Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 5: Cứu mỹ nam
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn Hồng Phi ạ ^.^
Tư Đồ Viễn rất cẩn thận, trong xe được bố trí thoải mái, lót cái mền thật dày lên trên tấm ván gỗ, mềm mại, thật thoải mái, bên cạnh còn có chăn gấm cùng với cùng đệm mềm, toàn bộ đều là mới tinh còn mang theo hương thơm mát thoang thoảng, khiến cho Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ vừa lòng, lôi kéo Tư Đồ Viễn cời giày ngồi cùng, nâng rèm cửa thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Không hổ là không khí trong lành, không ô nhiễm, không khí tươi mát, bầu trời xanh mát, những đám mây trắng noãn giống như những sợi bông.
Phía xa xa cây cỏ xanh tươi, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Lẳng lặng nhìn cảnh đẹp phía xa xa, nhớ lại bản thân mạc danh kỳ diệu đến nơi này cũng đã được gần một năm rồi, có lẽ bởi vì thế, tâm tình của chính mình đột nhiên trở nên thương tâm.
Thân thể này mới chỉ 17 tuổi, bản thân kiếp trước cũng chỉ 27 tuổi, nhưng là qua tới biến đổi hiện tại, đoán chừng tâm bị hao tổn, chỉ sống được đến 40 tuổi.
Ai da … thôi không nghĩ nhiều như vậy nữa, trong những lúc ta vui vẻ, tận lực làm cho mình thoải mái thế thì tốt rồi.
Quay đầu thở dài, nhìn về phía Tư Đồ Viễn đang ngồi, lúc này thân hình Tư Đồ Viễn toát lên vẻ đẹp.
Lông mi dài bao bọc lấy con ngươi đen, không thể nhìn ra được ánh mắt của hắn, nhưng là từ vẻ mặt bi thương của hắn, Vân Hiểu Nguyệt biết là hắn đang đau lòng, có lẽ cũng vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của mình khiến hắn không thể thích ứng kịp, xem ra lỗi cũng là do mình a.
" Viễn, đang nghĩ gì thế? "
Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt, đem bản thân tiến lại gần dán gương mặt cười tươi đến trước mặt Tư Đồ Viễn.
" Chủ … chủ từ, ta không có nghĩ gì "
Tư Đồ Viễn ngẩn ra, vội vàng trả lời.
" Không cần gọi ta là chủ tử nữa, gọi ta là Nguyệt nhi "
Hai tay giữ chặt hai lỗ tai của hắn, Vân Hiểu Nguyệt hung tợn nói.
" Nhưng, nhưng là … nàng nói dưới giường chỉ có thể gọi nàng là chủ tử
( tội nghiệp Viễn ca, ngây thơ, hiền lành và đại ngốc, Nguyệt tỷ nói thế mà không hiểu gì)
" Mặc kệ hết, hiện tại ta chỉ cho phép chàng gọi ta là Nguyệt nhi. "
Đem thân mình chui vào trong lòng ngực của Tư Đồ Viễn, xoay người tìm tư thế thoải mái nhất tựa vào ngực hắn Vân Hiểu Nguyệt vô lại nói.
Nhịn không được nở nụ cười xinh đẹp, Tư Đồ Viễn cúi đầu sủng nịnh nhìn người ngọc bé bỏng nhưng lại cường hãn trong lòng mà nói
" Hảo, Nguyệt nhi. "
" Nơi này, có còn đau hay không? "
Chạm nhẹ vào miệng vết thương trên ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt có chút áy náy nói.
" Không đau, đã kết vảy, không còn việc gì nữa. "
" Để cho ta xem "
Vân Hiểu Nguyệt mở cúc áo, có chút không yên lòng.
" Đừng … bây giờ là ban ngày, như vậy không nên. "
Tư Đồ Viễn nắm chặt vạt áo của mình, đỏ mặt nói.
" Cái gì mà buổi tối với chả ban ngày, ta sẽ không thèm làm gì chàng đâu, thật là. "
Liếc nhìn hắn, kéo tay hắn ra, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ tay tháo áo của hắn ra, lộ ra trước ngực miệng vết thương đã kết vảy, vết sưng đỏ tối hôm qua cơ hồ đã biến mất.
" Ân,quả nhiên là thuốc tốt,không hổ là thuốc của hoàng cung,ta sẽ lại bôi cho chàng. "
Từ trong lòng ngực “ sờ " ra bình sứ, nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương một tầng thuốc, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Viễn, mới phát hiện đại nam nhân trước mắt đã đỏ mặt như trái gấc, lông mi chớp chớp che đi con ngươi đen trong suốt. Cứ như vậy nhìn hắn đáng yêu chết đi được.
" Trời ạ, Viễn, chàng như thế nào lại giống như cô vợ bé nhỏ thế, chàng là nam tử, lại cứ như vậy mà thẹn thùng, thật sự là không chịu nổi mà."
Buồn cười lắc đầu, cuối đầu cởi hết nút áo, khoé mắt bỗng liếc lên nhìn điểm đáng yêu phấn nộn màu hồng, dưới ánh sáng mặt trời, loé lên ánh mê hoặc, Vân Hiểu Nguyệt như tên trộm, cười rồi cuối đầu đem nó ngậm vào miệng khẽ cắn.
" Aaaaaaaa "
Tư Đồ Viễn cả người cứng đờ, không nhịn được khẽ kêu một tiếng, mặt đỏ gay gắt như muốn thiêu cháy.
" Hì hì, Viễn, chàng thật đáng yêu. "
Nới miệng ra, Vân Hiểu Nguyệt đem vạt áo của hắn kéo nhanh, cười hì hì hôn lên cánh môi của hắn, rồi dọc theo môi đẹp mà liếm.
" Nguyệt nhi "
Ôm chặt người ngọc vào lòng, nỉ non nhẹ nhàng rên rỉ, Tư Đồ Viễn chậm rãi đem tiểu nghịch ngợm trong lòng đặt lên nệm trung, cuổng nhiệt hôn.
" Ưm, Viễn này, làm cho người ta càng ngày càng mê muội. "
Nhẹ nhàng nỉ non ôm chặt tấm lưng của Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, thoải mái mà hưởng thụ yêu chiều thì đột nhiên trong tai truyền đến từng đợt thanh âm binh khí va chạm vào nhau “ Binh binh " rất nhỏ, xem ra cách xa đây không ít.
" Nguyệt nhi, có người đang đánh nhau. "
Tư Đồ Viễn hiển nhiên cũng nghe thấy được, cố sức dời môi của mình nói.
" Ảnh hưởng gì đến chuyện của chúng ta? Chàng không được phân tâm, tiếp tục nào! "
Kéo đầu Tư Đồ Viễn xuống, Vân Hiểu Nguyệt chủ động hôn sâu hơn.
" Ưm "
Nụ hôn nồng nhiệt được tiêp tục.
Thanh âm đánh nhau bên ngoài càng ngày càng vang, cuối cùng, bên tai nghe thấy tiếng mã phu “ oầy " một tiếng ghì ngựa lại.
Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ không vừa lòng kết thúc nụ hôn này. Thở hổn hển vùi đầu vào trong ngực của Tư Đồ Viễn, trong lòng rất khó chịu.
" Công tử, chúng ta cần phải đi ngang qua con đường này, phía trước hình như có đánh nhau, chúng ta đợi đánh nhau kết thúc, người thấy sao? "
Mã phu run đầu hỏi.
" Cũng được, đợi một chút vậy."
Tựa vào trong lòng Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt không chút để ý nói.
" Nguyệt nhi, sống trong giang hồ, gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ, chúng ta đi xem thử, có được hay không? "
Ôm Vân Hiểu Nguyệt vào lòng, Tư Đồ Viễn khuyên nhủ.
" Rút đao tương trợ, tại sao lại phải tương trợ?
Nếu cứu phải một tên mưu mô xảo quyệt thì phải làm sao? Nếu cứu phải một đại ma đầu,chúng ta không phải biến thành người của Ma giáo sao,liền sau đó bị người ta đuổi giết?
Không cứu hắn, chờ sau khi đánh xong, chúng ta đem cái tên xui xẻo kia đi chôn, không để hắn phơi thây hoang dã là được rồi. "
Vân Hiểu Nguyệt lắc đầu kiên quyết phản đối.
Nàng mới là không rảnh rỗi đi chõ mũi vào chuyện của người khác, quản được một lần, là thêm một tiểu nha hoàn, xem vào giữa, không chỉ là thêm duy nhất một vài chuyện thôi đâu.
" Nhưng là … thôi được rồi. "
Tư Đồ Viễn nghe lời Vân Hiểu Nguyệt nói, giật mình, nhìn Vân Hiểu Nguyệt rúc vào trong lòng, không có chút ý tứ nào muốn rời đi, thở dài ôm chặt nàng, nâng rèm cửa hướng ra phía ngoài nhìn.
" Hỏng bét, Nguyệt nhi, Tình nhi đang lén lút tới gần đó. "
Tư Đồ Viễn cả kinh kêu lên
" Chàng nói cái gì? "
Vân Hiểu Nguyệt lập tức ngồi thẳng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tiểu nha đầu Tình nhi đang lén lén lút lút, gần đụng đến bên rừng cây, xem cái tư thế kia có vẻ như sắp “ đích thân tới hiện trường ".
" Đáng chết, ta biết ngay sẽ xuất hiện phiền toái mà, Viễn, đi thôi. "
Khẽ nguyền rủa, lôi Tư Đồ Viễn bay ra ngoài.
" Huyền Kha, ngươi đã không có nội lực, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoan nghe lời, đưa tay chịu trói, sẽ không bị thương đến cơ thể xinh đẹp của ngươi, đừng khiến chúng ta khó khai báo với khách nhân mua người. "
Tới gần rừng cây, Vân Hiểu Nguyệt liền nghe thấy thanh âm uy hiếp của ác nam tử.
" Nằm mơ đi! Ta Hồng Phi cho dù chết cũng tuyệt đối không theo ngươi đi làm nam sủng, các ngươi từ bỏ hy vọng đi. "
Thanh âm thở dốc trong sáng đáp lại.
" Muốn chết sao? "
Ta cho ngươi biết, ngươi cùng chúng ta đánh nhau tới tận bây giờ đã là cạn kiệt sức lực rồi, có thể đứng vững đã là không tệ, còn muốn chết sao?
Ta cho ngươi biết, hôm nay là ngươi trốn không thoát! Chậc chậc, nam tử xinh đẹp như vậy, không hổ là Huyền Vũ quốc, tế bì nộn nhục (12) , nhìn mà muốn mất hồn, ha ha … "
Thanh âm bỉ ổi khiến Vân Hiểu Nguyệt nhíu mày, tiến lên lôi kéo Tình nhi đẩy ra cái cây phía xa, nhìn lại trên bãi đất trống.
Chỉ nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào trắng đang nhờ vào thanh kiếm chống đỡ để không ngã trên mặt đất.
Chỉ nhìn thấy lưng mà không nhìn thấy mặt, trên người loang lổ vết máu, còn có nhiều vết máu quanh thân, cả người run rẩy, có thể nhận ra được, chính xác là không thể chống đỡ được nữa.
Đối diện là ba nam tử mặc y phục màu đen, tên ở giữa chắc là tên cầm đầu, trên tay cầm chiết phiến phe phấy, dùng ánh mắt đắm đuối nhìn bạch y nam tử, cười đến dâm đãng.
" Tiểu nhân hèn hạ, tự nhiên dám đánh thuốc ta, uổng phí ta đã tin tưởng ngươi, Lưu Ngạn, ngươi là kẻ đáng chết. "
Thở hổn hển, bạch y nam tử gầm lên
" Đó là ta nhận uỷ thác của người khác, hết lòng mà làm việc thôi, chỉ trách bản thân ngươi tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, ngươi cảm thấy đã giấu diếm cực tốt thân phận của mình sao?
Kỳ thực là nhất cử nhất động của ngươi đều ở trong tầm khống chế, Hồng Phi, người mua ngươi là người có lai lịch.
Đợi lát nữa, chúng ta cắt hết gân tay gân chân của ngươi, phế đi võ công của ngươi, cả đời này, ngươi chỉ có thể ở chỗ kín đáo mà hưởng hoan lạc mà thôi, ha ha … ý này hay, chuyện này, ý này thật sự rất hay, lên bắt hắn cho ta. "
Cười điên cuồng, Lưu Ngạn thu lại chiết phiến, quát.
" Hừ, nằm mơ "
Hồng Phi nỗ lực đứng thẳng, rút ra bảo kiếm cắm trên mặt đất, cố gắng cử động ngực, nhìn chằm chằm hai tên hắc y nhân chầm chậm đi tới, chuẩn bị một trận liều chết.
Trời, đánh nhau nửa ngày, hoá ra là muốn bắt nam tử này làm nam kỹ a!
Vân Hiểu Nguyệt nhìn một màn này, một tia hứng thú tràn ngập.
“ Một đám ngươi như vậy tiến tới bắt nam tử này, khẳng định nam tử này là mỹ nam a, vậy nên hay không nên cứu hắn đây? ".
Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh nhìn nụ cười trên khoé miệng Vân Hiểu Nguyệt mà há hốc miệng rồi suy sụp ngậm lại, khẩn trương nhìn về phía sân.
Tư Đồ Viễn không dám nói lời nào.
Tại thời điểm hai hắc y nhân tới gần bạch y nam tử, Tình nhi cuối cùng nhịn không được mà kêu lên:
" Dừng tay, ba người đánh một người, thật là đê tiện. "
" Người nào, lăn ra đây cho ta "
Lưu Ngạn cả kinh biến sắc quát, hai tên hắc y nhân cũng dừng bước, cảnh giác nhìn xung quanh.
Trời ạ, phiền phức lại tìm đến rồi, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu. Quay đầu bảo Tư Đồ Viễn đứng yên, rồi theo Tình nhi hiện thân.
" Các ngươi là người phương nào? "
Lưu Ngạn sửng sốt hỏi.
" Người đi ngang qua thôi, các ngươi đừng để ý tới lời nói của chúng ta, chúng ta sở dĩ chỉ là đến xem náo nhiệt thôi, các ngươi tiếp tục, tiếp tục đi. "
Đem Tình nhi kéo ra sau lưng, Vân Hiểu Nguyệt hai tay ôm ngực miễn cưỡng trả lời.
" Hoá ra là một nam tử tuấn tú, lại đây, lại đây với ca ca, đao kiếm không có mắt, không cẩn thận thương tổn đến ngươi lại không tốt. "
Vừa nhìn thấy Vân Hiểu Nguyệt tuyệt mỹ tiêu sái, bộ dạng yếu đuối Lưu Ngạn liền tươi cười mê đắm dâm tục nói.
Từ sau khi ăn được đan dược và phối hợp tu luyện “ Ngọc Nữ Tâm Kinh " nội công của Vân Hiểu Nguyệt đã tương đối thâm hậu, có thể đã lên tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân, phỏng đoán có thể là cao thủ hàng đầu mới có thể cảm nhận được công lực thâm hậu của nàng.
Trong mắt những con tôm con tép ở đây chỉ có thể nhận thấy Vân Hiểu Nguyệt là một công tử tay chói gà không chặt, Lưu Ngạn không thể nhận ra nên liền đùa giỡn nàng.
" Ha Ha "
Vân Hiểu Nguyệt không nhịn được cười, nụ cười sáng lạng tuyệt mỹ hiện lên, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia sắc lạnh:
" Ngươi … muốn đánh chủ ý lên ta? "
" Tiểu công tử, ca ca chỉ là muốn tốt cho ngươi, ngươi xem, bộ dạng ngươi đẹp như vậy, chỉ mang theo một tiểu nha hoàn, tại nơi này đang binh đao loạn lạc, rất nguy hiểm a, để ca ca đưa ngươi về nhà, có được hay không? "
Lưu Ngạn mở chiết phiến, làm ra cái bộ dạng tiêu sái, cười hì hì nhìn qua phía bên này nói.
" Vân ca ca, người này thật đáng ghét, ngu ngốc, nhất định ca ca phải hảo hảo giáo huấn hắn "
Tình nhi lôi kéo ống tay áo Vân Hiểu Nguyệt thở phì phì nói.
" Ây da, vị huynh đài này, Tình nhi nhà ta nói là nhìn ngươi rất chướng mắt, ngươi tự xử hay là muốn ta đây giúp ngươi? "
Nâng tay vỗ vỗ an ủi Tình nhi Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
" Hả? "
Lưu Ngạn cười như điên.
" Ha Ha, tiểu mỹ nhân thật là thú vị a, nào nào nào, tới đây giáo huấn ta đi nào, phải giáo huấn thật thoải mái a! "
Hai hắc y nhân bên cạnh cũng nhếch môi cười lộ ra vẻ hứng thú.
" Đây là bản thân ngươi kiên quyết yêu cầu, chuyện này … ta thành toàn ngươi vậy. "
Nụ cười càng ngọt, cổ tay trắng noãn của Vân Hiểu Nguyệt khẽ động, ba cây kim khâu nháy mắt thẳng đến ba chỗ tử huyệt của hắn.
Lưu Ngạn đang cuồng ngạo cười đột nhiên im bặt, không thể tin chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt sau đó “ phịch " một tiếng, suy sụp ngã ra đất tắt thở.
Tính thời gian từ lúc Vân Hiểu Nguyệt nâng tay lên đến khi Lưu Ngạn ngã ra đất không quá một phút, những người xung quanh còn chưa kịp cảm giác chuyện gì xảy ra thì người đã chết.
Hai hắc y nhận sợ tới mức sắc mặt liền tái nhợt, “ phịch phịch " quỳ rạp trên mặt đất:
" Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng."
" Cái gọi là trảm thảo trừ căn, các ngươi đi theo tên như vậy khẳng định đã làm rất nhiều chuyện xấu, làm gì có ai giết người còn để lại hậu hoạ a!"
Mỉm cười giáo huấn xong, kim khâu trong tay vuốt bay, đem thu thập hai người còn lại trên đất.
Sau đó thản nhiên nhìn Tư Đồ Viễn còn đang ngẩn ngơ ở phía sau lạnh lùng nói.
" Dọn dẹp đi. "
" Vâng. "
Nhìn thật sau Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn không nói gì khác, động thủ.
" Vân.. Vân ca ca, ngươi đã giết bọn họ? "
Tình nhi đứng bên cạnh lắp bắp hỏi
" Kẻ nào dám trêu chọc tới ta đều đáng chết. "
Vân Hiểu Nguyệt giương mắt, lạnh lùng phun ra một câu, cuối cùng chuyển ánh mắt đến khuôn mặt của nam tử bị thương.
Màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo lại mang theo một chút khí phách, lại dẫn theo vẻ ôn nhu. Tuy rằng đang chật vật nhưng trên người lại toát ra vẻ cao quý, khí phách, ôn nhu, nho nhã.
Tóm lại là một nam tử có khí chất phức tạp a,làm cho người ta không muốn dời tầm mắt.
Nhưng mà khí chất ôn nhu của hắn, vừa độc đáo linh hoạt kỳ ảo cùng tuấn tú, nhất là cặp mắt quang đãng, quả thực giống nước thuỷ tinh trong suốt, đồng tử tinh thuần cùng yêu mị kỳ diệu dung hợp mà thành một vẻ đẹp phong tình.
Khoé mắt hơi giương lên, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người, cánh môi mỏng, sắc đạm như nước lại vô cùng dụ hoặc, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Quả nhiên là vật tốt a, nam nhân như vậy, chỉ cần là yêu thích nam nhân, tất nhiên là sẽ bị hấp dẫn.
Nếu như nói đại ca là một khối bụi trần ôn nhuận là ngọc không tỳ vết thì nam tử này chính là thạch anh tím thần bí xinh đẹp, cho dù là đang lung lay đứng ở đằng xa cũng khó dấu đi nét tao nhã.
" Tại hạ Hồng Phi, cám ơn vị huynh đài này ra tay tương trợ. "
Sau một hồi mới kịp phản ứng, Hồng Phi ôm quyền thi lễ cảm kích nói.
" Ta không có ý cứu ngươi, không cần cảm tạ ta, là Tình nhi nhà ta muốn cứu ngươi, muốn cảm tạ thì cảm tạ nàng đi. "
Trực giác khiến Vân Hiểu Nguyệt muốn cách xa nam tử này một chút, bỉu môi xoay người hướng xe ngựa mà đi.
" Vân ca ca, chờ ta với "
Tình nhi hướng Hồng Phi cười cười rồi đuổi theo.
" Aiiiii…. "
Há hốc mồm nhìn bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt rời đi, một cảm giác mê muội mãnh liệt xâm nhập, miễng cưỡng ổn định lại thân hình, Hồng Phi cười khổ hướng Tư Đồ Viễn nói:
" Huynh đài, đã làm phiền ngươi … đã phiền ngươi cứu ta. "
Vừa nói xong nhắm hai mắt lại ngất đi.
" Trời, thế nào lại liền hôn mê thế này?
Ai gia,chuyện này … lại làm Nguyệt nhi tức giận cho xem, thôi, cứ cứu đã rồi tính sau. "
Tư Đồ Viễn đau đầu nhìn Hồng Phi thở dài rồi nâng hắn dậy hướng về phía xe ngựa.
(12): da mỏng thịt mềm.
Bạn Hồng Phi ạ ^.^
Tư Đồ Viễn rất cẩn thận, trong xe được bố trí thoải mái, lót cái mền thật dày lên trên tấm ván gỗ, mềm mại, thật thoải mái, bên cạnh còn có chăn gấm cùng với cùng đệm mềm, toàn bộ đều là mới tinh còn mang theo hương thơm mát thoang thoảng, khiến cho Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ vừa lòng, lôi kéo Tư Đồ Viễn cời giày ngồi cùng, nâng rèm cửa thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Không hổ là không khí trong lành, không ô nhiễm, không khí tươi mát, bầu trời xanh mát, những đám mây trắng noãn giống như những sợi bông.
Phía xa xa cây cỏ xanh tươi, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Lẳng lặng nhìn cảnh đẹp phía xa xa, nhớ lại bản thân mạc danh kỳ diệu đến nơi này cũng đã được gần một năm rồi, có lẽ bởi vì thế, tâm tình của chính mình đột nhiên trở nên thương tâm.
Thân thể này mới chỉ 17 tuổi, bản thân kiếp trước cũng chỉ 27 tuổi, nhưng là qua tới biến đổi hiện tại, đoán chừng tâm bị hao tổn, chỉ sống được đến 40 tuổi.
Ai da … thôi không nghĩ nhiều như vậy nữa, trong những lúc ta vui vẻ, tận lực làm cho mình thoải mái thế thì tốt rồi.
Quay đầu thở dài, nhìn về phía Tư Đồ Viễn đang ngồi, lúc này thân hình Tư Đồ Viễn toát lên vẻ đẹp.
Lông mi dài bao bọc lấy con ngươi đen, không thể nhìn ra được ánh mắt của hắn, nhưng là từ vẻ mặt bi thương của hắn, Vân Hiểu Nguyệt biết là hắn đang đau lòng, có lẽ cũng vì thái độ lúc nóng lúc lạnh của mình khiến hắn không thể thích ứng kịp, xem ra lỗi cũng là do mình a.
" Viễn, đang nghĩ gì thế? "
Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt, đem bản thân tiến lại gần dán gương mặt cười tươi đến trước mặt Tư Đồ Viễn.
" Chủ … chủ từ, ta không có nghĩ gì "
Tư Đồ Viễn ngẩn ra, vội vàng trả lời.
" Không cần gọi ta là chủ tử nữa, gọi ta là Nguyệt nhi "
Hai tay giữ chặt hai lỗ tai của hắn, Vân Hiểu Nguyệt hung tợn nói.
" Nhưng, nhưng là … nàng nói dưới giường chỉ có thể gọi nàng là chủ tử
( tội nghiệp Viễn ca, ngây thơ, hiền lành và đại ngốc, Nguyệt tỷ nói thế mà không hiểu gì)
" Mặc kệ hết, hiện tại ta chỉ cho phép chàng gọi ta là Nguyệt nhi. "
Đem thân mình chui vào trong lòng ngực của Tư Đồ Viễn, xoay người tìm tư thế thoải mái nhất tựa vào ngực hắn Vân Hiểu Nguyệt vô lại nói.
Nhịn không được nở nụ cười xinh đẹp, Tư Đồ Viễn cúi đầu sủng nịnh nhìn người ngọc bé bỏng nhưng lại cường hãn trong lòng mà nói
" Hảo, Nguyệt nhi. "
" Nơi này, có còn đau hay không? "
Chạm nhẹ vào miệng vết thương trên ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt có chút áy náy nói.
" Không đau, đã kết vảy, không còn việc gì nữa. "
" Để cho ta xem "
Vân Hiểu Nguyệt mở cúc áo, có chút không yên lòng.
" Đừng … bây giờ là ban ngày, như vậy không nên. "
Tư Đồ Viễn nắm chặt vạt áo của mình, đỏ mặt nói.
" Cái gì mà buổi tối với chả ban ngày, ta sẽ không thèm làm gì chàng đâu, thật là. "
Liếc nhìn hắn, kéo tay hắn ra, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ tay tháo áo của hắn ra, lộ ra trước ngực miệng vết thương đã kết vảy, vết sưng đỏ tối hôm qua cơ hồ đã biến mất.
" Ân,quả nhiên là thuốc tốt,không hổ là thuốc của hoàng cung,ta sẽ lại bôi cho chàng. "
Từ trong lòng ngực “ sờ " ra bình sứ, nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương một tầng thuốc, ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Viễn, mới phát hiện đại nam nhân trước mắt đã đỏ mặt như trái gấc, lông mi chớp chớp che đi con ngươi đen trong suốt. Cứ như vậy nhìn hắn đáng yêu chết đi được.
" Trời ạ, Viễn, chàng như thế nào lại giống như cô vợ bé nhỏ thế, chàng là nam tử, lại cứ như vậy mà thẹn thùng, thật sự là không chịu nổi mà."
Buồn cười lắc đầu, cuối đầu cởi hết nút áo, khoé mắt bỗng liếc lên nhìn điểm đáng yêu phấn nộn màu hồng, dưới ánh sáng mặt trời, loé lên ánh mê hoặc, Vân Hiểu Nguyệt như tên trộm, cười rồi cuối đầu đem nó ngậm vào miệng khẽ cắn.
" Aaaaaaaa "
Tư Đồ Viễn cả người cứng đờ, không nhịn được khẽ kêu một tiếng, mặt đỏ gay gắt như muốn thiêu cháy.
" Hì hì, Viễn, chàng thật đáng yêu. "
Nới miệng ra, Vân Hiểu Nguyệt đem vạt áo của hắn kéo nhanh, cười hì hì hôn lên cánh môi của hắn, rồi dọc theo môi đẹp mà liếm.
" Nguyệt nhi "
Ôm chặt người ngọc vào lòng, nỉ non nhẹ nhàng rên rỉ, Tư Đồ Viễn chậm rãi đem tiểu nghịch ngợm trong lòng đặt lên nệm trung, cuổng nhiệt hôn.
" Ưm, Viễn này, làm cho người ta càng ngày càng mê muội. "
Nhẹ nhàng nỉ non ôm chặt tấm lưng của Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, thoải mái mà hưởng thụ yêu chiều thì đột nhiên trong tai truyền đến từng đợt thanh âm binh khí va chạm vào nhau “ Binh binh " rất nhỏ, xem ra cách xa đây không ít.
" Nguyệt nhi, có người đang đánh nhau. "
Tư Đồ Viễn hiển nhiên cũng nghe thấy được, cố sức dời môi của mình nói.
" Ảnh hưởng gì đến chuyện của chúng ta? Chàng không được phân tâm, tiếp tục nào! "
Kéo đầu Tư Đồ Viễn xuống, Vân Hiểu Nguyệt chủ động hôn sâu hơn.
" Ưm "
Nụ hôn nồng nhiệt được tiêp tục.
Thanh âm đánh nhau bên ngoài càng ngày càng vang, cuối cùng, bên tai nghe thấy tiếng mã phu “ oầy " một tiếng ghì ngựa lại.
Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ không vừa lòng kết thúc nụ hôn này. Thở hổn hển vùi đầu vào trong ngực của Tư Đồ Viễn, trong lòng rất khó chịu.
" Công tử, chúng ta cần phải đi ngang qua con đường này, phía trước hình như có đánh nhau, chúng ta đợi đánh nhau kết thúc, người thấy sao? "
Mã phu run đầu hỏi.
" Cũng được, đợi một chút vậy."
Tựa vào trong lòng Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt không chút để ý nói.
" Nguyệt nhi, sống trong giang hồ, gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ, chúng ta đi xem thử, có được hay không? "
Ôm Vân Hiểu Nguyệt vào lòng, Tư Đồ Viễn khuyên nhủ.
" Rút đao tương trợ, tại sao lại phải tương trợ?
Nếu cứu phải một tên mưu mô xảo quyệt thì phải làm sao? Nếu cứu phải một đại ma đầu,chúng ta không phải biến thành người của Ma giáo sao,liền sau đó bị người ta đuổi giết?
Không cứu hắn, chờ sau khi đánh xong, chúng ta đem cái tên xui xẻo kia đi chôn, không để hắn phơi thây hoang dã là được rồi. "
Vân Hiểu Nguyệt lắc đầu kiên quyết phản đối.
Nàng mới là không rảnh rỗi đi chõ mũi vào chuyện của người khác, quản được một lần, là thêm một tiểu nha hoàn, xem vào giữa, không chỉ là thêm duy nhất một vài chuyện thôi đâu.
" Nhưng là … thôi được rồi. "
Tư Đồ Viễn nghe lời Vân Hiểu Nguyệt nói, giật mình, nhìn Vân Hiểu Nguyệt rúc vào trong lòng, không có chút ý tứ nào muốn rời đi, thở dài ôm chặt nàng, nâng rèm cửa hướng ra phía ngoài nhìn.
" Hỏng bét, Nguyệt nhi, Tình nhi đang lén lút tới gần đó. "
Tư Đồ Viễn cả kinh kêu lên
" Chàng nói cái gì? "
Vân Hiểu Nguyệt lập tức ngồi thẳng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tiểu nha đầu Tình nhi đang lén lén lút lút, gần đụng đến bên rừng cây, xem cái tư thế kia có vẻ như sắp “ đích thân tới hiện trường ".
" Đáng chết, ta biết ngay sẽ xuất hiện phiền toái mà, Viễn, đi thôi. "
Khẽ nguyền rủa, lôi Tư Đồ Viễn bay ra ngoài.
" Huyền Kha, ngươi đã không có nội lực, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoan nghe lời, đưa tay chịu trói, sẽ không bị thương đến cơ thể xinh đẹp của ngươi, đừng khiến chúng ta khó khai báo với khách nhân mua người. "
Tới gần rừng cây, Vân Hiểu Nguyệt liền nghe thấy thanh âm uy hiếp của ác nam tử.
" Nằm mơ đi! Ta Hồng Phi cho dù chết cũng tuyệt đối không theo ngươi đi làm nam sủng, các ngươi từ bỏ hy vọng đi. "
Thanh âm thở dốc trong sáng đáp lại.
" Muốn chết sao? "
Ta cho ngươi biết, ngươi cùng chúng ta đánh nhau tới tận bây giờ đã là cạn kiệt sức lực rồi, có thể đứng vững đã là không tệ, còn muốn chết sao?
Ta cho ngươi biết, hôm nay là ngươi trốn không thoát! Chậc chậc, nam tử xinh đẹp như vậy, không hổ là Huyền Vũ quốc, tế bì nộn nhục (12) , nhìn mà muốn mất hồn, ha ha … "
Thanh âm bỉ ổi khiến Vân Hiểu Nguyệt nhíu mày, tiến lên lôi kéo Tình nhi đẩy ra cái cây phía xa, nhìn lại trên bãi đất trống.
Chỉ nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào trắng đang nhờ vào thanh kiếm chống đỡ để không ngã trên mặt đất.
Chỉ nhìn thấy lưng mà không nhìn thấy mặt, trên người loang lổ vết máu, còn có nhiều vết máu quanh thân, cả người run rẩy, có thể nhận ra được, chính xác là không thể chống đỡ được nữa.
Đối diện là ba nam tử mặc y phục màu đen, tên ở giữa chắc là tên cầm đầu, trên tay cầm chiết phiến phe phấy, dùng ánh mắt đắm đuối nhìn bạch y nam tử, cười đến dâm đãng.
" Tiểu nhân hèn hạ, tự nhiên dám đánh thuốc ta, uổng phí ta đã tin tưởng ngươi, Lưu Ngạn, ngươi là kẻ đáng chết. "
Thở hổn hển, bạch y nam tử gầm lên
" Đó là ta nhận uỷ thác của người khác, hết lòng mà làm việc thôi, chỉ trách bản thân ngươi tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, ngươi cảm thấy đã giấu diếm cực tốt thân phận của mình sao?
Kỳ thực là nhất cử nhất động của ngươi đều ở trong tầm khống chế, Hồng Phi, người mua ngươi là người có lai lịch.
Đợi lát nữa, chúng ta cắt hết gân tay gân chân của ngươi, phế đi võ công của ngươi, cả đời này, ngươi chỉ có thể ở chỗ kín đáo mà hưởng hoan lạc mà thôi, ha ha … ý này hay, chuyện này, ý này thật sự rất hay, lên bắt hắn cho ta. "
Cười điên cuồng, Lưu Ngạn thu lại chiết phiến, quát.
" Hừ, nằm mơ "
Hồng Phi nỗ lực đứng thẳng, rút ra bảo kiếm cắm trên mặt đất, cố gắng cử động ngực, nhìn chằm chằm hai tên hắc y nhân chầm chậm đi tới, chuẩn bị một trận liều chết.
Trời, đánh nhau nửa ngày, hoá ra là muốn bắt nam tử này làm nam kỹ a!
Vân Hiểu Nguyệt nhìn một màn này, một tia hứng thú tràn ngập.
“ Một đám ngươi như vậy tiến tới bắt nam tử này, khẳng định nam tử này là mỹ nam a, vậy nên hay không nên cứu hắn đây? ".
Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh nhìn nụ cười trên khoé miệng Vân Hiểu Nguyệt mà há hốc miệng rồi suy sụp ngậm lại, khẩn trương nhìn về phía sân.
Tư Đồ Viễn không dám nói lời nào.
Tại thời điểm hai hắc y nhân tới gần bạch y nam tử, Tình nhi cuối cùng nhịn không được mà kêu lên:
" Dừng tay, ba người đánh một người, thật là đê tiện. "
" Người nào, lăn ra đây cho ta "
Lưu Ngạn cả kinh biến sắc quát, hai tên hắc y nhân cũng dừng bước, cảnh giác nhìn xung quanh.
Trời ạ, phiền phức lại tìm đến rồi, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu. Quay đầu bảo Tư Đồ Viễn đứng yên, rồi theo Tình nhi hiện thân.
" Các ngươi là người phương nào? "
Lưu Ngạn sửng sốt hỏi.
" Người đi ngang qua thôi, các ngươi đừng để ý tới lời nói của chúng ta, chúng ta sở dĩ chỉ là đến xem náo nhiệt thôi, các ngươi tiếp tục, tiếp tục đi. "
Đem Tình nhi kéo ra sau lưng, Vân Hiểu Nguyệt hai tay ôm ngực miễn cưỡng trả lời.
" Hoá ra là một nam tử tuấn tú, lại đây, lại đây với ca ca, đao kiếm không có mắt, không cẩn thận thương tổn đến ngươi lại không tốt. "
Vừa nhìn thấy Vân Hiểu Nguyệt tuyệt mỹ tiêu sái, bộ dạng yếu đuối Lưu Ngạn liền tươi cười mê đắm dâm tục nói.
Từ sau khi ăn được đan dược và phối hợp tu luyện “ Ngọc Nữ Tâm Kinh " nội công của Vân Hiểu Nguyệt đã tương đối thâm hậu, có thể đã lên tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân, phỏng đoán có thể là cao thủ hàng đầu mới có thể cảm nhận được công lực thâm hậu của nàng.
Trong mắt những con tôm con tép ở đây chỉ có thể nhận thấy Vân Hiểu Nguyệt là một công tử tay chói gà không chặt, Lưu Ngạn không thể nhận ra nên liền đùa giỡn nàng.
" Ha Ha "
Vân Hiểu Nguyệt không nhịn được cười, nụ cười sáng lạng tuyệt mỹ hiện lên, nhưng đáy mắt lại hiện lên tia sắc lạnh:
" Ngươi … muốn đánh chủ ý lên ta? "
" Tiểu công tử, ca ca chỉ là muốn tốt cho ngươi, ngươi xem, bộ dạng ngươi đẹp như vậy, chỉ mang theo một tiểu nha hoàn, tại nơi này đang binh đao loạn lạc, rất nguy hiểm a, để ca ca đưa ngươi về nhà, có được hay không? "
Lưu Ngạn mở chiết phiến, làm ra cái bộ dạng tiêu sái, cười hì hì nhìn qua phía bên này nói.
" Vân ca ca, người này thật đáng ghét, ngu ngốc, nhất định ca ca phải hảo hảo giáo huấn hắn "
Tình nhi lôi kéo ống tay áo Vân Hiểu Nguyệt thở phì phì nói.
" Ây da, vị huynh đài này, Tình nhi nhà ta nói là nhìn ngươi rất chướng mắt, ngươi tự xử hay là muốn ta đây giúp ngươi? "
Nâng tay vỗ vỗ an ủi Tình nhi Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
" Hả? "
Lưu Ngạn cười như điên.
" Ha Ha, tiểu mỹ nhân thật là thú vị a, nào nào nào, tới đây giáo huấn ta đi nào, phải giáo huấn thật thoải mái a! "
Hai hắc y nhân bên cạnh cũng nhếch môi cười lộ ra vẻ hứng thú.
" Đây là bản thân ngươi kiên quyết yêu cầu, chuyện này … ta thành toàn ngươi vậy. "
Nụ cười càng ngọt, cổ tay trắng noãn của Vân Hiểu Nguyệt khẽ động, ba cây kim khâu nháy mắt thẳng đến ba chỗ tử huyệt của hắn.
Lưu Ngạn đang cuồng ngạo cười đột nhiên im bặt, không thể tin chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt sau đó “ phịch " một tiếng, suy sụp ngã ra đất tắt thở.
Tính thời gian từ lúc Vân Hiểu Nguyệt nâng tay lên đến khi Lưu Ngạn ngã ra đất không quá một phút, những người xung quanh còn chưa kịp cảm giác chuyện gì xảy ra thì người đã chết.
Hai hắc y nhận sợ tới mức sắc mặt liền tái nhợt, “ phịch phịch " quỳ rạp trên mặt đất:
" Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng."
" Cái gọi là trảm thảo trừ căn, các ngươi đi theo tên như vậy khẳng định đã làm rất nhiều chuyện xấu, làm gì có ai giết người còn để lại hậu hoạ a!"
Mỉm cười giáo huấn xong, kim khâu trong tay vuốt bay, đem thu thập hai người còn lại trên đất.
Sau đó thản nhiên nhìn Tư Đồ Viễn còn đang ngẩn ngơ ở phía sau lạnh lùng nói.
" Dọn dẹp đi. "
" Vâng. "
Nhìn thật sau Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn không nói gì khác, động thủ.
" Vân.. Vân ca ca, ngươi đã giết bọn họ? "
Tình nhi đứng bên cạnh lắp bắp hỏi
" Kẻ nào dám trêu chọc tới ta đều đáng chết. "
Vân Hiểu Nguyệt giương mắt, lạnh lùng phun ra một câu, cuối cùng chuyển ánh mắt đến khuôn mặt của nam tử bị thương.
Màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo lại mang theo một chút khí phách, lại dẫn theo vẻ ôn nhu. Tuy rằng đang chật vật nhưng trên người lại toát ra vẻ cao quý, khí phách, ôn nhu, nho nhã.
Tóm lại là một nam tử có khí chất phức tạp a,làm cho người ta không muốn dời tầm mắt.
Nhưng mà khí chất ôn nhu của hắn, vừa độc đáo linh hoạt kỳ ảo cùng tuấn tú, nhất là cặp mắt quang đãng, quả thực giống nước thuỷ tinh trong suốt, đồng tử tinh thuần cùng yêu mị kỳ diệu dung hợp mà thành một vẻ đẹp phong tình.
Khoé mắt hơi giương lên, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người, cánh môi mỏng, sắc đạm như nước lại vô cùng dụ hoặc, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm.
Quả nhiên là vật tốt a, nam nhân như vậy, chỉ cần là yêu thích nam nhân, tất nhiên là sẽ bị hấp dẫn.
Nếu như nói đại ca là một khối bụi trần ôn nhuận là ngọc không tỳ vết thì nam tử này chính là thạch anh tím thần bí xinh đẹp, cho dù là đang lung lay đứng ở đằng xa cũng khó dấu đi nét tao nhã.
" Tại hạ Hồng Phi, cám ơn vị huynh đài này ra tay tương trợ. "
Sau một hồi mới kịp phản ứng, Hồng Phi ôm quyền thi lễ cảm kích nói.
" Ta không có ý cứu ngươi, không cần cảm tạ ta, là Tình nhi nhà ta muốn cứu ngươi, muốn cảm tạ thì cảm tạ nàng đi. "
Trực giác khiến Vân Hiểu Nguyệt muốn cách xa nam tử này một chút, bỉu môi xoay người hướng xe ngựa mà đi.
" Vân ca ca, chờ ta với "
Tình nhi hướng Hồng Phi cười cười rồi đuổi theo.
" Aiiiii…. "
Há hốc mồm nhìn bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt rời đi, một cảm giác mê muội mãnh liệt xâm nhập, miễng cưỡng ổn định lại thân hình, Hồng Phi cười khổ hướng Tư Đồ Viễn nói:
" Huynh đài, đã làm phiền ngươi … đã phiền ngươi cứu ta. "
Vừa nói xong nhắm hai mắt lại ngất đi.
" Trời, thế nào lại liền hôn mê thế này?
Ai gia,chuyện này … lại làm Nguyệt nhi tức giận cho xem, thôi, cứ cứu đã rồi tính sau. "
Tư Đồ Viễn đau đầu nhìn Hồng Phi thở dài rồi nâng hắn dậy hướng về phía xe ngựa.
(12): da mỏng thịt mềm.
Tác giả :
Quân Tử Nhan