Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 21: Mưa gió sắp tới
Vân Hiểu Nguyệt cười ngựa như bay ở quan đạo rộng lớn, thần sắc lạnh như băng, mắt đẹp cố gắng áp chế lo âu.
Hai ngày nay, càng ngày càng gần Đàn Anh sơn, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng khẩn trương, dự cảm bất an ập đến, hành hạ lòng nàng, cũng khiến Phong Tuyệt bên cạnh vội theo.
Người bên cạnh càng ngày càng nhiều, đều là phóng ngựa như bay mà đến, nhân sĩ võ lâm đàm luận vui vẻ sang sảng tiếng cười, tràn đầy không khí vui mừng.
Nhưng là không khí náo nhiệt này Vân Hiểu Nguyệt căn bản không cảm giác được!
Xuyên qua một trấn nhỏ phồn hoa, vòng qua một rừng cây lớn, bên tai nghe được giọng nam tử hô to:
" Đến rồi đến rồi, đến Đàn Anh sơn rồi! "
Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn không khỏi kinh thán:
" Hảo khí phách! "
Chỉ thấy một quần sơn liên hợp lại tạo thành một thể, tự như uốn lượn quanh Cự Long, nhìn k thấy bờ, tạo thành một toà lá chăn thiên nhiên phía bên kia núi là Bạch Hổ quốc!
Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên quần sơn, kia Vân Phong nguy nga, thấp thoáng trên đỉnh núi mái nhà cổ đại kiến trúc đàn lả lướt.
Một cái sơn đạo rộng lớn giống như băng gấm uốn lượn mà lên. Quần sơn nguy nga xanh rì, khắp núi cây cối che lấp làm mát cả một bầu trời, mờ mịt vài sợ phù vân, vừa đúng hình thành một bức tranh sơn thuỷ tao nhã dạt dào.
Quả nhiên không hổ là Thánh Địa.
" Hiểu, xinh đẹp đúng không? Mỗi một lần đến đây ta đều cảm thán một phen, núi này so với Phong Vân sơn đồ sộ hơn rất nhiều! "
Phong Tuyệt một bên mỉm cười nói.
" Huyền Vũ quốc khắp nơi đều là cảnh, mỗi ngọn núi đều đẹp, đỉnh của Phong Vân Sơn có chỗ độc đáo, Đàn Anh sơn há có thể bằng?
Bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng lên đường thôi "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt trả lời, kéo dây cương hướng đỉnh núi mà chạy như bay.
Phong Tuyệt vừa nghe thấy, trong mắt đảo qua một tia kinh ngạc, ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt rồi đạp bụng ngựa đuổi theo.
Núi xinh đẹp như thế, cảnh trí tự nhiên còn đẹp hơn, nhưng là Vân Hiểu Nguyệt không có tâm trí mà thưởng thức, phóng ngựa thật nhanh, thầm mong nhanh chút lên đến đỉnh.
Ngay mai đã là đại hôn của nghĩa muội Minh chủ, hôm nay thế nào cũng phải gặp được Minh chủ để đem chuyện này nhờ vả hắn.
Qua hơn một canh giờ, vòng qua một chỗ ngoặt, tại cửa núi hùng vĩ xuất hiện năm chữ khí phách dưới ánh mặt trời loé lên tia chói mắt " Minh Chủ Võ Lâm Phủ ".
Đại môn mở rộng, các nhân sĩ võ lâm ào ào xuống ngựa, một đám hầu vệ khuôn mặt đầy vui mừng nhận lấy dây cương trong tay khách.
Một trung niên nam tử cầm trong tay một quyển bạc tử mặc y phục cẩm bào màu xanh đen đứng ghi nhớ danh mục quà tặng cùng phân phó chỗ ở cho khách.
Đại môn tuy rằng tiếng nói ồn ào nhưng lại ngay ngắn trật tự, không có chút nào hỗn loạn.
" Người này là ai? "
Vân Hiểu Nguyệt nhảy xuống ngựa, xếp hàng hỏi.
" À, đó là Minh chủ phủ đại quản gia Sài thúc! "
Tiếp nhận dây cương của Vân Hiểu Nguyệt ném cho thị vệ phía sau Phong Tuyệt cười nhạt trả lời.
Quả nhiên không hổ là địa bàn Minh chủ võ lâm, không nói đến quản gia trong mắt thần quang nội liễm, ngay cả thị vệ cũng là cao thủ, võ công không có chút sai yếu a, xem ra Minh chủ võ lâm này nhất định là một nhân vật lợi hại.
" Sài thúc, đã lâu không gặp! "
Trong lúc Vân Hiểu Nguyệt đang suy tư thì đã đến phiên bọn họ.
" Phong Trại chủ, người tới rồi, mời bên này! A, vị tiểu huynh đệ này là? "
Sài thúc nhìn Vân Hiểu Nguyệt phong thần tuấn lãng, một tia kinh diễm xẹt qua đáy mắt mim cười hỏi.
" Tại hạ Vân Hiểu, gặp qua Sài thúc "
Vân Hiểu Nguyệt ôm quyền hơi thi lễ.
" Sài thúc, " hắn " là hảo huynh đệ của ta, chúng ta có chuyện trọng yếu cần tìm Minh chủ, hắn hiện đang ở đâu? "
Phong Tuyệt cười nói.
" Minh chủ đang chiêu đãi hai vị cao tăng thiếu lâm, các ngươi trước tiên đến thư phòng chờ một chút được không?
Ta liền cho người đi thông báo! "
" Hảo, cảm ơn Sài thúc! "
" Không cần khách sao, Phong Trại chủ mời! "
Theo Phong Tuyệt đi vào đại môn, tầm nhìn đột nhiên trống trải, rường cột trạm trổ trên tiểu lâu đều là tinh xảo hoa mỹ, tầng tầng lớp lớp hướng phía xa lan tràn ra, ở giữa dòng chảy có một cây cầu nhỏ, đình đài lâu tạo hình rất khác biệt.
Đang lúc tường đỏ ngói xanh thấp thoáng cây xanh ngắt, đập vào mắt chính là các màu hoa tranh nhau khoe sắc, không khí tràn ngập mùi hoa thanh nhã, không có chút nào khí phách, ngược lại lại là sông nước xinh đẹp tuyệt trần.
" Thật xinh đẹp vị Minh chủ này thật biết hưởng thụ a! "
Vân Hiểu Nguyệt trêu ghẹo.
" Ha ha, những kiến trúc này đều là Minh chủ của chúng ta tự mình kiến tạo, đúng vậy a, hắn là một người rất biết cách hưởng thụ. "
Phong Tuyệt không nhịn được cười.
" Các ngươi rất quen thuộc sao? "
Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
" Hả? Đúng vậy, chúng ta rất quen thuộc, là bạn rất thân! "
Phong Tuyệt sửng sốt, khoé mắt hiện lên tia u mang phức tạp đáp.
" Vậy là tốt rồi! "
Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, thoáng yên tâm, không chú ý tới thần sắc Phong Tuyệt có chút kỳ quái.
" Đến thư phòng rồi, vào thôi! "
Phong Tuyệt chỉ tiểu lâu phía trước cười nói.
" Hảo. "
Theo thị nữ vào trong, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phát hiện, nơi này ngoài sách lại là sách, thật sự là rất nhiều!
Trừ bỏ cái bàn gỗ ở giữa, bốn phía tường cao đều là sách, trên tường phía sau ghế chủ hiện lên một bức vẽ giảng về chữ " nhẫn "
" Quả nhiên không hổ là thư phòng, rất có khí thế! "
Vân Hiểu Nguyệt ngồi lên ghế tán thưởng gật đầu, mỗi ghế đều lót lông mềm mại, rất thoải mái, trong phòng nhàn nhạt hương liệu, làm cho lòng người cũng an tĩnh.
" Hắn hả? lúc rảnh rỗi thích nhất là đọc sách, cho nên góp nhặt rất nhiều sách, Hiều, nàng cũng thích đọc sách sao? "
" Rất thích! "
Hứng trí đến trước kệ sách, tự nhiên phát hiện ra có rất nhiều binh phát, Vân Hiểu Nguyệt nhất thời tò mò liền tuỳ tiện rút ra một quyển lật xem, phát hiện bên trong ghi lại chính là " tình huống, binh lực phân bố, biện pháp đối phó ".
Rồi nàng lại nhìn thấy một tờ chú thích trong một trang: " khó giải ". Vân Hiểu Nguyệt nhìn sơ qua tình huống, cũng không phải là không có biện pháp, ít nhất nàng cũng có vài biện pháp để hoá giải.
Thật sự rất là kỳ lạ, rút ra mấy quyển đều là như thế, mày Vân Hiểu Nguyệt càng nhíu chặt.
Thời điểm Phong Tuyệt nhìn nàng rút ra binh thư đã rất kinh ngạc, sau đó nhìn nét mặt của nàng nhịn không được hỏi:
" Có vấn đề gì sao? "
" À, không có gì, ta chỉ là thấy kỳ lạ, những vấn đề đơn giản như vậy mà lại cứ viết khó giải, Phong Tuyệt, có phải hay không người biên soạn những sách này là tiểu tướng lĩnh? "
Vân Hiểu Nguyệt xem ra một minh chủ võ lâm thế nào cũng sẽ không có khả năng nắm nhiều binh thư hơn cả Hoàng cung như vậy , cho dù tới bây giờ nàng vẫn chưa có xem qua.
" Hả? "
Phong Tuyệt ngây dại, bước nhanh tới, chỉ một bức hoạ đồ trong đó nói:
" Tình huống này nàng giải quyết như thế nào? "
" Cái này sao? Rất đơn giản, ta có ít nhất ba biện pháp, ngươi muốn nghe? "
Vân Hiểu Nguyệt chỉ vào hoạ đồ hỏi.
" Ân, nàng nói đi! "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, êm tai nói tới.
Là một sát thủ, điểm quan trọng nhất đó chính là phân tích tình huống rồi đưa ra biện pháp nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ.
Mà nhiệm vụ thì không phải được tiến hành trong hoàn cảnh cố định nên việc đầu tiên là phải nắm rõ binh pháp.Cho nên đối với Vân Hiểu Nguyệt mà nói, chẳng những binh pháp tôn tử ở cổ đại này nàng đọc làu làu, mà nàng còn nghiên cứu kỹ càng, còn có thể hiện đại hoá sách lược tác chiến.
Huống chi nàng lại là quân sư của " Sát Thủ Minh ", nếu không có chút tài năng thì nàng làm sao có thể khiến " Sát Thủ Minh " kinh doanh phát triển không ngừng?
Cho nên chưa hết chung trà, Vân Hiểu Nguyệt liền giản lượt hoạ đồ đến không thể đơn giản hơn, giống như người lạc vào một cảnh giời kỳ lạ liền phân tích triệt triệt để để, mà chiến lược nàng cung cấp càng là giọt nước không rỉ, chặn toàn bộ đường lui của quân địch.
" Có phải hay không rất đơn giản? "
Đặt quyển sách trên tay xuống Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ hỏi.
" Nàng … "
Nhìn nữ tử trước mắt này cười tới vân đạm phong kinh, trong lòng Phong Tuyệt lúc này giống như kênh đào hãi lãng, hoàn toàn mất đi lực suy xét.
Vân Hiểu Nguyệt không biết nhưng hắn biết, tất cả sách nơi này đều là từ quốc khố mang tới, mà tiểu tướng lĩnh trong miệng Vân Hiểu Nguyệt lại là binh mã đại nguyên soái khai quốc công thần của Huyền Vũ quốc tập hợp thủ hạ cùng tướng lãnh tỉ mỉ tổng kết kinh nghiệm mới ra được giáo huấn.
Đến hiện tại, trong quân đội các tướng lĩnh vẫn không cách nào giải quyết, không nghĩ tới trong miệng của nàng lại đơn giản đến như vậy.
Hơn nữa vừa nghe nàng phân tích liền thấy thật đơn giản.
Trong thiên hạ này làm sao lại có kỳ nữ như vậy?
Nàng là ai?
Nàng rốt cuộc là ai?
Trong lúc bất chợt Phong Tuyệt cực kỳ muốn biết thân phận thực sự của nàng, nhưng là hắn không dám hỏi, nữ tử thông minh tuyệt đỉnh này nhưng lại không dễ nắm bắt.
Nàng có thể tận tâm tận lực trợ giúp người khác, có thể dứt khoát chịu chết theo người yêu, nhưng đối mặt với cường địch lại giết người ở vô hình, không chút lưu tình nào.
Nữ tử như vậy, nhất định phải giữ nàng lại, vì Huyền Vũ quốc rất cần một nhân tài như nàng, cho dù nàng là nữ tử thì thế nào?
" Như thế nào? Ta nói không đúng? "
Vân Hiểu Nguyệt nhìn Phong Tuyệt im lặng hồi lâu liền kinh ngạc hỏi.
" Không có, quả nhiên là biện phát tốt, xem ra, Hiểu đích đích xác xác là một tài nữ.
Tiểu tướng lĩnh này, hắn nên cùng Hiểu hảo hảo học hỏi một ít.
Nghĩ tới cái tên kia chỉ có thể thu về sách của tiểu tướng lĩnh như thế, về sau lại càng khó, đến thi với nàng, như thế nào? "
Thu lại khiếp sợ trong mắt Phong Tuyệt cười híp mắt nói.
" Cũng đúng, chân chính kinh điển chiến dịch không thể là người trong võ lâm có thể đạt được! Được, muốn hỏi ta thì lúc nào cũng được! "
Không để ý lắm để binh thư về lại chỗ cũ liền ngồi lên ghế, hai người vừa mới nói chuyện phiếm được mấy câu liền nghe gian ngoài thanh âm ngọt ngào của thị nữ:
" Tham kiến Minh chủ! "
" Ân, Phong Tuyệt còn bên trong sao? "
" Đang đợi ngài! "
" Đều lui ra đi."
" Vâng! "
Nghe đoạn đối thoại bên ngoài, Vân Hiểu Nguyệt nhăn mày, cái thanh âm này sao lại quen đến vậy?
Bất quá không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận thì cửa phòng bị đẩy ra, thanh âm quen thuộc truyền vào:
" Tuyệt, ngươi tới rồi, có chuyện quan trọng muốn tìm ta? "
Vân Hiểu Nguyệt híp lại mí mắt nhìn người đang đi tới, dung nhan quen thuộc kia, rõ ràng là mỹ nhân Hồng Phi mà nàng vô ý cứu được!
" Vân Hiểu??? "
Hồng Phi ánh mắt chút khiếp sợ, kinh ngạc kêu lên, lập tức vui mừng tràn đầy hai gò má, bước nhanh tiến lên muốn cùng Vân Hiểu Nguyệt nhiệt tình ôm một cái.
Vân Hiểu Nguyệt liền vận lực mang theo ghế cùng nhau nhanh chóng chuyển qua một bên, thu lại cảm xúc nhàn nhạt hỏi
" Ngươi là Minh chủ võ lâm? "
" Các ngươi biết nhau? "
Phong Tuyệt tuấn mắt chớp chớp.
" Không nghĩ tới lại là người ta cứu được, nhưng mà, ngươi có cần nhiệt tình đến vậy không? Ta nhớ lúc trước ngươi không có như vậy? "
Vân Hiểu Nguyệt tức giận nói.
" Thật ngượng ngùng, đột nhiên thấy ngươi nên ta có chút kích động nên đã hành động lỗ màng, mong ngươi lượng thứ! "
Hồng Phi giật mình, vội vàng trả lời.
" Thì ra các ngươi đã sớm quen biết, thế, ta đây không cần giới thiệu, lần này ta mang theo Hiểu cùng đi là có chuyện quan trọng muốn ngươi hỗ trợ. "
Ngồi dựa trên ghế, Phong Tuyệt cười nhạt nói.
" Thật vậy sao? "
Hồng Phi rũ mắt che giấu hiểu ý, cười híp mắt nói.
" Vân Hiểu đã cứu mệnh ta, cho nên có yêu cầu gì, ta nhất định giúp "
" Vậy là tốt rồi, Tư Đồ Viễn mất tích, ta muốn ngươi giúp ta tìm một chút, mời cái chưởng môn đại môn phái giúp một chút, có được hay không?
Bức hoạ về hắn, ta vẻ rất nhiều, chắc là đủ dùng! "
" Tư Đồ Viễn? "
Hồng Phi sửng sốt, tia kỳ quái xẹt qua trong mắt, có chút mất tự nhiên hỏi.
" Viễn chỉ là một thị vệ thôi, đối với ngươi rất quan trọng sao? "
" Rất quan trọng, hắn bởi vì cứu ta mà tình nguyện nhảy xuống vực, cho nên ta nhất định phải tìm được hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. "
Bi thương trong mắt tràn ra, Vân Hiểu Nguyệt một chữ lại một chữ nói.
Vẻ mặt thống khổ như vậy, không phải là vẻ mặt của một chủ tử đối với nô tài mà là loại bi thống mất đi người yêu thương, Hồng Phi vừa thấy, tự nhiên liền hiểu Tư Đồ Viễn đối với Vân Hiểu Nguyệt ý nghĩa như thế nào, không tự chủ hắn cầm thật chặc cẩm bào, thở dài một hơi:
" Hảo, không thành vấn đề! "
" Cám ơn ngươi! "
Vân Hiểu Nguyệt trấn an nở nụ cười " Viễn, ta có phải hay không càng ngày càng có thể từng bước tìm được chàng? Chàng chờ ta, ta rất nhanh sẽ tìm được chàng! "
Biểu tình kỳ quái của Hồng Phi rơi vào trong mắt Phong Tuyệt, nao nao khó hiểu trong lòng, không nói gì, bưng trà lên thưởng thức.
" Hiểu, nếu ngươi tới rồi, ta liền dẫn ngươi hảo hảo tham quan một chút nhà của ta, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi tìm, có lẽ kinh hỉ rất nhanh sẽ có! "
Hồng Phi mỉm cười nói.
Không yên lòng nên căn bản Vân Hiểu Nguyệt không có nghe được hàm nghĩa trong lời nói của Hồng Phi, ngẩng đầu cười nhẹ:
" Ta muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, bữa tối ta ăn trong phòng, không cần gọi ta, các ngươi nói chuyện đi! "
" Có thể đi … được rồi! "
Hồng Phi gật đầu, gọi thị nữ:
" Mang Vân đại phu đến Bàn Vân lâu nghỉ tạm, hảo hảo hầu hạ. "
" Vâng. "
Khẽ gật đầu Vân Hiểu Nguyệt liền đi theo thị nữ, chờ bước chân Vân Hiểu Nguyệt biến mất, Phong Tuyệt lẳng lặng nhìn Hồng Phi, thật lâu sau:
" Bàn Vân lâu là lâu của ngươi, sao lại nhường cho " hắn "? "
" Tuyệt, Bàn Vân lâu tính là cái gì? Ngay cả Bàn Long ngọc ta cũng đưa cho hắn "
Hồng Phi mỉm cười trả lời.
" Cái gì? "
Phong Tuyệt đại kinh:
" Đó là tín vật của ngươi, sao có thể đưa cho " hắn ", ngươi điên ư? "
" Cái này có quan hệ gì? Vân Hiểu này, là người rất thông minh,y thuật lại cao như vậy, ta rất muốn lưu hắn lại làm phụ tá của ta, đem ngọc bội cho hắn, chỉ cần hắn lấy ra ngọc bội đến tiền trang của ta nhận bạc, ta liền có thể biết được hướng đi của hắn, dù sao cũng chỉ là khối ngọc bội mà thôi, sao bì đc với nhân tài như vậy? "
" Đúng vậy, Hiểu rất thông minh, là kỳ tài mà người ta không thể tưởng tượng nổi, người như vậy, đích thực nên lưu lại, đối với ngươi chắc chắn có ích, chẳng qua …" hắn " một lòng phải tìm được tên thị vệ kia,không có khả năng ở lâu, làm sao bây giờ? "
Ngẫm lại lời nói của Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt thở dài.
" Ngươi yên tâm, ta có một vương bài, ta dám đánh cuộc, Vân Hiểu này nhất định sẽ ở bên cạnh trợ giúp ta! "
Môi Hồng Phi nổi lên một tia thần bí cười nói.
" Vương bài? Vương bài gì? "
Phong Tuyệt kinh ngạc hỏi.
" Một vương bài rất trọng yếu, thời điểm ta biết được hắn, biết đây là thời cơ tốt, cơ hội để ta lưu lại Vân Hiểu, ta đã tỉ mỉ chuẩn bị từ lâu, không nghĩ tới hắn lại tới nhanh như vậy, Tuyệt, ngày mai ngươi liền thấy kinh hỉ của ta. "
" Thật không? "
Phong Tuyệt ngẩn ra.
" Ngày mai sao? Ngày mai không phải ngày nghĩa muội của ngươi thành thân sao?
Đúng rồi, ngươi lúc nào thì có một nghĩa muội, sao ta không biết? "
" Ha ha … "
Hồng Phi nhịn không được mà cười:
" Thời điểm phi thường liền sử dụng thủ đoạn phi thường!
Chúng ta đã lâu không gặp, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi uống rượu, đáp án ngày mai sẽ công bố! "
" Cái tên này, lại cố ý thần thần bí bí, hắc hắc, ta sẽ chờ kinh hỉ của ngươi! "
Phong Tuyệt bất đắc dĩ lắc đầu, theo Hồng Phi ra khỏi thư phòng.
Mưa gió sắp kéo đến Phong Mãn lâu, tình huống ngày mai như thế nào?
Chỉ có trời mới biết!
Hai ngày nay, càng ngày càng gần Đàn Anh sơn, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng khẩn trương, dự cảm bất an ập đến, hành hạ lòng nàng, cũng khiến Phong Tuyệt bên cạnh vội theo.
Người bên cạnh càng ngày càng nhiều, đều là phóng ngựa như bay mà đến, nhân sĩ võ lâm đàm luận vui vẻ sang sảng tiếng cười, tràn đầy không khí vui mừng.
Nhưng là không khí náo nhiệt này Vân Hiểu Nguyệt căn bản không cảm giác được!
Xuyên qua một trấn nhỏ phồn hoa, vòng qua một rừng cây lớn, bên tai nghe được giọng nam tử hô to:
" Đến rồi đến rồi, đến Đàn Anh sơn rồi! "
Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn không khỏi kinh thán:
" Hảo khí phách! "
Chỉ thấy một quần sơn liên hợp lại tạo thành một thể, tự như uốn lượn quanh Cự Long, nhìn k thấy bờ, tạo thành một toà lá chăn thiên nhiên phía bên kia núi là Bạch Hổ quốc!
Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên quần sơn, kia Vân Phong nguy nga, thấp thoáng trên đỉnh núi mái nhà cổ đại kiến trúc đàn lả lướt.
Một cái sơn đạo rộng lớn giống như băng gấm uốn lượn mà lên. Quần sơn nguy nga xanh rì, khắp núi cây cối che lấp làm mát cả một bầu trời, mờ mịt vài sợ phù vân, vừa đúng hình thành một bức tranh sơn thuỷ tao nhã dạt dào.
Quả nhiên không hổ là Thánh Địa.
" Hiểu, xinh đẹp đúng không? Mỗi một lần đến đây ta đều cảm thán một phen, núi này so với Phong Vân sơn đồ sộ hơn rất nhiều! "
Phong Tuyệt một bên mỉm cười nói.
" Huyền Vũ quốc khắp nơi đều là cảnh, mỗi ngọn núi đều đẹp, đỉnh của Phong Vân Sơn có chỗ độc đáo, Đàn Anh sơn há có thể bằng?
Bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng lên đường thôi "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt trả lời, kéo dây cương hướng đỉnh núi mà chạy như bay.
Phong Tuyệt vừa nghe thấy, trong mắt đảo qua một tia kinh ngạc, ánh mắt nóng rực, nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt rồi đạp bụng ngựa đuổi theo.
Núi xinh đẹp như thế, cảnh trí tự nhiên còn đẹp hơn, nhưng là Vân Hiểu Nguyệt không có tâm trí mà thưởng thức, phóng ngựa thật nhanh, thầm mong nhanh chút lên đến đỉnh.
Ngay mai đã là đại hôn của nghĩa muội Minh chủ, hôm nay thế nào cũng phải gặp được Minh chủ để đem chuyện này nhờ vả hắn.
Qua hơn một canh giờ, vòng qua một chỗ ngoặt, tại cửa núi hùng vĩ xuất hiện năm chữ khí phách dưới ánh mặt trời loé lên tia chói mắt " Minh Chủ Võ Lâm Phủ ".
Đại môn mở rộng, các nhân sĩ võ lâm ào ào xuống ngựa, một đám hầu vệ khuôn mặt đầy vui mừng nhận lấy dây cương trong tay khách.
Một trung niên nam tử cầm trong tay một quyển bạc tử mặc y phục cẩm bào màu xanh đen đứng ghi nhớ danh mục quà tặng cùng phân phó chỗ ở cho khách.
Đại môn tuy rằng tiếng nói ồn ào nhưng lại ngay ngắn trật tự, không có chút nào hỗn loạn.
" Người này là ai? "
Vân Hiểu Nguyệt nhảy xuống ngựa, xếp hàng hỏi.
" À, đó là Minh chủ phủ đại quản gia Sài thúc! "
Tiếp nhận dây cương của Vân Hiểu Nguyệt ném cho thị vệ phía sau Phong Tuyệt cười nhạt trả lời.
Quả nhiên không hổ là địa bàn Minh chủ võ lâm, không nói đến quản gia trong mắt thần quang nội liễm, ngay cả thị vệ cũng là cao thủ, võ công không có chút sai yếu a, xem ra Minh chủ võ lâm này nhất định là một nhân vật lợi hại.
" Sài thúc, đã lâu không gặp! "
Trong lúc Vân Hiểu Nguyệt đang suy tư thì đã đến phiên bọn họ.
" Phong Trại chủ, người tới rồi, mời bên này! A, vị tiểu huynh đệ này là? "
Sài thúc nhìn Vân Hiểu Nguyệt phong thần tuấn lãng, một tia kinh diễm xẹt qua đáy mắt mim cười hỏi.
" Tại hạ Vân Hiểu, gặp qua Sài thúc "
Vân Hiểu Nguyệt ôm quyền hơi thi lễ.
" Sài thúc, " hắn " là hảo huynh đệ của ta, chúng ta có chuyện trọng yếu cần tìm Minh chủ, hắn hiện đang ở đâu? "
Phong Tuyệt cười nói.
" Minh chủ đang chiêu đãi hai vị cao tăng thiếu lâm, các ngươi trước tiên đến thư phòng chờ một chút được không?
Ta liền cho người đi thông báo! "
" Hảo, cảm ơn Sài thúc! "
" Không cần khách sao, Phong Trại chủ mời! "
Theo Phong Tuyệt đi vào đại môn, tầm nhìn đột nhiên trống trải, rường cột trạm trổ trên tiểu lâu đều là tinh xảo hoa mỹ, tầng tầng lớp lớp hướng phía xa lan tràn ra, ở giữa dòng chảy có một cây cầu nhỏ, đình đài lâu tạo hình rất khác biệt.
Đang lúc tường đỏ ngói xanh thấp thoáng cây xanh ngắt, đập vào mắt chính là các màu hoa tranh nhau khoe sắc, không khí tràn ngập mùi hoa thanh nhã, không có chút nào khí phách, ngược lại lại là sông nước xinh đẹp tuyệt trần.
" Thật xinh đẹp vị Minh chủ này thật biết hưởng thụ a! "
Vân Hiểu Nguyệt trêu ghẹo.
" Ha ha, những kiến trúc này đều là Minh chủ của chúng ta tự mình kiến tạo, đúng vậy a, hắn là một người rất biết cách hưởng thụ. "
Phong Tuyệt không nhịn được cười.
" Các ngươi rất quen thuộc sao? "
Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
" Hả? Đúng vậy, chúng ta rất quen thuộc, là bạn rất thân! "
Phong Tuyệt sửng sốt, khoé mắt hiện lên tia u mang phức tạp đáp.
" Vậy là tốt rồi! "
Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, thoáng yên tâm, không chú ý tới thần sắc Phong Tuyệt có chút kỳ quái.
" Đến thư phòng rồi, vào thôi! "
Phong Tuyệt chỉ tiểu lâu phía trước cười nói.
" Hảo. "
Theo thị nữ vào trong, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phát hiện, nơi này ngoài sách lại là sách, thật sự là rất nhiều!
Trừ bỏ cái bàn gỗ ở giữa, bốn phía tường cao đều là sách, trên tường phía sau ghế chủ hiện lên một bức vẽ giảng về chữ " nhẫn "
" Quả nhiên không hổ là thư phòng, rất có khí thế! "
Vân Hiểu Nguyệt ngồi lên ghế tán thưởng gật đầu, mỗi ghế đều lót lông mềm mại, rất thoải mái, trong phòng nhàn nhạt hương liệu, làm cho lòng người cũng an tĩnh.
" Hắn hả? lúc rảnh rỗi thích nhất là đọc sách, cho nên góp nhặt rất nhiều sách, Hiều, nàng cũng thích đọc sách sao? "
" Rất thích! "
Hứng trí đến trước kệ sách, tự nhiên phát hiện ra có rất nhiều binh phát, Vân Hiểu Nguyệt nhất thời tò mò liền tuỳ tiện rút ra một quyển lật xem, phát hiện bên trong ghi lại chính là " tình huống, binh lực phân bố, biện pháp đối phó ".
Rồi nàng lại nhìn thấy một tờ chú thích trong một trang: " khó giải ". Vân Hiểu Nguyệt nhìn sơ qua tình huống, cũng không phải là không có biện pháp, ít nhất nàng cũng có vài biện pháp để hoá giải.
Thật sự rất là kỳ lạ, rút ra mấy quyển đều là như thế, mày Vân Hiểu Nguyệt càng nhíu chặt.
Thời điểm Phong Tuyệt nhìn nàng rút ra binh thư đã rất kinh ngạc, sau đó nhìn nét mặt của nàng nhịn không được hỏi:
" Có vấn đề gì sao? "
" À, không có gì, ta chỉ là thấy kỳ lạ, những vấn đề đơn giản như vậy mà lại cứ viết khó giải, Phong Tuyệt, có phải hay không người biên soạn những sách này là tiểu tướng lĩnh? "
Vân Hiểu Nguyệt xem ra một minh chủ võ lâm thế nào cũng sẽ không có khả năng nắm nhiều binh thư hơn cả Hoàng cung như vậy , cho dù tới bây giờ nàng vẫn chưa có xem qua.
" Hả? "
Phong Tuyệt ngây dại, bước nhanh tới, chỉ một bức hoạ đồ trong đó nói:
" Tình huống này nàng giải quyết như thế nào? "
" Cái này sao? Rất đơn giản, ta có ít nhất ba biện pháp, ngươi muốn nghe? "
Vân Hiểu Nguyệt chỉ vào hoạ đồ hỏi.
" Ân, nàng nói đi! "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, êm tai nói tới.
Là một sát thủ, điểm quan trọng nhất đó chính là phân tích tình huống rồi đưa ra biện pháp nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ.
Mà nhiệm vụ thì không phải được tiến hành trong hoàn cảnh cố định nên việc đầu tiên là phải nắm rõ binh pháp.Cho nên đối với Vân Hiểu Nguyệt mà nói, chẳng những binh pháp tôn tử ở cổ đại này nàng đọc làu làu, mà nàng còn nghiên cứu kỹ càng, còn có thể hiện đại hoá sách lược tác chiến.
Huống chi nàng lại là quân sư của " Sát Thủ Minh ", nếu không có chút tài năng thì nàng làm sao có thể khiến " Sát Thủ Minh " kinh doanh phát triển không ngừng?
Cho nên chưa hết chung trà, Vân Hiểu Nguyệt liền giản lượt hoạ đồ đến không thể đơn giản hơn, giống như người lạc vào một cảnh giời kỳ lạ liền phân tích triệt triệt để để, mà chiến lược nàng cung cấp càng là giọt nước không rỉ, chặn toàn bộ đường lui của quân địch.
" Có phải hay không rất đơn giản? "
Đặt quyển sách trên tay xuống Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ hỏi.
" Nàng … "
Nhìn nữ tử trước mắt này cười tới vân đạm phong kinh, trong lòng Phong Tuyệt lúc này giống như kênh đào hãi lãng, hoàn toàn mất đi lực suy xét.
Vân Hiểu Nguyệt không biết nhưng hắn biết, tất cả sách nơi này đều là từ quốc khố mang tới, mà tiểu tướng lĩnh trong miệng Vân Hiểu Nguyệt lại là binh mã đại nguyên soái khai quốc công thần của Huyền Vũ quốc tập hợp thủ hạ cùng tướng lãnh tỉ mỉ tổng kết kinh nghiệm mới ra được giáo huấn.
Đến hiện tại, trong quân đội các tướng lĩnh vẫn không cách nào giải quyết, không nghĩ tới trong miệng của nàng lại đơn giản đến như vậy.
Hơn nữa vừa nghe nàng phân tích liền thấy thật đơn giản.
Trong thiên hạ này làm sao lại có kỳ nữ như vậy?
Nàng là ai?
Nàng rốt cuộc là ai?
Trong lúc bất chợt Phong Tuyệt cực kỳ muốn biết thân phận thực sự của nàng, nhưng là hắn không dám hỏi, nữ tử thông minh tuyệt đỉnh này nhưng lại không dễ nắm bắt.
Nàng có thể tận tâm tận lực trợ giúp người khác, có thể dứt khoát chịu chết theo người yêu, nhưng đối mặt với cường địch lại giết người ở vô hình, không chút lưu tình nào.
Nữ tử như vậy, nhất định phải giữ nàng lại, vì Huyền Vũ quốc rất cần một nhân tài như nàng, cho dù nàng là nữ tử thì thế nào?
" Như thế nào? Ta nói không đúng? "
Vân Hiểu Nguyệt nhìn Phong Tuyệt im lặng hồi lâu liền kinh ngạc hỏi.
" Không có, quả nhiên là biện phát tốt, xem ra, Hiểu đích đích xác xác là một tài nữ.
Tiểu tướng lĩnh này, hắn nên cùng Hiểu hảo hảo học hỏi một ít.
Nghĩ tới cái tên kia chỉ có thể thu về sách của tiểu tướng lĩnh như thế, về sau lại càng khó, đến thi với nàng, như thế nào? "
Thu lại khiếp sợ trong mắt Phong Tuyệt cười híp mắt nói.
" Cũng đúng, chân chính kinh điển chiến dịch không thể là người trong võ lâm có thể đạt được! Được, muốn hỏi ta thì lúc nào cũng được! "
Không để ý lắm để binh thư về lại chỗ cũ liền ngồi lên ghế, hai người vừa mới nói chuyện phiếm được mấy câu liền nghe gian ngoài thanh âm ngọt ngào của thị nữ:
" Tham kiến Minh chủ! "
" Ân, Phong Tuyệt còn bên trong sao? "
" Đang đợi ngài! "
" Đều lui ra đi."
" Vâng! "
Nghe đoạn đối thoại bên ngoài, Vân Hiểu Nguyệt nhăn mày, cái thanh âm này sao lại quen đến vậy?
Bất quá không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận thì cửa phòng bị đẩy ra, thanh âm quen thuộc truyền vào:
" Tuyệt, ngươi tới rồi, có chuyện quan trọng muốn tìm ta? "
Vân Hiểu Nguyệt híp lại mí mắt nhìn người đang đi tới, dung nhan quen thuộc kia, rõ ràng là mỹ nhân Hồng Phi mà nàng vô ý cứu được!
" Vân Hiểu??? "
Hồng Phi ánh mắt chút khiếp sợ, kinh ngạc kêu lên, lập tức vui mừng tràn đầy hai gò má, bước nhanh tiến lên muốn cùng Vân Hiểu Nguyệt nhiệt tình ôm một cái.
Vân Hiểu Nguyệt liền vận lực mang theo ghế cùng nhau nhanh chóng chuyển qua một bên, thu lại cảm xúc nhàn nhạt hỏi
" Ngươi là Minh chủ võ lâm? "
" Các ngươi biết nhau? "
Phong Tuyệt tuấn mắt chớp chớp.
" Không nghĩ tới lại là người ta cứu được, nhưng mà, ngươi có cần nhiệt tình đến vậy không? Ta nhớ lúc trước ngươi không có như vậy? "
Vân Hiểu Nguyệt tức giận nói.
" Thật ngượng ngùng, đột nhiên thấy ngươi nên ta có chút kích động nên đã hành động lỗ màng, mong ngươi lượng thứ! "
Hồng Phi giật mình, vội vàng trả lời.
" Thì ra các ngươi đã sớm quen biết, thế, ta đây không cần giới thiệu, lần này ta mang theo Hiểu cùng đi là có chuyện quan trọng muốn ngươi hỗ trợ. "
Ngồi dựa trên ghế, Phong Tuyệt cười nhạt nói.
" Thật vậy sao? "
Hồng Phi rũ mắt che giấu hiểu ý, cười híp mắt nói.
" Vân Hiểu đã cứu mệnh ta, cho nên có yêu cầu gì, ta nhất định giúp "
" Vậy là tốt rồi, Tư Đồ Viễn mất tích, ta muốn ngươi giúp ta tìm một chút, mời cái chưởng môn đại môn phái giúp một chút, có được hay không?
Bức hoạ về hắn, ta vẻ rất nhiều, chắc là đủ dùng! "
" Tư Đồ Viễn? "
Hồng Phi sửng sốt, tia kỳ quái xẹt qua trong mắt, có chút mất tự nhiên hỏi.
" Viễn chỉ là một thị vệ thôi, đối với ngươi rất quan trọng sao? "
" Rất quan trọng, hắn bởi vì cứu ta mà tình nguyện nhảy xuống vực, cho nên ta nhất định phải tìm được hắn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. "
Bi thương trong mắt tràn ra, Vân Hiểu Nguyệt một chữ lại một chữ nói.
Vẻ mặt thống khổ như vậy, không phải là vẻ mặt của một chủ tử đối với nô tài mà là loại bi thống mất đi người yêu thương, Hồng Phi vừa thấy, tự nhiên liền hiểu Tư Đồ Viễn đối với Vân Hiểu Nguyệt ý nghĩa như thế nào, không tự chủ hắn cầm thật chặc cẩm bào, thở dài một hơi:
" Hảo, không thành vấn đề! "
" Cám ơn ngươi! "
Vân Hiểu Nguyệt trấn an nở nụ cười " Viễn, ta có phải hay không càng ngày càng có thể từng bước tìm được chàng? Chàng chờ ta, ta rất nhanh sẽ tìm được chàng! "
Biểu tình kỳ quái của Hồng Phi rơi vào trong mắt Phong Tuyệt, nao nao khó hiểu trong lòng, không nói gì, bưng trà lên thưởng thức.
" Hiểu, nếu ngươi tới rồi, ta liền dẫn ngươi hảo hảo tham quan một chút nhà của ta, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi tìm, có lẽ kinh hỉ rất nhanh sẽ có! "
Hồng Phi mỉm cười nói.
Không yên lòng nên căn bản Vân Hiểu Nguyệt không có nghe được hàm nghĩa trong lời nói của Hồng Phi, ngẩng đầu cười nhẹ:
" Ta muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, bữa tối ta ăn trong phòng, không cần gọi ta, các ngươi nói chuyện đi! "
" Có thể đi … được rồi! "
Hồng Phi gật đầu, gọi thị nữ:
" Mang Vân đại phu đến Bàn Vân lâu nghỉ tạm, hảo hảo hầu hạ. "
" Vâng. "
Khẽ gật đầu Vân Hiểu Nguyệt liền đi theo thị nữ, chờ bước chân Vân Hiểu Nguyệt biến mất, Phong Tuyệt lẳng lặng nhìn Hồng Phi, thật lâu sau:
" Bàn Vân lâu là lâu của ngươi, sao lại nhường cho " hắn "? "
" Tuyệt, Bàn Vân lâu tính là cái gì? Ngay cả Bàn Long ngọc ta cũng đưa cho hắn "
Hồng Phi mỉm cười trả lời.
" Cái gì? "
Phong Tuyệt đại kinh:
" Đó là tín vật của ngươi, sao có thể đưa cho " hắn ", ngươi điên ư? "
" Cái này có quan hệ gì? Vân Hiểu này, là người rất thông minh,y thuật lại cao như vậy, ta rất muốn lưu hắn lại làm phụ tá của ta, đem ngọc bội cho hắn, chỉ cần hắn lấy ra ngọc bội đến tiền trang của ta nhận bạc, ta liền có thể biết được hướng đi của hắn, dù sao cũng chỉ là khối ngọc bội mà thôi, sao bì đc với nhân tài như vậy? "
" Đúng vậy, Hiểu rất thông minh, là kỳ tài mà người ta không thể tưởng tượng nổi, người như vậy, đích thực nên lưu lại, đối với ngươi chắc chắn có ích, chẳng qua …" hắn " một lòng phải tìm được tên thị vệ kia,không có khả năng ở lâu, làm sao bây giờ? "
Ngẫm lại lời nói của Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt thở dài.
" Ngươi yên tâm, ta có một vương bài, ta dám đánh cuộc, Vân Hiểu này nhất định sẽ ở bên cạnh trợ giúp ta! "
Môi Hồng Phi nổi lên một tia thần bí cười nói.
" Vương bài? Vương bài gì? "
Phong Tuyệt kinh ngạc hỏi.
" Một vương bài rất trọng yếu, thời điểm ta biết được hắn, biết đây là thời cơ tốt, cơ hội để ta lưu lại Vân Hiểu, ta đã tỉ mỉ chuẩn bị từ lâu, không nghĩ tới hắn lại tới nhanh như vậy, Tuyệt, ngày mai ngươi liền thấy kinh hỉ của ta. "
" Thật không? "
Phong Tuyệt ngẩn ra.
" Ngày mai sao? Ngày mai không phải ngày nghĩa muội của ngươi thành thân sao?
Đúng rồi, ngươi lúc nào thì có một nghĩa muội, sao ta không biết? "
" Ha ha … "
Hồng Phi nhịn không được mà cười:
" Thời điểm phi thường liền sử dụng thủ đoạn phi thường!
Chúng ta đã lâu không gặp, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi uống rượu, đáp án ngày mai sẽ công bố! "
" Cái tên này, lại cố ý thần thần bí bí, hắc hắc, ta sẽ chờ kinh hỉ của ngươi! "
Phong Tuyệt bất đắc dĩ lắc đầu, theo Hồng Phi ra khỏi thư phòng.
Mưa gió sắp kéo đến Phong Mãn lâu, tình huống ngày mai như thế nào?
Chỉ có trời mới biết!
Tác giả :
Quân Tử Nhan