Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 19: Triền miên tưởng niệm
Hướng tiểu viện của Huyền Dạ đi tới, Phong Tuyệt nhìn thoáng qua thị vệ trung thành nhất, nhàn nhạt hỏi:
" Chuyện của Huyền Dạ, đã nói cho Đại điện hạ chưa? "
" Vâng, đã dùng bồ câu đưa thư đưa tin cho Đại điện hạ, hiền người đang quay về Hoàng thành, Hoàng Thượng mấy ngày nay luôn hỏi chuyện của Nhị điện hạ, đã bảo thị vệ chuyển lời, nói hắn đi du ngoạn vài ngày, hắn sẽ sớm về Hoàng thành! "
" Thật không? "
Phong Tuyệt dừng bước chân.
" Xem ra Hoàng Thượng cực kỳ thích hắn, Thiết Thanh, ngươi đi theo ta lâu như vậy, ta sớm xem ngươi là huynh đệ cùng sinh tử, ngươi nói xem, ta làm như vậy là đúng hay sai? "
" Trại chủ, đừng làm thuộc hạ sợ, thân phận ngài tôn quý, ta chỉ là hán tử lỗ mãng, có thế nào xứng cùng ngài xưng huynh đệ? "
Thiết Thanh ngẩn ra, liền cung kính nói.
" Thân phận tôn quý? "
Phong Tuyệt dừng bước ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chim chóc bay lượn, ánh mắt có tia mê võng, ý cười lạnh lùng:
" Thiết Thanh, đôi khi ta tình nguyện sinh ra trong gia đình bình thường, sẽ không cần sống mệt mỏi như vậy."
" Trại chủ, người … "
Thiết Thanh có chút đau lòng ngẩng đầu nhìn Phong Tuyệt không đành lòng nói:
" Thật ra, thuộc hạ nghĩ, người làm như vậy không có sai!
Hoàng Thượng những năm gần đây đều lo nam sủng, hoàn toàn bỏ quên hậu cung, nhưng lại đối với Nhị điện hạ háo sắc hoang dâm lại quá yêu thương, nếu trong triều không có những trọng thần chống đỡ, sợ là đã sớm phế đi Đại điện hạ lập Nhị điện hạ thành Thái tử!
Nếu Nhị điện hạ mà kế vị, chỉ sợ Huyền Vũ quốc thật sự xong rồi! "
" Đúng vậy! "
Ánh mắt Phong Tuyệt chợt loé vui mừng nhìn Thiết Thanh nói:
" Huyền Kha tuy rằng làm việc có chút ác độc nhưng tổng thể mà nói, là lựa chọn tốt nhất để làm minh quân, so với Huyền Dạ tốt hơn nhiều, chờ Huyền Kha kế vị, ta liền quy ẩn, làm một gã thôn phu tiêu diêu tự tại, ngươi nói có đúng hay không?
" Trại chủ, thực ra người … "
Thiết Thanh dừng lại, nuốt lại những lời định nói ra, nở nụ cười.
" Trại chủ, vô luận người đi đâu, Thiết Thanh vĩnh viễn theo người, các huynh đệ ở sơn trại nhất định cũng một lòng như vậy! "
" Được, chỉ cần ta có thể rời đi, chúng ta liền cùng nhau du sơn ngoạn thuỷ, tiêu dao cả đời! "
Phong Tuyệt vỗ bả vai Thiết Thanh đi nhanh nhảy vào tiểu viện.
Đi vào nội thấy, liền thấy Huyền Dạ suy yếu dựa vào giường đang uống thuốc, Huyền Dạ thấy Phong Tuyệt đi tới, thu lại hận ý trong mắt, tràn ra một tia đạm mạc cười lạnh:
" Phong Tuyệt, ngươi tại sao lại cứu ta? "
" Như thế nào, hắn có khá hơn chút nào không? "
Không thèm để ý tới Huyền Dạ, Phong Tuyệt hướng thị vệ hỏi.
" Bẩm Trại chủ, kiếm đâm xuyên qua bụng Nhị điện hạ, không thương tổn đến chỗ yếu hại, đại phu đã xem qua, nói là tĩnh dưỡng một thời gian liền có thể hồi phục."
" Tốt lắm, ngươi hảo hảo ở chỗ này mà giúp hắn tĩnh dưỡng đi, các ngươi lui xuống, ta có lời muốn nói cùng Nhị điện hạ."
" Vâng."
Nửa khắc sau, nội thất chỉ còn lại hai người, Phong Tuyệt ngồi trên ghế dựa yên lặng nhìn Huyền Dạ, Huyền Dạ trừng to mắt cũng không để mình yếu thế, trên mắt tràn đầy vẻ khiêu khích.
" Huyền Dạ, ngươi bên ngoài làm bậy ta liền mặc kệ ngươi, nhưng là ngươi lại dám đế sơn trại của ta làm loạn, thật là quá đáng, tuy rằng Tú nhi không phải thân muội muội của ta nhưng dù sao nó cũng là lớn lên ở Sơn trại cũng không khác gì muội muội của ta, ngươi muốn nàng ta không cấm nhưng cái ta muốn là nàng phải nguyện ý, nếu không phải Vân Hiểu kịp thời cứu giúp, cùng Tú nhi tính tình quật cường, nói không chừng hiện tại Tú nhi đã bị ngươi hại chết!
Huyền Dạ, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không dám giáo huấn ngươi hay sao? "
Phong Tuyệt lạnh lùng nói, sát khí bức người, khiến Huyền Dạ nhịn không được run lên, trốn tránh đi ánh mắt của Phong Tuyệt.
" Ta… Hảo,về sau ta không bao giờ dây dưa với Tú nhi nữa,thế này là được rồi chứ gì?"
" Hừ, rõ ràng là vì coi trong Vân Hiểu nên không còn hứng thú với Tú nhi nữa, đúng không?
Huyền Dạ, xem ra ngươi vẫn chưa khôn ra được, có phải hay không muốn mất đi cái mạng nhỏ của mình mới hiểu được vấn đề?
Vân Hiểu này, ngươi muốn cũng không được, võ công của “ hắn " cao cường như thế nào tối hôm đó chắc ngươi đã hiểu rõ, không những thế ngươi còn hại “ hắn " mất đi người “ hắn " yêu thương nhất, ngươi liền vĩnh viễn không có cơ hội!
Huyền Dạ, ta đem giấu ngươi đến đây là vì tốt cho ngươi, nói cách khác, tình huống bây giờ của ngươi không còn “ Mười ba vệ " bên cạnh, ngươi có thể trở về Hoàng thành liền xem như kỳ tích. "
Phong Tuyệt lạnh lùng nói.
" Cái gì? Người của ta đều đã chết?
Không có khả năng này,Phong Tuyệt nhất định là ngươi nhân cơ hội này giết hết bọn họ, có phải hay không? "
Huyền Dạ ngẩn ra rồi tức giận hỏi.
" Thời điểm ta đuổi tới, ngươi hôn mê, những người khác đều đã chết, sau đó ta liền ngăn Vân Hiểu nhảy vực, à đúng rồi, có có Phí Kiều Kiều, nàng ta cũng đã chết, nàng làm quân cờ của ngươi nhiều năm như vậy, thế nào, có chút đau lòng nào không? "
Khoé miệng giương lên tia cười lạnh, Phong Tuyệt nhàn nhạt trả lời.
" Vân Hiểu nhảy vực? "
Huyền Dạ kinh hãi.
" Hắn hiện tại như thế nào, không có vấn đề gì chứ? "
Rõ ràng là không hề đặt Phí Kiều Kiều vào mắt.
" Ngươi … thật sự thích hắn? "
Phong Tuyệt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Huyền Dạ đang khẩn trương đến thất thố, vẻ mặt trở nên kỳ lạ hỏi.
" Ân, ta chưa từng thích một người đến như vậy, hắn rốt cuộc thế nào rồi? Ta lại không biết tình tình của hắn cương liệt đến vậy, sớm biết như vậy ta sẽ không hạ sát thủ, hắn rốt cuộc như thế nào rồi? "
Huyền Dạ vạn phần lo lắng chất vấn, không nghĩ tới động vết thương, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Đột nhiên, Phong Tuyệt nhanh như tia chớp phòng tới bên giường, giương tay bóp lấy cổ của Huyền Dạ, lạnh lùng nói:
" Nếu không phải là do ngươi, “ hắn " đã không đến mức biến thành như bây giờ, Huyền Dạ, ta thật muốn đem ngươi đến trước mặt “ hắn " để cho “ hắn " làm thịt ngươi.
Bất quá, nếu ngươi chết, “ hắn " cũng khó trốn tránh trách nhiệm, nên cái mạng nhỏ này của ngươi lưu lại trước, nhưng là, nếu ngươi lại dám dây dưa với " hắn ", đừng trách ta không giữ thể diện cho ngươi, ta lặp lại lần nữa, " hắn " là người mà ngươi không thể có được, nhớ kỹ cho ta! "
Nói xong, Phong Tuyệt ném Huyền Dạ sắc mặt trắng bệch ném ra giường, xoay người đi ra ngoài.
" Nhị ca … "
Đột nhiên, âm thanh suy yếu vang lên làm bước chân của Phong Tuyệt dừng lại, Huyền Dạ vuốt cổ họng cười khổ nói:
" Không nghĩ tới, ta cuối cùng vẫn gọi được, nhị ca, tuy rằng phụ hoàng không thừa nhận, như ta biết, ngươi đích thực là nhị ca của ta, ta sẽ không nói cho phụ hoàng chuyện ta bị thương, bởi bì ta biết ta sai lầm rồi!
Nhị ca, giúp ta chiếu cố Vân Hiểu thật tốt, chờ ta có thể xuống giường, ta tự mình đi bồi tội. "
" Huyền Dạ, ta họ Phong, không phải họ Huyền, cho nên ta không phải nhị ca của ngươi, vĩnh viễn không phải, về sau không được gọi ta như vậy nữa, còn nữa, chuyện của Vân Hiểu, nếu ngươi còn dám nhúng tay, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy nữa! "
Che dấu rung động trong ánh mắt, Phong Tuyệt không quay đầu nói.
" Phải vậy không? Bất quá Phong Tuyệt, Vân Hiểu là của ta, cho nên, ta nhất định phải có được hắn! "
Nhìn bóng lưng Phong Tuyệt biến mất, vẻ âm lãnh liền xuất hiện trong mắt Huyền Dạ, nhắm mắt trầm tư một lát, giương giọng gọi:
" Người đâu "
" Nhị điện hạ có gì phân phó?"
" Chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết một lá thư, ngươi thay ta đưa đến hoàng cung, bản điện hạ thích nơi này, muốn lưu lại nơi này một thời gian. "
" Vâng "
Thị vệ ngẩn ra liền chuẩn bị giấy bút rồi đưa chiếc bàn đến giường. Huyền Dạ nhịn đau viết thư tín xong liền thở hổn hển nói.
" Lập tức đưa đi "
" Vâng. "
Huyền Dạ ngả người lên giường, nhắm nghiền mắt ngủ.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Nếu như không xuyên qua, mình bây giờ làm gì phải ở chỗ này?
Thoải mái ngồi trên ghế sofa xem TV, vừa ăn khoai tây chiên, vừa trong phòng vì nhiệm vụ kế tiếp mà lên kế hoạch, không thì lôi kéo tiểu Huyên Huyên ở sòng bạc mà vui đùa, thật là …
Ngồi trong đình viện ở hoa viên hóng mát, Vân Hiểu Nguyệt ôm đầu gối lẳng lặng nhìn ánh mặt trời chiểu lên mặt hồ, mặt nước xanh biếc tạo nên những đợt sóng nhàn nhạt.
Khung cảnh tương tự trước kia ở trong biệt thự ngắm hồ bơi, trong thoáng chốc nhớ lại về hiện đại nhưng cuối cùng lại không thể quay về nhà!
Hơn một tháng trôi qua, nội thương căn bản đã khỏi hẳn, nhưng là nỗi đau kia càng ngày càng rõ ràng, một lần lại một lần tái hiện lại cái đêm một tháng trước khi Viễn buông tha cho tính mạng của chính mình, nửa đêm tỉnh mộng áo đầy nước mắt, người đêm đêm bên nàng làm nàng an tâm ấm áp đã không còn, chỉ còn lại tưởng niệm, tràn ngập trong tim.
Một tháng nay, Phong Tuyệt chưa từng dừng tìm kiếm, nhưng là Viễn dường như hoàn toàn biến mất, đừng nói là thi thể, ngay cả quần áo cũng không tìm được dủ chỉ một mảnh cho nên Vân Hiểu Nguyệt càng tin tưởng Viễn còn sống!
Nhưng mà, tại sao như vậy lại vẫn không chó một chút tin tức? Hay là Viễn bị thương quá nặng đến mức không thể truyền tin tức cho nàng?
Những ngày ngày đây, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng sợ hãi, càng bất an, nàng chợt có cảm giác kỳ lạ giống như là Viễn, người mà nàng yêu nhất càng ngày càng xa cách, giống như không còn thuộc về nàng nữa.
Tình yêu quả thật là sự thống khổ nhất, huấn luận viên, người nói đúng, ta không nên yêu, bây giờ ta làm gì còn như trước? Ta cũng những nữ tử nơi này có khác gì nhau?
Nâng tay chạm vào những giọt nước mắt, xuyên qua nó, Vân Hiểu Nguyệt nhận thấy bản thân mình bi thương cùng đau đớn, hai gò má gầy yếu tái nhợt, đáy mắt nồng đậm tưởng niệm làm cho nàng cảm giác thật xa lạ!
Mình như vậy, vẫn còn là bản thân mình sao? Những lý tưởng ban đầu, những chuyện tình ở hiện đại phảng phất biến mất, cả tâm hồn và thể xác đều bị nam nhân đáng yêu kia bắt mất.
" Viễn, chàng rốt cuộc đang ở đâu? "
Gắt gao nắm lấy những giọt nước mắt trong tay, Vân Hiểu Nguyệt rũ mắt nhẹ nhàng nỉ non.
Phong Tuyệt đi vào trong viện đập vào mắt chính là một màn tuyệt mỹ như vậy: Vân Hiểu Nguyệt vận y phục màu vàng nhạt, hai mắt nhắm lại, ôm lấy đầu gối, dựa vào ghế, tóc dài đen tung bay sau ót, không có bất cứ trang sức nào, trong gió nhẹ nhàng mà tung bay, tăng thêm vài phần quyến rũ, ánh mặt trời ấm áp ôn nhu chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, toát lên vẻ yểu điệu.
Quanh thân nàng toát nên hào quang ánh kim, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, thanh lệ thoát tục, không dính phàm trần.
Một tháng nay ở cùng nhau, tuy rằng Vân Hiểu Nguyệt ít nói, an tĩnh rất nhiều, nhưng là không biết vì sao hắn càng càng càng khát vọng muốn tới gần nàng, hiểu biết nàng.
Khu lạc viện này là của hắn, là phòng ngủ của hắn, hắn tình nguyện rời đi nơi khác, để Vân Hiểu Nguyệt ở lại chỗ này, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới đây quấy rầy nàng, dùng bữa, chữa thương đều là một mình hắn bên cạnh bồi nàng!
Nhưng là trong mắt và trong lòng Vân Hiểu Nguyệt không có hắn, đôi khi nàng rõ ràng bên cạnh nhưng lại có cảm giác rất xa, khiến cho Phong Tuyệt không có lí do cảm thấy không thoải mái cùng sợ hãi, giống như hiện tại, nàng đang ngồi kia, nhưng phảng phất như một giây kế tiếp nàng liền có thể theo gió biến mất!
" Hiểu Nguyệt,nàng ngồi đây cũng lâu rồi,đi về nghỉ một chút đi,có được hay không? "
Thu lại tình cảm trong đáy mắt Phong Tuyệt bước tới nhẹ nhàng nói.
" Phong Tuyệt, ngươi tới rồi! "
Nghe thấy tiếng bước chân của Phong Tuyệt, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái chậm rãi hỏi.
" Viễn, vẫn không có tin tức sao? "
" Thật xin lỗi, người của chúng ta đã đến những thôn phụ cận tìm kiếm hắn, nhưng là không có ai thấy qua Viễn, ta nghĩ có thể là những con thuyền qua lại đã cứu được Viễn rồi dẫn hắn cùng đi.
Hiểu Nguyệt, nàng không cần lo lắng, ta đã nói sẽ giúp nàng tìm hắn, liền nhất định giúp nàng tìm được hắn, nàng tin tưởng ta, được chứ? "
Ngồi bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt áy náy nói.
" Có thể được thuyền cứu đi sao? "
Vân Hiểu Nguyệt nghẹ nhàng thở dài, bên môi tràn ra ý cười cực mỏng.
" Chỉ cần hắn còn sống thì luôn có hy vọng, Phong Tuyệt, ta phải đi rồi, thương thế của ta cũng đã bình phục, ta nhất định phải tìm được hắn, khoảng thời gian này, thật cám ơn ngươi đã chiếu cố ta! "
" Nàng muốn rời đi? "
Phong Tuyệt có chút run sợ, trong lúc nhất thời tâm không yên, mãnh liệt trào dâng khiến hắn nắm chặt tay Vân Hiểu Nguyệt.
" Hiểu Nguyệt, đừng đi! Ta đã đáp ứng nàng, cùng nàng đi tìm hắn, nàng chờ ta an bài xong chuyện của ta trước rồi cùng đi, có được hay không? "
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Phong Tuyệt khiến cho Vân Hiểu Nguyệt có chút hoảng hốt, sợ sệt nhìn ánh mắt của Phong Tuyệt, đáy mắt tràn ngập tình ý khiến Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, lập tức thanh tỉnh.
" Không cần, Phong Tuyệt, ta đủ khả năng tự bảo vệ mình, trại này cần ngươi, ngươi không thể rời bỏ bọn họ, hơn nữa, thiên hạ này lớn như vậy, có lẽ thời gian tìm rất lâu, có khi hơn chục năm, ngươi không có khả năng luôn bên cạnh ta, được rồi, ta đi thu dọn một chút, sáng sớm mai xuất phát, ta về phòng đây! "
Rút tay ra Vân Hiểu Nguyệt đứng lên rời đi.
" Hiểu Nguyệt, ta … "
Phong Tuyệt mất mát nhìn Vân Hiểu Nguyệt không chần chừ bước về phòng, chua xót tràn đầy trái tim.
" Hiểu Nguyệt, nàng chỉ thuộc về hắn, vĩnh viễn cũng không thể là của ta, ta biết, nhưng là vì sao khi nàng muốn đi, ta lại không thể buông tay?
Hiểu Nguyệt, nàng có biết hay không, thực ra nàng đã ở trong lòng ta, chỉ là, ta không có cơ hội. "
Suy sụp, Phong Tuyệt hướng ngoài sân nhỏ mà đi tới, đột nhiên một thị vệ cầm trong tay một phong thư chạy như bay đến.
" Bẩm Trại chủ, Minh chủ võ lâm đưa thiếp mời, nghĩa muội của hắn sắp sửa thành thân, mời mọi người trong võ lâm tham gia. "
" Hả? Nghĩa muội thành thân? Tên kia đang muốn giờ trò quỷ gì? "
Tiếp nhận thiếp cưới, Phong Tuyệt ngẩn ngơ.
" Thành thân? Tất cả võ lâm đều đến? Thật tốt! "
Đột nhiên Phong Tuyệt cao hứng trở lại, xoay người hướng tiểu viện của Vân Hiểu Nguyệt đi tới, tin tức này chính là than sưởi ấm trong ngày tuyết lạnh giá!
Có cái này, hắn liền có thể lưu lại Vân Hiểu Nguyệt .
" Chuyện của Huyền Dạ, đã nói cho Đại điện hạ chưa? "
" Vâng, đã dùng bồ câu đưa thư đưa tin cho Đại điện hạ, hiền người đang quay về Hoàng thành, Hoàng Thượng mấy ngày nay luôn hỏi chuyện của Nhị điện hạ, đã bảo thị vệ chuyển lời, nói hắn đi du ngoạn vài ngày, hắn sẽ sớm về Hoàng thành! "
" Thật không? "
Phong Tuyệt dừng bước chân.
" Xem ra Hoàng Thượng cực kỳ thích hắn, Thiết Thanh, ngươi đi theo ta lâu như vậy, ta sớm xem ngươi là huynh đệ cùng sinh tử, ngươi nói xem, ta làm như vậy là đúng hay sai? "
" Trại chủ, đừng làm thuộc hạ sợ, thân phận ngài tôn quý, ta chỉ là hán tử lỗ mãng, có thế nào xứng cùng ngài xưng huynh đệ? "
Thiết Thanh ngẩn ra, liền cung kính nói.
" Thân phận tôn quý? "
Phong Tuyệt dừng bước ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, chim chóc bay lượn, ánh mắt có tia mê võng, ý cười lạnh lùng:
" Thiết Thanh, đôi khi ta tình nguyện sinh ra trong gia đình bình thường, sẽ không cần sống mệt mỏi như vậy."
" Trại chủ, người … "
Thiết Thanh có chút đau lòng ngẩng đầu nhìn Phong Tuyệt không đành lòng nói:
" Thật ra, thuộc hạ nghĩ, người làm như vậy không có sai!
Hoàng Thượng những năm gần đây đều lo nam sủng, hoàn toàn bỏ quên hậu cung, nhưng lại đối với Nhị điện hạ háo sắc hoang dâm lại quá yêu thương, nếu trong triều không có những trọng thần chống đỡ, sợ là đã sớm phế đi Đại điện hạ lập Nhị điện hạ thành Thái tử!
Nếu Nhị điện hạ mà kế vị, chỉ sợ Huyền Vũ quốc thật sự xong rồi! "
" Đúng vậy! "
Ánh mắt Phong Tuyệt chợt loé vui mừng nhìn Thiết Thanh nói:
" Huyền Kha tuy rằng làm việc có chút ác độc nhưng tổng thể mà nói, là lựa chọn tốt nhất để làm minh quân, so với Huyền Dạ tốt hơn nhiều, chờ Huyền Kha kế vị, ta liền quy ẩn, làm một gã thôn phu tiêu diêu tự tại, ngươi nói có đúng hay không?
" Trại chủ, thực ra người … "
Thiết Thanh dừng lại, nuốt lại những lời định nói ra, nở nụ cười.
" Trại chủ, vô luận người đi đâu, Thiết Thanh vĩnh viễn theo người, các huynh đệ ở sơn trại nhất định cũng một lòng như vậy! "
" Được, chỉ cần ta có thể rời đi, chúng ta liền cùng nhau du sơn ngoạn thuỷ, tiêu dao cả đời! "
Phong Tuyệt vỗ bả vai Thiết Thanh đi nhanh nhảy vào tiểu viện.
Đi vào nội thấy, liền thấy Huyền Dạ suy yếu dựa vào giường đang uống thuốc, Huyền Dạ thấy Phong Tuyệt đi tới, thu lại hận ý trong mắt, tràn ra một tia đạm mạc cười lạnh:
" Phong Tuyệt, ngươi tại sao lại cứu ta? "
" Như thế nào, hắn có khá hơn chút nào không? "
Không thèm để ý tới Huyền Dạ, Phong Tuyệt hướng thị vệ hỏi.
" Bẩm Trại chủ, kiếm đâm xuyên qua bụng Nhị điện hạ, không thương tổn đến chỗ yếu hại, đại phu đã xem qua, nói là tĩnh dưỡng một thời gian liền có thể hồi phục."
" Tốt lắm, ngươi hảo hảo ở chỗ này mà giúp hắn tĩnh dưỡng đi, các ngươi lui xuống, ta có lời muốn nói cùng Nhị điện hạ."
" Vâng."
Nửa khắc sau, nội thất chỉ còn lại hai người, Phong Tuyệt ngồi trên ghế dựa yên lặng nhìn Huyền Dạ, Huyền Dạ trừng to mắt cũng không để mình yếu thế, trên mắt tràn đầy vẻ khiêu khích.
" Huyền Dạ, ngươi bên ngoài làm bậy ta liền mặc kệ ngươi, nhưng là ngươi lại dám đế sơn trại của ta làm loạn, thật là quá đáng, tuy rằng Tú nhi không phải thân muội muội của ta nhưng dù sao nó cũng là lớn lên ở Sơn trại cũng không khác gì muội muội của ta, ngươi muốn nàng ta không cấm nhưng cái ta muốn là nàng phải nguyện ý, nếu không phải Vân Hiểu kịp thời cứu giúp, cùng Tú nhi tính tình quật cường, nói không chừng hiện tại Tú nhi đã bị ngươi hại chết!
Huyền Dạ, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không dám giáo huấn ngươi hay sao? "
Phong Tuyệt lạnh lùng nói, sát khí bức người, khiến Huyền Dạ nhịn không được run lên, trốn tránh đi ánh mắt của Phong Tuyệt.
" Ta… Hảo,về sau ta không bao giờ dây dưa với Tú nhi nữa,thế này là được rồi chứ gì?"
" Hừ, rõ ràng là vì coi trong Vân Hiểu nên không còn hứng thú với Tú nhi nữa, đúng không?
Huyền Dạ, xem ra ngươi vẫn chưa khôn ra được, có phải hay không muốn mất đi cái mạng nhỏ của mình mới hiểu được vấn đề?
Vân Hiểu này, ngươi muốn cũng không được, võ công của “ hắn " cao cường như thế nào tối hôm đó chắc ngươi đã hiểu rõ, không những thế ngươi còn hại “ hắn " mất đi người “ hắn " yêu thương nhất, ngươi liền vĩnh viễn không có cơ hội!
Huyền Dạ, ta đem giấu ngươi đến đây là vì tốt cho ngươi, nói cách khác, tình huống bây giờ của ngươi không còn “ Mười ba vệ " bên cạnh, ngươi có thể trở về Hoàng thành liền xem như kỳ tích. "
Phong Tuyệt lạnh lùng nói.
" Cái gì? Người của ta đều đã chết?
Không có khả năng này,Phong Tuyệt nhất định là ngươi nhân cơ hội này giết hết bọn họ, có phải hay không? "
Huyền Dạ ngẩn ra rồi tức giận hỏi.
" Thời điểm ta đuổi tới, ngươi hôn mê, những người khác đều đã chết, sau đó ta liền ngăn Vân Hiểu nhảy vực, à đúng rồi, có có Phí Kiều Kiều, nàng ta cũng đã chết, nàng làm quân cờ của ngươi nhiều năm như vậy, thế nào, có chút đau lòng nào không? "
Khoé miệng giương lên tia cười lạnh, Phong Tuyệt nhàn nhạt trả lời.
" Vân Hiểu nhảy vực? "
Huyền Dạ kinh hãi.
" Hắn hiện tại như thế nào, không có vấn đề gì chứ? "
Rõ ràng là không hề đặt Phí Kiều Kiều vào mắt.
" Ngươi … thật sự thích hắn? "
Phong Tuyệt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Huyền Dạ đang khẩn trương đến thất thố, vẻ mặt trở nên kỳ lạ hỏi.
" Ân, ta chưa từng thích một người đến như vậy, hắn rốt cuộc thế nào rồi? Ta lại không biết tình tình của hắn cương liệt đến vậy, sớm biết như vậy ta sẽ không hạ sát thủ, hắn rốt cuộc như thế nào rồi? "
Huyền Dạ vạn phần lo lắng chất vấn, không nghĩ tới động vết thương, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.
Đột nhiên, Phong Tuyệt nhanh như tia chớp phòng tới bên giường, giương tay bóp lấy cổ của Huyền Dạ, lạnh lùng nói:
" Nếu không phải là do ngươi, “ hắn " đã không đến mức biến thành như bây giờ, Huyền Dạ, ta thật muốn đem ngươi đến trước mặt “ hắn " để cho “ hắn " làm thịt ngươi.
Bất quá, nếu ngươi chết, “ hắn " cũng khó trốn tránh trách nhiệm, nên cái mạng nhỏ này của ngươi lưu lại trước, nhưng là, nếu ngươi lại dám dây dưa với " hắn ", đừng trách ta không giữ thể diện cho ngươi, ta lặp lại lần nữa, " hắn " là người mà ngươi không thể có được, nhớ kỹ cho ta! "
Nói xong, Phong Tuyệt ném Huyền Dạ sắc mặt trắng bệch ném ra giường, xoay người đi ra ngoài.
" Nhị ca … "
Đột nhiên, âm thanh suy yếu vang lên làm bước chân của Phong Tuyệt dừng lại, Huyền Dạ vuốt cổ họng cười khổ nói:
" Không nghĩ tới, ta cuối cùng vẫn gọi được, nhị ca, tuy rằng phụ hoàng không thừa nhận, như ta biết, ngươi đích thực là nhị ca của ta, ta sẽ không nói cho phụ hoàng chuyện ta bị thương, bởi bì ta biết ta sai lầm rồi!
Nhị ca, giúp ta chiếu cố Vân Hiểu thật tốt, chờ ta có thể xuống giường, ta tự mình đi bồi tội. "
" Huyền Dạ, ta họ Phong, không phải họ Huyền, cho nên ta không phải nhị ca của ngươi, vĩnh viễn không phải, về sau không được gọi ta như vậy nữa, còn nữa, chuyện của Vân Hiểu, nếu ngươi còn dám nhúng tay, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy nữa! "
Che dấu rung động trong ánh mắt, Phong Tuyệt không quay đầu nói.
" Phải vậy không? Bất quá Phong Tuyệt, Vân Hiểu là của ta, cho nên, ta nhất định phải có được hắn! "
Nhìn bóng lưng Phong Tuyệt biến mất, vẻ âm lãnh liền xuất hiện trong mắt Huyền Dạ, nhắm mắt trầm tư một lát, giương giọng gọi:
" Người đâu "
" Nhị điện hạ có gì phân phó?"
" Chuẩn bị giấy bút, ta muốn viết một lá thư, ngươi thay ta đưa đến hoàng cung, bản điện hạ thích nơi này, muốn lưu lại nơi này một thời gian. "
" Vâng "
Thị vệ ngẩn ra liền chuẩn bị giấy bút rồi đưa chiếc bàn đến giường. Huyền Dạ nhịn đau viết thư tín xong liền thở hổn hển nói.
" Lập tức đưa đi "
" Vâng. "
Huyền Dạ ngả người lên giường, nhắm nghiền mắt ngủ.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Nếu như không xuyên qua, mình bây giờ làm gì phải ở chỗ này?
Thoải mái ngồi trên ghế sofa xem TV, vừa ăn khoai tây chiên, vừa trong phòng vì nhiệm vụ kế tiếp mà lên kế hoạch, không thì lôi kéo tiểu Huyên Huyên ở sòng bạc mà vui đùa, thật là …
Ngồi trong đình viện ở hoa viên hóng mát, Vân Hiểu Nguyệt ôm đầu gối lẳng lặng nhìn ánh mặt trời chiểu lên mặt hồ, mặt nước xanh biếc tạo nên những đợt sóng nhàn nhạt.
Khung cảnh tương tự trước kia ở trong biệt thự ngắm hồ bơi, trong thoáng chốc nhớ lại về hiện đại nhưng cuối cùng lại không thể quay về nhà!
Hơn một tháng trôi qua, nội thương căn bản đã khỏi hẳn, nhưng là nỗi đau kia càng ngày càng rõ ràng, một lần lại một lần tái hiện lại cái đêm một tháng trước khi Viễn buông tha cho tính mạng của chính mình, nửa đêm tỉnh mộng áo đầy nước mắt, người đêm đêm bên nàng làm nàng an tâm ấm áp đã không còn, chỉ còn lại tưởng niệm, tràn ngập trong tim.
Một tháng nay, Phong Tuyệt chưa từng dừng tìm kiếm, nhưng là Viễn dường như hoàn toàn biến mất, đừng nói là thi thể, ngay cả quần áo cũng không tìm được dủ chỉ một mảnh cho nên Vân Hiểu Nguyệt càng tin tưởng Viễn còn sống!
Nhưng mà, tại sao như vậy lại vẫn không chó một chút tin tức? Hay là Viễn bị thương quá nặng đến mức không thể truyền tin tức cho nàng?
Những ngày ngày đây, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng sợ hãi, càng bất an, nàng chợt có cảm giác kỳ lạ giống như là Viễn, người mà nàng yêu nhất càng ngày càng xa cách, giống như không còn thuộc về nàng nữa.
Tình yêu quả thật là sự thống khổ nhất, huấn luận viên, người nói đúng, ta không nên yêu, bây giờ ta làm gì còn như trước? Ta cũng những nữ tử nơi này có khác gì nhau?
Nâng tay chạm vào những giọt nước mắt, xuyên qua nó, Vân Hiểu Nguyệt nhận thấy bản thân mình bi thương cùng đau đớn, hai gò má gầy yếu tái nhợt, đáy mắt nồng đậm tưởng niệm làm cho nàng cảm giác thật xa lạ!
Mình như vậy, vẫn còn là bản thân mình sao? Những lý tưởng ban đầu, những chuyện tình ở hiện đại phảng phất biến mất, cả tâm hồn và thể xác đều bị nam nhân đáng yêu kia bắt mất.
" Viễn, chàng rốt cuộc đang ở đâu? "
Gắt gao nắm lấy những giọt nước mắt trong tay, Vân Hiểu Nguyệt rũ mắt nhẹ nhàng nỉ non.
Phong Tuyệt đi vào trong viện đập vào mắt chính là một màn tuyệt mỹ như vậy: Vân Hiểu Nguyệt vận y phục màu vàng nhạt, hai mắt nhắm lại, ôm lấy đầu gối, dựa vào ghế, tóc dài đen tung bay sau ót, không có bất cứ trang sức nào, trong gió nhẹ nhàng mà tung bay, tăng thêm vài phần quyến rũ, ánh mặt trời ấm áp ôn nhu chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, toát lên vẻ yểu điệu.
Quanh thân nàng toát nên hào quang ánh kim, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, thanh lệ thoát tục, không dính phàm trần.
Một tháng nay ở cùng nhau, tuy rằng Vân Hiểu Nguyệt ít nói, an tĩnh rất nhiều, nhưng là không biết vì sao hắn càng càng càng khát vọng muốn tới gần nàng, hiểu biết nàng.
Khu lạc viện này là của hắn, là phòng ngủ của hắn, hắn tình nguyện rời đi nơi khác, để Vân Hiểu Nguyệt ở lại chỗ này, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới đây quấy rầy nàng, dùng bữa, chữa thương đều là một mình hắn bên cạnh bồi nàng!
Nhưng là trong mắt và trong lòng Vân Hiểu Nguyệt không có hắn, đôi khi nàng rõ ràng bên cạnh nhưng lại có cảm giác rất xa, khiến cho Phong Tuyệt không có lí do cảm thấy không thoải mái cùng sợ hãi, giống như hiện tại, nàng đang ngồi kia, nhưng phảng phất như một giây kế tiếp nàng liền có thể theo gió biến mất!
" Hiểu Nguyệt,nàng ngồi đây cũng lâu rồi,đi về nghỉ một chút đi,có được hay không? "
Thu lại tình cảm trong đáy mắt Phong Tuyệt bước tới nhẹ nhàng nói.
" Phong Tuyệt, ngươi tới rồi! "
Nghe thấy tiếng bước chân của Phong Tuyệt, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái chậm rãi hỏi.
" Viễn, vẫn không có tin tức sao? "
" Thật xin lỗi, người của chúng ta đã đến những thôn phụ cận tìm kiếm hắn, nhưng là không có ai thấy qua Viễn, ta nghĩ có thể là những con thuyền qua lại đã cứu được Viễn rồi dẫn hắn cùng đi.
Hiểu Nguyệt, nàng không cần lo lắng, ta đã nói sẽ giúp nàng tìm hắn, liền nhất định giúp nàng tìm được hắn, nàng tin tưởng ta, được chứ? "
Ngồi bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt áy náy nói.
" Có thể được thuyền cứu đi sao? "
Vân Hiểu Nguyệt nghẹ nhàng thở dài, bên môi tràn ra ý cười cực mỏng.
" Chỉ cần hắn còn sống thì luôn có hy vọng, Phong Tuyệt, ta phải đi rồi, thương thế của ta cũng đã bình phục, ta nhất định phải tìm được hắn, khoảng thời gian này, thật cám ơn ngươi đã chiếu cố ta! "
" Nàng muốn rời đi? "
Phong Tuyệt có chút run sợ, trong lúc nhất thời tâm không yên, mãnh liệt trào dâng khiến hắn nắm chặt tay Vân Hiểu Nguyệt.
" Hiểu Nguyệt, đừng đi! Ta đã đáp ứng nàng, cùng nàng đi tìm hắn, nàng chờ ta an bài xong chuyện của ta trước rồi cùng đi, có được hay không? "
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của Phong Tuyệt khiến cho Vân Hiểu Nguyệt có chút hoảng hốt, sợ sệt nhìn ánh mắt của Phong Tuyệt, đáy mắt tràn ngập tình ý khiến Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, lập tức thanh tỉnh.
" Không cần, Phong Tuyệt, ta đủ khả năng tự bảo vệ mình, trại này cần ngươi, ngươi không thể rời bỏ bọn họ, hơn nữa, thiên hạ này lớn như vậy, có lẽ thời gian tìm rất lâu, có khi hơn chục năm, ngươi không có khả năng luôn bên cạnh ta, được rồi, ta đi thu dọn một chút, sáng sớm mai xuất phát, ta về phòng đây! "
Rút tay ra Vân Hiểu Nguyệt đứng lên rời đi.
" Hiểu Nguyệt, ta … "
Phong Tuyệt mất mát nhìn Vân Hiểu Nguyệt không chần chừ bước về phòng, chua xót tràn đầy trái tim.
" Hiểu Nguyệt, nàng chỉ thuộc về hắn, vĩnh viễn cũng không thể là của ta, ta biết, nhưng là vì sao khi nàng muốn đi, ta lại không thể buông tay?
Hiểu Nguyệt, nàng có biết hay không, thực ra nàng đã ở trong lòng ta, chỉ là, ta không có cơ hội. "
Suy sụp, Phong Tuyệt hướng ngoài sân nhỏ mà đi tới, đột nhiên một thị vệ cầm trong tay một phong thư chạy như bay đến.
" Bẩm Trại chủ, Minh chủ võ lâm đưa thiếp mời, nghĩa muội của hắn sắp sửa thành thân, mời mọi người trong võ lâm tham gia. "
" Hả? Nghĩa muội thành thân? Tên kia đang muốn giờ trò quỷ gì? "
Tiếp nhận thiếp cưới, Phong Tuyệt ngẩn ngơ.
" Thành thân? Tất cả võ lâm đều đến? Thật tốt! "
Đột nhiên Phong Tuyệt cao hứng trở lại, xoay người hướng tiểu viện của Vân Hiểu Nguyệt đi tới, tin tức này chính là than sưởi ấm trong ngày tuyết lạnh giá!
Có cái này, hắn liền có thể lưu lại Vân Hiểu Nguyệt .
Tác giả :
Quân Tử Nhan