Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 39: Đột nhiên gặp nhau

Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 39: Đột nhiên gặp nhau

Bởi vì đang vội, đoàn người trừ bỏ buổi tối ngủ lại khách điếm, cơ hồ đều chạy đi.

Lại nói thời gian đa số đều là đi đường tắt rất nhàm chán.

Vân Hiểu Nguyệt thay nam trang dứt khoát mua một con ngựa, cùng hắc y, bạch y phóng ngựa chạy băng băng, cũng là vô cùng thích ý.

Bạch Hổ quốc không giống với Huyền Vũ quốc, Huyền Vũ quốc bởi vì diện tích nhỏ cho nên thành trấn khoảng cách không quá xa.

Nhưng là Bạch Hổ quốc diện tích kém không xa Thanh Long quốc cho nên khoảng cách hơi xa.

Hơn nữa Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phát hiện, tình huống đồng ruộng Bạch Hổ quốc thật không tốt, đã là đầu hạ, theo lý mà nói, khắp nơi đều hẳn là một mảnh mạ xanh biếc giống như lúc nàng rời Thanh Long quốc.

Nhưng là Vân Hiểu Nguyệt phát hiện nông nghiệp không thể so sánh với Thanh Long quốc, Bạch Hổ Quốc đồng ruộng tiêu điều xác xơ, những địa phương tương tự nơi này ở Thanh Long liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ bên kia mà chỉ có một màu xanh biếc, nơi này cơ hồ nhìn không thấy.

Nông nghiệp là đặc điểm cơ bản thiết yếu của một quốc gia phát đạt thịnh vượng. Nhất là một quốc gia như Bạch Hổ quốc, dân cư đông, không có đủ lương thực thì đừng nói đến phát triển.

Với điểm này thì Vân Hiểu Nguyệt không thể không bội phục Tần Ngạo. Hắn rất coi trọng việc phát triển nông nghiêp, hơn nữa lại có chế độ có lợi cho nông dân, tuy rằng không hợp với công bằng công chính nhưng là ở thời đại phong kiến, điểm này cho thấy hắn rất cơ trí.

Xem ra, Thanh Long quốc luôn luôn ổn định đứng đầu tứ quốc, cũng không phải là tự nhiên mà được, chẳng qua, mối thù giết con, nhất định phải báo!

Cho nên Tần ngạo, trò chơi, rất nhanh sẽ bắt đầu!

“Vân công tử, ngươi không sao chứ?"

Một bên bạch y thấy Vân Hiểu Nguyệt vừa đi vừa nhìn hai bên đồng ruộng ngẩn người, sau đó mắt đẹp lí đột nhiên tràn ra sát khí, tâm cả kinh, nhịn không được hỏi.

“Không có việc gì! Bạch y, các ngươi chờ ta trong chốc lát, ta đi xem."

Nhanh chóng ngăn chận hận ý trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, phóng ngựa hướng một bên đồng ruộng phi tới.

Nhảy xuống ngựa, Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu nhìn, phát hiện trong ruộng nước rất ít, xhir xấp xỉ rễ mạ, có nhiều chỗ nước đã cạn, cho nên trong ruộng mạ mọc thật không tốt, ẩn ẩn lộ ra khô vàng.

Nhìn khắp mọi nơi, Vân Hiểu Nguyệt bừng tỉnh, hoá ra đại đô Bạch Hổ quốc vì địa hình đồi núi, địa phương bằng phẳng xây phòng ở.

Vì vậy, cày ruộng chỉ có thể khai khẩn ở khá cao, điều này sẽ đưa đến một phần rất lớn đồng ruộng thiếu nguồn nước, đây là lý do vì sao không tốt!

“Nguyệt Nhi, nàng đang làm gì?"

Thấy Vân Hiểu Nguyệt đứng ở đàng kia trầm tư thật lâu sau, Tư Đồ Viễn đi xuống xe ngựa, mỉm cười hỏi.

“Viễn, ngươi đã nói nguyện vĩnh viễn trung thành với ta, phải không?"

Vân Hiểu Nguyệt không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.

“Vâng, như thế nào?"

Tư Đồ Viễn ngẩn ra, đứng ở bên cạnh nàng, có chút khó hiểu.

" Viễn, hài tử của ta, chết trong tay Tần Ngạo, người nhà của ta cũng chết trong tay Tần Ngạo, ta muốn báo thù, ngươi, muốn ngăn cản ta, hay là đi theo ta?"

Nghiêng đầu con ngươi đen trong suốt xinh đẹp nhìn Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc khinh ngữ.

“Nguyệt Nhi, ta đã mất đi nàng một lần, không muốn mất đi nàng lần thứ hai, cho nên vô luận nàng muốn ta làm cái gì, cho dù muốn ta ngay bây giờ đi ám sát Tần Ngạo, ta cũng tuyệt đối sẽ không chùn tay!"

Tư Đồ Viễn kiên định nói.

“Thật sao?

Trước kia, ngươi không là thật trung với Thanh Long quốc sao?"

“Vâng, Nguyệt Nhi, ta là người Thanh Long quốc, cũng không muốn nhìn mọi người Thanh Long quốc trở thành vong quốc nô, nhưng là Nguyệt Nhi, nàng trung tâm là của ta, đổi lấy là lợi dụng, là thống khổ, tối hôm đó đại hỏa: hỏa hoạn, Tư Đồ Viễn đã chết ở Thanh Long quốc.

Hiện tại còn sống, là Tư Đồ Viễn chỉ thuộc về Vân Hiểu Nguyệt, Nguyệt Nhi muốn làm người quốc gia nào, ta liền làm người quốc gia đó, cho dù chết, tuyệt không phản bội!"

“Hảo! Viễn, ngươi phải nhớ kỹ ngươi hôm nay nói nga, chúng ta đi thôi."

Vân Hiểu Nguyệt hài lòng nở nụ cười, dắt Tư Đồ Viễn thủ, đi hướng xe ngựa.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, Vân Hiểu Nguyệt ngồi trở lại trong xe, giúp Tư Đồ Viễn bắt đầu vận khí chữa thương, nàng phải khiến Tư Đồ Viễn trong thời gian ngắn nhất hoàn toàn khôi phục võ công, nàng còn có rất nhiều việc muốn hắn đi làm đây!

Nhiều năm không có chiến loạn, căn bản là thái bình, cho nên đoàn người rất nhanh đã đến Bạch Đạm thành cách Hoàng thành Bạch Hổ quốc không xa.

Tới gần Hoàng thành, tự nhiên náo nhiệt khác thường, buổi tối bốn người vào ở khách điếm, đến nhã gian dùng cơm.

thức ăn cũng không tệ, hương vị cũng tạm được, Vân Hiểu Nguyệt gọi một bình rượu nhạt, cùng mấy người chậm rãi ăn.

Còn chưa ăn được bao lâu, liền nghe thấy cách vách truyền đến một trận ồn ào, sau đó là thanh âm cái bàn di động, xem ra có khách nhân tới, tận lực bồi tiếp một trận hàn huyên thanh âm khách sáo, xem ra người tới còn thật nhiều!

Vân Hiểu Nguyệt nhăn nhíu mi, không nói gì, chính là tăng nhanh tốc độ dùng cơm, ăn ăn, cách vách bắt đầu nhập đề, nội dung bọn họ nói chuyện đưa tới hứng thú cho Vân Hiểu Nguyệt, nghiêng tai lắng nghe:

“Uy, ta nói cho các ngươi biết, Hộ Quốc Tướng quân Bạch Bằng Triển của chúng ta đã bí mật về tới kinh thành, các ngươi nghe nói không?"

“Bạch Bằng Triển?

Không phải là đang trấn thủ Bắc cương, Tướng quân trẻ tuổi nhất Bạch Hổ quốc chúng ta? Ngươi đây không phải là nói nhảm sao?

Đại hoàng tử điện hạ của chúng ta đại hôn, quần thần đều phải hồi kinh, hắn tự nhiên cũng phải trở về a!"

“Đúng vậy, qua năm ngày nữa, đại hoàng tử điện hạ của chúng ta sẽ cưới, cưới cháu gái Tôn Thừa tướng cùng Uy Vũ Tướng quân Chu tướng quân gia, đều là giai nhân tài mạo song toàn, hai đóa hoa Hoàng thành chúng ta, thật sự là diễm phúc sâu!"

“Cắt, lão Nhị, lau nước miếng của ngươi, nữ tử như vậy, là chúng ta có thể tưởng tượng?

Đại hoàng tử bộ dạng đẹp như thế, lại hòa ái như vậy, ta lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa thấy qua hoàng tử giống hắn đối thần dân chúng ta tốt như vậy!

Từ lúc Đại Hoàng tử điện hạ trở về một năm nay, cách mỗi mười ngày, Đại Hoàng tử điện hạ nhất định sẽ đi tuần một lần, ai có khó khăn cùng oan khuất, là có thể khiếu nại, điện hạ nhất định sẽ thụ lí.

Ngươi xem, Hoàng thành chúng ta, hiện tại hẳn là chỗ an toàn nhất cả Bạch Hổ quốc, trong triều đình trước kia quan viên hay tham ô đút lót, hiện tại đều rúc đầu không dám tùy tiện làm ầm ĩ, liền ngay cả Nhị Hoàng tử, cũng ngoan rất nhiều, không còn đi khắp nơi khi nam bá nữ, cũng là công lao Đại Hoàng tử a!"

“Đúng vậy, theo ta thấy, Đại Hoàng tử này, mười phần mười chính là Thái Tử tương lai Bạch Hổ quốc chúng ta, Bạch Hổ quốc chúng ta có Hoàng Thượng như vậy, thật là phúc khí thần dân chúng ta đây!"

“Đúng vậy! Người trong thôn chúng ta, người người đều ủng hộ Đại Hoàng tử, đứa con lớn nhất của ta là tiểu binh trong quân doanh, ngày đó khi hắn về nhà vụng trộm nói cho chúng ta là phát hiện ở trong quân có rất nhiều tướng lãnh đều ủng hộ lập Đại Hoàng tử vì Thái Tử.

Ta nhận thấy đây là chuyện tất yếu, không chừng lần này Đại Hoàng tử đại hôn, Hoàng Thượng sẽ tuyên bố a!"

“Ta thấy rất đúng! Các ngươi nghĩ đi, Hoàng Thượng nhiễm bệnh nhiều năm, nghe nói gần nhất thân thể kém hơn, Đại Hoàng tử có năng lực như vậy, tự nhiên tìm về hắn muốn nhường hắn làm hoàng đế!

Bất quá kỳ quái là, Đại Hoàng tử này làm sao có thể từ nhỏ liền đưa đến dân gian đây? Ta cuối cùng cảm thấy lý do có chút gượng ép."

“Tiểu Tam a, Hoàng Thượng không phải là hạ chỉ nói qua Đại Hoàng tử từ nhỏ yếu ớt, phương trượng Hộ Quốc tự đề nghị đưa hắn đến dân gian à?

Hoàng Thượng nói như thế nào, chúng ta liền nghe thế ấy.

Hơn nữa, trong hoàng cung phức tạp như thế, nguyên nhân chân chính, làm sao có thể cho dân chúng chúng ta biết?

Ta quản hắn từ đâu tới, chỉ cần là con Hoàng Thượng chúng ta, có năng lực suy nghĩ cho chúng ta, ta liền ủng hộ hắn!"

" Chúng ta cũng đừng thảo luận những thứ này, đồ ăn đều lạnh, cơm nước xong sớm đi ngủ, ngày mai còn muốn đuổi tới Hoàng thành đây.

Mấy ngày nữa chính là đại hôn Đại Hoàng tử, rất nhiều người đều vọt tới Hoàng thành, cũng không biết có khách điếm hay không, không chừng ăn ngủ đầu đường cũng nên.

Ta đời này, có thể tận mắt thấy ta Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu tương lai một lần, cũng không uổng cuộc đời này!"

“Ha ha…"

Mọi người cười vang, không khí càng thêm nhiệt náo, Vân Hiểu Nguyệt nghe nghe, Đại Hoàng tử dân gian này được quân tâm cùng dân tâm như thế, liền suy nghĩ: sao người như vậy có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, bắt sống nhiều người tâm như vậy đâu?

Xem ra, Đại Hoàng tử này, cũng không phải nhân vật đơn giản đâu, đạo làm vua, đầu tiên có được dân tâm. Rất có đầu óc, người lợi hại, thực có kiến thức!

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, bốn người tiếp tục đi, trải qua trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, Tư Đồ Viễn thương thế cơ bản khỏi hẳn, nội lực cũng khôi phục 3, 4 phần, không cần phải ngồi ở trong xe ngựa nữa, cho nên lui xe ngựa, Tư Đồ Viễn cưỡi ngựa, bốn người cùng nhau hướng Hoàng thành mà đi.

Ước chừng được hơn hai canh giờ, Hoàng thành Bạch Hổ quốc, cuối cùng đã tới!

Không hổ là Hoàng thành a, còn chưa đi đến, tường thành nguy nga liền nhảy vào mi mắt. Dưới ánh mặt trời ba chữ  “Bạch Hổ thành", khoảng cách thật xa có thể nhìn thấy.

Trên tường thành các tướng sĩ đứng lại thẳng tắp, trên người khôi giáp cùng vũ khí trong tay, ánh sáng màu bạc phản chiếu. Khí thế rộng rãi, làm cho lòng người không khỏi sinh ra một loại cảm giác sùng kính.

Bất quá, dựa vào tâm mà nói, Hoàng thành Bạch Hổ quốc, không bằng Thanh Long quốc, có lẽ đây là vì nước nhà của mình một thời đi!

Ai, lại là Hoàng thành.

Xem ra, Vân Hiểu Nguyệt ta cùng Hoàng thành vẫn là rất có duyên, trừ bỏ Hoàng thành Thanh Long quốc, vào Hoàng thành Bạch Hổ quốc, thấy qua Hoàng thành Huyền Vũ quốc.

Có cơ hội, còn muốn đến Hoàng thành Chu Tước quốc đi đi dạo, liền đủ!

Thở dài, không biết tại sao, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng đột nhiên sinh ra một tia cảm khái, lôi kéo dây cương, nhanh chóng hướng Hoàng thành mà đi.

Xuống ngựa đi vào đại môn, không khí phồn hoa náo nhiệt nghênh đón, người cũng thiệt nhiều a!

Đường đi phi thường rộng lớn, hai bên đầy quán nhỏ buôn bán, nhiệt tình thét to. Hai bên đường, có rất nhiều cửa tiệm, người ra ra vào vào rất nhiều. Dõi mắt nhìn, tất cả kiến trúc đều là tráng lệ, tinh xảo hoa mỹ. Dưới ánh mặt trời có vẻ loá mắt.

Người người vui vẻ ra mặt, có chủ quán, trước cửa dưới mái hiên đã bắt đầu buộc lên dây lụa màu đỏ, xem ra, không riêng gì Hoàng thành, liền ngay cả dân gian, nhà ở tích cực chuẩn bị chúc mừng đây!

“Nguyệt, chúng ta là đến chỗ đại ca nàng trước, hay là dùng bữa trước?"

Tư Đồ Viễn tới gần Vân Hiểu Nguyệt, thấp giọng hỏi.

“Viễn, đến nơi này, không nên gọi ta Nguyệt Nhi, sẽ lộ tẩy, nhớ kỹ, phải gọi ta chủ tử, ân?"

Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, phân phó nói.

“Vâng, chủ tử!"

Tư Đồ Viễn trong mắt tràn đầy ý cười, hỏi lần nữa:

“Chủ tử, người là dùng bữa trước, hay là đi phủ Tướng quân trước?"

“Đương nhiên dùng bữa trước, đã là giữa trưa, đói chết!"

Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt nhìn hắn, hướng phía trước nhìn qua tửu lâu xa hoa nhất đi đến.

Rất nhanh, tiểu nhị đã đem bốn người đưa lầu hai một gian nhã gian mặt phố, gọi thức ăn, Vân Hiểu Nguyệt ngồi ở trước cửa sổ, hưng trí thưởng thức quán nhỏ buôn bán trong xe đồ chơi nhỏ, gì đó rực rỡ muôn màu, có chút, thật đúng làm Vân Hiểu Nguyệt có chút yêu thích, nàng quyết định chờ mình cơm nước xong sẽ xuống ngay mua một ít chơi đùa.

Hoàng thành dưới chân thiên tử, liền ngay cả đồ ăn cũng đặc biệt mĩ vị, bốn người ăn đến cao hứng.

Đột nhiên, vang lên một trận tiếng chiêng trống, tiếp theo, vài con khoái mã theo ngoài thành chạy tiến vào, liền gõ chiêng liền lớn tiếng nói:

“Đại Hoàng tử điện hạ từ Hộ Quốc tự trở về, xe loan lập tức sẽ vào thành, phụng khẩu dụ Đại Hoàng tử, thỉnh chư vị nhường ra một lối đi, chú ý xem trọng hài đồng, cẩn thận vó ngựa dẫm phải gây thương tổn!"

“Oa ~~ điện hạ đã trở lại, mau mau mau, lão nhân, đem đồ đạc di chuyển, đừng đứng ngây ra đó!"

“Đến đến đến, lui về sau, đến tiệm chúng ta ngồi một lát, nhường đường cho điện hạ!"

????????

Trong lúc nhất thời, trên đường phố náo nhiệt, bất quá, không có cảnh tượng gà bay chó sủa như trên tivi, mọi người rất có trật tự hướng hai bên thối lui, thậm chí ngay cả một binh sĩ cũng không có, trong chớp mắt, mọi người đều thối lui đến hai bên.

Aha, thú vị! Cư nhiên tự giác như vậy? Đại Hoàng tử này rất có thủ đoạn a, lợi hại!

Vân Hiểu Nguyệt lòng hiếu kỳ lập tức đứng lên, đặt chén đũa trong tay xuống, cùng Tư Đồ Viễn cùng nhau tựa vào bên cửa sổ, chờ Đại Hoàng tử này xuất hiện.

Rất nhanh, Vân Hiểu Nguyệt đã nhìn thấy mấy chục Ngự Lâm quân mặc khôi giáp sắp xếp chỉnh tề xếp thành hai hàng, chậm rãi đi vào cửa thành, đi tuốt ở đàng trước vị Tướng quân kia, rõ ràng chính là đại ca Bạch Bằng Triển!

Mặc màu trắng khôi giáp khuôn mặt Bạch Bằng Triển tuấn tú hàm uy, môi xinh đẹp mím thật chặc, một bộ cự nhân cùng bộ dáng khối băng ngoài ngàn dặm, rất đẹp trai a!

Nhớ tới mỗi lần trêu cợt hắn vẻ mặt đáng yêu, Vân Hiểu Nguyệt nghĩ liền cười, một tia nghịch ngợm ý cười đột nhiên nứt ra, Vân Hiểu Nguyệt ngưng khí thành tuyến, lặng lẽ truyền âm nhập mật:

“Đại ca hôm nay thật sự là soái a, mê chết tất cả khuê nữ trên đường cái, từ tiểu nương tử đến ngay cả lão bà bà sáu mươi tuổi cũng không có buông tha, tiểu đệ thật sự là hâm mộ a!"

Trên lưng ngựa Bạch Bằng Triển cả người chấn động, cuối cũng mở to mắt, nhìn phương hướng Vân Hiểu Nguyệt trông lại.

Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì vẫy tay về phía hắn, Bạch Bằng Triển con ngươi đen thanh lãnh đột nhiên tràn ra ti vẻ vui mừng, ý cười môi khẽ nhúc nhích, tình cảm vui sướng tràn đầy:

" Tiểu tử nghịch ngợm kia, rốt cục tới rồi, chờ đại ca, đại ca lập tức đến!"

Gật gật đầu, nhìn theo người nào đó một bộ nghiêm trang đi tới, chậm rãi lái xe loan vào thành.

Xe loan Hoàng tử, một loại đều là màu vàng nhạt, chiếc xe ngựa rộng rãi màu vàng nhạt được ngựa kéo đi. Trên mui xe được khảm một Bạch Hổ hoàng kim.

Đây là dấu hiệu Bạch Hổ quốc, chung quanh cửa sổ xe là màn sa màu vàng nhạt, nhìn không thấy bộ dáng người bên trong.

Vân Hiểu Nguyệt bĩu môi, đang muốn lùi về đầu tiếp tục ăn, đột nhiên thấy màn cửa sổ bằng lụa mỏng đưa ra đôi tay, hai cái tỳ nữ xinh đẹp đem màn sa vén lên, một nam tử mặt mỉm cười, ngồi cạnh cửa sổ, hướng tới đám người hoan hô mỉm cười thăm hỏi.

Đôi đũa trong tay rơi xuống trên mặt đất, Vân Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy ngực giống như nổ tung một loại đau nhức.

Nước mắt lớn chừng hạt đậu lập tức bừng lên, một giọt một giọt rơi trên vạt áo, thế nào cũng dừng không được, muốn há mồm nói chuyện, lại một câu cũng nói không nên lời, kinh hỉ trong nháy mắt, đã bị đau đớn sở bao phủ!

Con ngươi trong suốt xinh đẹp như thuỷ tinh đen thâm thuý. Khuôn mặt hoàn mĩ tuấn dật kia, nụ cười ôn nhu quen thuộc kia, vẻ tuấn tú không gì sánh kịp kia.

Quen thuộc như vậy, tuy chỉ có duyên gặp một lần nhưng lại làm nàng khắc sâu trong trí nhớ, đại ca của nàng Vân Trần Viễn.

Đại Hoàng tử trước mặt này rõ ràng chính là đại ca Vân Trần Viễn của nàng.

“Đại thiếu gia?"

Thấy tận trời nguyệt lệ, Tư Đồ Viễn cuống quít giúp nàng nhìn thử, theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy người trên xe kia, kinh hô lên.

“Đóng cửa sổ, hắc y, bạch y, đem cửa sổ đóng!"

Đột nhiên vùi mặt tiến vào trong lòng Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt đóng chặt hai mắt lại, thương tâm nói, bên tai biên tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, làm cho nàng sắp hỏng mất.

“Này??????  Vâng!"

Hắc y cùng bạch y hoảng sợ, vội vàng đem cửa sổ đóng lại.

“Vì sao, Viễn, vì sao, vì sao liên hắn cũng muốn gạt ta?

Vì sao, hu hu??????"

Tâm, đau quá đau quá, đau đến muốn không thở nổi, miệng vết thương kia lại bị xé rách, đau ý làm Vân Hiểu Nguyệt run run.

Vân Trần Viễn, chàng tại sao muốn gạt ta, chàng thế nào nhẫn tâm như vậy lừa gạt ta, nếu chàng nói yêu ta, hẳn là giả, ngay cả chàng cũng muốn lợi dụng ta, ta hận chàng, hận chàng chết đi được!

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, nàng không nên làm ta sợ, đừng khóc a, có thể đại thiếu gia là có nguyên nhân, ta tìm hắn để hỏi cho rõ được không?

Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi??????"

Tư Đồ Viễn ôm chặt lấy Vân Hiểu Nguyệt, lo lắng không biết như thế nào cho phải!

“Vân cô nương, hắn là Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc Bạch Diệp, có lẽ chính là bộ dạng cùng đại ca của người rất giống mà thôi, người không nên kích động như vậy, được không?"

Bạch y gấp đến độ xông tới, bất chấp vấn đề thân phận, nắm tay lạnh như băng của Vân Hiểu Nguyệt an ủi.

Một bên hắc y con ngươi đen lạnh lùng tràn ra nhè nhẹ lo lắng, không nói được một lời mở cửa sổ ra, nhàn nhạt nói:

" Ta đi tìm hắn hỏi rõ ràng, các ngươi chờ ta!"

“Đứng lại, không cần!"

Vân Hiểu Nguyệt cắn chặt răng ngồi thẳng thân thể, lạnh lùng ngăn cản.

“Hắc y, ta đã xác định hắn là ai, chuyện này, các ngươi ai cũng không được nói, liền ngay cả Câu Hồn cũng không được nói, biết chưa?"

“Hảo!"

Bạch y đáp ứng một tiếng, nhìn về phía hắc y lui trở về, hắc y ánh mắt phức tạp nhìn Vân Hiểu Nguyệt bộ dạng thống khổ, không nói gì, gật gật đầu lui qua một bên.

“Nguyệt Nhi, vì sao không cùng hắn gặp nhau?

Hắn rõ ràng chính là đại thiếu gia, thế nào liền biến thành Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc?

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nguyệt Nhi, ngươi hẳn là rất rõ ràng mới đúng!"

Thấy Vân Hiểu Nguyệt cảm xúc dần dần ổn định lại, Tư Đồ Viễn thì thào nói.

“Biết rõ ràng?

Viễn, hắn lựa chọn chết đi để quay về Bạch Hổ quốc, chính là không hi vọng chúng ta biết hắn còn sống, nếu không hắn hẳn sẽ phái người cho ta biết, đúng không?

Viễn, thật sự là buồn cười, ta còn vẫn cho là ngươi sai, hại ta mất đi đại ca, bây giờ suy nghĩ một chút, ta căn bản chính là đứa đại ngốc.

Có lẽ thời điểm ngươi đi truyền thánh chỉ, hắn cũng đã nghĩ xong đường lui, tương kế tựu kế, dứt bỏ rồi Thanh Long quốc, mà ta thì sao?

Oán trách ngươi, thống hận ngươi, thương hại ngươi, thực xin lỗi, Viễn, là ta rất ngốc, ta quên mất, quyền thế trước mặt, tình thân, tình bạn cùng tình yêu, hết thảy cũng có thể vứt bỏ, Viễn, thực xin lỗi, thực xin lỗi ~~~~"

Đột nhiên nhớ ngày đó nàng đối Tư Đồ Viễn hận, tra tấn hắn.

Người thân mà nàng tin tưởng, làm nửa ngày đều là giả, chỉ có người bên cạnh, mới là người chân chính đáng giá bản thân quý trọng!

“Nguyệt Nhi, đừng khóc, khóc đến lòng ta đều nát!

Ta cũng có sai, không nên đáp ứng Tần Ngạo vì hắn làm việc.

Được rồi,  hiện tại đại thiếu gia không có chết, hắn cũng sắp thành thân, phu nhân dưới cửu tuyền cũng có thể an tâm, nàng không muốn gặp bọn họ chúng ta sẽ không gặp, được không?

Trong nữa đại ca mới nhận của nàng tới đây, thấy một nam tử khóc thành như vậy, rất mất mặt nha!"

Tư Đồ Viễn ôn nhu nói xong, lau chùi của nàng lệ.

“Thành thân?"

Vân Hiểu Nguyệt tâm lại co rụt mạnh, một trận đau đớn bén nhọn tràn ngập toàn thân.

Đúng vậy, Vân Trần Viễn, ngươi thành hoàng tử, vừa muốn thành thân, liền một lúc lấy  hai đại mỹ nhân, thật sự là diễm phúc sâu nha!

Nhưng là vì sao, vì sao lòng lại khó chịu như vậy?

Ta nên đi phá hư hôn lễ của ngươi, vạch trần mặt nạ của ngươi sao.

Hay là lập tức rời đi nơi này, vĩnh viễn không lại gặp ngươi?

Không biết, ta thật sự không biết, ta nên làm cái gì bây giờ, ta rốt cuộc phải làm gì!

“Nguyệt Nhi, ta là không biết đại thiếu gia làm sao có thể trở thành Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc, hơn nữa còn có thể là Thái Tử tương lai.

Nhưng là ta biết đại thiếu gia, hắn là người thông minh lương thiện, lại thật lòng yêu thương nàng.

Tuy rằng lúc trước ta không ở Vân phủ, bất quá ta biết, toàn bộ Vân gia, đại thiếu gia là người yêu thương nàng nhất. So với lão gia cùng phu nhân hẳn là sủng ái nàng nhất.

Nàng cao hứng, toàn bộ Vân gia liền cao hứng, nàng mất hứng, gương mặt đại thiếu gia có thể đem toàn bộ mọi người trong phủ đông chết, cho nên trước đây hắn làm như vậy, nhất định có lý do của hắn.

Nguyệt Nhi, đại thiếu gia là thân nhân duy nhất trên đời này của nàng, ta biết nàng bây giờ nhất định rất hận hắn.

Nói thật, ta cũng rất tức giận, nhưng là Nguyệt Nhi, vô luận như thế nào, hắn cũng là đại ca của nàng, chúng ta không muốn nhận hắn, liền dứt khoát tùy hắn đi đi, được không?"

Nhìn mắt đẹp như trăng sao cùng ngày càng lạnh như băng, cả người nàng cũng tản ra hàn khí dày đặc, Tư Đồ Viễn biết Vân Hiểu Nguyệt rất hận Vân Trần Viễn. Lo lắng khuyên nàng lại nói.

“Viễn, ta biết phải làm sao, bạch y, kêu tiểu nhị mang chậu nước đến cho ta rửa mặt, trong chốc lát Bạch đại ca tới thấy bộ dạng ta như thế này sẽ làm sợ!

Đúng rồi, hắn không biết ta là thân nữ nhi, các ngươi không được làm lộ, ân?"

Chậm rãi lau khô tất cả dấu vết nước mắt trên mặt, Vân Hiểu Nguyệt bình tĩnh phân phó.

“Vâng!"

Lau khô mặt mình, Vân Hiểu Nguyệt sửa sang lại quần áo, dựa vào bên giường nhìn phố xá khôi phục náo nhiệt ngẩn người, lẳng lặng chờ Bạch Bằng Triển.

Tư Đồ Viễn đứng bên cạnh lo lắng trùng trùng.

Đôi mắt trong suốt của Vân Hiểu Nguyệt thâm u, nhìn không thấy một tia thương tâm cùng khổ sở.

Càng như vậy lại càng làm cho người ta lo lắng, đi theo Vân Hiểu Nguyệt lâu như vậy, hắn tuy rằng như cũ đoán không ra tính tình của nàng, nhưng là hắn biết một chút, chính là khi nàng gặp được đả kích càng là lúc nàng bình tĩnh, lại càng là nguy hiểm!

Đại thiếu gia, ngươi tại sao muốn gạt Nguyệt Nhi đây?

Ngươi khiến Nguyệt Nhi thương tâm như thế, thật sự là hơi quá đáng, nếu ngươi thật sự lợi dụng Nguyệt Nhi, ta tuyệt không buông tha ngươi!
Tác giả : Quân Tử Nhan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại