Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 22: Tên phản bội, giết!
Minh chủ võ lâm cũng tương đương với Võ lâm Hoàng đế, tuy mỗi năm năm lại tuyển chọn một lần, nhưng có thể đạt tới vị trí như vậy thì rõ ràng là một người đáng kính trọng. Cho nên người đến xem lễ cực nhiều!
Vào buổi tối, tuy rằng Vân Hiểu Nguyệt vì Hồng Phi đáp ứng hỗ trợ mà tâm tình tốt hơn rất nhiều nhưng là vẫn ngủ không ngon, gần như thức trắng đêm!
Nàng hiện đang ở Bàn Vân lâu là chỗ cao nhất của đỉnh núi, hôm nay liền dậy ngắm bình minh.
" Rất đẹp phải không? Mỗi sáng sớm ta đều đứng chỗ này đợi bình minh, Hiểu, có phải hay không có cảm giác nắm được trong tay tất cả mọi thứ? "
Đột nhiên giọng nói ôn hoà từ phía sau vang lên, là Hồng Phi.
Vân Hiểu Nguyệt không quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt khẽ nhếch môi:
" Có lẽ ngươi có cảm giác này, nhưng đối với ta, nó chỉ là mặt trời đỏ mà thôi, ý nghĩa tồn tại của nó chính là cung cấp cho vạn vật ánh sáng cùng nóng, không hơn! "
" Thật không? "
Hồng Phi nghiêng đầu nhìn hai gò má Vân Hiểu Nguyệt tinh xảo tuyệt mỹ, nháy mắt thất thần, sau đó quay đầu nhìn về cảnh đẹp:
" Tư Đồ Viễn đối với ngươi quan trọng như vậy? "
" Ân, hắn là người ta thân nhất "
Không chút chần chờ, Vân Hiểu Nguyệt trả lời như đinh chém sắt. Hồng Phi không nói gì, lẳng lặng nhìn, mắt phức tạp khẽ chớp, thật lâu sau, nhẹ nhàng than thở:
" Hắn thật là người hạnh phúc! "
" Hạnh phúc sao? "
Rũ mi mắt, Vân Hiểu Nguyệt trầm mặc, trong lòng tràn đầy áy náy cùng chua xót, thật lâu sau khẽ nói:
" Hồng Phi, hôm nay ngươi hẳn rất bận rộn, chúng ta đi ăn sáng "
" Hảo, đi thôi! "
Hồng Phi nhìn Vân Hiểu Nguyệt thật sâu rồi dẫn đường ra ngoài. Đi vào đại sảnh, Phong Tuyệt đã ở đây, thấy hai người cùng đi vào, thân thể cứng một chút, cười nói:
" Sớm a? "
" Sớm. "
Đồ ăn thật phong phú, hương vị cũng tốt lắm, chẳng qua Vân Hiểu Nguyệt không có khẩu vị, ăn không nhiều!
Sau khi ăn xong, Hồng Phi liền bận rộn, mà Phong Tuyệt bồi Vân Hiểu Nguyệt ở thư phòng chơi cờ.
Bàn cờ như chiến trường, Vân Hiểu Nguyệt lại là quân sư, nên kỳ nghệ cao hơn Phong Tuyệt một bậc, hai người hứng trí dạt dào, thời gian trôi qua rất nhanh, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu.
Thị nữ giúp hai người họ tiến vào lễ đường ở " Bàn Anh Điện “.
Nơi này ngày thường là nơi Hồng Phi tiếp nhân sĩ võ lâm, hôm nay không khí vui mừng vây quanh đại điện, nơi nơi đều là đen lồng đỏ cùng chữ hỷ, thảm đỏ mới tinh ở chính giữa, cây cột cũng được bao bởi tơ lụa đỏ thẫm, đều là đồ vui mừng uyên ương, có thể thấy Hồng Phi đối với nghĩa muội rất tốt.
Vân Hiểu Nguyệt không thích phô trương quá mức như thế này, cho nên vừa vào, liền chọn một góc hẻo lánh mà ngồi thưởng trà. Phong Tuyệt tự nhiên cũng là đi theo.
Uống một ngụm trà, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn chung quanh đại điện.
Đa số ghế đều đã có người ngồi, duy chỉ còn lại vị trí đầu não hai bên là không một bóng người, Vân Hiểu Nguyệt biết đó là nơi nhân sĩ trọng yếu ngồi, không quá để ý.
Trong tầm mắt mọi người đều hiện lên ý cười, cực kỳ cao hứng, Vân Hiểu Nguyệt tất nhiên phát hiện được vài nữ tử, rõ ràng trong các môn phái cũng có nữ phái.
Đột nhiên Vân Hiểu Nguyệt cảm nhận được một dạo ánh mắt nóng cháy nhìn nàng, gắt gao tìm kiếm thì hơi sững sờ, đối diện với ánh mắt của nàng chính là yêu hồ nam tử, giơ cốc trà trong tay hướng nàng mỉm cười!
Nhàn nhạt hướng hắn cười nhạt, Vân Hiểu Nguyệt nâng cốc trà trong tay, hướng hắn kính, khẽ uống một ngụm, thấy trong mắt hắn một tia kinh ngạc, Vân Hiểu Nguyệt tâm tình tốt, dời tầm mắt, không thèm để ý đến hắn nữa!
" Minh chủ đến! "
Mọi người cùng nhau đứng lên, Vân Hiểu Nguyệt tự nhiên cũng đứng lên, nhìn Hồng Phi một thân lục y, vẻ mặt vui vẻ nhanh chóng đi vào, bên cạnh có hai lão hoà thương cùng hai lão đạo sĩ, xem ra rất có lai lịch.
" Bọn họ là chưởng môn Thiếu Lâm cùng hai đại trưởng lão, bên kia là chưởng môn Vũ Đương Ngọc Hành phái cùng đại đệ tử,đều là những nhân vật có mặt mũi trong võ lâm! "
Thấy ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt liền giải thích.
" Mời mọi người ngồi, cảm tạ mọi người trong lúc bận rộn bớt chút thời gian tới tham gia tiệc mừng của lệnh muội, tại hạ vô cùng cảm kích, chờ tiệc chấm dứt, mời mọi người lưu lại mấy ngày,cùng nhau tỷ thí và luận bàn, không biết ý mọi người thế nào? "
Sau khi bốn vị đầu não an vị, Hồng Phi hào sảng nói.
" Tốt, chúng ta cầu còn không được! "
" Đúng vậy đúng vậy!"
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn Hồng Phi hăng hái, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn hoàn toàn trái ngược so với lần hắn lãnh khốc bị thương.
Xem ra, Hồng Phi này không phải nhân vật đơn giản.
Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười.
Đang lúc mọi người náo nhiệt liền nghe được tiếng âm thanh bản nhạc, âm thanh khoan khoái vui mừng, xem ra hôn lễ bắt đầu rồi.
" Mọi người, mọi người trước xem lễ, tuỳ tiện não nhiệt đều được, chỉ là muội phu này của ta là nhân trung chi long, các người đừng quá chén hắn! "
Hồng Phi cười hề hề nói.
" Ha ha … "
Mọi người cười vang, một người mặc hỷ phục, dẫn đầu đi vào, ngay sau đó một đôi đỏ thẫm mới tiến vào, Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt nhìn về phía cửa, nhìn chú rể liền choáng váng: " mắt kia, mi kia, nụ cười ôn nhu kia, rõ ràng là Tư Đồ Viễn ".
" Tư Đồ Viễn? Sao lại thế này? "
Phong Tuyệt một bên trợn tròn mắt.
Mặc áo bào đỏ thẫm, Viễn thật sự là khí suất kinh người, chính là trong con ngươi kia chưa tất cả ôn nhu, nhưng là hắn hướng đến nữ tử kia, chính là nữ tử muốn cùng hắn bái đường!
Đau đớn bén nhọn đột nhiên đem Vân Hiểu Nguyệt xé mở lòng dạ ác độc, máu đỏ tươi nhất thời bừng lên, đau đến trai tim nàng co lại thành đoạn, đem nàng gắt gao bao vây, một loại hít thở không thông đau nhức khiến Vân Hiểu Nguyệt mặt cười đột nhiên trắng bệch như tờ, gắt gao nắm chặt vạt áo trước ngực, giống như cá rời nước, mở miệng thở dốc đứng lên
" Hiểu Nguyệt, nàng không sao chứ?
Nàng đừng làm ta sợ, Hiểu Nguyệt! "
Phong Tuyệt sợ hãi, vội vàng ôm Vân Hiểu Nguyệt yếu đuối, giúp nàng dựa vào mình.
" Vì sao? Hắn tại sao lại muốn làm như vậy? Vì sao … "
Môi tái nhợt vô ý thức thì thầm, nước mắt muốn cũng không rơi được, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Tư Đồ Viễn dẫn đầu đi trước, thâm tình nhìn nữ tử của hắn, Tư Đồ Viễn hướng mắt nhìn mọi người cung quanh, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, tràn đầy vui sướng cùng thoả mãn, từng là nụ cười mà nàng yêu nhất, không còn thuộc về nàng!
Bên tai tiếng nhạc cùng màu đỏ chính là đối với nàng châm chọc, kia là nam nhân từng luôn miệng nói yêu nàng, là nam nhân thà chết cũng muốn cứu nàng, là nam nhân thật vất vả đi vào trong lòng nàng, hôm nay hắn lại muốn kết hôn, đáng cười hơn tân nương không phải nàng, chỉ là khách đến sự mà thôi!
Đau, đau đầy trời!
Tâm nàng đau, đau đến mức Vân Hiểu Nguyệt mất đi cảm giác, gắt gao cầm chén trà trong tay, càng nắm càng chặt " Ba " một tiếng vang nhỏ, chén trà bị cầm nát, nước chảy xuống bàn, cảm xúc lạnh như băng, đột nhiên tĩnh lại Vân Hiểu Nguyệt dường như trống rỗng.
Thật đáng hận!
Quả nhiên nam nhân đều là kẻ bội bạc, Tư Đồ Viễn, ngươi không làm ta thất vọng!
Thời điểm ngươi cho ta cực kỳ bi thương, ngươi cho ta cuộc sống không an, ngươi cho ta ngày đêm tìm kiếm ngươi, ngươi lại đi yêu nữ nhân khác, bây giờ còn muốn cùng nàng kết hôn?
Lời hứa của chúng ta đâu?
Ta làm sao có thể dễ dàng buông tha ngươi?
Nàng hít một hơi thật sâu, đem tất cả đau thương đè nén, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng, rồi chậm rãi đứng lên,hàn khí lạnh như băng nháy mắt bao quanh thân nàng, lạnh lùng nhìn bà mai đem tân nương đến bên cạnh Tư Đồ Viễn, nàng chậm rãi mở miệng:
" Không có lệnh của ta, Tư Đồ Viễn, ngươi thử dám cưới xem? "
Thanh âm thanh lãnh chưa nội lực nháy mắt truyền đến tai từng người, tiếng nhạc lập tức ngừng, mọi người ngạc nhiên nhìn Vân Hiểu Nguyệt , đại điện nhất thời lặng yên như tờ.
" Hiểu Nguyệt, nàng … "
Phong Tuyệt sốt ruột giữ chặt nàng, Vân Hiểu Nguyệt tuỳ tay điểm chỉ, liền định hắn ngồi im một chỗ.
" Vân đại phu, thực xin lỗi, là lỗi của ta, ta nhất thời cao hứng quên mất, vốn là nên mời ngươi ngồi thượng vị, Tư Đồ Viễn là thị vệ của ngươi, không nên tức giận! "
Hồng Phi ngẩn người, vội vàng vỗ đầu óc nói xin lỗi.
" Hồng Phi, ngươi biết rõ ta tới tìm hắn, ngươi cư nhiên lại không nói cho ta, còn ở chỗ này giả nhân giả nghĩa?
Câm miệng cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí. "
Chậm rãi từ chỗ ngồi đi tới thảm đỏ, mỗi bước đi Vân Hiểu Nguyệt liền đau thương thêm một phần,ánh mắt càng thêm lạnh như băng,hàn ý đến thấu xương nhìn Hồng Phi.
Rốt cuộc đi hết cái thảm thật dài, Vân Hiểu Nguyệt đứng trước mặt Tư Đồ Viễn, lẳng lặng nhìn hắn, dung nhan của hắn, vẫn không thay đổi, cái thay đổi là ánh mắt, ánh mắt hắn nhìn nàng, là xa lạ cùng ngạc nhiên, không có chút nào tình ý, đúng vậy, một chút cũng không có!
" Ta thật tên gọi là Tư Đồ Viễn, nhưng ngươi là vị ấy? Ngươi biết ta sao?
Ta đã quên mất chuyện trước kia, cho nên thật xin lỗi, hôm nay là ngày vui của ta, chờ ta thành thân xong, chúng ta lại nói chuyên?
Ngọc nhi thân thể không khoẻ, không thể đứng lâu, không biết huynh đài có thể hay không nhường đường? "
Tư Đồ Viễn mỉm cười nói, thanh âm ôn nhu, giống như thanh lợi kiếm đâm đến tâm của Vân Hiểu Nguyệt , một ngụm máu tuôn vào trong miệng, nàng lại cố gắng nuốt xuống.
" Phải vậy không?
Thật sự là cớ tốt, Tư Đồ Viễn, ngươi có biết ta là ai?
Ta là chủ nhân của ngươi, mà ngươi là của ta, mạng của ngươi,cũng là của ta.
Cho nên, ta lệnh cho ngươi, lập tức đi theo ta, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, đi hay không đi? "
Bên môi Vân Hiểu Nguyệt hiện lên ý cười lạnh như băng, tay liền nhích, kiếm trên tay thị vệ liền hướng tay nàng phóng tới, cổ tay trắng noãn vừa chuyển kiếm liền trên cổ Tư Đồ Viễn, nhất thời, phía dưới mọi người kinh hô.
" A di đà phật, vị thiếu hiệp kia, ngươi nói vị này là người của ngươi, ngươi có chứng cứ hay không? "
Đột nhiên thanh âm của Thiếu lâm chưởng môn vang lên.
" Ta có thể chứng minh Tư Đồ Viễn là hộ vệ của hắn! "
Đột nhiên, một đạo âm thanh vui mừng truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt quay đầu, cư nhiên nhìn thấy người nhảy vào cửa chính là Tần Vũ!
" Nhược Điệp, thật là nàng, thật là nàng sao?
Nàng không có chết!
Ta không phải nằm mơ chứ, ta thật cao hứng, Điệp nhi, Điệp nhi … "
Vội vàng tới đây, Tần Vũ không nghĩ tới vừa vào cửa liền thấy được thân ảnh quen thuộc, kích động nhào tới.
" Cút ngay, ta không biết ngươi, chứng cớ sao?
Cho ngươi, đọc cho mọi người cùng nghe đi! "
Vân Hiểu Nguyệt không quan tâm đến Tần Vũ, một chưởng đánh hắn qua một bên, từ trong nhẫn lấy ra khế ước bán thân của Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt giơ tay lên bay đến trong tay hắn.
" Bản thân Tư Đồ Viễn, cả đời này chỉ thuộc về Vân Hiểu Nguyệt một người, không được đón dâu, không được phản bội, bằng không giết không tha! "
Hắn liền rõ ràng đọc lên, đại điện liền vang lên tiếng mọi người nhỏ to lập tức bối rối.
Lạnh lùng nhận lấy khế ước bán thân, đưa đến trước mặt Tư Đồ Viễn vấn:
" Đây là ngươi ký tên? "
" Vâng. "
Tư Đồ Viễn bình tĩnh nhìn liền thấy khó hiểu.
" Tư Đồ Viễn, ta còn một chứng cứ khác! "
Tay Vân Hiểu Nguyệt vung lên, hỉ bào bị phá rơi xuống, lộ ra ngực hắn, nhìn vào ấn ký trăng non của mình trên ngực hắn, khiến Vân Hiểu Nguyệt rất đau, vang lên thanh âm chất vấn:
" Tư Đồ Viễn, đây là ta cắn ngươi, ngươi có nhớ không?
Đây là ta ở trên người của ngươi tạo nên ấn ký duy nhất thuộc về Vân Hiểu Nguyệt , ngươi dám nói ngươi không biết ta?
Những lời ngươi nói lúc rơi xuống sơn nhai, ngươi đều quên sao? Cam kết của ngươi, ngươi đều quên sao?
Thật sự là vớ vẩn, lại còn muốn lấy vợ?
Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám lấy vợ, giết " không " tha "
Vân Hiểu Nguyệt từng chữ từng chữ nói ra dày đặc sát khí khiến tất cả mọi người không nói nên lời.
" Vì sao không thể cưới? "
Tân nương sốc lên hỷ bạc, lộ ra mặt cười đẹp lộng người, mắt to phun ra nồng đậm lửa giận:
" Ta mặc kệ ngươi là ai, dù sao ta nhất định muốn Viễn, ta mang hài tử của chàng, đã một tháng, ngươi muốn giết chàng, ta cùng đứa nhỏ làm sao đây?
Cho dù ngươi là chủ tử của chàng cũng không có quyền khiến hài tử của chàng không có phụ thân! "
" Hài tử??? "
Vân Hiểu Nguyệt bị hai chữ này đâm vào người, đau đớn không nén được, chăm chú nhìn Tư Đồ Viễn.
" Hài tử của nàng ta, là của ngươi? "
" Ta … "
Ánh mắt tuyệt vọng bi thống của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tư Đồ Viễn ánh mắt hoảng hốt không nói nên lời.
" Viễn … "
Tân nương đứng bên cạnh không thấy Tư Đồ Viễn phản ứng, ánh mắt có chút bối rối, khẽ gọi.
" Hài tử của Ngọc nhi, là của ta "
Nghe thấy tân nương gọi, Tư Đồ Viễn theo bản năng quay đầu nhìn nàng ta ánh mắt tràn đầy thâm tình kiên định nói.
" Tư Đồ Viễn, ta nói rồi, ngươi phản bội ta, giết không tha "
Tâm sớm đã bị xé rách trào ra nhiều máu tươi, hận ý mãnh liệt khiến Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự vung tay lên, lợi kiếm đâm thật sâu vào lồng ngực của hắn, máu thoáng chốc trào ra, khoan tim đau đớn khiến Vân Hiểu Nguyệt không thể nhịn xuống rốt cuộc phun ra một ngụm máu, phun lên người Tư Đồ Viễn.
Chính là không ai chú ý tới, máu của nàng chậm rãi thấm vào Tư Đồ Viễn cùng máu của hắn dung hợp một chỗ.
" Viễn … "
Tân nương bi thiết một tiếng, vừa định nhào tới ôm Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt liền vung tay lên, đem nàng quăng đếm một bên thảm, lạnh như băng nhìn miêng vết thương, một mặt không thể tin mình phun máu vào hắn, lai đi máu trên khoé miệng, một chữ lại một chữ nói.
" Tư Đồ Viễn, một kiếm này la ngươi nợ ta, từ nay về sau, ta và ngươi giống như kiếm này, ân đoạn nghĩa tuyệt! "
Nói xong dùng sức đem bảo kiếm trong tay đánh gãy, đem tờ giấy bán thân kia vò nát, ném đến mặt Tư Đồ Viễn.
Sự tình phát sinh quá nhanh, chờ mọi người kịp phản ứng thì Tư Đồ Viễn trên mặt đất đã hấp hối.
" Bắt lấy hắn, cư nhiên ban ngày ban mặt giết người, sẽ không dễ dãi như thế đâu! "
Mọi người cùng nhau xông tới, chỉ có Tần Vũ bước lên, chắn trước người của nàng:
" Các ngươi ai dám? "
Vào buổi tối, tuy rằng Vân Hiểu Nguyệt vì Hồng Phi đáp ứng hỗ trợ mà tâm tình tốt hơn rất nhiều nhưng là vẫn ngủ không ngon, gần như thức trắng đêm!
Nàng hiện đang ở Bàn Vân lâu là chỗ cao nhất của đỉnh núi, hôm nay liền dậy ngắm bình minh.
" Rất đẹp phải không? Mỗi sáng sớm ta đều đứng chỗ này đợi bình minh, Hiểu, có phải hay không có cảm giác nắm được trong tay tất cả mọi thứ? "
Đột nhiên giọng nói ôn hoà từ phía sau vang lên, là Hồng Phi.
Vân Hiểu Nguyệt không quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt khẽ nhếch môi:
" Có lẽ ngươi có cảm giác này, nhưng đối với ta, nó chỉ là mặt trời đỏ mà thôi, ý nghĩa tồn tại của nó chính là cung cấp cho vạn vật ánh sáng cùng nóng, không hơn! "
" Thật không? "
Hồng Phi nghiêng đầu nhìn hai gò má Vân Hiểu Nguyệt tinh xảo tuyệt mỹ, nháy mắt thất thần, sau đó quay đầu nhìn về cảnh đẹp:
" Tư Đồ Viễn đối với ngươi quan trọng như vậy? "
" Ân, hắn là người ta thân nhất "
Không chút chần chờ, Vân Hiểu Nguyệt trả lời như đinh chém sắt. Hồng Phi không nói gì, lẳng lặng nhìn, mắt phức tạp khẽ chớp, thật lâu sau, nhẹ nhàng than thở:
" Hắn thật là người hạnh phúc! "
" Hạnh phúc sao? "
Rũ mi mắt, Vân Hiểu Nguyệt trầm mặc, trong lòng tràn đầy áy náy cùng chua xót, thật lâu sau khẽ nói:
" Hồng Phi, hôm nay ngươi hẳn rất bận rộn, chúng ta đi ăn sáng "
" Hảo, đi thôi! "
Hồng Phi nhìn Vân Hiểu Nguyệt thật sâu rồi dẫn đường ra ngoài. Đi vào đại sảnh, Phong Tuyệt đã ở đây, thấy hai người cùng đi vào, thân thể cứng một chút, cười nói:
" Sớm a? "
" Sớm. "
Đồ ăn thật phong phú, hương vị cũng tốt lắm, chẳng qua Vân Hiểu Nguyệt không có khẩu vị, ăn không nhiều!
Sau khi ăn xong, Hồng Phi liền bận rộn, mà Phong Tuyệt bồi Vân Hiểu Nguyệt ở thư phòng chơi cờ.
Bàn cờ như chiến trường, Vân Hiểu Nguyệt lại là quân sư, nên kỳ nghệ cao hơn Phong Tuyệt một bậc, hai người hứng trí dạt dào, thời gian trôi qua rất nhanh, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu.
Thị nữ giúp hai người họ tiến vào lễ đường ở " Bàn Anh Điện “.
Nơi này ngày thường là nơi Hồng Phi tiếp nhân sĩ võ lâm, hôm nay không khí vui mừng vây quanh đại điện, nơi nơi đều là đen lồng đỏ cùng chữ hỷ, thảm đỏ mới tinh ở chính giữa, cây cột cũng được bao bởi tơ lụa đỏ thẫm, đều là đồ vui mừng uyên ương, có thể thấy Hồng Phi đối với nghĩa muội rất tốt.
Vân Hiểu Nguyệt không thích phô trương quá mức như thế này, cho nên vừa vào, liền chọn một góc hẻo lánh mà ngồi thưởng trà. Phong Tuyệt tự nhiên cũng là đi theo.
Uống một ngụm trà, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn chung quanh đại điện.
Đa số ghế đều đã có người ngồi, duy chỉ còn lại vị trí đầu não hai bên là không một bóng người, Vân Hiểu Nguyệt biết đó là nơi nhân sĩ trọng yếu ngồi, không quá để ý.
Trong tầm mắt mọi người đều hiện lên ý cười, cực kỳ cao hứng, Vân Hiểu Nguyệt tất nhiên phát hiện được vài nữ tử, rõ ràng trong các môn phái cũng có nữ phái.
Đột nhiên Vân Hiểu Nguyệt cảm nhận được một dạo ánh mắt nóng cháy nhìn nàng, gắt gao tìm kiếm thì hơi sững sờ, đối diện với ánh mắt của nàng chính là yêu hồ nam tử, giơ cốc trà trong tay hướng nàng mỉm cười!
Nhàn nhạt hướng hắn cười nhạt, Vân Hiểu Nguyệt nâng cốc trà trong tay, hướng hắn kính, khẽ uống một ngụm, thấy trong mắt hắn một tia kinh ngạc, Vân Hiểu Nguyệt tâm tình tốt, dời tầm mắt, không thèm để ý đến hắn nữa!
" Minh chủ đến! "
Mọi người cùng nhau đứng lên, Vân Hiểu Nguyệt tự nhiên cũng đứng lên, nhìn Hồng Phi một thân lục y, vẻ mặt vui vẻ nhanh chóng đi vào, bên cạnh có hai lão hoà thương cùng hai lão đạo sĩ, xem ra rất có lai lịch.
" Bọn họ là chưởng môn Thiếu Lâm cùng hai đại trưởng lão, bên kia là chưởng môn Vũ Đương Ngọc Hành phái cùng đại đệ tử,đều là những nhân vật có mặt mũi trong võ lâm! "
Thấy ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt liền giải thích.
" Mời mọi người ngồi, cảm tạ mọi người trong lúc bận rộn bớt chút thời gian tới tham gia tiệc mừng của lệnh muội, tại hạ vô cùng cảm kích, chờ tiệc chấm dứt, mời mọi người lưu lại mấy ngày,cùng nhau tỷ thí và luận bàn, không biết ý mọi người thế nào? "
Sau khi bốn vị đầu não an vị, Hồng Phi hào sảng nói.
" Tốt, chúng ta cầu còn không được! "
" Đúng vậy đúng vậy!"
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn Hồng Phi hăng hái, nhìn bộ dạng hiện tại của hắn hoàn toàn trái ngược so với lần hắn lãnh khốc bị thương.
Xem ra, Hồng Phi này không phải nhân vật đơn giản.
Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười.
Đang lúc mọi người náo nhiệt liền nghe được tiếng âm thanh bản nhạc, âm thanh khoan khoái vui mừng, xem ra hôn lễ bắt đầu rồi.
" Mọi người, mọi người trước xem lễ, tuỳ tiện não nhiệt đều được, chỉ là muội phu này của ta là nhân trung chi long, các người đừng quá chén hắn! "
Hồng Phi cười hề hề nói.
" Ha ha … "
Mọi người cười vang, một người mặc hỷ phục, dẫn đầu đi vào, ngay sau đó một đôi đỏ thẫm mới tiến vào, Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt nhìn về phía cửa, nhìn chú rể liền choáng váng: " mắt kia, mi kia, nụ cười ôn nhu kia, rõ ràng là Tư Đồ Viễn ".
" Tư Đồ Viễn? Sao lại thế này? "
Phong Tuyệt một bên trợn tròn mắt.
Mặc áo bào đỏ thẫm, Viễn thật sự là khí suất kinh người, chính là trong con ngươi kia chưa tất cả ôn nhu, nhưng là hắn hướng đến nữ tử kia, chính là nữ tử muốn cùng hắn bái đường!
Đau đớn bén nhọn đột nhiên đem Vân Hiểu Nguyệt xé mở lòng dạ ác độc, máu đỏ tươi nhất thời bừng lên, đau đến trai tim nàng co lại thành đoạn, đem nàng gắt gao bao vây, một loại hít thở không thông đau nhức khiến Vân Hiểu Nguyệt mặt cười đột nhiên trắng bệch như tờ, gắt gao nắm chặt vạt áo trước ngực, giống như cá rời nước, mở miệng thở dốc đứng lên
" Hiểu Nguyệt, nàng không sao chứ?
Nàng đừng làm ta sợ, Hiểu Nguyệt! "
Phong Tuyệt sợ hãi, vội vàng ôm Vân Hiểu Nguyệt yếu đuối, giúp nàng dựa vào mình.
" Vì sao? Hắn tại sao lại muốn làm như vậy? Vì sao … "
Môi tái nhợt vô ý thức thì thầm, nước mắt muốn cũng không rơi được, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn Tư Đồ Viễn dẫn đầu đi trước, thâm tình nhìn nữ tử của hắn, Tư Đồ Viễn hướng mắt nhìn mọi người cung quanh, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia, tràn đầy vui sướng cùng thoả mãn, từng là nụ cười mà nàng yêu nhất, không còn thuộc về nàng!
Bên tai tiếng nhạc cùng màu đỏ chính là đối với nàng châm chọc, kia là nam nhân từng luôn miệng nói yêu nàng, là nam nhân thà chết cũng muốn cứu nàng, là nam nhân thật vất vả đi vào trong lòng nàng, hôm nay hắn lại muốn kết hôn, đáng cười hơn tân nương không phải nàng, chỉ là khách đến sự mà thôi!
Đau, đau đầy trời!
Tâm nàng đau, đau đến mức Vân Hiểu Nguyệt mất đi cảm giác, gắt gao cầm chén trà trong tay, càng nắm càng chặt " Ba " một tiếng vang nhỏ, chén trà bị cầm nát, nước chảy xuống bàn, cảm xúc lạnh như băng, đột nhiên tĩnh lại Vân Hiểu Nguyệt dường như trống rỗng.
Thật đáng hận!
Quả nhiên nam nhân đều là kẻ bội bạc, Tư Đồ Viễn, ngươi không làm ta thất vọng!
Thời điểm ngươi cho ta cực kỳ bi thương, ngươi cho ta cuộc sống không an, ngươi cho ta ngày đêm tìm kiếm ngươi, ngươi lại đi yêu nữ nhân khác, bây giờ còn muốn cùng nàng kết hôn?
Lời hứa của chúng ta đâu?
Ta làm sao có thể dễ dàng buông tha ngươi?
Nàng hít một hơi thật sâu, đem tất cả đau thương đè nén, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng, rồi chậm rãi đứng lên,hàn khí lạnh như băng nháy mắt bao quanh thân nàng, lạnh lùng nhìn bà mai đem tân nương đến bên cạnh Tư Đồ Viễn, nàng chậm rãi mở miệng:
" Không có lệnh của ta, Tư Đồ Viễn, ngươi thử dám cưới xem? "
Thanh âm thanh lãnh chưa nội lực nháy mắt truyền đến tai từng người, tiếng nhạc lập tức ngừng, mọi người ngạc nhiên nhìn Vân Hiểu Nguyệt , đại điện nhất thời lặng yên như tờ.
" Hiểu Nguyệt, nàng … "
Phong Tuyệt sốt ruột giữ chặt nàng, Vân Hiểu Nguyệt tuỳ tay điểm chỉ, liền định hắn ngồi im một chỗ.
" Vân đại phu, thực xin lỗi, là lỗi của ta, ta nhất thời cao hứng quên mất, vốn là nên mời ngươi ngồi thượng vị, Tư Đồ Viễn là thị vệ của ngươi, không nên tức giận! "
Hồng Phi ngẩn người, vội vàng vỗ đầu óc nói xin lỗi.
" Hồng Phi, ngươi biết rõ ta tới tìm hắn, ngươi cư nhiên lại không nói cho ta, còn ở chỗ này giả nhân giả nghĩa?
Câm miệng cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí. "
Chậm rãi từ chỗ ngồi đi tới thảm đỏ, mỗi bước đi Vân Hiểu Nguyệt liền đau thương thêm một phần,ánh mắt càng thêm lạnh như băng,hàn ý đến thấu xương nhìn Hồng Phi.
Rốt cuộc đi hết cái thảm thật dài, Vân Hiểu Nguyệt đứng trước mặt Tư Đồ Viễn, lẳng lặng nhìn hắn, dung nhan của hắn, vẫn không thay đổi, cái thay đổi là ánh mắt, ánh mắt hắn nhìn nàng, là xa lạ cùng ngạc nhiên, không có chút nào tình ý, đúng vậy, một chút cũng không có!
" Ta thật tên gọi là Tư Đồ Viễn, nhưng ngươi là vị ấy? Ngươi biết ta sao?
Ta đã quên mất chuyện trước kia, cho nên thật xin lỗi, hôm nay là ngày vui của ta, chờ ta thành thân xong, chúng ta lại nói chuyên?
Ngọc nhi thân thể không khoẻ, không thể đứng lâu, không biết huynh đài có thể hay không nhường đường? "
Tư Đồ Viễn mỉm cười nói, thanh âm ôn nhu, giống như thanh lợi kiếm đâm đến tâm của Vân Hiểu Nguyệt , một ngụm máu tuôn vào trong miệng, nàng lại cố gắng nuốt xuống.
" Phải vậy không?
Thật sự là cớ tốt, Tư Đồ Viễn, ngươi có biết ta là ai?
Ta là chủ nhân của ngươi, mà ngươi là của ta, mạng của ngươi,cũng là của ta.
Cho nên, ta lệnh cho ngươi, lập tức đi theo ta, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, đi hay không đi? "
Bên môi Vân Hiểu Nguyệt hiện lên ý cười lạnh như băng, tay liền nhích, kiếm trên tay thị vệ liền hướng tay nàng phóng tới, cổ tay trắng noãn vừa chuyển kiếm liền trên cổ Tư Đồ Viễn, nhất thời, phía dưới mọi người kinh hô.
" A di đà phật, vị thiếu hiệp kia, ngươi nói vị này là người của ngươi, ngươi có chứng cứ hay không? "
Đột nhiên thanh âm của Thiếu lâm chưởng môn vang lên.
" Ta có thể chứng minh Tư Đồ Viễn là hộ vệ của hắn! "
Đột nhiên, một đạo âm thanh vui mừng truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt quay đầu, cư nhiên nhìn thấy người nhảy vào cửa chính là Tần Vũ!
" Nhược Điệp, thật là nàng, thật là nàng sao?
Nàng không có chết!
Ta không phải nằm mơ chứ, ta thật cao hứng, Điệp nhi, Điệp nhi … "
Vội vàng tới đây, Tần Vũ không nghĩ tới vừa vào cửa liền thấy được thân ảnh quen thuộc, kích động nhào tới.
" Cút ngay, ta không biết ngươi, chứng cớ sao?
Cho ngươi, đọc cho mọi người cùng nghe đi! "
Vân Hiểu Nguyệt không quan tâm đến Tần Vũ, một chưởng đánh hắn qua một bên, từ trong nhẫn lấy ra khế ước bán thân của Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt giơ tay lên bay đến trong tay hắn.
" Bản thân Tư Đồ Viễn, cả đời này chỉ thuộc về Vân Hiểu Nguyệt một người, không được đón dâu, không được phản bội, bằng không giết không tha! "
Hắn liền rõ ràng đọc lên, đại điện liền vang lên tiếng mọi người nhỏ to lập tức bối rối.
Lạnh lùng nhận lấy khế ước bán thân, đưa đến trước mặt Tư Đồ Viễn vấn:
" Đây là ngươi ký tên? "
" Vâng. "
Tư Đồ Viễn bình tĩnh nhìn liền thấy khó hiểu.
" Tư Đồ Viễn, ta còn một chứng cứ khác! "
Tay Vân Hiểu Nguyệt vung lên, hỉ bào bị phá rơi xuống, lộ ra ngực hắn, nhìn vào ấn ký trăng non của mình trên ngực hắn, khiến Vân Hiểu Nguyệt rất đau, vang lên thanh âm chất vấn:
" Tư Đồ Viễn, đây là ta cắn ngươi, ngươi có nhớ không?
Đây là ta ở trên người của ngươi tạo nên ấn ký duy nhất thuộc về Vân Hiểu Nguyệt , ngươi dám nói ngươi không biết ta?
Những lời ngươi nói lúc rơi xuống sơn nhai, ngươi đều quên sao? Cam kết của ngươi, ngươi đều quên sao?
Thật sự là vớ vẩn, lại còn muốn lấy vợ?
Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám lấy vợ, giết " không " tha "
Vân Hiểu Nguyệt từng chữ từng chữ nói ra dày đặc sát khí khiến tất cả mọi người không nói nên lời.
" Vì sao không thể cưới? "
Tân nương sốc lên hỷ bạc, lộ ra mặt cười đẹp lộng người, mắt to phun ra nồng đậm lửa giận:
" Ta mặc kệ ngươi là ai, dù sao ta nhất định muốn Viễn, ta mang hài tử của chàng, đã một tháng, ngươi muốn giết chàng, ta cùng đứa nhỏ làm sao đây?
Cho dù ngươi là chủ tử của chàng cũng không có quyền khiến hài tử của chàng không có phụ thân! "
" Hài tử??? "
Vân Hiểu Nguyệt bị hai chữ này đâm vào người, đau đớn không nén được, chăm chú nhìn Tư Đồ Viễn.
" Hài tử của nàng ta, là của ngươi? "
" Ta … "
Ánh mắt tuyệt vọng bi thống của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tư Đồ Viễn ánh mắt hoảng hốt không nói nên lời.
" Viễn … "
Tân nương đứng bên cạnh không thấy Tư Đồ Viễn phản ứng, ánh mắt có chút bối rối, khẽ gọi.
" Hài tử của Ngọc nhi, là của ta "
Nghe thấy tân nương gọi, Tư Đồ Viễn theo bản năng quay đầu nhìn nàng ta ánh mắt tràn đầy thâm tình kiên định nói.
" Tư Đồ Viễn, ta nói rồi, ngươi phản bội ta, giết không tha "
Tâm sớm đã bị xé rách trào ra nhiều máu tươi, hận ý mãnh liệt khiến Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự vung tay lên, lợi kiếm đâm thật sâu vào lồng ngực của hắn, máu thoáng chốc trào ra, khoan tim đau đớn khiến Vân Hiểu Nguyệt không thể nhịn xuống rốt cuộc phun ra một ngụm máu, phun lên người Tư Đồ Viễn.
Chính là không ai chú ý tới, máu của nàng chậm rãi thấm vào Tư Đồ Viễn cùng máu của hắn dung hợp một chỗ.
" Viễn … "
Tân nương bi thiết một tiếng, vừa định nhào tới ôm Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt liền vung tay lên, đem nàng quăng đếm một bên thảm, lạnh như băng nhìn miêng vết thương, một mặt không thể tin mình phun máu vào hắn, lai đi máu trên khoé miệng, một chữ lại một chữ nói.
" Tư Đồ Viễn, một kiếm này la ngươi nợ ta, từ nay về sau, ta và ngươi giống như kiếm này, ân đoạn nghĩa tuyệt! "
Nói xong dùng sức đem bảo kiếm trong tay đánh gãy, đem tờ giấy bán thân kia vò nát, ném đến mặt Tư Đồ Viễn.
Sự tình phát sinh quá nhanh, chờ mọi người kịp phản ứng thì Tư Đồ Viễn trên mặt đất đã hấp hối.
" Bắt lấy hắn, cư nhiên ban ngày ban mặt giết người, sẽ không dễ dãi như thế đâu! "
Mọi người cùng nhau xông tới, chỉ có Tần Vũ bước lên, chắn trước người của nàng:
" Các ngươi ai dám? "
Tác giả :
Quân Tử Nhan