Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 2 - Chương 11: Tuy hai mà một
Lựa chọn ngoan ngoãn nằm trong ngực Tư Đồ Viễn, nghe trái tim của hắn kịch liệt nhảy lên, Vân Hiểu Nguyệt liền biết rằng soái ca đáng yêu này đang thực sự tức giận!
Hic hic, khó có được dịp có chuyện hay, còn chưa kịp làm cho người ta vui vẻ, chưa xem xong tuồng đã bị làm liên luỵ đến bản thân, nhận lấy sự tức giận, lần này thì thảm rồi!
Vân Hiểu Nguyệt ai oán, bất quá tính tình của Viễn soái ca nàng biết, thôi kệ đi, đâu phải dễ mà có cơ hội làm cho tiểu Viễn Viễn tức giận cơ chứ, ta phối hợp với chàng một chút là được.
Sau vài đường khinh công, Tư Đồ Viễn liền một mặt đi thẳng tới phòng ngủ của Trúc Hiên, bay lên giường, đặt Vân Hiểu Nguyệt dưới thân, nhìn nàng thật sâu, không nói câu nào mà chỉ im lặng nhìn nàng.
Con ngươi xinh đẹp không còn trong suốt nữa mà là lửa giận bốc lên cùng với đau đớn khiến Vân Hiểu Nguyệt có chút giật mình, nửa ngày sau mới mở miệng:
" Viễn, ta có thể giải thích, ta thật sự trước đó không biết bất kỳ chuyện gì, ta xin thề, thật sự ta … ưm "
Còn chưa kịp nói hết lời, nháy mắt cánh môi đã bị cảm giác quen thuộc cắn nuốt, có chút cuồng dã, một chút nôn nóng!
Trước đến giờ Tư Đồ Viễn thương luôn ôn nhu thì hôm nay lại hung hăng mà mút vào, kích liệt khiến cho Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy một tia đau đớn, hô hấp cũng khó khăn. Hành động này của Tư Đồ Viễn khiến cho Vân Hiểu Nguyệt không thích ứng kịp, theo bản năng đẩy hắn ra, dồn dập la lên.
" Viên, chàng điên rồi sao? "
" Vì sao? "
Tư Đồ Viễn tuyệt vọng nhìn thân thể nhỏ bé dưới thân như toàn thiên hạ của hắn
" Nguyệt nhi, nàng làm sao có thể nhìn ta bị nữ nhân kia khi dễ?
Nữ nhân kia lột sạch y phục dụ dỗ ta, nàng lại còn có thể cười được?
Nàng thật sự, dù chỉ một chút cũng không yêu ta sao?
Nguyệt nhi ơi Nguyệt nhi, nàng trả lời ta, trong khoảng thời gian ở chung với nhau, nàng không thể cảm nhận được tình yêu của ta sao?
Hay là nàng hận ta, có phải hay không?
Nàng rốt cuộc muốn ta phải làm như thế nào thì nàng mới có thể hoàn toàn tin tưởng ta, hả?"
Những giọt lệ trong suốt như những viên ngọc không ngưng rơi trên má Vân Hiểu Nguyệt , cảm xúc lạnh lẽo lại làm Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy đau lòng vạn phần.
“ Viễn, hoá ra là chàng lại sợ hãi như vậy, thực xin lỗi, đây là sơ sót của ta ".
" Viễn, thực xin lỗi chàng, ta chỉ muốn khảo nghiệm một chút, Viễn của ta, có phải thật hay không bị nữ nhân khác tấn công trong lòng vẫn không rung động, còn chuyện kia …
Hành động chàng ném nữ nhân kia vào thùng gỗ thực sự rất buồn cười khiến ta nhịn không được, ta thừa nhận là ta thật có chút quá đáng, ta đảm bảo về sau ta sẽ không như vậy nữa, có được hay không?
Đừng khóc, nhìn ngươi khóc làm lòng ta đau lắm. "
Nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt áy náy nói.
" Đau lòng?
Nguyệt nhi, lòng ta đã đau đến mất đi tri giác!
Nguyệt nhi à Nguyệt nhi, yêu nàng, ta đau lòng, không thương nàng, ta lại càng đau lòng, ta thật không biết phải làm sao mới tốt, nàng nói cho ta biết có được hay không?
Ta đã chống đỡ không nổi nữa rồi, ta thật sự mệt mỏi rồi!
Nàng có biết hay không khi ta nghe thấy tiếng cười của nàng lòng của ta như rỉ máu, Nguyệt nhi, có phải hay không nàng muốn dùng tính mạng của ta mới có thể hoàn lại lỗi lầm khi xưa?
Nguyệt nhi, nếu như ta chết, có phải hay không cả đời này nàng sẽ nhớ đến ta, nghĩ đến ta, sẽ không còn hận ta? "
Suy sụp vùi đầu vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn thì thầm nói, nước mắt cũng rơi nhiều hơn xuyên qua cả lớp áo, rơi đến tận đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt , lời nói bi thương khiến Vân Hiểu Nguyệt một trận hoảng loạn, dự cảm một điềm xấu từ đáy lòng nổi lên, ngập tràn tứ chi, hành ý lạnh đến thấu xương khiến Vân Hiểu Nguyệt như điện giật xoay người đặt Tư Đồ Viễn dưới thân, hung tợn nói:
" Tư Đồ Viễn, chàng là người của ta, chàng không được quên điều này, chàng đã ký khế ước bán thân cho ta, không có mệnh lệnh của ta nếu chàng dám chết, ta liền lấy hồn phách của chàng dưới địa ngục kéo lên buộc bên cạnh ta, cho chàng cả đời cũng không thể đầu thai, nhớ kỹ cho ta?"
Tư Đồ Viễn sững sờ, trong ánh mắt bi thương ảm đạm liền loé lên một tia sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cười của Vân Hiểu Nguyệt , hỏi:
" Nguyệt nhi, lời của nàng, ta có thể lí giải thành trong lòng nàng có chút để ý đến ta, có chút yêu ta, có phải không?
Nguyệt nhi ta ở trong lòng nàng cũng chiếm một góc nhỏ có đúng hay không? "
" Tên ngốc này "
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Tư Đồ Viễn khiến lòng Vân Hiểu Nguyệt mềm nhũn, nhẹ nhàng thở dài, nghiêng ngươi hôn lên môi hắn một cái:
" Ta đương nhiên cũng thích chàng, thật thích chàng, sao chàng ngốc vậy? "
" Thật sao? "
Gương mặt anh tuấn trong nháy mắt mừng như điên, Tư Đồ Viễn lập tức ôm chặt lấy Vân Hiểu Nguyệt kích động hỏi.
" Không được nghi ngờ, cũng không được hỏi có thật hay không! "
Mặt Vân Hiểu Nguyệt đỏ lên, lấy tay che miệng hắn lại, bá đạo ra mệnh lệnh cúi đầu ngậm lấy vành tai đáng yêu của hắn rồi hung hăn cắn lên.
" A "
Bị cắn liền kêu lên, nhưng trong lòng Tư Đồ Viễn lại tràn ra ý cười thoả mãn, xoay người đặt Vân Hiểu Nguyệt dưới thân, vô hạn ôn nhu hôn lên khuôn mặt của nàng
" Ta yêu nàng, Nguyệt nhi, ta yêu nàng. "
Tư Đồ Viễn ấm áp nhu tình giống như giăng tơ nhện đep Vân Hiểu Nguyệt bao vây, ném đi tất cả tạp niệm,vươn tay ôm nàng gần hơn, Vân Hiểu Nguyệt nhiệt tình hôn hắn, như là không tiếng động mời gọi, ôm lấy thân của hắn, hai ngươi như dán sát vào nhau, không có một tia khe hở.
" Nguyệt nhi, ưm, Nguyệt nhi của ta, ta yêu nàng! "
Được ủng hộ, đông tác của Tư Đồ Viễn càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay to nhẹ nhàng lôi kéo, làm rơi ra đai bao lưng, lộ ra lớp áo mỏng manh, chỉ còn lại lớp lụa trắng buộc ngực.
Thân thể mang theo hương thơm mềm mại, sớm đã mê hoặc tâm hồn Tư Đồ Viễn, tạo nên ấn ký thuộc về mình, một bàn tay đưa đến trước ngực Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng rút, tơ lụa liền nhẹ nhàng bay xuống.
" Ưm, thật thoải mái "
Được giải phóng, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy thoải mái, nhịn không được phát ra những tiếng rên rỉ, sau đó một cảm giác xa lạ khiến cho thân thể mềm mại, vô thức nắm chặt lấy lớp đệm dưới thân, nhắm mắt lại, ý xấu hổ tràn ngập trên gò má.
Tuy rằng thân thể này không phải xử nữ nhưng nàng ở hiện đại lại là hàng thật, giá thật vừa ráp xong, trừ bỏ thời gian huấn luyện, nàng dường như không có tiếp xúc với các nam tử khác, từ lúc xuyên qua tới nay cũng chưa từng làm những chuyện như vậy!
Tuy rằng lý thuyết của nàng cực kỳ phong phú nhưng thực tiến dường như là số 0.
Hiện tại cùng Tư Đồ Viễn tiếp xúc thân mật, nói thật là suốt quãng thời gian ngủ cùng hắn cũng chưa từng như vậy khiến nàng hiện tại có chút khẩn trương.
" Nguyệt nhi, nàng thật đẹp, Nguyệt nhi "
Cởi ra y phục, nhìn thân thể tuyệt mỹ khiêu gợi của Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn chỉ cảm thấy cả người như hoả diễm khô nóng, dường như sắp nướng chín hắn!
Cuồng nhiệt mà hôn gần như hết thân thể Vân Hiểu Nguyệt không chừa một tấc da tấc thịt nào, đem nhiệt truyền đến khiến Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được mà tràn ra tiếng rên rỉ:
" Viễn, nóng quá, chàng đừng như vậy nữa, Viễn … "
" Thật xin lỗi nàng, ta đã kìm lòng không được, ta cố gắng vậy! "
Thanh âm của Vân Hiểu Nguyệt tuy rằng nhỏ nhưng với Tư Đồ Viễn không thua gì âm thanh cảnh tỉnh, mở ra đôi mắt nhu tình hiện lên tia cố gắng đè nén, kéo một tấm chăn che đậy thân thể Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn thở hổn hển một bên áy náy nói.
" Viễn, chịu đựng như vậy có phải rất vất vả hay không? "
Cảm giác lạnh tràn đến khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy nao nao, mở mắt nhìn thấy hai gò má ửng đỏ của soái ca đáng yêu, nhịn không được khẽ cười một tiếng, ngồi dậy, mặc kệ chăn gấm chảy xuống thắt lưng, kéo lớp quần áo hỗn độn của hắn, dọc theo đường ngực khiêu gợi, chậm rãi vẻ lên các vòng tròn, miệng ôn nhu hỏi.
" Đừng! Nguyệt nhi, ta yêu nàng, cho dù có cực khổ nữa cũng đáng giá!
Gả cho ta, có được hay không? "
Nắm lấy bàn tay Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn thở nhẹ vấn.
Gả? Vân Hiểu Nguyệt chấn động, nhớ lại lời thề của chính mình “ chơi đùa thoải mái, chỉ là không thể gả cho bất kỳ ai "
Cúi đầu thật sau nhìn hai tròng mắt đầy mong đợi của Tư Đồ Viễn, ý cười ngọt ngào hiện lên, không trả lời, nhẹ nhàng liếm láp lấy điểm hồng đáng yêu của hắn, Vân Hiểu Nguyệt từ đáy lòng nói:
" Viễn, ta có thể yêu chàng, nhưng là, ta sẽ không gả cho chàng, ta nói rồi, cả đời này ta sẽ không gả cho bất kỳ ai. "
" Đừng như vậy Nguyệt nhi, nàng đừng đùa với lửa "
Tư Đồ Viễn khó khăn cắn môi, đỏ mặt thở dốc.
" Ta thích là được rồi, Viễn, chàng không vui sao? "
Không chút chần chờ nào kéo đi lớp vải cuối cùng trên người hắn, dính chặt thân mình vào thân hình nóng bỏng của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười đến quyến rũ, tóc đen bay tán loạn, thân thể bạch ngọc hoàn mỹ mà mêm mại, hai gò má ửng hồng, phong tình vạn chủng, đẹp kinh người mà cũng yêu kinh người, mê hoặc tâm hồn.
" Nguyệt nhi!
Đáng chết, tiểu yêu tinh này, ta có thể chứ? "
Tư Đồ Viễn gầm nhẹ một tiếng, tỉnh ý bùng nổ, gắt gao ngăn chặn Vân Hiểu Nguyệt , cuối cùng Tư Đồ Viễn “ giãy giụa " hỏi.
Vân Hiểu Nguyệt cười ngọt ngào, không nói gì, chỉ là thân thể càng thêm dán chăt, một chút băn khoăn cũng không có, Tư Đồ Viễn đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm chặt hơn,nháy mắt hai người đã tuy hai mà một.
" Nguyệt nhi, ta yêu nàng "
Tình cảm mãng liệt hò hét, Tư Đồ Viễn hữu lực cùng ôn nhu đem Vân Hiểu Nguyệt đến Thiên đường, cảm nhận được cảm giác tràn đầy. Vân Hiểu Nguyệt từ đáy lòng cuồng thán:
“ Viễn, trừ bỏ gả cho chàng, những cái khác, chuyện gì ta cũng đều có thể đáp ứng chàng, ta … cũng yêu chàng ".
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, trên giường lớn có hai thân thể ẩn dưới chăn gấm, kịch liệt thở dốc, khắp nơi vang lên tiếng rên rỉ, nồng đậm xuân tình cùng nhộn nhạo, bởi vì quá chuyên chú mà cả hai người đều không phát giác ra được, bên ngoài cửa sổ, có một nữ nhân đang nắm chặt hai nắm đấm, đầy oán khí!
Những âm thanh bên trong cho dù là ngốc tử cũng biết là đang làm gì, nữ nhân nghe một lát, ánh mắt xinh đẹp phát ra tia tàn nhẫn, giận dữ xoay người, thả người nhảy lên cây, nháy mắt biến mất.
Thật lâu sau, bên trong phòng dần dần hồi phục bình tĩnh.
Tư Đồ Viễn nằm trên giường thân đầy mồ hôi, mềm nhẹ ôm Vân Hiểu Nguyệt thoả mãn nở nụ cười
" Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta, ta yêu nàng, cực kỳ cực kỳ yêu nàng."
" Ân, Viễn, ta biết, ta cảm nhận được mà! "
Sờ sờ vòng eo bủn rủn, Vân Hiểu Nguyệt trêu nói.
" Ta … "
Tư Đồ Viễn mặt đỏ lên.
" Nguyệt nhi, không phải là nàng thương xót ta đó chứ?
" Không có! Nhưng mà Viễn, nhìn không ra kinh nghiệm của chàng cũng thật phong phú a, thành thật khai báo, trước ta chàng có từng chạm qua nữ nhân khác, hả? "
Nâng thân mình Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nói.
" Nguyệt nhi, nàng lại trêu chọc ta, ta nào có. "
" Vậy sao, hoạt động nữa ngày, là ta chiếm tiện nghi, đem làm hỏng mất soái ca thuần khiết rồi, ha ha!
Viễn, hiện tại chàng chính là người của Vân Hiểu Nguyệt ta, ta muốn chàng cả đời đối với ta trung trinh như một, bằng không ta liền bỏ chàng, có biết chưa? "
Vân Hiểu Nguyệt như tên trộm nói, trong đầu đột nhiên xuất hiện lên khuôn mặt của Tần Ngạo, giật mình, Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng quên đi cùng Tư Đồ Viễn cười đùa.
" Bỏ ta? "
Tư Đồ Viễn ngẩn ngơ.
" Vâng, ta sẽ cả đời đối nàng trung trinh, tuyệt đối sẽ không có nữ nhân thứ hai được chạm đến ta, bằng không ta sẽ để nàng giết ta, có được hay không? "
Tư Đồ Viễn nhịn không được cười nói.
" Hảo! Đây là chàng nói, không được đổi ý đó! Nếu phản bội ta, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!
Hì hì, ta tin tưởng Viễn của ta ngoan như vậy, nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, được rồi, lại đây ta thưởng cho chàng một nụ hôn. "
Tiếp xúc da thịt thân thiết, dường như không còn khoảng cách giữa hai người, Vân Hiểu Nguyệt tháo ra phòng bị, lộ ra tính tình thật của mình.
" Nguyệt nhi, nàng đừng như vậy, sẽ mệt thân thể của nàng, nàng ngủ một chút đi, có được hay không? "
Vặn thân mình, Tư Đồ Viễn thở hổn hển ôm Vân Hiểu Nguyệt .
" Viễn chàng thật sự quá đáng yêu, ta thực rất yêu mến chàng! "
Ngoan ngoãn nằm trong ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt không còn lộn xộn nữa, nàng thực sự có mệt nên liền nghe lời nhắm mắt lại.
Tiểu nhân nhi chân chân thực thực nằm trong lòng, phần phúc này khiến Tư Đồ Viễn thế nào cũng không ngủ được!
Đem yêu thương vào cái ôm, lẳng lặng cùng nàng nghỉ ngơi, cho tới khi ngoài cửa vang đến thanh âm:
" Vân ca ca ơi, người có bên trong không, ta là Tình nhi đây, đến giờ dùng bữa tối rồi, ca xuất hiện đi. "
Tư Đồ Viễn nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, ôn nhu hôn Vân Hiểu Nguyệt ngủ say, mỉm cười nói:
" Tình nhi,chủ tử đang ngủ,có thể hay không bảo phòng bếp đưa bữa tối đến Trúc Hiên, cảm ơn ngươi! "
" Ân, đã biết "
Tình nhi xoay người trở về vừa đi vừa lẩm bẩm.
“ Vân ca ca làm sao lại ngủ lâu như vậy, thật là kỳ lạ mà ".
Tư Đồ Viễn ở trong phòng nghe thấy thế liền nở nụ cười hạnh phúc, nhanh chóng mặc y phục, chủ tử bận rộn của hắn, người mà hắn hết mực thương yêu, thê tử mà hắn muốn dắt tay cả đời, ở phương diện khác thì không biết nhưng là thích soi mói người ta a!
Hic hic, khó có được dịp có chuyện hay, còn chưa kịp làm cho người ta vui vẻ, chưa xem xong tuồng đã bị làm liên luỵ đến bản thân, nhận lấy sự tức giận, lần này thì thảm rồi!
Vân Hiểu Nguyệt ai oán, bất quá tính tình của Viễn soái ca nàng biết, thôi kệ đi, đâu phải dễ mà có cơ hội làm cho tiểu Viễn Viễn tức giận cơ chứ, ta phối hợp với chàng một chút là được.
Sau vài đường khinh công, Tư Đồ Viễn liền một mặt đi thẳng tới phòng ngủ của Trúc Hiên, bay lên giường, đặt Vân Hiểu Nguyệt dưới thân, nhìn nàng thật sâu, không nói câu nào mà chỉ im lặng nhìn nàng.
Con ngươi xinh đẹp không còn trong suốt nữa mà là lửa giận bốc lên cùng với đau đớn khiến Vân Hiểu Nguyệt có chút giật mình, nửa ngày sau mới mở miệng:
" Viễn, ta có thể giải thích, ta thật sự trước đó không biết bất kỳ chuyện gì, ta xin thề, thật sự ta … ưm "
Còn chưa kịp nói hết lời, nháy mắt cánh môi đã bị cảm giác quen thuộc cắn nuốt, có chút cuồng dã, một chút nôn nóng!
Trước đến giờ Tư Đồ Viễn thương luôn ôn nhu thì hôm nay lại hung hăng mà mút vào, kích liệt khiến cho Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy một tia đau đớn, hô hấp cũng khó khăn. Hành động này của Tư Đồ Viễn khiến cho Vân Hiểu Nguyệt không thích ứng kịp, theo bản năng đẩy hắn ra, dồn dập la lên.
" Viên, chàng điên rồi sao? "
" Vì sao? "
Tư Đồ Viễn tuyệt vọng nhìn thân thể nhỏ bé dưới thân như toàn thiên hạ của hắn
" Nguyệt nhi, nàng làm sao có thể nhìn ta bị nữ nhân kia khi dễ?
Nữ nhân kia lột sạch y phục dụ dỗ ta, nàng lại còn có thể cười được?
Nàng thật sự, dù chỉ một chút cũng không yêu ta sao?
Nguyệt nhi ơi Nguyệt nhi, nàng trả lời ta, trong khoảng thời gian ở chung với nhau, nàng không thể cảm nhận được tình yêu của ta sao?
Hay là nàng hận ta, có phải hay không?
Nàng rốt cuộc muốn ta phải làm như thế nào thì nàng mới có thể hoàn toàn tin tưởng ta, hả?"
Những giọt lệ trong suốt như những viên ngọc không ngưng rơi trên má Vân Hiểu Nguyệt , cảm xúc lạnh lẽo lại làm Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy đau lòng vạn phần.
“ Viễn, hoá ra là chàng lại sợ hãi như vậy, thực xin lỗi, đây là sơ sót của ta ".
" Viễn, thực xin lỗi chàng, ta chỉ muốn khảo nghiệm một chút, Viễn của ta, có phải thật hay không bị nữ nhân khác tấn công trong lòng vẫn không rung động, còn chuyện kia …
Hành động chàng ném nữ nhân kia vào thùng gỗ thực sự rất buồn cười khiến ta nhịn không được, ta thừa nhận là ta thật có chút quá đáng, ta đảm bảo về sau ta sẽ không như vậy nữa, có được hay không?
Đừng khóc, nhìn ngươi khóc làm lòng ta đau lắm. "
Nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt áy náy nói.
" Đau lòng?
Nguyệt nhi, lòng ta đã đau đến mất đi tri giác!
Nguyệt nhi à Nguyệt nhi, yêu nàng, ta đau lòng, không thương nàng, ta lại càng đau lòng, ta thật không biết phải làm sao mới tốt, nàng nói cho ta biết có được hay không?
Ta đã chống đỡ không nổi nữa rồi, ta thật sự mệt mỏi rồi!
Nàng có biết hay không khi ta nghe thấy tiếng cười của nàng lòng của ta như rỉ máu, Nguyệt nhi, có phải hay không nàng muốn dùng tính mạng của ta mới có thể hoàn lại lỗi lầm khi xưa?
Nguyệt nhi, nếu như ta chết, có phải hay không cả đời này nàng sẽ nhớ đến ta, nghĩ đến ta, sẽ không còn hận ta? "
Suy sụp vùi đầu vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn thì thầm nói, nước mắt cũng rơi nhiều hơn xuyên qua cả lớp áo, rơi đến tận đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt , lời nói bi thương khiến Vân Hiểu Nguyệt một trận hoảng loạn, dự cảm một điềm xấu từ đáy lòng nổi lên, ngập tràn tứ chi, hành ý lạnh đến thấu xương khiến Vân Hiểu Nguyệt như điện giật xoay người đặt Tư Đồ Viễn dưới thân, hung tợn nói:
" Tư Đồ Viễn, chàng là người của ta, chàng không được quên điều này, chàng đã ký khế ước bán thân cho ta, không có mệnh lệnh của ta nếu chàng dám chết, ta liền lấy hồn phách của chàng dưới địa ngục kéo lên buộc bên cạnh ta, cho chàng cả đời cũng không thể đầu thai, nhớ kỹ cho ta?"
Tư Đồ Viễn sững sờ, trong ánh mắt bi thương ảm đạm liền loé lên một tia sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cười của Vân Hiểu Nguyệt , hỏi:
" Nguyệt nhi, lời của nàng, ta có thể lí giải thành trong lòng nàng có chút để ý đến ta, có chút yêu ta, có phải không?
Nguyệt nhi ta ở trong lòng nàng cũng chiếm một góc nhỏ có đúng hay không? "
" Tên ngốc này "
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Tư Đồ Viễn khiến lòng Vân Hiểu Nguyệt mềm nhũn, nhẹ nhàng thở dài, nghiêng ngươi hôn lên môi hắn một cái:
" Ta đương nhiên cũng thích chàng, thật thích chàng, sao chàng ngốc vậy? "
" Thật sao? "
Gương mặt anh tuấn trong nháy mắt mừng như điên, Tư Đồ Viễn lập tức ôm chặt lấy Vân Hiểu Nguyệt kích động hỏi.
" Không được nghi ngờ, cũng không được hỏi có thật hay không! "
Mặt Vân Hiểu Nguyệt đỏ lên, lấy tay che miệng hắn lại, bá đạo ra mệnh lệnh cúi đầu ngậm lấy vành tai đáng yêu của hắn rồi hung hăn cắn lên.
" A "
Bị cắn liền kêu lên, nhưng trong lòng Tư Đồ Viễn lại tràn ra ý cười thoả mãn, xoay người đặt Vân Hiểu Nguyệt dưới thân, vô hạn ôn nhu hôn lên khuôn mặt của nàng
" Ta yêu nàng, Nguyệt nhi, ta yêu nàng. "
Tư Đồ Viễn ấm áp nhu tình giống như giăng tơ nhện đep Vân Hiểu Nguyệt bao vây, ném đi tất cả tạp niệm,vươn tay ôm nàng gần hơn, Vân Hiểu Nguyệt nhiệt tình hôn hắn, như là không tiếng động mời gọi, ôm lấy thân của hắn, hai ngươi như dán sát vào nhau, không có một tia khe hở.
" Nguyệt nhi, ưm, Nguyệt nhi của ta, ta yêu nàng! "
Được ủng hộ, đông tác của Tư Đồ Viễn càng ngày càng mãnh liệt, bàn tay to nhẹ nhàng lôi kéo, làm rơi ra đai bao lưng, lộ ra lớp áo mỏng manh, chỉ còn lại lớp lụa trắng buộc ngực.
Thân thể mang theo hương thơm mềm mại, sớm đã mê hoặc tâm hồn Tư Đồ Viễn, tạo nên ấn ký thuộc về mình, một bàn tay đưa đến trước ngực Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng rút, tơ lụa liền nhẹ nhàng bay xuống.
" Ưm, thật thoải mái "
Được giải phóng, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy thoải mái, nhịn không được phát ra những tiếng rên rỉ, sau đó một cảm giác xa lạ khiến cho thân thể mềm mại, vô thức nắm chặt lấy lớp đệm dưới thân, nhắm mắt lại, ý xấu hổ tràn ngập trên gò má.
Tuy rằng thân thể này không phải xử nữ nhưng nàng ở hiện đại lại là hàng thật, giá thật vừa ráp xong, trừ bỏ thời gian huấn luyện, nàng dường như không có tiếp xúc với các nam tử khác, từ lúc xuyên qua tới nay cũng chưa từng làm những chuyện như vậy!
Tuy rằng lý thuyết của nàng cực kỳ phong phú nhưng thực tiến dường như là số 0.
Hiện tại cùng Tư Đồ Viễn tiếp xúc thân mật, nói thật là suốt quãng thời gian ngủ cùng hắn cũng chưa từng như vậy khiến nàng hiện tại có chút khẩn trương.
" Nguyệt nhi, nàng thật đẹp, Nguyệt nhi "
Cởi ra y phục, nhìn thân thể tuyệt mỹ khiêu gợi của Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn chỉ cảm thấy cả người như hoả diễm khô nóng, dường như sắp nướng chín hắn!
Cuồng nhiệt mà hôn gần như hết thân thể Vân Hiểu Nguyệt không chừa một tấc da tấc thịt nào, đem nhiệt truyền đến khiến Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được mà tràn ra tiếng rên rỉ:
" Viễn, nóng quá, chàng đừng như vậy nữa, Viễn … "
" Thật xin lỗi nàng, ta đã kìm lòng không được, ta cố gắng vậy! "
Thanh âm của Vân Hiểu Nguyệt tuy rằng nhỏ nhưng với Tư Đồ Viễn không thua gì âm thanh cảnh tỉnh, mở ra đôi mắt nhu tình hiện lên tia cố gắng đè nén, kéo một tấm chăn che đậy thân thể Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn thở hổn hển một bên áy náy nói.
" Viễn, chịu đựng như vậy có phải rất vất vả hay không? "
Cảm giác lạnh tràn đến khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy nao nao, mở mắt nhìn thấy hai gò má ửng đỏ của soái ca đáng yêu, nhịn không được khẽ cười một tiếng, ngồi dậy, mặc kệ chăn gấm chảy xuống thắt lưng, kéo lớp quần áo hỗn độn của hắn, dọc theo đường ngực khiêu gợi, chậm rãi vẻ lên các vòng tròn, miệng ôn nhu hỏi.
" Đừng! Nguyệt nhi, ta yêu nàng, cho dù có cực khổ nữa cũng đáng giá!
Gả cho ta, có được hay không? "
Nắm lấy bàn tay Vân Hiểu Nguyệt , Tư Đồ Viễn thở nhẹ vấn.
Gả? Vân Hiểu Nguyệt chấn động, nhớ lại lời thề của chính mình “ chơi đùa thoải mái, chỉ là không thể gả cho bất kỳ ai "
Cúi đầu thật sau nhìn hai tròng mắt đầy mong đợi của Tư Đồ Viễn, ý cười ngọt ngào hiện lên, không trả lời, nhẹ nhàng liếm láp lấy điểm hồng đáng yêu của hắn, Vân Hiểu Nguyệt từ đáy lòng nói:
" Viễn, ta có thể yêu chàng, nhưng là, ta sẽ không gả cho chàng, ta nói rồi, cả đời này ta sẽ không gả cho bất kỳ ai. "
" Đừng như vậy Nguyệt nhi, nàng đừng đùa với lửa "
Tư Đồ Viễn khó khăn cắn môi, đỏ mặt thở dốc.
" Ta thích là được rồi, Viễn, chàng không vui sao? "
Không chút chần chờ nào kéo đi lớp vải cuối cùng trên người hắn, dính chặt thân mình vào thân hình nóng bỏng của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười đến quyến rũ, tóc đen bay tán loạn, thân thể bạch ngọc hoàn mỹ mà mêm mại, hai gò má ửng hồng, phong tình vạn chủng, đẹp kinh người mà cũng yêu kinh người, mê hoặc tâm hồn.
" Nguyệt nhi!
Đáng chết, tiểu yêu tinh này, ta có thể chứ? "
Tư Đồ Viễn gầm nhẹ một tiếng, tỉnh ý bùng nổ, gắt gao ngăn chặn Vân Hiểu Nguyệt , cuối cùng Tư Đồ Viễn “ giãy giụa " hỏi.
Vân Hiểu Nguyệt cười ngọt ngào, không nói gì, chỉ là thân thể càng thêm dán chăt, một chút băn khoăn cũng không có, Tư Đồ Viễn đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm chặt hơn,nháy mắt hai người đã tuy hai mà một.
" Nguyệt nhi, ta yêu nàng "
Tình cảm mãng liệt hò hét, Tư Đồ Viễn hữu lực cùng ôn nhu đem Vân Hiểu Nguyệt đến Thiên đường, cảm nhận được cảm giác tràn đầy. Vân Hiểu Nguyệt từ đáy lòng cuồng thán:
“ Viễn, trừ bỏ gả cho chàng, những cái khác, chuyện gì ta cũng đều có thể đáp ứng chàng, ta … cũng yêu chàng ".
Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, trên giường lớn có hai thân thể ẩn dưới chăn gấm, kịch liệt thở dốc, khắp nơi vang lên tiếng rên rỉ, nồng đậm xuân tình cùng nhộn nhạo, bởi vì quá chuyên chú mà cả hai người đều không phát giác ra được, bên ngoài cửa sổ, có một nữ nhân đang nắm chặt hai nắm đấm, đầy oán khí!
Những âm thanh bên trong cho dù là ngốc tử cũng biết là đang làm gì, nữ nhân nghe một lát, ánh mắt xinh đẹp phát ra tia tàn nhẫn, giận dữ xoay người, thả người nhảy lên cây, nháy mắt biến mất.
Thật lâu sau, bên trong phòng dần dần hồi phục bình tĩnh.
Tư Đồ Viễn nằm trên giường thân đầy mồ hôi, mềm nhẹ ôm Vân Hiểu Nguyệt thoả mãn nở nụ cười
" Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta, ta yêu nàng, cực kỳ cực kỳ yêu nàng."
" Ân, Viễn, ta biết, ta cảm nhận được mà! "
Sờ sờ vòng eo bủn rủn, Vân Hiểu Nguyệt trêu nói.
" Ta … "
Tư Đồ Viễn mặt đỏ lên.
" Nguyệt nhi, không phải là nàng thương xót ta đó chứ?
" Không có! Nhưng mà Viễn, nhìn không ra kinh nghiệm của chàng cũng thật phong phú a, thành thật khai báo, trước ta chàng có từng chạm qua nữ nhân khác, hả? "
Nâng thân mình Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nói.
" Nguyệt nhi, nàng lại trêu chọc ta, ta nào có. "
" Vậy sao, hoạt động nữa ngày, là ta chiếm tiện nghi, đem làm hỏng mất soái ca thuần khiết rồi, ha ha!
Viễn, hiện tại chàng chính là người của Vân Hiểu Nguyệt ta, ta muốn chàng cả đời đối với ta trung trinh như một, bằng không ta liền bỏ chàng, có biết chưa? "
Vân Hiểu Nguyệt như tên trộm nói, trong đầu đột nhiên xuất hiện lên khuôn mặt của Tần Ngạo, giật mình, Vân Hiểu Nguyệt nhanh chóng quên đi cùng Tư Đồ Viễn cười đùa.
" Bỏ ta? "
Tư Đồ Viễn ngẩn ngơ.
" Vâng, ta sẽ cả đời đối nàng trung trinh, tuyệt đối sẽ không có nữ nhân thứ hai được chạm đến ta, bằng không ta sẽ để nàng giết ta, có được hay không? "
Tư Đồ Viễn nhịn không được cười nói.
" Hảo! Đây là chàng nói, không được đổi ý đó! Nếu phản bội ta, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!
Hì hì, ta tin tưởng Viễn của ta ngoan như vậy, nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, được rồi, lại đây ta thưởng cho chàng một nụ hôn. "
Tiếp xúc da thịt thân thiết, dường như không còn khoảng cách giữa hai người, Vân Hiểu Nguyệt tháo ra phòng bị, lộ ra tính tình thật của mình.
" Nguyệt nhi, nàng đừng như vậy, sẽ mệt thân thể của nàng, nàng ngủ một chút đi, có được hay không? "
Vặn thân mình, Tư Đồ Viễn thở hổn hển ôm Vân Hiểu Nguyệt .
" Viễn chàng thật sự quá đáng yêu, ta thực rất yêu mến chàng! "
Ngoan ngoãn nằm trong ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt không còn lộn xộn nữa, nàng thực sự có mệt nên liền nghe lời nhắm mắt lại.
Tiểu nhân nhi chân chân thực thực nằm trong lòng, phần phúc này khiến Tư Đồ Viễn thế nào cũng không ngủ được!
Đem yêu thương vào cái ôm, lẳng lặng cùng nàng nghỉ ngơi, cho tới khi ngoài cửa vang đến thanh âm:
" Vân ca ca ơi, người có bên trong không, ta là Tình nhi đây, đến giờ dùng bữa tối rồi, ca xuất hiện đi. "
Tư Đồ Viễn nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, ôn nhu hôn Vân Hiểu Nguyệt ngủ say, mỉm cười nói:
" Tình nhi,chủ tử đang ngủ,có thể hay không bảo phòng bếp đưa bữa tối đến Trúc Hiên, cảm ơn ngươi! "
" Ân, đã biết "
Tình nhi xoay người trở về vừa đi vừa lẩm bẩm.
“ Vân ca ca làm sao lại ngủ lâu như vậy, thật là kỳ lạ mà ".
Tư Đồ Viễn ở trong phòng nghe thấy thế liền nở nụ cười hạnh phúc, nhanh chóng mặc y phục, chủ tử bận rộn của hắn, người mà hắn hết mực thương yêu, thê tử mà hắn muốn dắt tay cả đời, ở phương diện khác thì không biết nhưng là thích soi mói người ta a!
Tác giả :
Quân Tử Nhan