Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 48: Ngõ nhỏ Lão Hạnh, người thần bí (6)
“Hà Linh!"
Lộ Phi Dương nôn nóng kêu một tiếng, nhưng lại nghe thấy tiếng vang đóng cửa, động tác đang bới cơm dừng lại một chút, sau đó dứt khoát đuổi theo.
Đoàn Cẩm Sơ vốn đã cầm đũa lên, nhưng đối mặt với cảnh này nhất thời có hơi sợ hãi, cái người mà nàng nên kêu là “Sư tỷ" Hà Linh cô nương dường như là tức giận, là do nàng làm sai cái gì sao?
“Cẩm nhi, chúng ta dùng bữa trước, muội uống thêm chút canh đi." Tiêu Nhược Vân không có ảnh hưởng gì về chuyện của Hà Linh, nhẹ nhàng cười múc một chén canh nhỏ để đến trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt tràn đầy cưng chìu cùng dịu dàng.
“Đại sư huynh, sư tỷ, tỷ ấy. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được hỏi, rồi lại đột nhiên ngừng lại lời nói, nàng không muốn xen quá nhiều vào chuyện không liên quan đến mình, tranh thủ ăn xong, sau đó sẽ lánh người đi, nghĩ như vậy, nàng cúi đầu ăn canh với ăn cơm, không nhìn đến Tiêu Nhược Vân nữa.
Nghe vậy, trên mặt của Tiêu Nhược Vân hiện lên vẻ lúng túng, nóng lòng lên tiếng giải thích: “Cẩm nhi, trong lòng ta chỉ thích muội, chuyện đó muội cũng biết mà, còn Hà Linh nàng. . . . . ."
“Tỷ ấy thích huynh." Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, cắt đứt lời nói của Tiêu Nhược Vân, trong lòng lập tức sáng tỏ, lại nhìn thấy biểu tình cam chịu của Tiêu Nhược Vân, không nhịn được cười một tiếng, sau đó chuyển con mắt nhìn phía ngoài cửa, “Nhị sư huynh thích sư tỷ, phải không?"
“Ừ." Tiêu Nhược Vân nhẹ gật đầu, cầm đũa lên gắp một món ăn ăn, rồi nhìn Đoàn Cẩm Sơ, trong giọng nói rất khẳng định: “Cẩm nhi, ta đối với muội là thật tâm, còn đối với Hà Linh chẳng qua chỉ là tình huynh muội, muội phải tin tưởng ta!"
“A." Đoàn Cẩm Sơ cau mày, tại sao chuyện này lại càng ngày càng phức tạp? Ngay cả chuyện tình cảm cũng kéo vào rồi, nàng có thể toàn thân mà trở lui sao?
Suy tư một chút, Đoàn Cẩm Sơ gia tăng tốc độ ăn cơm, Tiêu Nhược Vân nhìn thấy thế, vội nói: “Cẩm nhi, muội ăn chậm một chút."
“Ta muốn trở lại hoàng cung nhanh một chút, nếu lại lỡ canh giờ thì phiền toái!" Đoàn Cẩm Sơ nói một câu không rõ, chân mày nhíu thật chặt.
Cuối cùng, bụng cũng đã lấp đầy, Đoàn Cẩm Sơ đem bát đũa để xuống, đứng dậy, mới vừa muốn mở miệng nói lời từ biệt, cửa lại ‘chi’ một tiếng mở ra, Lộ Phi Dương cùng Hà Linh đi vào.
“Sư đệ, sư muội, mau mau ăn cơm, nếu không thức ăn sẽ lạnh." Tiêu Nhược Vân hé miệng nở nụ cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chào hỏi hai người nói.
“Được." Lộ Phi Dương gật đầu một cái, sau đó nhìn Đoàn Cẩm Sơ, “Tiểu sư muội đã ăn xong rồi sao?"
“Ha ha, đúng vậy a, ta muốn đi nhanh một chút, các ngươi bảo trọng!" Đoàn Cẩm Sơ nhếch miệng cười một tiếng, nhân cơ hội nói.
Vẻ mặt Hà Linh cực kỳ không được tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, khẽ cắn cánh môi, chưa từng nói.
Lộ Phi Dương nói tiếp: “Vậy được, chính sự quan trọng, chúng ta cũng không giữ muội lại nữa, tiểu sư muội, muội phải cẩn thận, nếu có cơ hội hành thích, trước hết hãy nghĩ biện pháp đưa tin cho chúng ta, chúng ta sẽ vào hoàng cung tiếp ứng muội, không được tự tiện hành động, nhớ kỹ chưa?"
“Ừ, được. Ta nhớ rồi." Đoàn Cẩm Sơ có chút cứng ngắt, lại là ám sát hoàng đế. . . . . . Thì ra đây chính là nguyên nhân nàng phẫn nam trang làm thái giám a!
Tiêu Nhược Vân cũng đứng lên, “Cẩm nhi, ta tiễn muội ra ngoài."
“Ừ." Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, sau đó giống như là chạy trốn mở cửa ra, vừa đi vừa chạy ra ngoài.
Hà Linh đờ đẫn mấy giây, sau đó đi theo sau lưng Tiêu Nhược Vân ra ngoài, khẽ gọi một tiếng, “Sư muội!"
Bước chân Đoàn Cẩm Sơ hơi chậm lại, sau đó quay đầu, Hà Linh nhàn nhạt cười một tiếng, “Sư muội, muội bảo trọng."
“Được." Đoàn Cẩm Sơ nở nụ cười, rồi lại thấy Lộ Phi Dương cũng theo ra ngoài, hướng ba người phất tay một cái, “Đại sư huynh, nhị sư huynh, sư tỷ, gặp lại!" Dứt lời, lấy then cửa của đại môn xuống, một chân bước ra ——
“Cẩm nhi!"
Tiêu Nhược Vân gấp gáp đi tới, giữ chặt tay của Đoàn Cẩm Sơ, lưu luyến nhìn nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Đáp ứng ta, nhất định phải bình an, ta sẽ chờ thư của muội."
“Sư huynh, ta. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ không nói gì, nhấp nhẹ môi, ngừng một lúc lâu, mới gật đầu một cái, nhắm mắt đáp ứng nói: “Ta nhỡ kỹ."
“Ừ." Tiêu Nhược Vân nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêng đầu, nhìn về phía Lộ Phi Dương và Hà Linh đang cô đơn, Đoàn Cẩm Sơ nhấp nhấp môi, lại không biết nên nói cái gì nữa, vì vậy, dứt khoát bước ra khỏi đại môn, cũng không quay đầu lại nhìn họ, bước nhanh rời đi.
Sau lưng, hai tiếng ‘chi chi’ vang lên, đại môn chậm rãi đóng lại.
Lộ Phi Dương nôn nóng kêu một tiếng, nhưng lại nghe thấy tiếng vang đóng cửa, động tác đang bới cơm dừng lại một chút, sau đó dứt khoát đuổi theo.
Đoàn Cẩm Sơ vốn đã cầm đũa lên, nhưng đối mặt với cảnh này nhất thời có hơi sợ hãi, cái người mà nàng nên kêu là “Sư tỷ" Hà Linh cô nương dường như là tức giận, là do nàng làm sai cái gì sao?
“Cẩm nhi, chúng ta dùng bữa trước, muội uống thêm chút canh đi." Tiêu Nhược Vân không có ảnh hưởng gì về chuyện của Hà Linh, nhẹ nhàng cười múc một chén canh nhỏ để đến trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt tràn đầy cưng chìu cùng dịu dàng.
“Đại sư huynh, sư tỷ, tỷ ấy. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được hỏi, rồi lại đột nhiên ngừng lại lời nói, nàng không muốn xen quá nhiều vào chuyện không liên quan đến mình, tranh thủ ăn xong, sau đó sẽ lánh người đi, nghĩ như vậy, nàng cúi đầu ăn canh với ăn cơm, không nhìn đến Tiêu Nhược Vân nữa.
Nghe vậy, trên mặt của Tiêu Nhược Vân hiện lên vẻ lúng túng, nóng lòng lên tiếng giải thích: “Cẩm nhi, trong lòng ta chỉ thích muội, chuyện đó muội cũng biết mà, còn Hà Linh nàng. . . . . ."
“Tỷ ấy thích huynh." Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, cắt đứt lời nói của Tiêu Nhược Vân, trong lòng lập tức sáng tỏ, lại nhìn thấy biểu tình cam chịu của Tiêu Nhược Vân, không nhịn được cười một tiếng, sau đó chuyển con mắt nhìn phía ngoài cửa, “Nhị sư huynh thích sư tỷ, phải không?"
“Ừ." Tiêu Nhược Vân nhẹ gật đầu, cầm đũa lên gắp một món ăn ăn, rồi nhìn Đoàn Cẩm Sơ, trong giọng nói rất khẳng định: “Cẩm nhi, ta đối với muội là thật tâm, còn đối với Hà Linh chẳng qua chỉ là tình huynh muội, muội phải tin tưởng ta!"
“A." Đoàn Cẩm Sơ cau mày, tại sao chuyện này lại càng ngày càng phức tạp? Ngay cả chuyện tình cảm cũng kéo vào rồi, nàng có thể toàn thân mà trở lui sao?
Suy tư một chút, Đoàn Cẩm Sơ gia tăng tốc độ ăn cơm, Tiêu Nhược Vân nhìn thấy thế, vội nói: “Cẩm nhi, muội ăn chậm một chút."
“Ta muốn trở lại hoàng cung nhanh một chút, nếu lại lỡ canh giờ thì phiền toái!" Đoàn Cẩm Sơ nói một câu không rõ, chân mày nhíu thật chặt.
Cuối cùng, bụng cũng đã lấp đầy, Đoàn Cẩm Sơ đem bát đũa để xuống, đứng dậy, mới vừa muốn mở miệng nói lời từ biệt, cửa lại ‘chi’ một tiếng mở ra, Lộ Phi Dương cùng Hà Linh đi vào.
“Sư đệ, sư muội, mau mau ăn cơm, nếu không thức ăn sẽ lạnh." Tiêu Nhược Vân hé miệng nở nụ cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chào hỏi hai người nói.
“Được." Lộ Phi Dương gật đầu một cái, sau đó nhìn Đoàn Cẩm Sơ, “Tiểu sư muội đã ăn xong rồi sao?"
“Ha ha, đúng vậy a, ta muốn đi nhanh một chút, các ngươi bảo trọng!" Đoàn Cẩm Sơ nhếch miệng cười một tiếng, nhân cơ hội nói.
Vẻ mặt Hà Linh cực kỳ không được tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, khẽ cắn cánh môi, chưa từng nói.
Lộ Phi Dương nói tiếp: “Vậy được, chính sự quan trọng, chúng ta cũng không giữ muội lại nữa, tiểu sư muội, muội phải cẩn thận, nếu có cơ hội hành thích, trước hết hãy nghĩ biện pháp đưa tin cho chúng ta, chúng ta sẽ vào hoàng cung tiếp ứng muội, không được tự tiện hành động, nhớ kỹ chưa?"
“Ừ, được. Ta nhớ rồi." Đoàn Cẩm Sơ có chút cứng ngắt, lại là ám sát hoàng đế. . . . . . Thì ra đây chính là nguyên nhân nàng phẫn nam trang làm thái giám a!
Tiêu Nhược Vân cũng đứng lên, “Cẩm nhi, ta tiễn muội ra ngoài."
“Ừ." Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, sau đó giống như là chạy trốn mở cửa ra, vừa đi vừa chạy ra ngoài.
Hà Linh đờ đẫn mấy giây, sau đó đi theo sau lưng Tiêu Nhược Vân ra ngoài, khẽ gọi một tiếng, “Sư muội!"
Bước chân Đoàn Cẩm Sơ hơi chậm lại, sau đó quay đầu, Hà Linh nhàn nhạt cười một tiếng, “Sư muội, muội bảo trọng."
“Được." Đoàn Cẩm Sơ nở nụ cười, rồi lại thấy Lộ Phi Dương cũng theo ra ngoài, hướng ba người phất tay một cái, “Đại sư huynh, nhị sư huynh, sư tỷ, gặp lại!" Dứt lời, lấy then cửa của đại môn xuống, một chân bước ra ——
“Cẩm nhi!"
Tiêu Nhược Vân gấp gáp đi tới, giữ chặt tay của Đoàn Cẩm Sơ, lưu luyến nhìn nàng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Đáp ứng ta, nhất định phải bình an, ta sẽ chờ thư của muội."
“Sư huynh, ta. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ không nói gì, nhấp nhẹ môi, ngừng một lúc lâu, mới gật đầu một cái, nhắm mắt đáp ứng nói: “Ta nhỡ kỹ."
“Ừ." Tiêu Nhược Vân nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêng đầu, nhìn về phía Lộ Phi Dương và Hà Linh đang cô đơn, Đoàn Cẩm Sơ nhấp nhấp môi, lại không biết nên nói cái gì nữa, vì vậy, dứt khoát bước ra khỏi đại môn, cũng không quay đầu lại nhìn họ, bước nhanh rời đi.
Sau lưng, hai tiếng ‘chi chi’ vang lên, đại môn chậm rãi đóng lại.
Tác giả :
Sở Thanh