Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 7: Đến phong vân trại
Đối với Vân Hiểu Nguyệt mà nói, chuyện cứu Hồng Phi nàng căn bản không để ý! Vốn cho rằng giải độc cho Hồng Phi, sau đó đuổi hắn đi, trở lại phòng khách, Tư Đồ Viễn thấy chỉ có Vân Hiểu Nguyệt trở về, biết Hồng Phi đã rời đi, cũng không hỏi gì, đi thẳng ra chuẩn bị xe ngựa.
Nhưng Tình nhi lại quan tâm tới hắn, nghe nói Hồng Phi đã rời đi, cười xán lạn hơn cả hoa! Vân Hiểu Nguyệt biết rằng trên đường đi nha đầu này đã động tâm với Hồng Phi!
Không có việc gì thì luôn khiêu khích hắn, cũng may Hồng Phi tính tình lãnh khốc, không nói nhiều, còn nếu không, chắc trên đường đi sẽ ầm í chết mất.
" Tình nhi, ta đoán còn vài ngày nữa là có thể đến biên cảnh Thanh Long quốc và Huyền Vũ quốc. Rất nhanh là có thể đến nhà ngươi, sau khi đưa ngươi về nhà, chúng ta liền sẽ rời đi, về sau ngươi cũng không nên chạy loạn khắp nơi! "
Bước xuống lầu, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười căn dặn.
" Vân ca ca, ngươi đến trại của chúng ta lưu lại vài ngày đi, người trong trại chúng ta rất xinh đẹp, phong cảnh cũng đẹp, ngươi nhất định sẽ thích, được không? "
Nghe Vân Hiểu Nguyệt nói vậy, Tình nhi nóng nảy mở to mắt chuẩn bị rơi lệ, lôi kéo cánh tay Vân Hiểu Nguyệt khẩn cầu.
" Nha đầu ngốc này, ca ca của ngươi có việc phải làm, sao có thể lưu lại tại nhà của ngươi? "
Vân Hiểu Nguyệt buồn cười vỗ vỗ đầu của Tình nhi.
" Mặc kệ, ta mặc kệ! Vân ca ca, dù sao người cũng chưa quyết định đi nơi nào, công phu của người tốt như vậy, không bằng đến Phong Vân Trại của chúng ta, ta sẽ bảo Tuyệt ca ca để ngươi làm Nhị trại chủ, được không? "
" Hả? Tiểu nha đầu này, ngươi đang mê sảng cái gì vậy? "
Vân Hiểu Nguyệt bật cười, lôi kéo Tình nhi lên xe ngựa, lấy ra khăn gấm xoa xoa hàng nước mắt của Tình nhi, cười híp mắt nói:
" Nha đầu này, khóc cái gì, ca ca chưa phải là chưa rời ngươi đi sao? Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, đến nơi đã rồi tính sau, được không? "
" Vân ca ca, ta rất là thích ngươi, ngươi lưu lại sơn trại đi, được không? "
Tình nhi ánh mắt nháy lên kinh hỉ, có chút thẹn thùng nhận lấy khăn tay của Vân Hiểu Nguyệt , nhẹ nhàng nói.
" Ha ha, ca ca cũng thích ngươi, Tình nhi ngoan, ngồi xuống đi, xuất phát thôi! "
Vân Hiểu Nguyệt cười cười an ủi, Vân Hiểu Nguyệt buông màn xe rồi nhảy lên xe của mình.
" Nguyệt nhi, nàng có chuyện gì mà lại cao hứng như thế? "
Suốt quãng thời gian ở chung, thái độ của Vân Hiểu Nguyệt đối với Tư Đồ Viễn dần dần chuyến biến tốt lên, mối quan hệ của hai người hiện tại đang là bằng hữu, đang trên đà phát triển theo hướng lữ tình.
Tư Đồ Viễn tính tình thanh lạnh, nhưng chỉ cần là những lúc một mình bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt thì sẽ nhiệt tình thật nhiều!
Thấy Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt, liền không tự chủ mở miệng hỏi.
" À, Tình nhi muốn chúng ta đến nhà nàng rồi còn nói cái gì mà Tuyệt ca ca của nàng phong ta làm nhị tại chủ …
Ha ha … ta không đồng ý, nàng liền khóc nhè, thật đáng yêu."
Ngồi vào trong lòng Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái mà tực vào trong ngực của hắn, cười hì hì nói.
Trong mắt Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi đáng yêu tựa như là tiểu muội, ở chung lâu như vậy, vẫn là thích cô bé này, chỉ cần nhắc đến nàng, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt liền vui vẻ.
" Thấy Tình nhi đáng yêu nên nàng đã đáp ứng rồi? "
Tư Đồ Viễn mỉm cười ôn nhu hỏi.
" Ta bảo đến nơi rồi nói sau! Viễn, còn chàng, chàng muốn đi đâu? "
" Sao cũng được, nơi Nguyệt nhi muốn đến cũng là nơi ta muốn đi! "
" Ngươi ngươi ngươi,cái miệng càng ngày càng ngọt a,đưa ta nếm thử xem nào, hì hì … "
Vân Hiểu Nguyệt mặt ửng đỏ cười rồi liền mãnh liệt hôn lên môi Tư Đồ Viễn.
Cứ như vậy, ban ngày hai người trong xe ngựa chơi đùa nhốn nháo, thời điểm hứng trí Vân Hiểu Nguyệt lấy cây sáo ra mà thổi cho hắn nghe.
Buổi tối hai người lại ôm nhau ngủ, tình cảm càng ngày càng tốt.
Ở trong lòng Vân Hiểu Nguyệt chuyện phạm lỗi trước đây của Tư Đồ Viễn dần dần đã biến mất, phân lượng Tư Đồ Viễn trong lòng nàng càng ngày càng nặng!
Sau năm ngày, biên cảnh Thanh Long quốc và Huyền Vũ quốc hiện ra.
Bởi vì tứ quốc ký hoà ước nên biên cảnh ra vào cũng rất thuận tiện, các tướng sĩ kiểm tra xem xe hàng có hay không chứa hàng cấm, nếu có thì để lại là được rồi.
Vân Hiểu Nguyệt rời xe ngựa, đứng trên bãi cỏ rộng lớn ở ngoài thành hướng ánh mắt về Thanh Long quốc, những chuyện xảy ra tại Hoàng cung thoáng qua như giấc mộng, nhưng đó cũng là một vết thương rõ ràng,chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ làm trái tim đau đớn, có lẽ cả đời này, nàng cũng không có khả năng trở lại nơi này.
" Vân ca ca, … người sao vậy? Chỉ cần ca muốn, thì lúc nào muốn quay về Thanh Long quốc đều được mà, ca vì sao lại thương tâm như vậy? "
Tình nhi đứng một bên quan sát Vân Hiểu Nguyệt thấy ánh mắt thương tâm đau đớn của nàng liền mở miệng nói.
" Tình nhi, ngươi còn nhỏ, có một số chuyện có nói ngươi cũng sẽ không hiểu, đi thôi, chúng ta xuất phát nào! "
Nhẹ nhàng thở ra, Vân Hiểu Nguyệt trở lại xe ngựa.
" Cái gì chứ, Vân ca ca, ca chỉ hơn ta có ba tuổi thôi, ca cũng còn nhỏ mà >.< "
Tình nhi mất hứng quệt miệng bỏ lên xe ngựa.
Đúng vậy a, tuy trong lòng ta đã 27 tuổi nhưng hiện tại ta còn chưa tới 17 tuổi, Vân Hiểu Nguyệt , ngươi đã nói muốn quay lại làm bản thân mình, như vậy từ giờ trở đi hãy vui vẻ mà sống a!
" Hảo, đi thôi "
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm tình lập tức khá hơn, trong lúc bất trợt tràn ra nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt điểm chân nhẹ một cái bay vọt lên xe ngựa.
" Vâng, giá "
Mã phu thúc ngựa nhanh chóng tiến về phía trước.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Theo xe ngựa đi vào, Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhận ra, so với Thanh Long quốc ồn ào náo nhiệt thì Huyền Vũ quốc lại toàn mỹ cảnh.
Nước từ trên núi chảy xuống đẹp như tranh vẽ, nếu như so sánh mà nói: Thanh Long quốc thì khí phách còn Huyền Vũ quốc lại thanh tú.
Sông núi như vậy, thảo nào toàn sinh ra mỹ nhân, khó trách tại ra “ nam kỹ ".
Ngắm nhìn xung quanh, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy nam tử nơi đây tướng mạo đều xinh đẹp quyến rũ không thua gì nữ tử.
Trong lúc bất chơi đối với quốc gia này Vân Hiểu Nguyệt tràn ngập hứng thú.
Sau mười ngày đường Phong Vân Trại cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt.
Nhìn từ xa, vị trí của sơn trại này có thể xem như là quần sơn, cao ngất, xung quanh bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp cây xanh biếc, nhìn ánh hoa rực rỡ trên núi, trang điểm cho ngon núi quả thực đẹp mắt.
" Vân ca ca, rất đẹp đúng không? Phong Vân Sơn của chúng ta là ngọn núi đẹp nhất Huyền Vũ quốc nha!
Chúng ta đã tạo ra một cái sơn đạo rất lớn, chúng ta từng người cưỡi ngựa đi thôi, được chứ? "
Đến chân núi, Tình nhi kiêu ngạo nhảy xuống xe ngựa hỏi.
" Quả nhiên rất đẹp, được rồi, nghe lời ngươi, chúng ta cưỡi ngựa. "
Đưa bạc cho mã phu, đưa luôn cả xe ngựa cho lão, chỉ lưu lại hai con ngựa mua ban đầu ở Thanh Long quốc, Vân Hiểu Nguyệt ôm Tình nhi cưỡi ngựa cùng Tư Đồ Viễn phóng ngựa hướng lên núi.
Càng đi sâu vào trong núi cảnh sắc càng đẹp hơn, tiếng nước chảy róc rách, từng trận mùi hoa dâng lên làm cho người ta cảm thấy khoan khoái, lại hay có những con vật bé nhỏ đáng yêu đùa giỡn trên đường đi nhìn rất thú vị.
" Vân ca ca, nếu người lưu lại vài ngày, đảm bảo nhươi sẽ cảm thấy rất vui, có được hay không, lưu lại vài ngày có được hay không vây? "
Quay đầu si mê nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ khí suất của Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi làm nũng nói
" Được rồi, tý nữa rồi tính, đi nào "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ rồi chỉ về phía trước.
Cách đó không xa hiện lên một toà nhà rất to, tảng đá màu đen thật to dựng phía trước hiện lên ba chữ rồng bay phượng múa “ Phong Vân Trại " dưới ánh mặt trời dường như phát sáng ánh màu bạc, không hổ là đệ nhất trại nha.
" Nhị tiểu thư đã trở về, mau mau, đi thông báo cho Tư quản gia, nhanh lên "
Nhìn thấy Tình nhi ngồi trên ngựa, gã canh cổng kích động kéo cửa kêu lên.
" Đại Vũ, Nhị Võ, ta đã trở lại! Tuyệt ca ca đâu, đã về hay chưa? "
Tình nhi nhảy xuống ngựa, hưng phất kêu lên.
" Bẩm nhị tiểu thư mấy ngày trước trại chủ đã trở về, biết người chạy ra ngoài tìm hắn nên đã xuất phát đi tìm người. Tư quản gia lo lắng, còn Tư thẩm gấp đến độ ngã bệnh. "
" Hả? Mẫu thân ta bệnh? "
Mặt Tình nhi liền trắng bệch, nước mắt lưng tròng lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt :
“ Vân ca ca, ca là đại phu, giúp ta khám bệnh cho mấu thân, có được hay không? "
" Hả? Được rồi, đi "
Nhìn mặt Tình nhi sốt ruột, Vân Hiểu Nguyệt mềm lòng đáp ứng.
Đem dây cương ném cho Đại Vũ, cùng Tư Đồ Viễn ba người cùng nhau lên núi.
Sơn trại rất lớn, bất quá bởi vì có việc nên Vân Hiểu Nguyệt cũng không có tâm trạng để mà thưởng thức, vòng qua một cái hoa viên thật to, đi tới sương phòng thứ nhất.
" Mẫu thân, mẫu thân, Tình nhi đã về, mẫu thân … "
Tình nhi vừa đẩy cửa vừa vội vàng la to lên.
" Tình nhi, Tình nhi, con cuối cùng cũng đã về, mau mau, đến cho nương nhìn con một cái, khụ khụ … "
Trên giường lớn, thanh âm suy yếu kinh hỉ, sau đó liền thấy Tình nhi vọt tới nội thất, ôm lấy nữ tử trung niên trên giường mà khóc lên.
Nhìn cảnh tượng hai mẹ con ôm nhau làm cho lòng Vân Hiểu Nguyệt nhớ đến bé gái đáng yêu trong mộng “ khanh khác " tiếng cười như chuông bạc của tiểu hài kia còn phảng phất luẩn quẩn bên tai, tâm đau xót, mắt ánh lên tia ảm đạm.
" Nguyệt nhi, đừng quá thương tâm,ta sẽ luôn bên cạnh nàng. "
Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh lập tức hiểu được tâm tình của Vân Hiểu Nguyệt , tiến lên đến bên người Vân Hiểu Nguyệt ghé vào tai nàng ôn nhu an ủi.
Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt liền ấm áp, quay đầu tươi sáng mỉm cười, gật đầu, thu lại ánh mắt khổ sở, đi lên phía trước hơi khom lưng thi lễ:
" Tại hạ Vân Hiểu Nguyệt gặp qua Tư thẩm. "
" Mẫu thân, đây là Vân ca ca, là ân nhân cứu mạng con, hơn nữa y thuật của ca ý rất cao, con đã mặt dày nhờ ca ấy, mẫu thân,mau cho Vân ca ca nhìn qua người một chút. "
Nghe thấy lời của Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi liền đỏ mặt đứng thẳng lập tức giới thiệu.
" Vân đại phu, cám ơn người đã cứu Tình nhi nhà chúng ta, Tình nhi tính nó bướng bỉnh, đã khiến ngươi chê cười. "
Tư thẩm là người từng trải, nhìn ra tâm sự của nữ nhi, cũng thấy Vân Hiểu Nguyệt tuấn lãng phong trần, hài lòng nhẹ nhàng nói.
Đi lên phía trước Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt trả lời rồi bắt mạch cho Tư thẩm:
" Không có, Tình nhi rất đáng yêu, ta rất yêu thích nàng ấy, Tư thẩm ta tới giúp người xem mạch! "
" Không có gì đáng ngại, chẳng qua là do lo lắng quá độ, không ăn uống điều độ, nên có chút suy yếu, làm cho nhiễm phong hàn, ta kê mấy thang thuốc, uống xong sẽ tốt "
Thu tay lại Vân Hiểu Nguyệt nói tiếp:
" Tư thẩm, ta nhận thấy cơ thể người có khí lạnh bao quanh, có phải hay không khi trở trời cả thân đều đau đớn, nhất là ở các đốt ngón tay? "
" Đúng vậy, đúng vậy, mỗi khi trở trời, mẫu thân của ta đều trốn trong chăn, rất nhiều đại phu đã tới, thuốc uống cũng nhiều, nhưng vẫn không dứt, Vân ca ca, người có thể trị hết không? "
" Có thể thử xem. "
Chứng bệnh như vậy ở hiện đại chỉ là bệnh thông thường, bất quá uống thuốc là ăn không ngon, thôi thì xử dụng kim châm kết hợp với nội lực, hẳn là có thể khỏi hẳn.
" Oa, Vân ca ca, thế thật là tốt quá, Tình nhi thích nhất Vân ca ca. "
Trong lúc cao hứng Tình nhi nhào vào lòng Vân Hiểu Nguyệt kích động kêu lên.
Tính phản xạ khiến Vân Hiểu Nguyệt một tay giữ lấy Tình nhi mà dở khóc dở cười.
" Ngươi nha, nha đầu này, kích động như vậy làm cái gì?
Được rồi, mau đứng dậy, được không? "
" Chuyện này … tại ta nhất thời cao hứng thôi!
Vân ca ca, ta tính thế này, người lưu lại Phong Vân Trại thêm mấy ngày được không? "
" Đúng vậy, khoảng chừng mười ngày, chuyện này làm ngươi rất cao hứng sao? "
Cưng chìu nở nụ cười Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
" Rất tốt nha! Mẫu thân, ta đi chuẩn bị phòng cho bọn Vân ca ca, thuận tiện ra gặp phụ thân để người trách móc đôi câu, Vân ca ca, người giúp ta kê đơn, ta rất nhanh sẽ quay lại. "
Vừa dứt lời Tình nhi liền vọt ra ngoài.
" Tiểu nha đầu điên điên khùng khùng này, vẫn luôn làm mọi người lo lắng! Vân đại phu mời ngồi, không biết năm nay Vân đại phu bao nhiêu tuổi? "
Dựa vào giương, Tư thẩm híp mắt cười hỏi. Vân Hiểu Nguyệt đổi với vị Tư thẩm này rất có hảo cảm nên ngữ khí ôn hoà cười cười đáp:
" Ta sao? Ta năm nay 17, Tư thẩm, ta đi kê thuốc cho người, người nghỉ ngơi đi, ngày mai ta bắt đầu châm cứu cho người! "
" Hảo, tạ ơn Vân đại phu, người cứ đi đi. "
Tư thẩm cười đến mắt híp thành một đường chỉ, nhìn theo Vân Hiểu Nguyệt đi ra, mới nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi đến trước ban Vân Hiểu Nguyệt cấp tốc viết ra phương thuốc, phân phó thị nữ đi lấy thuốc, sau đó mang theo Tư Đồ Viễn đi ra sương phòng.
Nơi này là có địa thế khá cao, không khí thoải mái, tươi mát, nhìn tiểu lâu cùng hàng cây xanh ngắt đan xen hợp lí cùng tường ngói đỏ sạch sẽ chỉnh tề, lại tuỳ ý có thể nhìn thấy được hoa tươi nở rộ.
Nhất là vừa mới đi qua hoa viên lớn kia, càng là đủ sắc đủ hương, thanh nhã mà thơm mát làm người ta nghi hoặc đây có phải chăng là thế ngoại đào tiên?
" Viễn, chàng nói xem, sau khi chúng ta du ngoạn khắp nơi đến mệt mỏi, cứ như vậy tìm một địa phương thoải mái sống quãng đời còn lại, chàng thấy có được hay không? "
Nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt mìm cười nói. Tư Đồ Viễn thâm tình nhìn người mình yêu sâu đậm đi bên cạnh kinh hỉ hiện lên ôn nhu đáp:
" Hảo "
" Đi thôi, chúng ta hướng hoa viên bên kia đi dạo! "
Khe cười một tiếng, nhẹ nhàng cước bộ, hai người hướng hoa viên mà đi đến.
" Tháng ngày tìm phương tứ thuỷ bến
Khôn cùng quang cảnh nhất thời tân.
Bình thường nhận biết đông phong mặt
Muôn tía nghìn hồng luôn xuân "
Đứng ở trong khóm hoa, trong đầu Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên hiện ra bài thơ “ Ngày Xuân " của Chu Hi, tràn đầy vui sướng, thuận miệng đọc.
" Thơ hay, ngươi chính là thần y Vân Hiểu mà Tình nhi nói? Ta gọi là Phong Tú Nhi, xin chào! "
Đột nhiên một âm thanh truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt quay đầu hướng người đi tới, chợt ngẩn ra.
Nhưng Tình nhi lại quan tâm tới hắn, nghe nói Hồng Phi đã rời đi, cười xán lạn hơn cả hoa! Vân Hiểu Nguyệt biết rằng trên đường đi nha đầu này đã động tâm với Hồng Phi!
Không có việc gì thì luôn khiêu khích hắn, cũng may Hồng Phi tính tình lãnh khốc, không nói nhiều, còn nếu không, chắc trên đường đi sẽ ầm í chết mất.
" Tình nhi, ta đoán còn vài ngày nữa là có thể đến biên cảnh Thanh Long quốc và Huyền Vũ quốc. Rất nhanh là có thể đến nhà ngươi, sau khi đưa ngươi về nhà, chúng ta liền sẽ rời đi, về sau ngươi cũng không nên chạy loạn khắp nơi! "
Bước xuống lầu, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười căn dặn.
" Vân ca ca, ngươi đến trại của chúng ta lưu lại vài ngày đi, người trong trại chúng ta rất xinh đẹp, phong cảnh cũng đẹp, ngươi nhất định sẽ thích, được không? "
Nghe Vân Hiểu Nguyệt nói vậy, Tình nhi nóng nảy mở to mắt chuẩn bị rơi lệ, lôi kéo cánh tay Vân Hiểu Nguyệt khẩn cầu.
" Nha đầu ngốc này, ca ca của ngươi có việc phải làm, sao có thể lưu lại tại nhà của ngươi? "
Vân Hiểu Nguyệt buồn cười vỗ vỗ đầu của Tình nhi.
" Mặc kệ, ta mặc kệ! Vân ca ca, dù sao người cũng chưa quyết định đi nơi nào, công phu của người tốt như vậy, không bằng đến Phong Vân Trại của chúng ta, ta sẽ bảo Tuyệt ca ca để ngươi làm Nhị trại chủ, được không? "
" Hả? Tiểu nha đầu này, ngươi đang mê sảng cái gì vậy? "
Vân Hiểu Nguyệt bật cười, lôi kéo Tình nhi lên xe ngựa, lấy ra khăn gấm xoa xoa hàng nước mắt của Tình nhi, cười híp mắt nói:
" Nha đầu này, khóc cái gì, ca ca chưa phải là chưa rời ngươi đi sao? Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, đến nơi đã rồi tính sau, được không? "
" Vân ca ca, ta rất là thích ngươi, ngươi lưu lại sơn trại đi, được không? "
Tình nhi ánh mắt nháy lên kinh hỉ, có chút thẹn thùng nhận lấy khăn tay của Vân Hiểu Nguyệt , nhẹ nhàng nói.
" Ha ha, ca ca cũng thích ngươi, Tình nhi ngoan, ngồi xuống đi, xuất phát thôi! "
Vân Hiểu Nguyệt cười cười an ủi, Vân Hiểu Nguyệt buông màn xe rồi nhảy lên xe của mình.
" Nguyệt nhi, nàng có chuyện gì mà lại cao hứng như thế? "
Suốt quãng thời gian ở chung, thái độ của Vân Hiểu Nguyệt đối với Tư Đồ Viễn dần dần chuyến biến tốt lên, mối quan hệ của hai người hiện tại đang là bằng hữu, đang trên đà phát triển theo hướng lữ tình.
Tư Đồ Viễn tính tình thanh lạnh, nhưng chỉ cần là những lúc một mình bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt thì sẽ nhiệt tình thật nhiều!
Thấy Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt, liền không tự chủ mở miệng hỏi.
" À, Tình nhi muốn chúng ta đến nhà nàng rồi còn nói cái gì mà Tuyệt ca ca của nàng phong ta làm nhị tại chủ …
Ha ha … ta không đồng ý, nàng liền khóc nhè, thật đáng yêu."
Ngồi vào trong lòng Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái mà tực vào trong ngực của hắn, cười hì hì nói.
Trong mắt Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi đáng yêu tựa như là tiểu muội, ở chung lâu như vậy, vẫn là thích cô bé này, chỉ cần nhắc đến nàng, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt liền vui vẻ.
" Thấy Tình nhi đáng yêu nên nàng đã đáp ứng rồi? "
Tư Đồ Viễn mỉm cười ôn nhu hỏi.
" Ta bảo đến nơi rồi nói sau! Viễn, còn chàng, chàng muốn đi đâu? "
" Sao cũng được, nơi Nguyệt nhi muốn đến cũng là nơi ta muốn đi! "
" Ngươi ngươi ngươi,cái miệng càng ngày càng ngọt a,đưa ta nếm thử xem nào, hì hì … "
Vân Hiểu Nguyệt mặt ửng đỏ cười rồi liền mãnh liệt hôn lên môi Tư Đồ Viễn.
Cứ như vậy, ban ngày hai người trong xe ngựa chơi đùa nhốn nháo, thời điểm hứng trí Vân Hiểu Nguyệt lấy cây sáo ra mà thổi cho hắn nghe.
Buổi tối hai người lại ôm nhau ngủ, tình cảm càng ngày càng tốt.
Ở trong lòng Vân Hiểu Nguyệt chuyện phạm lỗi trước đây của Tư Đồ Viễn dần dần đã biến mất, phân lượng Tư Đồ Viễn trong lòng nàng càng ngày càng nặng!
Sau năm ngày, biên cảnh Thanh Long quốc và Huyền Vũ quốc hiện ra.
Bởi vì tứ quốc ký hoà ước nên biên cảnh ra vào cũng rất thuận tiện, các tướng sĩ kiểm tra xem xe hàng có hay không chứa hàng cấm, nếu có thì để lại là được rồi.
Vân Hiểu Nguyệt rời xe ngựa, đứng trên bãi cỏ rộng lớn ở ngoài thành hướng ánh mắt về Thanh Long quốc, những chuyện xảy ra tại Hoàng cung thoáng qua như giấc mộng, nhưng đó cũng là một vết thương rõ ràng,chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ làm trái tim đau đớn, có lẽ cả đời này, nàng cũng không có khả năng trở lại nơi này.
" Vân ca ca, … người sao vậy? Chỉ cần ca muốn, thì lúc nào muốn quay về Thanh Long quốc đều được mà, ca vì sao lại thương tâm như vậy? "
Tình nhi đứng một bên quan sát Vân Hiểu Nguyệt thấy ánh mắt thương tâm đau đớn của nàng liền mở miệng nói.
" Tình nhi, ngươi còn nhỏ, có một số chuyện có nói ngươi cũng sẽ không hiểu, đi thôi, chúng ta xuất phát nào! "
Nhẹ nhàng thở ra, Vân Hiểu Nguyệt trở lại xe ngựa.
" Cái gì chứ, Vân ca ca, ca chỉ hơn ta có ba tuổi thôi, ca cũng còn nhỏ mà >.< "
Tình nhi mất hứng quệt miệng bỏ lên xe ngựa.
Đúng vậy a, tuy trong lòng ta đã 27 tuổi nhưng hiện tại ta còn chưa tới 17 tuổi, Vân Hiểu Nguyệt , ngươi đã nói muốn quay lại làm bản thân mình, như vậy từ giờ trở đi hãy vui vẻ mà sống a!
" Hảo, đi thôi "
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm tình lập tức khá hơn, trong lúc bất trợt tràn ra nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt điểm chân nhẹ một cái bay vọt lên xe ngựa.
" Vâng, giá "
Mã phu thúc ngựa nhanh chóng tiến về phía trước.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Theo xe ngựa đi vào, Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhận ra, so với Thanh Long quốc ồn ào náo nhiệt thì Huyền Vũ quốc lại toàn mỹ cảnh.
Nước từ trên núi chảy xuống đẹp như tranh vẽ, nếu như so sánh mà nói: Thanh Long quốc thì khí phách còn Huyền Vũ quốc lại thanh tú.
Sông núi như vậy, thảo nào toàn sinh ra mỹ nhân, khó trách tại ra “ nam kỹ ".
Ngắm nhìn xung quanh, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy nam tử nơi đây tướng mạo đều xinh đẹp quyến rũ không thua gì nữ tử.
Trong lúc bất chơi đối với quốc gia này Vân Hiểu Nguyệt tràn ngập hứng thú.
Sau mười ngày đường Phong Vân Trại cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt.
Nhìn từ xa, vị trí của sơn trại này có thể xem như là quần sơn, cao ngất, xung quanh bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp cây xanh biếc, nhìn ánh hoa rực rỡ trên núi, trang điểm cho ngon núi quả thực đẹp mắt.
" Vân ca ca, rất đẹp đúng không? Phong Vân Sơn của chúng ta là ngọn núi đẹp nhất Huyền Vũ quốc nha!
Chúng ta đã tạo ra một cái sơn đạo rất lớn, chúng ta từng người cưỡi ngựa đi thôi, được chứ? "
Đến chân núi, Tình nhi kiêu ngạo nhảy xuống xe ngựa hỏi.
" Quả nhiên rất đẹp, được rồi, nghe lời ngươi, chúng ta cưỡi ngựa. "
Đưa bạc cho mã phu, đưa luôn cả xe ngựa cho lão, chỉ lưu lại hai con ngựa mua ban đầu ở Thanh Long quốc, Vân Hiểu Nguyệt ôm Tình nhi cưỡi ngựa cùng Tư Đồ Viễn phóng ngựa hướng lên núi.
Càng đi sâu vào trong núi cảnh sắc càng đẹp hơn, tiếng nước chảy róc rách, từng trận mùi hoa dâng lên làm cho người ta cảm thấy khoan khoái, lại hay có những con vật bé nhỏ đáng yêu đùa giỡn trên đường đi nhìn rất thú vị.
" Vân ca ca, nếu người lưu lại vài ngày, đảm bảo nhươi sẽ cảm thấy rất vui, có được hay không, lưu lại vài ngày có được hay không vây? "
Quay đầu si mê nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ khí suất của Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi làm nũng nói
" Được rồi, tý nữa rồi tính, đi nào "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ rồi chỉ về phía trước.
Cách đó không xa hiện lên một toà nhà rất to, tảng đá màu đen thật to dựng phía trước hiện lên ba chữ rồng bay phượng múa “ Phong Vân Trại " dưới ánh mặt trời dường như phát sáng ánh màu bạc, không hổ là đệ nhất trại nha.
" Nhị tiểu thư đã trở về, mau mau, đi thông báo cho Tư quản gia, nhanh lên "
Nhìn thấy Tình nhi ngồi trên ngựa, gã canh cổng kích động kéo cửa kêu lên.
" Đại Vũ, Nhị Võ, ta đã trở lại! Tuyệt ca ca đâu, đã về hay chưa? "
Tình nhi nhảy xuống ngựa, hưng phất kêu lên.
" Bẩm nhị tiểu thư mấy ngày trước trại chủ đã trở về, biết người chạy ra ngoài tìm hắn nên đã xuất phát đi tìm người. Tư quản gia lo lắng, còn Tư thẩm gấp đến độ ngã bệnh. "
" Hả? Mẫu thân ta bệnh? "
Mặt Tình nhi liền trắng bệch, nước mắt lưng tròng lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt :
“ Vân ca ca, ca là đại phu, giúp ta khám bệnh cho mấu thân, có được hay không? "
" Hả? Được rồi, đi "
Nhìn mặt Tình nhi sốt ruột, Vân Hiểu Nguyệt mềm lòng đáp ứng.
Đem dây cương ném cho Đại Vũ, cùng Tư Đồ Viễn ba người cùng nhau lên núi.
Sơn trại rất lớn, bất quá bởi vì có việc nên Vân Hiểu Nguyệt cũng không có tâm trạng để mà thưởng thức, vòng qua một cái hoa viên thật to, đi tới sương phòng thứ nhất.
" Mẫu thân, mẫu thân, Tình nhi đã về, mẫu thân … "
Tình nhi vừa đẩy cửa vừa vội vàng la to lên.
" Tình nhi, Tình nhi, con cuối cùng cũng đã về, mau mau, đến cho nương nhìn con một cái, khụ khụ … "
Trên giường lớn, thanh âm suy yếu kinh hỉ, sau đó liền thấy Tình nhi vọt tới nội thất, ôm lấy nữ tử trung niên trên giường mà khóc lên.
Nhìn cảnh tượng hai mẹ con ôm nhau làm cho lòng Vân Hiểu Nguyệt nhớ đến bé gái đáng yêu trong mộng “ khanh khác " tiếng cười như chuông bạc của tiểu hài kia còn phảng phất luẩn quẩn bên tai, tâm đau xót, mắt ánh lên tia ảm đạm.
" Nguyệt nhi, đừng quá thương tâm,ta sẽ luôn bên cạnh nàng. "
Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh lập tức hiểu được tâm tình của Vân Hiểu Nguyệt , tiến lên đến bên người Vân Hiểu Nguyệt ghé vào tai nàng ôn nhu an ủi.
Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt liền ấm áp, quay đầu tươi sáng mỉm cười, gật đầu, thu lại ánh mắt khổ sở, đi lên phía trước hơi khom lưng thi lễ:
" Tại hạ Vân Hiểu Nguyệt gặp qua Tư thẩm. "
" Mẫu thân, đây là Vân ca ca, là ân nhân cứu mạng con, hơn nữa y thuật của ca ý rất cao, con đã mặt dày nhờ ca ấy, mẫu thân,mau cho Vân ca ca nhìn qua người một chút. "
Nghe thấy lời của Vân Hiểu Nguyệt , Tình nhi liền đỏ mặt đứng thẳng lập tức giới thiệu.
" Vân đại phu, cám ơn người đã cứu Tình nhi nhà chúng ta, Tình nhi tính nó bướng bỉnh, đã khiến ngươi chê cười. "
Tư thẩm là người từng trải, nhìn ra tâm sự của nữ nhi, cũng thấy Vân Hiểu Nguyệt tuấn lãng phong trần, hài lòng nhẹ nhàng nói.
Đi lên phía trước Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt trả lời rồi bắt mạch cho Tư thẩm:
" Không có, Tình nhi rất đáng yêu, ta rất yêu thích nàng ấy, Tư thẩm ta tới giúp người xem mạch! "
" Không có gì đáng ngại, chẳng qua là do lo lắng quá độ, không ăn uống điều độ, nên có chút suy yếu, làm cho nhiễm phong hàn, ta kê mấy thang thuốc, uống xong sẽ tốt "
Thu tay lại Vân Hiểu Nguyệt nói tiếp:
" Tư thẩm, ta nhận thấy cơ thể người có khí lạnh bao quanh, có phải hay không khi trở trời cả thân đều đau đớn, nhất là ở các đốt ngón tay? "
" Đúng vậy, đúng vậy, mỗi khi trở trời, mẫu thân của ta đều trốn trong chăn, rất nhiều đại phu đã tới, thuốc uống cũng nhiều, nhưng vẫn không dứt, Vân ca ca, người có thể trị hết không? "
" Có thể thử xem. "
Chứng bệnh như vậy ở hiện đại chỉ là bệnh thông thường, bất quá uống thuốc là ăn không ngon, thôi thì xử dụng kim châm kết hợp với nội lực, hẳn là có thể khỏi hẳn.
" Oa, Vân ca ca, thế thật là tốt quá, Tình nhi thích nhất Vân ca ca. "
Trong lúc cao hứng Tình nhi nhào vào lòng Vân Hiểu Nguyệt kích động kêu lên.
Tính phản xạ khiến Vân Hiểu Nguyệt một tay giữ lấy Tình nhi mà dở khóc dở cười.
" Ngươi nha, nha đầu này, kích động như vậy làm cái gì?
Được rồi, mau đứng dậy, được không? "
" Chuyện này … tại ta nhất thời cao hứng thôi!
Vân ca ca, ta tính thế này, người lưu lại Phong Vân Trại thêm mấy ngày được không? "
" Đúng vậy, khoảng chừng mười ngày, chuyện này làm ngươi rất cao hứng sao? "
Cưng chìu nở nụ cười Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
" Rất tốt nha! Mẫu thân, ta đi chuẩn bị phòng cho bọn Vân ca ca, thuận tiện ra gặp phụ thân để người trách móc đôi câu, Vân ca ca, người giúp ta kê đơn, ta rất nhanh sẽ quay lại. "
Vừa dứt lời Tình nhi liền vọt ra ngoài.
" Tiểu nha đầu điên điên khùng khùng này, vẫn luôn làm mọi người lo lắng! Vân đại phu mời ngồi, không biết năm nay Vân đại phu bao nhiêu tuổi? "
Dựa vào giương, Tư thẩm híp mắt cười hỏi. Vân Hiểu Nguyệt đổi với vị Tư thẩm này rất có hảo cảm nên ngữ khí ôn hoà cười cười đáp:
" Ta sao? Ta năm nay 17, Tư thẩm, ta đi kê thuốc cho người, người nghỉ ngơi đi, ngày mai ta bắt đầu châm cứu cho người! "
" Hảo, tạ ơn Vân đại phu, người cứ đi đi. "
Tư thẩm cười đến mắt híp thành một đường chỉ, nhìn theo Vân Hiểu Nguyệt đi ra, mới nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi đến trước ban Vân Hiểu Nguyệt cấp tốc viết ra phương thuốc, phân phó thị nữ đi lấy thuốc, sau đó mang theo Tư Đồ Viễn đi ra sương phòng.
Nơi này là có địa thế khá cao, không khí thoải mái, tươi mát, nhìn tiểu lâu cùng hàng cây xanh ngắt đan xen hợp lí cùng tường ngói đỏ sạch sẽ chỉnh tề, lại tuỳ ý có thể nhìn thấy được hoa tươi nở rộ.
Nhất là vừa mới đi qua hoa viên lớn kia, càng là đủ sắc đủ hương, thanh nhã mà thơm mát làm người ta nghi hoặc đây có phải chăng là thế ngoại đào tiên?
" Viễn, chàng nói xem, sau khi chúng ta du ngoạn khắp nơi đến mệt mỏi, cứ như vậy tìm một địa phương thoải mái sống quãng đời còn lại, chàng thấy có được hay không? "
Nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt mìm cười nói. Tư Đồ Viễn thâm tình nhìn người mình yêu sâu đậm đi bên cạnh kinh hỉ hiện lên ôn nhu đáp:
" Hảo "
" Đi thôi, chúng ta hướng hoa viên bên kia đi dạo! "
Khe cười một tiếng, nhẹ nhàng cước bộ, hai người hướng hoa viên mà đi đến.
" Tháng ngày tìm phương tứ thuỷ bến
Khôn cùng quang cảnh nhất thời tân.
Bình thường nhận biết đông phong mặt
Muôn tía nghìn hồng luôn xuân "
Đứng ở trong khóm hoa, trong đầu Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên hiện ra bài thơ “ Ngày Xuân " của Chu Hi, tràn đầy vui sướng, thuận miệng đọc.
" Thơ hay, ngươi chính là thần y Vân Hiểu mà Tình nhi nói? Ta gọi là Phong Tú Nhi, xin chào! "
Đột nhiên một âm thanh truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt quay đầu hướng người đi tới, chợt ngẩn ra.
Tác giả :
Quân Tử Nhan