúng càng thêm đậm.
- Phẩm hạnh của ngươi như thế nào không phải dựa vào tên nhạc phụ vô liêm sỉ của ngươi nói. Mọi người đều có mắt, Văn Nhân Nham, ta thật khâm phục ngươi lại nói mọi chuyện thành đường hoàng như vậy, lại còn là khoe khoang. Văn Nhân Nham, sao ngươi có thể vô liêm sỉ tới mức này? Chẳng lẽ Tuyết Nguyệt thánh viện bồi dưỡng ra được ư?
- Nói xằng nói bậy.
Sắc mặt Văn Nhân Nham cứng ngắc, hắn lạnh lùng nói.
- Nói xằng nói bậy?
Lâm Phong cười khẩy:
- Văn Nhân Nham, ngươi không phải muốn nói ta và ngươi đều là người của Vân Hải tông, hơn nữa từng chiến đấu trong tỷ thí của Vân Hải tông, ngươi không biết ta, ngươi không rõ hắn công kích ta sẽ là tìm chết sao? Hay là ngươi muốn nói cho mọi người, hắn có thể chiến thắng ta – Lâm Phong!
Hai chữ cuối cùng hạ xuống, mọi người lập tức giật mình.
Lâm Phong!
Tên thanh niên cuồng ngạo này là Lâm Phong!
Thảo nào, thảo nào lại là như vậy! Thảo nào bọn họ đều im lặng không nói gì! Hóa ra hắn là Lâm Phong, Lâm Phong đã trở lại!
- Tên này là ai mà lại to gan như vậy, dám kiêu ngạo lớn lối ở nơi này?
Nhiều người thầm nghĩ, ngày đại hôn của Văn Nhân Nham và Đoàn Ngọc, Đoàn Liệt sao có thể cho người phá hỏng. Chẳng lẽ kẻ này muốn chết hay sao.
Có lẽ là một số người từng gặp Lâm Phong, thấy bóng lưng này thì lại cảm thấy có cảm giác khá quen thuộc.
Khinh cuồng, phóng đãng, coi người thiên hạ như không là gì, người này thật quá tương tự. Nhưng vì Lâm Phong quay lưng về phía bọn họ, hơn nữa Lâm Phong đã biến mất hơn nửa năm nên nhất thời không ai nghĩ ra.
Nhưng người phía sau không thấy, đám Đoàn Liệt, Văn Nhân Nham, Đoàn Ngọc và Nguyệt Thiên Thần, Vũ Thiên Hành ở phía trước lại nhìn thấy rõ ràng, một con người quen thuộc mà lại xa lạ.
Kẻ khiến bọn họ căm hận kia đã xuất hiện một lần nữa.
Nhất là Văn Nhân Nham, nhìn thấy kẻ đã lâu không gặp kia, toàn thân hắn run lên. Ngày xưa hắn từng là thiên tài nổi bật nhất của Vân Hải tông, thậm chí dường như còn hơn hẳn Đồ Phu và Lệnh Hồ Hà Sơn, chỉ là Lâm Phong xuất hiện đã đánh vỡ niềm kiêu ngạo của hắn, hơn nữa còn đánh thành bột phấn.
Khi Lâm Phong trẻ tuổi hơn hắn, bị người ta coi là rác rưởi, nhưng lại ở trước mặt mọi người đường đường chính chính đánh bại hắn.
Kiêu ngạo và vinh quang của hắn đã không còn sót lại chút nào. hắn lựa chọn làm phản, trở thành người của Đoàn Thiên Lang, hắn muốn Lâm Phong chết, nhưng điều khiến hắn đau hận chính là nhiều cường giả từ trên xuống dưới của Vân Hải tông kia lại liều mạng vì Lâm Phong, dùng mạng đi đổi lấy mạng của Lâm Phong. Loại kết cục bi tráng này chẳng khác gì một loại vinh quang khác, chứng minh giá trị của Lâm Phong.
Khi Lâm Phong trở thành vị anh hùng, hy vọng duy nhất của Vân Hải tông, Văn Nhân Nham hắn đã bị in dấu lên cái tên phản nghịch. Hắn muốn xóa nó đi, cho nên trên võ đài ngày đại hôn hôm nay, hắn đổi trắng thay đen, nhào nặn cho mình thành một người vô cùng hoàn mỹ, bởi vì hư vinh mà hắn không muốn đeo cái tiếng là phản nghịch.
Mà hôm nay, Văn Nhân Nham lại càng không dám so với Lâm Phong. Hơn nửa năm trước nghe nói Lâm Phong đã là cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng bảy, dùng lửa đốt thành rồi ngàn dặm một mình một ngựa cứu công chúa. Mỗi một việc Lâm Phong làm đều oanh liệt như thế, được vô số người truyền tụng. Mà Văn Nhân Nham hắn lại không chút tiếng tăm gì cực khổ tu luyện trong Tuyết Nguyệt thánh viện, không ngừng nghe đến những kỳ tích mà Lâm Phong làm ra.
Lâm Phong giống như sát tinh định mệnh của hắn, khắc chế hắn sít sao. Nơi có Lâm Phong, không có chỗ cho Văn Nhân Nham hắn sống yên thân.
Mà giờ đây tên sát tinh này lại xuất hiện.
Không chỉ có Văn Nhân Nham suy nghĩ, mà Nguyệt Thiên Thần và Vũ Thiên Hành trên khán đài kia cũng giật mình, Lâm Phong lại xuất hiện.
Hai người bọn họ đương nhiên là hận Lâm Phong vô cùng, mấy lần Lâm Phong cướp đi danh tiếng của Nguyệt Thiên Thần, khiến hắn chẳng còn mặt mũi, lại còn đoạt đi người con gái mà hắn muốn, Đoàn Hân Diệp.
Giờ Đoàn Hân Diệp dường như chỉ có Lâm Phong ở trong lòng, hoàn toàn chẳng thèm để ý tới hắn, điều này khiến hắn thấy vô cùng phẫn nộ, khuất nhục. Hắn đường đường là thiếu gia của Nguyệt gia, không ngờ lại thua kém Lâm Phong.
Vũ Thiên Hành lại hận Lâm Phong cực kỳ, trận đánh lúc trước kia đến nay vẫn còn là cơn ác mộng trong lòng hắn. Hắn, vị ngũ thiếu của Vũ gia lại bị Lâm Phong đánh cho một trận ngay trước mắt bao nhiêu người, thù này sao có thể bỏ qua.
Lâm Phong vừa xuất hiện liền khiến trong lòng những người trên khán đài đều nổi lên sóng gợn.
Mà người ở phía dưới thì chỉ nhìn thấy lưng của Lâm Phong, nhưng bọn họ lại thấy được đám người trên khán đài thay đổi sắc mặt ra sao cùng với bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ kia, bọn họ kinh ngạc, không biết người này là ai mà lại ăn nói ngông cuồng như thế, lại chẳng bị đánh chết tại chỗ hoặc đuổi đi như bọn họ nghĩ, mà đám người bên trên kia thì phản ứng đầu tiên lại là im lặng.
- Là ngươi!
Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm Lâm Phong, con người tuấn tú này cô ta đương nhiên là nhận ra. Lúc trước cô ta định cho Lâm Phong một cái bạt tai, ai ngờ lại bị Lâm Phong tát lại một cái thật đau, vang dội vô cùng.
- Đúng là ta.
Lâm Phong thản nhiên nói một câu rồi nhìn Văn Nhân Nham:
- Văn Nhân Nham, đã lâu không gặp, ngươi chẳng những không bớt kiêu ngạo mà còn trở nên vô liêm sỉ như thế, lời của ngươi thật đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.
Lời của Lâm Phong mang theo trào phúng nồng đậm. Sắc mặt Văn Nhân Nham không ngừng biến đổi, cực kỳ khó coi.
- Ngươi là ai mà dám nói như vậy? Văn Nhân Nham là thân phận nào, khi nào thì đến lượt tên tiểu nhân như ngươi tới đây khoa tay múa chân.
Lúc này, một người ở trên khán đài lạnh lùng nói. Người này là người của Tuyết Nguyệt thánh viện, tu vi không kém, có được cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng năm, sau khi gia nhập Tuyết Nguyệt thánh viện thì quen biết Văn Nhân Nham, hoàn toàn nghe theo lệnh Văn Nhân Nham. Lúc này hắn lại thấy một kẻ còn trẻ hơn cả hắn sỉ nhục Văn Nhân Nham, tên này muốn chết chắc rồi.
Lúc người kia nói chuyện, hắn còn bước tới phía Lâm Phong, sát khí vô cùng đậm như muốn hỏi tội Lâm Phong.
Văn Nhân Nham chỉ nhìn mà không ngăn cản, nhân tiện mượn kẻ này xem hiện giờ tu vi của Lâm Phong là gì.
- Ta lại muốn xem tên tiểu nhân nhà ngươi dựa vào cái gì mà dám bất kính với Văn Nhân sư huynh.
Người nọ quát lên rồi vung chưởng đánh thẳng tới Lâm Phong, chưởng này mang theo cuồng phong thổi quần áo Lâm Phong bay phất phơ.
Nhưng Lâm Phong lại chỉ mỉm cười một nụ cười lạnh lùng, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng buồn.
Một vệt kiếm ý vô hình đột ngột phóng lên cao, rất mãnh liệt. Kiếm ý này xuất hiện, trời đất liền bị một luồng khí túc sát bao phủ. Lúc này Lâm Phong sắc bén vô cùng, hệt như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, muốn phá hủy tất cả.
Người công kích Lâm Phong kia run sợ, bàn tay đang đánh ra kia cũng do dự, mất đi khí thế hùng hổ ban đầu.
Ở trước mặt kiếm ý này, hắn cảm thấy mình như một con thuyền lá lênh đênh trong đại dương mênh mông, chập chờn trong sóng gió.
- Thật đáng sợ.
Lòng run sợ, hắn đột nhiên thu tay lại mà không công kích Lâm Phong nữa. Người có được kiếm ý đáng sợ như vậy, hắn không thể trêu chọc nổi.
- Muộn rồi!
Lâm Phong cười lạnh, chỉ ngón tay ra, trực tiếp hạ xuống bàn tay của đối phương. Một tiếng hét thảm vang lên, bàn tay còn chua kịp rụt về của người kia liền rũ xuống, khuôn mặt toát lên vẻ đau đớn vô cùng.
Lâm Phong đã phá hủy tất cả kinh mạch trên tay hắn, kiếm khí đang tàn sát bừa bãi trong cánh tay hắn.
Tiếng kêu thảm thiết đó đột ngột dừng lại, bởi vì lúc này ngón tay tỏa ra kiếm ý của Lâm Phong đang đặt trước cổ họng hắn, chỉ cần Lâm Phong khẽ di chuyển lên phía trước là mạng của hắn sẽ đi tong.
Người nọ dường như đã quên mất đau đớn, không động đậy nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lúc này vẻ mặt Lâm Phong hiện lên thương hại, thản nhiên nói:
- Ngươi xuất đầu vì Văn Nhân Nham, Văn Nhân Nham lại để ngươi đi tìm chết, thật đáng thương.
Nghe được lời của Lâm Phong, người nọ giật mình, Văn Nhân Nham khiến hắn đi chịu chết ư?
Nghĩ tới một khả năng, hắn hoảng sợ. Đúng rồi, nếu người này đến tìm Văn Nhân Nham thì Văn Nhân Nham hiển nhiên là biết đối phương, biết thực lực của đối phương như thế nào, nhưng Văn Nhân Nham lại không nhắc nhở hắn mà để hắn công kích Lâm Phong. Nghĩ vậy, sắc mặt hắn trắng bệch, trông vô cùng bi ai.
Đúng là quá đáng thương.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Đoàn Liệt cách đó không xa, lạnh lùng nói:
- Đoàn Liệt, đây là phẩm tính hoàn mỹ mà ngươi nói ư? Người khác chiến đấu vì hắn, Văn Nhân Nham hắn lại nhìn đối phương tự lao đầu vào cái chết, quả nhiên là phẩm hạnh ưu tú.
Đoàn Liệt giật giật khóe miệng, nhưng ngay sau đó Lâm Phong lại quét một vòng nhìn sang Văn Nhân Nham, vẻ trào phúng càng thêm đậm.
- Phẩm hạnh của ngươi như thế nào không phải dựa vào tên nhạc phụ vô liêm sỉ của ngươi nói. Mọi người đều có mắt, Văn Nhân Nham, ta thật khâm phục ngươi lại nói mọi chuyện thành đường hoàng như vậy, lại còn là khoe khoang. Văn Nhân Nham, sao ngươi có thể vô liêm sỉ tới mức này? Chẳng lẽ Tuyết Nguyệt thánh viện bồi dưỡng ra được ư?
- Nói xằng nói bậy.
Sắc mặt Văn Nhân Nham cứng ngắc, hắn lạnh lùng nói.
- Nói xằng nói bậy?
Lâm Phong cười khẩy:
- Văn Nhân Nham, ngươi không phải muốn nói ta và ngươi đều là người của Vân Hải tông, hơn nữa từng chiến đấu trong tỷ thí của Vân Hải tông, ngươi không biết ta, ngươi không rõ hắn công kích ta sẽ là tìm chết sao? Hay là ngươi muốn nói cho mọi người, hắn có thể chiến thắng ta – Lâm Phong!
Hai chữ cuối cùng hạ xuống, mọi người lập tức giật mình.
Lâm Phong!
Tên thanh niên cuồng ngạo này là Lâm Phong!
Thảo nào, thảo nào lại là như vậy! Thảo nào bọn họ đều im lặng không nói gì! Hóa ra hắn là Lâm Phong, Lâm Phong đã trở lại!
Tác giả :
Tịnh Vô Ngân