Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 46: Ngõ nhỏ Lão Hạnh, người thần bí (4)
Tiêu Nhược Vân sải bước tới gần, hai tay vịn trên bả vai của Đoàn Cẩm Sơ, cúi đầu, nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt tràn đầy nóng bỏng và nhớ nhung, thì thào nói nhỏ, “Cẩm Nhi, ta rất nhớ muội. . . . . . Thật sự rất nhớ rất nhớ. . . . . ."
“Sư. . . . . . Sư huynh, ta. . . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc đẩy Tiêu Nhược Vân ra, sau một khắc, hắn lại ôm nàng vào trong lòng, hàm dưới đặt lên đầu vai của nàng, ôm nàng vô cùng chặt, “Cẩm Nhi, mấy ngày nay ngươi có khổ không? Ngươi cùng những thái giám kia ngày ngày xen lẫn cùng một chỗ, cảm thấy quen thuộc không?"
“Sư huynh, ta, ta còn tốt, huynh. . . . . . Huynh không nên như vậy!" Cả mặt của Đoàn Cẩm Sơ ửng đỏ, vừa nói không mạch lạc, vừa đẩy Tiêu Nhược Vân ra, mập mờ như vậy, nàng không có chơi nổi a!
“Cẩm Nhi!" Tiêu Nhược Vân ngẩn người, cau mày lui ra, không hiểu nhìn Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt có không thể tin, “Cẩm nhi, muội, muội không thích ta sao?"
“Không phải!" Đoàn Cẩm Sơ lập tức phủ nhận, nói một câu, rồi lại lập tức lắc đầu, vội vàng nói: “Sư huynh, ta, ta cũng không biết, hiện tại. . . . . . Hiện tại trước mặt có đại sự, ta không có tâm tình suy nghĩ chuyện tình trường của nam nữ, huynh, huynh cũng không cần xử trí theo cảm tính. . . . . . ."
Nghe vậy, Tiêu Nhược Vân thở phào một hơi, mày cũng giãn ra, trên gương mặt anh tuấn lại hiện ra nụ cười, cầm lấy tay của Đoàn Cẩm Sơ để trước ngực của mình, nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt thâm tình vô hạn, “Cẩm nhi, muội yên tâm, ta sẽ không để tư tình ảnh hưởng đến chính sự, nói cho ta biết, muội ở trong hoàng cung đã dò được cái gì? Có cơ hội đến gần hoàng đế không?"
“Này. . . . . ." Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Nhược Vân như vậy, nghe lời nói ân cần nhu tình của hắn như thế, Đoàn Cẩm Sơ lại nhất thời không đành lòng rút tay về lần nữa, nhưng, nhưng cũng không được tự nhiên mà nghiêng nghiêng mặt, nhẹ giọng nói qua loa: “Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, hoàng thượng cũng không dễ dàng thấy được, hơn nữa, bên cạnh người hoàng thượng có vô số đại nội cao thủ, võ công đều là hạng nhất, rất khó đến gần."
“Ừ, cái này là chắc chắn rồi, cho nên Cẩm nhi, muội nhất định phải bảo vệ tốt chính mình đầu tiên, không thể để cho mình bị bại lộ, càng không thể để cho mình bị một chút xíu thương tích, hiểu không?" Vẻ mặt Tiêu Nhược Vân nghiêm túc, trịnh trọng dặn dò.
“A, được, ta nhớ kỹ rồi." Đoàn Cẩm Sơ cười gượng, gật đầu lên tiếng.
“Cẩm nhi!" Tiêu Nhược Vân giơ tay lên, khẽ xoa gò má của Đoàn Cẩm Sơ, trong giọng nói đều là đau lòng, “Muội thật là gầy, đồ ăn của thái giám rất kém cỏi sao? Nếu như thế, làm sao có thể ăn được?"
“Không sao, một ít khổ như thế ta còn chịu được, sư huynh, ta muốn đi về cung sớm một chút, không thể trì hoãn nữa." Đoàn Cẩm Sơ cười, không chút dấu vết rút tay về.
Tiêu Nhược Vân nhìn nàng một lát nữa, mới nhẹ nhàng gật đầu, “Vậy chúng ta mau mau đi dùng bữa thôi."
“Được." Đoàn Cẩm Sơ cười vui vẻ, đi tới trước cửa, cầm lấy then cửa, một chân đã bước ra ngoài, lại chợt nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh, không phải huynh nói là có đồ đưa cho ta sao?" Bạc! Ông trời phù hộ, hi vọng hắn cho nàng một số tiền lớn a! Như vậy, nàng liền mang tiền mướn một chiếc xe ngựa, vội vàng rời khỏi kinh thành, đi càng xa càng tốt, cách xa người của Thiên Anh hội, cách xa những chuyện sai lầm có thể làm toi mạng a!
Nhưng, Tiêu Nhược Vân lại cười sáng lạn, “Không có đồ đưa cho muội, là vì né tránh Hà Linh, ta muốn cùng muội ở riêng một chút."
“Cạc cạc*, ông trời ơi!" Trước mắt Đoàn Cẩm Sơ là một mảng đen tối, nàng mới vừa van xin nguyện vọng a. . . . . . Không chịu nổi đả kích này, đột nhiên ở dưới chân lảo đảo một cái, thân thể liền ngã về phía trước, Tiêu Nhược Vân vội vàng đỡ nàng, ân cần nói: “Cẩm nhi, muội làm sao vậy? Là thân thể không thoải mái sao?"
“Sư. . . . . . Sư huynh, ta. . . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc đẩy Tiêu Nhược Vân ra, sau một khắc, hắn lại ôm nàng vào trong lòng, hàm dưới đặt lên đầu vai của nàng, ôm nàng vô cùng chặt, “Cẩm Nhi, mấy ngày nay ngươi có khổ không? Ngươi cùng những thái giám kia ngày ngày xen lẫn cùng một chỗ, cảm thấy quen thuộc không?"
“Sư huynh, ta, ta còn tốt, huynh. . . . . . Huynh không nên như vậy!" Cả mặt của Đoàn Cẩm Sơ ửng đỏ, vừa nói không mạch lạc, vừa đẩy Tiêu Nhược Vân ra, mập mờ như vậy, nàng không có chơi nổi a!
“Cẩm Nhi!" Tiêu Nhược Vân ngẩn người, cau mày lui ra, không hiểu nhìn Đoàn Cẩm Sơ, trong mắt có không thể tin, “Cẩm nhi, muội, muội không thích ta sao?"
“Không phải!" Đoàn Cẩm Sơ lập tức phủ nhận, nói một câu, rồi lại lập tức lắc đầu, vội vàng nói: “Sư huynh, ta, ta cũng không biết, hiện tại. . . . . . Hiện tại trước mặt có đại sự, ta không có tâm tình suy nghĩ chuyện tình trường của nam nữ, huynh, huynh cũng không cần xử trí theo cảm tính. . . . . . ."
Nghe vậy, Tiêu Nhược Vân thở phào một hơi, mày cũng giãn ra, trên gương mặt anh tuấn lại hiện ra nụ cười, cầm lấy tay của Đoàn Cẩm Sơ để trước ngực của mình, nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt thâm tình vô hạn, “Cẩm nhi, muội yên tâm, ta sẽ không để tư tình ảnh hưởng đến chính sự, nói cho ta biết, muội ở trong hoàng cung đã dò được cái gì? Có cơ hội đến gần hoàng đế không?"
“Này. . . . . ." Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Nhược Vân như vậy, nghe lời nói ân cần nhu tình của hắn như thế, Đoàn Cẩm Sơ lại nhất thời không đành lòng rút tay về lần nữa, nhưng, nhưng cũng không được tự nhiên mà nghiêng nghiêng mặt, nhẹ giọng nói qua loa: “Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, hoàng thượng cũng không dễ dàng thấy được, hơn nữa, bên cạnh người hoàng thượng có vô số đại nội cao thủ, võ công đều là hạng nhất, rất khó đến gần."
“Ừ, cái này là chắc chắn rồi, cho nên Cẩm nhi, muội nhất định phải bảo vệ tốt chính mình đầu tiên, không thể để cho mình bị bại lộ, càng không thể để cho mình bị một chút xíu thương tích, hiểu không?" Vẻ mặt Tiêu Nhược Vân nghiêm túc, trịnh trọng dặn dò.
“A, được, ta nhớ kỹ rồi." Đoàn Cẩm Sơ cười gượng, gật đầu lên tiếng.
“Cẩm nhi!" Tiêu Nhược Vân giơ tay lên, khẽ xoa gò má của Đoàn Cẩm Sơ, trong giọng nói đều là đau lòng, “Muội thật là gầy, đồ ăn của thái giám rất kém cỏi sao? Nếu như thế, làm sao có thể ăn được?"
“Không sao, một ít khổ như thế ta còn chịu được, sư huynh, ta muốn đi về cung sớm một chút, không thể trì hoãn nữa." Đoàn Cẩm Sơ cười, không chút dấu vết rút tay về.
Tiêu Nhược Vân nhìn nàng một lát nữa, mới nhẹ nhàng gật đầu, “Vậy chúng ta mau mau đi dùng bữa thôi."
“Được." Đoàn Cẩm Sơ cười vui vẻ, đi tới trước cửa, cầm lấy then cửa, một chân đã bước ra ngoài, lại chợt nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh, không phải huynh nói là có đồ đưa cho ta sao?" Bạc! Ông trời phù hộ, hi vọng hắn cho nàng một số tiền lớn a! Như vậy, nàng liền mang tiền mướn một chiếc xe ngựa, vội vàng rời khỏi kinh thành, đi càng xa càng tốt, cách xa người của Thiên Anh hội, cách xa những chuyện sai lầm có thể làm toi mạng a!
Nhưng, Tiêu Nhược Vân lại cười sáng lạn, “Không có đồ đưa cho muội, là vì né tránh Hà Linh, ta muốn cùng muội ở riêng một chút."
“Cạc cạc*, ông trời ơi!" Trước mắt Đoàn Cẩm Sơ là một mảng đen tối, nàng mới vừa van xin nguyện vọng a. . . . . . Không chịu nổi đả kích này, đột nhiên ở dưới chân lảo đảo một cái, thân thể liền ngã về phía trước, Tiêu Nhược Vân vội vàng đỡ nàng, ân cần nói: “Cẩm nhi, muội làm sao vậy? Là thân thể không thoải mái sao?"
Tác giả :
Sở Thanh