Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 18: Nguyên do phẫn nam trang
Này, Vân Hiểu, ngươi không sao chứ? "
Đột nhiên Vân Hiểu Nguyệt hộc máu hôn mê bất tỉnh khiến Phong Tuyệt hoảng sợ, bản năng dò xét hơi thở cùa nàng, liền thở dài nhẹ nhõm.
" Trại chủ, Nhị điện hạ chính là mất quá nhiều máu mà hôn mê, không có nguy hiểm tới tính mạng, bất quá Phí cô nương đã tắt thở! "
Thị vệ thăm dò tình hình hổi báo.
" Không chết sao? "
Phong Tuyệt nhàn nhạt nhìn vết kiếm bị rút ra, nhìn Huyền Dạ yếu đuối, ánh mắt sâu thăm thẳm
" Mang về trại dưỡng thương, đem nơi này xử lí sạch sẽ, phong toả tin tức, phái người dọc theo hạ đạo tìm người thị vệ kia cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. "
" Vâng, nhưng mà Trại chủ, Phí cô nương … "
Thị vệ nhìn 1 kiếm xuyên tim Phí Kiều Kiều, lầm bầm hỏi.
" Nàng ta sao? "
Khoé miệng giương lên một nụ cười châm chọc cùng khinh thường
" Ta nghĩ Huyền Dạ cũng chả cho nàng ta danh phận gì, đem nàng ta an táng cùng chỗ cha mẹ xem như là ổn! "
Nói xong ôm Vân Hiểu Nguyệt , bay lên ngựa hướng lên núi.
" Vâng "
Thương hại nhìn thoáng qua xác chết Phí Kiều Kiều, thị vệ ôm lấy Huyền Dạ nhảy lên ngựa rời đi theo.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Lẳng lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, ánh mắt Phong Tuyệt hiện lên tia phức tạp, đã ba ngày rồi nàng còn không chịu tỉnh.
Nhớ lại tối hôm đó hắn ôm nàng đến phòng của mình, giúp nàng ổn định lại chân khí hỗn loạn trong cơ thể, nhưng lúc chuẩn bị giúp nàng thay đi trang phục dính máu thì không nghĩ tới khi hắn bỏ đi trang phục kia tự nhiên lại phát hiện trên ngực “ hắn " lại có chi chit băng quấn, lúc đó hắn không dám tin vào mắt mình.
Thần y y thuật cao minh trong miệng quản gia, người mà Tình nhi cùng Tú nhi yêu sâu đậm thật lòng muốn gả, lại là người võ công cao cường, giết người so với hắn còn lãnh khốc hơn, tự nhiên không phải là “ hắn " mà lại là nàng, một nữ tử đẹp không giống người phàm!
" Vân Hiểu à Vân Hiểu, ngươi thật sự gọi là Vân Hiểu sao?
Chắc chắn là không phải.
Như vậy ngươi rốt cuộc là người nào? Trên người ngươi có “ Lả Lướt Ngọc ", nhất định là thân phận không đơn giản!
Là trong lúc vô ý đến sơn trại của chúng ta, hay là cố ý?
Người thị vệ kia, lại là người mà ngươi yêu nhất, hắn là ai đây?
Hắn vì ngươi, tình nguyện chết đi, ngươi vì hắn không chút do dự đi theo, tình cảm giữa các ngươi sâu như vậy sao?
Vân Hiểu à Vân Hiểu, ngươi thật sự rất thần bí. "
Vô thức nỉ non, ngón tay khẽ xoa gương mặt Vân Hiểu Nguyệt tái nhợt, một luồn điện chạy qua khiến tâm Phong Tuyệt rung động, hắn chợt phát giác động tác của mình, lập tức giống như điện giật thu về, một tia chật vật sẹt qua mắt, có chút nóng lên, một loại cảm xúc xa lạ từ đáy lòng tràn lan.
" Viễn … không được … không được buông tay … ta van ngươi, Viễn … "
Đột nhiên mỹ nhân trên giường phát ra thanh âm, khoé mắt lệ cuồn cuộn rơi, tay quơ loạn trên không, khuông mặt thống khổ, Phong Tuyệt cảm thấy tâm cứ như bị đâm, nắm chặt bàn tay Vân Hiểu Nguyệt , hắn nhẹ nhàng mà an ủi:
" Ta ở chỗ này, nàng không cần lo lắng, ta luôn ở nơi này, không có đi đâu hết! "
Vân Hiểu Nguyệt ngủ mê man phảng phất nghe thấy giọng nói ôn ngu mà nhỏ nhẹ của hắn, tiếng khóc dần ngưng,chỉ là tay không những không buông mà càng nắm chặt hơn, làm thế nào cũng không chịu nới ra.
Không còn cách nào khác, Phong Tuyệt đành phải ngậm ngùi lẳng lặng nhìn nàng đang lôi kéo tay của mình, trong khoảng thời gian ngắn cứ thế mà ngây ngốc.
" Hồi báo trại chủ, có bồ câu đưa tin, là tin tức về thị vệ kia "
Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm cung kính của thuộc hạ.
" Vào đi."
" Vâng. "
Hắc y nhân nam tử đi vào, thấy một màn Phong Tuyệt cùng Vân Hiểu Nguyệt nắm tay nhau, tia kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
" Ưm … chuyện này …
Ngươi nói đi, như thế nào, tìm được người rồi? "
Phong Tuyệt mặt càng đỏ, lung túng phun ra nuốt vào nửa ngày mới hỏi xong.
" Hồi bẩm Trại chủ, không có tìm được!
Dòng nước quá siết, người của chúng ta không ngủ không nghỉ cưỡi ngựa đuổi theo ba ngày ba đêm nhưng vẫn là không có phát hiện gì!"
" Tiếp tục tìm, phải tìm cho bằng được, ta nói rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác "
Phong Tuyệt sửng sốt, có chút tức giận nói.
" Vâng, cũng đã ra lệnh truy tìm xuống! "
Nam tử nhịn không được lau mồ hôi trên chán, cung kính trả lời.
" Được rồi, nói với bọn hắn, mỗi ngày đều báo tình hình lên cho ta, phải nhanh một chút, biết chưa? "
" Vâng, thuộc hạ cáo lui. "
Quay đầu nhìn Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt có chút bất đắc dĩ thở dài:
" Vân Hiểu, ta đã phái người trong trại đi tìm hắn, nàng mau chút tỉnh lại đi, ngươi cứ như vậy mà ngủ thật là không nên.
Người gọi là Tư Đồ Viễn kia, nếu biết được ngươi như vậy chắc là sẽ đau lòng lắm, Vân Hiểu, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi … "
( Bởi vì Tuyệt ca đã biết Nguyệt tỷ là nữ nên sẽ để là “ ta – nàng " cho nó tình cảm vì dù sao Tuyệt ca cũng động tâm với Nguyệt tỷ rồi)
Phong Tuyệt chậm rãi nằm xuống hướng bên tai Vân Hiểu Nguyệt mà thì thầm, hồn nhiên bất giác không biết động tác của mình có bao nhiêu mờ ám.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Đôi mắt nhắm chặt, mặc cho dưới bụng quặn thắt mà đau, dường như không có điểm dừng.
Khoảng thời gian bên cạnh Tư Đồ Viễn từng chút từng chút một hiện ra, ngay cả những hành động nhỏ của hắn cũng nghĩ đến, đều là rõ ràng mồn một, chỉ hít thở thôi mà cũng ập đến cảm giác đau đớn khiến Vân Hiểu Nguyệt thở cũng không thở nổi:
“ Viễn xấu hổ, Viễn ôn nhu, Viễn lãnh khốc, Viễn thâm tình … Mỗi hình ảnh của Viễn cứ như vậy khắc xâu tại đáy lòng, thì ra chính bản thân đã vô tình khắc sâu hắn, nhưng chính mình lại không cảm nhận được là mình đã yêu hắn nhiều đến như vậy, còn cứ như vậy mà tổn thương đến hắn, Viễn, thực xin lỗi, xin lỗi chàng … "
Nước mắt lại rơi, thế nào cũng không dừng được, đau đớn cứ như đao sắc bén lăng trì thân thể của hắn, lòng của nàng đã quyết, thôi như vậy đi, Viễn, chàng nhất định phải chờ ta, chờ ta …
Ngay tại thời điểm nàng quyết tâm vĩnh viễn cứ như vậy, thời điểm nàng mất hết hy vọng thì đột nhiên truyền đến thanh âm ôn ngu khẽ gọi:
" Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi … "
Viễn, là Viễn sao?
Chàng còn sống, ta biết mà, chàng sẽ không dễ dàng bỏ lại ta như vậy.
Viễn …
Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ trong lòng, gắng gượng, cảm giác được cảm giác quặn đau ở bụng càng lợi hại hơn, sau đó ánh sáng loé lên, mắt cứ thế mở ra.
" Ngươi đã tỉnh "
Cảm nhận được điểm khác thường của Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt cừa ngẩng đầu đã thấy mắt nàng trợn to, hắn kinh hỉ nói.
" Ngươi không phải Viễn "
Lặng yên nhìn Phong Tuyệt, quá thất vọng khiến cho ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt u ám tuyệt vọng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
" Ta đương nhiên không phải, ta là Phong Tuyệt, bất quá ta đã phái người đi tìm hắn, rất nhanh sẽ có tin tốt, nàng không cần lo lắng,nàng đã mê man ngủ ba ngày ba đêm rồi, lại không ăn gì, thân thể làm sao mà chịu nổi?
Nếu chúng ta tìm thấy tên Tư Đồ Viễn kia mà ngươi lại xảy ra chuyện hắn sẽ rất thương tâm, ăn một chút, có được hay không? "
Phong Tuyệt ôn nhu an ủi nàng.
" Ba ngày? "
Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi, tuyệt vọng lại bao phủ lấy nàng, nước mắt lại không tự chủ chảy xuống.
" Đã ba ngày, ba ngày rồi cũng không có tìm được, Viễn của ta, làm sao có thể còn sống?
Chàng bị thương nặng như vậy, vách núi lại cao như vậy, dòng nước lại siết như vậy, Viễn, chàng tại sao lại ngu ngốc như vậy, huhu … "
Kéo chăn gấm che mặt mình, Vân Hiểu Nguyệt thất thanh khóc rống lên.
" Chuyện này … haizzz… "
Phong Tuyệt ngẩn người, ban tay đưa đến giữa không trung lại buông xuống, nhìn Vân Hiểu Nguyệt khóc đến run lên, trái tim hắn xẹt qua một tia ưu thương, thật lâu sau, cuối cùng không chịu nổi, liền ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt đang trong chăn gấm, khổ sở nói:
" Đừng khóc nữa,ta thề,ta nhất định sẽ tìm được Tư Đồ Viễn mang hắn trở về cho nàng, có được hay không?
Nàng phải tin tưởng ta, nếu không tìm được hắn cũng có nghĩa là hắn còn sống, không phải sao?
Nói cách khác, người của ta đã sớm lên đường đi tìm thi thể của hắn, nói không chừng hắn được người nào đó cứu đi, nếu nàng muốn đuổi theo, ta cùng nàng đi tìm hắn, chân trời góc biển cũng đi cùng nàng tìm hắn, có được hay không? "
Dứt lời, Phong Tuyệt mới nhận thấy những lời nói của mình là thế nào, cứng họng ngẩn người tại chỗ.
" Thật không? "
Vân Hiểu Nguyệt căn bản không phát hiện được sự khác thường của Phong Tuyệt ngẩng đầu bất lực hỏi.
" Thật mà, ta đảm bảo! "
Thu lại khiếp sợ trong lòng, Phong Tuyệt hứa hẹn.
" Được, ta tin ngươi! "
Không có lí do, Vân Hiểu Nguyệt lại lựa chọn tin tưởng hắn, có lẽ là vì ánh mắt trong suốt của hắn, có lẽ là một loại trốn tránh, cũng có lẽ là tự an ủi, dù sao nàng cũng tin rằng Viễn của nàng nhất định sẽ không chết!
" Tư thẩm bọn họ đều lo lắng, lo lắng nhất là Tình nhi cùng Tú nhi đều biến thành mít ướt!
Bất quá, Vân Hiểu, ngươi phẫn nam trang như vậy, mọi người chúng ta đều bị ngươi giấu diếm, chỉ là hai nha đầu kia, khóc thật lâu sau mới tiếp nhận được sự thật này.
Vậy nên Vân Hiểu, có thể hay không nói cho ta biết tên của nàng? "
Thấy mắt Vân Hiểu Nguyệt đã giảm bớt đau xót, Phong Tuyệt liền chuyển đề tài, đem Vân Hiểu Nguyệt dựa vào thành giường, mang đến một chén cháo còn ấm.
" Ngươi đã biết rồi sao? "
Vân Hiểu Nguyệt nghe Phong Tuyệt nói như thế liền mỉm cười, há miệng nuốt lấy chén cháo thịt thơm ngào ngạt.
" Chuyện này …
Ta không phải cố ý, ta …
Bất quá, ta không có cởi bỏ cái kia …
Mảnh vải kia, ta nhờ Tư thẩm tới giúp nàng thay y phục, xin lỗi nàng! "
Ánh mắt Phong Tuyệt có chút né tránh trả lời.
" Vân Hiểu Nguyệt , tên thật của ta là Vân Hiểu Nguyệt "
Không có hứng thú để ý đến việc hắn mất tự nhiên, Vân Hiểu Nguyệt trả lời xong cụp mắt xuống tiếp tục ăn.
" Hiểu Nguyệt! Thật sự là tên hay, sau khi ăn xong, hảo hảo ngủ một chút, sau đó ở trong trại dưỡng thương, nội thương của nàng không phải là một hai ngày liền có thể khỏi.
Những chuyện khác, nàng giao cho ta đi! "
Thấy bộ dạng Vân Hiểu Nguyệt không muốn nói chuyện, những nghi vấn muốn thốt ra liền bị Phong Tuyệt nuốt trở lại.
" Hảo, cám ơn! "
Lẳng lặng ăn xong chén cháo, lẳng lặng nằm xuống, từ từ nhắm hai mắt, Vân Hiểu Nguyệt buộc chính mình phải mau ngủ, hảo hảo dưỡng thương, nàng muốn mau khoẻ lại, Viễn của nàng, nhất định đang ở một nơi nào đó chờ nàng, nàng nhất đinh phải mau khoẻ một chút.
Đặt chén xuống, Phong Tuyệt thuỷ chung lẳng lặng ngồi cạnh nàng, nhìn bộ dạng nàng cố gắng nén bi thương, cảm thấy nàng như vậy, làm cho người ta thật sự đau lòng.
Hiểu Nguyệt à, nếu Viễn thật sự không còn, vậy ta phải làm sao an ủi nàng đây?
Nàng yêu hắn sâu đậm như vậy, ta phải như thế nào thì nàng mới không bi thương như vậy?
" Haizzz … "
Thở dài một tiếng, lần nữa nhìn Vân Hiểu Nguyệt ngủ say, Phong Tuyệt đứng dậy đi ra ngoài:
“ Còn có một người, đang chờ hắn hảo hảo “ giáo huấn một chút " đây!
Đột nhiên Vân Hiểu Nguyệt hộc máu hôn mê bất tỉnh khiến Phong Tuyệt hoảng sợ, bản năng dò xét hơi thở cùa nàng, liền thở dài nhẹ nhõm.
" Trại chủ, Nhị điện hạ chính là mất quá nhiều máu mà hôn mê, không có nguy hiểm tới tính mạng, bất quá Phí cô nương đã tắt thở! "
Thị vệ thăm dò tình hình hổi báo.
" Không chết sao? "
Phong Tuyệt nhàn nhạt nhìn vết kiếm bị rút ra, nhìn Huyền Dạ yếu đuối, ánh mắt sâu thăm thẳm
" Mang về trại dưỡng thương, đem nơi này xử lí sạch sẽ, phong toả tin tức, phái người dọc theo hạ đạo tìm người thị vệ kia cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. "
" Vâng, nhưng mà Trại chủ, Phí cô nương … "
Thị vệ nhìn 1 kiếm xuyên tim Phí Kiều Kiều, lầm bầm hỏi.
" Nàng ta sao? "
Khoé miệng giương lên một nụ cười châm chọc cùng khinh thường
" Ta nghĩ Huyền Dạ cũng chả cho nàng ta danh phận gì, đem nàng ta an táng cùng chỗ cha mẹ xem như là ổn! "
Nói xong ôm Vân Hiểu Nguyệt , bay lên ngựa hướng lên núi.
" Vâng "
Thương hại nhìn thoáng qua xác chết Phí Kiều Kiều, thị vệ ôm lấy Huyền Dạ nhảy lên ngựa rời đi theo.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Lẳng lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, ánh mắt Phong Tuyệt hiện lên tia phức tạp, đã ba ngày rồi nàng còn không chịu tỉnh.
Nhớ lại tối hôm đó hắn ôm nàng đến phòng của mình, giúp nàng ổn định lại chân khí hỗn loạn trong cơ thể, nhưng lúc chuẩn bị giúp nàng thay đi trang phục dính máu thì không nghĩ tới khi hắn bỏ đi trang phục kia tự nhiên lại phát hiện trên ngực “ hắn " lại có chi chit băng quấn, lúc đó hắn không dám tin vào mắt mình.
Thần y y thuật cao minh trong miệng quản gia, người mà Tình nhi cùng Tú nhi yêu sâu đậm thật lòng muốn gả, lại là người võ công cao cường, giết người so với hắn còn lãnh khốc hơn, tự nhiên không phải là “ hắn " mà lại là nàng, một nữ tử đẹp không giống người phàm!
" Vân Hiểu à Vân Hiểu, ngươi thật sự gọi là Vân Hiểu sao?
Chắc chắn là không phải.
Như vậy ngươi rốt cuộc là người nào? Trên người ngươi có “ Lả Lướt Ngọc ", nhất định là thân phận không đơn giản!
Là trong lúc vô ý đến sơn trại của chúng ta, hay là cố ý?
Người thị vệ kia, lại là người mà ngươi yêu nhất, hắn là ai đây?
Hắn vì ngươi, tình nguyện chết đi, ngươi vì hắn không chút do dự đi theo, tình cảm giữa các ngươi sâu như vậy sao?
Vân Hiểu à Vân Hiểu, ngươi thật sự rất thần bí. "
Vô thức nỉ non, ngón tay khẽ xoa gương mặt Vân Hiểu Nguyệt tái nhợt, một luồn điện chạy qua khiến tâm Phong Tuyệt rung động, hắn chợt phát giác động tác của mình, lập tức giống như điện giật thu về, một tia chật vật sẹt qua mắt, có chút nóng lên, một loại cảm xúc xa lạ từ đáy lòng tràn lan.
" Viễn … không được … không được buông tay … ta van ngươi, Viễn … "
Đột nhiên mỹ nhân trên giường phát ra thanh âm, khoé mắt lệ cuồn cuộn rơi, tay quơ loạn trên không, khuông mặt thống khổ, Phong Tuyệt cảm thấy tâm cứ như bị đâm, nắm chặt bàn tay Vân Hiểu Nguyệt , hắn nhẹ nhàng mà an ủi:
" Ta ở chỗ này, nàng không cần lo lắng, ta luôn ở nơi này, không có đi đâu hết! "
Vân Hiểu Nguyệt ngủ mê man phảng phất nghe thấy giọng nói ôn ngu mà nhỏ nhẹ của hắn, tiếng khóc dần ngưng,chỉ là tay không những không buông mà càng nắm chặt hơn, làm thế nào cũng không chịu nới ra.
Không còn cách nào khác, Phong Tuyệt đành phải ngậm ngùi lẳng lặng nhìn nàng đang lôi kéo tay của mình, trong khoảng thời gian ngắn cứ thế mà ngây ngốc.
" Hồi báo trại chủ, có bồ câu đưa tin, là tin tức về thị vệ kia "
Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm cung kính của thuộc hạ.
" Vào đi."
" Vâng. "
Hắc y nhân nam tử đi vào, thấy một màn Phong Tuyệt cùng Vân Hiểu Nguyệt nắm tay nhau, tia kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
" Ưm … chuyện này …
Ngươi nói đi, như thế nào, tìm được người rồi? "
Phong Tuyệt mặt càng đỏ, lung túng phun ra nuốt vào nửa ngày mới hỏi xong.
" Hồi bẩm Trại chủ, không có tìm được!
Dòng nước quá siết, người của chúng ta không ngủ không nghỉ cưỡi ngựa đuổi theo ba ngày ba đêm nhưng vẫn là không có phát hiện gì!"
" Tiếp tục tìm, phải tìm cho bằng được, ta nói rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác "
Phong Tuyệt sửng sốt, có chút tức giận nói.
" Vâng, cũng đã ra lệnh truy tìm xuống! "
Nam tử nhịn không được lau mồ hôi trên chán, cung kính trả lời.
" Được rồi, nói với bọn hắn, mỗi ngày đều báo tình hình lên cho ta, phải nhanh một chút, biết chưa? "
" Vâng, thuộc hạ cáo lui. "
Quay đầu nhìn Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt có chút bất đắc dĩ thở dài:
" Vân Hiểu, ta đã phái người trong trại đi tìm hắn, nàng mau chút tỉnh lại đi, ngươi cứ như vậy mà ngủ thật là không nên.
Người gọi là Tư Đồ Viễn kia, nếu biết được ngươi như vậy chắc là sẽ đau lòng lắm, Vân Hiểu, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi … "
( Bởi vì Tuyệt ca đã biết Nguyệt tỷ là nữ nên sẽ để là “ ta – nàng " cho nó tình cảm vì dù sao Tuyệt ca cũng động tâm với Nguyệt tỷ rồi)
Phong Tuyệt chậm rãi nằm xuống hướng bên tai Vân Hiểu Nguyệt mà thì thầm, hồn nhiên bất giác không biết động tác của mình có bao nhiêu mờ ám.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Đôi mắt nhắm chặt, mặc cho dưới bụng quặn thắt mà đau, dường như không có điểm dừng.
Khoảng thời gian bên cạnh Tư Đồ Viễn từng chút từng chút một hiện ra, ngay cả những hành động nhỏ của hắn cũng nghĩ đến, đều là rõ ràng mồn một, chỉ hít thở thôi mà cũng ập đến cảm giác đau đớn khiến Vân Hiểu Nguyệt thở cũng không thở nổi:
“ Viễn xấu hổ, Viễn ôn nhu, Viễn lãnh khốc, Viễn thâm tình … Mỗi hình ảnh của Viễn cứ như vậy khắc xâu tại đáy lòng, thì ra chính bản thân đã vô tình khắc sâu hắn, nhưng chính mình lại không cảm nhận được là mình đã yêu hắn nhiều đến như vậy, còn cứ như vậy mà tổn thương đến hắn, Viễn, thực xin lỗi, xin lỗi chàng … "
Nước mắt lại rơi, thế nào cũng không dừng được, đau đớn cứ như đao sắc bén lăng trì thân thể của hắn, lòng của nàng đã quyết, thôi như vậy đi, Viễn, chàng nhất định phải chờ ta, chờ ta …
Ngay tại thời điểm nàng quyết tâm vĩnh viễn cứ như vậy, thời điểm nàng mất hết hy vọng thì đột nhiên truyền đến thanh âm ôn ngu khẽ gọi:
" Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi … "
Viễn, là Viễn sao?
Chàng còn sống, ta biết mà, chàng sẽ không dễ dàng bỏ lại ta như vậy.
Viễn …
Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ trong lòng, gắng gượng, cảm giác được cảm giác quặn đau ở bụng càng lợi hại hơn, sau đó ánh sáng loé lên, mắt cứ thế mở ra.
" Ngươi đã tỉnh "
Cảm nhận được điểm khác thường của Vân Hiểu Nguyệt , Phong Tuyệt cừa ngẩng đầu đã thấy mắt nàng trợn to, hắn kinh hỉ nói.
" Ngươi không phải Viễn "
Lặng yên nhìn Phong Tuyệt, quá thất vọng khiến cho ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt u ám tuyệt vọng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
" Ta đương nhiên không phải, ta là Phong Tuyệt, bất quá ta đã phái người đi tìm hắn, rất nhanh sẽ có tin tốt, nàng không cần lo lắng,nàng đã mê man ngủ ba ngày ba đêm rồi, lại không ăn gì, thân thể làm sao mà chịu nổi?
Nếu chúng ta tìm thấy tên Tư Đồ Viễn kia mà ngươi lại xảy ra chuyện hắn sẽ rất thương tâm, ăn một chút, có được hay không? "
Phong Tuyệt ôn nhu an ủi nàng.
" Ba ngày? "
Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi, tuyệt vọng lại bao phủ lấy nàng, nước mắt lại không tự chủ chảy xuống.
" Đã ba ngày, ba ngày rồi cũng không có tìm được, Viễn của ta, làm sao có thể còn sống?
Chàng bị thương nặng như vậy, vách núi lại cao như vậy, dòng nước lại siết như vậy, Viễn, chàng tại sao lại ngu ngốc như vậy, huhu … "
Kéo chăn gấm che mặt mình, Vân Hiểu Nguyệt thất thanh khóc rống lên.
" Chuyện này … haizzz… "
Phong Tuyệt ngẩn người, ban tay đưa đến giữa không trung lại buông xuống, nhìn Vân Hiểu Nguyệt khóc đến run lên, trái tim hắn xẹt qua một tia ưu thương, thật lâu sau, cuối cùng không chịu nổi, liền ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt đang trong chăn gấm, khổ sở nói:
" Đừng khóc nữa,ta thề,ta nhất định sẽ tìm được Tư Đồ Viễn mang hắn trở về cho nàng, có được hay không?
Nàng phải tin tưởng ta, nếu không tìm được hắn cũng có nghĩa là hắn còn sống, không phải sao?
Nói cách khác, người của ta đã sớm lên đường đi tìm thi thể của hắn, nói không chừng hắn được người nào đó cứu đi, nếu nàng muốn đuổi theo, ta cùng nàng đi tìm hắn, chân trời góc biển cũng đi cùng nàng tìm hắn, có được hay không? "
Dứt lời, Phong Tuyệt mới nhận thấy những lời nói của mình là thế nào, cứng họng ngẩn người tại chỗ.
" Thật không? "
Vân Hiểu Nguyệt căn bản không phát hiện được sự khác thường của Phong Tuyệt ngẩng đầu bất lực hỏi.
" Thật mà, ta đảm bảo! "
Thu lại khiếp sợ trong lòng, Phong Tuyệt hứa hẹn.
" Được, ta tin ngươi! "
Không có lí do, Vân Hiểu Nguyệt lại lựa chọn tin tưởng hắn, có lẽ là vì ánh mắt trong suốt của hắn, có lẽ là một loại trốn tránh, cũng có lẽ là tự an ủi, dù sao nàng cũng tin rằng Viễn của nàng nhất định sẽ không chết!
" Tư thẩm bọn họ đều lo lắng, lo lắng nhất là Tình nhi cùng Tú nhi đều biến thành mít ướt!
Bất quá, Vân Hiểu, ngươi phẫn nam trang như vậy, mọi người chúng ta đều bị ngươi giấu diếm, chỉ là hai nha đầu kia, khóc thật lâu sau mới tiếp nhận được sự thật này.
Vậy nên Vân Hiểu, có thể hay không nói cho ta biết tên của nàng? "
Thấy mắt Vân Hiểu Nguyệt đã giảm bớt đau xót, Phong Tuyệt liền chuyển đề tài, đem Vân Hiểu Nguyệt dựa vào thành giường, mang đến một chén cháo còn ấm.
" Ngươi đã biết rồi sao? "
Vân Hiểu Nguyệt nghe Phong Tuyệt nói như thế liền mỉm cười, há miệng nuốt lấy chén cháo thịt thơm ngào ngạt.
" Chuyện này …
Ta không phải cố ý, ta …
Bất quá, ta không có cởi bỏ cái kia …
Mảnh vải kia, ta nhờ Tư thẩm tới giúp nàng thay y phục, xin lỗi nàng! "
Ánh mắt Phong Tuyệt có chút né tránh trả lời.
" Vân Hiểu Nguyệt , tên thật của ta là Vân Hiểu Nguyệt "
Không có hứng thú để ý đến việc hắn mất tự nhiên, Vân Hiểu Nguyệt trả lời xong cụp mắt xuống tiếp tục ăn.
" Hiểu Nguyệt! Thật sự là tên hay, sau khi ăn xong, hảo hảo ngủ một chút, sau đó ở trong trại dưỡng thương, nội thương của nàng không phải là một hai ngày liền có thể khỏi.
Những chuyện khác, nàng giao cho ta đi! "
Thấy bộ dạng Vân Hiểu Nguyệt không muốn nói chuyện, những nghi vấn muốn thốt ra liền bị Phong Tuyệt nuốt trở lại.
" Hảo, cám ơn! "
Lẳng lặng ăn xong chén cháo, lẳng lặng nằm xuống, từ từ nhắm hai mắt, Vân Hiểu Nguyệt buộc chính mình phải mau ngủ, hảo hảo dưỡng thương, nàng muốn mau khoẻ lại, Viễn của nàng, nhất định đang ở một nơi nào đó chờ nàng, nàng nhất đinh phải mau khoẻ một chút.
Đặt chén xuống, Phong Tuyệt thuỷ chung lẳng lặng ngồi cạnh nàng, nhìn bộ dạng nàng cố gắng nén bi thương, cảm thấy nàng như vậy, làm cho người ta thật sự đau lòng.
Hiểu Nguyệt à, nếu Viễn thật sự không còn, vậy ta phải làm sao an ủi nàng đây?
Nàng yêu hắn sâu đậm như vậy, ta phải như thế nào thì nàng mới không bi thương như vậy?
" Haizzz … "
Thở dài một tiếng, lần nữa nhìn Vân Hiểu Nguyệt ngủ say, Phong Tuyệt đứng dậy đi ra ngoài:
“ Còn có một người, đang chờ hắn hảo hảo “ giáo huấn một chút " đây!
Tác giả :
Quân Tử Nhan