Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 16: Xuân dược phong ba
Đêm nay đại sảnh nhốn nháo, thị nữ rất nhiều, tại bàn tròn đặt ở chính giữa, bày lên rất nhiều thức ăn tinh xảo, Phong Tú Nhi trang điểm đẹp động lòng người, sớm đi tới đại sảnh, tỉ mỉ kiểm tra các món ăn, rượu, đến mỗi chung rượu, bầu rượu cũng kiềm tra, khiến tát cả thị nữ đối với Phong Tú Nhi có chút kinh ngạc, nhưng là không ai dám dị nghị.
Đợi sắp xếp mọi thứ thật tốt Phong Tuyệt mới tới.
" Đại ca "
Thấy Phong Tuyệt, Phong Tú Nhi có chút khẩn chương.
" Ân "
Gật gật đầu, Phong Tuyệt mặt lạnh đi tới chủ vị.
" Tú nhi, bọn Vân Hiểu đâu?"
" Tình nhi sớm đi mời, chắc cũng sắp đến. "
" Ân "
Gật đầu, Phong Tuyệt k thèm nhắc lại, tiếp nhận chén trà thơm, thưởng thức bắt đầu lẳng lặng chờ.
Khoảng nữa chung trà, Vân Hiểu Nguyệt dẫn Tình nhi, phía sau Tư Đồ Viễn ba người đi tới.
" Vân đại phu mời ngồi "
Phong Tú Nhi vội vàng đứng lên, ân cần kéo chỗ bên cạnh mình, Vân Hiểu Nguyệt dừng một chút, vuốt cằm ngồi xuống.
Khoé miệng Phong Tú Nhi cùng khuôn mặt tràn ra vẻ vui mừng, tựa vào Vân Hiểu Nguyệt đang ngồi xuống, mà bên kia Tư Đồ Viễn buồn bực đành phải ngồi xuống bên kia.
Nhìn biểu tình của Phong Tú Nhi cùng Tình nhi, trong con ngươi đen của Phong Tuyệt lướt qua tia hứng thú lườm Vân Hiểu Nguyệt một cái giơ chung rượu lên:
" Vân đại phu, cám ơn ngươi đã hỗ trợ Phong Vân Trại chúng ta, ta kính ngươi."
" Chỉ là một cái nhấc tay, không đáng nhắc đến! "
Vân Hiểu Nguyệt ngừa đầu uống cạn li rượu.
" Hảo, đủ hào sảng, cạn! "
Phong Tuyệt nhìn Vân Hiểu Nguyệt tán thưởng một hơi cạn sạch.
" Vân đại phu, lần trước ngươi cứu giúp ta, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, hôm nay để cho Tú nhi ta giúp ngươi rót rượu, cảm tạ ân tình của ngươi, được không? "
Đứng lên tiếp nhận bình rượu trong tay tỳ nữ, Phong Tú Nhi ngượng ngùng nói.
" Hả? Chuyện này … Cám ơn! "
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra nhìn Phong Tú Nhi ánh mắt kỳ vọng, nghĩ lại mai rời đi nên gật đầu.
Phong Tú Nhi cao hứng cực kỳ, tay ngọc khẽ động, liền rót đây một ly.
" Phong trại chủ, quấy rầy nhiều ngày, hôm nay yến tiệc, coi như là tạ yến, cũng là tiễn biệt yến, bởi vì sáng mai chúng ta sẽ rời đi, tại hạ mang theo Viễn rời Phong Vân Trại, các vị, cảm tạ thịnh tình của mọi người trong những ngày gần đây! "
Vân Hiểu Nguyệt nâng chén rượu tươi cười nói rồi lại một hơi uống sạch.
" Người rời đi?
Vân ca ca, người không đi có được hay không?
Nếu không ngươi mang ta đi theo, lần trước ngươi nói muốn ta học thuộc hết tên dược thảo cùng nhận biết, mấy ngày nay ta luôn ngây ngốc trong phòng, nhưng là nghĩ không ra.
Vân ca ca, cho ta theo ca đi, trên đường đi ta chắc chắn nghĩ ra, có được hay không? "
Nghe lời của Vân Hiểu Nguyệt Tình nhi gấp tới độ nước mắt đều rơi xuống.
" Nha đầu ngốc này, Vân ca ca là đùa với ngươi, ngươi làm sao có thế đi cùng ca ca?
Được rồi, không được tuỳ tiện, ngoan ngoãn ngốc ở trại, ca ca có thời gian sẽ trở lại thăm ngươi, được không? "
Vân Hiểu Nguyệt trợn mắt an ủi.
" Không cần, Vân ca ca, ta chính là muốn theo người, hu hu …! "
Tình nhi lập tức khóc ầm lên.
" Ấy …
Tình nhi, ta là nam tử, mang theo một cô nương đi sẽ có nhiều bất tiện, ngoan nào "
Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói.
" Tình nhi đừng khóc, nếu không được, Vân đại phu, ta làm chủ đem Tình nhi hứa gả cho ngươi, đợi nàng đủ 16 tuổi liền thành thân, thế nào? "
Nhìn biểu hiện của Vân Hiểu Nguyệt khiến Phong Tuyệt thấy thú vị liền mở miệng.
" Tuyệt ca ca… "
Tình nhi lập tức đỏ mặt, bưng kín mặt cười.
" Ặc, cưới … cưới Tình nhi? "
Vân Hiểu Nguyệt ngây ngẩn.
" Chuyện này … như vậy sao được? "
" Vì sao không được?
Tình nhi thích ngươi như vậy, nếu ngươi trong nhà đã có chính thê, cho nó làm thiếp cũng không vẫn đề, chỉ cần ngươi đừng làm tổn thương nàng, ta nghĩ Tình nhi liền đồng ý, đúng không? "
" Nhưng là … nhưng là … ta … "
Vân Hiểu Nguyệt cứng họng nhìn Tư Đồ Viễn không biết nên làm thế nào cho phải.
" Đại ca, ta … ta cũng không để ý làm thiếp, ta cũng muốn gả cho Vân đại phu, được không? "
Phong Tú Nhi vân vân khăn gấp trong tay.
" Hả? Tốt, Vân đại phu thật sự lợi hại, hai đoá hoa của Phong Vân Trại đều coi trọng ngươi, xem ra Vân đại phu không cần rời đi rồi, vẫn là ở lại Phong Vân Trại của chúng ta đi, Phong Vân Trại chúng ta thật đúng là đang thiếu một vị đại phu y thuật cao, như thế nào? "
Phong Tuyệt nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt nói.
Muốn lưu ta lại? Vân Hiểu Nguyệt híp mắt cười, dựa vào ghế, cười lạnh đáp:
" Phong trại chủ, Vân Hiểu ta chí không ở chỗ này, xin lỗi "
" Oa … "
Tình nhi vừa nghe lời Vân Hiểu Nguyệt liền bụm mặt khóc chạy đi.
" Tình nhi … "
Vân Hiểu Nguyệt không đành lòng nhìn hai tiểu cô nương này thương tâm vội vàng kêu, Vân Hiểu Nguyệt áy náy
" Thực xin lỗi. "
" Hu hu … "
Tình nhi khóc càng vang, chạy thẳng ra ngoài, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nhìn về đồng dạng Phong Tú Nhi.
" Phong cô nương, thật xin lỗi!"
" Thôi, ngươi không đồng ý, cũng là chuyện không còn cách nào khác, ta rót rượu cho ngươi "
Lau đi nước mắt, Phong Tú Nhi cắn môi, rót rượu vào chén Vân Hiểu Nguyệt
" Vân đại phu, mời."
" Phong cô nương … "
Xúc động thở dài, Vân Hiểu Nguyệt đem chung rượu kề môi, Phong Tú Nhi nhìn chằm chằm chung rượu bị mình thừa dịp mọi người chú ý Tình nhi rời đi mà bỏ thuốc vào, trong lòng hò reo “ Uống đi, uống vào đi ".
" Phong cô nương … ngươi … không sao chứ "
Nhìn mặt Phong Tú Nhi căng thẳng, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
" Không … không có gì, mời ngươi! "
Rũ mắt, che vẻ khẩn trương, Phong Tú Nhi nói.
" Chén này ta hướng cô nương tạ lỗi! "
Nói xong Vân Hiểu Nguyệt hé miệng, vừa định uống toàn bộ xong đột nhiên cảm thấy vị kỳ quái khiến lòng nàng cả kinh, làm bộ ho khan vài tiếng đem rượu trong miệng phun ra nhẫn, buông nửa chén rượu còn thừa, từ trong nhẫn lấy ra ngọc bội mà Tần Vũ ra xem, nháy mắt liền biến thành màu hồng.
Cái gì?
Hạ độc ta?
Phong Tú Nhi, ta không có đắc tội ngươi, tại sao ngươi lại hạ độc ta?
Mắt cười liền trầm xuống, Vân Hiểu Nguyệt tựa vào ghế, gắt gao nhìn Phong Tú Nhi lạnh lùng hỏi:
" Phong tiểu thư,ta cùng ngươi xưa nay không thù không oán,ngươi tại sao lại hạ độc ta?
Hay là Phong trại chủ bày kế, mục đích là muốn lưu lại ta? "
" Hạ độc? "
Tư Đồ Viễn cả kinh kêu lên, nháy mắt vọt đến bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt rút kiếm ra khỏi vỏ để lên gáy Phong Tú Nhi, mặt sát khí, chất vấn.
" Nói, Vì sao?"
" Ta … ta … "
Mặt Phong Tú Nhi lập tức trắng bệch, ấp a ấp úng, nói không ra hơi.
" Ta không có, ta lấy đầu ra đảm bảo, Tú nhi, rốt cuộc sao lại thế này? Nói! "
Phong Tuyệt sửng sốt, đôi mắt lạnh như băng trầm giọng nói.
" Oa … ta không có hạ độc, đây là xuân dược, không có độc, ta chỉ muốn lưu ngươi lại, không có ý tứ gì khác.
Vân ca ca, ta thề, thật sự không có độc, huhu … "
Phong Tú Nhi thấy mọi người đều nhìn mình, lo sợ tới mức khóc rống lên.
" Không có độc sao? "
Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, cầm ngọc bội trong tay thả vào chung rượu, ngọc bội trong nháy mắt trở nên hồng đậm hơn.
" Đây là ngọc bội có khả năng đo lường bách độc, ngươi dám nói không có độc sao?
Phong Tú Nhi, ngươi cũng biết, chết độc này nếu ta ăn vào, sẽ trở nên mất hét võ công, toàn thân vô lực, mặc cho ngươi lộng hành?
Phong Tú Nhi, Vân Hiểu ta tự nhận là không thể dậy nổi ngươi, tâm địa của ngươi, thật đúng là ác độc a! "
Nói xong Vân Hiểu Nguyệt lấy ngọc bội ra, đạm mạc nhìn Phong Tuyệt cùng Phong Tú Nhi, lạnh lùng nói:
" Cũng may là ta không có trúng độc, xem như mua được một bài học, lần sau không nên xen vào việc của người khác, tại hạ cáo từ "
Nói xong, không quay đầu liền đi ra ngoài.
Lả lướt ngọc?
Sau khi Vân Hiểu Nguyệt xuất ra ngọc bội, Phong Tuyệt liền ngây dại
“ Đây là Thanh Long quốc trấn quốc Bảo Ngọc, cùng Hiên Viên ngọc là một đôi, tại sao ở trong tay của hắn? Vân Hiểu, rốt cuộc ngươi là người phương nào? "
" Vân ca ca, thực xin lỗi, ta thực không biết kết quả là như thế này, huhu …
Vân ca ca, không đừng đi, ta sai lầm rồi, ta thực thích ngươi, ngươi đừng đi! "
Phong Tú Nhi thất thanh khóc rống lên đuổi theo.
Không thấy ai, trên cây đại thụ, một thân ảnh màu đen, nhìn Vân Hiểu Nguyệt nổi giận đùng đùng bước ra, nháy mắt đè khí, hướng tiểu lâu đi tới.
" Cút ngay, nếu tiếp tục tiến lên phía trước dù một bước, ta liền làm thịt ngươi "
Tư Đồ Viễn cầm kiếm lãnh khốc ngăn bước chân Phong Tú Nhi đang theo Vân Hiểu Nguyệt đi xuống chân núi.
" Vân đại phu, Vân Hiểu, xin dừng bước! "
Cuối cùng kịp phản ứng, Phong Tuyệt vọt ra, vội vàng nói.
" Thực xin lỗi, là ta dạy dỗ không tốt, mong Vân đại phu thứ lỗi."
Ngươc mắt nhìn ánh mắt Phong Tuyệt chân thành tha thiết, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt nói ;
" Ta tin ngươi! Bất quá, ta vốn là không muốn ở lại, đi sớm hay muộn cũng như nhau thôi, giúp ta chuyển lời tới Tư thẩm, bệnh của người đã hết, mai không cần thi châm cũng không sao, cáo từ. "
" Vân Hiểu … "
Phong Tuyệt vẻ mặt tiếc nuối thở dài một tiếng, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn thân ảnh hai người Vân Hiểu Nguyệt dần chìm vào bóng tối.
" Nguyệt nhi, ngọc bội của Hộ quốc Vương gia, sao lại cho nàng? "
Đi theo Vân Hiểu Nguyệt xuống núi, sau một lúc do dự Tư Đồ Viễn hỏi.
" Lúc trước là hắn đưa cho bảo bảo, đáng tiếc bảo bảo bị hại chết, sau ta trả lại cho hắn, hắn không nhận, nên ta mang theo ra ngoài luôn, may mắn có nó, nếu không hôm nay, ta liền thảm, có đúng hay không? "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ trả lời.
" Nhưng là … "
Ánh mắt hơi loé, Tư Đồ Viễn chuyền đề tài, thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt :
" Đúng vậy, nếu có cơ hội gặp lại, thật muốn hảo hảo cảm ơn hắn. "
" Ha ha..
Viễn, ta thế nào lại cảm thấy những lời này có chút không đúng vậy?
Yên tâm đi, ta biết đây là lễ vật của Tần vương phi, bất quá bây giờ ta chết rồi, đúng không?
Đi thôi, nơi này phong cảnh xinh đẹp như vậy, chúng ta từ từ đi xuống, hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp nơi này! "
" Hảo "
Tư Đồ Viễn cao hứng trở lại, khoái trá ôm Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đi tới.
Hai người cười cười nói nói, tới gần mắtột con sông, ánh trăng rọi xuống, tạo nên ánh sáng trong vắt.
Xa xa lấm tấm ánh nên của Huyền Vũ thành, xinh đẹp dị thường.
" Viễn, chàng tới xem, đứng chỗ này cảm giác thật tốt! "
Vân Hiểu Nguyệt cười nói.
" Ha ha …
Nhưng bản điện hạ lại thấy nơi này chỉ Vân Hiểu ngươi mới là cảnh đẹp nhất. "
Tư Đồ Viễn vừa định chê cười đột nhiên âm thanh quen thuộc từ đâu truyền vào tai, sau một trận bước chân hỗn loạn, một đoàn huyền y nhân đem hai người bao vây mà Huyền Dạ từ trong rừng cây đi ra
Đợi sắp xếp mọi thứ thật tốt Phong Tuyệt mới tới.
" Đại ca "
Thấy Phong Tuyệt, Phong Tú Nhi có chút khẩn chương.
" Ân "
Gật gật đầu, Phong Tuyệt mặt lạnh đi tới chủ vị.
" Tú nhi, bọn Vân Hiểu đâu?"
" Tình nhi sớm đi mời, chắc cũng sắp đến. "
" Ân "
Gật đầu, Phong Tuyệt k thèm nhắc lại, tiếp nhận chén trà thơm, thưởng thức bắt đầu lẳng lặng chờ.
Khoảng nữa chung trà, Vân Hiểu Nguyệt dẫn Tình nhi, phía sau Tư Đồ Viễn ba người đi tới.
" Vân đại phu mời ngồi "
Phong Tú Nhi vội vàng đứng lên, ân cần kéo chỗ bên cạnh mình, Vân Hiểu Nguyệt dừng một chút, vuốt cằm ngồi xuống.
Khoé miệng Phong Tú Nhi cùng khuôn mặt tràn ra vẻ vui mừng, tựa vào Vân Hiểu Nguyệt đang ngồi xuống, mà bên kia Tư Đồ Viễn buồn bực đành phải ngồi xuống bên kia.
Nhìn biểu tình của Phong Tú Nhi cùng Tình nhi, trong con ngươi đen của Phong Tuyệt lướt qua tia hứng thú lườm Vân Hiểu Nguyệt một cái giơ chung rượu lên:
" Vân đại phu, cám ơn ngươi đã hỗ trợ Phong Vân Trại chúng ta, ta kính ngươi."
" Chỉ là một cái nhấc tay, không đáng nhắc đến! "
Vân Hiểu Nguyệt ngừa đầu uống cạn li rượu.
" Hảo, đủ hào sảng, cạn! "
Phong Tuyệt nhìn Vân Hiểu Nguyệt tán thưởng một hơi cạn sạch.
" Vân đại phu, lần trước ngươi cứu giúp ta, còn chưa kịp nói lời cảm tạ, hôm nay để cho Tú nhi ta giúp ngươi rót rượu, cảm tạ ân tình của ngươi, được không? "
Đứng lên tiếp nhận bình rượu trong tay tỳ nữ, Phong Tú Nhi ngượng ngùng nói.
" Hả? Chuyện này … Cám ơn! "
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra nhìn Phong Tú Nhi ánh mắt kỳ vọng, nghĩ lại mai rời đi nên gật đầu.
Phong Tú Nhi cao hứng cực kỳ, tay ngọc khẽ động, liền rót đây một ly.
" Phong trại chủ, quấy rầy nhiều ngày, hôm nay yến tiệc, coi như là tạ yến, cũng là tiễn biệt yến, bởi vì sáng mai chúng ta sẽ rời đi, tại hạ mang theo Viễn rời Phong Vân Trại, các vị, cảm tạ thịnh tình của mọi người trong những ngày gần đây! "
Vân Hiểu Nguyệt nâng chén rượu tươi cười nói rồi lại một hơi uống sạch.
" Người rời đi?
Vân ca ca, người không đi có được hay không?
Nếu không ngươi mang ta đi theo, lần trước ngươi nói muốn ta học thuộc hết tên dược thảo cùng nhận biết, mấy ngày nay ta luôn ngây ngốc trong phòng, nhưng là nghĩ không ra.
Vân ca ca, cho ta theo ca đi, trên đường đi ta chắc chắn nghĩ ra, có được hay không? "
Nghe lời của Vân Hiểu Nguyệt Tình nhi gấp tới độ nước mắt đều rơi xuống.
" Nha đầu ngốc này, Vân ca ca là đùa với ngươi, ngươi làm sao có thế đi cùng ca ca?
Được rồi, không được tuỳ tiện, ngoan ngoãn ngốc ở trại, ca ca có thời gian sẽ trở lại thăm ngươi, được không? "
Vân Hiểu Nguyệt trợn mắt an ủi.
" Không cần, Vân ca ca, ta chính là muốn theo người, hu hu …! "
Tình nhi lập tức khóc ầm lên.
" Ấy …
Tình nhi, ta là nam tử, mang theo một cô nương đi sẽ có nhiều bất tiện, ngoan nào "
Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói.
" Tình nhi đừng khóc, nếu không được, Vân đại phu, ta làm chủ đem Tình nhi hứa gả cho ngươi, đợi nàng đủ 16 tuổi liền thành thân, thế nào? "
Nhìn biểu hiện của Vân Hiểu Nguyệt khiến Phong Tuyệt thấy thú vị liền mở miệng.
" Tuyệt ca ca… "
Tình nhi lập tức đỏ mặt, bưng kín mặt cười.
" Ặc, cưới … cưới Tình nhi? "
Vân Hiểu Nguyệt ngây ngẩn.
" Chuyện này … như vậy sao được? "
" Vì sao không được?
Tình nhi thích ngươi như vậy, nếu ngươi trong nhà đã có chính thê, cho nó làm thiếp cũng không vẫn đề, chỉ cần ngươi đừng làm tổn thương nàng, ta nghĩ Tình nhi liền đồng ý, đúng không? "
" Nhưng là … nhưng là … ta … "
Vân Hiểu Nguyệt cứng họng nhìn Tư Đồ Viễn không biết nên làm thế nào cho phải.
" Đại ca, ta … ta cũng không để ý làm thiếp, ta cũng muốn gả cho Vân đại phu, được không? "
Phong Tú Nhi vân vân khăn gấp trong tay.
" Hả? Tốt, Vân đại phu thật sự lợi hại, hai đoá hoa của Phong Vân Trại đều coi trọng ngươi, xem ra Vân đại phu không cần rời đi rồi, vẫn là ở lại Phong Vân Trại của chúng ta đi, Phong Vân Trại chúng ta thật đúng là đang thiếu một vị đại phu y thuật cao, như thế nào? "
Phong Tuyệt nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt nói.
Muốn lưu ta lại? Vân Hiểu Nguyệt híp mắt cười, dựa vào ghế, cười lạnh đáp:
" Phong trại chủ, Vân Hiểu ta chí không ở chỗ này, xin lỗi "
" Oa … "
Tình nhi vừa nghe lời Vân Hiểu Nguyệt liền bụm mặt khóc chạy đi.
" Tình nhi … "
Vân Hiểu Nguyệt không đành lòng nhìn hai tiểu cô nương này thương tâm vội vàng kêu, Vân Hiểu Nguyệt áy náy
" Thực xin lỗi. "
" Hu hu … "
Tình nhi khóc càng vang, chạy thẳng ra ngoài, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nhìn về đồng dạng Phong Tú Nhi.
" Phong cô nương, thật xin lỗi!"
" Thôi, ngươi không đồng ý, cũng là chuyện không còn cách nào khác, ta rót rượu cho ngươi "
Lau đi nước mắt, Phong Tú Nhi cắn môi, rót rượu vào chén Vân Hiểu Nguyệt
" Vân đại phu, mời."
" Phong cô nương … "
Xúc động thở dài, Vân Hiểu Nguyệt đem chung rượu kề môi, Phong Tú Nhi nhìn chằm chằm chung rượu bị mình thừa dịp mọi người chú ý Tình nhi rời đi mà bỏ thuốc vào, trong lòng hò reo “ Uống đi, uống vào đi ".
" Phong cô nương … ngươi … không sao chứ "
Nhìn mặt Phong Tú Nhi căng thẳng, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
" Không … không có gì, mời ngươi! "
Rũ mắt, che vẻ khẩn trương, Phong Tú Nhi nói.
" Chén này ta hướng cô nương tạ lỗi! "
Nói xong Vân Hiểu Nguyệt hé miệng, vừa định uống toàn bộ xong đột nhiên cảm thấy vị kỳ quái khiến lòng nàng cả kinh, làm bộ ho khan vài tiếng đem rượu trong miệng phun ra nhẫn, buông nửa chén rượu còn thừa, từ trong nhẫn lấy ra ngọc bội mà Tần Vũ ra xem, nháy mắt liền biến thành màu hồng.
Cái gì?
Hạ độc ta?
Phong Tú Nhi, ta không có đắc tội ngươi, tại sao ngươi lại hạ độc ta?
Mắt cười liền trầm xuống, Vân Hiểu Nguyệt tựa vào ghế, gắt gao nhìn Phong Tú Nhi lạnh lùng hỏi:
" Phong tiểu thư,ta cùng ngươi xưa nay không thù không oán,ngươi tại sao lại hạ độc ta?
Hay là Phong trại chủ bày kế, mục đích là muốn lưu lại ta? "
" Hạ độc? "
Tư Đồ Viễn cả kinh kêu lên, nháy mắt vọt đến bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt rút kiếm ra khỏi vỏ để lên gáy Phong Tú Nhi, mặt sát khí, chất vấn.
" Nói, Vì sao?"
" Ta … ta … "
Mặt Phong Tú Nhi lập tức trắng bệch, ấp a ấp úng, nói không ra hơi.
" Ta không có, ta lấy đầu ra đảm bảo, Tú nhi, rốt cuộc sao lại thế này? Nói! "
Phong Tuyệt sửng sốt, đôi mắt lạnh như băng trầm giọng nói.
" Oa … ta không có hạ độc, đây là xuân dược, không có độc, ta chỉ muốn lưu ngươi lại, không có ý tứ gì khác.
Vân ca ca, ta thề, thật sự không có độc, huhu … "
Phong Tú Nhi thấy mọi người đều nhìn mình, lo sợ tới mức khóc rống lên.
" Không có độc sao? "
Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh một tiếng, cầm ngọc bội trong tay thả vào chung rượu, ngọc bội trong nháy mắt trở nên hồng đậm hơn.
" Đây là ngọc bội có khả năng đo lường bách độc, ngươi dám nói không có độc sao?
Phong Tú Nhi, ngươi cũng biết, chết độc này nếu ta ăn vào, sẽ trở nên mất hét võ công, toàn thân vô lực, mặc cho ngươi lộng hành?
Phong Tú Nhi, Vân Hiểu ta tự nhận là không thể dậy nổi ngươi, tâm địa của ngươi, thật đúng là ác độc a! "
Nói xong Vân Hiểu Nguyệt lấy ngọc bội ra, đạm mạc nhìn Phong Tuyệt cùng Phong Tú Nhi, lạnh lùng nói:
" Cũng may là ta không có trúng độc, xem như mua được một bài học, lần sau không nên xen vào việc của người khác, tại hạ cáo từ "
Nói xong, không quay đầu liền đi ra ngoài.
Lả lướt ngọc?
Sau khi Vân Hiểu Nguyệt xuất ra ngọc bội, Phong Tuyệt liền ngây dại
“ Đây là Thanh Long quốc trấn quốc Bảo Ngọc, cùng Hiên Viên ngọc là một đôi, tại sao ở trong tay của hắn? Vân Hiểu, rốt cuộc ngươi là người phương nào? "
" Vân ca ca, thực xin lỗi, ta thực không biết kết quả là như thế này, huhu …
Vân ca ca, không đừng đi, ta sai lầm rồi, ta thực thích ngươi, ngươi đừng đi! "
Phong Tú Nhi thất thanh khóc rống lên đuổi theo.
Không thấy ai, trên cây đại thụ, một thân ảnh màu đen, nhìn Vân Hiểu Nguyệt nổi giận đùng đùng bước ra, nháy mắt đè khí, hướng tiểu lâu đi tới.
" Cút ngay, nếu tiếp tục tiến lên phía trước dù một bước, ta liền làm thịt ngươi "
Tư Đồ Viễn cầm kiếm lãnh khốc ngăn bước chân Phong Tú Nhi đang theo Vân Hiểu Nguyệt đi xuống chân núi.
" Vân đại phu, Vân Hiểu, xin dừng bước! "
Cuối cùng kịp phản ứng, Phong Tuyệt vọt ra, vội vàng nói.
" Thực xin lỗi, là ta dạy dỗ không tốt, mong Vân đại phu thứ lỗi."
Ngươc mắt nhìn ánh mắt Phong Tuyệt chân thành tha thiết, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt nói ;
" Ta tin ngươi! Bất quá, ta vốn là không muốn ở lại, đi sớm hay muộn cũng như nhau thôi, giúp ta chuyển lời tới Tư thẩm, bệnh của người đã hết, mai không cần thi châm cũng không sao, cáo từ. "
" Vân Hiểu … "
Phong Tuyệt vẻ mặt tiếc nuối thở dài một tiếng, đứng tại chỗ đưa mắt nhìn thân ảnh hai người Vân Hiểu Nguyệt dần chìm vào bóng tối.
" Nguyệt nhi, ngọc bội của Hộ quốc Vương gia, sao lại cho nàng? "
Đi theo Vân Hiểu Nguyệt xuống núi, sau một lúc do dự Tư Đồ Viễn hỏi.
" Lúc trước là hắn đưa cho bảo bảo, đáng tiếc bảo bảo bị hại chết, sau ta trả lại cho hắn, hắn không nhận, nên ta mang theo ra ngoài luôn, may mắn có nó, nếu không hôm nay, ta liền thảm, có đúng hay không? "
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ trả lời.
" Nhưng là … "
Ánh mắt hơi loé, Tư Đồ Viễn chuyền đề tài, thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt :
" Đúng vậy, nếu có cơ hội gặp lại, thật muốn hảo hảo cảm ơn hắn. "
" Ha ha..
Viễn, ta thế nào lại cảm thấy những lời này có chút không đúng vậy?
Yên tâm đi, ta biết đây là lễ vật của Tần vương phi, bất quá bây giờ ta chết rồi, đúng không?
Đi thôi, nơi này phong cảnh xinh đẹp như vậy, chúng ta từ từ đi xuống, hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp nơi này! "
" Hảo "
Tư Đồ Viễn cao hứng trở lại, khoái trá ôm Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đi tới.
Hai người cười cười nói nói, tới gần mắtột con sông, ánh trăng rọi xuống, tạo nên ánh sáng trong vắt.
Xa xa lấm tấm ánh nên của Huyền Vũ thành, xinh đẹp dị thường.
" Viễn, chàng tới xem, đứng chỗ này cảm giác thật tốt! "
Vân Hiểu Nguyệt cười nói.
" Ha ha …
Nhưng bản điện hạ lại thấy nơi này chỉ Vân Hiểu ngươi mới là cảnh đẹp nhất. "
Tư Đồ Viễn vừa định chê cười đột nhiên âm thanh quen thuộc từ đâu truyền vào tai, sau một trận bước chân hỗn loạn, một đoàn huyền y nhân đem hai người bao vây mà Huyền Dạ từ trong rừng cây đi ra
Tác giả :
Quân Tử Nhan