Tuyệt Sắc Tai Tinh
Chương 2
Thái tử tức giận đến giậm chân, Lục hoàng tử cũng xanh mặt, hoàng hậu lại càng phẫn nộ. Diệp Thanh Y đứng trong cung điện rường cột chạm trổ. Nơi này từng ngọn cây cọng cỏ đều được tỉ mỉ bày trí đặc biệt dành cho thái tử mà y lại không phải là thái tử.
Ngày trước chỉ sợ có rất nhiều người còn không biết đến y là Nhị hoàng tử, không biết y tên là cái gì. Nhưng từ hôm nay trở đi, mọi người điều biết đến Diệp Thanh Y – vị Nhị hoàng tử không có gì đặc biệt này.
" Diệp Thanh Y, thể diện cũng thật tốt. Còn ngang nhiên kêu phụ vương ban thái tử điện cho ngươi, ngươi để thái tử vào mắt sao? Cung điện của ngươi bất quá bị phá tính là cái gì, còn cầu xin phụ vương lấy thái tử điện?" Lục hoàng tử rốt cuộc nói thẳng nghĩ muốn làm khó dễ y.
Diệp Thanh Y không nhìn đến hắn, đại sảnh trong cung bày đầy lễ vật. Ý chỉ của hoàng thượng tựa như muốn thông cáo thiên hạ tình thế thay đổi, còn có đồn đãi thái tử cũng sẽ bị phế đi. Người kế tiếp đương nhiệm dĩ nhiên là Diệp Thanh Y, cho nên nịnh thần liền lập tức xoay chuyển quay sang xu nịnh đem đến đầy lễ vật chất đầy cả sảnh.
Lễ vật liên tục được đưa đến, mỹ nữ tốt nhất cũng đều được bố trí trong cung để Diệp Thanh Y ngoạn.
" Thể diện của ta xác thực cũng không tồi "
Diệp Thanh Y diện vô biểu tình nói, một câu lãnh đạm như khiêu khích càng khiến Lục hoàng tử giận đến xanh mặt.
Diệp Thanh Y đóng lại hộp lễ vật, bên trong là ngọc thạch tốt nhất, trong suốt sáng trong dường như ánh sáng có thể xuyên qua nó. Diệp Thanh Y nhìn ngọc thạch, trên mặt không lộ hỉ nộ, thái tử đoạt lấy nó ném ra ngoài:" Đừng mộng tưởng phụ vương sủng ngươi. Ta sớm hay muộn cũng sẽ bắt được nhược điểm của ngươi, kêu phụ vương lưu đày ngươi"
Hoàng hậu giọng điệu âm trầm:" Ngươi đừng nghĩ muốn đấu lại ba người chúng ta, Thanh Y"
Diệp Thanh Y nhàn nhạt nhìn vào vô định, lập tức chuyển hướng đến ba người. Y cúi đầu, thanh âm đầy nhã nhặn van lên trong cung điện rộng lớn, ngữ khí mang theo vài phần khiêm tốn cùng sợ hãi.
" Mẫu hậu, ta biết ta không người chống đỡ, mẫu nghi thiên hạ lại là người, mẫu thân của ta cũng chính là mẫu hậu, ta chính là con của người. Thân sinh mẫu thân của ta thân phận thấp kém, có thể may mắn làm hoàng tử, ta đã rất khoái hoạt rồi. Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng thái tử đối nghịch cái gì, ta ở tại thái tử điện cũng vì cung điện của ta bị phá hư, phụ vương là một lòng muốn bồi thường cho ta. Nhưng ta cũng đã nói qua, ta làm thế nào có thể ở tại thái tử cung. Nơi này phải để người sau này lên ngôi hoàng đế ở, chỉ sợ ta ở đây nhất định sẽ phát bệnh"
Lục hoàng tử nghe y nói dễ nghe như thế, sắc mắt mới hơi dịu xuống.
" Nhưng ý chỉ của phụ vương ta không cách nào không nghe, cho nên…."
Thái tử đã thiếu kiên nhẫn:" Cho nên như thế nào?"
" Cho nên ta đành danh thì ở đây, nhưng tuyệt sẽ không dám bước vào. Ta sẽ đến trụ ở biệt quán xa nơi này, coi như đây là kính ý ta đối với thái tử. Về phần lễ vật, ta cũng sẽ đưa cho thái tử cùng mẫu hậu như bày tỏ thành ý của mình"
" Ngươi hài tử này cũng thật biết nặng nhẹ. Nơi này một viên gạch một miếng ngói cũng đều là do ta đích thân bố trí vì thái tử, mệnh thường đương nhiên không thể trụ tại nơi này" Hoàng hậu rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười " Cũng tốt, ngươi ở biệt quán xa nơi này, về phần lễ vật, ta cũng không phải loại người tham lam…."
" Đây là ta kính biếu cho mẫu hậu cùng thái tử. Tâm ý của ta xin mẫu hậu hãy nhận lấy"
" Ngươi cũng thật có hiếu tâm. Hảo, ta gọi người đem đến tẩm cung. Thanh Y, nhìn không ra ngươi biết chuyện như vậy, mẫu hậu sẽ không bạc đãi ngươi"
" Đa tạ mẫu hậu"
Diệp Thanh Y cung kính chắp tay thi lễ, y đến ở trong biệt quán. Đem thái tử điện bỏ trống, không đắc tội kẻ nào cũng tránh được bị hoàng hậu trả thù. Hoàng hậu thấy y thuận theo như vậy liền giúp y tìm người hầu hạ. Sau khi bẩm báo lại với hoàng thượng liền đem nhi nữ của một số quan chức trong triều chức vị không lớn lắm đem cho y nạp phi.
Ngày tân hôn, thiếu niên đột nhiên xông vào, đối y cười hì hì:" Ta chưa từng nhìn qua hôn lễ lần nào, ta nhất định phải nhìn cho rõ từ đầu đến cuối"
Người bên ngoài không thể đuổi hắn đi, hắn liền tìm chỗ ngồi hết ăn lại uống, lục lọi tế phẩm cản trở cát thần. Ngay cả người thổi nhạc hỉ sự cũng bị hắn đuổi đi, cầm lấy nhạc khí thổi loạn, một bên thổi đến loạn thất bát tao, một bên hi hi ha ha mà cười. Khiến cho hôn lễ căn bản không thể gọi là hôn lễ, đúng hơn là một màn hí kịch.
Nhũ mẫu của tân nương đỡ nàng vào phòng, Diệp Thanh Y cũng vào phòng. Thiếu niên ngồi ở trước bàn nhìn y nâng lên khăn đỏ che mặt tân nương. Tân nương kinh hãi khi nhìn thấy trong phòng còn một thiếu niên quốc sắc thiên hương.
" Hắn là ai?" Tân nương kinh ngạc hỏi
Diệp Thanh Y đạm thanh đáp:" Không được nhìn, không được đụng, không được nói chuyện cùng hắn. Vi phạm điều này ngươi sẽ bị hoàng thượng xử tử"
" Nhưng mà… nhưng mà…."
Tân nương sao có thể chịu được trong phòng có người nam tử thứ hai ở đây nhìn hai người thân thiết.
" Không được, không thể, ta tuyệt đối không muốn…"
Tân nương lệ rơi đầy mặt, Diệp Thanh Y cũng là một dạng biểu tình lãnh đạm mà nhìn. Trò hề tại hôn lễ hôm nay đã không thể gọi đây là hôn lễ, nhưng Diệp Thanh Y không thể lui thân. Hoàng hậu cũng vô phương ẩn nhẫn, tân nương thế nhưng lại từ hôn, mà vốn dĩ đây cũng là điều mà Diệp Thanh Y mong muốn
Vì muốn đền bù cho Diệp Thanh Y, hoàng hậu đem mỹ nữ mà thái tử cảm thấy chướng mắt dâng tận cửa cho y.
Nàng toàn thân trần trụi bị đem đến biệt quán, thiếu niên hưng trí đi theo vào. Hắn ngồi trên ghế, hai mắt sáng lên lần đầu nhìn người ta hoan ái thập phần vui vẻ.
Diệp Thanh Y mở ra áo lông, mỹ nữ toàn thân lõa thể đã tắm rửa qua, trên người tỏa ra hương khí. Là hoàng hậu và thái tử có ý tốt thay hắn cởi đi y phục của nàng. Cơ thể cường kiện không ngừng ra vào giữa hai chân nữ nhân.
" Ân… Ngô…. Ân " Nữ tử hầu hạ nam nhân bắt đầu phát ra vài tiếng rên rỉ, cũng không để ý có người khác ở đây.
Thiếu niên đảo ly trà, nước trà sóng sánh tràn ra dính quanh miệng chén, hắn nhìn không rời mắt. Rồi đột nhiên chuyển hướng đến thân thể đầy hữu lực của Diệp Thanh Y.
Nhiệt khí một phen liền truyền thẳng xuống hạ phúc, hắn vươn đầu lưỡi liếm đi nước đọng trên chung trà, sau đó nằm sấp trên bàn như một con mèo nhỏ mà chăm chú nhìn Diệp Thanh Y.
Diệp Thanh Y mây mưa qua đi, kéo chăn đắp cho nữ tử đã ngủ say, mặc lại quần. Nửa thân trên để lộ ra ngoài đi đến bàn uống trà, thiếu niên đem chung trà mới vừa bị mình liếm qua đưa cho y, y liền nhận lấy.
Diệp Thanh Y bất động thanh sắc cầm lấy chung trà uống một hơi hết sạch. Ánh mắt nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên còn nhẹ nhàng chạm vào cái trán của mình, cắn cắn đầu ngón tay, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Diệp Thanh Y.
" Đến ngoạn thôi…." hắn nhỏ giọng nói
" Ngoạn cái gì?" Diệp Thanh Y mặt không chút thay đổi đáp lời
" Ngoạn ngươi dám hay không dám?"
Thiếu niên nhanh chóng bắt lấy ngón tay của Diệp Thanh Y, hắn thở hổn hển, mặt hồng nhuận cùng cái miệng nhỏ nhắn dựa hết lên người Diệp Thanh Y. Y cũng nhanh chóng nắm chặt quần áo của thiếu niên, đưa hắn ôm sát vào, hai đôi môi giao triền.
Đầu lưỡi dây dưa không dứt như nếm không đủ tư vị của đối phương, mãi cho đến khi thở không nổi mới buông ra. Thiếu niên cả người hư nhuyễn dựa vào bờ ngực quang lõa của y.
Ngón tay đùa bỡn nhũ hồng của Diệp Thanh Y, trên mặt lộ ra một nụ cười kiều diễm:" Ngươi thật sự dám, không sợ đại họa lâm đầu?"
Diệp Thanh Y thanh âm lạnh như băng, cùng dĩ vãng giống nhau không chút nhiệt khí:" Ta muốn ngươi nói là thái tử đã chạm qua ngươi"
Thiếu niên ánh mắt chậm rãi trở nên lãnh đạm:" Vì cái gì ta phải nói như vậy?"
" Vì ta "
Diệp Thanh Y buông hắn ra, nhiệt độ ấm áp rời đi thiếu niên, y vuốt ve đôi môi đỏ mọng của hắn " Ngươi là Diễm Tiên của ta, ta muốn gọi ngươi là Diễm Tiên. Bởi vì trong lòng ta, so với thần tiên ngươi càng thêm diễm lệ mị hoặc "
" Này là một cái tên sao? Không đáng "
Diệp Thanh Y bắt lấy cánh tay của hắn, ánh mắt lộ ra khí thế bức người:" Không chỉ là một cái tên, đây là ta đặt cho ngươi. Từ nay về sau, cũng chỉ có ta mới được gọi ngươi như vậy"
Diễm Tiên giãy giụa khỏi kiềm hãm của y:" Ta sẽ nói với hoàng thượng là ngươi chạm vào ta…."
Diệp Thanh Y nắm lấy cằm hắn, mạnh mẽ hôn xuống. Thủy dịch theo cái hôn chảy xuống khóe miệng, Diễm Tiên cắn đầu lưỡi của y đến xuất huyết.
" Nếu ngươi nói cho phụ vương, ta sẽ hôn ngươi "
Diệp Thanh Y lời nói chưa dứt, Diễm Tiên đã bắt lấy cánh tay của y, đem thân mình hướng về phía trước, hai tay giữ chặt đầu y. Chủ động cuốn lấy đầu lưỡi Diệp Thanh Y, đem huyết vị *** ngọt hút lấy, không quên liếm mút đôi môi của y, tựa như đang nhấm nháp tư vị của đối phương.
" Ngươi sai rồi, đây phải là ta hôn ngươi một cái"
Thiếu niên cười đến mức bất thường nhanh chóng ly khai, Diệp Thanh Y vuốt ve đôi môi còn vươn lại độ ấm. Vừa rồi thân thể của thiếu niên tỏa ra mùi hương cùng ấm áp tựa như ảo mộng. Cứ vậy mà không thể nắm giữ, hư hư ảo ảo, tựa như quyền thế, cùng địa vị.
Nhưng y biết, một ngày nào đó tất cả sẽ rơi vào trong tay y.
" Không phải ta, không phải ta, phụ vương. Không phải ta, ta không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, ta không biết, ta thật sự không biết…."
Thái tử quần áo không chỉnh, Diễm Tiên thì toàn thân trần trụi, thân thể trắng ngần dính đầy máu, trong tay còn nắm chặt đoản đao. Toàn thân nhiễm một tầng phấn hồng tiên diễm mê người, hắn buông ra đoản đao, hai tay ôm lấy thân thể chính mình mà thống khổ run rẩy.
" Đau quá, thật ngứa. Hoàng thượng, cứu ta…."
Hắn lệ rơi đầy măt, thái tử thì cả người phát run. Trong tẩm cung của mình, Diễm Tiên quần áo tán loạn nằm trên giường thống khổ rên rỉ, hắn anh anh khóc thật sự là hấp dẫn vạn phần.
" Hắn cho ta uống cái gì đó rất kì quái, giết hắn, giết tên hỗn trướng này a"
Hoàng đế cầm lấy chén nước, bên trong nước màu sắc đen nhánh, hắn đưa cho thái giám bên người, trầm giọng nói:" Điều tra cho rõ bên trong chứa cái gì!"
Thái giám cầm cái chén vội vàng chạy đi, thái tử sợ tới mức tiểu ra quần, này trò hề cũng khiến hoàng đế nhìn không được quay đầu đi chỗ khác. Trên mặt tràn ngập chán ghét, hắn hướng giường đi đến, đắp lên cho Diễm Tiên chăn mỏng.
Thái giám không bao lâu sau liền chạy vội về bẩm báo: " Bẩm hoàng thượng, thái y nói trong nước là xuân dược "
" Đem thái tử nhốt vào địa lao, phế đi thái tử vị "
" Phụ vương, ta không biết chuyện gì xảy ra, ta thật sự không biết. Là chính hắn nằm trên giường của ta, là chính hắn dụ dỗ ta, đều là hắn…."
Tiếng gào thét của thái tử càng lúc càng xa, Diễm Tiên hai má đầy nước mắt đầu dựa vào trong lòng ngực hoàng đế mà khóc:" Ta muốn, ta muốn, hoàng thượng, ta rất muốn…. "
Hoàng đế ngồi trên giường bất động, là tai ***, hay là cát *** hắn cũng không nắm chắc bèn đứng lên phân phó thái giám:" Kêu Diệp Thanh Y đến đây"
" Tuân mệnh "
Diệp Thanh Y vừa tiến đến cửa, hoàng đế liền nói:" Đóng cửa lại "
Y cũng không ngẩng đầu đóng cửa lại, Diễm Tiên anh anh khóc, hoàng đế nói:" Ngươi tới giúp hắn giải nhiệt, sau nên làm cái gì?"
Diệp Thanh Y cúi đầu càng thấp:" Nhi thần chưa từng đến chỗ này, cũng không biết có chuyện gì xảy ra"
Hoàng đế tán thưởng gật gật đầu:" Hảo, ta biết ngươi quả nhiên hiểu chuyện "
Hoàng đế rời đi, Diệp Thanh Y bước lên bậc thang, nâng khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Diễm Tiên lên. Hắn gian trá kiều diễm cười cười tiến vào trong lòng ngực của y.
" Hiện tại ngươi là của ta " Hắn nũng nịu trong lòng Diệp Thanh Y thở dài một tiếng.
Diệp Thanh Y cởi hài, đem Diễm Tiên trên giường lớn ôm vào lòng, cuồng nhiệt hôn lấy đôi môi của hắn. Hắn một bên cởi bỏ quần áo của y, một bên hôn xuống phía dưới của y. Diệp Thanh Y không làm gì, tùy ý hắn vuốt ve, chỉ vân vê sợi tóc cùng hôn vành tai của hắn, cũng khiến cho Diễm Tiên rên rỉ.
" Ân…. A a… uhm… "
Diệp Thanh Y mút lấy điểm đỏ nhỏ bên trái của hắn, bên kia thì dùng tay vuốt ve, Diễm Tiên quỳ gối trên giường. Đầu ngửa ra sau lộ ra thần thái xinh đẹp mị hoặc.
" Sờ nơi đó của ta a…. " Diễm Tiên thở hổn hển yêu cầu.
Diệp Thanh Y ôm chặt thân thể mềm yếu của hắn, môi cũng không ngừng mút lấy hai nhũ hoa trước ngực hắn như đang uống mật ngọt. Diễm Tiên toàn thân vô lực ngã nhào xuống giường, thanh âm rên rỉ theo tiết tấu lúc cao lúc thấp phát ra.
" Chính ngươi tự mình làm "
Diễm Tiên mở to hai mắt, Diệp Thanh Y bắt lấy hai tay của hắn di chuyển xuống hạ thân:" Chính ngươi tự lộng, ta sẽ không thượng ngươi "
" Ngươi nói cái gì? "
Diễm Tiên tức giận, hắn đứng dậy đem toàn bộ thứ bên cạnh ném về phía Diệp Thanh Y, y ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh không hề tức giận, thậm chí còn mang theo lãnh khốc.
" Ta nói rồi, tự ngươi làm. Ngay cả cái này cũng nghe không hiểu, còn cần ta dạy sao?"
Diễm Tiên con ngươi đầy tơ máu, sắc mặt giận dữ. Hắn ném quần áo về phía Diệp Thanh Y:" Cút cho ta, mau cút "
Diệp Thanh Y liền lập tức ly khai, đi tới tẩm cung của hoàng đế:" Phụ vương, ngài đã ngủ sao?"
" Vẫn chưa, vào đi "
Tiểu thái giám đi ra khỏi cửa, Diệp Thanh Y quần áo chỉnh tề tiến vào, hoàng đế nói:" Đều chuẩn bị tốt rồi?"
" Hắn là người của hoàng thượng, nhi thần nghĩ cũng không dám mạo phạm. Thỉnh ban hắn giải dược "
Hoàng đế nguyên bản nằm ở trên giường, lập tức ngồi dậy:" Ngươi thế nhưng lại rất lanh lợi"
" Nhi thần thầm nghĩ thay phụ vương giải phiền muộn, không nghĩ lại càng khiến phụ vương phiền muộn "
" Những lời này nói rất hay, Thanh Y muốn thay trẫm phân ưu là muốn thứ gì sao?"
" Nhi thần không dám loạn nghĩ "
" Ngươi văn đao võ lược đều không được, làm thế nào thay trẫm phân ưu?"
" Con tuy rằng vụng về, nhưng không có chỗ chống lưng, nói cách khác là không có hậu thuẫn để uy hiếp phụ vương. Hơn nữa cũng không có gánh nặng gia đình, mệnh này của ta chính là của phụ vương"
Hoàng đé nghe ra ý tại ngôn ngoại của y " Ngươi muốn làm thái tử sao?"
" Nhi thần đương nhiên muốn làm thái tử, bởi vì nhi thần trước không phải người của thái tử, sau cũng không phải người chống đối lại thái tử. Ngược lại cũng có thể khiến cho bọn họ không hành động thiếu suy nghĩ "
" Nhưng cũng chẳng khác nào là địch nhân của cả hai bên, họ nhất định muốn mạng của ngươi "
" Mệnh nhi thần là của phụ vương, chỉ cần phụ vương còn sống một ngày, thì một ngày bọn họ cũng không dám đụng đến ta. Đợi phụ vương cảm thấy được hoàng tử nào thích hợp làm thái tử, cứ việc đem địa vị này thu hồi, nhi thần sẽ không dị nghị "
" Ngươi thật sự là một hài tử kì quái, ngươi rốt cuộc là có dã tâm hay là vô tâm?"
" Nhi thần thầm nghĩ thay phụ vương làm việc " Diệp Thanh Y cực kì khiêm tốn đáp lời.
Hoàng đế trầm ngâm một chút:" Ngươi thật sự không chạm qua " hắn "? "
" Không có, nói ra cũng thật khó xử. Nhi thần đối với nam sắc có chút…. có chút bài xích, muốn ta thượng hắn, thật phi thường khó khăn. Huống hồ nhi thần từ trước đến nay không hề để tâm đến hoan ái, nữ tử kinh nghiệm còn thiếu huống chi là nam tử"
Y bộc bạch tâm tình khiến hoàng đế thả lỏng bật cười:" Hảo, ngươi đi nghỉ ngơi đi"
" Vâng, phụ vương "
Ra khỏi tẩm cung, ánh trắng như bạc, lá cây rơi lả tả, bóng cây đổ xuống như một binh khí lợi hại, ẩn ẩn lộ ra sát khí.
Ngày trước chỉ sợ có rất nhiều người còn không biết đến y là Nhị hoàng tử, không biết y tên là cái gì. Nhưng từ hôm nay trở đi, mọi người điều biết đến Diệp Thanh Y – vị Nhị hoàng tử không có gì đặc biệt này.
" Diệp Thanh Y, thể diện cũng thật tốt. Còn ngang nhiên kêu phụ vương ban thái tử điện cho ngươi, ngươi để thái tử vào mắt sao? Cung điện của ngươi bất quá bị phá tính là cái gì, còn cầu xin phụ vương lấy thái tử điện?" Lục hoàng tử rốt cuộc nói thẳng nghĩ muốn làm khó dễ y.
Diệp Thanh Y không nhìn đến hắn, đại sảnh trong cung bày đầy lễ vật. Ý chỉ của hoàng thượng tựa như muốn thông cáo thiên hạ tình thế thay đổi, còn có đồn đãi thái tử cũng sẽ bị phế đi. Người kế tiếp đương nhiệm dĩ nhiên là Diệp Thanh Y, cho nên nịnh thần liền lập tức xoay chuyển quay sang xu nịnh đem đến đầy lễ vật chất đầy cả sảnh.
Lễ vật liên tục được đưa đến, mỹ nữ tốt nhất cũng đều được bố trí trong cung để Diệp Thanh Y ngoạn.
" Thể diện của ta xác thực cũng không tồi "
Diệp Thanh Y diện vô biểu tình nói, một câu lãnh đạm như khiêu khích càng khiến Lục hoàng tử giận đến xanh mặt.
Diệp Thanh Y đóng lại hộp lễ vật, bên trong là ngọc thạch tốt nhất, trong suốt sáng trong dường như ánh sáng có thể xuyên qua nó. Diệp Thanh Y nhìn ngọc thạch, trên mặt không lộ hỉ nộ, thái tử đoạt lấy nó ném ra ngoài:" Đừng mộng tưởng phụ vương sủng ngươi. Ta sớm hay muộn cũng sẽ bắt được nhược điểm của ngươi, kêu phụ vương lưu đày ngươi"
Hoàng hậu giọng điệu âm trầm:" Ngươi đừng nghĩ muốn đấu lại ba người chúng ta, Thanh Y"
Diệp Thanh Y nhàn nhạt nhìn vào vô định, lập tức chuyển hướng đến ba người. Y cúi đầu, thanh âm đầy nhã nhặn van lên trong cung điện rộng lớn, ngữ khí mang theo vài phần khiêm tốn cùng sợ hãi.
" Mẫu hậu, ta biết ta không người chống đỡ, mẫu nghi thiên hạ lại là người, mẫu thân của ta cũng chính là mẫu hậu, ta chính là con của người. Thân sinh mẫu thân của ta thân phận thấp kém, có thể may mắn làm hoàng tử, ta đã rất khoái hoạt rồi. Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng thái tử đối nghịch cái gì, ta ở tại thái tử điện cũng vì cung điện của ta bị phá hư, phụ vương là một lòng muốn bồi thường cho ta. Nhưng ta cũng đã nói qua, ta làm thế nào có thể ở tại thái tử cung. Nơi này phải để người sau này lên ngôi hoàng đế ở, chỉ sợ ta ở đây nhất định sẽ phát bệnh"
Lục hoàng tử nghe y nói dễ nghe như thế, sắc mắt mới hơi dịu xuống.
" Nhưng ý chỉ của phụ vương ta không cách nào không nghe, cho nên…."
Thái tử đã thiếu kiên nhẫn:" Cho nên như thế nào?"
" Cho nên ta đành danh thì ở đây, nhưng tuyệt sẽ không dám bước vào. Ta sẽ đến trụ ở biệt quán xa nơi này, coi như đây là kính ý ta đối với thái tử. Về phần lễ vật, ta cũng sẽ đưa cho thái tử cùng mẫu hậu như bày tỏ thành ý của mình"
" Ngươi hài tử này cũng thật biết nặng nhẹ. Nơi này một viên gạch một miếng ngói cũng đều là do ta đích thân bố trí vì thái tử, mệnh thường đương nhiên không thể trụ tại nơi này" Hoàng hậu rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười " Cũng tốt, ngươi ở biệt quán xa nơi này, về phần lễ vật, ta cũng không phải loại người tham lam…."
" Đây là ta kính biếu cho mẫu hậu cùng thái tử. Tâm ý của ta xin mẫu hậu hãy nhận lấy"
" Ngươi cũng thật có hiếu tâm. Hảo, ta gọi người đem đến tẩm cung. Thanh Y, nhìn không ra ngươi biết chuyện như vậy, mẫu hậu sẽ không bạc đãi ngươi"
" Đa tạ mẫu hậu"
Diệp Thanh Y cung kính chắp tay thi lễ, y đến ở trong biệt quán. Đem thái tử điện bỏ trống, không đắc tội kẻ nào cũng tránh được bị hoàng hậu trả thù. Hoàng hậu thấy y thuận theo như vậy liền giúp y tìm người hầu hạ. Sau khi bẩm báo lại với hoàng thượng liền đem nhi nữ của một số quan chức trong triều chức vị không lớn lắm đem cho y nạp phi.
Ngày tân hôn, thiếu niên đột nhiên xông vào, đối y cười hì hì:" Ta chưa từng nhìn qua hôn lễ lần nào, ta nhất định phải nhìn cho rõ từ đầu đến cuối"
Người bên ngoài không thể đuổi hắn đi, hắn liền tìm chỗ ngồi hết ăn lại uống, lục lọi tế phẩm cản trở cát thần. Ngay cả người thổi nhạc hỉ sự cũng bị hắn đuổi đi, cầm lấy nhạc khí thổi loạn, một bên thổi đến loạn thất bát tao, một bên hi hi ha ha mà cười. Khiến cho hôn lễ căn bản không thể gọi là hôn lễ, đúng hơn là một màn hí kịch.
Nhũ mẫu của tân nương đỡ nàng vào phòng, Diệp Thanh Y cũng vào phòng. Thiếu niên ngồi ở trước bàn nhìn y nâng lên khăn đỏ che mặt tân nương. Tân nương kinh hãi khi nhìn thấy trong phòng còn một thiếu niên quốc sắc thiên hương.
" Hắn là ai?" Tân nương kinh ngạc hỏi
Diệp Thanh Y đạm thanh đáp:" Không được nhìn, không được đụng, không được nói chuyện cùng hắn. Vi phạm điều này ngươi sẽ bị hoàng thượng xử tử"
" Nhưng mà… nhưng mà…."
Tân nương sao có thể chịu được trong phòng có người nam tử thứ hai ở đây nhìn hai người thân thiết.
" Không được, không thể, ta tuyệt đối không muốn…"
Tân nương lệ rơi đầy mặt, Diệp Thanh Y cũng là một dạng biểu tình lãnh đạm mà nhìn. Trò hề tại hôn lễ hôm nay đã không thể gọi đây là hôn lễ, nhưng Diệp Thanh Y không thể lui thân. Hoàng hậu cũng vô phương ẩn nhẫn, tân nương thế nhưng lại từ hôn, mà vốn dĩ đây cũng là điều mà Diệp Thanh Y mong muốn
Vì muốn đền bù cho Diệp Thanh Y, hoàng hậu đem mỹ nữ mà thái tử cảm thấy chướng mắt dâng tận cửa cho y.
Nàng toàn thân trần trụi bị đem đến biệt quán, thiếu niên hưng trí đi theo vào. Hắn ngồi trên ghế, hai mắt sáng lên lần đầu nhìn người ta hoan ái thập phần vui vẻ.
Diệp Thanh Y mở ra áo lông, mỹ nữ toàn thân lõa thể đã tắm rửa qua, trên người tỏa ra hương khí. Là hoàng hậu và thái tử có ý tốt thay hắn cởi đi y phục của nàng. Cơ thể cường kiện không ngừng ra vào giữa hai chân nữ nhân.
" Ân… Ngô…. Ân " Nữ tử hầu hạ nam nhân bắt đầu phát ra vài tiếng rên rỉ, cũng không để ý có người khác ở đây.
Thiếu niên đảo ly trà, nước trà sóng sánh tràn ra dính quanh miệng chén, hắn nhìn không rời mắt. Rồi đột nhiên chuyển hướng đến thân thể đầy hữu lực của Diệp Thanh Y.
Nhiệt khí một phen liền truyền thẳng xuống hạ phúc, hắn vươn đầu lưỡi liếm đi nước đọng trên chung trà, sau đó nằm sấp trên bàn như một con mèo nhỏ mà chăm chú nhìn Diệp Thanh Y.
Diệp Thanh Y mây mưa qua đi, kéo chăn đắp cho nữ tử đã ngủ say, mặc lại quần. Nửa thân trên để lộ ra ngoài đi đến bàn uống trà, thiếu niên đem chung trà mới vừa bị mình liếm qua đưa cho y, y liền nhận lấy.
Diệp Thanh Y bất động thanh sắc cầm lấy chung trà uống một hơi hết sạch. Ánh mắt nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên còn nhẹ nhàng chạm vào cái trán của mình, cắn cắn đầu ngón tay, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Diệp Thanh Y.
" Đến ngoạn thôi…." hắn nhỏ giọng nói
" Ngoạn cái gì?" Diệp Thanh Y mặt không chút thay đổi đáp lời
" Ngoạn ngươi dám hay không dám?"
Thiếu niên nhanh chóng bắt lấy ngón tay của Diệp Thanh Y, hắn thở hổn hển, mặt hồng nhuận cùng cái miệng nhỏ nhắn dựa hết lên người Diệp Thanh Y. Y cũng nhanh chóng nắm chặt quần áo của thiếu niên, đưa hắn ôm sát vào, hai đôi môi giao triền.
Đầu lưỡi dây dưa không dứt như nếm không đủ tư vị của đối phương, mãi cho đến khi thở không nổi mới buông ra. Thiếu niên cả người hư nhuyễn dựa vào bờ ngực quang lõa của y.
Ngón tay đùa bỡn nhũ hồng của Diệp Thanh Y, trên mặt lộ ra một nụ cười kiều diễm:" Ngươi thật sự dám, không sợ đại họa lâm đầu?"
Diệp Thanh Y thanh âm lạnh như băng, cùng dĩ vãng giống nhau không chút nhiệt khí:" Ta muốn ngươi nói là thái tử đã chạm qua ngươi"
Thiếu niên ánh mắt chậm rãi trở nên lãnh đạm:" Vì cái gì ta phải nói như vậy?"
" Vì ta "
Diệp Thanh Y buông hắn ra, nhiệt độ ấm áp rời đi thiếu niên, y vuốt ve đôi môi đỏ mọng của hắn " Ngươi là Diễm Tiên của ta, ta muốn gọi ngươi là Diễm Tiên. Bởi vì trong lòng ta, so với thần tiên ngươi càng thêm diễm lệ mị hoặc "
" Này là một cái tên sao? Không đáng "
Diệp Thanh Y bắt lấy cánh tay của hắn, ánh mắt lộ ra khí thế bức người:" Không chỉ là một cái tên, đây là ta đặt cho ngươi. Từ nay về sau, cũng chỉ có ta mới được gọi ngươi như vậy"
Diễm Tiên giãy giụa khỏi kiềm hãm của y:" Ta sẽ nói với hoàng thượng là ngươi chạm vào ta…."
Diệp Thanh Y nắm lấy cằm hắn, mạnh mẽ hôn xuống. Thủy dịch theo cái hôn chảy xuống khóe miệng, Diễm Tiên cắn đầu lưỡi của y đến xuất huyết.
" Nếu ngươi nói cho phụ vương, ta sẽ hôn ngươi "
Diệp Thanh Y lời nói chưa dứt, Diễm Tiên đã bắt lấy cánh tay của y, đem thân mình hướng về phía trước, hai tay giữ chặt đầu y. Chủ động cuốn lấy đầu lưỡi Diệp Thanh Y, đem huyết vị *** ngọt hút lấy, không quên liếm mút đôi môi của y, tựa như đang nhấm nháp tư vị của đối phương.
" Ngươi sai rồi, đây phải là ta hôn ngươi một cái"
Thiếu niên cười đến mức bất thường nhanh chóng ly khai, Diệp Thanh Y vuốt ve đôi môi còn vươn lại độ ấm. Vừa rồi thân thể của thiếu niên tỏa ra mùi hương cùng ấm áp tựa như ảo mộng. Cứ vậy mà không thể nắm giữ, hư hư ảo ảo, tựa như quyền thế, cùng địa vị.
Nhưng y biết, một ngày nào đó tất cả sẽ rơi vào trong tay y.
" Không phải ta, không phải ta, phụ vương. Không phải ta, ta không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, ta không biết, ta thật sự không biết…."
Thái tử quần áo không chỉnh, Diễm Tiên thì toàn thân trần trụi, thân thể trắng ngần dính đầy máu, trong tay còn nắm chặt đoản đao. Toàn thân nhiễm một tầng phấn hồng tiên diễm mê người, hắn buông ra đoản đao, hai tay ôm lấy thân thể chính mình mà thống khổ run rẩy.
" Đau quá, thật ngứa. Hoàng thượng, cứu ta…."
Hắn lệ rơi đầy măt, thái tử thì cả người phát run. Trong tẩm cung của mình, Diễm Tiên quần áo tán loạn nằm trên giường thống khổ rên rỉ, hắn anh anh khóc thật sự là hấp dẫn vạn phần.
" Hắn cho ta uống cái gì đó rất kì quái, giết hắn, giết tên hỗn trướng này a"
Hoàng đế cầm lấy chén nước, bên trong nước màu sắc đen nhánh, hắn đưa cho thái giám bên người, trầm giọng nói:" Điều tra cho rõ bên trong chứa cái gì!"
Thái giám cầm cái chén vội vàng chạy đi, thái tử sợ tới mức tiểu ra quần, này trò hề cũng khiến hoàng đế nhìn không được quay đầu đi chỗ khác. Trên mặt tràn ngập chán ghét, hắn hướng giường đi đến, đắp lên cho Diễm Tiên chăn mỏng.
Thái giám không bao lâu sau liền chạy vội về bẩm báo: " Bẩm hoàng thượng, thái y nói trong nước là xuân dược "
" Đem thái tử nhốt vào địa lao, phế đi thái tử vị "
" Phụ vương, ta không biết chuyện gì xảy ra, ta thật sự không biết. Là chính hắn nằm trên giường của ta, là chính hắn dụ dỗ ta, đều là hắn…."
Tiếng gào thét của thái tử càng lúc càng xa, Diễm Tiên hai má đầy nước mắt đầu dựa vào trong lòng ngực hoàng đế mà khóc:" Ta muốn, ta muốn, hoàng thượng, ta rất muốn…. "
Hoàng đế ngồi trên giường bất động, là tai ***, hay là cát *** hắn cũng không nắm chắc bèn đứng lên phân phó thái giám:" Kêu Diệp Thanh Y đến đây"
" Tuân mệnh "
Diệp Thanh Y vừa tiến đến cửa, hoàng đế liền nói:" Đóng cửa lại "
Y cũng không ngẩng đầu đóng cửa lại, Diễm Tiên anh anh khóc, hoàng đế nói:" Ngươi tới giúp hắn giải nhiệt, sau nên làm cái gì?"
Diệp Thanh Y cúi đầu càng thấp:" Nhi thần chưa từng đến chỗ này, cũng không biết có chuyện gì xảy ra"
Hoàng đế tán thưởng gật gật đầu:" Hảo, ta biết ngươi quả nhiên hiểu chuyện "
Hoàng đế rời đi, Diệp Thanh Y bước lên bậc thang, nâng khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Diễm Tiên lên. Hắn gian trá kiều diễm cười cười tiến vào trong lòng ngực của y.
" Hiện tại ngươi là của ta " Hắn nũng nịu trong lòng Diệp Thanh Y thở dài một tiếng.
Diệp Thanh Y cởi hài, đem Diễm Tiên trên giường lớn ôm vào lòng, cuồng nhiệt hôn lấy đôi môi của hắn. Hắn một bên cởi bỏ quần áo của y, một bên hôn xuống phía dưới của y. Diệp Thanh Y không làm gì, tùy ý hắn vuốt ve, chỉ vân vê sợi tóc cùng hôn vành tai của hắn, cũng khiến cho Diễm Tiên rên rỉ.
" Ân…. A a… uhm… "
Diệp Thanh Y mút lấy điểm đỏ nhỏ bên trái của hắn, bên kia thì dùng tay vuốt ve, Diễm Tiên quỳ gối trên giường. Đầu ngửa ra sau lộ ra thần thái xinh đẹp mị hoặc.
" Sờ nơi đó của ta a…. " Diễm Tiên thở hổn hển yêu cầu.
Diệp Thanh Y ôm chặt thân thể mềm yếu của hắn, môi cũng không ngừng mút lấy hai nhũ hoa trước ngực hắn như đang uống mật ngọt. Diễm Tiên toàn thân vô lực ngã nhào xuống giường, thanh âm rên rỉ theo tiết tấu lúc cao lúc thấp phát ra.
" Chính ngươi tự mình làm "
Diễm Tiên mở to hai mắt, Diệp Thanh Y bắt lấy hai tay của hắn di chuyển xuống hạ thân:" Chính ngươi tự lộng, ta sẽ không thượng ngươi "
" Ngươi nói cái gì? "
Diễm Tiên tức giận, hắn đứng dậy đem toàn bộ thứ bên cạnh ném về phía Diệp Thanh Y, y ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh không hề tức giận, thậm chí còn mang theo lãnh khốc.
" Ta nói rồi, tự ngươi làm. Ngay cả cái này cũng nghe không hiểu, còn cần ta dạy sao?"
Diễm Tiên con ngươi đầy tơ máu, sắc mặt giận dữ. Hắn ném quần áo về phía Diệp Thanh Y:" Cút cho ta, mau cút "
Diệp Thanh Y liền lập tức ly khai, đi tới tẩm cung của hoàng đế:" Phụ vương, ngài đã ngủ sao?"
" Vẫn chưa, vào đi "
Tiểu thái giám đi ra khỏi cửa, Diệp Thanh Y quần áo chỉnh tề tiến vào, hoàng đế nói:" Đều chuẩn bị tốt rồi?"
" Hắn là người của hoàng thượng, nhi thần nghĩ cũng không dám mạo phạm. Thỉnh ban hắn giải dược "
Hoàng đế nguyên bản nằm ở trên giường, lập tức ngồi dậy:" Ngươi thế nhưng lại rất lanh lợi"
" Nhi thần thầm nghĩ thay phụ vương giải phiền muộn, không nghĩ lại càng khiến phụ vương phiền muộn "
" Những lời này nói rất hay, Thanh Y muốn thay trẫm phân ưu là muốn thứ gì sao?"
" Nhi thần không dám loạn nghĩ "
" Ngươi văn đao võ lược đều không được, làm thế nào thay trẫm phân ưu?"
" Con tuy rằng vụng về, nhưng không có chỗ chống lưng, nói cách khác là không có hậu thuẫn để uy hiếp phụ vương. Hơn nữa cũng không có gánh nặng gia đình, mệnh này của ta chính là của phụ vương"
Hoàng đé nghe ra ý tại ngôn ngoại của y " Ngươi muốn làm thái tử sao?"
" Nhi thần đương nhiên muốn làm thái tử, bởi vì nhi thần trước không phải người của thái tử, sau cũng không phải người chống đối lại thái tử. Ngược lại cũng có thể khiến cho bọn họ không hành động thiếu suy nghĩ "
" Nhưng cũng chẳng khác nào là địch nhân của cả hai bên, họ nhất định muốn mạng của ngươi "
" Mệnh nhi thần là của phụ vương, chỉ cần phụ vương còn sống một ngày, thì một ngày bọn họ cũng không dám đụng đến ta. Đợi phụ vương cảm thấy được hoàng tử nào thích hợp làm thái tử, cứ việc đem địa vị này thu hồi, nhi thần sẽ không dị nghị "
" Ngươi thật sự là một hài tử kì quái, ngươi rốt cuộc là có dã tâm hay là vô tâm?"
" Nhi thần thầm nghĩ thay phụ vương làm việc " Diệp Thanh Y cực kì khiêm tốn đáp lời.
Hoàng đế trầm ngâm một chút:" Ngươi thật sự không chạm qua " hắn "? "
" Không có, nói ra cũng thật khó xử. Nhi thần đối với nam sắc có chút…. có chút bài xích, muốn ta thượng hắn, thật phi thường khó khăn. Huống hồ nhi thần từ trước đến nay không hề để tâm đến hoan ái, nữ tử kinh nghiệm còn thiếu huống chi là nam tử"
Y bộc bạch tâm tình khiến hoàng đế thả lỏng bật cười:" Hảo, ngươi đi nghỉ ngơi đi"
" Vâng, phụ vương "
Ra khỏi tẩm cung, ánh trắng như bạc, lá cây rơi lả tả, bóng cây đổ xuống như một binh khí lợi hại, ẩn ẩn lộ ra sát khí.
Tác giả :
Lăng Báo Tư