Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 37: Cảm thấy mỹ mãn
Sáng hôm sau, Vân Hiểu Nguyệt rời giường nhìn qua Tư Đồ Viễn rồi theo Câu Hồn đến thư phòng.
Thư phòng đã khôi phục nguyên dạng, Vân Hiểu Nguyệt ngồi trước bàn sách, định ra kế hoạch huấn luyện.
Là một sát thủ, từng trải qua khoá huấn luyện sát thủ tại hiện đại, lại tốt nghiệp loại tốt nên đối với trình tự huấn luyện nàng quen thuộc.
Nhưng vì quá kinh thế hãi tục, càng quan trọng hơn là nàng chưa hoàn toàn tin tưởng Câu Hồn, cho nên có rất nhiều kỹ xảo huấn luyện nàng không có viết ra.
Chỉ là đem những thứ đơn giản nhất, trụ cột nhất viết ra huấn trình thật kỹ càng. Sau một canh giờ, nàng xác định không có vấn đề gì liền buông bút.
" Câu Hồn, tuyển người từ 18 – 25 tuổi, tốt nhất là cô nhi, nam nữ đều được, có bao nhiêu thu bấy nhiêu. Sau huấn luyện vòng một, loại bỏ những người không có năng lực, vòng hai đợi ta về rồi tiếp tục.
Đây là ngân lượng, chàng tìm giúp ta một cùng núi hiểm trở, xây dựng một trạch viện, đem mọi người an bày ở đó, được không? "
Sau khi viết xong, nàng đưa chồng giấy đưa cho Câu Hồn đang ngồi bên cạnh thưởng thức trà, rồi lại từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu dày đặt lên bàn.
Nụ cười trên mặt Câu Hồn cứng đờ, nhìn thoáng qua xấp ngân phiến, mắt đào hoa khẽ nheo, có chút ảo não nhận chồng giấy, lườm nàng một cái.
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, tuy nàng biết rằng Câu Hồn rất nhiều tiền nhưng mà hiện tại nàng chưa muốn tuỳ ý sử dụng, cho nên không có chút nào thấy bất ổn.
Thổi thổi ly trà lạnh thơm bên cạnh, uống một ngụm, nhìn ánh mắt Câu Hồn từ kinh ngạc đến khiếp sợ cuối cùng là biểu tình mắt chữ A mồm chữ O, buồn cười hỏi:
" Sao vậy? Có gì không ổn sao? "
" Nguyệt, nàng là nữ tử thật đáng tiếc a!
Ta nhìn trong thiên hạ này, huấn trình này chắc cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được. Nguyệt, nàng thật sự là Điệp Hậu từ trong cung ra sao?
Nếu quân đội một quốc gia cũng dùng tới huấn trình này, thì chắc chắn ba nước còn lại căn bản không thể là đối thủ a.
Cái đầu này của nàng, tại sao lại có nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy? "
Thật lâu sau, hai mắt Câu Hồn phóng ra tia sáng kỳ dị chăm chú nhìn Vân Hiểu Nguyệt đang cười nhạt, thở dài nói.
Ha ha, nói nhảm, năm ngàn năm văn hoá tích góp từng tí một mới ra được, làm sao có thể cùi bắp được?
" Ta từ nhỏ đã thích xem binh thư, từ nhỏ tới lớn đều như vậy. Câu Hồn, những thứ khác đều không quan trọng, quan trọng là càng chịu giúp ta sao? "
Chậm rãi đứng dậy đến gần Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt mìm cười hỏi.
" Tất nhiên, ta tồn tại là vì giúp nàng! "
Câu Hồn nắm lấy tay Vân Hiểu Nguyệt kéo vào trong lòng thâm tình nói.
" Vậy là được rồi, Câu Hồn, chuyện này mong chàng chú ý tiến hành trong bí mật? "
Vân Hiểu Nguyệt nằm trong ngực, nghịch nghịch vạt áo của hắn mỉm cười trả lời. Bởi vì đang cao hứng nên nàng không có nghe được đáp án một câu hai nghĩa của Câu Hồn, càng không có thấy ánh mắt phức tạp của hắn, vừa vui mừng vừa bi thương, nhiều hơn là tình ý kiên định.
" Được, ta sẽ phái tử y đi làm, nhưng là ngân phiếu này … Nguyệt, Quỷ Môn của chúng ta chính là không thiếu bạc, nàng hay là cất đi, có được không? "
Câu Hồn nhìn xấp ngân phiếu trên bàn rất không cao hứng nói.
" Không được, Câu Hồn, ta có nguyên tắc của ta, cứ như vậy mà làm đi. Hôm nay trời đẹp, chúng ta đi dạo! "
" Nàng … thôi được rồi! "
Ánh mắt Câu Hồn ảm đạm, ôm Vân Hiểu Nguyệt rời thư phòng. Ra ngoài phân phó cho tử y cùng hoàng y xong mang theo Vân Hiểu Nguyệt dạo toà nhà lớn này.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Bất tri bất giác đến nơi trước kia có cây cầu. Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phát hiện cây cầu dẫn tới Bách Hoa Các trước đây không thấy nữa, không hiểu nhìn Câu Hồn. Câu Hồn có chút xấu hổ thì thào:
" Cái này … mọi người đã đi rồi, cầu ở đàng kia nhìn chướng mắt nên ta sai người phá huỷ đi! "
" Ha ha …"
Vân Hiểu Nguyệt nhin không được cười lớn:
" Ta nghĩ, chàng là sợ ta mất hứng, nên mới huỷ đi để ta vui lòng, có phải hay không? "
" Ta, chuyện này … Đúng thế thì sao, nàng có cao hứng không? "
Mặt Câu Hồn hồng lên, ôm Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì hỏi.
" Đương nhiên là cao hứng a, bất quá ta đi rồi, chàng có hay không sau lưng ta vụng trộm? "
Khuôn mặt Vân Hiểu Nguyệt hoài nghi hỏi.
" Nàng, nữ nhân này … "
Câu Hồn nhìn thoáng qua Thanh Hà cũng Vũ Thu đang cười trộm sau lưng, bất đắc dĩ nói:
" Nguyệt, ta làm sao dám? "
" Hắc hắc, Thanh Hà, Vũ Thu, ta đi rồi, giám thị hảo hảo cho ta, nếu hắn sau lưng ta làm bậy, lập tức nói cho ta biết, ta liền thiến hắn, biết chưa? "
" xì! "
Hai tỷ nữ cố nén cười, vui vẻ cung kính trả lời:
" Vâng, Vân cô nương! "
" Nguyệt, nàng thật nhẫn tâm, sao có thể đối với ta như vậy a? "
Mặt Câu Hồn lập tức đỏ, lườm hai tỳ nữ một cái, đem Vân Hiểu Nguyệt ôm chặt lấy, nhẹ nhàng nói.
" Ha ha, chàng đỏ mặt thật đáng yêu nha, tiểu hồ ly Câu Hồn, ta thật sự rất thích chàng! "
Tay Vân Hiểu Nguyệt nhéo nhéo một bên má hắn cười vô cùng vui vẻ.
" Thật không? "
Câu Hồn vạn phần kinh hỉ, con ngươi gắt gao nhìn đôi môi đỏ mọng của Vân Hiểu Nguyệt, thanh âm có chút tối, ánh mắt có chút tư vị tình dục.
Vân Hiểu Nguyệt kiễng chân hôn lên môi hắn, vươn đầu lưỡi liếm lấy môi hắn, cười như tên trộm.
" Chỉ cần chàng đồng ý gả cho ta, ta sẽ càng thêm yêu thích chàng! "
" Nàng, yêu nữ này! "
Câu Hồn cả người cứng đờ, khẽ la một tiếng, hôn thật sâu lên cánh môi tươi ngọt đã mong từ lâu, tình cảm cuồng nhiệt ôm hôn mãnh liệt khiến Vân Hiểu Nguyệt say mê chìm vào.
Ánh mặt trời ấm áp chíu lên thân ảnh hai người, một trắng một đỏ, tạo thành phong cảnh cực đẹp. Một màn đồi phong bại tục như vậy khiến cho hai tỳ nữ xoay người chạy đi tránh ra xa.
Trong mắt mọi người đều thấy được sự chúc phúc. Trừ bỏ một người đang đứng bên cửa sổ, cặp mắt sinh đẹp tràn đầy bị thương cùng đau đớn, nhìn hai người hạnh phúc mà tay nắm chặt, từng giọt máu khẽ rơi từ kẽ tay.
" Tư Đồ công tử, tới giờ uống thuốc rồi! "
Bạch y đi vào thấy bóng lưng Tư Đồ Viễn khẽ sửng sốt, sau đó nhìn thấy cách đó không xa có hai người triền miên ôm nhau, hắn cười khổ, thở dài:
" Uống thuốc đi! Buông lòng mới có thể làm cho mình thoải mái, nàng là nữ tử đặc biệt nhất mà ta từng thấy, nàng nhất định sẽ không thuộc về bất kỳ ai.
Ngươi vẫn nen dưỡng thương cho tốt, rồi sau đó nghĩ cách vãn hồi lại lòng của nàng thì tốt hơn! "
Tư Đồ Viễn xoay người nhìn bạch y một cái. Trong ánh mắt ánh lên một tia đã hiểu. Tay nhanh chóng nhận lấy chén thuốc một hơi uống sạch, ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn bạch y đang giúp mình thay băng.
" Bạch y, ngươi cũng thích Nguyệt Nhi đúng không? "
Thật lâu sau Tư Đồ Viễn nhàn nhạt hỏi.
" Ta? Tư Đồ công tử, ta thật ngưỡng mộ nàng. Nữ tử như nàng thật khó để người khác không yêu thích. Nhưng ta biết thân biết phận, cũng biết ta cùng nàng là không có khả năng nên chỉ muốn được nhìn nàng là tốt rồi.
Còn ngươi, rõ ràng là may mắn hơn ta, hảo hảo tĩnh dướng đi. Mấy ngày nữa chúng ta lên đường rồi! "
Bạch y giật mình, cúi đầu chậm rãi nói.
" Trong lòng ta rất đau, Bạch y, cho dù biết kết quả sẽ như vậy nhưng chính mắt nhìn thấy nàng cũng nam nhân khác, lòng ta đau không nén được. Thôi cứ từ từ chịu đựng đi, một ngày nào đó sẽ thành thói quen! "
Rũ mắt, Tư Đồ Viễn nằm lên giường che dấu lệ, nghiêng người nằm nghỉ, không nói.
Bạch y đứng dậy nhìn Vân Hiểu Nguyệt trong lòng Câu Hồn, khẽ đóng cửa rồi ảm đạm đi ra ngoài.
Cả một ngày Vân Hiểu Nguyệt bồi Câu Hồn, hai người liếc mắt đưa tình, tiếng cười ầm ý khiến đại trạch viện tràn đầy sinh khí.
Rất nhanh màn đêm buông xuống, ăn xong bữa tối. Hạ lệnh cho thuộc hạ bảo vệ chặt chẽ sân này, tắm rửa xong hai người ngồi trên giường bắt đầu khai mạch.
Bởi vì thời gian trước Vân Hiểu Nguyệt chưa từng nghỉ luyện nội công nên quá trình khai mạch này dễ hơn rất nhiều.
Bởi vì hai mạch nhâm đốc này là hai mạch trọng yếu của người tập võ nên Câu Hồn phải nói là cẩn thận từng ly từng tý nên cả người mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy, ướt đẫm quần áo.
Khoảng hơn hai canh giờ sau, nội lực của Câu Hồn gần như hết thì thành công!
Chân khí trong đan điền như con ngựa hoang vọt ra, không biết mất bao lâu Vân Hiểu Nguyệt mới có thể hoàn toàn áp chế nội lực.
Cảm giác có nội lực khiến Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ kích động, hưng phấn mở mắt:
" Câu Hồn, cám ơn chàng! "
" Tiểu khả ái, chỉ cần nàng cao hứng là được rồi! "
Ngồi dựa vào bên giường vì nàng mà hộ pháp, Câu Hồn thấy mắt đẹp của Vân Hiểu Nguyệt hưng phấn liền lộ ra một tia thư thái cười ôn nhu nói.
" Mệt chết chàng rồi! "
Nhìn y phục hắn còn ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, dốc hết sức lực vì nàng, lại còn trước mặt nàng nói ra những lời này, khiến lòng Vân Hiểu Nguyệt nhất thời tràn đầy cảm động, nhu tình tràn ra.
" Không có gì, nghỉ ngơi một chút là được! "
Không để ý, Câu Hồn cười cười chui vào chăn gấm.
" Một thân ướt sũng, để ta giúp chàng lau đi! "
Nhìn bộ dạng suy yếu tái nhợt của hắn khiến Vân Hiểu Nguyệt có chút đau lòng, cầm lấy khăn gấm cúi đầu ôn nhu lau giúp hắn, giọng nói ôn nhu.
Câu Hồn cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn nàng không nháy mắt.
" Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta? "
Ánh mắt nóng cháy của hắn khiến tim Vân Hiểu Nguyệt đập nhanh, không tự chủ liếm môi nhẹ nhàng hỏi.
" Nguyệt, ta yêu nàng! "
Tròng mắt Câu Hồn tối sầm lại, hoả diễm trong mắt toát ra, dôi tay nhanh chóng hướng người nàng kéo tới, muốn hôn lấy nàng.
" Sắc hồ ly, không được! "
Vân Hiểu Nguyệt lập tức ngăn miệng hắn lại, nghịch ngợm nháy mắt, mỉm cười ngọt ngào nói:
" Ta thích chàng, có lẽ chưa tới mức yêu, nhưng ta càng ngày càng thích, cho nên tiểu bảo bối, nếu chàng muốn, ta có thể chiều chàng, nhưng là chàng phải đồng ý gả cho ta, được không? "
" Gả!!! Chuyện này, ta … "
Nháy mắt Câu Hồn hiện lên tia khó xử, trong thời gian ngắn đáp không nên lời.
Nếu hôm nay ta không thu phục được chàng ta liền không mang họ Vân. Nhìn biểu tình khó xử của Câu Hồn khiến Vân Hiểu Nguyệt khó chịu, nàng nhanh tay điểm huyệt đạo của hắn.
" Ặc, … Nguyệt, nàng đây là đang muốn làm cái gì? "
Câu Hồn ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi.
" Hì hì, tiểu bảo bối, quần áo của chàng đều ướt hết rồi, ta giúp chàng lấy ra, lau khô người chàng rồi mặc y phục mới. Không nước thấm vào người chàng sẽ dễ nhiễm lạnh, như vậy liền không tốt a ! "
Vì để cho hồ ly thích sĩ diện này đầu hàng. Vân Hiểu Nguyệt quyết định dùng tới chiêu sắc dụ trong truyền thuyết, nàng thật muốn xem tiểu hồ ly nàng còn dám không đồng ý?
Câu Hồn sửng sốt, nháy mắt hiều được ý đồ của Vân Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười nói:
" Nguyệt, giúp ta giải huyệt, ta tự làm, có được không? "
" Ta khó mà làm được a, chàng mới vừa cực khổ giúp ta khai mạch, hiện tại để ta chăm sóc chàng! "
Vân Hiểu Nguyệt cười như tên trộm, tay nhanh chóng thoát đi y phục trên người hắn.
( Ụt: Yeah, Câu Hồn ca chuẩn bị bị Nguyệt tỷ thịt, ha há)
Nhất thời, thân thể xinh đẹp của Câu Hồn hiện ra trước mắt. Quả nhiên là yêu tinh a, thật sự rất là xinh đẹp! Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được đáy lòng cảm thán.
Làn da bóng loáng nhẵn nhụi như bạch ngọc, vì thường tập võ nên đường cong thân thể hoàn mỹ, không có đến một vết sẹo, cơ bắp không quá rắn chắc, quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật!
" Nguyệt, nàng thấy vừa lòng không? "
Nhìn vẻ mặt kinh diễm của Vân Hiểu Nguyệt làm Câu Hồn nháy mắt cười, hé ra hưng phấn cùng trêu chọc.
" Ân, quả thực trời sinh là bộ dáng khiến người ta nhịn không được a. Câu Hồn, chàng tập võ mà vẫn bảo trì được thân thể hoàn mĩ như vậy, đến một vết sẹo cũng không có, sờ lên thật thoải mái a! "
Khẽ vuốt ve thân thể Câu Hồn, cảm nhận như tơ lục, Vân Hiểu Nguyệt thở dài nói.
" Cây nhỏ? "
Câu Hồn mặc dù không rõ ý tứ gì nhưng vẫn thấy được biểu tình của Vân Hiểu Nguyệt, đoán được sơ sơ, nụ cười cứng đờ, bất đắc dĩ nói:
" Nguyệt, giải huyệt cho ta, được không? "
" hì hì, tiểu bảo bối đừng nói vội, chờ một lát nha! "
Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu cười xấu xa nhẹ nhàng mà mút hút.
" Ặc … Nguyệt, đừng hổ nháo, thả ta ra, có được không? "
Đột nhiên bị kích thích khiến Câu Hồn nhị không được hít vào một hơi, mặt đỏ lên.
" Tiểu hồ ly nhà ta thật đáng yêu nha, siêu cấp đáng yêu luôn! "
Ngẩng đầu cười cười, Vân Hiểu Nguyệt hôn lên cái môi đang run run của hắn, hai tay không chút nào khách khi trượt đến trước ngực hắn, bắt đầu chuyển động.
Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa thấy heo chạy. Hơn nữa trước đây lúc cùng Tư Đồ Viễn nàng cũng thường xuyên như vậy mà khi dễ hắn, nên hành động tự nhiên thuần thục.
" Nguyệt, đáng chết, thả ta ra, ngô! "
Mặt hồ ly của Câu Hồn đỏ lên, đang muốn kháng nghị, còn chưa nói hết câu Vân Hiểu Nguyệt đã ngăn chận, vươn cái lưỡi thơm tho không chút do dự mà mút hút.
Câu Hồn bị khiêu khích cả người nóng lên không còn cách nào khác đành phải ngậm lại cánh môi của Vân Hiểu Nguyệt, thô lỗ mút vào.
Cảm giác đau khiến lòng Vân Hiểu Nguyệt rung động, cảm giác khô nóng bắt đầu xâm chiếm lấy nàng. Ngẩng đầu tránh đi cái hôn bá đạo mà nồng nhiệt của người nào đó, Vân Hiểu Nguyệt tặc lưỡi.
Hai tay bỗng trượt dần xuống cầm lấy " tiểu " tiểu hồ y, cúi đầu vòng vòng quanh rốn rồi khẽ liếm lấy.
Kích thích mãnh liệt khiến Câu Hồn thở gấp gáp, cắn cắn môi, không nhịn được hỏi:
" Ưm … Nguyệt, … nàng … giải huyệt giúp ta, cầu xin nàng! "
" Muốn ta giải huyệt sao? Cùng được, bất quá trước đó chàng phải đáp ứng gả cho ta, có được không? "
Bàn tay mềm mại vuốt ve, cảm nhận được nóng bỏng trong tay, mặt cười của Vân Hiểu Nguyệt càng hồng, cười hì hì nói.
" Nguyệt, a … đừng như vậy … ưm … nàng không nên ép ta! "
" Đáp ứng ta, ta lập tức giải, thế nào? "
Lưỡi khẽ liếm lấy điểm nóng trong tay. Vân Hiểu Nguyệt cười đến giảo hoạt, thanh âm càng ngày càng ngọt.
" Ưm … Nguyệt, … không nên như vậy. Đáng chết, thả ta ra, nhanh chút, đừng …. Ưm … "
Cả người Câu Hồn đỏ lên, dưới ánh nến nhìn đẹp đến kinh người.
" Đáp ứng ta đi, ngoan nào! Câu Hồn, tiểu bảo bối, đáp ứng ta đi, có được không? "
Cả người nàng dán trên người của hắn. Nàng vừa hành hạ " tiểu " tiểu hồ ly, vừa lấy thân thể mình mà cọ lên người hắn.
Câu dẫn như vậy khiến Câu Hồn không dính câu cũng khó. Hai mắt phiếm hồng nhìn nữ nhân mình yêu câu hồn đoạt phách, dục hoả càng ngày càng tăng, làm cả người khó chịu phát đau, cuối cùng nhịn không được rống giận:
" Nguyệt, nàng, tiểu yêu tinh này, ta gả, không nên tra tấn ta như vậy, giải huyệt cho ta, ngay lập tức! "
" Hì hì, thật ngoan, sớm đáp ứng ta không phải tốt hơn sao? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Nào nào, ký tên đồng ý! "
Vân Hiểu Nguyệt nhảy xuống giường, cấp tốc viết hôn thư rồi như tên trộm đi đến bên người Câu Hồn còn đang thở hổn hên, cười hì hì đọc:
" Ta là Câu Hồn, tự nguyện gả cho Vân Hiểu Nguyệt làm chồng, một đời một kiếp chỉ yêu nàng, cưng chìu nàng, nghe lời của nàng, nếu như vi phạm lời thế, liền dâng đầu! Như thế nào? Chàng ký?! "
" Nàng quả nhiên không hơn không kém yêu nữ, hôn thư nàng cũng đã viết, được rồi, ta ký, giải huyệt cho ta đi! "
Ánh mắt Câu Hồn phúc tạp nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Hảo! "
Tay nhanh chóng giải huyệt cho hắn, đưa bút đến. Câu Hồn tà mị nhìn ánh mắt đắc ý của Vân Hiểu Nguyệt rồi nhanh chóng ký tên.
" Ha ha, tiểu hồ ly, chàng bây giờ là của ta! "
Đắc ý thu hồi hôn thư, Vân Hiểu Nguyệt cười đến vui vẻ!
Câu Hồn nhìn nụ cười này của nàng làm khiến hắn vừa buồn cười vừa giận nàng. Một tay chặn ngang hông ôm lấy nàng áp dưới thân, liền hôn lên môi nàng cũng xé đi y phục trên người nàng.
Nếu đã thích, cần gì phải giả vờ? Vân Hiểu Nguyệt như rắn gặp nước bò lên hông của hắn, ngăn chặn môi hắn, nhiệt tình đón ý hùa theo.
Câu Hồn rõ ràng cũng sẽ không khách khí, đem cách mà Vân Hiểu Nguyệt vừa mới dùng với hắn, ra tay nhanh gọn. Sau khi làm xong, tất nhiên vọt tới cùng nàng hợp làm một thể.
Âm thanh rên rỉ cùng thở dốc cùng với tiếng giường kẽo kẹt tạo ra một khúc nhạc giao hưởng êm tai. Tình cảm mãnh liệt đến xấu hổ này khiến trăng sao cũng thẹn trốn vào tầng mây.
Thị vệ bên ngoài hiểu ý mỉm cười, còn người bên phòng cách vách thức trắng đêm khóc đỏ mắt, đau tận xương tuỷ.
Buổi tối này có thể nói vì Câu Hồn mất mặt uỷ khuất mà đáp ứng gả cho nàng cho nên thật dũng mãnh, thẳng đến lúc Vân Hiểu Nguyệt mệt đến không gượng được nữa cầu xin tha thứ Câu Hồn mới buông tha nàng.
Stop, thật sự là quá mệt nha! Trời ạ, hắn cơ hồ đã mất gần hết nội lực mà còn đủ sức quậy một đêm như vậy sao? Sờ lấy vòng eo bủn rủn, Vân Hiểu Nguyệt chưa kịp ai oán bao lâu liền ngủ mất.
Vừa ngủ liền ngủ thẳng tới chiều ngày hôm sau, Vân Hiểu Nguyệt vừa mở mắt đã nhìn thấy Câu Hồn ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn ngồi bên giường nhìn nàng.
" Tỉnh rồi sao? Tiểu khả ái? "
Câu Hồn ôn nhu cười.
" Thật đói bụng, chàng ôm ta dậy! "
Tiếp xục thân mật lại thêm hôn thư, Vân Hiểu Nguyệt liền không che dấu bản tính thật của mình, vươn tay cười cười nói.
" Nàng quả nhiên thật đáng yêu, gả cho nàng xem ra ta cũng không oan uổng lắm. Bất quá vì uy tín của ta, chuyện này không thể truyền ra ngoài Quỷ Môn, được không? "
Đem Vân Hiểu Nguyệt ôm vào trong lòng, Câu Hồn có chút do dự nói.
" Ha ha, tiểu hồ ly chàng cũng có lúc lo lắng sao? Được, chỉ cần chàng ngoan ngoãn ta liền không nói, được chưa? "
" Nàng nha … "
Câu Hồn bất đắc dĩ xoa chóp mũi của nàng thở dài:
" Bị yêu nữ nàng ăn sạch sành sanh, ta giúp nàng mặc đồ, ăn đi! "
Ngọt ngọt ngào ngào ăn xong bữa cơm, uống ngụm trà.Trong lòng Câu Hồn thoả mãn, quỷ dị nhìn nàng:
" Đêm qua thanh âm nhiệt tình rên rỉ của nàng vang khắp, người nào đó ở phòng cách vách chắc là thương tâm muốn chết cả một đêm.
Lúc ta đến nhìn hắn, cặp mắt kia như cây hạch đào, môi cũng cắn nát, trên tay còn băng trắng. Cả người nặng nề, nàng không đi an ủi hắn một chút sao? "
" Không đi, hắn chỉ là ám vệ của ta mà thôi, ta làm gì, sao phải cần hắn đồng ý? "
Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe, cảm thấy lòng đau xót, nhưng nghĩ một đằng nói một nẻo.
" Thật không? "
Toàn bộ biểu tình của nàng Câu Hồn đều thấy rõ, ánh mắt hơi tối lại, nháy mắt đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười:
" Cũng đúng, hắn chỉ là ám vệ của nàng. Nàng theo ta đến thư phòng giúp ta xử lý chút việc, được không? "
" Ta … mệt chết đi được, còn muốn ngủ thêm, chàng đi đi, nha! "
Dừng một chút Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
" Được "
Câu Hồn đứng dậy đặt nàng lên giường, ôn nhu hôn nàng rồi mỉm cười đi ra ngoài.
Tựa vào giường, Vân Hiểu Nguyệt sao có thể ngủ được?
Đêm qua bản thân buông thả, hoàn toàn quên mất là Tư Đồ Viễn còn ở phòng cách vách, hắn thật sự bị thương, trên tay có băng cầm máu? Vết thương có nặng không?
Vô số vấn đề quanh quẩn trong lòng nàng, cuối cùng nhịn không được nàng rời giường mở cửa đi qua gian phòng cách vách.
Nhìn thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt biến mất ở cửa. Câu Hồn đứng ở trên một cành cây cách đó không xa nhảy xuống, trong mắt nhàn nhạt thương tâm.
Nguyệt à, mặc dù biết nàng sẽ không thể là của một mình ta nhưng nàng có biết hay không? Muốn ta chấp nhận sự thật này thật sự là khó khăn.
Aizzz… chủ tử người vì sao lại giao cho ta nhiệm vụ này, thật đúng là dày vò ta mà!
Buồn bã ngửa mặt lên trời thở dài, Câu Hồn xoay người hướng thư phòng mà đi. Sau một lát bồ câu đưa thư hướng trời mà bay, nhanh chóng biến mất trong đám mây.
( Ụt: đây là chương mà tớ thích edit nhất vì Câu Hồn ca rất đáng yêu ^.^ có thể nói những chương có Câu Hồn ca tớ đều edit rất nhanh, những ca khác hai ngày mới một chương. Hình như tớ bất công với các ca khác thì phải =]]]]])
Thư phòng đã khôi phục nguyên dạng, Vân Hiểu Nguyệt ngồi trước bàn sách, định ra kế hoạch huấn luyện.
Là một sát thủ, từng trải qua khoá huấn luyện sát thủ tại hiện đại, lại tốt nghiệp loại tốt nên đối với trình tự huấn luyện nàng quen thuộc.
Nhưng vì quá kinh thế hãi tục, càng quan trọng hơn là nàng chưa hoàn toàn tin tưởng Câu Hồn, cho nên có rất nhiều kỹ xảo huấn luyện nàng không có viết ra.
Chỉ là đem những thứ đơn giản nhất, trụ cột nhất viết ra huấn trình thật kỹ càng. Sau một canh giờ, nàng xác định không có vấn đề gì liền buông bút.
" Câu Hồn, tuyển người từ 18 – 25 tuổi, tốt nhất là cô nhi, nam nữ đều được, có bao nhiêu thu bấy nhiêu. Sau huấn luyện vòng một, loại bỏ những người không có năng lực, vòng hai đợi ta về rồi tiếp tục.
Đây là ngân lượng, chàng tìm giúp ta một cùng núi hiểm trở, xây dựng một trạch viện, đem mọi người an bày ở đó, được không? "
Sau khi viết xong, nàng đưa chồng giấy đưa cho Câu Hồn đang ngồi bên cạnh thưởng thức trà, rồi lại từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu dày đặt lên bàn.
Nụ cười trên mặt Câu Hồn cứng đờ, nhìn thoáng qua xấp ngân phiến, mắt đào hoa khẽ nheo, có chút ảo não nhận chồng giấy, lườm nàng một cái.
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, tuy nàng biết rằng Câu Hồn rất nhiều tiền nhưng mà hiện tại nàng chưa muốn tuỳ ý sử dụng, cho nên không có chút nào thấy bất ổn.
Thổi thổi ly trà lạnh thơm bên cạnh, uống một ngụm, nhìn ánh mắt Câu Hồn từ kinh ngạc đến khiếp sợ cuối cùng là biểu tình mắt chữ A mồm chữ O, buồn cười hỏi:
" Sao vậy? Có gì không ổn sao? "
" Nguyệt, nàng là nữ tử thật đáng tiếc a!
Ta nhìn trong thiên hạ này, huấn trình này chắc cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được. Nguyệt, nàng thật sự là Điệp Hậu từ trong cung ra sao?
Nếu quân đội một quốc gia cũng dùng tới huấn trình này, thì chắc chắn ba nước còn lại căn bản không thể là đối thủ a.
Cái đầu này của nàng, tại sao lại có nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy? "
Thật lâu sau, hai mắt Câu Hồn phóng ra tia sáng kỳ dị chăm chú nhìn Vân Hiểu Nguyệt đang cười nhạt, thở dài nói.
Ha ha, nói nhảm, năm ngàn năm văn hoá tích góp từng tí một mới ra được, làm sao có thể cùi bắp được?
" Ta từ nhỏ đã thích xem binh thư, từ nhỏ tới lớn đều như vậy. Câu Hồn, những thứ khác đều không quan trọng, quan trọng là càng chịu giúp ta sao? "
Chậm rãi đứng dậy đến gần Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt mìm cười hỏi.
" Tất nhiên, ta tồn tại là vì giúp nàng! "
Câu Hồn nắm lấy tay Vân Hiểu Nguyệt kéo vào trong lòng thâm tình nói.
" Vậy là được rồi, Câu Hồn, chuyện này mong chàng chú ý tiến hành trong bí mật? "
Vân Hiểu Nguyệt nằm trong ngực, nghịch nghịch vạt áo của hắn mỉm cười trả lời. Bởi vì đang cao hứng nên nàng không có nghe được đáp án một câu hai nghĩa của Câu Hồn, càng không có thấy ánh mắt phức tạp của hắn, vừa vui mừng vừa bi thương, nhiều hơn là tình ý kiên định.
" Được, ta sẽ phái tử y đi làm, nhưng là ngân phiếu này … Nguyệt, Quỷ Môn của chúng ta chính là không thiếu bạc, nàng hay là cất đi, có được không? "
Câu Hồn nhìn xấp ngân phiếu trên bàn rất không cao hứng nói.
" Không được, Câu Hồn, ta có nguyên tắc của ta, cứ như vậy mà làm đi. Hôm nay trời đẹp, chúng ta đi dạo! "
" Nàng … thôi được rồi! "
Ánh mắt Câu Hồn ảm đạm, ôm Vân Hiểu Nguyệt rời thư phòng. Ra ngoài phân phó cho tử y cùng hoàng y xong mang theo Vân Hiểu Nguyệt dạo toà nhà lớn này.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Bất tri bất giác đến nơi trước kia có cây cầu. Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phát hiện cây cầu dẫn tới Bách Hoa Các trước đây không thấy nữa, không hiểu nhìn Câu Hồn. Câu Hồn có chút xấu hổ thì thào:
" Cái này … mọi người đã đi rồi, cầu ở đàng kia nhìn chướng mắt nên ta sai người phá huỷ đi! "
" Ha ha …"
Vân Hiểu Nguyệt nhin không được cười lớn:
" Ta nghĩ, chàng là sợ ta mất hứng, nên mới huỷ đi để ta vui lòng, có phải hay không? "
" Ta, chuyện này … Đúng thế thì sao, nàng có cao hứng không? "
Mặt Câu Hồn hồng lên, ôm Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì hỏi.
" Đương nhiên là cao hứng a, bất quá ta đi rồi, chàng có hay không sau lưng ta vụng trộm? "
Khuôn mặt Vân Hiểu Nguyệt hoài nghi hỏi.
" Nàng, nữ nhân này … "
Câu Hồn nhìn thoáng qua Thanh Hà cũng Vũ Thu đang cười trộm sau lưng, bất đắc dĩ nói:
" Nguyệt, ta làm sao dám? "
" Hắc hắc, Thanh Hà, Vũ Thu, ta đi rồi, giám thị hảo hảo cho ta, nếu hắn sau lưng ta làm bậy, lập tức nói cho ta biết, ta liền thiến hắn, biết chưa? "
" xì! "
Hai tỷ nữ cố nén cười, vui vẻ cung kính trả lời:
" Vâng, Vân cô nương! "
" Nguyệt, nàng thật nhẫn tâm, sao có thể đối với ta như vậy a? "
Mặt Câu Hồn lập tức đỏ, lườm hai tỳ nữ một cái, đem Vân Hiểu Nguyệt ôm chặt lấy, nhẹ nhàng nói.
" Ha ha, chàng đỏ mặt thật đáng yêu nha, tiểu hồ ly Câu Hồn, ta thật sự rất thích chàng! "
Tay Vân Hiểu Nguyệt nhéo nhéo một bên má hắn cười vô cùng vui vẻ.
" Thật không? "
Câu Hồn vạn phần kinh hỉ, con ngươi gắt gao nhìn đôi môi đỏ mọng của Vân Hiểu Nguyệt, thanh âm có chút tối, ánh mắt có chút tư vị tình dục.
Vân Hiểu Nguyệt kiễng chân hôn lên môi hắn, vươn đầu lưỡi liếm lấy môi hắn, cười như tên trộm.
" Chỉ cần chàng đồng ý gả cho ta, ta sẽ càng thêm yêu thích chàng! "
" Nàng, yêu nữ này! "
Câu Hồn cả người cứng đờ, khẽ la một tiếng, hôn thật sâu lên cánh môi tươi ngọt đã mong từ lâu, tình cảm cuồng nhiệt ôm hôn mãnh liệt khiến Vân Hiểu Nguyệt say mê chìm vào.
Ánh mặt trời ấm áp chíu lên thân ảnh hai người, một trắng một đỏ, tạo thành phong cảnh cực đẹp. Một màn đồi phong bại tục như vậy khiến cho hai tỳ nữ xoay người chạy đi tránh ra xa.
Trong mắt mọi người đều thấy được sự chúc phúc. Trừ bỏ một người đang đứng bên cửa sổ, cặp mắt sinh đẹp tràn đầy bị thương cùng đau đớn, nhìn hai người hạnh phúc mà tay nắm chặt, từng giọt máu khẽ rơi từ kẽ tay.
" Tư Đồ công tử, tới giờ uống thuốc rồi! "
Bạch y đi vào thấy bóng lưng Tư Đồ Viễn khẽ sửng sốt, sau đó nhìn thấy cách đó không xa có hai người triền miên ôm nhau, hắn cười khổ, thở dài:
" Uống thuốc đi! Buông lòng mới có thể làm cho mình thoải mái, nàng là nữ tử đặc biệt nhất mà ta từng thấy, nàng nhất định sẽ không thuộc về bất kỳ ai.
Ngươi vẫn nen dưỡng thương cho tốt, rồi sau đó nghĩ cách vãn hồi lại lòng của nàng thì tốt hơn! "
Tư Đồ Viễn xoay người nhìn bạch y một cái. Trong ánh mắt ánh lên một tia đã hiểu. Tay nhanh chóng nhận lấy chén thuốc một hơi uống sạch, ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn bạch y đang giúp mình thay băng.
" Bạch y, ngươi cũng thích Nguyệt Nhi đúng không? "
Thật lâu sau Tư Đồ Viễn nhàn nhạt hỏi.
" Ta? Tư Đồ công tử, ta thật ngưỡng mộ nàng. Nữ tử như nàng thật khó để người khác không yêu thích. Nhưng ta biết thân biết phận, cũng biết ta cùng nàng là không có khả năng nên chỉ muốn được nhìn nàng là tốt rồi.
Còn ngươi, rõ ràng là may mắn hơn ta, hảo hảo tĩnh dướng đi. Mấy ngày nữa chúng ta lên đường rồi! "
Bạch y giật mình, cúi đầu chậm rãi nói.
" Trong lòng ta rất đau, Bạch y, cho dù biết kết quả sẽ như vậy nhưng chính mắt nhìn thấy nàng cũng nam nhân khác, lòng ta đau không nén được. Thôi cứ từ từ chịu đựng đi, một ngày nào đó sẽ thành thói quen! "
Rũ mắt, Tư Đồ Viễn nằm lên giường che dấu lệ, nghiêng người nằm nghỉ, không nói.
Bạch y đứng dậy nhìn Vân Hiểu Nguyệt trong lòng Câu Hồn, khẽ đóng cửa rồi ảm đạm đi ra ngoài.
Cả một ngày Vân Hiểu Nguyệt bồi Câu Hồn, hai người liếc mắt đưa tình, tiếng cười ầm ý khiến đại trạch viện tràn đầy sinh khí.
Rất nhanh màn đêm buông xuống, ăn xong bữa tối. Hạ lệnh cho thuộc hạ bảo vệ chặt chẽ sân này, tắm rửa xong hai người ngồi trên giường bắt đầu khai mạch.
Bởi vì thời gian trước Vân Hiểu Nguyệt chưa từng nghỉ luyện nội công nên quá trình khai mạch này dễ hơn rất nhiều.
Bởi vì hai mạch nhâm đốc này là hai mạch trọng yếu của người tập võ nên Câu Hồn phải nói là cẩn thận từng ly từng tý nên cả người mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy, ướt đẫm quần áo.
Khoảng hơn hai canh giờ sau, nội lực của Câu Hồn gần như hết thì thành công!
Chân khí trong đan điền như con ngựa hoang vọt ra, không biết mất bao lâu Vân Hiểu Nguyệt mới có thể hoàn toàn áp chế nội lực.
Cảm giác có nội lực khiến Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ kích động, hưng phấn mở mắt:
" Câu Hồn, cám ơn chàng! "
" Tiểu khả ái, chỉ cần nàng cao hứng là được rồi! "
Ngồi dựa vào bên giường vì nàng mà hộ pháp, Câu Hồn thấy mắt đẹp của Vân Hiểu Nguyệt hưng phấn liền lộ ra một tia thư thái cười ôn nhu nói.
" Mệt chết chàng rồi! "
Nhìn y phục hắn còn ẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, dốc hết sức lực vì nàng, lại còn trước mặt nàng nói ra những lời này, khiến lòng Vân Hiểu Nguyệt nhất thời tràn đầy cảm động, nhu tình tràn ra.
" Không có gì, nghỉ ngơi một chút là được! "
Không để ý, Câu Hồn cười cười chui vào chăn gấm.
" Một thân ướt sũng, để ta giúp chàng lau đi! "
Nhìn bộ dạng suy yếu tái nhợt của hắn khiến Vân Hiểu Nguyệt có chút đau lòng, cầm lấy khăn gấm cúi đầu ôn nhu lau giúp hắn, giọng nói ôn nhu.
Câu Hồn cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn nàng không nháy mắt.
" Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta? "
Ánh mắt nóng cháy của hắn khiến tim Vân Hiểu Nguyệt đập nhanh, không tự chủ liếm môi nhẹ nhàng hỏi.
" Nguyệt, ta yêu nàng! "
Tròng mắt Câu Hồn tối sầm lại, hoả diễm trong mắt toát ra, dôi tay nhanh chóng hướng người nàng kéo tới, muốn hôn lấy nàng.
" Sắc hồ ly, không được! "
Vân Hiểu Nguyệt lập tức ngăn miệng hắn lại, nghịch ngợm nháy mắt, mỉm cười ngọt ngào nói:
" Ta thích chàng, có lẽ chưa tới mức yêu, nhưng ta càng ngày càng thích, cho nên tiểu bảo bối, nếu chàng muốn, ta có thể chiều chàng, nhưng là chàng phải đồng ý gả cho ta, được không? "
" Gả!!! Chuyện này, ta … "
Nháy mắt Câu Hồn hiện lên tia khó xử, trong thời gian ngắn đáp không nên lời.
Nếu hôm nay ta không thu phục được chàng ta liền không mang họ Vân. Nhìn biểu tình khó xử của Câu Hồn khiến Vân Hiểu Nguyệt khó chịu, nàng nhanh tay điểm huyệt đạo của hắn.
" Ặc, … Nguyệt, nàng đây là đang muốn làm cái gì? "
Câu Hồn ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi.
" Hì hì, tiểu bảo bối, quần áo của chàng đều ướt hết rồi, ta giúp chàng lấy ra, lau khô người chàng rồi mặc y phục mới. Không nước thấm vào người chàng sẽ dễ nhiễm lạnh, như vậy liền không tốt a ! "
Vì để cho hồ ly thích sĩ diện này đầu hàng. Vân Hiểu Nguyệt quyết định dùng tới chiêu sắc dụ trong truyền thuyết, nàng thật muốn xem tiểu hồ ly nàng còn dám không đồng ý?
Câu Hồn sửng sốt, nháy mắt hiều được ý đồ của Vân Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười nói:
" Nguyệt, giúp ta giải huyệt, ta tự làm, có được không? "
" Ta khó mà làm được a, chàng mới vừa cực khổ giúp ta khai mạch, hiện tại để ta chăm sóc chàng! "
Vân Hiểu Nguyệt cười như tên trộm, tay nhanh chóng thoát đi y phục trên người hắn.
( Ụt: Yeah, Câu Hồn ca chuẩn bị bị Nguyệt tỷ thịt, ha há)
Nhất thời, thân thể xinh đẹp của Câu Hồn hiện ra trước mắt. Quả nhiên là yêu tinh a, thật sự rất là xinh đẹp! Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được đáy lòng cảm thán.
Làn da bóng loáng nhẵn nhụi như bạch ngọc, vì thường tập võ nên đường cong thân thể hoàn mỹ, không có đến một vết sẹo, cơ bắp không quá rắn chắc, quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật!
" Nguyệt, nàng thấy vừa lòng không? "
Nhìn vẻ mặt kinh diễm của Vân Hiểu Nguyệt làm Câu Hồn nháy mắt cười, hé ra hưng phấn cùng trêu chọc.
" Ân, quả thực trời sinh là bộ dáng khiến người ta nhịn không được a. Câu Hồn, chàng tập võ mà vẫn bảo trì được thân thể hoàn mĩ như vậy, đến một vết sẹo cũng không có, sờ lên thật thoải mái a! "
Khẽ vuốt ve thân thể Câu Hồn, cảm nhận như tơ lục, Vân Hiểu Nguyệt thở dài nói.
" Cây nhỏ? "
Câu Hồn mặc dù không rõ ý tứ gì nhưng vẫn thấy được biểu tình của Vân Hiểu Nguyệt, đoán được sơ sơ, nụ cười cứng đờ, bất đắc dĩ nói:
" Nguyệt, giải huyệt cho ta, được không? "
" hì hì, tiểu bảo bối đừng nói vội, chờ một lát nha! "
Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu cười xấu xa nhẹ nhàng mà mút hút.
" Ặc … Nguyệt, đừng hổ nháo, thả ta ra, có được không? "
Đột nhiên bị kích thích khiến Câu Hồn nhị không được hít vào một hơi, mặt đỏ lên.
" Tiểu hồ ly nhà ta thật đáng yêu nha, siêu cấp đáng yêu luôn! "
Ngẩng đầu cười cười, Vân Hiểu Nguyệt hôn lên cái môi đang run run của hắn, hai tay không chút nào khách khi trượt đến trước ngực hắn, bắt đầu chuyển động.
Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa thấy heo chạy. Hơn nữa trước đây lúc cùng Tư Đồ Viễn nàng cũng thường xuyên như vậy mà khi dễ hắn, nên hành động tự nhiên thuần thục.
" Nguyệt, đáng chết, thả ta ra, ngô! "
Mặt hồ ly của Câu Hồn đỏ lên, đang muốn kháng nghị, còn chưa nói hết câu Vân Hiểu Nguyệt đã ngăn chận, vươn cái lưỡi thơm tho không chút do dự mà mút hút.
Câu Hồn bị khiêu khích cả người nóng lên không còn cách nào khác đành phải ngậm lại cánh môi của Vân Hiểu Nguyệt, thô lỗ mút vào.
Cảm giác đau khiến lòng Vân Hiểu Nguyệt rung động, cảm giác khô nóng bắt đầu xâm chiếm lấy nàng. Ngẩng đầu tránh đi cái hôn bá đạo mà nồng nhiệt của người nào đó, Vân Hiểu Nguyệt tặc lưỡi.
Hai tay bỗng trượt dần xuống cầm lấy " tiểu " tiểu hồ y, cúi đầu vòng vòng quanh rốn rồi khẽ liếm lấy.
Kích thích mãnh liệt khiến Câu Hồn thở gấp gáp, cắn cắn môi, không nhịn được hỏi:
" Ưm … Nguyệt, … nàng … giải huyệt giúp ta, cầu xin nàng! "
" Muốn ta giải huyệt sao? Cùng được, bất quá trước đó chàng phải đáp ứng gả cho ta, có được không? "
Bàn tay mềm mại vuốt ve, cảm nhận được nóng bỏng trong tay, mặt cười của Vân Hiểu Nguyệt càng hồng, cười hì hì nói.
" Nguyệt, a … đừng như vậy … ưm … nàng không nên ép ta! "
" Đáp ứng ta, ta lập tức giải, thế nào? "
Lưỡi khẽ liếm lấy điểm nóng trong tay. Vân Hiểu Nguyệt cười đến giảo hoạt, thanh âm càng ngày càng ngọt.
" Ưm … Nguyệt, … không nên như vậy. Đáng chết, thả ta ra, nhanh chút, đừng …. Ưm … "
Cả người Câu Hồn đỏ lên, dưới ánh nến nhìn đẹp đến kinh người.
" Đáp ứng ta đi, ngoan nào! Câu Hồn, tiểu bảo bối, đáp ứng ta đi, có được không? "
Cả người nàng dán trên người của hắn. Nàng vừa hành hạ " tiểu " tiểu hồ ly, vừa lấy thân thể mình mà cọ lên người hắn.
Câu dẫn như vậy khiến Câu Hồn không dính câu cũng khó. Hai mắt phiếm hồng nhìn nữ nhân mình yêu câu hồn đoạt phách, dục hoả càng ngày càng tăng, làm cả người khó chịu phát đau, cuối cùng nhịn không được rống giận:
" Nguyệt, nàng, tiểu yêu tinh này, ta gả, không nên tra tấn ta như vậy, giải huyệt cho ta, ngay lập tức! "
" Hì hì, thật ngoan, sớm đáp ứng ta không phải tốt hơn sao? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Nào nào, ký tên đồng ý! "
Vân Hiểu Nguyệt nhảy xuống giường, cấp tốc viết hôn thư rồi như tên trộm đi đến bên người Câu Hồn còn đang thở hổn hên, cười hì hì đọc:
" Ta là Câu Hồn, tự nguyện gả cho Vân Hiểu Nguyệt làm chồng, một đời một kiếp chỉ yêu nàng, cưng chìu nàng, nghe lời của nàng, nếu như vi phạm lời thế, liền dâng đầu! Như thế nào? Chàng ký?! "
" Nàng quả nhiên không hơn không kém yêu nữ, hôn thư nàng cũng đã viết, được rồi, ta ký, giải huyệt cho ta đi! "
Ánh mắt Câu Hồn phúc tạp nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Hảo! "
Tay nhanh chóng giải huyệt cho hắn, đưa bút đến. Câu Hồn tà mị nhìn ánh mắt đắc ý của Vân Hiểu Nguyệt rồi nhanh chóng ký tên.
" Ha ha, tiểu hồ ly, chàng bây giờ là của ta! "
Đắc ý thu hồi hôn thư, Vân Hiểu Nguyệt cười đến vui vẻ!
Câu Hồn nhìn nụ cười này của nàng làm khiến hắn vừa buồn cười vừa giận nàng. Một tay chặn ngang hông ôm lấy nàng áp dưới thân, liền hôn lên môi nàng cũng xé đi y phục trên người nàng.
Nếu đã thích, cần gì phải giả vờ? Vân Hiểu Nguyệt như rắn gặp nước bò lên hông của hắn, ngăn chặn môi hắn, nhiệt tình đón ý hùa theo.
Câu Hồn rõ ràng cũng sẽ không khách khí, đem cách mà Vân Hiểu Nguyệt vừa mới dùng với hắn, ra tay nhanh gọn. Sau khi làm xong, tất nhiên vọt tới cùng nàng hợp làm một thể.
Âm thanh rên rỉ cùng thở dốc cùng với tiếng giường kẽo kẹt tạo ra một khúc nhạc giao hưởng êm tai. Tình cảm mãnh liệt đến xấu hổ này khiến trăng sao cũng thẹn trốn vào tầng mây.
Thị vệ bên ngoài hiểu ý mỉm cười, còn người bên phòng cách vách thức trắng đêm khóc đỏ mắt, đau tận xương tuỷ.
Buổi tối này có thể nói vì Câu Hồn mất mặt uỷ khuất mà đáp ứng gả cho nàng cho nên thật dũng mãnh, thẳng đến lúc Vân Hiểu Nguyệt mệt đến không gượng được nữa cầu xin tha thứ Câu Hồn mới buông tha nàng.
Stop, thật sự là quá mệt nha! Trời ạ, hắn cơ hồ đã mất gần hết nội lực mà còn đủ sức quậy một đêm như vậy sao? Sờ lấy vòng eo bủn rủn, Vân Hiểu Nguyệt chưa kịp ai oán bao lâu liền ngủ mất.
Vừa ngủ liền ngủ thẳng tới chiều ngày hôm sau, Vân Hiểu Nguyệt vừa mở mắt đã nhìn thấy Câu Hồn ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn ngồi bên giường nhìn nàng.
" Tỉnh rồi sao? Tiểu khả ái? "
Câu Hồn ôn nhu cười.
" Thật đói bụng, chàng ôm ta dậy! "
Tiếp xục thân mật lại thêm hôn thư, Vân Hiểu Nguyệt liền không che dấu bản tính thật của mình, vươn tay cười cười nói.
" Nàng quả nhiên thật đáng yêu, gả cho nàng xem ra ta cũng không oan uổng lắm. Bất quá vì uy tín của ta, chuyện này không thể truyền ra ngoài Quỷ Môn, được không? "
Đem Vân Hiểu Nguyệt ôm vào trong lòng, Câu Hồn có chút do dự nói.
" Ha ha, tiểu hồ ly chàng cũng có lúc lo lắng sao? Được, chỉ cần chàng ngoan ngoãn ta liền không nói, được chưa? "
" Nàng nha … "
Câu Hồn bất đắc dĩ xoa chóp mũi của nàng thở dài:
" Bị yêu nữ nàng ăn sạch sành sanh, ta giúp nàng mặc đồ, ăn đi! "
Ngọt ngọt ngào ngào ăn xong bữa cơm, uống ngụm trà.Trong lòng Câu Hồn thoả mãn, quỷ dị nhìn nàng:
" Đêm qua thanh âm nhiệt tình rên rỉ của nàng vang khắp, người nào đó ở phòng cách vách chắc là thương tâm muốn chết cả một đêm.
Lúc ta đến nhìn hắn, cặp mắt kia như cây hạch đào, môi cũng cắn nát, trên tay còn băng trắng. Cả người nặng nề, nàng không đi an ủi hắn một chút sao? "
" Không đi, hắn chỉ là ám vệ của ta mà thôi, ta làm gì, sao phải cần hắn đồng ý? "
Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe, cảm thấy lòng đau xót, nhưng nghĩ một đằng nói một nẻo.
" Thật không? "
Toàn bộ biểu tình của nàng Câu Hồn đều thấy rõ, ánh mắt hơi tối lại, nháy mắt đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười:
" Cũng đúng, hắn chỉ là ám vệ của nàng. Nàng theo ta đến thư phòng giúp ta xử lý chút việc, được không? "
" Ta … mệt chết đi được, còn muốn ngủ thêm, chàng đi đi, nha! "
Dừng một chút Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
" Được "
Câu Hồn đứng dậy đặt nàng lên giường, ôn nhu hôn nàng rồi mỉm cười đi ra ngoài.
Tựa vào giường, Vân Hiểu Nguyệt sao có thể ngủ được?
Đêm qua bản thân buông thả, hoàn toàn quên mất là Tư Đồ Viễn còn ở phòng cách vách, hắn thật sự bị thương, trên tay có băng cầm máu? Vết thương có nặng không?
Vô số vấn đề quanh quẩn trong lòng nàng, cuối cùng nhịn không được nàng rời giường mở cửa đi qua gian phòng cách vách.
Nhìn thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt biến mất ở cửa. Câu Hồn đứng ở trên một cành cây cách đó không xa nhảy xuống, trong mắt nhàn nhạt thương tâm.
Nguyệt à, mặc dù biết nàng sẽ không thể là của một mình ta nhưng nàng có biết hay không? Muốn ta chấp nhận sự thật này thật sự là khó khăn.
Aizzz… chủ tử người vì sao lại giao cho ta nhiệm vụ này, thật đúng là dày vò ta mà!
Buồn bã ngửa mặt lên trời thở dài, Câu Hồn xoay người hướng thư phòng mà đi. Sau một lát bồ câu đưa thư hướng trời mà bay, nhanh chóng biến mất trong đám mây.
( Ụt: đây là chương mà tớ thích edit nhất vì Câu Hồn ca rất đáng yêu ^.^ có thể nói những chương có Câu Hồn ca tớ đều edit rất nhanh, những ca khác hai ngày mới một chương. Hình như tớ bất công với các ca khác thì phải =]]]]])
Tác giả :
Quân Tử Nhan