Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 49: Gặp phiền toái
“Nguyệt Nhi, nàng…"
Vân Hiểu Nguyệt lạnh khốc như thế, khuôn mặt này Bạch Diệp chưa bao giờ thấy được, nhìn quanh thân Vân Hiểu Nguyệt hàn khí bức người, nhẹ nhàng thấp gọi, trong mắt hiện lên thật sâu mê hoặc.
“Ta đã thật quá đáng sao?"
Vân Hiểu Nguyệt rũ mí mắt xuống, đạm mạc hỏi.
“Không phải! Ta không phải ý này.
Nguyệt Nhi, nàng như vậy làm, nhất định có lý do của nàng, chính là ta chưa thấy qua Nguyệt Nhi như vậy, có chút xa lạ mà thôi!"
Bạch Diệp thấy thái độ Vân Hiểu Nguyệt xa cách, tâm cả kinh, thật thành thực trả lời.
“Vậy chàng về sau, liền phải từ từ thích ứng, ta nói rồi, ta không còn là Vân Nhược Điệp nhát gan yếu đuối kia nữa, ta là Vân Hiểu Nguyệt rách kén sống lại, Vân Nhược Điệp, đã chết!"
Ngồi đến bên giường, nhẹ nhàng nắm giữ tay Bạch Diệp, chậm rãi giương mắt, trong mắt bình tĩnh như nước:
“Chàng cũng như vậy không đúng sao? Vân Trần Viễn đã chết đi, chàng bây giờ chính là Bạch Diệp, Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc, đúng không?"
“Nguyệt Nhi…"
Bạch Diệp trong mắt tràn ra nồng đậm thương tiếc cùng áy náy, nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào trong ngực, thanh âm nghẹn ngào:
“Thực xin lỗi, Nguyệt Nhi, là lỗi ca ca, ca ca hẳn là sớm đi nói thật cho nàng biết, nàng sẽ không chịu nhiều khổ như vậy, Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…"
“Diệp, chàng nhất định rất kỳ quái ta vì sao đối với hắn như vậy, mấy ngày qua, chàng chưa bao giờ hỏi ta rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, chàng thật muốn biết đúng không?"
Ở trong ngực của hắn điều chỉnh một tư thế thoải mái, Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
Bạch Diệp cả người chấn động, không nói gì, chính là chôn ở giữa tóc nàng, khẽ gật đầu một cái.
“Tốt lắm, ta cho chàng biết!"
Ánh mắt lẳng lặng ngưng tụ ở một điểm nào đó tại vách tường, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt tự thuật đứng lên:
Trong Hoàng cung Thanh Long theo Trương thái y học y, theo Tư Đồ Viễn học võ, Tần Ngạo nhẫn tâm hủy hài tử của nàng, Huyên nhi chết, hỏa thiêu Sắc Điệp cung sau cùng Tư Đồ Viễn ra giang hồ, đến thanh lâu cứu Tình nhi đáng yêu, rồi tự tay cứu Hồng Phi trúng độc, sau đó đi đến Phong Vân trại, biết Phong Tuyệt, Phong Tú Nhi cùng nữ nhân quá giống Huyên nhi nhưng ác độc Phí Kiều Kiều, sau đó từ trong tay Huyền Dạ cứu Phong Tú Nhi, bị Huyền Dạ mọi cách dây dưa, tiếp theo chính là sự kiện xuân dược làm cho nàng dưới cơn nóng giận ngay trong đêm rời Phong Vân trại, bị Huyền Dạ dẫn dắt nhiều cao thủ vây diệt, sau chính là Tư Đồ Viễn vì bảo toàn nàng tự sát rơi vào dốc núi, làm cho nàng thương tâm muốn chết, vốn định nhờ Hồng Phi hỗ trợ tìm kiếm Tư Đồ Viễn, không ngờ Tư Đồ Viễn bị bón ăn thuốc vong tình làm muốn cưới nghĩa muội Hồng Phi làm vợ, nàng bi thống rất nhiều đâm Tư Đồ Viễn, chạy như điên mấy ngày mấy đêm đến té xỉu, được Bạch Bằng Triển cứu, thành quân y, theo sau tiến đến Hoàng thành, bị Câu Hồn bắt cóc, cùng Tư Đồ Viễn tiêu tan hiểu lầm, Câu Hồn trị nội thương của nàng, nàng mang theo Tư Đồ Viễn tiến đến Hoàng thành tìm Bạch Bằng Triển, phát hiện hắn – – Bạch Diệp.
Từ đầu đến cuối vẻn vẹn hơn một canh giờ, Vân Hiểu Nguyệt ngữ khí đều thật bình thản, không có quá phập phồng, nhưng là giọng nói kia đau đớn thật sâu, một lần lại một lần gặp phản bội cùng hận ý, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, làm Bạch Diệp nghe được lòng đau như cắt, nước mắt một giọt lại một giọt, không dừng được, làm ướt vạt áo trước ngực!
Điệp nhi của hắn a, bảo bối hắn đặt ở lòng bàn tay dè dặt cẩn trọng che chở a, thiên hạ hắn để ở trong lòng yêu vẻn vẹn mười bảy năm a.
Thì ra lại bị nhiều khổ như vậy, hoá ra ngắn ngủn một năm rưỡi này nàng đã gặp phải những chuyện kinh khủng mà người bình thường có lẽ cả đời cũng gặp không một lần, điều này làm cho hắn như thế nào không đau không hối?
“Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi…"
Chôn sâu ở cần cổ của nàng, Bạch Diệp không biết nói cái gì để an ủi nàng, bởi vì lời nói bây giờ đều có vẻ không có tác dụng, trừ bỏ gọi nàng, ôm nàngthật chặt, cảm thụ nàng, hắn cái gì đều không làm được!
“Diệp…"
Vân Hiểu Nguyệt nắm giữ tay hắn, nhẹ nhàng nỉ non, nước mắt Bạch Diệp ấm áp thấu qua quần áo mỏng manh thấm ướt da thịt của nàng, chậm rãi thấm vào trong lòng nàng.
Đem đau đớn trong lòng nàng chậm rãi vuốt lên, thư thái tươi cười dần dần hiện lên, trong mắt sương lạnh chậm rãi hòa tan, mắt đẹp khép lại, Vân Hiểu Nguyệt thả lỏng tựa vào trong ngực của hắn, trong lòng dòng nước ấm mạnh xuất hiện:
" Phụ thân, mẫu thân, thật ra các người nói không có sai, tình yêu, thật sự có thể cho người ta quên tất cả đau, trước kia ta quá mức kiêu ngạo, chưa từng cho mình cơ hội.
Hiện tại ta sống lại ở dị thế, tuy rằng đã trải qua rất nhiều thống khổ, lại cũng nhận được chuyện đau lòng nhiều hơn yêu, ta sẽ hảo hảo điều chỉnh mình, hảo hảo hồi báo những người yêu ta, vận dụng trí tuệ của ta, diệt trừ hết thảy trở ngại hoặc người ngăn trở chúng ta cùng một chỗ!
“Nguyệt Nhi, về sau, đại ca nhất định sẽ hảo hảo yêu nàng, thương nàng, cưng chìu nàng, về phần những người làm cho nàng thống khổ, ta một người cũng sẽ không bỏ qua, cho nên Nguyệt Nhi, đừng thương tâm, được không?"
Thật lâu sau, Bạch Diệp chậm rãi ngẩng đầu, đau lòng nói.
“Được!"
Lẳng lặng nhìn mắt Bạch Diệp bị nước mắt tràn ngập xong càng thấy trong suốt sáng ngời, bên trong như biển triền miên ôn nhu tràn đầy vây quanh nàng, nụ cười ngọt ngào, càng khuyếch càng lớn, ngẩng đầu, nàng chủ động hôn lên môi của hắn.
Môi của hắn, tươi mát mang theo hơi hơi mặn, là mùi vị nước mắt hắn, hút vào trong miệng, biến thành nồng đậm ngọt, nụ hôn của hắn, sâu như vậy, nóng cháy triền miên như vậy, mùi vị quen thuộc làm cho người ta mê say, làm cho người ta trầm luân.
Đầu lưỡi mỗi một lần giao nhau đều khiến cho tình cảm mãnh liệt trong nàng run rẩy, mắt khép hờ, môi anh đào tràn ra nhỏ vụn rên rỉ, nàng, muốn cảm thụ hắn nhiều hơn!
Bàn tay mềm chậm rãi hiện lên của hắn ngực, cách lớp áo mỏng manh, xoa chấm tròn đáng yêu, khẽ chậm vê, hài lòng cảm nhận được thân hình Bạch Diệp chợt căng thẳng, ý cười nghịch ngợm hiện lên.
Đem cái lưỡi thơm tho từ trong miệng hắn rút về, một tấc một tấc cuốn vào trong miệng, lướt qua cằm, hôn lên yết hầu của hắn.
“Ân, Nguyệt Nhi…"
Tuấn nhan Bạch Diệp dường như dính vào hỏa diễm thành rặng mây đỏ, cánh tay khóa nhanh, khó nhịn than nhẹ, con ngươi luôn luôn ôn hòa như gió cũng dính vào nhàn nhạt hồng, bốc lên lửa, làm cái tay không bị thương kia của hắn, bản năng trợt vào trong ngực nàng rộng mở vạt áo, kéo ra trói buộc, cầm đầy tay trắng mịn.
“Diệp, ta yêu chàng!"
Quen thuộc hỏa diễm lại cuốn tới, không có quá nhiều do dự, Vân Hiểu Nguyệt mở vạt áo của hắn, lộ ra đường cong hoàn mĩ, như bạch ngọc ôn nhuận trong ngực.
Lúc này, da thịt kia lóe sáng bóng, cư nhiên dính vào nhàn nhạt, mỹ kinh người, mị kinh người, làm cho người ta si mê!
“Nguyệt Nhi…
Đừng như vậy, ưm…"
Trước ngực bị ngậm vào trong miệng ấm áp, đầu lưỡi đè ép làm Bạch Diệp điên cuồng, không tự chủ tăng thêm lực đạo trong tay, học bộ dáng của nàng, dùng đầu ngón tay kìm, phát tiết khó nhịn nhiệt liệt.
Trời ạ.
Quả thật là học sinh thông minh nha!
Dưới đáy lòng kinh thán, Vân Hiểu Nguyệt không khách khí chút nào một đường đi xuống hôn tới, khi hắn lộ bụng nàng khêu gợi trên rốn nhiều đóa hồng mai, hướng tới chỗ thần bí đi kia vòng quanh.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa “Cốc cốc cốc", theo sau thanh âm Vương Bình cung kính truyền đến:
“Điện hạ, vừa mới Tần Vương gia Thanh Long quốc đưa tới bái thiếp, giữa trưa muốn tới thăm Điện hạ, Điện hạ gặp sao?"
Bạch Diệp cả người cứng đờ, chợt từ trong dục vọng bừng tỉnh, xem thấy mình cả người bộ dáng sắp trần trụi, mặt nháy mắt cháy được đỏ bừng, lập tức rút tay về, lấy chăn bông đắp lên hai người, lắp bắp nói:
“Nguyệt…
Nguyệt Nhi…
Thực xin lỗi, đại ca lại mất khống chế!"
Đáng chết, Vương Bình này, thế nào tựa như cái u linh, khi nào không đến thời điểm mấu chốt lại đến, hại ta thất bại trong gang tấc, chưa ăn được đại ca tinh khiết, tức chết rồi!
“Ai nha nha, gặp đi gặp đi, sớm muộn gì cũng gặp, chúng ta trước dùng cơm trưa, ta đói bụng rồi!"
Tức giận vùi vào trước ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt ai oán nói.
“Nguyệt Nhi…"
Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt thất bại làm Bạch Diệp bật cười:
“Nàng nha đầu này, đại ca yêu nàng, cho nên còn sợ ủy khuất nàng, chờ chuyện của đại ca xong xuôi, chúng ta liền thành thân, được không?"
“Thành thân?"
Vân Hiểu Nguyệt giảo hoạt cười.
“Chàng gả cho ta, đúng không?"
“Ách? Nguyệt Nhi là thật sao?"
Bạch Diệp ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên!"
“Hảo, chỉ cần Nguyệt Nhi cao hứng là được!"
Sủng nịnh cười cười, Bạch Diệp không có nhiều do dự, gật đầu cười yếu ớt.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy nga!"
Đang cầm khuôn mặt tuấn tú của hắn, Vân Hiểu Nguyệt lại hôn lên…
Đột nhiên!
“Điện hạ, tiểu nhân đáp lời nên như thế nào?"
Ngoài cửa Vương Bình thật lâu không có nghe được đáp lại, không xác định hỏi tới một tiếng.
Ai…
Bất đắc dĩ thở dài, Vân Hiểu Nguyệt giương giọng đáp:
“Thỉnh hắn qua phủ đi, đem bữa trưa đưa vào đi."
“Vâng!"
Bạch Diệp tay chân không tiện, tự nhiên là Vân Hiểu Nguyệt tự mình đút hắn ăn, mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu, Bạch Diệp cười đến hạnh phúc.
Hai không chút nào kiêng kị Vương Bình tổng quản đứng một bên. Mà Vương Bình, từ lúc thấy trước ngực Vân Hiểu Nguyệt lộ ra tấm ngọc bội, ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ vẫn chưa từng rời đi trước ngực của " hắn ".
Sau đó xem bộ dáng bọn họ ngọt ngào như thế, mắt càng choáng váng, mãi cho đến hai người ăn xong bữa trưa, vẫn là hỗn hỗn độn độn, ra cửa đụng đầu vào trên khung cửa.
Stop, ra vẻ cây già kích thích chim!
Vương Bình nhìn ngọc bội biểu hiện ra ánh mắt kỳ quái, làm Vân Hiểu Nguyệt thật kinh ngạc, bất quá, nàng còn không có cơ hội hỏi rõ thì thị vệ thông báo, Tần Vũ tới!
Đối Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt cũng không có hận ý quá lớn, chỉ là bởi vì hắn là đệ đệ Tần Ngạo, cho nên thật sự đối với hắn sinh ra không có hảo cảm mà thôi.
Vốn muốn tránh ra hắn, chẳng qua, Tần Vũ nếu thấy Bạch Diệp, tất nhiên liền sẽ biết Bạch Diệp kỳ thực chính là Vân Trần Viễn, bọn họ làm bằng hữu lâu như vậy, muốn dùng cái lý do “Diện mạo tương tự" như vậy là qua loa tắc trách.
Hơn nữa, hiện tại hắn đã là Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc, tương lai Thái Tử, chân tướng đằng nào chẳng biết, thành ra không cần giấu diếm, hắn không giấu diếm, bản thân nàng giấu làm gì?
Biết thì biết, nam nhân bên nàng hiện tại nhiều như vậy, người người đều không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, làm sao phải sợ hắn?
“Nguyệt Nhi, nàng quyết định muốn gặp hắn sao?"
Bạch Diệp nghiêng dựa vào bên giường, nhìn Vân Hiểu Nguyệt ngồi ghế tựa ở một bên vẻ mặt không ngừng biến ảo, ôn hòa hỏi.
“Ân, Diệp, dù sao hắn hiện tại tin tức cũng đưa đi không ra, đợi đến lúc Tần Ngạo biết, phỏng chừng ta đã rời đi nơi này, hơn nữa, cho dù hắn biết ta ở chỗ này thì thế nào? Hắn đã chiếu cáo thiên hạ Vân Nhược Điệp đã chết, Điệp Hậu của hắn đã táng đến Hoàng lăng, hắn còn muốn tự tát mình hay sao? Hắn để ý cái ghế kia như vậy sẽ vượt qua hết thảy tất cả, làm gì để ý đến ta?"
Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói, mắt đẹp hận ý thật sâu.
Bạch Diệp ánh mắt hơi hơi chợt lóe, thật sâu nhìn nàng, không nói gì, một tia lo lắng, chậm rãi lướt qua đôi mắt, nháy mắt lại biến mất!
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến nhẹ nhàng tiếng bước chân, Tần Vũ tới.
“Thanh Long quốc Tần Vũ, nghe nói Đại Hoàng tử điện hạ bị thương, đặc biệt đến bái kiến!"
Âm thanh trong trẻo trước sau như một trấn định, đi vào cửa Tần Vũ hơi hơi thi lễ, lấy ra cử chỉ tôn trọng.
“Tần Vương gia mời ngồi, Bạch Diệp không thể đứng dậy đáp lễ, thỉnh thứ lỗi!"
Bạch Diệp cười nhẹ, ôn hòa nói.
Thanh âm quen thuộc, làm Tần Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ nằm ở trên giường kia, bỗng nhiên trợn to hai mắt, có chút bất khả tư nghị la:
“Trần Viễn, ngươi là Trần Viễn?"
“Tại hạ tên là Bạch Diệp, Vân Trần Viễn, đã chết, Tần Vương gia, đúng không?"
Bạch Diệp không có chính diện trả lời, cười nhạt một tiếng.
“Đã chết???
Đúng rồi, là chết, là uống thuốc độc tự sát, xác chết là Bổn Vương tự tay vùi lấp, đích xác đã chết, Điện hạ, là Tần Vũ nhận lầm người, thật có lỗi!"
Tần Vũ ngẩn ra, trong mắt nhất thời chứa đầy buồn bã thật sâu, trên mặt lại hiện lên thoải mái tươi cười, mặt mày cong cong, liền ngay cả lông mi nồng đậm cũng nổi lên nhu nhu gợn sóng, giống như thật lâu tới nay khúc mắc rốt cục bị giải khai một loại.
“Không sao, tại hạ không có để ý, Vương gia mời ngồi!"
“Cảm ơn!"
Khẽ vuốt càm, quay người lại, Tần Vũ đã nhìn thấy Vân Hiểu Nguyệt ngồi ở một bên đang ở yên tĩnh phẩm trà, bởi vì cúi đầu, cho nên thấy không rõ mặt.
Nhưng là tư thế hơi vểnh ngón út cùng tao nhã kia ở trong lòng của hắn nhớ lại không dưới ngàn lần, quen thuộc như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai!
“Điệp nhi, ngươi là Điệp nhi, Điệp nhi…"
( Ụt: Khúc này mà " nàng " thấy nó sao sao ý, nên để là " ngươi ")
Tần Vũ một cái bước xa tiến lên, kích động tay muốn ôm, chén trà Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng được nâng lên:
“Tại hạ Vân Hiểu, cũng không gọi là Điệp nhi nga!"
“Nhược Điệp, nàng gạt được người khác, không lừa được ta, mỗi một động tác của nàng, ta đều chặt chẽ nhớ ở trong lòng, nàng chính là Điệp nhi, ta thật xác định!"
Tần Vũ rút tay về, trong mắt tràn đầy thật sâu đau đớn, khổ sở nói.
“Tần Vương gia, người quên sao?
Vân Nhược Điệp đã táng vào Hoàng lăng, nàng đã chết, không phải sao?"
Đem chén trà bỏ lên trên bàn, Vân Hiểu Nguyệt bên môi nổi lên một tia cười nhạt, ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn.
“Điệp nhi…"
Suy sụp than nhẹ, Tần Vũ vô lực ngã ngồi trên một ghế đệm, tuấn mỹ trên mặt che kín thần sắc thống khổ,gắt gao nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt mặt vân đạm phong khinh.
“Ta hiện tại, gọi là Vân Hiểu Nguyệt, Tần Vũ, không nên nhầm lẫn, ân?"
Nâng chung trà lên nhẹ nhàng giơ một chút, Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt nhắc nhở.
“Vân Hiểu Nguyệt sao?
Nàng tên là Vân Hiểu Nguyệt sao?
Hảo, kia…
Ta gọi nàng Nguyệt Nhi được không?"
Tần Vũ một mặt hi vọng nhìn Vân Hiểu Nguyệt.
“Nguyệt Nhi sao?
Tên này, là người thân nhất mới có thể kêu ta, hơn nữa ta bây giờ còn là thân nam nhi, gọi Vân Hiểu, ngươi kêu ta đại phu hoặc là Vân Hiểu cũng có thể, ân?"
“Ta…
Hảo, Vân Hiểu, ngươi có biết hay không, ta tìm ngươi tìm đã lâu rồi, Hoàng huynh hắn…"
“Im miệng!"
Vân Hiểu Nguyệt giận tím mặt:
“Tần Vũ, ngươi nếu nhắc lại tên này, chúng ta liên bằng hữu cũng không cần làm nữa.
Hắn sống hay chết, cùng ta không liên quan?"
“Điệp…
Không là, Vân Hiểu, ngươi hận hắn như vậy sao?"
Vân Hiểu Nguyệt ánh mắt lạnh như băng làm Tần Vũ ngẩn ra, theo bản năng âm lượng thấp xuống.
“Ngươi hôm nay, là tới gặp Bạch Diệp, mà không phải đến cùng thảo luận người kia, ta đi ra ngoài hít thở không khí, các ngươi vãn chuyện đi!"
Đè nén xuống tức giận, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi!
“Tần Vũ, để cho nàng đi thôi, đừng đuổi theo, nếu không nàng cũng sẽ hận ngươi!"
Bạch Diệp vội vàng lên tiếng kêu Tần Vũ muốn đuổi theo đi ra ngoài, Tần Vũ bước chân bị kiềm hãm, sững sờ nửa ngày, suy sụp không nói, xoay người ngồi trở lại ghế dựa.
“Ngươi có biết hay không Nguyệt Nhi ở trong cung đã nhận bao nhiêu khổ? Ngươi có biết hay không nàng rời hoàng cung lại bị bao nhiêu tội mới gặp ta?
Tần Vũ, Nguyệt Nhi thật vất vả tìm được cuộc sống mình muốn, nếu ngươi thật sự yêu nàng, sẽ không ép nàng, có loại đau có thể tha thứ, có loại đau là khắc cốt ghi tâm, làm sao có thể quên?"
Bạch Diệp ánh mắt ẩn hàn khí, tiếp tục mở miệng:
“Tần Vũ, ta biết ngươi thích Nguyệt Nhi, đáng tiếc ngươi là đệ đệ của hắn, lấy tính tình Nguyệt Nhi bây giờ, nhất định là không muốn nhìn lâu đến ngươi, cho nên, các ngươi còn chưa có khả năng gặp nàng, nếu ngươi muốn biết chuyện của nàng, cứ đến hỏi ta đi, ngươi thủy chung là huynh đệ của ta a!"
“Diệp…"
Tần Vũ cảm động nhìn hắn:
“Cảm ơn ngươi! Chuyện này …
Có thể hay không nói cho ta, ngươi thế nào lại là Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc đây?"
“Cơ duyên xảo hợp mà thôi, Vũ, đã lâu không gặp, hạ hai bàn cờ đi, như thế nào?"
Bạch Diệp cười nhẹ, chỉ chỉ bàn cờ.
“Hảo!"
Ánh mắt hơi chậm lại, Tần Vũ biết hắn không muốn nhiều lời, gật đầu dời qua bàn cờ, ngồi đến bên giường, cùng đánh cờ.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
“Haizzz…"
Hướng ra khỏi phòng Vân Hiểu Nguyệt một đường đi vội, cũng không có chú ý cảnh sắc chung quanh, thẳng đến trước mắt xuất hiện một tiểu hồ trong suốt, mới dừng ở bên bờ, thở dài ra khí buồn bực trong lòng.
Tần Vũ đáng chết, tự vách áo cho người xem lưng, làm hại tâm tình ta siêu cấp khó chịu.
Hừ, lần sau gặp được nếu là hắn nhắc lại cái tên kia tên ta liền không khách khí! Dựa vào cây to ở bên hồ, Vân Hiểu Nguyệt thở phì phì suy nghĩ.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân hướng về bên này đi tới, rất chậm, còn kèm theo thanh âm nữ tử cúi đầu khuyên giải an ủi, Vân Hiểu Nguyệt tò mò chuyển mắt ra thân cây, tập trung nhìn vào, nháy mắt hiểu, hoá ra, là hai trắc phi vô duyên của Bạch Diệp!
Hai nữ tử đại đô khoảng mười sáu tuổi, đang lúc thanh xuân.
Bên trái một lục y nữ tử, trên cổ tay áo thêu Mẫu Đơn màu lam nhạt, sợi chỉ bạc vẽ ra vài đường vân rõ ràng, vạt áo chi chít Thủy Vân đồ màu lam, trước ngực là phiến gấm vóc màu vàng nhạt bao quấn ngực, thân mình nhẹ nhàng chuyển động váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió phất dương liễu dáng vẻ thướt tha mềm mại, hợp với mặt phấn má đào vừa giận vừa vui, lúm đồng tiền ngọc non mềm tú tươi đẹp so hoa kiều, mắt hàm xuân thủy sắc mặt như nõn nà, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người!
Bên phải một người mặc lụa mỏng màu trắng Mẫu Đơn yên la, váy màu trắng uốn lượn chấm đất thêu hoa mai, chiết eo nhỏ lấy vi bước, cổ tay trắng noãn ẩn dưới lụa mỏng, trên đầu búi tóc uy đọa cắm trâm phượng Bích Ngọc Long, miệng như hàm chu đan, mắt hàm xuân thủy thanh, một cái nhăn mày một nụ cười động lòng người, thật là có điểm hương vị phấn ngấy tô dung kiều ướt át.
Lúc này, hai người được nha hoàn hầu hạ, chính chậm rãi dọc theo bờ hồ tản bộ, bạch y nử tử kia mặt phấn rưng rưng, lam y nữ tử chính là đang an ủi nàng đây!
Chậc chậc chậc, quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc danh bất hư truyền a, chỉ tiếc Diệp là của ta, các ngươi không có cơ hội, thật có lỗi!
Nhún nhún vai, Vân Hiểu Nguyệt quay trở lại tiếp tục xem cảnh hồ, chẳng qua, nàng không muốn gây chuyện, nhưng là hai nữ nhân kia đã thấy nàng, ra vẻ không muốn buông tha nàng!
“Ngươi…
Chính là Vân Hiểu Vân đại phu sao?"
Chậm rãi tới gần Vân Hiểu Nguyệt, Chu Chỉ Nhi trong lòng vừa tức vừa giận, nghĩ nàng đường đường cháu gái Uy Vũ Tướng quân, hoa danh vang Hoàng thành, bao nhiêu hậu duệ hoàng tôn quý tộc đều tới cầu hôn, nàng đều không có đáp ứng.
Đơn giản là lần trước ở trong cung ngẫu nhiên gặp đương kim Đại Hoàng tử điện hạ kia như thiên nhân một loại, một trái tim của nàng, liền hoàn toàn bị đánh cắp.
Cho nên nàng năn nỉ phụ thân, đem bản thân hứa cho hắn, may mà, nàng đã được như nguyện, tuy là trắc phi, nhưng nàng đối với mình cực có lòng tin.
Nàng tin tưởng dựa vào thủ đoạn của nàng, cháu gái Thừa tướng Tôn Như Yên nhất định không phải là đối thủ của nàng, đại hôn xong, vị trí chánh phi nhất định là của nàng, sau đó là ngai vàng Hoàng hậu.
Không nghĩ tới, lương nhân bị ám sát, bị trọng thương, đại hôn lùi lại, nàng tiến cung năn nỉ cô là đương kim Hoàng hậu nương nương, muốn trước vào ở phủ Hoàng tử, hi vọng bản thân hiền lương thục đức có thể làm cho Bạch Diệp thật sâu ham mê bản thân.
Không lường trước nửa đường nhảy ra cái Trình Giảo Kim, vào phủ đến bây giờ đã được một ngày một đêm, ngay tẩm cung của hắn cũng không đến gần được, còn bị nhét vào bắc uyển xa xôi này, làm cho nàng làm sao có thể cam tâm?
Nàng âm thầm mua được tỳ nữ mới biết được,Đại Hoàng tử điện hạ từ khi gặp được Vân Hiểu kia, liền thật sâu mê luyến người nam tử này, hai người cả ngày trốn ở trong phòng không đi ra, lại còn đồng bữa đồng ngủ, thật sự là hơi quá đáng!
Hiện tại rốt cục thấy được nam tử dụ dỗ này, quả nhiên bộ dạng so nàng còn mỹ, nàng đương nhiên không thể bỏ qua, không cần suy nghĩ, liền vọt tới quát lớn nói.
“Có việc?"
Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt lườm một cái nữ nhân vẻ mặt ghen ghét này, đạm mạc hỏi.
“Hừ, gương mặt dụ dỗ, ngươi biết ta là ai không?"
Chu Chỉ Nhi hung tợn chất vấn.
“Ngươi là ai, có liên quan gì đến ta đâu?"
Vân Hiểu Nguyệt tâm tình vốn cũng không tốt, ngữ khí tự nhiên cũng sẽ không thể tốt.
“Quả thật là người hạ đẳng, một chút quy củ cũng không có, ta là cháu gái Uy Vũ Tướng quân, đường đường trắc phi phủ Hoàng tử, ngươi thấy ta cư nhiên không hành lễ, thật sự là chán sống, còn không quỳ xuống cho bản nương nương!"
Chu Chỉ Nhi gương mặt kiêu ngạo, lớn tiếng nói.
“Trắc phi?"
Vân Hiểu Nguyệt khinh thường nàng liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới một cái:
“Bạch Diệp khi nào thì cưới ngươi, ta thế nào không biết?
Ngươi xác định ngươi có thể trở thành trắc phi sao?
Hừ, lăn xa ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
“Cái gì? Ngươi hồ ly tinh không biết xấu hổ này, một nam sủng thôi mà còn không quy củ như vậy, người đâu, bắt " hắn " cho bản nương nương!"
Chu Chỉ Nhi sắc mặt xanh mét gào to.
“Chu tỷ tỷ không nên!"
Một bên Tôn Như Yên mặt trắng bệch, vội vàng lôi kéo ống tay áo Chu Chỉ Nhi:
“Vân đại phu là người của Điện hạ, như vậy không tốt đâu!"
“Cái gì không tốt? Chúng ta vào đây ở, chính là chủ tử danh chính ngôn thuận trong phủ, hắn một nam sủng gặp không được người, chẳng lẽ ta không dám đánh?
Hừ, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi không quỳ xuống khấu đầu ba cái cho ta, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Chu Chỉ Nhi nổi giận đùng đùng quát.
Vân Hiểu Nguyệt lạnh khốc như thế, khuôn mặt này Bạch Diệp chưa bao giờ thấy được, nhìn quanh thân Vân Hiểu Nguyệt hàn khí bức người, nhẹ nhàng thấp gọi, trong mắt hiện lên thật sâu mê hoặc.
“Ta đã thật quá đáng sao?"
Vân Hiểu Nguyệt rũ mí mắt xuống, đạm mạc hỏi.
“Không phải! Ta không phải ý này.
Nguyệt Nhi, nàng như vậy làm, nhất định có lý do của nàng, chính là ta chưa thấy qua Nguyệt Nhi như vậy, có chút xa lạ mà thôi!"
Bạch Diệp thấy thái độ Vân Hiểu Nguyệt xa cách, tâm cả kinh, thật thành thực trả lời.
“Vậy chàng về sau, liền phải từ từ thích ứng, ta nói rồi, ta không còn là Vân Nhược Điệp nhát gan yếu đuối kia nữa, ta là Vân Hiểu Nguyệt rách kén sống lại, Vân Nhược Điệp, đã chết!"
Ngồi đến bên giường, nhẹ nhàng nắm giữ tay Bạch Diệp, chậm rãi giương mắt, trong mắt bình tĩnh như nước:
“Chàng cũng như vậy không đúng sao? Vân Trần Viễn đã chết đi, chàng bây giờ chính là Bạch Diệp, Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc, đúng không?"
“Nguyệt Nhi…"
Bạch Diệp trong mắt tràn ra nồng đậm thương tiếc cùng áy náy, nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào trong ngực, thanh âm nghẹn ngào:
“Thực xin lỗi, Nguyệt Nhi, là lỗi ca ca, ca ca hẳn là sớm đi nói thật cho nàng biết, nàng sẽ không chịu nhiều khổ như vậy, Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…"
“Diệp, chàng nhất định rất kỳ quái ta vì sao đối với hắn như vậy, mấy ngày qua, chàng chưa bao giờ hỏi ta rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, chàng thật muốn biết đúng không?"
Ở trong ngực của hắn điều chỉnh một tư thế thoải mái, Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
Bạch Diệp cả người chấn động, không nói gì, chính là chôn ở giữa tóc nàng, khẽ gật đầu một cái.
“Tốt lắm, ta cho chàng biết!"
Ánh mắt lẳng lặng ngưng tụ ở một điểm nào đó tại vách tường, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt tự thuật đứng lên:
Trong Hoàng cung Thanh Long theo Trương thái y học y, theo Tư Đồ Viễn học võ, Tần Ngạo nhẫn tâm hủy hài tử của nàng, Huyên nhi chết, hỏa thiêu Sắc Điệp cung sau cùng Tư Đồ Viễn ra giang hồ, đến thanh lâu cứu Tình nhi đáng yêu, rồi tự tay cứu Hồng Phi trúng độc, sau đó đi đến Phong Vân trại, biết Phong Tuyệt, Phong Tú Nhi cùng nữ nhân quá giống Huyên nhi nhưng ác độc Phí Kiều Kiều, sau đó từ trong tay Huyền Dạ cứu Phong Tú Nhi, bị Huyền Dạ mọi cách dây dưa, tiếp theo chính là sự kiện xuân dược làm cho nàng dưới cơn nóng giận ngay trong đêm rời Phong Vân trại, bị Huyền Dạ dẫn dắt nhiều cao thủ vây diệt, sau chính là Tư Đồ Viễn vì bảo toàn nàng tự sát rơi vào dốc núi, làm cho nàng thương tâm muốn chết, vốn định nhờ Hồng Phi hỗ trợ tìm kiếm Tư Đồ Viễn, không ngờ Tư Đồ Viễn bị bón ăn thuốc vong tình làm muốn cưới nghĩa muội Hồng Phi làm vợ, nàng bi thống rất nhiều đâm Tư Đồ Viễn, chạy như điên mấy ngày mấy đêm đến té xỉu, được Bạch Bằng Triển cứu, thành quân y, theo sau tiến đến Hoàng thành, bị Câu Hồn bắt cóc, cùng Tư Đồ Viễn tiêu tan hiểu lầm, Câu Hồn trị nội thương của nàng, nàng mang theo Tư Đồ Viễn tiến đến Hoàng thành tìm Bạch Bằng Triển, phát hiện hắn – – Bạch Diệp.
Từ đầu đến cuối vẻn vẹn hơn một canh giờ, Vân Hiểu Nguyệt ngữ khí đều thật bình thản, không có quá phập phồng, nhưng là giọng nói kia đau đớn thật sâu, một lần lại một lần gặp phản bội cùng hận ý, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, làm Bạch Diệp nghe được lòng đau như cắt, nước mắt một giọt lại một giọt, không dừng được, làm ướt vạt áo trước ngực!
Điệp nhi của hắn a, bảo bối hắn đặt ở lòng bàn tay dè dặt cẩn trọng che chở a, thiên hạ hắn để ở trong lòng yêu vẻn vẹn mười bảy năm a.
Thì ra lại bị nhiều khổ như vậy, hoá ra ngắn ngủn một năm rưỡi này nàng đã gặp phải những chuyện kinh khủng mà người bình thường có lẽ cả đời cũng gặp không một lần, điều này làm cho hắn như thế nào không đau không hối?
“Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi…"
Chôn sâu ở cần cổ của nàng, Bạch Diệp không biết nói cái gì để an ủi nàng, bởi vì lời nói bây giờ đều có vẻ không có tác dụng, trừ bỏ gọi nàng, ôm nàngthật chặt, cảm thụ nàng, hắn cái gì đều không làm được!
“Diệp…"
Vân Hiểu Nguyệt nắm giữ tay hắn, nhẹ nhàng nỉ non, nước mắt Bạch Diệp ấm áp thấu qua quần áo mỏng manh thấm ướt da thịt của nàng, chậm rãi thấm vào trong lòng nàng.
Đem đau đớn trong lòng nàng chậm rãi vuốt lên, thư thái tươi cười dần dần hiện lên, trong mắt sương lạnh chậm rãi hòa tan, mắt đẹp khép lại, Vân Hiểu Nguyệt thả lỏng tựa vào trong ngực của hắn, trong lòng dòng nước ấm mạnh xuất hiện:
" Phụ thân, mẫu thân, thật ra các người nói không có sai, tình yêu, thật sự có thể cho người ta quên tất cả đau, trước kia ta quá mức kiêu ngạo, chưa từng cho mình cơ hội.
Hiện tại ta sống lại ở dị thế, tuy rằng đã trải qua rất nhiều thống khổ, lại cũng nhận được chuyện đau lòng nhiều hơn yêu, ta sẽ hảo hảo điều chỉnh mình, hảo hảo hồi báo những người yêu ta, vận dụng trí tuệ của ta, diệt trừ hết thảy trở ngại hoặc người ngăn trở chúng ta cùng một chỗ!
“Nguyệt Nhi, về sau, đại ca nhất định sẽ hảo hảo yêu nàng, thương nàng, cưng chìu nàng, về phần những người làm cho nàng thống khổ, ta một người cũng sẽ không bỏ qua, cho nên Nguyệt Nhi, đừng thương tâm, được không?"
Thật lâu sau, Bạch Diệp chậm rãi ngẩng đầu, đau lòng nói.
“Được!"
Lẳng lặng nhìn mắt Bạch Diệp bị nước mắt tràn ngập xong càng thấy trong suốt sáng ngời, bên trong như biển triền miên ôn nhu tràn đầy vây quanh nàng, nụ cười ngọt ngào, càng khuyếch càng lớn, ngẩng đầu, nàng chủ động hôn lên môi của hắn.
Môi của hắn, tươi mát mang theo hơi hơi mặn, là mùi vị nước mắt hắn, hút vào trong miệng, biến thành nồng đậm ngọt, nụ hôn của hắn, sâu như vậy, nóng cháy triền miên như vậy, mùi vị quen thuộc làm cho người ta mê say, làm cho người ta trầm luân.
Đầu lưỡi mỗi một lần giao nhau đều khiến cho tình cảm mãnh liệt trong nàng run rẩy, mắt khép hờ, môi anh đào tràn ra nhỏ vụn rên rỉ, nàng, muốn cảm thụ hắn nhiều hơn!
Bàn tay mềm chậm rãi hiện lên của hắn ngực, cách lớp áo mỏng manh, xoa chấm tròn đáng yêu, khẽ chậm vê, hài lòng cảm nhận được thân hình Bạch Diệp chợt căng thẳng, ý cười nghịch ngợm hiện lên.
Đem cái lưỡi thơm tho từ trong miệng hắn rút về, một tấc một tấc cuốn vào trong miệng, lướt qua cằm, hôn lên yết hầu của hắn.
“Ân, Nguyệt Nhi…"
Tuấn nhan Bạch Diệp dường như dính vào hỏa diễm thành rặng mây đỏ, cánh tay khóa nhanh, khó nhịn than nhẹ, con ngươi luôn luôn ôn hòa như gió cũng dính vào nhàn nhạt hồng, bốc lên lửa, làm cái tay không bị thương kia của hắn, bản năng trợt vào trong ngực nàng rộng mở vạt áo, kéo ra trói buộc, cầm đầy tay trắng mịn.
“Diệp, ta yêu chàng!"
Quen thuộc hỏa diễm lại cuốn tới, không có quá nhiều do dự, Vân Hiểu Nguyệt mở vạt áo của hắn, lộ ra đường cong hoàn mĩ, như bạch ngọc ôn nhuận trong ngực.
Lúc này, da thịt kia lóe sáng bóng, cư nhiên dính vào nhàn nhạt, mỹ kinh người, mị kinh người, làm cho người ta si mê!
“Nguyệt Nhi…
Đừng như vậy, ưm…"
Trước ngực bị ngậm vào trong miệng ấm áp, đầu lưỡi đè ép làm Bạch Diệp điên cuồng, không tự chủ tăng thêm lực đạo trong tay, học bộ dáng của nàng, dùng đầu ngón tay kìm, phát tiết khó nhịn nhiệt liệt.
Trời ạ.
Quả thật là học sinh thông minh nha!
Dưới đáy lòng kinh thán, Vân Hiểu Nguyệt không khách khí chút nào một đường đi xuống hôn tới, khi hắn lộ bụng nàng khêu gợi trên rốn nhiều đóa hồng mai, hướng tới chỗ thần bí đi kia vòng quanh.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa “Cốc cốc cốc", theo sau thanh âm Vương Bình cung kính truyền đến:
“Điện hạ, vừa mới Tần Vương gia Thanh Long quốc đưa tới bái thiếp, giữa trưa muốn tới thăm Điện hạ, Điện hạ gặp sao?"
Bạch Diệp cả người cứng đờ, chợt từ trong dục vọng bừng tỉnh, xem thấy mình cả người bộ dáng sắp trần trụi, mặt nháy mắt cháy được đỏ bừng, lập tức rút tay về, lấy chăn bông đắp lên hai người, lắp bắp nói:
“Nguyệt…
Nguyệt Nhi…
Thực xin lỗi, đại ca lại mất khống chế!"
Đáng chết, Vương Bình này, thế nào tựa như cái u linh, khi nào không đến thời điểm mấu chốt lại đến, hại ta thất bại trong gang tấc, chưa ăn được đại ca tinh khiết, tức chết rồi!
“Ai nha nha, gặp đi gặp đi, sớm muộn gì cũng gặp, chúng ta trước dùng cơm trưa, ta đói bụng rồi!"
Tức giận vùi vào trước ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt ai oán nói.
“Nguyệt Nhi…"
Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt thất bại làm Bạch Diệp bật cười:
“Nàng nha đầu này, đại ca yêu nàng, cho nên còn sợ ủy khuất nàng, chờ chuyện của đại ca xong xuôi, chúng ta liền thành thân, được không?"
“Thành thân?"
Vân Hiểu Nguyệt giảo hoạt cười.
“Chàng gả cho ta, đúng không?"
“Ách? Nguyệt Nhi là thật sao?"
Bạch Diệp ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên!"
“Hảo, chỉ cần Nguyệt Nhi cao hứng là được!"
Sủng nịnh cười cười, Bạch Diệp không có nhiều do dự, gật đầu cười yếu ớt.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy nga!"
Đang cầm khuôn mặt tuấn tú của hắn, Vân Hiểu Nguyệt lại hôn lên…
Đột nhiên!
“Điện hạ, tiểu nhân đáp lời nên như thế nào?"
Ngoài cửa Vương Bình thật lâu không có nghe được đáp lại, không xác định hỏi tới một tiếng.
Ai…
Bất đắc dĩ thở dài, Vân Hiểu Nguyệt giương giọng đáp:
“Thỉnh hắn qua phủ đi, đem bữa trưa đưa vào đi."
“Vâng!"
Bạch Diệp tay chân không tiện, tự nhiên là Vân Hiểu Nguyệt tự mình đút hắn ăn, mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu, Bạch Diệp cười đến hạnh phúc.
Hai không chút nào kiêng kị Vương Bình tổng quản đứng một bên. Mà Vương Bình, từ lúc thấy trước ngực Vân Hiểu Nguyệt lộ ra tấm ngọc bội, ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ vẫn chưa từng rời đi trước ngực của " hắn ".
Sau đó xem bộ dáng bọn họ ngọt ngào như thế, mắt càng choáng váng, mãi cho đến hai người ăn xong bữa trưa, vẫn là hỗn hỗn độn độn, ra cửa đụng đầu vào trên khung cửa.
Stop, ra vẻ cây già kích thích chim!
Vương Bình nhìn ngọc bội biểu hiện ra ánh mắt kỳ quái, làm Vân Hiểu Nguyệt thật kinh ngạc, bất quá, nàng còn không có cơ hội hỏi rõ thì thị vệ thông báo, Tần Vũ tới!
Đối Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt cũng không có hận ý quá lớn, chỉ là bởi vì hắn là đệ đệ Tần Ngạo, cho nên thật sự đối với hắn sinh ra không có hảo cảm mà thôi.
Vốn muốn tránh ra hắn, chẳng qua, Tần Vũ nếu thấy Bạch Diệp, tất nhiên liền sẽ biết Bạch Diệp kỳ thực chính là Vân Trần Viễn, bọn họ làm bằng hữu lâu như vậy, muốn dùng cái lý do “Diện mạo tương tự" như vậy là qua loa tắc trách.
Hơn nữa, hiện tại hắn đã là Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc, tương lai Thái Tử, chân tướng đằng nào chẳng biết, thành ra không cần giấu diếm, hắn không giấu diếm, bản thân nàng giấu làm gì?
Biết thì biết, nam nhân bên nàng hiện tại nhiều như vậy, người người đều không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, làm sao phải sợ hắn?
“Nguyệt Nhi, nàng quyết định muốn gặp hắn sao?"
Bạch Diệp nghiêng dựa vào bên giường, nhìn Vân Hiểu Nguyệt ngồi ghế tựa ở một bên vẻ mặt không ngừng biến ảo, ôn hòa hỏi.
“Ân, Diệp, dù sao hắn hiện tại tin tức cũng đưa đi không ra, đợi đến lúc Tần Ngạo biết, phỏng chừng ta đã rời đi nơi này, hơn nữa, cho dù hắn biết ta ở chỗ này thì thế nào? Hắn đã chiếu cáo thiên hạ Vân Nhược Điệp đã chết, Điệp Hậu của hắn đã táng đến Hoàng lăng, hắn còn muốn tự tát mình hay sao? Hắn để ý cái ghế kia như vậy sẽ vượt qua hết thảy tất cả, làm gì để ý đến ta?"
Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói, mắt đẹp hận ý thật sâu.
Bạch Diệp ánh mắt hơi hơi chợt lóe, thật sâu nhìn nàng, không nói gì, một tia lo lắng, chậm rãi lướt qua đôi mắt, nháy mắt lại biến mất!
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến nhẹ nhàng tiếng bước chân, Tần Vũ tới.
“Thanh Long quốc Tần Vũ, nghe nói Đại Hoàng tử điện hạ bị thương, đặc biệt đến bái kiến!"
Âm thanh trong trẻo trước sau như một trấn định, đi vào cửa Tần Vũ hơi hơi thi lễ, lấy ra cử chỉ tôn trọng.
“Tần Vương gia mời ngồi, Bạch Diệp không thể đứng dậy đáp lễ, thỉnh thứ lỗi!"
Bạch Diệp cười nhẹ, ôn hòa nói.
Thanh âm quen thuộc, làm Tần Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ nằm ở trên giường kia, bỗng nhiên trợn to hai mắt, có chút bất khả tư nghị la:
“Trần Viễn, ngươi là Trần Viễn?"
“Tại hạ tên là Bạch Diệp, Vân Trần Viễn, đã chết, Tần Vương gia, đúng không?"
Bạch Diệp không có chính diện trả lời, cười nhạt một tiếng.
“Đã chết???
Đúng rồi, là chết, là uống thuốc độc tự sát, xác chết là Bổn Vương tự tay vùi lấp, đích xác đã chết, Điện hạ, là Tần Vũ nhận lầm người, thật có lỗi!"
Tần Vũ ngẩn ra, trong mắt nhất thời chứa đầy buồn bã thật sâu, trên mặt lại hiện lên thoải mái tươi cười, mặt mày cong cong, liền ngay cả lông mi nồng đậm cũng nổi lên nhu nhu gợn sóng, giống như thật lâu tới nay khúc mắc rốt cục bị giải khai một loại.
“Không sao, tại hạ không có để ý, Vương gia mời ngồi!"
“Cảm ơn!"
Khẽ vuốt càm, quay người lại, Tần Vũ đã nhìn thấy Vân Hiểu Nguyệt ngồi ở một bên đang ở yên tĩnh phẩm trà, bởi vì cúi đầu, cho nên thấy không rõ mặt.
Nhưng là tư thế hơi vểnh ngón út cùng tao nhã kia ở trong lòng của hắn nhớ lại không dưới ngàn lần, quen thuộc như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai!
“Điệp nhi, ngươi là Điệp nhi, Điệp nhi…"
( Ụt: Khúc này mà " nàng " thấy nó sao sao ý, nên để là " ngươi ")
Tần Vũ một cái bước xa tiến lên, kích động tay muốn ôm, chén trà Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng được nâng lên:
“Tại hạ Vân Hiểu, cũng không gọi là Điệp nhi nga!"
“Nhược Điệp, nàng gạt được người khác, không lừa được ta, mỗi một động tác của nàng, ta đều chặt chẽ nhớ ở trong lòng, nàng chính là Điệp nhi, ta thật xác định!"
Tần Vũ rút tay về, trong mắt tràn đầy thật sâu đau đớn, khổ sở nói.
“Tần Vương gia, người quên sao?
Vân Nhược Điệp đã táng vào Hoàng lăng, nàng đã chết, không phải sao?"
Đem chén trà bỏ lên trên bàn, Vân Hiểu Nguyệt bên môi nổi lên một tia cười nhạt, ngước mắt lẳng lặng nhìn hắn.
“Điệp nhi…"
Suy sụp than nhẹ, Tần Vũ vô lực ngã ngồi trên một ghế đệm, tuấn mỹ trên mặt che kín thần sắc thống khổ,gắt gao nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt mặt vân đạm phong khinh.
“Ta hiện tại, gọi là Vân Hiểu Nguyệt, Tần Vũ, không nên nhầm lẫn, ân?"
Nâng chung trà lên nhẹ nhàng giơ một chút, Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt nhắc nhở.
“Vân Hiểu Nguyệt sao?
Nàng tên là Vân Hiểu Nguyệt sao?
Hảo, kia…
Ta gọi nàng Nguyệt Nhi được không?"
Tần Vũ một mặt hi vọng nhìn Vân Hiểu Nguyệt.
“Nguyệt Nhi sao?
Tên này, là người thân nhất mới có thể kêu ta, hơn nữa ta bây giờ còn là thân nam nhi, gọi Vân Hiểu, ngươi kêu ta đại phu hoặc là Vân Hiểu cũng có thể, ân?"
“Ta…
Hảo, Vân Hiểu, ngươi có biết hay không, ta tìm ngươi tìm đã lâu rồi, Hoàng huynh hắn…"
“Im miệng!"
Vân Hiểu Nguyệt giận tím mặt:
“Tần Vũ, ngươi nếu nhắc lại tên này, chúng ta liên bằng hữu cũng không cần làm nữa.
Hắn sống hay chết, cùng ta không liên quan?"
“Điệp…
Không là, Vân Hiểu, ngươi hận hắn như vậy sao?"
Vân Hiểu Nguyệt ánh mắt lạnh như băng làm Tần Vũ ngẩn ra, theo bản năng âm lượng thấp xuống.
“Ngươi hôm nay, là tới gặp Bạch Diệp, mà không phải đến cùng thảo luận người kia, ta đi ra ngoài hít thở không khí, các ngươi vãn chuyện đi!"
Đè nén xuống tức giận, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi!
“Tần Vũ, để cho nàng đi thôi, đừng đuổi theo, nếu không nàng cũng sẽ hận ngươi!"
Bạch Diệp vội vàng lên tiếng kêu Tần Vũ muốn đuổi theo đi ra ngoài, Tần Vũ bước chân bị kiềm hãm, sững sờ nửa ngày, suy sụp không nói, xoay người ngồi trở lại ghế dựa.
“Ngươi có biết hay không Nguyệt Nhi ở trong cung đã nhận bao nhiêu khổ? Ngươi có biết hay không nàng rời hoàng cung lại bị bao nhiêu tội mới gặp ta?
Tần Vũ, Nguyệt Nhi thật vất vả tìm được cuộc sống mình muốn, nếu ngươi thật sự yêu nàng, sẽ không ép nàng, có loại đau có thể tha thứ, có loại đau là khắc cốt ghi tâm, làm sao có thể quên?"
Bạch Diệp ánh mắt ẩn hàn khí, tiếp tục mở miệng:
“Tần Vũ, ta biết ngươi thích Nguyệt Nhi, đáng tiếc ngươi là đệ đệ của hắn, lấy tính tình Nguyệt Nhi bây giờ, nhất định là không muốn nhìn lâu đến ngươi, cho nên, các ngươi còn chưa có khả năng gặp nàng, nếu ngươi muốn biết chuyện của nàng, cứ đến hỏi ta đi, ngươi thủy chung là huynh đệ của ta a!"
“Diệp…"
Tần Vũ cảm động nhìn hắn:
“Cảm ơn ngươi! Chuyện này …
Có thể hay không nói cho ta, ngươi thế nào lại là Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc đây?"
“Cơ duyên xảo hợp mà thôi, Vũ, đã lâu không gặp, hạ hai bàn cờ đi, như thế nào?"
Bạch Diệp cười nhẹ, chỉ chỉ bàn cờ.
“Hảo!"
Ánh mắt hơi chậm lại, Tần Vũ biết hắn không muốn nhiều lời, gật đầu dời qua bàn cờ, ngồi đến bên giường, cùng đánh cờ.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
“Haizzz…"
Hướng ra khỏi phòng Vân Hiểu Nguyệt một đường đi vội, cũng không có chú ý cảnh sắc chung quanh, thẳng đến trước mắt xuất hiện một tiểu hồ trong suốt, mới dừng ở bên bờ, thở dài ra khí buồn bực trong lòng.
Tần Vũ đáng chết, tự vách áo cho người xem lưng, làm hại tâm tình ta siêu cấp khó chịu.
Hừ, lần sau gặp được nếu là hắn nhắc lại cái tên kia tên ta liền không khách khí! Dựa vào cây to ở bên hồ, Vân Hiểu Nguyệt thở phì phì suy nghĩ.
Đột nhiên, một trận tiếng bước chân hướng về bên này đi tới, rất chậm, còn kèm theo thanh âm nữ tử cúi đầu khuyên giải an ủi, Vân Hiểu Nguyệt tò mò chuyển mắt ra thân cây, tập trung nhìn vào, nháy mắt hiểu, hoá ra, là hai trắc phi vô duyên của Bạch Diệp!
Hai nữ tử đại đô khoảng mười sáu tuổi, đang lúc thanh xuân.
Bên trái một lục y nữ tử, trên cổ tay áo thêu Mẫu Đơn màu lam nhạt, sợi chỉ bạc vẽ ra vài đường vân rõ ràng, vạt áo chi chít Thủy Vân đồ màu lam, trước ngực là phiến gấm vóc màu vàng nhạt bao quấn ngực, thân mình nhẹ nhàng chuyển động váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió phất dương liễu dáng vẻ thướt tha mềm mại, hợp với mặt phấn má đào vừa giận vừa vui, lúm đồng tiền ngọc non mềm tú tươi đẹp so hoa kiều, mắt hàm xuân thủy sắc mặt như nõn nà, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người!
Bên phải một người mặc lụa mỏng màu trắng Mẫu Đơn yên la, váy màu trắng uốn lượn chấm đất thêu hoa mai, chiết eo nhỏ lấy vi bước, cổ tay trắng noãn ẩn dưới lụa mỏng, trên đầu búi tóc uy đọa cắm trâm phượng Bích Ngọc Long, miệng như hàm chu đan, mắt hàm xuân thủy thanh, một cái nhăn mày một nụ cười động lòng người, thật là có điểm hương vị phấn ngấy tô dung kiều ướt át.
Lúc này, hai người được nha hoàn hầu hạ, chính chậm rãi dọc theo bờ hồ tản bộ, bạch y nử tử kia mặt phấn rưng rưng, lam y nữ tử chính là đang an ủi nàng đây!
Chậc chậc chậc, quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc danh bất hư truyền a, chỉ tiếc Diệp là của ta, các ngươi không có cơ hội, thật có lỗi!
Nhún nhún vai, Vân Hiểu Nguyệt quay trở lại tiếp tục xem cảnh hồ, chẳng qua, nàng không muốn gây chuyện, nhưng là hai nữ nhân kia đã thấy nàng, ra vẻ không muốn buông tha nàng!
“Ngươi…
Chính là Vân Hiểu Vân đại phu sao?"
Chậm rãi tới gần Vân Hiểu Nguyệt, Chu Chỉ Nhi trong lòng vừa tức vừa giận, nghĩ nàng đường đường cháu gái Uy Vũ Tướng quân, hoa danh vang Hoàng thành, bao nhiêu hậu duệ hoàng tôn quý tộc đều tới cầu hôn, nàng đều không có đáp ứng.
Đơn giản là lần trước ở trong cung ngẫu nhiên gặp đương kim Đại Hoàng tử điện hạ kia như thiên nhân một loại, một trái tim của nàng, liền hoàn toàn bị đánh cắp.
Cho nên nàng năn nỉ phụ thân, đem bản thân hứa cho hắn, may mà, nàng đã được như nguyện, tuy là trắc phi, nhưng nàng đối với mình cực có lòng tin.
Nàng tin tưởng dựa vào thủ đoạn của nàng, cháu gái Thừa tướng Tôn Như Yên nhất định không phải là đối thủ của nàng, đại hôn xong, vị trí chánh phi nhất định là của nàng, sau đó là ngai vàng Hoàng hậu.
Không nghĩ tới, lương nhân bị ám sát, bị trọng thương, đại hôn lùi lại, nàng tiến cung năn nỉ cô là đương kim Hoàng hậu nương nương, muốn trước vào ở phủ Hoàng tử, hi vọng bản thân hiền lương thục đức có thể làm cho Bạch Diệp thật sâu ham mê bản thân.
Không lường trước nửa đường nhảy ra cái Trình Giảo Kim, vào phủ đến bây giờ đã được một ngày một đêm, ngay tẩm cung của hắn cũng không đến gần được, còn bị nhét vào bắc uyển xa xôi này, làm cho nàng làm sao có thể cam tâm?
Nàng âm thầm mua được tỳ nữ mới biết được,Đại Hoàng tử điện hạ từ khi gặp được Vân Hiểu kia, liền thật sâu mê luyến người nam tử này, hai người cả ngày trốn ở trong phòng không đi ra, lại còn đồng bữa đồng ngủ, thật sự là hơi quá đáng!
Hiện tại rốt cục thấy được nam tử dụ dỗ này, quả nhiên bộ dạng so nàng còn mỹ, nàng đương nhiên không thể bỏ qua, không cần suy nghĩ, liền vọt tới quát lớn nói.
“Có việc?"
Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt lườm một cái nữ nhân vẻ mặt ghen ghét này, đạm mạc hỏi.
“Hừ, gương mặt dụ dỗ, ngươi biết ta là ai không?"
Chu Chỉ Nhi hung tợn chất vấn.
“Ngươi là ai, có liên quan gì đến ta đâu?"
Vân Hiểu Nguyệt tâm tình vốn cũng không tốt, ngữ khí tự nhiên cũng sẽ không thể tốt.
“Quả thật là người hạ đẳng, một chút quy củ cũng không có, ta là cháu gái Uy Vũ Tướng quân, đường đường trắc phi phủ Hoàng tử, ngươi thấy ta cư nhiên không hành lễ, thật sự là chán sống, còn không quỳ xuống cho bản nương nương!"
Chu Chỉ Nhi gương mặt kiêu ngạo, lớn tiếng nói.
“Trắc phi?"
Vân Hiểu Nguyệt khinh thường nàng liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới một cái:
“Bạch Diệp khi nào thì cưới ngươi, ta thế nào không biết?
Ngươi xác định ngươi có thể trở thành trắc phi sao?
Hừ, lăn xa ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!"
“Cái gì? Ngươi hồ ly tinh không biết xấu hổ này, một nam sủng thôi mà còn không quy củ như vậy, người đâu, bắt " hắn " cho bản nương nương!"
Chu Chỉ Nhi sắc mặt xanh mét gào to.
“Chu tỷ tỷ không nên!"
Một bên Tôn Như Yên mặt trắng bệch, vội vàng lôi kéo ống tay áo Chu Chỉ Nhi:
“Vân đại phu là người của Điện hạ, như vậy không tốt đâu!"
“Cái gì không tốt? Chúng ta vào đây ở, chính là chủ tử danh chính ngôn thuận trong phủ, hắn một nam sủng gặp không được người, chẳng lẽ ta không dám đánh?
Hừ, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi không quỳ xuống khấu đầu ba cái cho ta, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Chu Chỉ Nhi nổi giận đùng đùng quát.
Tác giả :
Quân Tử Nhan