Tuyệt Thế Mị Phu Nhân
Quyển 2 - Chương 8: Làm lại từ đầu
edit : Jun
Ngày tuyển phi đến gần, đặc sứ của Minh Cung đến Lưu Thuỷ sơn trang đón các nàng. Thanh Thanh mang theo Nhược nhi theo chân họ ra đi.
Tiệc tuyển phi lần này đối mà nàng mà nói không có ý nghĩa gì, nàng thuỷ chung giữ nguyên bộ dạng đi xem biểu diễn. Võ lâm đệ tứ mỹ nhân đột nhiên biến thành bộ dạng như vầy, không biết Minh Vương có thể bị tức chết hay không.
Tuyển phi qua đi, trên giang hồ sẽ không còn Vân Băng Tâm nữa, mà chỉ có Vân Thanh Thanh - Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư. Nghĩ đến những ngày tháng sau này, Thanh Thanh cảm thấy rất khoái trá.
Nàng với Như Yên, Như Nguyệt, Mộ Dung Thiên Thuỷ cùng nhau lên đường, Minh Cung đặc sứ vì các nàng đã chuẩn bị ba cỗ xe ngựa.
Như Yên, Như Nguyệt cùng nha hoàn của các nàng chiếm cứ một xe, nàng cùng Mộ Dung Thiên Thuỷ đi chung một xe.
Xe ngựa rất rộng, ba người ngồi căn bản không coi là chật. Mộ Dung Thiên Thuỷ là điển hình của một giang hồ nữ tử, tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, mới có nửa ngày đã cùng Thanh Thanh trở thành hảo tỷ muội.
Hai người đều là những nữ tử rất dễ hoà đồng, cùng nhau ríu ra ríu rít cười nói vui đùa. Chủ đề được các nàng nói tới nhiều nhất đương nhiên vẫn là việc tuyển phi.
"Thanh Thanh, truyền thuyết Minh Vương tuấn mỹ, ngay đến nhật nguyệt cũng bị lu mờ, nếu hắn thực sự đẹp trai như vậy, ngươi có nguyện ý gả cho hắn không?"
Nhật nguyệt bị lu mờ? Cái này có phóng đại quá không? Thanh Thanh đã hoàn toàn không tin lời đồn đãi trên giang hồ.
Thanh Thanh bật cười:
"Cho dù ta nguyện ý, cũng phải xem hắn có muốn ta hay không?" Với bộ dạng hiện giờ của nàng, liếc mắt một cái cũng đủ để buổi tối nằm mơ thấy ác mộng.
"Có lẽ hắn sẽ thích vẻ đẹp bên trong của ngươi a." Mộ Dung Thiên Thuỷ đã nhìn ra Thanh Thanh là một nữ tử lương thiện.
"Vậy còn ngươi?" Thanh Thanh hỏi lại.
"Ta..." Một thoáng ưu tư hiện lên trong mắt nàng.
"Ngươi không muốn gả cho hắn?" Nhìn biểu tình của nàng cũng đủ biết.
"Ừ." Mộ Dung Thiên Thuỷ gật đầu không do dự.
Là người từng trải, Thanh Thanh nhìn ra trong mắt nàng điều gì đó, nàng trêu chọc:
"Có người trong lòng rồi phải không?"
Cho dù là nữ tử tiêu sái như Mộ Dung Thiên Thuỷ nhưng lúc nghe thấy ba chữ người trong lòng, cũng không tránh được có điểm thẹn thùng. Đối mặt với tình yêu, bất cứ kẻ nào cũng đều giống như nhau.
Bị Thanh Thanh nhìn thấu tâm tư, người luôn tuỳ tiện như Thiên Thuỷ cũng phải đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.
Thanh Thanh cười ha ha: "Ta biết mà."
"Ngươi thì sao? Ngươi thich ca ca của ta không?" Đại ca thích Thanh Thanh, Thiên Thuỷ biết điều đó.
Thanh Thanh xua xua tay:
"Đừng nói nữa, ta đào hôn xong mới phát hiện chỉ căn bản coi hắn là hảo huynh đệ." Trước khi đào hôn nàng đã nhận ra điều này, bất quá cấp cho Mộ Dung Thiên Lý một chút thể diện.
Mộ Dung Thiên Thuỷ vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ, cười nói với Thanh Thanh:
"Đại ca của ta thật đáng thương a."
Thanh Thanh chớp chớp mắt:
"Ngươi không tức giận sao?"
Mộ Dung Thiên Thuỷ nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
"Ta vì cái gì mà tức giận, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng." Bởi vì bản thân nàng cũng đã có người yêu.
Thanh Thanh hạ thấp giọng:
"Người trong lòng ngươi là ai?" Tò mò chính là tính cách trời sinh của nữ nhân, Thanh Thanh cũng là nữ nhân, có tò mò cũng là lẽ tự nhiên.
"Hắn..." Đôi má Thiên Thuỷ hiện lên hai đoá mây hồng: "Không nói cho ngươi biết."
"Hắc hắc." Thanh Thanh ôm lấy bả vai nàng ta "Nói đi mà, nói ra cho ta tham khảo."
Thiên Thuỷ l
én lút liếc mắt nhìn Nhược nhi một cái, nhỏ giọng nói:
"Phương Chấn Hiên."
Đúng vậy, nàng thích hắn. Từ nhiều năm trước, nàng đã âm thầm thích hắn. Nhưng bên người hắn có quá nhiều mỹ nữ, căn bản không có chú ý đến nàng. Nàng đã từng muốn nói cho hắn biết nàng thích hắn nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời, bởi vì hắn đã có hôn ước. Cho đến khi ca ca nói cho nàng, hôn ước của hắn cùng Thanh Thanh là hữu danh vô thực, nàng mới dám đem tâm tư của mình biểu lộ ra.
"Vị hôn phu tiền nhiệm của ta?" Thanh Thanh có chút kinh ngạc. Số mệnh của người này thật tốt, võ lâm đệ nhất mỹ nhân si mê hắn, đệ tam mỹ nhân yêu mến hắn, đệ tứ mỹ nhân từng là vị hôn thê của hắn. Tất cả chỗ tốt đều bị một mình hắn chiếm hết. (nhưng anh ý lại yêu Điệp tỷ mới đau chứ)
Thiên Thuỷ có chút xấu hổ nhưng vẫn kiên trì gật đầu.
Phương Chấn Hiên từ là vị hôn phu của Thanh Thanh, nói chuyện này trước mặt nàng ấy, không biết nàng ấy có tức giận hay không? Nàng mau mồm mau miệng, nhất thời không nghĩ đến chuyện đó.
Thanh Thanh cười giống như tên trộm:
"Ngươi nhất định phải túm lấy hắn a."
Nghe nói tên kia đối với Điệp tỷ rất si tình nhưng Điệp tỷ cuối cùng cũng không gả cho hắn. Quên không nổi Điệp tỷ, đó là nguyên nhân cho đến giờ hắn vẫn còn độc thân. Nếu hắn có một thê tử như Thiên Thuỷ, trong lòng Điệp tỷ cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Đương nhiên, Thanh Thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn, dù gì nàng cũng từng vứt bỏ hắn (không biết ai bỏ ai nha tỷ), bị hai nữ nhân vứt quá, hắn quả thật rất thê thảm!
"Ngươi không tức giận sao?" Thiên Thuỷ không dám nhìn vào mắt Thanh Thanh.
"Ta tức giận làm gì? Ta thấy cao hứng mới đúng, ngươi làm thê tử của hắn mới khiến ta không cảm thấy áy náy, ngươi nhất định phải bắt được hắn nha."
"Cảm ơn ngươi." Sắc mặt Thiên Thuỷ từ từ ủ rũ "Nhưng mà..."
"Nếu Minh Vương tuyển ta thì làm sao bây giờ?" Mộ Dung gia không thể đắc tội với Minh Cung.
Thanh Thanh cắn môi, có vẻ đăm chiêu:
"Đó là một vấn đề lớn." Nay nàng đã biến dạng, Mộ Dung Thiên Thuỷ không thể nghi ngờ là đệ nhất nhân tuyển cho ngôi vị Minh Vương phi.
"Ta không muốn gả cho hắn." Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Thuỷ rất đau khổ, giống hệt như một oán phụ.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Nhiều mỹ nữ như vậy, chưa chắc Thiên Thuỷ đã trúng tuyển. Cho dù trúng tuyển, cũng phải nghĩ biện pháp từ chối.
"Nhưng mà..."
"Đến lúc đó chúng ta có thể kháng nghị, ngươi không muốn gả, hắn cũng không thể ép buộc ngươi. Nếu như ngươi bị chọn trúng, chúng ta cùng Minh Vương đàm phán."
Phỏng chừng Minh Vương chính là một đại thúc biến thái, nếu không cũng chẳng cần dùng biện pháp này để tuyển phi. Uổng công nàng đã sùng bái hắn một cách mù quáng, rõ ràng đã sùng bái sai người.
Mộ Dung Thiên Thuỷ thấy Thanh Thanh vì chuyện của nàng mà buồn rầu liền nhanh chóng đổi sang đề tài khác:
"Thanh Thanh, ngươi có nam nhân yêu dấu sao?"
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, huống chi bây giờ nàng chưa có trúng tuyển, lo lắng cũng bằng thừa.
Thanh Thanh cười cười, vui vẻ nói ra "Có a."
"Ai?" Có thể đánh bại đại ca, tự nhiên sẽ là một nam nhân xuất sắc.
"Hắn..." Thanh Thanh lắc đầu:
"Quên đi, hắn đã lấy người khác."
Đoạn đại ca cùng Vân nhi đại tẩu chắc hẳn đã kết hôn? 'Tần huynh đệ' nửa đường nhảy ra này chắc đã bị hắn ném lên chín tầng mây.
"Làm sao vậy?" Ánh mắt không bao giờ gạt người, Thanh Thanh trở nên bi thương, nàng cùng nam nhân kia nhất định đã xảy ra chuyện.
Một hồi lâu, Thanh Thanh mới nói:
"Hắn đã có người yêu." Trong giọng nói hàm chứa ảm đạm, ngay cả nàng cũng nhận thấy cảm giác chua xót trong lòng:
"Có lẽ, hắn sớm đã quên ta." Cả đời này, bọn họ chắc không gặp nhau nữa? Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, nàng không muốn nghĩ lại nữa.
Thế gian có vô số nam nhân tốt, đến một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ gặp được nam tử khiến cho nàng động lòng.
"Ngươi cam tâm sao?" Yêu mà không được đáp lại, cảm giác thống khổ đó Thiên Thuỷ đã từng trải qua.
"Không cam lòng thì sao?" Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Thiên Thuỷ, sắc mặt trở lại bình thường.
"Nếu...Ta nói nếu, hắn và nữ tử kia chia tay, ngươi sẽ đem hắn cướp về sao?"
"Không biết." Có lẽ hắn đã quên nàng.
Thiên Thuỷ bất mãn kháng nghị:
"Thanh Thanh, ngươi phải đem hắn cướp về." Nàng thích Phương Chấn Hiên, sau khi hắn cùng nữ tử thương yêu chia tay, nàng vẫn cố gắng đi tiếp cận hắn, từng bước từng bước tranh thủ tình cảm, chỉ còn một chút nữa là có thể thành công. Nàng tin rằng chỉ cần cố gắng, Phương Chấn Hiên nhất định sẽ thích nàng,
"Có lẽ hắn căn bản không nhận biết ta." Không biết vì cái gì, nàng luôn có một cảm giác kỳ lạ, rằng Đoạn Tiêu đã quên nàng. Có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
"Nếu hắn đã quên, ngươi một lần nữa khiến cho hắn nhận thức ngươi, một lần nữa yêu thương ngươi. Quên hết tất cả, làm lại từ đầu."
Thanh Thanh lầm bẩm:
"Có được không?" Nàng còn cơ hội sao?
"Có thể."
Hắn đã có đại tẩu Vân nhi, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng.
"Thanh Thanh, ta đang nói chuyện với ngươi." Thiên Thuỷ làm ra bộ dạng bênh vực kẻ yếu.
Thanh Thanh cười dịu dàng:
"Được, nếu hắn thực sự không có nữ tử yêu thương thì cho dù hắn có quên ta, ta cũng sẽ cùng hắn làm lại từ đầu."
Ngày tuyển phi đến gần, đặc sứ của Minh Cung đến Lưu Thuỷ sơn trang đón các nàng. Thanh Thanh mang theo Nhược nhi theo chân họ ra đi.
Tiệc tuyển phi lần này đối mà nàng mà nói không có ý nghĩa gì, nàng thuỷ chung giữ nguyên bộ dạng đi xem biểu diễn. Võ lâm đệ tứ mỹ nhân đột nhiên biến thành bộ dạng như vầy, không biết Minh Vương có thể bị tức chết hay không.
Tuyển phi qua đi, trên giang hồ sẽ không còn Vân Băng Tâm nữa, mà chỉ có Vân Thanh Thanh - Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư. Nghĩ đến những ngày tháng sau này, Thanh Thanh cảm thấy rất khoái trá.
Nàng với Như Yên, Như Nguyệt, Mộ Dung Thiên Thuỷ cùng nhau lên đường, Minh Cung đặc sứ vì các nàng đã chuẩn bị ba cỗ xe ngựa.
Như Yên, Như Nguyệt cùng nha hoàn của các nàng chiếm cứ một xe, nàng cùng Mộ Dung Thiên Thuỷ đi chung một xe.
Xe ngựa rất rộng, ba người ngồi căn bản không coi là chật. Mộ Dung Thiên Thuỷ là điển hình của một giang hồ nữ tử, tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, mới có nửa ngày đã cùng Thanh Thanh trở thành hảo tỷ muội.
Hai người đều là những nữ tử rất dễ hoà đồng, cùng nhau ríu ra ríu rít cười nói vui đùa. Chủ đề được các nàng nói tới nhiều nhất đương nhiên vẫn là việc tuyển phi.
"Thanh Thanh, truyền thuyết Minh Vương tuấn mỹ, ngay đến nhật nguyệt cũng bị lu mờ, nếu hắn thực sự đẹp trai như vậy, ngươi có nguyện ý gả cho hắn không?"
Nhật nguyệt bị lu mờ? Cái này có phóng đại quá không? Thanh Thanh đã hoàn toàn không tin lời đồn đãi trên giang hồ.
Thanh Thanh bật cười:
"Cho dù ta nguyện ý, cũng phải xem hắn có muốn ta hay không?" Với bộ dạng hiện giờ của nàng, liếc mắt một cái cũng đủ để buổi tối nằm mơ thấy ác mộng.
"Có lẽ hắn sẽ thích vẻ đẹp bên trong của ngươi a." Mộ Dung Thiên Thuỷ đã nhìn ra Thanh Thanh là một nữ tử lương thiện.
"Vậy còn ngươi?" Thanh Thanh hỏi lại.
"Ta..." Một thoáng ưu tư hiện lên trong mắt nàng.
"Ngươi không muốn gả cho hắn?" Nhìn biểu tình của nàng cũng đủ biết.
"Ừ." Mộ Dung Thiên Thuỷ gật đầu không do dự.
Là người từng trải, Thanh Thanh nhìn ra trong mắt nàng điều gì đó, nàng trêu chọc:
"Có người trong lòng rồi phải không?"
Cho dù là nữ tử tiêu sái như Mộ Dung Thiên Thuỷ nhưng lúc nghe thấy ba chữ người trong lòng, cũng không tránh được có điểm thẹn thùng. Đối mặt với tình yêu, bất cứ kẻ nào cũng đều giống như nhau.
Bị Thanh Thanh nhìn thấu tâm tư, người luôn tuỳ tiện như Thiên Thuỷ cũng phải đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.
Thanh Thanh cười ha ha: "Ta biết mà."
"Ngươi thì sao? Ngươi thich ca ca của ta không?" Đại ca thích Thanh Thanh, Thiên Thuỷ biết điều đó.
Thanh Thanh xua xua tay:
"Đừng nói nữa, ta đào hôn xong mới phát hiện chỉ căn bản coi hắn là hảo huynh đệ." Trước khi đào hôn nàng đã nhận ra điều này, bất quá cấp cho Mộ Dung Thiên Lý một chút thể diện.
Mộ Dung Thiên Thuỷ vui sướng khi thấy người ta gặp hoạ, cười nói với Thanh Thanh:
"Đại ca của ta thật đáng thương a."
Thanh Thanh chớp chớp mắt:
"Ngươi không tức giận sao?"
Mộ Dung Thiên Thuỷ nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
"Ta vì cái gì mà tức giận, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng." Bởi vì bản thân nàng cũng đã có người yêu.
Thanh Thanh hạ thấp giọng:
"Người trong lòng ngươi là ai?" Tò mò chính là tính cách trời sinh của nữ nhân, Thanh Thanh cũng là nữ nhân, có tò mò cũng là lẽ tự nhiên.
"Hắn..." Đôi má Thiên Thuỷ hiện lên hai đoá mây hồng: "Không nói cho ngươi biết."
"Hắc hắc." Thanh Thanh ôm lấy bả vai nàng ta "Nói đi mà, nói ra cho ta tham khảo."
Thiên Thuỷ l
én lút liếc mắt nhìn Nhược nhi một cái, nhỏ giọng nói:
"Phương Chấn Hiên."
Đúng vậy, nàng thích hắn. Từ nhiều năm trước, nàng đã âm thầm thích hắn. Nhưng bên người hắn có quá nhiều mỹ nữ, căn bản không có chú ý đến nàng. Nàng đã từng muốn nói cho hắn biết nàng thích hắn nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời, bởi vì hắn đã có hôn ước. Cho đến khi ca ca nói cho nàng, hôn ước của hắn cùng Thanh Thanh là hữu danh vô thực, nàng mới dám đem tâm tư của mình biểu lộ ra.
"Vị hôn phu tiền nhiệm của ta?" Thanh Thanh có chút kinh ngạc. Số mệnh của người này thật tốt, võ lâm đệ nhất mỹ nhân si mê hắn, đệ tam mỹ nhân yêu mến hắn, đệ tứ mỹ nhân từng là vị hôn thê của hắn. Tất cả chỗ tốt đều bị một mình hắn chiếm hết. (nhưng anh ý lại yêu Điệp tỷ mới đau chứ)
Thiên Thuỷ có chút xấu hổ nhưng vẫn kiên trì gật đầu.
Phương Chấn Hiên từ là vị hôn phu của Thanh Thanh, nói chuyện này trước mặt nàng ấy, không biết nàng ấy có tức giận hay không? Nàng mau mồm mau miệng, nhất thời không nghĩ đến chuyện đó.
Thanh Thanh cười giống như tên trộm:
"Ngươi nhất định phải túm lấy hắn a."
Nghe nói tên kia đối với Điệp tỷ rất si tình nhưng Điệp tỷ cuối cùng cũng không gả cho hắn. Quên không nổi Điệp tỷ, đó là nguyên nhân cho đến giờ hắn vẫn còn độc thân. Nếu hắn có một thê tử như Thiên Thuỷ, trong lòng Điệp tỷ cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Đương nhiên, Thanh Thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn, dù gì nàng cũng từng vứt bỏ hắn (không biết ai bỏ ai nha tỷ), bị hai nữ nhân vứt quá, hắn quả thật rất thê thảm!
"Ngươi không tức giận sao?" Thiên Thuỷ không dám nhìn vào mắt Thanh Thanh.
"Ta tức giận làm gì? Ta thấy cao hứng mới đúng, ngươi làm thê tử của hắn mới khiến ta không cảm thấy áy náy, ngươi nhất định phải bắt được hắn nha."
"Cảm ơn ngươi." Sắc mặt Thiên Thuỷ từ từ ủ rũ "Nhưng mà..."
"Nếu Minh Vương tuyển ta thì làm sao bây giờ?" Mộ Dung gia không thể đắc tội với Minh Cung.
Thanh Thanh cắn môi, có vẻ đăm chiêu:
"Đó là một vấn đề lớn." Nay nàng đã biến dạng, Mộ Dung Thiên Thuỷ không thể nghi ngờ là đệ nhất nhân tuyển cho ngôi vị Minh Vương phi.
"Ta không muốn gả cho hắn." Vẻ mặt Mộ Dung Thiên Thuỷ rất đau khổ, giống hệt như một oán phụ.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Nhiều mỹ nữ như vậy, chưa chắc Thiên Thuỷ đã trúng tuyển. Cho dù trúng tuyển, cũng phải nghĩ biện pháp từ chối.
"Nhưng mà..."
"Đến lúc đó chúng ta có thể kháng nghị, ngươi không muốn gả, hắn cũng không thể ép buộc ngươi. Nếu như ngươi bị chọn trúng, chúng ta cùng Minh Vương đàm phán."
Phỏng chừng Minh Vương chính là một đại thúc biến thái, nếu không cũng chẳng cần dùng biện pháp này để tuyển phi. Uổng công nàng đã sùng bái hắn một cách mù quáng, rõ ràng đã sùng bái sai người.
Mộ Dung Thiên Thuỷ thấy Thanh Thanh vì chuyện của nàng mà buồn rầu liền nhanh chóng đổi sang đề tài khác:
"Thanh Thanh, ngươi có nam nhân yêu dấu sao?"
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, huống chi bây giờ nàng chưa có trúng tuyển, lo lắng cũng bằng thừa.
Thanh Thanh cười cười, vui vẻ nói ra "Có a."
"Ai?" Có thể đánh bại đại ca, tự nhiên sẽ là một nam nhân xuất sắc.
"Hắn..." Thanh Thanh lắc đầu:
"Quên đi, hắn đã lấy người khác."
Đoạn đại ca cùng Vân nhi đại tẩu chắc hẳn đã kết hôn? 'Tần huynh đệ' nửa đường nhảy ra này chắc đã bị hắn ném lên chín tầng mây.
"Làm sao vậy?" Ánh mắt không bao giờ gạt người, Thanh Thanh trở nên bi thương, nàng cùng nam nhân kia nhất định đã xảy ra chuyện.
Một hồi lâu, Thanh Thanh mới nói:
"Hắn đã có người yêu." Trong giọng nói hàm chứa ảm đạm, ngay cả nàng cũng nhận thấy cảm giác chua xót trong lòng:
"Có lẽ, hắn sớm đã quên ta." Cả đời này, bọn họ chắc không gặp nhau nữa? Chuyện đã qua thì cho nó qua đi, nàng không muốn nghĩ lại nữa.
Thế gian có vô số nam nhân tốt, đến một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ gặp được nam tử khiến cho nàng động lòng.
"Ngươi cam tâm sao?" Yêu mà không được đáp lại, cảm giác thống khổ đó Thiên Thuỷ đã từng trải qua.
"Không cam lòng thì sao?" Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Thiên Thuỷ, sắc mặt trở lại bình thường.
"Nếu...Ta nói nếu, hắn và nữ tử kia chia tay, ngươi sẽ đem hắn cướp về sao?"
"Không biết." Có lẽ hắn đã quên nàng.
Thiên Thuỷ bất mãn kháng nghị:
"Thanh Thanh, ngươi phải đem hắn cướp về." Nàng thích Phương Chấn Hiên, sau khi hắn cùng nữ tử thương yêu chia tay, nàng vẫn cố gắng đi tiếp cận hắn, từng bước từng bước tranh thủ tình cảm, chỉ còn một chút nữa là có thể thành công. Nàng tin rằng chỉ cần cố gắng, Phương Chấn Hiên nhất định sẽ thích nàng,
"Có lẽ hắn căn bản không nhận biết ta." Không biết vì cái gì, nàng luôn có một cảm giác kỳ lạ, rằng Đoạn Tiêu đã quên nàng. Có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
"Nếu hắn đã quên, ngươi một lần nữa khiến cho hắn nhận thức ngươi, một lần nữa yêu thương ngươi. Quên hết tất cả, làm lại từ đầu."
Thanh Thanh lầm bẩm:
"Có được không?" Nàng còn cơ hội sao?
"Có thể."
Hắn đã có đại tẩu Vân nhi, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng.
"Thanh Thanh, ta đang nói chuyện với ngươi." Thiên Thuỷ làm ra bộ dạng bênh vực kẻ yếu.
Thanh Thanh cười dịu dàng:
"Được, nếu hắn thực sự không có nữ tử yêu thương thì cho dù hắn có quên ta, ta cũng sẽ cùng hắn làm lại từ đầu."
Tác giả :
Thượng Quan Sở Sở