Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 23: Bản thân bị trọng thương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Bằng Triển Tướng Quân ^.^
Như gió mát xẹt qua, tê liệt đau lòng khiến Vân Hiểu Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nước mắt rơi như mưa, trong đầu chỉ có một ý niệm " Đi, rời xa nơi này, rời đi nơi thương tâm, vĩnh viễn không cần trở lại! "
Vận công lực, bay vút trong rừng, gió vù vù bên tai, mơ hồ có tiếng ta đầy lo lắng theo gió lọt vào tai, bất quá, hết thảy đều không quan trọng, ánh mắt xa lạ của Tư Đồ Viễn, khi hắn chính miệng thừa nhận hài tử, giống như đao nhọn một phen cắn nát lòng nàng, đem nàng bi thương thương tích đầy mình, hài tử, hài tử, mới tách nhau ra ba tháng, hắn liền có hài tử được một tháng!
Hắn tại sao lại có thể làm như vậy?
Tâm đau đến chết lặng, Vân Hiểu Nguyệt lại vô tình tưởng tượng hắn cùng nữ nhân kia một màn điên loan đảo phượng trên giường, môi hắn ấm áp, ôn nhu hôn, làm cho mình quyến luyến thật sau lại đi ôm một nữ nhân khác, nói với với nàng ta " ta yêu nàng ", chuyện này, nàng làm sao có thể chấp nhận?
" A … "
Không nén được ngửa mặt lên trời, Vân Hiểu Nguyệt thương tâm muốn chết, nội thương tái phát, từng ngụm từng ngụm máu lại phun ra, chân khí bị kiềm hãm, nàng liền từ không trung ngã xuống, rơi vào đám lá rụng trong rừng rậm, vô lực nằm yên, thoáng hiện trước mắt là hình ảnh làm cho nàng đau tận tâm can, thế nào cũng không bỏ được, không quên được!
Đi, tiếp tục đi, không thể ngừng, dừng lại tâm sẽ đau, không thẻ ngừng!
Miễn cưỡng Vân Hiểu Nguyệt lại đi như sao trời hướng xa xa mênh mông mà đi tới!
Lúc này đây nàng không dừng bước, chạy như điên, không biết đã bao lâu?
Không nhớ rõ, mơ hồ ánh trăng có hiện ra vài lần, cũng quên mất, nàng chỉ là cảm thấy thương thế càng ngày càng nặng, chân khí dần khô kiệt nhưng là nàng không tưởng ngừng lại, bởi vì chỉ cần dừng lại, tâm liền đau, đau đớn khiến nàng không chịu nổi, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác tầm mắt dần mơ hổ, rồi bóng đêm ập đến!
Cuối cùng, cái gì cũng không biết!
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Bạch Hổ quốc, Phủ Hộ quốc Tướng quân.
" Tướng quân, hôm nay người còn tự thân đi tuần tra biên cảnh sao?
Để chúng ta đi được rồi! "
Phó tướng Bạch Trung đứng bên cạnh Bạch Bằng Triển khoác lên áo choàng cười hì hì nói.
" Ngươi không phải không biết Tướng quân nhà chúng ta làm việc rất nghiêm cẩn (16)
Trấn thủ biên quan vài năm, mỗi ngày đều là đích thân đi tuần tra, nếu không, hiện thời bên Huyền Vũ quốc, còn không biết có bao nhiêu bọn đạo chích đến nháo sự, đây không phải là công lao của Tướng quân sao? "
Bạch Tâm nói.
" Tất nhiên, Tướng quân nghiêm cẩn như vậy, đâu phải ai cũng còn trẻ như vậy liền được làm Hộ quốc Tướng quân? "
" Rõ ràng, lòng trung thành của Tướng quân cũng được trời trăng chứng giám, ngươi xem, ngay cả tên của chúng ta, cũng đểu là " trung tâm vì nước " có thể thấy được trong lòng Tướng quân chỉ có Bạch Hổ quốc!"
" Được rồi, được rồi, các ngươi đó, vẫn là tỉnh táo một chút, cả ngày chỉ biết nói này nói nọ, mau một chút, lát nữa còn đến quân doanh xử lý quân vụ! "
Bạch Bằng Triển lắc đầu, đối với bốn tên thị vệ bên thân từ nhỏ này rất là bất đắc dĩ.
" Vâng, Tướng quân! "
Bốn người cười thi lễ, theo Bạch Bằng Triển đi tuần cảnh.
Tại biên cảnh Huyền Vũ quốc cùng Bạch Hổ quốc có một toà thành gọi là Bạch Uyên thành, phủ Hộ quốc Tướng quân đặt trong thành, nơi này là phía bắc Bạch Hổ quốc, cùng Huyền Vũ quốc cách nhau một ngọn núi.
Đường duy nhất thông qua hai nước là Bạch Uyên thành, tuy rằng sơn thế hiểm trở, nhưng đối với võ lâm cao thủ mà nói, ẩn nấp trong rừng rậm này chính là nguy hiểm!
Huống chi hắn biết phía bên kia núi chính là Minh chủ võ lâm phủ, hai ngày trước Minh chủ võ lâm nghĩa muội đại hôn!
Tuy rằng nhân sĩ võ lâm luôn không tham dự vào phân tranh triều đình, nhưng là hắn không dám xem thường, mấy ngày nay tuần tra càng cẩn thận!
" Có tình huống gì dị thường hay không? "
Đi tới trạm kiểm soát trong rừng rậm, Bạch Bằng Triển kiềm dây cương hỏi binh lính gác.
" Báo cáo Tướng quân, hết thảy đều bình thường! "
" Tốt lắm, tiếp tục chú ý chặt chẽ. Bạch Trung, Bạch Tâm các ngươi đến các trạm kiểm soát khác xem đi, ta tới phía trước đi dạo một chút! "
" Vâng Tướng quân! "
Bạch Bằng Triển kéo cương cùng Bạch Vì và Bạch Nước cùng nhau hướng rừng rậm đi tới!
" Tướng quân, ta xem không có vấn đề gì, nếu không chúng ta cùng nhau thi đấu, xem ai tìm được nhiều món thôn quê, trưa đem về cho nhà bếp thêm chút thức ăn cho binh sĩ? "
Bạch Vì phóng ngựa theo Bạch Bằng Triển trên đường nhỏ đề nghị.
" Đúng vậy, Tướng quân, chúng ta cũng đã lâu không đi săn rồi, có được không? "
Bạch Nước cao hứng bàn!
" Được, nhưng là không thể chạy xa, có biết hay không? Nơi này mãnh thú rất nhiều, chú ý an toàn! "
Bạch Bằng Triển mỉm cười trả lời!
" Hảo, nửa giờ sau gặp nhau, bắt đầu! Bạch Vì cười nhẹ nhàng rồi phóng ngựa đi! "
" Xú tiểu tử, mỗi lần đều chơi xấu, đợi xem, ta liền thắng ngươi! "
Bạch Nước lẩm bẩm đuổi theo!
Bạch Bằng Triển bất đắc dĩ cười rồi nhảy xuống ngựa đuổi theo!
Trong rừng cây, tiểu động vật rất nhiều!
Bây giờ là buổi sáng, cho nên mãnh thú sẽ không xuất hiện, nên hắn cũng yên tâm mà cho hai tiểu tử nghịch ngợm kia đi nháo!
Bạch Bằng Triển nhặt một phen đá vụn, vân đủ công lực phóng đá đi, chỉ chốc lát, liền bắt hơn 10 tiểu động vật, Bạch Bằng Triển buộc chúng lại với nhau, treo lên kiếm chuẩn bị quay về thì thấy xa xa phía cây đại thụ, một góc bạch y cùng một cánh tay, không nhúc nhích!
Tâm Bạch Bằng Triển cả kinh, lặng lẽ đi tới, nhìn người nằm dưới cây vết máu loang lổ, tóc bay che đi khuôn mặt nam tử, dáng người nhỏ bé, không nhúc nhích!
Đã chết?
Bạch Bằng Triển ngẩn ra, lặng lẽ đi tới, ngồi xổm đưa tay lên mũi dò xét, có hô hấp, nam tử này chưa có chết!
Suy nghĩ một chút liền vén lên mái tóc liền hiện ra một nam tử tuyệt mỹ, sắc mặt tái nhợt, máu đen đọng lại nơi khoé miệng đã khô lại, nhưng là không cách nào che dấu được dung mạo bức người!
Hướng hắn bắt mạch mới phát hiện nam tử này bị nội thương rất nặng, nội tức dường như không còn, chứng minh hắn đã vận công chạy cực lâu, hơn nữa không có điều tức, mới biến thành thế này.
Mặc dù dưỡng tốt nội thương, nhưng nếu muốn khôi phục nội lực thì phải tiêu tốn một quãn thời gian rất dài!
Người này sao lại không biết yêu thương bản thân?
Bạch Bằng Triển cảm thấy có chút bất khả tư nghị, phải biết rằng đối với người tập võ mà nói, nội lực là không thể một lần tiêu hao hết, vô luận tình huống gì đều lưu lại đan điền một tia, liền có thể khôi phục rất dễ dàng bằng không liền có khả năng mất hết nội lực, biến thành phế nhân!
Một nam tử xinh đẹp như vậy tại sao lại thê thảm xuất hiện ở đây?
Có thể khẳng định hắn không phải người Bạch Hổ quốc, nhất định là từ Huyền Vũ quốc tới, cũng không thể là bọn đạo chích, không có người ngu ngốc như vậy, lớn mật làm thương tổn bản thân?
Hắn đã đắc tội ai?
Trong lúc bất chợt, Bạch Bằng Triển sinh ra một tia tò mò đối với người này, cúi xuống ôm hắn vào ngực, mang theo tiểu động vật quay về!
" Ấy, Tướng quân, hắn là ai? "
Ra khỏi rừng, hai thị vệ đã mang theo một đống chim trĩ đặt trên ngựa, thấy người trong tay Bạch Bằng Triển kinh ngạc hỏi.
" Ở trong rừng nhặt được, bị nội thương rất nặng, các ngươi những thứ này về quân doanh, ta đưa hắn về trước chữa thương "
Bạch Bằng Triển đem tiểu động vật ném cho thị vệ, ôm người trong tay phi thân lên ngựa, hướng Bạch Uyên thành đi tới!
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong phòng ngủ, Tư Đồ Viễn hô hấp mong manh nằm ở trên giường, vết thương đã được băng bó kỹ.
Mặc dù kiếm kia của Vân Hiểu Nguyệt đâm sâu nhưng kỳ diệu là nó lại không đâm vào tử huyệt.
Tuy rằng Tư Đồ Viễn mất máu nhiều nhưng vẫn chưa đến nỗi vong mạng, chẳng qua là mặc dù đã băng bó kỹ nhưng Tư Đồ Viễn vẫn không có tỉnh.
Nước mắt không ngừng rơi, môi cũng bị cắn đến chảy máu, cho thấy lúc này Tư Đồ Viễn vẫn chưa đến mức ngủ say không thể tỉnh lại.
Lúc này, trong phòng đầy người, có Phong Tuyệt, Tần Vũ và cả Hồng Phi.
" Tư Đồ Viễn, ngươi thật to gan, ngất đi là xong sao?
Đường đường là Hoàng Hậu Thanh Long quốc lại bị ngươi mang tới chỗ này!
Nói mau, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? "
Đợi sau khi Tư Đồ Viễn băng bó vết thương xong, Tần Vũ đuổi theo Hồng Phi vọt vào phòng bắt đầu chất vấn.
" Tần Vương Gia, Vân Hiểu tên thật là Vân Hiểu Nguyệt , không phải gọi là Vân Nhược Điệp.
Hơn nữa, không phải là Điệp Hậu của Thanh Long quốc đã nhập liệm trong Hoàng Lăng rồi sao?
Cho nên mong người dùng từ ngữ phải giữ ý tứ hộ, không nên tuỳ tiện chửi bới.
Hiểu Nguyệt trong sạch "
Sau khi huyệt đạo được giải khai, Phong Tuyệt ngồi bên cạnh nhịn không được lạnh mặt nói.
" Vân Hiểu Nguyệt nào?Nàng rõ ràng chính là Điệp Nhi,ta sẽ không bao giờ nhận sai!"
Tần Vũ sắc mặt xanh mét, nhìn về Tư Đồ Viễn trên giường:
" Tư Đồ Viễn, ngươi là ám vệ của Điệp Nhi, ngươi nói mau, nàng thực sự là Điệp Nhi đúng không?
Còn có hôm nay là chuyện gì xảy ra, ngươi tại sao lại cưới nghĩa muội của Hồng Phi, Điệp Nhi tại sao lại muốn đâm ngươi, nói! "
Tần Vũ gần lên nhào tới giường chuẩn bị níu cổ áo Tư Đồ Viễn.
" Tần Vương Gia, người đường đường là Tiêu Dao công tử, ở trong võ lâm cũng coi như là nhân vật có danh khí. Làm khó làm dễ một người trọng thương như vậy không khỏi có chút mất thân phận.
Tư Đồ Viễn là muội phu của ta, mặc dù hôn lễ không thành nhưng Ngọc Nhi cũng đã là người của hắn, còn có bảo bảo cũng là của hắn, cho nên ta đây làm ca ca có trách nhiệm chiếu cố hắn.
Người xem hắn bị trọng thương như vậy, người xem có phải hay không chờ hắn bình phục rồi hãy vấn tội? "
Đứng một bên thật lâu, thật vất vả Hồng Phi mới chấp nhận được sự thật Vân Hiểu là nữ tử, nắm chặt nắm đấm, Hồng Phi lạnh lùng nói.
" Hồng Phi "
Phong Tuyệt nghe hắn nói như vậy,lập tức phát hoả, xông lên túm cổ hắn, oán hận nói:
" Ngươi cũng thật quá đáng, ngươi nói cho ta biết, có phải hay không ngươi đã động tay động chân gì với Tư Đồ Viễn? Bằng không hắn không có khả năng quên đi Vân Hiểu Nguyệt , còn Ngọc Nhi kia nữa, chuyện này là như thế nào?
Ngày hôm qua ta cùng Hiểu Nguyệt thời điểm nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi hẳn đã rõ ràng là chúng ta tìm hắn, vì sao không nói?
Nếu ngươi nói sớm thì chuyện cũng đã không biến thành như thế này. Hiểu Nguyệt cũng sẽ không thể thương tâm đến mức như vậy.
Hiện tại nàng đã vọt vào khu rừng bên kia, bên đó nguy hiểm như vậy, nàng lại là nữ tử, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Đã thế các ngươi còn quay lại đây làm gì? Đáng chết, ta phải đi tìm nàng! "
Phong Tuyệt dậm chân một cái, buông tay ra, xoay người bỏ đi.
" Đứng lại! Phong Tuyệt ngươi tốt nhân nên nhớ lấy thân phận của mình. Ngươi đừng có ở đó mà hô to gọi nhỏ với ta! "
Hồng Phi giận không kiềm được, sắc mặt xanh mét.
" Thân phận của ngươi?
Thân phận của ngươi thì như thế nào? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn giữ nàng bên mình?
Nàng kiêu ngạo như vậy, quật cường như vậy, chút kỹ xảo nho nhỏ này của ngươi, ngươi tưởng là có thể đả bại nàng?
Hồng Phi ta cho ngươi biết, người khác sợ ngươi, ta đây không sợ ngươi, ta bây giờ sẽ liền đi tìm nàng.
Về phần ngươi, vô luận là nguyên nhân gì thì Tư Đồ Viễn ngươi cũng đã phản bội nàng, lời của nàng ngươi cũng đã nghe, ngươi không còn là ám vệ của nàng nữa.
Vị trí này từ giờ sẽ do ta tiếp quản. Tìm được nàng, ta liền đưa nàng tránh xa khác ngươi để nàng khỏi phải phiền lòng. "
Phong Tuyệt nổi giận phất ống tay áo, bước ra khỏi phòng, cùng đám người của Phong Vân Trại đi thẳng đến nơi cuối cùng có dấu vết của Vân Hiểu Nguyệt .
" Phong Tuyệt "
Hồng Phi nhìn bóng lưng Phong Tuyệt biến mất mà mặt lạnh đi. Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí. Sau đó trừng mắt oán giận nhìn về phía Tư Đồ Viễn cùng Tần Vũ âm trầm bình tĩnh nói:
" Tần Vương Gia, khiền người chê cười, Phong Tuyệt kia tính tình trước nay đều bướng bỉnh, ta đã phái ám vệ đi theo, rất nhanh sẽ có tin tức. Trước ta dẫn người đi nghỉ ngơi, chờ Tư Đồ Viễn khoẻ hơn sẽ để người cũng hắn nói chuyện có được hay không? "
" Tư Đồ Viễn ngươi nghe đây, cho dù Vân Hiểu Nguyệt không phải là Điệp Nhi thì việc ngươi lừa trên gạt dưới vẫn đáng tội chết. Ta cho ngươi một ngày suy nghĩ, ngay mai tốt nhất ngươi kể rõ sự tình cho ta, hừ! "
Nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Viễn nằm trên giường quyết không mở miệng. Tần Vũ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Theo ở phía sau, ánh mắt Hồng Phi phức tạp nhìn thoáng qua Tư Đồ Viễn, xoay người rời đi, trong phòng thoáng chốc lấy lại được yên tĩnh.
Tư Đồ Viễn đột nhiên mở mắt ra, con người đầy vành máu tràn đầy hối hận cùng áy náy, cắn răng chống lại đau đớn muốn đứng dậy, đang tiếc thương thế quá nặng, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Nguyệt Nhi, xin lỗi nàng, ta thật không biết mình tại sao lại biến thành như thế này. Nguyệt Nhi, thực xin lỗi nàng, ta đã tổn thương nàng, nàng chờ ta được không? Ta rất nhanh sẽ đến tìm nàng, Nguyệt Nhi …
Dưới đáy lòng điên cuồng hét lên, Tư Đồ Viễn cố gắng lôi kéo màn lụa, muốn mượn lực rời giường. Lúc này đột nhiên một tiếng cười khẽ truyền đến. Tiếp theo một thân ảnh đỏ rực đứng bên giường:
" Thế nào? Muốn rời khỏi đây sao "
" Ngươi … Là sát thủ? "
Mồ hôi chảy ròng ròng, Tư Đồ Viễn suy sụp rũ tay xuống.
" Ngươi không cần quan tâm ta là ai, chỉ cần biết ta không muốn hại ngươi là được. Ta biết Vân Hiểu, à không đúng, là Vân Hiểu Nguyệt. Thương thế của ngươi nặng như vậy, trong thời gian ngắn không có cách nào di chuyển được, không bằng ta mang ngươi đi, sau này đi tìm nàng, thế nào? "
" Ngươi biết Nguyệt Nhi? Được, ta liền đi với ngươi, hiện tại đi ngay, mau! "
" Tốt, đi thôi! "
Mắt phượng của Hồ Ly dường như nồng đậm hứng trí, hồng y nam tử ôm ngang hông Tư Đồ Viễn theo cửa sổ nhảy ra, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
(16) nghiêm túc + cẩn thận
Bạch Bằng Triển Tướng Quân ^.^
Như gió mát xẹt qua, tê liệt đau lòng khiến Vân Hiểu Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nước mắt rơi như mưa, trong đầu chỉ có một ý niệm " Đi, rời xa nơi này, rời đi nơi thương tâm, vĩnh viễn không cần trở lại! "
Vận công lực, bay vút trong rừng, gió vù vù bên tai, mơ hồ có tiếng ta đầy lo lắng theo gió lọt vào tai, bất quá, hết thảy đều không quan trọng, ánh mắt xa lạ của Tư Đồ Viễn, khi hắn chính miệng thừa nhận hài tử, giống như đao nhọn một phen cắn nát lòng nàng, đem nàng bi thương thương tích đầy mình, hài tử, hài tử, mới tách nhau ra ba tháng, hắn liền có hài tử được một tháng!
Hắn tại sao lại có thể làm như vậy?
Tâm đau đến chết lặng, Vân Hiểu Nguyệt lại vô tình tưởng tượng hắn cùng nữ nhân kia một màn điên loan đảo phượng trên giường, môi hắn ấm áp, ôn nhu hôn, làm cho mình quyến luyến thật sau lại đi ôm một nữ nhân khác, nói với với nàng ta " ta yêu nàng ", chuyện này, nàng làm sao có thể chấp nhận?
" A … "
Không nén được ngửa mặt lên trời, Vân Hiểu Nguyệt thương tâm muốn chết, nội thương tái phát, từng ngụm từng ngụm máu lại phun ra, chân khí bị kiềm hãm, nàng liền từ không trung ngã xuống, rơi vào đám lá rụng trong rừng rậm, vô lực nằm yên, thoáng hiện trước mắt là hình ảnh làm cho nàng đau tận tâm can, thế nào cũng không bỏ được, không quên được!
Đi, tiếp tục đi, không thể ngừng, dừng lại tâm sẽ đau, không thẻ ngừng!
Miễn cưỡng Vân Hiểu Nguyệt lại đi như sao trời hướng xa xa mênh mông mà đi tới!
Lúc này đây nàng không dừng bước, chạy như điên, không biết đã bao lâu?
Không nhớ rõ, mơ hồ ánh trăng có hiện ra vài lần, cũng quên mất, nàng chỉ là cảm thấy thương thế càng ngày càng nặng, chân khí dần khô kiệt nhưng là nàng không tưởng ngừng lại, bởi vì chỉ cần dừng lại, tâm liền đau, đau đớn khiến nàng không chịu nổi, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác tầm mắt dần mơ hổ, rồi bóng đêm ập đến!
Cuối cùng, cái gì cũng không biết!
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Bạch Hổ quốc, Phủ Hộ quốc Tướng quân.
" Tướng quân, hôm nay người còn tự thân đi tuần tra biên cảnh sao?
Để chúng ta đi được rồi! "
Phó tướng Bạch Trung đứng bên cạnh Bạch Bằng Triển khoác lên áo choàng cười hì hì nói.
" Ngươi không phải không biết Tướng quân nhà chúng ta làm việc rất nghiêm cẩn (16)
Trấn thủ biên quan vài năm, mỗi ngày đều là đích thân đi tuần tra, nếu không, hiện thời bên Huyền Vũ quốc, còn không biết có bao nhiêu bọn đạo chích đến nháo sự, đây không phải là công lao của Tướng quân sao? "
Bạch Tâm nói.
" Tất nhiên, Tướng quân nghiêm cẩn như vậy, đâu phải ai cũng còn trẻ như vậy liền được làm Hộ quốc Tướng quân? "
" Rõ ràng, lòng trung thành của Tướng quân cũng được trời trăng chứng giám, ngươi xem, ngay cả tên của chúng ta, cũng đểu là " trung tâm vì nước " có thể thấy được trong lòng Tướng quân chỉ có Bạch Hổ quốc!"
" Được rồi, được rồi, các ngươi đó, vẫn là tỉnh táo một chút, cả ngày chỉ biết nói này nói nọ, mau một chút, lát nữa còn đến quân doanh xử lý quân vụ! "
Bạch Bằng Triển lắc đầu, đối với bốn tên thị vệ bên thân từ nhỏ này rất là bất đắc dĩ.
" Vâng, Tướng quân! "
Bốn người cười thi lễ, theo Bạch Bằng Triển đi tuần cảnh.
Tại biên cảnh Huyền Vũ quốc cùng Bạch Hổ quốc có một toà thành gọi là Bạch Uyên thành, phủ Hộ quốc Tướng quân đặt trong thành, nơi này là phía bắc Bạch Hổ quốc, cùng Huyền Vũ quốc cách nhau một ngọn núi.
Đường duy nhất thông qua hai nước là Bạch Uyên thành, tuy rằng sơn thế hiểm trở, nhưng đối với võ lâm cao thủ mà nói, ẩn nấp trong rừng rậm này chính là nguy hiểm!
Huống chi hắn biết phía bên kia núi chính là Minh chủ võ lâm phủ, hai ngày trước Minh chủ võ lâm nghĩa muội đại hôn!
Tuy rằng nhân sĩ võ lâm luôn không tham dự vào phân tranh triều đình, nhưng là hắn không dám xem thường, mấy ngày nay tuần tra càng cẩn thận!
" Có tình huống gì dị thường hay không? "
Đi tới trạm kiểm soát trong rừng rậm, Bạch Bằng Triển kiềm dây cương hỏi binh lính gác.
" Báo cáo Tướng quân, hết thảy đều bình thường! "
" Tốt lắm, tiếp tục chú ý chặt chẽ. Bạch Trung, Bạch Tâm các ngươi đến các trạm kiểm soát khác xem đi, ta tới phía trước đi dạo một chút! "
" Vâng Tướng quân! "
Bạch Bằng Triển kéo cương cùng Bạch Vì và Bạch Nước cùng nhau hướng rừng rậm đi tới!
" Tướng quân, ta xem không có vấn đề gì, nếu không chúng ta cùng nhau thi đấu, xem ai tìm được nhiều món thôn quê, trưa đem về cho nhà bếp thêm chút thức ăn cho binh sĩ? "
Bạch Vì phóng ngựa theo Bạch Bằng Triển trên đường nhỏ đề nghị.
" Đúng vậy, Tướng quân, chúng ta cũng đã lâu không đi săn rồi, có được không? "
Bạch Nước cao hứng bàn!
" Được, nhưng là không thể chạy xa, có biết hay không? Nơi này mãnh thú rất nhiều, chú ý an toàn! "
Bạch Bằng Triển mỉm cười trả lời!
" Hảo, nửa giờ sau gặp nhau, bắt đầu! Bạch Vì cười nhẹ nhàng rồi phóng ngựa đi! "
" Xú tiểu tử, mỗi lần đều chơi xấu, đợi xem, ta liền thắng ngươi! "
Bạch Nước lẩm bẩm đuổi theo!
Bạch Bằng Triển bất đắc dĩ cười rồi nhảy xuống ngựa đuổi theo!
Trong rừng cây, tiểu động vật rất nhiều!
Bây giờ là buổi sáng, cho nên mãnh thú sẽ không xuất hiện, nên hắn cũng yên tâm mà cho hai tiểu tử nghịch ngợm kia đi nháo!
Bạch Bằng Triển nhặt một phen đá vụn, vân đủ công lực phóng đá đi, chỉ chốc lát, liền bắt hơn 10 tiểu động vật, Bạch Bằng Triển buộc chúng lại với nhau, treo lên kiếm chuẩn bị quay về thì thấy xa xa phía cây đại thụ, một góc bạch y cùng một cánh tay, không nhúc nhích!
Tâm Bạch Bằng Triển cả kinh, lặng lẽ đi tới, nhìn người nằm dưới cây vết máu loang lổ, tóc bay che đi khuôn mặt nam tử, dáng người nhỏ bé, không nhúc nhích!
Đã chết?
Bạch Bằng Triển ngẩn ra, lặng lẽ đi tới, ngồi xổm đưa tay lên mũi dò xét, có hô hấp, nam tử này chưa có chết!
Suy nghĩ một chút liền vén lên mái tóc liền hiện ra một nam tử tuyệt mỹ, sắc mặt tái nhợt, máu đen đọng lại nơi khoé miệng đã khô lại, nhưng là không cách nào che dấu được dung mạo bức người!
Hướng hắn bắt mạch mới phát hiện nam tử này bị nội thương rất nặng, nội tức dường như không còn, chứng minh hắn đã vận công chạy cực lâu, hơn nữa không có điều tức, mới biến thành thế này.
Mặc dù dưỡng tốt nội thương, nhưng nếu muốn khôi phục nội lực thì phải tiêu tốn một quãn thời gian rất dài!
Người này sao lại không biết yêu thương bản thân?
Bạch Bằng Triển cảm thấy có chút bất khả tư nghị, phải biết rằng đối với người tập võ mà nói, nội lực là không thể một lần tiêu hao hết, vô luận tình huống gì đều lưu lại đan điền một tia, liền có thể khôi phục rất dễ dàng bằng không liền có khả năng mất hết nội lực, biến thành phế nhân!
Một nam tử xinh đẹp như vậy tại sao lại thê thảm xuất hiện ở đây?
Có thể khẳng định hắn không phải người Bạch Hổ quốc, nhất định là từ Huyền Vũ quốc tới, cũng không thể là bọn đạo chích, không có người ngu ngốc như vậy, lớn mật làm thương tổn bản thân?
Hắn đã đắc tội ai?
Trong lúc bất chợt, Bạch Bằng Triển sinh ra một tia tò mò đối với người này, cúi xuống ôm hắn vào ngực, mang theo tiểu động vật quay về!
" Ấy, Tướng quân, hắn là ai? "
Ra khỏi rừng, hai thị vệ đã mang theo một đống chim trĩ đặt trên ngựa, thấy người trong tay Bạch Bằng Triển kinh ngạc hỏi.
" Ở trong rừng nhặt được, bị nội thương rất nặng, các ngươi những thứ này về quân doanh, ta đưa hắn về trước chữa thương "
Bạch Bằng Triển đem tiểu động vật ném cho thị vệ, ôm người trong tay phi thân lên ngựa, hướng Bạch Uyên thành đi tới!
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập trong phòng ngủ, Tư Đồ Viễn hô hấp mong manh nằm ở trên giường, vết thương đã được băng bó kỹ.
Mặc dù kiếm kia của Vân Hiểu Nguyệt đâm sâu nhưng kỳ diệu là nó lại không đâm vào tử huyệt.
Tuy rằng Tư Đồ Viễn mất máu nhiều nhưng vẫn chưa đến nỗi vong mạng, chẳng qua là mặc dù đã băng bó kỹ nhưng Tư Đồ Viễn vẫn không có tỉnh.
Nước mắt không ngừng rơi, môi cũng bị cắn đến chảy máu, cho thấy lúc này Tư Đồ Viễn vẫn chưa đến mức ngủ say không thể tỉnh lại.
Lúc này, trong phòng đầy người, có Phong Tuyệt, Tần Vũ và cả Hồng Phi.
" Tư Đồ Viễn, ngươi thật to gan, ngất đi là xong sao?
Đường đường là Hoàng Hậu Thanh Long quốc lại bị ngươi mang tới chỗ này!
Nói mau, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? "
Đợi sau khi Tư Đồ Viễn băng bó vết thương xong, Tần Vũ đuổi theo Hồng Phi vọt vào phòng bắt đầu chất vấn.
" Tần Vương Gia, Vân Hiểu tên thật là Vân Hiểu Nguyệt , không phải gọi là Vân Nhược Điệp.
Hơn nữa, không phải là Điệp Hậu của Thanh Long quốc đã nhập liệm trong Hoàng Lăng rồi sao?
Cho nên mong người dùng từ ngữ phải giữ ý tứ hộ, không nên tuỳ tiện chửi bới.
Hiểu Nguyệt trong sạch "
Sau khi huyệt đạo được giải khai, Phong Tuyệt ngồi bên cạnh nhịn không được lạnh mặt nói.
" Vân Hiểu Nguyệt nào?Nàng rõ ràng chính là Điệp Nhi,ta sẽ không bao giờ nhận sai!"
Tần Vũ sắc mặt xanh mét, nhìn về Tư Đồ Viễn trên giường:
" Tư Đồ Viễn, ngươi là ám vệ của Điệp Nhi, ngươi nói mau, nàng thực sự là Điệp Nhi đúng không?
Còn có hôm nay là chuyện gì xảy ra, ngươi tại sao lại cưới nghĩa muội của Hồng Phi, Điệp Nhi tại sao lại muốn đâm ngươi, nói! "
Tần Vũ gần lên nhào tới giường chuẩn bị níu cổ áo Tư Đồ Viễn.
" Tần Vương Gia, người đường đường là Tiêu Dao công tử, ở trong võ lâm cũng coi như là nhân vật có danh khí. Làm khó làm dễ một người trọng thương như vậy không khỏi có chút mất thân phận.
Tư Đồ Viễn là muội phu của ta, mặc dù hôn lễ không thành nhưng Ngọc Nhi cũng đã là người của hắn, còn có bảo bảo cũng là của hắn, cho nên ta đây làm ca ca có trách nhiệm chiếu cố hắn.
Người xem hắn bị trọng thương như vậy, người xem có phải hay không chờ hắn bình phục rồi hãy vấn tội? "
Đứng một bên thật lâu, thật vất vả Hồng Phi mới chấp nhận được sự thật Vân Hiểu là nữ tử, nắm chặt nắm đấm, Hồng Phi lạnh lùng nói.
" Hồng Phi "
Phong Tuyệt nghe hắn nói như vậy,lập tức phát hoả, xông lên túm cổ hắn, oán hận nói:
" Ngươi cũng thật quá đáng, ngươi nói cho ta biết, có phải hay không ngươi đã động tay động chân gì với Tư Đồ Viễn? Bằng không hắn không có khả năng quên đi Vân Hiểu Nguyệt , còn Ngọc Nhi kia nữa, chuyện này là như thế nào?
Ngày hôm qua ta cùng Hiểu Nguyệt thời điểm nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi hẳn đã rõ ràng là chúng ta tìm hắn, vì sao không nói?
Nếu ngươi nói sớm thì chuyện cũng đã không biến thành như thế này. Hiểu Nguyệt cũng sẽ không thể thương tâm đến mức như vậy.
Hiện tại nàng đã vọt vào khu rừng bên kia, bên đó nguy hiểm như vậy, nàng lại là nữ tử, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Đã thế các ngươi còn quay lại đây làm gì? Đáng chết, ta phải đi tìm nàng! "
Phong Tuyệt dậm chân một cái, buông tay ra, xoay người bỏ đi.
" Đứng lại! Phong Tuyệt ngươi tốt nhân nên nhớ lấy thân phận của mình. Ngươi đừng có ở đó mà hô to gọi nhỏ với ta! "
Hồng Phi giận không kiềm được, sắc mặt xanh mét.
" Thân phận của ngươi?
Thân phận của ngươi thì như thế nào? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn giữ nàng bên mình?
Nàng kiêu ngạo như vậy, quật cường như vậy, chút kỹ xảo nho nhỏ này của ngươi, ngươi tưởng là có thể đả bại nàng?
Hồng Phi ta cho ngươi biết, người khác sợ ngươi, ta đây không sợ ngươi, ta bây giờ sẽ liền đi tìm nàng.
Về phần ngươi, vô luận là nguyên nhân gì thì Tư Đồ Viễn ngươi cũng đã phản bội nàng, lời của nàng ngươi cũng đã nghe, ngươi không còn là ám vệ của nàng nữa.
Vị trí này từ giờ sẽ do ta tiếp quản. Tìm được nàng, ta liền đưa nàng tránh xa khác ngươi để nàng khỏi phải phiền lòng. "
Phong Tuyệt nổi giận phất ống tay áo, bước ra khỏi phòng, cùng đám người của Phong Vân Trại đi thẳng đến nơi cuối cùng có dấu vết của Vân Hiểu Nguyệt .
" Phong Tuyệt "
Hồng Phi nhìn bóng lưng Phong Tuyệt biến mất mà mặt lạnh đi. Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí. Sau đó trừng mắt oán giận nhìn về phía Tư Đồ Viễn cùng Tần Vũ âm trầm bình tĩnh nói:
" Tần Vương Gia, khiền người chê cười, Phong Tuyệt kia tính tình trước nay đều bướng bỉnh, ta đã phái ám vệ đi theo, rất nhanh sẽ có tin tức. Trước ta dẫn người đi nghỉ ngơi, chờ Tư Đồ Viễn khoẻ hơn sẽ để người cũng hắn nói chuyện có được hay không? "
" Tư Đồ Viễn ngươi nghe đây, cho dù Vân Hiểu Nguyệt không phải là Điệp Nhi thì việc ngươi lừa trên gạt dưới vẫn đáng tội chết. Ta cho ngươi một ngày suy nghĩ, ngay mai tốt nhất ngươi kể rõ sự tình cho ta, hừ! "
Nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Viễn nằm trên giường quyết không mở miệng. Tần Vũ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Theo ở phía sau, ánh mắt Hồng Phi phức tạp nhìn thoáng qua Tư Đồ Viễn, xoay người rời đi, trong phòng thoáng chốc lấy lại được yên tĩnh.
Tư Đồ Viễn đột nhiên mở mắt ra, con người đầy vành máu tràn đầy hối hận cùng áy náy, cắn răng chống lại đau đớn muốn đứng dậy, đang tiếc thương thế quá nặng, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Nguyệt Nhi, xin lỗi nàng, ta thật không biết mình tại sao lại biến thành như thế này. Nguyệt Nhi, thực xin lỗi nàng, ta đã tổn thương nàng, nàng chờ ta được không? Ta rất nhanh sẽ đến tìm nàng, Nguyệt Nhi …
Dưới đáy lòng điên cuồng hét lên, Tư Đồ Viễn cố gắng lôi kéo màn lụa, muốn mượn lực rời giường. Lúc này đột nhiên một tiếng cười khẽ truyền đến. Tiếp theo một thân ảnh đỏ rực đứng bên giường:
" Thế nào? Muốn rời khỏi đây sao "
" Ngươi … Là sát thủ? "
Mồ hôi chảy ròng ròng, Tư Đồ Viễn suy sụp rũ tay xuống.
" Ngươi không cần quan tâm ta là ai, chỉ cần biết ta không muốn hại ngươi là được. Ta biết Vân Hiểu, à không đúng, là Vân Hiểu Nguyệt. Thương thế của ngươi nặng như vậy, trong thời gian ngắn không có cách nào di chuyển được, không bằng ta mang ngươi đi, sau này đi tìm nàng, thế nào? "
" Ngươi biết Nguyệt Nhi? Được, ta liền đi với ngươi, hiện tại đi ngay, mau! "
" Tốt, đi thôi! "
Mắt phượng của Hồ Ly dường như nồng đậm hứng trí, hồng y nam tử ôm ngang hông Tư Đồ Viễn theo cửa sổ nhảy ra, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
(16) nghiêm túc + cẩn thận
Tác giả :
Quân Tử Nhan