Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 342: Cường địch (5)
Dạ Sát trực tiếp xông lên chặn đường xuống núi, không để cho bọn người kia một kẽ hở nào.
Người đàn ông mặc đồ trắng mất kiên nhẫn tung ra một chưởng, ai ngờ Dạ Sát ngay tức khắc xuất chưởng không chút do dự đỡ lấy!
Hai luồng gió cực mạnh va vào nhau trong không trung tạo thành một sức mạnh khủng khiếp, người đàn ông mặc áo trắng kinh ngạc trừng mắt nhìn Dạ Sát, không ngờ rằng, thực lực của hắn lại không hề thua kém!
“Ngươi tuyệt đối không phải người dưới tam giới! Rốt cuộc nhà ngươi từ đâu đến?" Người đàn ông áo trắng nheo mắt lại, nụ cười trên môi hắn hoàn toàn tan biến.
Dạ Sát cười nhạt, cũng không thèm mở miệng.
“Chết tiệt!" Người đàn ông mặc y phục trắng khẽ nguyền rủa một tiếng, rất nhanh sau khi hắn và Dạ Sát đánh nhau, mỗi khi khí lực từ hai bên va chạm vào nhau, tất thảy cây cỏ xung quanh đều bị bật lên khỏi mặt đất, cuồng phong gào thét, cả một vùng đất như đang rung chuyển!
Người đàn ông áo trắng căn bản là không có cách nào đánh bại được Dạ Sát, trong lòng chỉ biết chửi rủa không ngừng.
Dạ Sát âm thầm ghi nhớ trong lòng mỗi lần đối phương ra tay, nhanh chóng điều tra thân phận hai người này một lượt.
Hai bên đang va chạm quyết liệt chưa phân thắng bại thì bỗng từ đâu xuất hiện một người đàn ông y phục xám không nói lời nào cứ thế xông vào, ngay sau đó một luồng gió cực lớn từ trong tay hắn nhằm thẳng hướng Dạ Sát mà nổ tung, cùng lúc đó hai người đàn ông mặc đồ trắng bao vây chặn lại, Dạ Sát trông thấy chỉ kịp lùi một bước thì một cú đấm đã hung hăng nện xuống ngực hắn, sau đó một ngụm máu tươi từ trong miệng Dạ Sát phun ra.
“Tên này giao cho ta, hai ngươi mau đuổi theo đi, không được để cho nàng ta chạy thoát!" Người đàn ông y phục xám ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía người đàn ông mặc y phục đen nói.
Hắn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Sát một cái liền lập tức lao xuống núi, Dạ Sát muốn ngăn cản nhưng người mặc y phục xám kia đã xông lên, căn bản không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào!
Sau mấy phút giao đấu ngắn ngủi, trong lòng Dạ Sát không khỏi lo lắng, bởi lẽ người đàn ông y phục xám này, công lực lại cao hơn hẳn người đàn ông mặc đồ trắng kia!
Công lực này, ở Hạ Tam Giới hẳn phải nằm trong số những người mạnh nhất!
…
Hoa Dao và Kiều Sở đỡ Quân Vô Tà chạy như điên xuống núi, hai người họ đương nhiên chạy nhanh hơn rất nhiều so với Quân Vô Tà, chỉ lát nữa là có thể xuống đến chân núi thì không ngờ một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện chặn bọn họ lại.
“Các ngươi định chạy đi đâu?" Người đàn ông áo trắng nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút thay đổi của Quân Vô Tà!
Tốc độ nhanh thật! Hoa Dao và Kiều Sở thầm kinh hãi, không ai bảo ai kéo Quân Vô Tà nấp phía sau người, hai người cùng nhau tạo thành tấm lá chắn ở đằng trước che chở cho nàng, còn Hắc Xà và gấu Âm Dương thì đứng chắn ở hai bên.
Quân Vô Tà ngây ngốc nhìn bóng lưng Hoa Dao và Kiều Sở, chân mày khẽ nhíu lại.
“Thứ hắn muốn là ta, các ngươi đều không liên quan gì cả, mau chạy đi!" Quân Vô Tà hít sâu một hơi, nhìn phản ứng của Hoa Dao và Kiều Sở, đoán chừng cho dù hai người bọn họ có hợp sức lại, chỉ e cũng không phải là đối thủ của người đàn ông y phục trắng kia.
Hắn ta muốn có được Tiểu Bạch Liên trong cơ thể nàng, hai người bọn họ tất không liên quan đến chuyện này.
Hoa Dao và Kiều Sở không đáp lại, chỉ là vẫn đứng chắn ở trước người Quân Vô Tà không một chút dao động.
“Tiểu Tà Tử, ngươi không thể nói như vậy, chúng ta là huynh đệ, làm gì có chuyện trong lúc huynh đệ gặp nạn thì mình lại bỏ chạy thoát thân được chứ!" giọng nói của Kiều Sở mang theo ý cười không chút giả dối.
Hoa Dao cũng nói: “Chúng ta đã hứa với người kia là sẽ đưa ngươi rời khỏi đây an toàn."
Quân Vô Tà ngẩn người, há hốc miệng, nhìn hai người mới quen biết được hơn một tháng đang đứng ở trước mặt, nàng thật không ngờ rằng, bấy lâu nay họ vẫn luôn coi nàng như huynh đệ…
Giờ khắc này, bóng lưng của Hoa Dao và Kiều Sở, cùng với từng mảnh ký ức lại một lần nữa ùa về trong trí nhớ.
Tình thế nguy hiểm như vậy, tên ngốc này, lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao, vì chính nghĩa mà không do dự đứng chắn ở phía trước bảo vệ nàng…
“Đi!" Quân Vô Tà bất ngờ cắn chặt răng, ngay lập tức ở giữa hai người bọn họ, Hắc Miêu trên vai nàng bỗng nhiên biến thành hắc thú!
Bởi nàng không muốn nhìn thấy người khác vì bảo vệ mình mà phải ngã xuống!
Người đàn ông mặc đồ trắng mất kiên nhẫn tung ra một chưởng, ai ngờ Dạ Sát ngay tức khắc xuất chưởng không chút do dự đỡ lấy!
Hai luồng gió cực mạnh va vào nhau trong không trung tạo thành một sức mạnh khủng khiếp, người đàn ông mặc áo trắng kinh ngạc trừng mắt nhìn Dạ Sát, không ngờ rằng, thực lực của hắn lại không hề thua kém!
“Ngươi tuyệt đối không phải người dưới tam giới! Rốt cuộc nhà ngươi từ đâu đến?" Người đàn ông áo trắng nheo mắt lại, nụ cười trên môi hắn hoàn toàn tan biến.
Dạ Sát cười nhạt, cũng không thèm mở miệng.
“Chết tiệt!" Người đàn ông mặc y phục trắng khẽ nguyền rủa một tiếng, rất nhanh sau khi hắn và Dạ Sát đánh nhau, mỗi khi khí lực từ hai bên va chạm vào nhau, tất thảy cây cỏ xung quanh đều bị bật lên khỏi mặt đất, cuồng phong gào thét, cả một vùng đất như đang rung chuyển!
Người đàn ông áo trắng căn bản là không có cách nào đánh bại được Dạ Sát, trong lòng chỉ biết chửi rủa không ngừng.
Dạ Sát âm thầm ghi nhớ trong lòng mỗi lần đối phương ra tay, nhanh chóng điều tra thân phận hai người này một lượt.
Hai bên đang va chạm quyết liệt chưa phân thắng bại thì bỗng từ đâu xuất hiện một người đàn ông y phục xám không nói lời nào cứ thế xông vào, ngay sau đó một luồng gió cực lớn từ trong tay hắn nhằm thẳng hướng Dạ Sát mà nổ tung, cùng lúc đó hai người đàn ông mặc đồ trắng bao vây chặn lại, Dạ Sát trông thấy chỉ kịp lùi một bước thì một cú đấm đã hung hăng nện xuống ngực hắn, sau đó một ngụm máu tươi từ trong miệng Dạ Sát phun ra.
“Tên này giao cho ta, hai ngươi mau đuổi theo đi, không được để cho nàng ta chạy thoát!" Người đàn ông y phục xám ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía người đàn ông mặc y phục đen nói.
Hắn chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Sát một cái liền lập tức lao xuống núi, Dạ Sát muốn ngăn cản nhưng người mặc y phục xám kia đã xông lên, căn bản không cho hắn có bất kỳ cơ hội nào!
Sau mấy phút giao đấu ngắn ngủi, trong lòng Dạ Sát không khỏi lo lắng, bởi lẽ người đàn ông y phục xám này, công lực lại cao hơn hẳn người đàn ông mặc đồ trắng kia!
Công lực này, ở Hạ Tam Giới hẳn phải nằm trong số những người mạnh nhất!
…
Hoa Dao và Kiều Sở đỡ Quân Vô Tà chạy như điên xuống núi, hai người họ đương nhiên chạy nhanh hơn rất nhiều so với Quân Vô Tà, chỉ lát nữa là có thể xuống đến chân núi thì không ngờ một bóng người màu trắng đột nhiên xuất hiện chặn bọn họ lại.
“Các ngươi định chạy đi đâu?" Người đàn ông áo trắng nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút thay đổi của Quân Vô Tà!
Tốc độ nhanh thật! Hoa Dao và Kiều Sở thầm kinh hãi, không ai bảo ai kéo Quân Vô Tà nấp phía sau người, hai người cùng nhau tạo thành tấm lá chắn ở đằng trước che chở cho nàng, còn Hắc Xà và gấu Âm Dương thì đứng chắn ở hai bên.
Quân Vô Tà ngây ngốc nhìn bóng lưng Hoa Dao và Kiều Sở, chân mày khẽ nhíu lại.
“Thứ hắn muốn là ta, các ngươi đều không liên quan gì cả, mau chạy đi!" Quân Vô Tà hít sâu một hơi, nhìn phản ứng của Hoa Dao và Kiều Sở, đoán chừng cho dù hai người bọn họ có hợp sức lại, chỉ e cũng không phải là đối thủ của người đàn ông y phục trắng kia.
Hắn ta muốn có được Tiểu Bạch Liên trong cơ thể nàng, hai người bọn họ tất không liên quan đến chuyện này.
Hoa Dao và Kiều Sở không đáp lại, chỉ là vẫn đứng chắn ở trước người Quân Vô Tà không một chút dao động.
“Tiểu Tà Tử, ngươi không thể nói như vậy, chúng ta là huynh đệ, làm gì có chuyện trong lúc huynh đệ gặp nạn thì mình lại bỏ chạy thoát thân được chứ!" giọng nói của Kiều Sở mang theo ý cười không chút giả dối.
Hoa Dao cũng nói: “Chúng ta đã hứa với người kia là sẽ đưa ngươi rời khỏi đây an toàn."
Quân Vô Tà ngẩn người, há hốc miệng, nhìn hai người mới quen biết được hơn một tháng đang đứng ở trước mặt, nàng thật không ngờ rằng, bấy lâu nay họ vẫn luôn coi nàng như huynh đệ…
Giờ khắc này, bóng lưng của Hoa Dao và Kiều Sở, cùng với từng mảnh ký ức lại một lần nữa ùa về trong trí nhớ.
Tình thế nguy hiểm như vậy, tên ngốc này, lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao, vì chính nghĩa mà không do dự đứng chắn ở phía trước bảo vệ nàng…
“Đi!" Quân Vô Tà bất ngờ cắn chặt răng, ngay lập tức ở giữa hai người bọn họ, Hắc Miêu trên vai nàng bỗng nhiên biến thành hắc thú!
Bởi nàng không muốn nhìn thấy người khác vì bảo vệ mình mà phải ngã xuống!
Tác giả :
Dạ Bắc