Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 61: Lâm hùng và lâm tuyết
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Lâm Hùng hơi trầm xuống một chút.
Lâm Thái nhìn thấy Lâm Thần lại thắng trận nữa, cũng rất sốt ruột, lời hắn vừa nói, chính là gián tiếp muốn nói Lâm Hùng không chiếm được vị trí số một, không sánh bằng Lâm Thần.
Dù sao, Lâm Thái vẫn đang giữ năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm danh hiệu đệ nhất của hắn, nếu Lâm Thần như vậy mà vẫn tiếp tục thắng, như vậy Lâm Thái sẽ phải bồi thường cho Lâm Thần mười lăm vạn khối linh thạch hạ phẩm.
Nhiều linh thạch hạ phẩm như vậy, muốn lấy mạng hắn, hắn cũng không thể giữ được.
Mà giờ hắn thấy Lâm Thần lại thắng một trận, khó tránh khỏi bất an trong lòng, nhưng rất nhanh, Lâm Thái liền ý thức được lời của mình đã sai rồi, hắn mau chóng ngậm miệng, nhưng đôi mắt có chút lo lắng nhìn Lâm Hùng.
Thấy tình hình này, Lâm Hùng sắc mặt hòa hoãn không ít, liên quan tới việc bị Lâm Thần nắm giữ, lúc tối hôm qua, Lâm Thái đã từng nói với hắn, bây giờ Lâm Thái lo lắng như vậy, hắn cũng có thể lý giải.
Tuy nhiên Lâm Thần dĩ nhiên lại đánh bại Lâm Lang, lại thắng tiếp một trận, đúng là khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Nhưng ngay cả như vậy, Lâm Hùng vẫn chẳng coi trọng Lâm Thần. Ở Lâm gia, Lâm Hùng là người ưu tú nhất trong số đông đảo con cháu, mà Lâm Thần, tư chất tầm thường, không có điểm sáng, thậm chí là bị những con cháu Lâm gia khác coi là "rác rưởi".
- Ha ha, Lâm Thần thật khiến người ta không ngờ tới, vào năm ngoái, thực lực vẫn còn yếu, hiện tại liền đạt đến trình độ này.
Lâm hùng cười nhạt nói.
- Tiểu Thái, ngươi yên tâm, chỉ cần lên thi đấu, ta gặp phải Lâm Thần, liền để hắn lập tức xuống đài.
Nghe Lâm Hùng nói xong, Lâm Thái không nén được thở phào, thực lực của Lâm Hùng hắn biết rõ, trong toàn bộ Lâm gia, con cháu có thể sánh ngang hàng cùng hắn rất ít, Lâm Thần cùng lắm là Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy, hắn có thể lọt vào trong tám vị trí đầu, đã khiến người ta không ngờ tới, còn đánh bại Lâm Hùng, đoạt được vị trí số một? Hắn vẫn nên trở về tu luyện lại hai năm thì hơn!
Một bên Lâm Kỳ cũng gật gật đầu, cũng không hề nghi ngờ mà cho rằng Lâm Thần chắc chắn là thất bại.
...
Lâm Thần ở trên đấu trường nghỉ ngơi chốc lát, hắn trong con mắt của con cháu Lâm gia, lần thứ hai rút thăm.
- Số năm, Lâm Hổ! Lâm Thần, trận kế tiếp đối thủ của ngươi là Lâm Hổ, trận thi đấu bắt đầu rất nhanh, xin chuẩn bị kỹ lưỡng.
Một bên chấp sự sau khi nhìn trang giấy trong tay Lâm Thần, gật gật đầu nói.
Lâm Hổ?
Lâm Thần hơi sững sờ, chợt nhớ lại Lâm Hổ.
Trong trí nhớ của Lâm Thần, Lâm Hổ cũng như Lâm Lang, là một tên vô cùng tàn nhẫn, tương tự, tư chất của hắn cũng không hề tầm thường, hai năm trước đã đột phá đến Thiên Cương cảnh sơ kỳ, lúc đó danh tiếng thậm chí còn vượt qua thiên tài Lâm Hùng, nhưng hai năm gần đây, Lâm Hổ chậm chạp không có tiến bộ, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn là một trong số những con cháu Lâm gia vô cùng xem trọng.
Lâm Thần trước đây chỉ gặp qua Lâm Hổ mấy lần, cũng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng tiếng tăm của Lâm Hổ ở Lâm gia không nhỏ, Lâm Thần mặc dù không mấy quan tâm đến những việc này, nhưng hắn vẫn biết Lâm gia có một người như thế.
Mà năm ngoái, Lâm Hổ dễ dàng chiến thắng đối thủ của hắn, tiến vào mười vị trí đầu! Xếp hạng thứ bảy.
Năm nay, Lâm Hổ cũng được khen là một trong ba người có sức chiến đấu mạnh nhất!
Sau khi xác định rõ đối thủ, Lâm Thần liền bước tới ghế dưới võ đài, cuộc tranh tài này của hắn rất nhanh sẽ bắt đầu, xem như là trận thứ nhất để vào vị trí thứ tư.
Cũng chính vì vậy, thu hút rất nhiều con cháu Lâm gia quan sát.
Nhưng lần này, những con cháu Lâm gia này không còn dám bàn tán bừa bãi thắng thua. Trận trước, tất cả mọi người đều không nghi ngờ mà cho rằng Lâm Thần chắn chắn thua, kết quả Lâm Thần chuyển bại thành thắng, Lâm Lang bị hắn dễ dàng đánh bại, mà nghe lời của Lâm Lang, tựa hồ Lâm Thần còn chưa vận dụng toàn lực.
- Không biết Lâm Hổ có thể khiến cho Lâm Thần xuất ra toàn bộ thực lực hay không!
Có một người không nhịn được mở miệng.
Trên mặt của những người khác cũng đều rất mong chờ, hết sức tò mò thực lực thật sự của Lâm Thần.
Vù vù…
Một trận cuồng phong vang lên, cùng lúc đó, liền nhìn thấy một cái vóc người khá là cường tráng nhảy lên võ đài, thân pháp vô cùng trầm ổn.
Thấy tình hình này, Lâm Thần cũng vươn mình một cái, cơ thể vững vàng đáp xuống võ đài.
- Lâm Thần!
Nhìn thấy Lâm Thần xuất hiện, Lâm Hổ sắc mặt khẽ thay đổi. Khi biết đối thủ trận kế tiếp của mình là Lâm Thần, Lâm Hổ trong lòng liền cảm thấy bất ổn.
Ở trong mắt người ngoài, Lâm Hổ và Lâm Lang đều là lòng dạ độc ác hơn người, mà tâm tính lại kiên định, đều đeo đuổi võ đạo đỉnh phong, nhưng không chỉ như vậy, hai người bọn họ còn là bằng hữu cực kì thân thiết, chỉ có điều vì duyên cớ tu luyện nên hai người rất ít đi chung với nhau thôi.
Bởi vậy, sau khi bản thân Lâm Lang bại dưới tay Lâm Thần, hắn liền biết, mình không phải là đối thủ của Lâm Thần!
Thực lực của hắn và Lâm Lang cách biệt không nhiều, mà Lâm Lang chưa thể làm cho Lâm Thần xuất ra thực lực chính, như vậy... Hắn có thể làm được sao?
Khẽ lắc đầu, đôi mắt Lâm Hổ hơi có tia lửa, đấu cùng thiên tài như vậy, mới coi như là thi đấu đúng nghĩa!
- Lâm Hổ.
Lâm Thần cũng khẽ mỉm cười.
- Lâm Thần, ngươi rất mạnh, lúc Lâm Lang thua ngươi, ta cũng biết, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng thử một lần, chí ít, ta muốn bức ra tất cả thực lực của ngươi!
Lâm Hổ nghe vậy, lúc này thấp giọng nói.
Lâm Thần cười cợt, nói.
- Vậy thì tới đi.
Hai người cũng không phí lời, sau khi trọng tài hô một tiếng "Trận đấu bắt đầu", hai cơ thể trong phút chốc chuyển động.
Chiêu của Lâm Hổ là cước pháp võ kỹ, mỗi một chân đảo qua, để lại chưởng như đầu cọp đánh về phía Lâm Thần, rít lên từng trận gió mạnh, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Mà Lâm Thần, vẫn triển khai Cổ Đồng Luyện Thể quyết, biến hóa khôn lường đối phó với Lâm Hổ.
Ầm ầm ầm...
Nhất thời, tiếng va chạm trên võ đài vang lên liên tục không ngừng, một lát sau, không ngờ hai người là đã liều mạng hơn mười chiêu.
Hai người ngang sức ngang tài, ai cũng không bị thương.
Nhưng trong lòng Lâm Hổ rất rõ, Lâm Thần vẫn chưa vận dụng toàn bộ thực lực, mà hắn, hiện tại đã hầu như đã vận dụng toàn bộ chân khí trong cơ thể.
- Liên Hoàn chân!
Lâm Hổ vẻ mặt nghiêm túc, thân hình lóe sáng, xuất hiện trước mặt Lâm Thần, giơ một chân lên hung hăng đá về phía Lâm Thần.
Đồng thời một chân này của hắn quét ra, rõ ràng có thể nhìn thấy ở trên đùi của hắn, tỏa ra một màu nhàn nhạt, chân khí trong cơ thể phun trào, rõ ràng là vận dụng toàn bộ thực lực.
Lực tu luyện của Lâm Hổ so với Lâm Thần cũng khá tượng đương, giờ thấy Lâm Hổ dùng toàn lực công kích, Lâm Thần cũng không dám khinh thường. Cơ thể hắn chấn động, phóng thích toàn bộ sức của Cổ Đồng Luyện Thể tràn ngập ở hai nắm tay, cùng lúc đó, trong miệng hô lên:
- Mê tung quyền!
Trong quyền pháp, Lâm Thần quen thuộc nhất chính là Mê Tung quyền này. Mà Mê Tung quyền này, trên thực tế cũng không phải là kĩ năng của thế giới này, mà là quyền pháp tu luyện trong thế giới trước của hắn.
Nếu như dùng kĩ năng của thế giới này để phân chia mà nói, Mê Tung quyền tuyệt đối có thể được tính là kĩ năng hạ đẳng của Huyền Mịch quyền pháp!
Chỉ một thoáng, nắm đấm của Lâm Thần nhanh chóng tung ra, trong chốc lát, liền lưu lại giữa không trung mấy đạo tàn ảnh, mỗi một đạo tàn ảnh, đều tấn công về phía Lâm Hổ.
Thấy một màn này, Lâm Hổ lấy làm kinh hãi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Hổ cũng vô cùng phong phú, tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng bắp chân hắn quét ra lại không có dấu hiệu dừng lại, vẫn cứ hướng sự tấn công về phía Lâm Thần.
Ầm ầm ầm...
Một lúc sau, ở giữa võ đài liền truyền đến tiếng va chạm trầm ồn.
- Tốc độ tấn công thật nhanh!
Dường như là âm thanh nặng nề của mấy đạo công kích này cùng vang lên đồng thời, cũng truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Lâm Hổ, nhưng một lúc sau, liền thấy cơ thể Lâm Hổ lui về sau hơn mười bước, cùng với trước đó đấu hơn mười chiêu không giống nhau, lần này chân của Lâm Hổ lại bị thương, chân bị Lâm Thần tấn công kia hơi run rẩy, thậm chí ngay cả đứng thẳng cũng có chút không vững.
Mà Lâm Thần lui về sau hơn mười bước liền ngừng lại, vẻ mặt không đổi nhìn Lâm Hổ.
- Lợi hại, lợi hại! Lâm Thần, căn bản ta còn tưởng rằng ngươi tung ra nắm đấm tàn ảnh của Mê Tung quyền đều là đánh lừa kẻ địch, không nghĩ tới toàn bộ đều là thực thể công kích! Lợi hại, không ngờ tốc độ tấn công của ngươi nhanh như vậy.
Nén lại sự đau đớn ở hai chân, vẻ mặt Lâm Hổ bội phục nhìn Lâm Thần nói.
Tu uyện Mê tung quyền và Huyễn kiếm của Lâm Thần cũng giống nhau, đều là chú trọng tốc độ, nhưng Mê Tung quyền Lâm Thần đã tu luyện đến tận xương tận tủy, bởi vậy tốc độ hắn xuất ra nhanh vô cùng, vốn là nắm đấm tàn ảnh, vào trong tay hắn, cũng được thực thể công kích.
Hơn nữa sức mạnh nắm đấm ngàn cân của hắn, Lâm Hổ làm sao có thể là đối thủ của hắn?
- Đa tạ!
Lâm Thần nở nụ cười, chắp tay nói.
Lâm Hổ vung tay, chân vừa quét ra kia vẫn còn chút đau, nói.
- Ta thua.
Nói xong, hắn liền xuống võ đài.
Nói rất dài dòng, trên thực tế thời gian thi đấu chính của hai người không quá mấy chục giây. Dưới võ đài, rất nhiều con cháu Lâm gia nhìn Lâm Thần và Lâm Hổ đang đi xuống võ đài, trận đấu đã kết thúc.
Kết quả vẫn là Lâm Thần thắng.
Nhưng thắng thế nào, mọi người không rõ ràng lắm, tốc độ chiến đấu của hai người khá là nhanh, mà rất nhanh lại chỉ cần một chiêu phân thắng thua.
Bởi vậy, phần lớn trong mắt bọn họ đều là sự mơ hồ.
- Lâm Thần thắng!
Lần này, không nhắc đến Lâm Thần vô dụng, một bên trọng tài rất nhanh liền tỉnh táo, lớn tiếng nói, sau khi nói xong, cười cười nhìn về phía Lâm Thần, vẻ mặt có chút cung kính nói:
- Lâm Thần, chúc mừng ngươi tiến vào bốn vị trí đầu!
Bốn vị trí đầu!
Đánh bại Lâm Hổ, Lâm Thần liền tiến vào bốn vị trí đầu.
- Đa tạ.
Khẽ cười gật đầu, Lâm Thần đi xuống võ đài.
Dễ dàng tiến vào bốn vị trí đầu, cũng là điều Lâm Thần cảm thấy không thể ngờ tới, nhưng không thể phủ nhận là, như nếu không phải sau khi tự xông vào Thiên La sơn bí cảnh, cực khổ tu luyện hơn hai mươi ngày, tu luyện đột phá, tu luyện thành công Cổ Đồng Luyện Thể, lực quyền đạt đến một vạn năm nghìn cân, hắn tuyệt đối không dễ dàng tiến vào bốn vị trí đầu như vậy.
Đông đảo con cháu của Lâm Gia ở bên trong, những người có thể được coi là thiên tài trong này, cũng không có chút khinh thường, chỉ cần là Lâm Lang, Lâm Hổ cùng với Lâm Kỳ để ở Thiên Cực tông, cũng được coi là thiên tài có tư chất không tồi.
Sau trận đấu này của Lâm Thần, còn có ba trận, lần này xác định một trong bốn vị trí đầu giữa ba người khác.
Trong ba trận này, trong đó có một trận chính là Lâm Hùng đấu với Lâm Tuyết!
Lần này hai người có khả năng nhất dĩ nhiên sẽ lên sàn, tin tức này, trên võ đài của Lâm gia nhất thời rít lên một trận gió xoáy.
Cuối năm ngoái, Lâm Tuyết là người đứng thứ nhất, nhưng vào lúc ấy, Lâm Hùng vẫn chưa trở về gia tộc tham trận đấu của gia tộc, bởi vậy, rất nhiều người đều cho rằng, nếu như Lâm Hùng cũng tham gia trận đấu năm ngoái, như vậy người đứng thứ nhất còn chưa chắc chắn là Lâm Tuyết.
Giờ phút này, hai thiên tài đối đầu nhau, ai sẽ thắng?
Hoặc là nói, đánh ngang tay?
Lâm Thần đứng ở dưới lôi đài, cùng các con cháu Lâm gia khác quan sát hai người thi đấu.
Trên võ đài, mặt hai người đều không hề có cảm xúc, lạnh nhạt nhìn đối phương. Sau khi trọng tài hô một tiếng "trận đấu bắt đầu", trận đấu của Lâm Hùng và Lâm Tuyết, chính thức bắt đầu.
Lâm Thái nhìn thấy Lâm Thần lại thắng trận nữa, cũng rất sốt ruột, lời hắn vừa nói, chính là gián tiếp muốn nói Lâm Hùng không chiếm được vị trí số một, không sánh bằng Lâm Thần.
Dù sao, Lâm Thái vẫn đang giữ năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm danh hiệu đệ nhất của hắn, nếu Lâm Thần như vậy mà vẫn tiếp tục thắng, như vậy Lâm Thái sẽ phải bồi thường cho Lâm Thần mười lăm vạn khối linh thạch hạ phẩm.
Nhiều linh thạch hạ phẩm như vậy, muốn lấy mạng hắn, hắn cũng không thể giữ được.
Mà giờ hắn thấy Lâm Thần lại thắng một trận, khó tránh khỏi bất an trong lòng, nhưng rất nhanh, Lâm Thái liền ý thức được lời của mình đã sai rồi, hắn mau chóng ngậm miệng, nhưng đôi mắt có chút lo lắng nhìn Lâm Hùng.
Thấy tình hình này, Lâm Hùng sắc mặt hòa hoãn không ít, liên quan tới việc bị Lâm Thần nắm giữ, lúc tối hôm qua, Lâm Thái đã từng nói với hắn, bây giờ Lâm Thái lo lắng như vậy, hắn cũng có thể lý giải.
Tuy nhiên Lâm Thần dĩ nhiên lại đánh bại Lâm Lang, lại thắng tiếp một trận, đúng là khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Nhưng ngay cả như vậy, Lâm Hùng vẫn chẳng coi trọng Lâm Thần. Ở Lâm gia, Lâm Hùng là người ưu tú nhất trong số đông đảo con cháu, mà Lâm Thần, tư chất tầm thường, không có điểm sáng, thậm chí là bị những con cháu Lâm gia khác coi là "rác rưởi".
- Ha ha, Lâm Thần thật khiến người ta không ngờ tới, vào năm ngoái, thực lực vẫn còn yếu, hiện tại liền đạt đến trình độ này.
Lâm hùng cười nhạt nói.
- Tiểu Thái, ngươi yên tâm, chỉ cần lên thi đấu, ta gặp phải Lâm Thần, liền để hắn lập tức xuống đài.
Nghe Lâm Hùng nói xong, Lâm Thái không nén được thở phào, thực lực của Lâm Hùng hắn biết rõ, trong toàn bộ Lâm gia, con cháu có thể sánh ngang hàng cùng hắn rất ít, Lâm Thần cùng lắm là Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy, hắn có thể lọt vào trong tám vị trí đầu, đã khiến người ta không ngờ tới, còn đánh bại Lâm Hùng, đoạt được vị trí số một? Hắn vẫn nên trở về tu luyện lại hai năm thì hơn!
Một bên Lâm Kỳ cũng gật gật đầu, cũng không hề nghi ngờ mà cho rằng Lâm Thần chắc chắn là thất bại.
...
Lâm Thần ở trên đấu trường nghỉ ngơi chốc lát, hắn trong con mắt của con cháu Lâm gia, lần thứ hai rút thăm.
- Số năm, Lâm Hổ! Lâm Thần, trận kế tiếp đối thủ của ngươi là Lâm Hổ, trận thi đấu bắt đầu rất nhanh, xin chuẩn bị kỹ lưỡng.
Một bên chấp sự sau khi nhìn trang giấy trong tay Lâm Thần, gật gật đầu nói.
Lâm Hổ?
Lâm Thần hơi sững sờ, chợt nhớ lại Lâm Hổ.
Trong trí nhớ của Lâm Thần, Lâm Hổ cũng như Lâm Lang, là một tên vô cùng tàn nhẫn, tương tự, tư chất của hắn cũng không hề tầm thường, hai năm trước đã đột phá đến Thiên Cương cảnh sơ kỳ, lúc đó danh tiếng thậm chí còn vượt qua thiên tài Lâm Hùng, nhưng hai năm gần đây, Lâm Hổ chậm chạp không có tiến bộ, nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn là một trong số những con cháu Lâm gia vô cùng xem trọng.
Lâm Thần trước đây chỉ gặp qua Lâm Hổ mấy lần, cũng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng tiếng tăm của Lâm Hổ ở Lâm gia không nhỏ, Lâm Thần mặc dù không mấy quan tâm đến những việc này, nhưng hắn vẫn biết Lâm gia có một người như thế.
Mà năm ngoái, Lâm Hổ dễ dàng chiến thắng đối thủ của hắn, tiến vào mười vị trí đầu! Xếp hạng thứ bảy.
Năm nay, Lâm Hổ cũng được khen là một trong ba người có sức chiến đấu mạnh nhất!
Sau khi xác định rõ đối thủ, Lâm Thần liền bước tới ghế dưới võ đài, cuộc tranh tài này của hắn rất nhanh sẽ bắt đầu, xem như là trận thứ nhất để vào vị trí thứ tư.
Cũng chính vì vậy, thu hút rất nhiều con cháu Lâm gia quan sát.
Nhưng lần này, những con cháu Lâm gia này không còn dám bàn tán bừa bãi thắng thua. Trận trước, tất cả mọi người đều không nghi ngờ mà cho rằng Lâm Thần chắn chắn thua, kết quả Lâm Thần chuyển bại thành thắng, Lâm Lang bị hắn dễ dàng đánh bại, mà nghe lời của Lâm Lang, tựa hồ Lâm Thần còn chưa vận dụng toàn lực.
- Không biết Lâm Hổ có thể khiến cho Lâm Thần xuất ra toàn bộ thực lực hay không!
Có một người không nhịn được mở miệng.
Trên mặt của những người khác cũng đều rất mong chờ, hết sức tò mò thực lực thật sự của Lâm Thần.
Vù vù…
Một trận cuồng phong vang lên, cùng lúc đó, liền nhìn thấy một cái vóc người khá là cường tráng nhảy lên võ đài, thân pháp vô cùng trầm ổn.
Thấy tình hình này, Lâm Thần cũng vươn mình một cái, cơ thể vững vàng đáp xuống võ đài.
- Lâm Thần!
Nhìn thấy Lâm Thần xuất hiện, Lâm Hổ sắc mặt khẽ thay đổi. Khi biết đối thủ trận kế tiếp của mình là Lâm Thần, Lâm Hổ trong lòng liền cảm thấy bất ổn.
Ở trong mắt người ngoài, Lâm Hổ và Lâm Lang đều là lòng dạ độc ác hơn người, mà tâm tính lại kiên định, đều đeo đuổi võ đạo đỉnh phong, nhưng không chỉ như vậy, hai người bọn họ còn là bằng hữu cực kì thân thiết, chỉ có điều vì duyên cớ tu luyện nên hai người rất ít đi chung với nhau thôi.
Bởi vậy, sau khi bản thân Lâm Lang bại dưới tay Lâm Thần, hắn liền biết, mình không phải là đối thủ của Lâm Thần!
Thực lực của hắn và Lâm Lang cách biệt không nhiều, mà Lâm Lang chưa thể làm cho Lâm Thần xuất ra thực lực chính, như vậy... Hắn có thể làm được sao?
Khẽ lắc đầu, đôi mắt Lâm Hổ hơi có tia lửa, đấu cùng thiên tài như vậy, mới coi như là thi đấu đúng nghĩa!
- Lâm Hổ.
Lâm Thần cũng khẽ mỉm cười.
- Lâm Thần, ngươi rất mạnh, lúc Lâm Lang thua ngươi, ta cũng biết, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng thử một lần, chí ít, ta muốn bức ra tất cả thực lực của ngươi!
Lâm Hổ nghe vậy, lúc này thấp giọng nói.
Lâm Thần cười cợt, nói.
- Vậy thì tới đi.
Hai người cũng không phí lời, sau khi trọng tài hô một tiếng "Trận đấu bắt đầu", hai cơ thể trong phút chốc chuyển động.
Chiêu của Lâm Hổ là cước pháp võ kỹ, mỗi một chân đảo qua, để lại chưởng như đầu cọp đánh về phía Lâm Thần, rít lên từng trận gió mạnh, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Mà Lâm Thần, vẫn triển khai Cổ Đồng Luyện Thể quyết, biến hóa khôn lường đối phó với Lâm Hổ.
Ầm ầm ầm...
Nhất thời, tiếng va chạm trên võ đài vang lên liên tục không ngừng, một lát sau, không ngờ hai người là đã liều mạng hơn mười chiêu.
Hai người ngang sức ngang tài, ai cũng không bị thương.
Nhưng trong lòng Lâm Hổ rất rõ, Lâm Thần vẫn chưa vận dụng toàn bộ thực lực, mà hắn, hiện tại đã hầu như đã vận dụng toàn bộ chân khí trong cơ thể.
- Liên Hoàn chân!
Lâm Hổ vẻ mặt nghiêm túc, thân hình lóe sáng, xuất hiện trước mặt Lâm Thần, giơ một chân lên hung hăng đá về phía Lâm Thần.
Đồng thời một chân này của hắn quét ra, rõ ràng có thể nhìn thấy ở trên đùi của hắn, tỏa ra một màu nhàn nhạt, chân khí trong cơ thể phun trào, rõ ràng là vận dụng toàn bộ thực lực.
Lực tu luyện của Lâm Hổ so với Lâm Thần cũng khá tượng đương, giờ thấy Lâm Hổ dùng toàn lực công kích, Lâm Thần cũng không dám khinh thường. Cơ thể hắn chấn động, phóng thích toàn bộ sức của Cổ Đồng Luyện Thể tràn ngập ở hai nắm tay, cùng lúc đó, trong miệng hô lên:
- Mê tung quyền!
Trong quyền pháp, Lâm Thần quen thuộc nhất chính là Mê Tung quyền này. Mà Mê Tung quyền này, trên thực tế cũng không phải là kĩ năng của thế giới này, mà là quyền pháp tu luyện trong thế giới trước của hắn.
Nếu như dùng kĩ năng của thế giới này để phân chia mà nói, Mê Tung quyền tuyệt đối có thể được tính là kĩ năng hạ đẳng của Huyền Mịch quyền pháp!
Chỉ một thoáng, nắm đấm của Lâm Thần nhanh chóng tung ra, trong chốc lát, liền lưu lại giữa không trung mấy đạo tàn ảnh, mỗi một đạo tàn ảnh, đều tấn công về phía Lâm Hổ.
Thấy một màn này, Lâm Hổ lấy làm kinh hãi, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Hổ cũng vô cùng phong phú, tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng bắp chân hắn quét ra lại không có dấu hiệu dừng lại, vẫn cứ hướng sự tấn công về phía Lâm Thần.
Ầm ầm ầm...
Một lúc sau, ở giữa võ đài liền truyền đến tiếng va chạm trầm ồn.
- Tốc độ tấn công thật nhanh!
Dường như là âm thanh nặng nề của mấy đạo công kích này cùng vang lên đồng thời, cũng truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Lâm Hổ, nhưng một lúc sau, liền thấy cơ thể Lâm Hổ lui về sau hơn mười bước, cùng với trước đó đấu hơn mười chiêu không giống nhau, lần này chân của Lâm Hổ lại bị thương, chân bị Lâm Thần tấn công kia hơi run rẩy, thậm chí ngay cả đứng thẳng cũng có chút không vững.
Mà Lâm Thần lui về sau hơn mười bước liền ngừng lại, vẻ mặt không đổi nhìn Lâm Hổ.
- Lợi hại, lợi hại! Lâm Thần, căn bản ta còn tưởng rằng ngươi tung ra nắm đấm tàn ảnh của Mê Tung quyền đều là đánh lừa kẻ địch, không nghĩ tới toàn bộ đều là thực thể công kích! Lợi hại, không ngờ tốc độ tấn công của ngươi nhanh như vậy.
Nén lại sự đau đớn ở hai chân, vẻ mặt Lâm Hổ bội phục nhìn Lâm Thần nói.
Tu uyện Mê tung quyền và Huyễn kiếm của Lâm Thần cũng giống nhau, đều là chú trọng tốc độ, nhưng Mê Tung quyền Lâm Thần đã tu luyện đến tận xương tận tủy, bởi vậy tốc độ hắn xuất ra nhanh vô cùng, vốn là nắm đấm tàn ảnh, vào trong tay hắn, cũng được thực thể công kích.
Hơn nữa sức mạnh nắm đấm ngàn cân của hắn, Lâm Hổ làm sao có thể là đối thủ của hắn?
- Đa tạ!
Lâm Thần nở nụ cười, chắp tay nói.
Lâm Hổ vung tay, chân vừa quét ra kia vẫn còn chút đau, nói.
- Ta thua.
Nói xong, hắn liền xuống võ đài.
Nói rất dài dòng, trên thực tế thời gian thi đấu chính của hai người không quá mấy chục giây. Dưới võ đài, rất nhiều con cháu Lâm gia nhìn Lâm Thần và Lâm Hổ đang đi xuống võ đài, trận đấu đã kết thúc.
Kết quả vẫn là Lâm Thần thắng.
Nhưng thắng thế nào, mọi người không rõ ràng lắm, tốc độ chiến đấu của hai người khá là nhanh, mà rất nhanh lại chỉ cần một chiêu phân thắng thua.
Bởi vậy, phần lớn trong mắt bọn họ đều là sự mơ hồ.
- Lâm Thần thắng!
Lần này, không nhắc đến Lâm Thần vô dụng, một bên trọng tài rất nhanh liền tỉnh táo, lớn tiếng nói, sau khi nói xong, cười cười nhìn về phía Lâm Thần, vẻ mặt có chút cung kính nói:
- Lâm Thần, chúc mừng ngươi tiến vào bốn vị trí đầu!
Bốn vị trí đầu!
Đánh bại Lâm Hổ, Lâm Thần liền tiến vào bốn vị trí đầu.
- Đa tạ.
Khẽ cười gật đầu, Lâm Thần đi xuống võ đài.
Dễ dàng tiến vào bốn vị trí đầu, cũng là điều Lâm Thần cảm thấy không thể ngờ tới, nhưng không thể phủ nhận là, như nếu không phải sau khi tự xông vào Thiên La sơn bí cảnh, cực khổ tu luyện hơn hai mươi ngày, tu luyện đột phá, tu luyện thành công Cổ Đồng Luyện Thể, lực quyền đạt đến một vạn năm nghìn cân, hắn tuyệt đối không dễ dàng tiến vào bốn vị trí đầu như vậy.
Đông đảo con cháu của Lâm Gia ở bên trong, những người có thể được coi là thiên tài trong này, cũng không có chút khinh thường, chỉ cần là Lâm Lang, Lâm Hổ cùng với Lâm Kỳ để ở Thiên Cực tông, cũng được coi là thiên tài có tư chất không tồi.
Sau trận đấu này của Lâm Thần, còn có ba trận, lần này xác định một trong bốn vị trí đầu giữa ba người khác.
Trong ba trận này, trong đó có một trận chính là Lâm Hùng đấu với Lâm Tuyết!
Lần này hai người có khả năng nhất dĩ nhiên sẽ lên sàn, tin tức này, trên võ đài của Lâm gia nhất thời rít lên một trận gió xoáy.
Cuối năm ngoái, Lâm Tuyết là người đứng thứ nhất, nhưng vào lúc ấy, Lâm Hùng vẫn chưa trở về gia tộc tham trận đấu của gia tộc, bởi vậy, rất nhiều người đều cho rằng, nếu như Lâm Hùng cũng tham gia trận đấu năm ngoái, như vậy người đứng thứ nhất còn chưa chắc chắn là Lâm Tuyết.
Giờ phút này, hai thiên tài đối đầu nhau, ai sẽ thắng?
Hoặc là nói, đánh ngang tay?
Lâm Thần đứng ở dưới lôi đài, cùng các con cháu Lâm gia khác quan sát hai người thi đấu.
Trên võ đài, mặt hai người đều không hề có cảm xúc, lạnh nhạt nhìn đối phương. Sau khi trọng tài hô một tiếng "trận đấu bắt đầu", trận đấu của Lâm Hùng và Lâm Tuyết, chính thức bắt đầu.
Tác giả :
Hắc Ám Hỏa Long