Tuyệt Thế Bá Sủng
Chương 45: Cháo rất ngon
“Ăn lúc còn nóng!" Nhậm Thiên Dã bưng một chén cháo đậu đỏ nóng hỏi đi tới trước giường.
Tần Hiểu Hiểu bò dậy từ trong chăn, nhận chén cháo ăn từng ngụm: “Ưm—–, nóng quá!"
“Cẩn thận một chút, mau há miệng ra cho anh nhìn xem!"
Anh khẩn trương buông chén xuống, kiểm tra miệng Tần Hiểu Hiểu, trong mắt tràn đầy đau lòng và khẩn trương.
“A——–."
Tần Hiểu Hiểu khôn khéo há mồm ra để anh kiểm tra, không chớp mắt nhìn động tác và biểu cảm của anh.
“May mắn không bị phỏng, để anh thổi rồi em hẳn uống."
Nhậm Thiên Dã cúi đầu dịu dàng thổi cháo, tay cầm muỗng khuấy nhẹ, sau đó ngẩng đầu lên múc một muỗng cháo, dịu dàng nhìn cô: “Anh đút em."
Một muỗng cháo ấm áp nuốt vào miệng, dạ dày ấm áp, Tần Hiểu Hiểu cảm thấy toàn thân cũng thoải mái ấm áp lên, tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
Anh nhìn biểu cảm của cô, bất tri bất giác cong môi: “Ăn miếng nữa."
Tần Hiểu Hiểu lại phối hợp ăn thêm, cô hài lòng liếm môi, chọc cho yết hầu anh bắt đầu lên xuống: “Xem ra cháo rất ngon, anh cũng muốn thử một chút."
“Đáng tiếc, em ăn hết rồi, anh có muốn đi làm thêm một chén không?"
“Không cần."
“A?"
Tần Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy môi bị tấn công, ngước mặt nhìn tuấn nhan gần ngay trước mắt, lông mi của anh rất đẹp, dài cong đen nhánh, cánh mũi cao thẳng y như thần Hy Lạp cổ đại làm người ta mê muội, Tần Hiểu Hiểu chậm rãi nhắm mắt lại phối hợp với anh, tay bất tri bất giác leo lên cánh tay anh.
Nhậm Thiên Dã không buông tha bất kỳ một xó xỉnh nào trong miệng cô, tấn công nồng nhiệt đến khi cô xụi lơ trong ngực anh, cho đến khi cô rên lên, anh mới lưu luyến kết thúc nụ hôn nóng bỏng: “Ừ, đúng như anh đoán, uống ngon thật."
Anh liếm môi, nhìn đôi môi xưng đỏ của cô, cười tà mị.
Hè đến làm cho tiệm đồ ngọt của Tiểu Ưu làm ăn ngày càng tốt, vì tiệm buôn bán tốt nên Tiểu Ưu thuê thêm hai nhân viên, như vậy cô sẽ không bận rộn đến choáng váng đầu óc.
“Này——–, Phục vụ!"
Một cặp nam nữ mặc áo tình nhân rống về phía Tiểu Ưu.
“Phục vụ, phục vụ, gọi cô đó! Không nghe thấy hả?!" Thanh niên không nhịn được lại rống mấy tiếng, nghiêng cổ, một bộ anh đây là du côn.
“A—–, đến ngay, đến ngay, xin hỏi quý khách cần gì?"
Tiếng rống to làm Tiểu Ưu hồi thần, vội vàng chạy nhanh tới bàn đôi tình nhân kia.
“Cho chúng tôi một phần việt quất!"
Cô gái ỏn a ỏn ẻn ôm cổ tên thanh niên, liếc nhìn Tiểu Ưu.
“Được, xin chờ một chút."
Tiểu Ưu không vì bọn họ mà trở nên gấp gáp, cô ôn hòa nhã nhặn tiếp đãi.
“Ê! Bạn gái tôi thích Monkey này, chúng tôi là hội viên, muốn lấy cái này!"
Tên thanh niên dáng vẻ lưu manh ôm chặt cô gái đi lên, cánh tay khác lười biến chỉ về phía cạnh quầy.
“Cái này dùng đểm tích lũy để đổi, xin quý khách trình thẻ hội viên, chúng tôi giúp quý khách kiểm tra điểm tích lũy có được không."
Cô gái soát túi nhưng không tìm thấy. Nhỏ giọng lầm bầm với tên thanh niên mấy câu, đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm Monkey trong quầy không rời.
“Rồi sao, không tìm được thẻ hội viên sẽ không cho à?! Bọn tôi là những người thường xuyên tới đây tiêu tiền, cho một món đồ hư thì tính là gì?"
Tên thanh niên càng nói càng bất thiện, nói xong câu này lại còn có hành động thô lỗ.
Tiểu Ưu tức đến đỏ mặt, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Xin lỗi quý khách, nếu quý khách không có thể hội viên chúng tôi có thể làm miễn phí cho quý khách, nhưng Monkey này phải đủ điểm tích lũy mới đổi được, nếu lần sau quý khách mang thẻ hội viên đến chung tôi có thể———–."
“Đủ rồi! Bọn tôi không có thẻ hội viên đó rồi sao! Rốt cuộc cô có cho hay không!"
Tên thanh niên cắt ngang lời nói của Tiểu Ưu, đặt tay lên quầy chỉ chỉ chỏ chỏ.
“Như vầy nhé, tôi sẽ cho quý khách chìa khóa nhỏ hoặc giấy dán, quý khách thấy được———–."
Tiểu Ưu nổi giận cắn chặt môi, chịu đựng cơn tức giải thích.
“Ai cần cái thứ đồ bỏ kia! Bọn tôi muốn cái đó!"
Tên thanh niên lại cắt ngang lời nói của Tiểu Ưu lần nữa, ngang ngược chỉ vào lỗ mũi Tiểu Ưu rống to.
“Quý khách, cái này thật sự cần có điểm tích lũy mới đổi được."
“Đừng nói nhảm với tôi, cô cho hay không cho!"
Tên thanh niên vô lại đến cực độ, thậm chí còn giơ tay đẩy Tiểu Ưu mấy cái, làm cho mọi người trong cửa hàng chú ý.
“Không—— cho———–!"
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, bóng dáng cao lớn xuyên qua đám người đi tới….
———–
Tần Hiểu Hiểu bò dậy từ trong chăn, nhận chén cháo ăn từng ngụm: “Ưm—–, nóng quá!"
“Cẩn thận một chút, mau há miệng ra cho anh nhìn xem!"
Anh khẩn trương buông chén xuống, kiểm tra miệng Tần Hiểu Hiểu, trong mắt tràn đầy đau lòng và khẩn trương.
“A——–."
Tần Hiểu Hiểu khôn khéo há mồm ra để anh kiểm tra, không chớp mắt nhìn động tác và biểu cảm của anh.
“May mắn không bị phỏng, để anh thổi rồi em hẳn uống."
Nhậm Thiên Dã cúi đầu dịu dàng thổi cháo, tay cầm muỗng khuấy nhẹ, sau đó ngẩng đầu lên múc một muỗng cháo, dịu dàng nhìn cô: “Anh đút em."
Một muỗng cháo ấm áp nuốt vào miệng, dạ dày ấm áp, Tần Hiểu Hiểu cảm thấy toàn thân cũng thoải mái ấm áp lên, tâm trạng đặc biệt vui vẻ.
Anh nhìn biểu cảm của cô, bất tri bất giác cong môi: “Ăn miếng nữa."
Tần Hiểu Hiểu lại phối hợp ăn thêm, cô hài lòng liếm môi, chọc cho yết hầu anh bắt đầu lên xuống: “Xem ra cháo rất ngon, anh cũng muốn thử một chút."
“Đáng tiếc, em ăn hết rồi, anh có muốn đi làm thêm một chén không?"
“Không cần."
“A?"
Tần Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy môi bị tấn công, ngước mặt nhìn tuấn nhan gần ngay trước mắt, lông mi của anh rất đẹp, dài cong đen nhánh, cánh mũi cao thẳng y như thần Hy Lạp cổ đại làm người ta mê muội, Tần Hiểu Hiểu chậm rãi nhắm mắt lại phối hợp với anh, tay bất tri bất giác leo lên cánh tay anh.
Nhậm Thiên Dã không buông tha bất kỳ một xó xỉnh nào trong miệng cô, tấn công nồng nhiệt đến khi cô xụi lơ trong ngực anh, cho đến khi cô rên lên, anh mới lưu luyến kết thúc nụ hôn nóng bỏng: “Ừ, đúng như anh đoán, uống ngon thật."
Anh liếm môi, nhìn đôi môi xưng đỏ của cô, cười tà mị.
Hè đến làm cho tiệm đồ ngọt của Tiểu Ưu làm ăn ngày càng tốt, vì tiệm buôn bán tốt nên Tiểu Ưu thuê thêm hai nhân viên, như vậy cô sẽ không bận rộn đến choáng váng đầu óc.
“Này——–, Phục vụ!"
Một cặp nam nữ mặc áo tình nhân rống về phía Tiểu Ưu.
“Phục vụ, phục vụ, gọi cô đó! Không nghe thấy hả?!" Thanh niên không nhịn được lại rống mấy tiếng, nghiêng cổ, một bộ anh đây là du côn.
“A—–, đến ngay, đến ngay, xin hỏi quý khách cần gì?"
Tiếng rống to làm Tiểu Ưu hồi thần, vội vàng chạy nhanh tới bàn đôi tình nhân kia.
“Cho chúng tôi một phần việt quất!"
Cô gái ỏn a ỏn ẻn ôm cổ tên thanh niên, liếc nhìn Tiểu Ưu.
“Được, xin chờ một chút."
Tiểu Ưu không vì bọn họ mà trở nên gấp gáp, cô ôn hòa nhã nhặn tiếp đãi.
“Ê! Bạn gái tôi thích Monkey này, chúng tôi là hội viên, muốn lấy cái này!"
Tên thanh niên dáng vẻ lưu manh ôm chặt cô gái đi lên, cánh tay khác lười biến chỉ về phía cạnh quầy.
“Cái này dùng đểm tích lũy để đổi, xin quý khách trình thẻ hội viên, chúng tôi giúp quý khách kiểm tra điểm tích lũy có được không."
Cô gái soát túi nhưng không tìm thấy. Nhỏ giọng lầm bầm với tên thanh niên mấy câu, đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm Monkey trong quầy không rời.
“Rồi sao, không tìm được thẻ hội viên sẽ không cho à?! Bọn tôi là những người thường xuyên tới đây tiêu tiền, cho một món đồ hư thì tính là gì?"
Tên thanh niên càng nói càng bất thiện, nói xong câu này lại còn có hành động thô lỗ.
Tiểu Ưu tức đến đỏ mặt, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: “Xin lỗi quý khách, nếu quý khách không có thể hội viên chúng tôi có thể làm miễn phí cho quý khách, nhưng Monkey này phải đủ điểm tích lũy mới đổi được, nếu lần sau quý khách mang thẻ hội viên đến chung tôi có thể———–."
“Đủ rồi! Bọn tôi không có thẻ hội viên đó rồi sao! Rốt cuộc cô có cho hay không!"
Tên thanh niên cắt ngang lời nói của Tiểu Ưu, đặt tay lên quầy chỉ chỉ chỏ chỏ.
“Như vầy nhé, tôi sẽ cho quý khách chìa khóa nhỏ hoặc giấy dán, quý khách thấy được———–."
Tiểu Ưu nổi giận cắn chặt môi, chịu đựng cơn tức giải thích.
“Ai cần cái thứ đồ bỏ kia! Bọn tôi muốn cái đó!"
Tên thanh niên lại cắt ngang lời nói của Tiểu Ưu lần nữa, ngang ngược chỉ vào lỗ mũi Tiểu Ưu rống to.
“Quý khách, cái này thật sự cần có điểm tích lũy mới đổi được."
“Đừng nói nhảm với tôi, cô cho hay không cho!"
Tên thanh niên vô lại đến cực độ, thậm chí còn giơ tay đẩy Tiểu Ưu mấy cái, làm cho mọi người trong cửa hàng chú ý.
“Không—— cho———–!"
Một giọng nói lạnh lùng truyền tới, bóng dáng cao lớn xuyên qua đám người đi tới….
———–
Tác giả :
Đào Điểm Tinh Quang