Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 33: Ác chỉnh yêu hồ

Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 33: Ác chỉnh yêu hồ

Lúc nàng tỉnh dậy thì Câu Hồn đã rời đi. Bên cạnh nàng là hai mỹ nữ xinh xắn lanh lợi. Thấy Vân Hiểu Nguyệt  mở mắt, một nha hoàn mắt to tiến lên, cười ngọt nói:

" Vân cô nương, nô tì Thanh Hà, nàng là Vũ Thu. Môn Chủ căn dặn là khi nào người tỉnh thì chúng ta hầu người dùng bữa, thay nữ trang. Hiện tại người đã dậy? "

" Ân "

Vân Hiểu Nguyệt  hừ nhẹ một tiếng, liếc các nàng một cái rồi đứng dậy xuống giường.

Rửa mặt xong, Vân Hiểu Nguyệt  ngồi cạnh bàn, nàng kinh ngạc phát hiện thức ăn là ngự thiện, ngay cả dụng cụ trên bàn đều là ngự dụng. Lòng Vân Hiểu Nguyệt  nao nao, không nói cái gì, nhìn hai tỳ nữ hầu hạ mình, chậm rãi ăn.

Một ngày không ăn gì, mà đầu bếp lại có tay nghề tốt không khác gì ngự trù ở Thanh Long quốc nên nàng cao hứng, ăn cũng nhiều.

Sau khi cho hai thị nữ lui ra ngoài, nàng tắm rửa rồi thay nữ y. Mặc vào bộ cẩm y, làm một kiểu tóc đơn giản, cài một cây trâm vàng xong nàng mở cửa đi ra ngoài.

Thanh Hà cũng Vũ Thu nhìn Vân Hiểu Nguyệt  mặc dù không phấn son nhưng vẫn đẹp như tiên, hai nàng trợn tròn mắt, nhất thời không nói ra lời.

" Câu Hồn đâu? "

Ánh mắt của các nàng Vân Hiểu Nguyệt  đã tập thành thói quen, lạnh nhạt nhìn các nàng hỏi.

" Chuyện này … Vân cô nương, Môn Chủ ở phòng khách, nô tì dẫn đường cho người! "

Thanh Hà vội vàng thu liễm ánh mắt lôi kéo Vũ Thu đang ngây ngốc bên cạnh cung kính trả lời.

" Người bị thương bên kia hiện tại thế nào rồi? "

Dừng chân, Vân Hiểu Nguyệt  liếc phòng Tư Đồ Viễn hỏi.

" Chuyện này … Nhóm nô tì không biết, bởi vì Môn Chủ có lệnh, phàm là nữ tử đều không được bước vào gian phòng kia "

Vũ Thu trả lời.

" Vậy sao? Ngay cả ta cũng không được? "

Vân Hiểu Nguyệt  hài lòng cười dò hỏi.

" Môn Chủ có nói qua, nhất là Vân cô nương lại càng không được cho vào cho nên đã phái hắc y nhân cùng bạch y nhân có võ công tốt nhất Quỷ Môn đến canh chừng! "

Yêu hồ này, thật đúng là tuyệt, ta ngược lại không tin là ta không vào được. Để xem đến cùng là ta lợi hại hay ngươi lợi hại a!

" Đi thôi, vào xem thử! "

Bên môi nàng lộ ra một tia hứng thú. Vân Hiểu Nguyệt  lướt qua hai tỳ nữ hướng phòng cách vách mà đi.

Hai tỳ nữ nhìn nhau, Thanh Hà hướng Vũ Thu ra hiệu sau đó hướng ngoài viện chạy đi.

" Vân tiểu thư xin dừng bước, Môn Chủ phân phó là người không thể vào! "

Vừa tới gần cửa không biết từ đâu chui ra hai nam tử một hắc y một bạch y, vươn tay chắn trước mặt nàng.

" Vậy sao? Đã vậy, ta hiện tại muốn đi vào, các ngươi chuẩn bị đối phó với ta như thế nào đây? "

Hé ra nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt  đứng tại chỗ nhìn hai suất nam tử trước mặt, cười hì hì nói.

" Môn Chủ nói, người muốn đi vào trừ khi giết hai chúng ta! "

Ánh mắt hắc y nhân phục tùng lại mang theo vẻ lãnh khốc cung kính trả lời.

" Vậy sao? Bạch y, Câu Hồn nói như thế nào? "

Mỉm cười liếc nhìn bạch y, thanh tú suất nam tử, Vân Hiểu Nguyệt  chậm rãi tới gần hắn hỏi.

" Vâng, đúng là Môn Chủ đã phân phó như vậy! "

Bạch y giương mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy kinh diễm, mặt đỏ lên, lầm bầm trả lời.

" Như vậy, hai vị muốn ta ra tay giết các ngươi sao? Các ngươi liệu có phản kháng lại ta? "

Vân Hiểu Nguyệt  cười đến xán lạn hơn cả nụ hoa, một bàn tay tiến tới chạm vào người bạch y soái ca, nhẹ nhàng mà hỏi.

( Ụt: Nguyệt tỷ đúng là sắc nữ a, bất cứ lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của các soái ca, ta là ta ghen tỵ, ta cũng muốn soái ca ;-<)

" Vân … Vân cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, người như vậy, thuộc hạ, thuộc hạ … "

Cả người bạch y nhân cứng đờ, lắp bắp, không biết phải làm sao.

" Dám "

Hắc y nhân đứng bên cạnh bình tĩnh trả lời.

" Thật sao? Hắc y, ngươi xác định là ngươi sẽ ra tay với ta? Ta ngay cả một điểm võ công cũng không có, là một cô gái yếu đuối a. Ngươi muốn ỷ mạnh hiếp yếu? "

Trong mắt nàng hiện lên vẻ nghịch ngợm, đưa cổ tay trắng noãn tới trước mặt hắc y:

" Ngươi bắt mạch liền biết, ta thật sự không biết võ công a! "

Hắc y giương mắt nhìn Vân Hiểu Nguyệt, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc rồi lập tức thu liếm:

" Vân cô nương, xin tự trọng! "

" Xì! "

Vân Hiểu Nguyệt  nhịn không được cười toe:

" Quả thật là cấp dưới tận trung a, rất đáng khen! Bất quá, hiên tại ta không rảnh đùa giỡn với các ngươi, cho nên thật xin lỗi! "

Cười hì hì nàng nâng tay vỗ nhẹ trên vai xong liền đẩy cửa đi vào. Vũ Thu theo phía sau nàng ngẩn ngơ, lúc này mới nhìn thấy ngâm châm rất nhỏ cắm ở huyệt vị trên người hắc y cùng bạch y, cố định bọn họ tại chỗ.

Vũ Thu liếc mắt nhìn hai nam tử sắc mặt xanh mét, cắn cắn môi, đi vào theo.

Trên giường, Tư Đồ Viễn còn đang ngủ say, trúng độc lâu như vậy, hơn nữa lại mất nhiều máu, tự nhiên hắn phải nghỉ ngơi nhiều mới có khả năng khôi phục nhanh chóng!

Vân Hiểu Nguyệt  đứng tại chỗ, lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn, thở dài thật sâu đi đến bên giường ngồi xuống bắt mạch.

Được rồi, không có độc tính áp chế nên khôi phục cực kỳ tốt, đoán chừng không bao lâu là có thể xuống giường.

Vừa lòng gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt  buông tay, chỉnh sửa lại chăn gấm, nhìn hắn đã có chút hồng thuận nhưng hai gò má vẫn gầy yếu.

Cho dù hắn đang ngủ say như hàng chân mày vẫn nhăn nhíu lại, tâm nàng lại đau.

Viễn, chúng ta đã không thể quay trở lại như trước. Ngươi đã có người cần phải chịu trách nhiệm mà ta chắc chắc không thể nhẫn nhịn để ngươi đụng vào ta.

Cho dù biết là ngươi không tự nguyện, là bị người ta tính kế mới quên đi ta, mới lên giường cũng nữ nhân khác nhưng ta cũng không có cách nào tha thứ cho ngươi.

Viễn, chúng ta là có duyên không phận, hảo hảo dưỡng thương đi, gặp lại sau!

Mặc cho nước mắt rơi, thật lâu sau Vân Hiểu Nguyệt mới che dấu đi nỗi đau, đứng dậy rời đi.

Vừa xoay người liền thấy Câu Hồn đang đứng dựa cửa, kinh diễm cùng si mê trong ánh mắt lập tức biến thành tức giận.

" Thế nào? Cũng nhóm nữ nhân của ngươi chơi vui chứ? "

Chậm rã tới gần Câu Hồn liền ngửi thấy trên người hắn toàn vị phấn son, Vân Hiểu Nguyệt  nhướng mày nhàn nhạt hỏi.

Nghe vậy thân thể Câu Hồn cứng đờ, không nói lời nào nắm tay nàng đi ra ngoài.

Đi tới cửa Vân Hiểu Nguyệt  kinh ngạc nhìn thấy hắc y cùng bạch y bị cởi áo trói trên đại thụ. Bên cạnh mỗi người có một nam tử tay cầm roi da cung kính đứng.

Thấy hai người đi ra liền xoay người thi lễ.

" Môn Chủ "

" Thế nào? Giết gà doạ ta? "

Vân Hiểu Nguyệt  dùng đầu ngón chân cũng biết được ý tứ của hắn. Trên môi nở ra nụ cười lạnh, đi đến phía sau hai người, khẽ xoa lấy lưng trần trụi của hắc y rồi khen ngợi:

" Dáng người tốt a, thời điểm hai người các ngươi ra tay đánh người thì chú ý đúng mực đánh ở nơi này, đừng đánh chỗ này, bằng không bị thương thì xương sống liền không tốt. Các ngươi không cần lo lắng, ta là đại phu, y thuật cũng tính là cao, chờ bị đánh xong ta liền đưa cho các ngươi kim sang dược, sẽ không lưu lại sẹo!

À, đúng rồi, đề nghị nho nhỏ, roi này nhìn thấy hình như chưa có xử lý kỹ, xem ra có tiểu nhân động tay chân rồi. Nói xong, ra tay đi, ta đang xem đây! "

Lui ra sau vài bước, hai tay Vân Hiểu Nguyệt  ôm lấy nhau, ung dung nói.

" Ách, Môn Chủ? "

Hai người cầm roi nghe vậy hoàn toàn ngẩn ngơ, nhìn Câu Hồn kêu len.

" Nàng, nữ nhân này …. "

Câu Hồn tức giận đến sắc mặt xanh mét, lập tức đem nàng kéo vào trong ngực.

" Sao lại có ý chí sắt đá như vậy hả? "

“‘ Ngươi cách xa ta ra một chút đi, trên người của ngươi có mùi khó ngửi! "

Vân Hiểu Nguyệt  đẩy hắn ra đạm mạc nói:

" Câu Hồn, thuộc hạ của ngươi ngay từ đầu đã ngăn cản ta, chẳng qua là do ngươi ra lệnh bọn họ không được làm tổn thương ta nên thành ra tạo cơ hội cho ta!

Nói cách khác, người nên bị dụng hình phải là ngươi mới đúng.

Hôm nay mới ngày đầu tiên, còn tận chín ngày, phiền ngươi tìm trò chơi cao minh hơn một chút được không? Chút kỹ xảo cũ rích này rõ ràng không có tính khiêu chiến a!

Thanh Hà, Vũ Thu, dẫn đường cho ta đi dạo nơi này nào, đi thôi. "

Nói xong cũng không thèm nhìn tới Yêu Hồ sắp nổi bão kia liền hướng ngoài mà đi.

" Vân cô nương, người thật lợi hại a, nô tỳ bội phục người! "

Ra khỏi cửa viện, trên mặt Thanh Hà không che dấu được vẻ sùng bái.

" Ta? Sao lại thế? "

Vân Hiểu Nguyệt  kinh ngạc hỏi.

" Từ lúc lập Quỷ Môn đến nay, khuôn mặt của Môn Chủ luôn là lạnh như băng, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua người bị ép tới tức giận như vậy đâu!

Vân cô nương, xem ra Môn Chủ của chúng ta cực kỳ thích người a.

Môn Chủ nhiều thị thiếp như vậy cũng không có người nào có thể vào toà nhà này chứ đừng nói là phòng Môn Chủ! "

Vũ Thu đứng một bên tiếp lời.

" Thị thiếp? Môn Chủ của các ngươi có rất nhiều thị thiếp sao? "

Vân Hiểu Nguyệt  tò mò hỏi.

" Đúng vậy a, phàm là nơi Môn Chủ thường xuyên ngủ lại đều có rất nhiều thị thiếp. Ở đây cũng có, đều ở Bách Hoa Các bên kia.

Không có lệnh cho gọi của Môn Chủ ai cũng không thể đi qua toàn viện bên này, bằng không liền mất mạng."

Thanh Hà chỉ chỉ bên trái, nói.

" Bách Hoa Các? "

Vân Hiểu Nguyệt  giương mắt nhìn sang, quả nhiên là một toà hoa viên xinh đẹp, còn có một cái hồ, trên hồ có chiếc cầu màu trắng. Bên kia còn có mấy cái tiểu lâu tinh xảo, cây xanh thấp thoáng, nhìn có chút lịch sự tao nhã.

Bên cạnh hồ còn có đình hóng mát, bên trong còn có vài nữ tử trang điểm xinh đẹp nhỏ giọng cười nói.

Tên tiểu yêu tinh này, nữ nhân bên cạnh nhiều như vậy còn quấn lấy nàng, đáng chết!

Không biết tại sao trong lòng Vân Hiểu Nguyệt  đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, xoay người hướng bên kia đi tới, oán hận nói:

" Còn có chỗ nào để đi dạo không? "

" À, bên kia là thư phòng của Môn Chủ dùng để đàm phán cùng chính sảnh. Mặt sau là nơi người của Quỷ Môn ở. Vân cô nương, người muốn đi nơi nào? "

Nhàm chán như vậy a, Vân Hiểu Nguyệt ai oàn nhẹ nhàng thở dài:

" Đi thư phòng "

" Vâng, Vân cô nương bên này! "

Đi theo Thanh Hà cùng Vũ Thu, Vân Hiểu Nguyệt  đi vào thư phòng thuộc vùng cấm địa. Đương nhiên là thư phòng này đối với Vân Hiểu Nguyệt  không cấm.

Trong thư phòng bố cục rất sạch sẽ, có mấy bồn thuý trúc, vài sợi đàn hương, lịch sự mà thao nhã. Cùng với hình tượng của Hồ Yêu kia dường như không phù hợp.

Nhìn trên giá đầy sách, Vân Hiểu Nguyệt  hài lòng gật đầu cười nhẹ:

" Nhìn không ra hắn lại là người thích xem sách a. Thanh Hà, Vũ Thu, ta ở nơi này một chút! "

" Vâng! "

Rút ra vài quyển sách có liên quan đến địa lý cùng lịch sử Bạch Hổ quốc, Vân Hiểu Nguyệt  yên tĩnh mà xem.

Có lẽ Câu Hồn thật sự bị chọc tức cho nên đến khi sắc trời tối dần ánh nên cũng đã thắp lên vẫn không thấy thân ảnh của hắn.

Vân Hiểu Nguyệt  xem cong một quyển, mắt đã có chút mỏi, lấy tay xoa xoa nhìn ánh mắt Thanh Hà cùng Vũ thu có chút nóng nảy, không hiểu hỏi:

" Sao vây? "

" Chuyện này … Môn Chủ phái người đến nói mời cô nương đế phòng khác dùng bữa tối. Chúng ta nhìn người đọc sách quá tập trung nên không dám gọi! "

" Bữa tối? "

Sờ sờ bụng của mình, cũng đã đói, Vân Hiểu Nguyệt  nhìn ra ngoài sắc trời đã tối hẳn, liền mỉm cười nói.

" Được rồi, đi thôi! "

" Nhưng là … " Vũ Thu ấp úng nữa ngày có chút bất mãn nói:

" Môn Chủ đã cho gọi rất nhiều thị thiếp tới đó. Trước kia thời điểm Môn Chủ dùng bữa chưa bao giờ gọi các nàng bồi người.

Vân cô nương, người thật muốn đi sao? "

À há! Chiêu này của hắn có chút thú vị a, không chừng còn có đông cung sống để xem. Nha đầu chết tiết kia, ngươi nhât định phải chết!

Vân Hiểu Nguyệt  cười đến hào hứng nói:

" Đi, đương nhiên phải đi, đi thôi! "

" Ách? Vâng! "

Phòng khách cách thư phòng một cái hoa viên, nhờ ánh trăng nên bên ngoài rất sáng, dọc theo đường đá vụn, rất nhanh đã tới nơi.

Còn chưa đi vào bên trong đã nghe thấy thanh âm oanh oanh yến yến khiến nàng choáng váng đầu, Vân Hiểu Nguyệt  nhăn nhíu mi, đầy cửa tiến vào.

Chính giữa phòng có một cái bàn khổng lồ, bên trên bày đầy thức ăn, đáng tiếc đều đã nguội lạnh. Hiển nhiên là đã đợi rất lâu.

Bên cạnh còn đặt một cái giường êm. Câu Hồn vận hồng y nằm chính giữa, xung quanh hắn có sau nữ tử hoặc quỳ hoặc ngồi lộ ra trọn vẹn xinh đẹp. Lại đang vì hắn bóp chân, đấm lưng, miệng lại không ngừng cười duyên.

Còn hắn thì sao? Đang cười đến cực kỳ quyến rũ, một bàn tay nắm lấy má nử tử bên trái hôn lên, ra vẻ tán tỉnh còn tay phải lại đang đưa vào bên trong quần lụa mỏng của nữ tử khác.

Đang làm gì thì chỉ cần nhìn bộ dạng xuân sắc của nữ tử kia liền đoán ra.

Thật sự là không chịu nổi mà, có cần phải ra sức biểu diễn như vậy không? Hừ, Câu Hồn, là ngươi trêu chọc ta trước, người đừng trách ra!

Hướng Câu Hồn cười đến xán lạn, Vân Hiểu Nguyệt  tự giác ngồi xuống bên bàn, tay cầm đùa bắt đầu ăn.

Mà sáu thị thiếp bên kia từ lúc nàng bước vào cửa thì đầu tiên là kinh diễm, sau đó ánh mắt phun ra tràn đầy đố kị, gắt gao trừng Vân Hiểu Nguyệt .

Bất quá nhìn thấy nàng không có biểu hiện gì thì choáng ván nhìn nhau. Một nữ tử đang bóp chân cho Câu Hồn nũng nịu hỏi:

" Môn Chủ, không biết vị muội muội này có phải hay không là thị thiếp người mới thu? Sao lại không có quy củ như vậy? Thấy người không hành lễ, lại còn tự mình dùng bữa. Không phải là người tìm nàng ta ở thâm sơn cùng cốc chứ? "

Câu Hồn yêu mị, sát khí trong mắt chợt loé, đột nhiên ôm lấy nàng ta cười cùng khen ngợi:

" Tiểu đáng yêu ngươi đoán không sai a, nàng chính là thị thiếp mới của ta. Bất quá nàng đối với quy củ của Quỷ Môn chưa quen thuộc, các ngươi hảo hảo dạy bảo nàng, được chứ? "

Cái gì? Tên Yêu Hồ này, lại dàm cùng đám nữ nhân này liên hợp ức hiếp ta, các ngươi chết chắc rồi.

Vân Hiểu Nguyệt  vừa nghe hắn nói như vậy liền phát hoả. Nàng ưu nhã buông đũa trong tay ra, đứng lên lấy từ trong nhẫn ra xuân dược do bản thân đặc chế nắm trong lòng bàn tay, khẽ khom người.

" Các vị tỷ tỷ, Nguyệt Nhi thất lễ, thật xin lỗi a! Nay Nguyệt Nhi hướng các vị tỷ tỷ nhận lỗi! "

Nói xong cầm lấy bầu rượu trên bàn, tay kia ấp lên nắp bình, ngón tay sờ sờ, đem tất cả xuân dược đổ vào toàn bộ. Cười đến ngọt ngào tiến lên, đem rót đầy ly rượu trong tay các nàng rồi bản thân cũng bưng lấy một ly:

" Các vị tỷ tyrt, Nguyệt Nhi kính ngươi, mong các tỷ tỷ cho Nguyệt Nhi cơ hội sửa đổi, mời! "

Thấy Vân Hiểu Nguyệt  trong trẻo, thái độ lại cung kính nên sáu vị thị thiếp nhìn Câu Hồn. Trong khoảnh khắc mắt hắn loé lên tia kinh ngạc cùng mê hoặc, khẽ gất đầu, sáu người liền đứng lên cười duyên cạn chén rượu.

Thấy sáu người đã uống, còn Vân Hiểu Nguyệt  đã sớm đổ đi ly rượu của mình, nàng lập tức vui vẻ, đặt chén rượu xuống, lấy ra phấn ngứa, chậm rãi hướng Câu Hồn đi đến, vừa đi vừa nũng nịu nói:

" Môn Chủ, Nguyệt Nhi cũng giúp ngài đấm lưng, như thế nào có muốn hay không? "

" Vân Hiểu Nguyệt , nàng … "

Một Vân Hiểu Nguyệt  như vậy là lần đầu tiên Câu Hồn nhìn thấy. Yêu mị lại thanh thuần. Trong lúc này ngoại trừ nàng ai hắn cũng không thấy nên hoàn toàn không phát hiện sáu vị thị thiếp có điểm khác lạ.

Vân Hiểu Nguyệt  chậm rãi đến trước mặt hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên má hắn rồi ngồi vào trong ngực hắn, tay choàng lên cổ hắn, đem phấn ngữa rắc vào cổ áo hắn, rồi cười duyên nói:

" Câu Hồn, có nhớ lời ta đã nói với ngươi hay không? Ngươi tốt nhất không nên chọc ta tức giận, bằng không hậu quả thật nghiêm trọng!

Ngươi hôm nay lại dám trước mặt ta diễn xuân cung đồ, ta thấy cực kỳ khó chịu. Càng quá đáng hơn chính là ngươi lại cùng với nữ nhân của ngươi liên hợp lại ức hiếp ta.

Cho nên ta muốn trừng phạt ngươi.

Tiểu Yêu Hồ, tối hôm nay ngươi nhất định sẽ cảm nhận được tư vị diễm phúc thật sâu sắc a, nên hảo hảo hưởng thụ nha, ta đi trước. Hẹn gặp lại! "

Thu hồi bình sứ trong tay, Vân Hiểu Nguyệt  cười cười vỗ vỗ gương mặt hồ ly đã có chút vặn vẹo của hắn, ý bảo hắn nhìn sáu vị thị thiếp đang thi nhau đổ mồ hôi, như tên trộm cười nói:

" Các nàng hiện tại rất rất cần ngươi a, hắc hắc … "

Bên trong phấn ngứa này nàng đã bỏ thêm một ít thuốc mê, tuy thời gian duy trì không dài nhưng như vậy cũng đã đủ.

Rời khỏi đùi Câu Hồn không có khả năng nhúc nhích, tay Vân Hiểu Nguyệt  kéo áo hắn làm lộ ra bộ ngực rắn chắc, quay đầu nói:

" Các vị tỷ tyrt, Môn Chủ nói hắn phi thường thích các tỷ, đêm nay liền cho các tỷ ở chỗ này hầu hạ. Còn nói các vị chủ động một chút a!

Nguyệt Nhi cáo lui trước, chúc các tỷ tỷ cùng Môn Chủ vui vẻ a! "

Sáu vị thị thiếp trúng xuân dược đã sớm không chịu nổi, theo bản năng lôi kéo y phục còn sót lại trên người. Lại nghe thấy Vân Hiểu Nguyệt  nói như vậy rồi nhìn bộ dáng Câu Hồn không nhục nhích cho là hắn cho phép nên liền vọt tới.

Nhìn một dám nữ nhân như hổ vồ lầy người Câu Hồn mà xé y phục lại khẩn cấp hướng hạ thân của hắn mà chui vào, miệng còn tranh cãi nhau ai trước ai sau. Vân Hiểu Nguyệt  thật muốn ngã lăn ra cười.

Câu Hồn đáng thương đến lưỡi cũng bị tê dại, tức giận đến hai mắt đỏ lừ, hung hăng trừng Vân Hiểu Nguyệt, nhưng nàng lại hướng về phía hắn nở ra nụ cười thật to. Khoát tay đi ra ngoài. Đương nhiên là nàng rất hảo tâm giúp hắn đóng cửa.

" Vân cô nương, người đây là? "

Đang chờ ở cửa, Thanh Hà cùng Vũ Thu nhìn thấy bộ dạng Vân Hiểu Nguyệt  cười đến khoa trương, kinh ngạch hỏi.

" Ai ô ô, buồn cười quá, đi nhanh một chút, giúp ta chuẩn bị đồ ăn, mang về phòng, hắc hắc … "

Vân Hiểu Nguyệt  vừa cười vừa lôi kéo hai người hướng phòng ngủ mà đi. Nàng thật không lo Yêu Hồ đến tìm nàng tính sổ đâu. Tuy rằng thuốc mê chỉ duy trì vài phút nhưng về phần ngứa kia thì tối hôm nay hắn đừng mong ngủ được.

Ngày mai toàn thân của hắn sẽ mẩn đỏ, lấy sĩ diện của hắn, nhất định tìm nàng chữa trị. Hắc hắc, ai bảo hắn không nghe lời chứ, đáng đời!

Toàn thân Yêu Hồ nổi đỏ sao? Nhất định sẽ rất đang yêu a, hắc hắc hắc.

( Ụt: Dịch đoạn này tớ phát hiện ra là Nguyệt tỷ đã thương Câu Hồn ca từ lúc nào không hay thì phải ^.^)
Tác giả : Quân Tử Nhan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại