Tuyệt Sắc Yêu Phi
Quyển 1 - Chương 32: Sao lại đánh lén ta?
Yêu nghiệt? Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, khóe miệng đột nhiên tràn ra một ý cười nghịch ngợm, ôm sát thắt lưng của Vân Trần Viễn đột nhiên trở nên cứng ngắc, cười hì hì: “Đại ca, đỡ muội ngồi đi!"
Ánh mắt phức tạp của Vân Trần Viễn nhìn Vân Hiểu Nguyệt trong lòng, không nói được một lời, ôm Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng đặt vào chiếc ghế, quay đầu lại hơi hơi thi lễ: “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia!"
Tần Vũ tiểu tử cũng đến đây? Vân Hiểu Nguyệt nhìn người phía sau Vân Trần Viễn, cười tiếp đón: “Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Vương gia!"
“Trẫm hỏi các ngươi vừa mới làm cái gì?" Ánh mắt Tần Ngạo trở nên âm trầm, lạnh lùng hỏi.
Chậc chậc, không phải ghen tị chứ! Ta có mị lực như vậy sao? Có trời mới tin! Vân Hiểu Nguyệt rất không cho là đúng, hồi đáp: “Hoàng thượng, luật pháp Thanh Long quốc có quy định nào nói muội muội thiếu chút nữa ngã vật ra, ca ca không thể giúp đỡ ư?"
“Ngã ư?" Tần Ngạo sửng sốt, đột nhiên lo lắng đi lên, giữ lấy, dường như ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt, lo lắng hỏi: “Nàng không sao chứ!"
“Không sao, rất tốt!" Vân Hiểu Nguyệt không quen xoay người, tạo khoảng cách giữa hai người.
“Vậy, cũng không cần ôm lâu như vậy chứ!" Tần Ngạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nỉ non.
Ta ngất, thật đúng là ghen! Chậc, yêu nghiệt này động chân tình sao? Không thể nào!
Hoài nghi nhìn vẻ mặt của Tần Ngạo, lại không giống như đang làm bộ, Vân Hiểu Nguyệt pha chút bất đắc dĩ nói: “Huynh ấy là đại ca của ta, đại ca ruột thịt, được chưa? Hoàng thượng, người uống dấm chua có chút khó hiểu đó! Huynh muội chúng ta đã lâu không thấy, cho nhau thể hiện một chút cảm tình, cũng là chuyện thường tình đó!"
“Xì!" Tần Vũ một bên nghe nhịn không được nở nụ cười: “Hoàng huynh, quý phi nương nương nói cũng không sai, huynh đừng quá xúc động nha!"
“Là vi thần quá phận, bởi vì lo lắng mà quên cấm kị nam nữ, xin Hoàng thượng giáng tội!" Một bên, Vân Trần Viễn đột nhiên khom người, nhàn nhạt nói.
“Trần Viễn, Trẫm chính là nhất thời nói lỡ mà thôi, Trẫm biết ngươi hiểu rõ Điệp nhi nhất, được rồi, nếu Điệp nhi không có việc gì, cũng không dùng để ý nữa!" Tần Ngạo sửng sốt, trên mặt nổi lên màu đỏ khả nghi, dường như đang che giấu Vân Hiểu Nguyệt, ha ha cười!
“Nào nào, ba người huynh đệ chúng ta đã lâu không thấy, chúng ta cũng không muốn làm phiền Điệp quý phi nghỉ ngơi nữa, cùng nhau đến Ngự Thư Phòng trò chuyện đi! Lần này hồi kinh, Trần Viễn sẽ không về biên cương nữa, lúc nào cũng có thể đến thăm quý phi nương nương bồi dưỡng tình cảm huynh muội rồi, thế nào?" Tần Vũ cười nói.
Tiểu tử chết tiệt, lại nói lung tung!. Nhưng, đại ca tuấn tú như vậy, cũng muốn trông thấy nhiều nhiều, cảnh đẹp ý vui mà!
“Được, đại ca, huynh hãy đến thăm muội nhiều hơn, như thế, muội sẽ không buồn muốn chết nữa!" Giống như làm nũng, nở một nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt ngọt ngào nói.
“Trẫm không chuẩn!" Tần đứng ngạo nghễ phản đối.
“Phải không?" Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng dậy, trong mắt nhanh chóng chứa đầy mưu tính: “Nghe nói tất cả phi tần đều có cơ hội về thăm nhà hàng năm, Hoàng thượng, nhà của nô tì ngay tại Kinh thành, nô tì khẩn cầu Hoàng thượng cho phép nô tì về thăm nhà một tháng, được chứ? Hơn nữa Thái Hậu mẫu thân cũng đã nói, chỉ cần nô tì muốn về nhà, người sẽ cho nô tì một ý chỉ, được rồi, Hoàng thượng cùng đại ca đi ôn chuyện đi, nô tì đi tìm Thái Hậu mẫu thân thảo ý chỉ. Đại ca, lát nữa, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?" Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt níu hai tay của hắn, đứng lên đi đến bên người Vân Trần Viễn, mỉm cười nói.
“Điệp nhi!" Đôi mắt phượng của Tần Ngạo híp lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Trẫm chuẩn tấu! Nhưng, Trần Viễn là một nam tử, thường xuyên ra vào Hậu cung thì không ổn, như vậy đi, một tháng qua hai lần, thế nào?"
“Một tuần hai lần!" Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì xoay người, cò kè mặc cả.
“Một lần, không thể hơn!" Tần Ngạo liếc nhìn Vân Trần Viễn một cái, nói như trảm đinh chặt sắt.
“Điệp nhi, Hoàng thượng cũng là lo lắng cho muội thôi, nghe lời đi?" Vân Trần Viễn cười nhẹ, dịu dàng khuyên.
“Dạ! Đại ca, ngày mai gặp lại! Nô tì mệt mỏi, Hoàng thượng, Vương gia, đi thong thả!" Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt lệnh đuổi khách!
“Được rồi, Điệp nhi nghỉ ngơi đi, buổi tối Trẫm lại đến!" Tần Ngạo đứng dậy dịu dàng dặn dò một tiếng, đi đầu bước ra ngoài!
Vân Trần Viễn cười nhạt phất tay với Vân Hiểu Nguyệt, theo đuôi đi theo, chỉ có Tần Vũ, vươn ngón tay cái với Vân Hiểu Nguyệt, bày ra một nụ cười khâm phục, rồi mới đẩy cửa ra!
“Ai nha, không xong, quên hỏi đại ca rốt cuộc có cưới Huyên nhi hay không rồi, còn có cái gì mà ta thì không thể, là có ý gì? Quên đi, ngày mai thấy đại ca thì hỏi lại vậy!" Lắc lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt nằm ở trên ghế, bắt đầu giấc ngủ trưa!
Nếu huynh đệ gặp mặt nhau, tự nhiên sẽ không đến Sắc Điệp Cung ăn cơm tối, vì thế, Vân Hiểu Nguyệt ăn xong, pha trò cười đùa cùng Huyên nhi, lại đọc y thư một lát rồi đi ngủ!
Chính lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ bẫng, sau đó, hơi thở ấm áp lướt tới, Vân Hiểu Nguyệt biết, là Tần Ngạo đã trở lại!
“Điệp nhi, Điệp nhi?" Nhẹ nhàng hô vài tiếng, thấy Vân Hiểu Nguyệt không có phản ứng, hai tay ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt vào trong lòng, Tần Ngạo thở dài một hơi, cúi đầu thì thầm: “Điệp nhi, Trẫm biết, là lỗi của Trẫm, lúc trước không nên đối với nàng như vậy, là bởi vì Trẫm thật sự không biết đêm đó nàng đeo khăn che mặt là vì không thoải mái, còn tưởng rằng nàng giống những phi tần khác, cố ý tạo ra cái gì mới mẻ, muốn Trẫm nhớ kỹ! Sau này nàng bị thương, Trẫm không đi thăm, lại là Trẫm không đúng. Trong khoảng thời gian này, vì bù lại khuyết điểm của Trẫm, Trẫm hao hết tâm tư, chẳng lẽ Điệp nhi không cảm nhận được một chút gì sao? Hay là Điệp nhi vì mất trí nhớ, mà hoàn toàn quên mất tình cảm ngày trước đối với Trẫm rồi? Điệp nhi ơi là Điệp nhi, Trẫm phải làm như thế nào, mới khiến nàng một lần nữa tiếp nhận Trẫm đây? Hiện tại, trong bụng nàng đã có con của chúng ta, cho dù là vì nó, hãy tha thứ cho Trẫm, được không? Trẫm thật tâm thích nàng, đặt nàng đặt ở trong lòng, để chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?" Cúi đầu, dịu dàng khẽ hôn trên gương mặt Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo thâm tình nói.
Những lời đó của Tần Ngạo khiến Vân Hiểu Nguyệt mất hết cơn buồn ngủ, khiếp sợ không thôi, trong lúc nhất thời, không biết phải phản ứng như thế nào!
Hắn thích ta? Hắn thích ta? Trời ạ, chuyện này làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ???
Nhìn lông mi của Vân Hiểu Nguyệt khẽ run lên, trên mặt Tần Ngạo nổi lên nụ cười xấu xa, trong giây lát tìm đến bờ môi của Vân Hiểu Nguyệt, dịu dàng hôn.
“Ư!" Nụ hôn đột ngột này khiến Vân Hiểu Nguyệt mở lớn mắt, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, ai ngờ Tần Ngạo hai tay nắm chặt, kiềm chế Vân Hiểu Nguyệt vào trong ngực, bắt đầu cho một nụ hôn sâu.
Toàn thân bị kiềm chế khiến Vân Hiểu Nguyệt trong lòng nôn nao chết khiếp, lại không dám có động tác quá lớn, e sợ làm bị thương đứa con trong bụng, đành phải trừng mắt chằm chằm vào vẻ mặt say mê của yêu nghiệt thể hiện sự xem thường, phát tiết bất mãn!
Hơn thế, hắn quả là cao thủ thân kinh bách chiến, kỹ thuật rất tốt, theo động tác của hắn, Vân Hiểu Nguyệt có cảm giác cả người bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng không ổn!
Thật lâu sau, Tần Ngạo rời môi mình ra, vừa lòng nhìn gương mặt đỏ ửng của Vân Hiểu Nguyệt, ha hả nói: “Điệp nhi bảo bối quả là rất ngọt!"
“Người…" Vân Hiểu Nguyệt bực mình không thôi: “Tại sao lại đánh lén ta? Buông, buông ra ngay!"
“Đừng nhúc nhích!" Tần Ngạo cả người cứng đờ, dí sát vào môi của nàng, trầm khàn nói: “Còn lộn xộn, sẽ không chỉ là một nụ hôn đơn giản như vậy đâu!"
Ách? Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, đột nhiên cảm giác được có một thứ cứng rắn chạm vào đùi mình, nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, mặt đỏ như lửa đốt, lắp bắp nói: “Không được đánh lén nữa, ngủ đi!" Nói xong, nhắm chặt mắt lại, chôn mặt ở trong lòng hắn.
“Ha ha…" Tần Ngạo cười, xấu xa nói: “Trẫm biết Điệp nhi thân thể có bệnh nhẹ, chờ Điệp nhi khỏe, Trẫm nhất định sẽ trả nàng đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ một lần nữa!" Nói xong, vừa lòng nhắm hai mắt lại.
Yêu nghiệt, đại sắc quỷ! Ta không thèm cùng ngươi động phòng hoa chúc! Chờ thai nhi ổn định, ta sẽ chạy! Hạ quyết tâm, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng ngủ!
Ánh mắt phức tạp của Vân Trần Viễn nhìn Vân Hiểu Nguyệt trong lòng, không nói được một lời, ôm Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng đặt vào chiếc ghế, quay đầu lại hơi hơi thi lễ: “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia!"
Tần Vũ tiểu tử cũng đến đây? Vân Hiểu Nguyệt nhìn người phía sau Vân Trần Viễn, cười tiếp đón: “Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Vương gia!"
“Trẫm hỏi các ngươi vừa mới làm cái gì?" Ánh mắt Tần Ngạo trở nên âm trầm, lạnh lùng hỏi.
Chậc chậc, không phải ghen tị chứ! Ta có mị lực như vậy sao? Có trời mới tin! Vân Hiểu Nguyệt rất không cho là đúng, hồi đáp: “Hoàng thượng, luật pháp Thanh Long quốc có quy định nào nói muội muội thiếu chút nữa ngã vật ra, ca ca không thể giúp đỡ ư?"
“Ngã ư?" Tần Ngạo sửng sốt, đột nhiên lo lắng đi lên, giữ lấy, dường như ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt, lo lắng hỏi: “Nàng không sao chứ!"
“Không sao, rất tốt!" Vân Hiểu Nguyệt không quen xoay người, tạo khoảng cách giữa hai người.
“Vậy, cũng không cần ôm lâu như vậy chứ!" Tần Ngạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu nỉ non.
Ta ngất, thật đúng là ghen! Chậc, yêu nghiệt này động chân tình sao? Không thể nào!
Hoài nghi nhìn vẻ mặt của Tần Ngạo, lại không giống như đang làm bộ, Vân Hiểu Nguyệt pha chút bất đắc dĩ nói: “Huynh ấy là đại ca của ta, đại ca ruột thịt, được chưa? Hoàng thượng, người uống dấm chua có chút khó hiểu đó! Huynh muội chúng ta đã lâu không thấy, cho nhau thể hiện một chút cảm tình, cũng là chuyện thường tình đó!"
“Xì!" Tần Vũ một bên nghe nhịn không được nở nụ cười: “Hoàng huynh, quý phi nương nương nói cũng không sai, huynh đừng quá xúc động nha!"
“Là vi thần quá phận, bởi vì lo lắng mà quên cấm kị nam nữ, xin Hoàng thượng giáng tội!" Một bên, Vân Trần Viễn đột nhiên khom người, nhàn nhạt nói.
“Trần Viễn, Trẫm chính là nhất thời nói lỡ mà thôi, Trẫm biết ngươi hiểu rõ Điệp nhi nhất, được rồi, nếu Điệp nhi không có việc gì, cũng không dùng để ý nữa!" Tần Ngạo sửng sốt, trên mặt nổi lên màu đỏ khả nghi, dường như đang che giấu Vân Hiểu Nguyệt, ha ha cười!
“Nào nào, ba người huynh đệ chúng ta đã lâu không thấy, chúng ta cũng không muốn làm phiền Điệp quý phi nghỉ ngơi nữa, cùng nhau đến Ngự Thư Phòng trò chuyện đi! Lần này hồi kinh, Trần Viễn sẽ không về biên cương nữa, lúc nào cũng có thể đến thăm quý phi nương nương bồi dưỡng tình cảm huynh muội rồi, thế nào?" Tần Vũ cười nói.
Tiểu tử chết tiệt, lại nói lung tung!. Nhưng, đại ca tuấn tú như vậy, cũng muốn trông thấy nhiều nhiều, cảnh đẹp ý vui mà!
“Được, đại ca, huynh hãy đến thăm muội nhiều hơn, như thế, muội sẽ không buồn muốn chết nữa!" Giống như làm nũng, nở một nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt ngọt ngào nói.
“Trẫm không chuẩn!" Tần đứng ngạo nghễ phản đối.
“Phải không?" Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng dậy, trong mắt nhanh chóng chứa đầy mưu tính: “Nghe nói tất cả phi tần đều có cơ hội về thăm nhà hàng năm, Hoàng thượng, nhà của nô tì ngay tại Kinh thành, nô tì khẩn cầu Hoàng thượng cho phép nô tì về thăm nhà một tháng, được chứ? Hơn nữa Thái Hậu mẫu thân cũng đã nói, chỉ cần nô tì muốn về nhà, người sẽ cho nô tì một ý chỉ, được rồi, Hoàng thượng cùng đại ca đi ôn chuyện đi, nô tì đi tìm Thái Hậu mẫu thân thảo ý chỉ. Đại ca, lát nữa, chúng ta cùng nhau về nhà, được không?" Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt níu hai tay của hắn, đứng lên đi đến bên người Vân Trần Viễn, mỉm cười nói.
“Điệp nhi!" Đôi mắt phượng của Tần Ngạo híp lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Trẫm chuẩn tấu! Nhưng, Trần Viễn là một nam tử, thường xuyên ra vào Hậu cung thì không ổn, như vậy đi, một tháng qua hai lần, thế nào?"
“Một tuần hai lần!" Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì xoay người, cò kè mặc cả.
“Một lần, không thể hơn!" Tần Ngạo liếc nhìn Vân Trần Viễn một cái, nói như trảm đinh chặt sắt.
“Điệp nhi, Hoàng thượng cũng là lo lắng cho muội thôi, nghe lời đi?" Vân Trần Viễn cười nhẹ, dịu dàng khuyên.
“Dạ! Đại ca, ngày mai gặp lại! Nô tì mệt mỏi, Hoàng thượng, Vương gia, đi thong thả!" Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt lệnh đuổi khách!
“Được rồi, Điệp nhi nghỉ ngơi đi, buổi tối Trẫm lại đến!" Tần Ngạo đứng dậy dịu dàng dặn dò một tiếng, đi đầu bước ra ngoài!
Vân Trần Viễn cười nhạt phất tay với Vân Hiểu Nguyệt, theo đuôi đi theo, chỉ có Tần Vũ, vươn ngón tay cái với Vân Hiểu Nguyệt, bày ra một nụ cười khâm phục, rồi mới đẩy cửa ra!
“Ai nha, không xong, quên hỏi đại ca rốt cuộc có cưới Huyên nhi hay không rồi, còn có cái gì mà ta thì không thể, là có ý gì? Quên đi, ngày mai thấy đại ca thì hỏi lại vậy!" Lắc lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt nằm ở trên ghế, bắt đầu giấc ngủ trưa!
Nếu huynh đệ gặp mặt nhau, tự nhiên sẽ không đến Sắc Điệp Cung ăn cơm tối, vì thế, Vân Hiểu Nguyệt ăn xong, pha trò cười đùa cùng Huyên nhi, lại đọc y thư một lát rồi đi ngủ!
Chính lúc đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ bẫng, sau đó, hơi thở ấm áp lướt tới, Vân Hiểu Nguyệt biết, là Tần Ngạo đã trở lại!
“Điệp nhi, Điệp nhi?" Nhẹ nhàng hô vài tiếng, thấy Vân Hiểu Nguyệt không có phản ứng, hai tay ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt vào trong lòng, Tần Ngạo thở dài một hơi, cúi đầu thì thầm: “Điệp nhi, Trẫm biết, là lỗi của Trẫm, lúc trước không nên đối với nàng như vậy, là bởi vì Trẫm thật sự không biết đêm đó nàng đeo khăn che mặt là vì không thoải mái, còn tưởng rằng nàng giống những phi tần khác, cố ý tạo ra cái gì mới mẻ, muốn Trẫm nhớ kỹ! Sau này nàng bị thương, Trẫm không đi thăm, lại là Trẫm không đúng. Trong khoảng thời gian này, vì bù lại khuyết điểm của Trẫm, Trẫm hao hết tâm tư, chẳng lẽ Điệp nhi không cảm nhận được một chút gì sao? Hay là Điệp nhi vì mất trí nhớ, mà hoàn toàn quên mất tình cảm ngày trước đối với Trẫm rồi? Điệp nhi ơi là Điệp nhi, Trẫm phải làm như thế nào, mới khiến nàng một lần nữa tiếp nhận Trẫm đây? Hiện tại, trong bụng nàng đã có con của chúng ta, cho dù là vì nó, hãy tha thứ cho Trẫm, được không? Trẫm thật tâm thích nàng, đặt nàng đặt ở trong lòng, để chúng ta bắt đầu một lần nữa, được không?" Cúi đầu, dịu dàng khẽ hôn trên gương mặt Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo thâm tình nói.
Những lời đó của Tần Ngạo khiến Vân Hiểu Nguyệt mất hết cơn buồn ngủ, khiếp sợ không thôi, trong lúc nhất thời, không biết phải phản ứng như thế nào!
Hắn thích ta? Hắn thích ta? Trời ạ, chuyện này làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ???
Nhìn lông mi của Vân Hiểu Nguyệt khẽ run lên, trên mặt Tần Ngạo nổi lên nụ cười xấu xa, trong giây lát tìm đến bờ môi của Vân Hiểu Nguyệt, dịu dàng hôn.
“Ư!" Nụ hôn đột ngột này khiến Vân Hiểu Nguyệt mở lớn mắt, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, ai ngờ Tần Ngạo hai tay nắm chặt, kiềm chế Vân Hiểu Nguyệt vào trong ngực, bắt đầu cho một nụ hôn sâu.
Toàn thân bị kiềm chế khiến Vân Hiểu Nguyệt trong lòng nôn nao chết khiếp, lại không dám có động tác quá lớn, e sợ làm bị thương đứa con trong bụng, đành phải trừng mắt chằm chằm vào vẻ mặt say mê của yêu nghiệt thể hiện sự xem thường, phát tiết bất mãn!
Hơn thế, hắn quả là cao thủ thân kinh bách chiến, kỹ thuật rất tốt, theo động tác của hắn, Vân Hiểu Nguyệt có cảm giác cả người bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng không ổn!
Thật lâu sau, Tần Ngạo rời môi mình ra, vừa lòng nhìn gương mặt đỏ ửng của Vân Hiểu Nguyệt, ha hả nói: “Điệp nhi bảo bối quả là rất ngọt!"
“Người…" Vân Hiểu Nguyệt bực mình không thôi: “Tại sao lại đánh lén ta? Buông, buông ra ngay!"
“Đừng nhúc nhích!" Tần Ngạo cả người cứng đờ, dí sát vào môi của nàng, trầm khàn nói: “Còn lộn xộn, sẽ không chỉ là một nụ hôn đơn giản như vậy đâu!"
Ách? Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, đột nhiên cảm giác được có một thứ cứng rắn chạm vào đùi mình, nhất thời hiểu được ý tứ của hắn, mặt đỏ như lửa đốt, lắp bắp nói: “Không được đánh lén nữa, ngủ đi!" Nói xong, nhắm chặt mắt lại, chôn mặt ở trong lòng hắn.
“Ha ha…" Tần Ngạo cười, xấu xa nói: “Trẫm biết Điệp nhi thân thể có bệnh nhẹ, chờ Điệp nhi khỏe, Trẫm nhất định sẽ trả nàng đêm động phòng hoa chúc hoàn mỹ một lần nữa!" Nói xong, vừa lòng nhắm hai mắt lại.
Yêu nghiệt, đại sắc quỷ! Ta không thèm cùng ngươi động phòng hoa chúc! Chờ thai nhi ổn định, ta sẽ chạy! Hạ quyết tâm, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng ngủ!
Tác giả :
Quân Tử Nhan