Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 1 - Chương 4: Thì ra là như vậy!

Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 1 - Chương 4: Thì ra là như vậy!

“Hức hức... Ô ô..."

Có một tiếng khóc như có như không truyền vào trong tai, khiến Vân Hiểu Nguyệt đang ngủ say cũng phải tỉnh lại! Mở mắt ra, Vân Hiểu Nguyệt kinh dị phát hiện, mình đang bay trong một biển mây không giới hạn!

Kỳ quái, ta không phải ngủ ở trên giường sao? Đây là chỗ nào? Ai đem ta đến đây? Ở trong biển mây bay tới bay lui, Vân Hiểu Nguyệt kỳ quái suy nghĩ!

“Hức hức..."

Đột nhiên, tiếng khóc lại vang lên, Vân Hiểu Nguyệt tìm theo tiếng khóc nấc ấy đi, xuyên qua một ngọn núi, thấy một hồng y nữ tử, đang ngồi trong đám mây khóc lóc!

“Hi, cô sao lại ở đây? Đây là chỗ nào?"

Vân Hiểu Nguyệt bay tới bên người nàng, cười tủm tỉm hỏi.

“Ta..."

Nữ tử ngẩng đầu, làm cho Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ: oa, thật sự là mỹ nhân xinh đẹp! Nước mắt lưng tròng, ủy mị uyểu điệu, chẳng qua, khuôn mặt này, nhìn kiểu gì cũng thấy có chút quen mắt!

“Ô ô... xin lỗi, xin lỗi..." Mỹ nhân nhìn Vân Hiểu Nguyệt càng không ngừng vừa khóc vừa rối rít nói xin lỗi, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng mềm nhũn, đưa tay lau đi nước mắt của nàng, mỉm cười nói: “Đừng khóc, nói nói chuyện gì cần tôi tha thứ?"

“Ta... Nguyệt tỷ tỷ, đều tại ta! Nếu không tại ta, tỷ sẽ không đến nơi này! Ô ô... Tỷ tha thứ ta, được không?"

Hồng y mỹ nhân thương tâm nhào vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt!

“Cái gì?"

Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn ngây dại!

“Cô... Cô là Vân Nhược Điệp!"

Vân Hiểu Nguyệt nửa ngày sau mới phản ứng, một tay lôi Vân Nhược Điệp theo trong lòng ra, la hoảng lên, lửa giận hừng hực bắt đầu thiêu đốt! Bà nội nó, cô là đầu sỏ sao?

“Đúng vậy, ta là Vân Nhược Điệp, nơi này là trong tâm trí của tỷ! Nguyệt tỷ tỷ, nếu buổi tối ngày đó ta không dùng hết can đảm, một lòng cầu ông trời nhận ta, tỷ cũng sẽ không phải đến đây! Mấy ngày nay, tỷ mê man bất tỉnh, không thì là không tin mình đã đi tới một nơi xa lạ, ta không có biện pháp liên hệ với tỷ! Thật vất vả rốt cục tỷ cũng đã tin, ta liền dẫn tỷ đến đây! Nguyệt tỷ tỷ, ta thông qua trí nhớ của tỷ, thấy được thế giới của tỷ, cuộc sống hạnh phúc của ngươi, ta rất hâm mộ! Ta biết, tỷ cùng ta là hai người hoàn toàn bất đồng, ta tin tưởng, nếu tỷ thay ta sống, nhất định có thể hạnh phúc! Mà ta, sẽ hồn phi phách tán, không có cách nào sống cùng tỷ, Nguyệt tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta, ta thật sự không phải cố ý! Thực xin lỗi, thời gian của ta không còn nhiều, tỷ đồng ý với ta, được không?"

Vân Nhược Điệp xinh đẹp mà thống khổ, hai mắt đẫm lệ, làm cho lửa giận của Vân Hiểu Nguyệt biến mất, vội vàng ôm lấy nàng, vội vàng hỏi: “Nhược Điệp! Chúng ta không phải hẳn là trao đổi linh hồn sao? Trong sách đều viết như vậy? Sao lại thành thế này? Nếu thật sự muội không muốn ở đây, vậy cứ đến cơ thể của tỷ, về phần những người đã khi dễ muội, ta nhất định giúp muội giáo huấn hắn! Sao có thể hồn phi phách tán?" Trời ạ, nếu thật sự như vậy, ta không phải vĩnh viễn không có cơ hội về nhà sao?

“Nguyệt tỷ tỷ, ta cũng không biết vì cái gì lại như vậy! Lúc trước khi ta cầu xin trời xanh, nghe thấy một thanh âm, trời nói trời có thể đồng ý yêu cầu của ta, chẳng qua, bởi vì không phải chết tự nhiên, nên ta phải hồn phi phách tán, biến mất ở trong trời đất! Ta lúc ấy thống khổ, nên đã đồng ý, tỉnh lại liền đã ở nơi này! Nguyệt tỷ tỷ, sau khi tỷ đến, trời nói cho ta biết, bởi vì lời cầu xin của ta trùng hợp đúng lúc đường hầm không gian ngàn năm mới mở một lần, đưa hồn phách của tỷ nhập vào cơ thể ta, làm cho thân thể của tỷ ở địa cầu đã hoàn toàn chết đi, hơn nữa đã an táng cả rồi! Thực xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý! Cho nên, vì thế, ta cũng phải trả giá! Nguyệt tỷ tỷ, ta chỉ có một yêu cầu, cầu tỷ đừng làm Hoàng Thượng khó xử! Ta biết, tất cả mọi chuyện này, đều là ta tự tìm, ta không nên oán trách bất cứ ai! Nếu ta không ép buộc phụ thân, phụ thân cũng sẽ không uy hiếp Hoàng Thượng cưới ta, Hoàng Thượng cũng sẽ không đối với ta như vậy! Nguyệt tỷ tỷ, cha mẹ Điệp nhi cùng đại ca liền nhờ tỷ tỷ, được không?" Khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của Vân Nhược Điệp càng ngày càng mơ hồ, thân hình cũng dần dần trong suốt!

A? Ta thật sự đã chết! Tâm can của Vân Hiểu Nguyệt dường như đã bị dìm đến đáy cốc! Như vậy, ta thật sự không thể trở về sao? Tiểu Huyên Huyên, Viễn Thần, Tuấn...... Ta thật sự sẽ không còn được gặp lại các ngươi sao? Nước mắt nhịn không được rơi xuống!

“Tỷ tỷ, thực xin lỗi, cầu tỷ đồng ý cho ta, được không?"

Âm thanh mỏng manh truyền vào trong tai, làm bừng tỉnh Vân Hiểu Nguyệt đang đắm chìm trong thương tâm!

Nhìn Vân Nhược Điệp chuẩn bị tan biến, Vân Hiểu Nguyệt cắn môi, ngẩng đầu, kiên định nói: “Nhược Điệp...Được, tỷ tỷ đáp ứng muội, sẽ thay thế muội sống thật tốt, chiếu cố cha mẹ cùng đại ca của muội thật tốt, không tìm Hoàng Thượng gây phiền toái, muội an tâm đi!"

Vân Hiểu Nguyệt rơi lệ đầy mặt, đau lòng nhìn tiểu cô nương này. Xã hội cũ thật sự độc ác! Điệp nhi, ta tất nhiên là sẽ không đi tìm Hoàng Thượng kia, nhưng, nếu hắn tới tìm ta, đừng trách ta không khách khí!

“Tỷ tỷ, người kia nói, có một vật để lại cho tỷ, ở dưới tàng cây phía sau, Điệp nhi đi, tỷ tỷ, bảo trọng!"

Khóe miệng thoải mái mỉm cười, cơ thể của Vân Nhược Điệp càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hóa thành một điểm sáng tựa ánh sao nhỏ, giống như cầu vồng sau màn mưa, là ánh sáng của một sinh mệnh trong nháy mắt, sau đó biến mất. ...

“Thực xin lỗi, tỷ tỷ vô dụng, không cứu được muội!"

Mở ra hai tay, nhìn điểm sáng trong lòng bàn tay dần dần biến mất, Vân Hiểu Nguyệt đau lòng khóc!

Điệp nhi, rốt cuộc yêu là như thế nào, khiến muội ngay cả sinh mệnh cũng không cần? Tỷ tỷ không có người yêu, cho nên không biết nỗi khổ của ngươi, nhưng ta biết, tại nơi này, là không thể có tình yêu! Điệp nhi, muội yêu thương người kia, nhất định sẽ chịu đau khổ! Cả đời này, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ, cho dù là xã hội trọng nam khinh nữ thì thế nào? Phi! Bằng thủ đoạn của ta, ta nhất định có thể làm cho “Chơi đùa vạn bụi cỏ, một ngọn cũng không dính thân!" Ta đã đem mĩ nam trong thiên hạ ra làm thú chơi đùa, ai có thể ngăn cản? Bất quá, muốn gả cho ta, tuyệt đối không thể!

Lau khô nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt nhớ tới di ngôn lúc lâm chung của Vân Nhược Điệp, quay sang, quả nhiên thấy một gốc cây cổ thụ thật lớn, dưới gốc cây là một bàn gỗ, trên bàn có một phong thư cùng một cái hộp gỗ nhỏ!

“Hừ! Người nào thần bí như vậy chứ!"

Đi đến bên cạnh bàn, Vân Hiểu Nguyệt cầm lấy phong thư mở ra, vừa thấy, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình!

“Nha đầu:

Ta là thần vận mệnh, ngươi vốn là người của thế giới này, bởi vì sơ suất của ta, cho ngươi đầu thai nhầm đến địa cầu, là ta không đúng! Cũng may nơi này tất cả mọi thứ cùng với địa cầu gần như giống nhau như đúc, ngươi không cần lo lắng sẽ không thích ứng nổi! Cho nên, ta để lại đan dược làm của bồi thường, còn có một quyển võ công bí tịch, một quả Trữ Vật giới. Chỉ cần ngươi ăn đan dược này, có thể đả thông nhâm đốc nhị mạch, sau đó cần tu luyện võ công thêm, theo thời gian, có thể trở thành đại hiệp võ công cao cường! Trữ vật giới để ngươi dự phòng, nhưng, chỉ có thể giả chết, hơn nữa thời gian cũng không nhiều, quyển bí thư trong hộp, khẩu quyết là: vận mệnh chi thần!

Về phần vị tiểu cô nương kia cho ta cơ hội sửa chữa, ta có thể cho nàng một cơ hội đầu thai, chẳng qua, muốn ngươi hoàn thành nhiệm vụ đã! Về phần cái nhiệm vụ gì, đây là Thiên Cơ, không thể tiết lộ! Ngươi chỉ cần làm theo trái tim của ngươi là có thể! Không cần mắng chửi ta, ta đã ngủ say rồi, không nghe thấy gì đâu! Cho nên, cố lên đi!"

“Thần vận mệnh chó má, còn tưởng rằng là phim khoa học viễn tưởng! Hại ta xong còn không chịu trách nhiệm, hại Điệp nhi cùng ta không hay ho chút nào! Tức chết ta!!!"

Vân Hiểu Nguyệt rốt cục đã hiểu được nguyên nhân mình tới chỗ này, nắm hộp gỗ cùng phong thư, thống thống khoái khoái nắng thối đầu thần vận mệnh chó má kia!

Cái gì không cần chửi! Cho dù ngươi nghe không thấy, ta cũng muốn chửi!!

Thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt chửi đã mỏi miệng, cả người cũng mệt mỏi, cảm giác chính mình mắng đã đã miệng rồi mới ngồi phịch xuống đám mây thở hồng hộc!

Đột nhiên, Vân Hiểu Nguyệt thấy đám mây trước mắt dần dần biến mất, cúi đầu nhìn lại, má ơi! Đám mây mình đang ngồi đã biến đâu hết, mây mù giăng lúc nãy cũng bắt đầu không thấy, phía dưới chỉ là một mảnh tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy!

“Á á á, chết mất! Cứu mạng!"

Vân Hiểu Nguyệt miệng kêu to hét lớn, siết chặt vật gì đó trong tay, luống cuống khua khoắng tay chân, trong chớp mắt rơi thẳng xuống phía dưới, sau đó liền hôn mê!
Tác giả : Quân Tử Nhan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại