Tuyệt Sắc Quốc Sư
Chương 7-1: Thượng
Sắc trời đã sắp hoàng hôn.
Đoàn người của thái tử quyết định nghỉ lại Lũng Sơn trấn, chọn một khách điếm tốt nhất để tá túc qua đêm.
Tiểu Tuyên Tử làm người tiên phong mở đường, dẫn đoàn người thái tử vào khách điếm, mọi người đang ngồi trong nhất thời mắt sáng ngời!
“Công tử kia thật tuấn tú!"
“Hòa thượng đẹp quá!"
“Ngay cả Tiểu bạch miêu bọn họ mang theo cũng rất đáng yêu a!"
Y Tuyết nghe thấy lại có kẻ mắt không tròng nhận nhầm mình, không khỏi hung hăng quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn chúng một cái!
Ánh mắt hung ác đáng sợ khiến mấy người khách nhát gan không khỏi một trận run rẩy!
Chưởng quỹ hiểu biết sâu rộng, vừa nhìn đã biết mấy người này không phải phú cũng quý, vội vội vàng vàng ra tận cửa nghênh đón, cười ha hả nói, “Khách quý mời vào, tiểu nhị mau châm trà! Ha ha, xin hỏi mấy vị chỉ dùng bữa, hay là nghỉ qua đêm?"
Tiểu Tuyên tử sảng khoái cầm lấy một thỏi nguyên bảo trong tay nải nhét vào tay hắn, “Ít nói dông dài, chúng ta muốn ba gian khách phòng thượng hạng, sau đó đem rượu và những món ăn ngon nhất của khách điếm các ngươi mang đến khách phòng cho chúng ta. Động tác phải nhanh một chút! Không được để cho thái… ách công tử nhà chúng ta bị đói!"
“Dạ, dạ, khách quan xin mời lên lầu, xin mời lên lầu."
Mấy tiểu nhị vội vàng mang hành lý lên giúp bọn họ, Tĩnh Huyền vừa nhìn bao y phục của mình dĩ nhiên được đặt trong phòng cùng với hành lý của thái tử, trên mặt không khỏi đỏ lên.
“Tiểu Tuyên tử, thái tử thân phận tôn quý, nên ngủ riêng một phòng mới đúng. Bần tăng có thể sang phòng bên cạnh chen chúc một chút cùng sư phụ cũng được."
Tiểu Tuyên tử vừa nghe, trong lòng liền kêu rên không ngừng!
Nương của ta ơi, quốc sư ơi, người nếu như muốn bọn họ sư đồ tương tàn thì cứ việc làm thế đi!
Không đợi Tiểu Tuyên tử mở miệng, sắc mặt Hoàng Phủ Dật đã tối sầm, đặt mông ngồi xuống ghế, đoạn kéo Tĩnh Huyền vào lòng, “Hừ, trừ nơi này ra, nơi nào ngươi cũng đừng hòng đi!"
Tĩnh Huyền mặc dù không muốn sư bá nhìn ra quan hệ của hai người, nhưng bị thái tử bá đạo giữ lại cũng không có cách nào cả, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ liếc mắt trừng y một cái, im lặng không lên tiếng.
Hoàng Phủ Dật thấy hắn bị mình ôm không có cách gì, đắc ý đến nỗi mặt mày hớn hở.
Tiểu Tuyên Tử biết thái tử cùng quốc sư vốn là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đòn, cũng không nhịn được mà len lén nở nụ cười.
Không bao lâu sau, rượu và thức ăn đã được mang lên.
Tiểu Tuyên tử vội vàng mời Vân Không đạo sĩ cùng Y Tuyết công tử tới.
“A, thật tốt quá! Bụng của Tiểu Tuyết ly ta sớm đã đói muốn chết rồi!" Y Tuyết hóa thành người ngồi xuống bên bàn, tiện tay tóm một cái đùi gà!
Vân Không đạo sĩ nhanh tay lẹ mắt từ khoảng không hóa ra một chiếc đũa gõ lên tay y một cái! “Tiểu bạch miêu không lễ phép! Thái tử còn chưa động đũa, sao ngươi có thể hưởng dụng trước như vậy?"
“Ai thèm quản y là thái tử cái quái gì? Nơi đây cũng không phải hoàng cung! Nói cho ngươi biết, đạo sĩ thối, bổn công tử ở đây là lớn tuổi nhất, bối phận cao nhất, ngay cả quốc sư cũng phải gọi ta một tiếng sư bá! Ngươi có hiểu hay không?" Y Tuyết ngẩng cao đầu, nói đến hiên ngang hùng dũng.
Hoàng Phủ Dật mỉm cười, “Sư phụ, sư bá nói rất đúng, nơi này không phải hoàng cung, không cần câu nệ tiểu tiết."
“Tiểu tử thối, ai cho phép ngươi gọi ta là sư bá?" Y Tuyết lắc lắc mái tóc mượt mà xinh đẹp, khinh thường hỏi.
“Quốc sư mà bổn thái tử kính trọng nhất cũng tôn kính gọi ngươi một tiếng sư bá, ta đương nhiên cũng muốn đươc gọi theo." Hoàng Phủ Dật tươi cười trả lời.
Thấy tên kiểu tử thối kia có thành ý như thế, ấn tượng của Y Tuyết đối với y cũng tốt lên không ít, “Ôi hi hi, thái tử ngươi xem ra cũng biết thức thời."
“Sư bá cũng không cần gọi ta là thái tử nữa, dứt khoát giống sư phụ gọi ta là Dật nhi đi. Sư bá, người chắc đói bụng lắm rồi, mau mau dùng cơm thôi." Hoàng Phủ Dật cầm đũa gắp một cái đùi gà thật to cho hắn.
Y Tuyết một bên gặm đùi gà, một bên vẫn không ngừng lảm nhảm, “Ngươi đừng tưởng rằng một cái đùi gà là có thể mua chuộc bổn công tử. Ngươi mà dám khi dễ Huyền nhi lần nữa, xem ta chỉnh ngươi thế nào!’
“Sư bá, ta không nhớ mình khi dễ quốc sư lúc nào a?" Hoàng Phủ Dật dùng vẻ mặt vô tội giả ngu.
“Còn nói không có? Mấy lần ta đến Tử Vân tự gặp Huyền nhi, đều chứng kiến nó bị ngươi đặt ở trên giường, đau đến kêu khóc không ngừng!"
“Phụt…." Vân Không đạo sĩ đem toàn bộ rượu đang uống phun cả vào mặt Y Tuyết!
“Ai nha! Thối đạo sĩ! Ngươi làm cái quỷ gì vậy hả?" Y Tuyết vội vàng xoa xoa khuôn mặt vô cùng trắng trẻo mịn màng của mình, tức giận đến giậm chân!
Hoàng Phủ Dật thấy vậy thì ôm bụng cười to, Tĩnh Huyền ngồi một bên, vốn còn đang cảm thấy xấu hổ đến mức hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống, nhưng lại thấy thái tử ở trước mặt mình thoải mái cười đùa, làm cho hắn cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười vui vẻ.
Buổi tối đầu tiên rời khỏi hoàng cung, mọi người trải qua trong tiếng cười đùa, tâm trạng cũng vì vậy mà trở nên vô cùng thư sướng…
Nếu đúng theo ý của Tĩnh Huyền thì hắn muốn nhanh nhanh trở về Bảo Phật tự một chút để gặp mặt sư phụ.
Nhưng thái tử tựa hồ lại có ý định khác, luôn luôn tùy hứng thích thì dừng vui thì đi, một hồi chạy tới danh sơn ngắm cảnh, một lúc lại đến hồ chơi thuyền, mọi người vừa đi vừa chơi đùa thật tận hứng, chỉ có quốc sư đáng thương là nôn nóng vô cùng.
“Điện hạ, có thể để cho Tĩnh Huyền quay về Bảo Phật tự trước được không? Ta sợ không thể kịp gặp mặt sư phụ lần cuối."
“Gấp cái gì? Lúc này còn cách ngày sư phụ ngươi viên tịch những nửa tháng nữa. Ngươi phải ở bên cạnh để hầu hạ bổn thái tử, đừng có mà nghĩ tới chạy đông chạy tây."
Người chạy đông chạy tây không phải chính là thái tử điện hạ ngươi sao!
Tiểu Tuyên tử biết điện hạ lại đang có trò hay muốn chơi, không khỏi cười thầm trong bụng.
Vốn là ngày đó trong hơi men chếnh choáng, Y Tuyết công tử vô ý nói ra, sư huynh Viên Không của hắn lúc đầu vốn hy vọng Tĩnh Huyền đại sư sẽ kế thừa vị trí trụ trì của Bảo Phật tự, nói không chừng lần này trước khi viên tịch, ông là muốn dặn dò hắn chuyện này đây.
Điện hạ lúc ấy vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, đêm đó quốc sư bị lăn qua lăn lại vô cùng bi thảm, hôm sau thiếu chút nữa ngay cả xuống giường cũng không xuống nổi.
Chiêu này của thái tử lúc đi lúc dừng chính là chiến thuật trì hoãn, nói đúng ra là không muốn để cho quốc sư quay về Bảo Phật tự, sợ hắn đi rồi sẽ không bao giờ hồi cung nữa.
Tiểu Tuyên Tử âm thầm lắc đầu, điện hạ ơi điện hạ, người nếu như đối xử với quốc sư tốt một chút, người ta há có thể bỏ được người sao?
Mau mau tỉnh ngộ đi thôi! Trái tim quốc sư sớm đã bị người đả thương quá sâu đậm rồi, vạn nhất nếu có ngày quốc sư đối với người hết hy vọng, khi đó người có muốn khóc cũng không kịp nữa!
Hôm nay, đoàn người đi tới Phi Ma sơn.
Thái tử cùng quốc sư ngồi trong xe ngựa, Tiểu Tuyên tử thì ngồi phía trước điều khiển xe.
Vân Không đạo sĩ ôm tiểu tuyết ly cưỡi ngựa một bên, vừa đi vừa thảnh thơi thổi một tiểu khúc.
Xe ngựa vừa tiến vào rừng, đôi mắt Tiểu Tuyên Tử đã đảo tới đảo lui, thần sắc khẩn trương hỏi, “Đạo trưởng, nghe người ở trấn trên nói Phi Ma sơn này có yêu quái hút máu người a! Chỉ cần là đồng nam đồng nữ đều sẽ bị hút máu cho tới chết. Có phải sự thật không?"
“Đương nhiên là thật!" Có điều yêu quái kia đã bị trấn giữ trong Tụ Hồn tháp rồi. Vân Không đạo sĩ xấu tính chỉ nói ra có một nửa sự tình.
“Ô… ta đây bi thảm rồi… “
“Sao? Chẳng lẽ Tiểu Tuyên tử đây vẫn là gà tơ ư?" Vân Không đạo sĩ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Hắn đương nhiên hiểu những quy củ của hoàng cung, đặc biệt nghiêm khắc cấm cung nữ cùng thái giám làm ra những chuyện cẩu thả, chỉ có thể đợi tổng quản nội viện chủ hôn thì bọn họ mới được phép thành thân. Tiểu Tuyên tử tuổi còn khá nhỏ nên việc vẫn chưa khai bao là chuyện nằm trong dự liệu.
“Ô… đúng vậy… " Tiểu Tuyên tử lộ ra vẻ mặt sầu khổ. “Đạo trưởng, người đạo hạnh cao thâm, ngàn vạn lần phải bảo vệ chúng ta đó nha."
“Chúng ta ư? Ha ha… " Vân Không đạo sĩ cười ha hả, “Ta thấy ở đây có lẽ chỉ có mình ngươi dường như có thể gặp nguy hiểm đi."
“Ô ô… Đạo trưởng đừng có khi dễ Tiểu Tuyên tử nữa mà… Tiểu Tuyên tử thật sự rất sợ a!"
“Yên tâm, yên tâm, bổn đạo trưởng biết nơi này có một tòa đạo quán, trụ trì chỗ đó là lão bằng hữu của ta, ta đi tới chỗ đó nhờ hắn dùng bùa đuổi ma đi cho ngươi, cam đoan cái thứ yêu quái thích hút máu người kia sẽ sợ đến mức chạy trốn sạch." Vân Không đạo sĩ vẻ mặt đầy hảo tâm nói.
“Thật sao? Vậy tốt quá! Thật tốt quá! Đạo trưởng, người mau nhờ người kia tới nhanh nhanh một chút nha! Tiểu Tuyên Tử lập tức sẽ đi mua ngay một con gà nướng cho đạo trưởng ăn."
“Hảo hảo, đúng là hài tử ngoan, vậy đạo trưởng ta đi lấy phù chú đây." Vân Không đạo sĩ cười ha hả, mang theo Tiểu Tuyết ly vẫn còn đang ngủ say mê giục ngựa rời đi.
Kỳ thật bùa chú đuổi yêu trừ ma là giả, nhưng đi tới đạo quán thăm viếng lão bằng hữu là thật.
Đến lúc đó tùy tiện lấy ra một cái bình an phù đưa cho Tiểu Tuyên tử, cũng cẩn thận nói với hắn mình chưa từng dùng qua. Đến lúc đó còn lo gì không có gà nướng ăn.
Vân Không đạo sĩ vừa đi vừa suy nghĩ trong lòng, đoạn nghịch ngợm le lưỡi một cái, chỉ lát sau đã không thấy tăm hơi.
Đoàn người của thái tử quyết định nghỉ lại Lũng Sơn trấn, chọn một khách điếm tốt nhất để tá túc qua đêm.
Tiểu Tuyên Tử làm người tiên phong mở đường, dẫn đoàn người thái tử vào khách điếm, mọi người đang ngồi trong nhất thời mắt sáng ngời!
“Công tử kia thật tuấn tú!"
“Hòa thượng đẹp quá!"
“Ngay cả Tiểu bạch miêu bọn họ mang theo cũng rất đáng yêu a!"
Y Tuyết nghe thấy lại có kẻ mắt không tròng nhận nhầm mình, không khỏi hung hăng quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn chúng một cái!
Ánh mắt hung ác đáng sợ khiến mấy người khách nhát gan không khỏi một trận run rẩy!
Chưởng quỹ hiểu biết sâu rộng, vừa nhìn đã biết mấy người này không phải phú cũng quý, vội vội vàng vàng ra tận cửa nghênh đón, cười ha hả nói, “Khách quý mời vào, tiểu nhị mau châm trà! Ha ha, xin hỏi mấy vị chỉ dùng bữa, hay là nghỉ qua đêm?"
Tiểu Tuyên tử sảng khoái cầm lấy một thỏi nguyên bảo trong tay nải nhét vào tay hắn, “Ít nói dông dài, chúng ta muốn ba gian khách phòng thượng hạng, sau đó đem rượu và những món ăn ngon nhất của khách điếm các ngươi mang đến khách phòng cho chúng ta. Động tác phải nhanh một chút! Không được để cho thái… ách công tử nhà chúng ta bị đói!"
“Dạ, dạ, khách quan xin mời lên lầu, xin mời lên lầu."
Mấy tiểu nhị vội vàng mang hành lý lên giúp bọn họ, Tĩnh Huyền vừa nhìn bao y phục của mình dĩ nhiên được đặt trong phòng cùng với hành lý của thái tử, trên mặt không khỏi đỏ lên.
“Tiểu Tuyên tử, thái tử thân phận tôn quý, nên ngủ riêng một phòng mới đúng. Bần tăng có thể sang phòng bên cạnh chen chúc một chút cùng sư phụ cũng được."
Tiểu Tuyên tử vừa nghe, trong lòng liền kêu rên không ngừng!
Nương của ta ơi, quốc sư ơi, người nếu như muốn bọn họ sư đồ tương tàn thì cứ việc làm thế đi!
Không đợi Tiểu Tuyên tử mở miệng, sắc mặt Hoàng Phủ Dật đã tối sầm, đặt mông ngồi xuống ghế, đoạn kéo Tĩnh Huyền vào lòng, “Hừ, trừ nơi này ra, nơi nào ngươi cũng đừng hòng đi!"
Tĩnh Huyền mặc dù không muốn sư bá nhìn ra quan hệ của hai người, nhưng bị thái tử bá đạo giữ lại cũng không có cách nào cả, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ liếc mắt trừng y một cái, im lặng không lên tiếng.
Hoàng Phủ Dật thấy hắn bị mình ôm không có cách gì, đắc ý đến nỗi mặt mày hớn hở.
Tiểu Tuyên Tử biết thái tử cùng quốc sư vốn là một người nguyện đánh một người nguyện chịu đòn, cũng không nhịn được mà len lén nở nụ cười.
Không bao lâu sau, rượu và thức ăn đã được mang lên.
Tiểu Tuyên tử vội vàng mời Vân Không đạo sĩ cùng Y Tuyết công tử tới.
“A, thật tốt quá! Bụng của Tiểu Tuyết ly ta sớm đã đói muốn chết rồi!" Y Tuyết hóa thành người ngồi xuống bên bàn, tiện tay tóm một cái đùi gà!
Vân Không đạo sĩ nhanh tay lẹ mắt từ khoảng không hóa ra một chiếc đũa gõ lên tay y một cái! “Tiểu bạch miêu không lễ phép! Thái tử còn chưa động đũa, sao ngươi có thể hưởng dụng trước như vậy?"
“Ai thèm quản y là thái tử cái quái gì? Nơi đây cũng không phải hoàng cung! Nói cho ngươi biết, đạo sĩ thối, bổn công tử ở đây là lớn tuổi nhất, bối phận cao nhất, ngay cả quốc sư cũng phải gọi ta một tiếng sư bá! Ngươi có hiểu hay không?" Y Tuyết ngẩng cao đầu, nói đến hiên ngang hùng dũng.
Hoàng Phủ Dật mỉm cười, “Sư phụ, sư bá nói rất đúng, nơi này không phải hoàng cung, không cần câu nệ tiểu tiết."
“Tiểu tử thối, ai cho phép ngươi gọi ta là sư bá?" Y Tuyết lắc lắc mái tóc mượt mà xinh đẹp, khinh thường hỏi.
“Quốc sư mà bổn thái tử kính trọng nhất cũng tôn kính gọi ngươi một tiếng sư bá, ta đương nhiên cũng muốn đươc gọi theo." Hoàng Phủ Dật tươi cười trả lời.
Thấy tên kiểu tử thối kia có thành ý như thế, ấn tượng của Y Tuyết đối với y cũng tốt lên không ít, “Ôi hi hi, thái tử ngươi xem ra cũng biết thức thời."
“Sư bá cũng không cần gọi ta là thái tử nữa, dứt khoát giống sư phụ gọi ta là Dật nhi đi. Sư bá, người chắc đói bụng lắm rồi, mau mau dùng cơm thôi." Hoàng Phủ Dật cầm đũa gắp một cái đùi gà thật to cho hắn.
Y Tuyết một bên gặm đùi gà, một bên vẫn không ngừng lảm nhảm, “Ngươi đừng tưởng rằng một cái đùi gà là có thể mua chuộc bổn công tử. Ngươi mà dám khi dễ Huyền nhi lần nữa, xem ta chỉnh ngươi thế nào!’
“Sư bá, ta không nhớ mình khi dễ quốc sư lúc nào a?" Hoàng Phủ Dật dùng vẻ mặt vô tội giả ngu.
“Còn nói không có? Mấy lần ta đến Tử Vân tự gặp Huyền nhi, đều chứng kiến nó bị ngươi đặt ở trên giường, đau đến kêu khóc không ngừng!"
“Phụt…." Vân Không đạo sĩ đem toàn bộ rượu đang uống phun cả vào mặt Y Tuyết!
“Ai nha! Thối đạo sĩ! Ngươi làm cái quỷ gì vậy hả?" Y Tuyết vội vàng xoa xoa khuôn mặt vô cùng trắng trẻo mịn màng của mình, tức giận đến giậm chân!
Hoàng Phủ Dật thấy vậy thì ôm bụng cười to, Tĩnh Huyền ngồi một bên, vốn còn đang cảm thấy xấu hổ đến mức hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống, nhưng lại thấy thái tử ở trước mặt mình thoải mái cười đùa, làm cho hắn cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười vui vẻ.
Buổi tối đầu tiên rời khỏi hoàng cung, mọi người trải qua trong tiếng cười đùa, tâm trạng cũng vì vậy mà trở nên vô cùng thư sướng…
Nếu đúng theo ý của Tĩnh Huyền thì hắn muốn nhanh nhanh trở về Bảo Phật tự một chút để gặp mặt sư phụ.
Nhưng thái tử tựa hồ lại có ý định khác, luôn luôn tùy hứng thích thì dừng vui thì đi, một hồi chạy tới danh sơn ngắm cảnh, một lúc lại đến hồ chơi thuyền, mọi người vừa đi vừa chơi đùa thật tận hứng, chỉ có quốc sư đáng thương là nôn nóng vô cùng.
“Điện hạ, có thể để cho Tĩnh Huyền quay về Bảo Phật tự trước được không? Ta sợ không thể kịp gặp mặt sư phụ lần cuối."
“Gấp cái gì? Lúc này còn cách ngày sư phụ ngươi viên tịch những nửa tháng nữa. Ngươi phải ở bên cạnh để hầu hạ bổn thái tử, đừng có mà nghĩ tới chạy đông chạy tây."
Người chạy đông chạy tây không phải chính là thái tử điện hạ ngươi sao!
Tiểu Tuyên tử biết điện hạ lại đang có trò hay muốn chơi, không khỏi cười thầm trong bụng.
Vốn là ngày đó trong hơi men chếnh choáng, Y Tuyết công tử vô ý nói ra, sư huynh Viên Không của hắn lúc đầu vốn hy vọng Tĩnh Huyền đại sư sẽ kế thừa vị trí trụ trì của Bảo Phật tự, nói không chừng lần này trước khi viên tịch, ông là muốn dặn dò hắn chuyện này đây.
Điện hạ lúc ấy vừa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, đêm đó quốc sư bị lăn qua lăn lại vô cùng bi thảm, hôm sau thiếu chút nữa ngay cả xuống giường cũng không xuống nổi.
Chiêu này của thái tử lúc đi lúc dừng chính là chiến thuật trì hoãn, nói đúng ra là không muốn để cho quốc sư quay về Bảo Phật tự, sợ hắn đi rồi sẽ không bao giờ hồi cung nữa.
Tiểu Tuyên Tử âm thầm lắc đầu, điện hạ ơi điện hạ, người nếu như đối xử với quốc sư tốt một chút, người ta há có thể bỏ được người sao?
Mau mau tỉnh ngộ đi thôi! Trái tim quốc sư sớm đã bị người đả thương quá sâu đậm rồi, vạn nhất nếu có ngày quốc sư đối với người hết hy vọng, khi đó người có muốn khóc cũng không kịp nữa!
Hôm nay, đoàn người đi tới Phi Ma sơn.
Thái tử cùng quốc sư ngồi trong xe ngựa, Tiểu Tuyên tử thì ngồi phía trước điều khiển xe.
Vân Không đạo sĩ ôm tiểu tuyết ly cưỡi ngựa một bên, vừa đi vừa thảnh thơi thổi một tiểu khúc.
Xe ngựa vừa tiến vào rừng, đôi mắt Tiểu Tuyên Tử đã đảo tới đảo lui, thần sắc khẩn trương hỏi, “Đạo trưởng, nghe người ở trấn trên nói Phi Ma sơn này có yêu quái hút máu người a! Chỉ cần là đồng nam đồng nữ đều sẽ bị hút máu cho tới chết. Có phải sự thật không?"
“Đương nhiên là thật!" Có điều yêu quái kia đã bị trấn giữ trong Tụ Hồn tháp rồi. Vân Không đạo sĩ xấu tính chỉ nói ra có một nửa sự tình.
“Ô… ta đây bi thảm rồi… “
“Sao? Chẳng lẽ Tiểu Tuyên tử đây vẫn là gà tơ ư?" Vân Không đạo sĩ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Hắn đương nhiên hiểu những quy củ của hoàng cung, đặc biệt nghiêm khắc cấm cung nữ cùng thái giám làm ra những chuyện cẩu thả, chỉ có thể đợi tổng quản nội viện chủ hôn thì bọn họ mới được phép thành thân. Tiểu Tuyên tử tuổi còn khá nhỏ nên việc vẫn chưa khai bao là chuyện nằm trong dự liệu.
“Ô… đúng vậy… " Tiểu Tuyên tử lộ ra vẻ mặt sầu khổ. “Đạo trưởng, người đạo hạnh cao thâm, ngàn vạn lần phải bảo vệ chúng ta đó nha."
“Chúng ta ư? Ha ha… " Vân Không đạo sĩ cười ha hả, “Ta thấy ở đây có lẽ chỉ có mình ngươi dường như có thể gặp nguy hiểm đi."
“Ô ô… Đạo trưởng đừng có khi dễ Tiểu Tuyên tử nữa mà… Tiểu Tuyên tử thật sự rất sợ a!"
“Yên tâm, yên tâm, bổn đạo trưởng biết nơi này có một tòa đạo quán, trụ trì chỗ đó là lão bằng hữu của ta, ta đi tới chỗ đó nhờ hắn dùng bùa đuổi ma đi cho ngươi, cam đoan cái thứ yêu quái thích hút máu người kia sẽ sợ đến mức chạy trốn sạch." Vân Không đạo sĩ vẻ mặt đầy hảo tâm nói.
“Thật sao? Vậy tốt quá! Thật tốt quá! Đạo trưởng, người mau nhờ người kia tới nhanh nhanh một chút nha! Tiểu Tuyên Tử lập tức sẽ đi mua ngay một con gà nướng cho đạo trưởng ăn."
“Hảo hảo, đúng là hài tử ngoan, vậy đạo trưởng ta đi lấy phù chú đây." Vân Không đạo sĩ cười ha hả, mang theo Tiểu Tuyết ly vẫn còn đang ngủ say mê giục ngựa rời đi.
Kỳ thật bùa chú đuổi yêu trừ ma là giả, nhưng đi tới đạo quán thăm viếng lão bằng hữu là thật.
Đến lúc đó tùy tiện lấy ra một cái bình an phù đưa cho Tiểu Tuyên tử, cũng cẩn thận nói với hắn mình chưa từng dùng qua. Đến lúc đó còn lo gì không có gà nướng ăn.
Vân Không đạo sĩ vừa đi vừa suy nghĩ trong lòng, đoạn nghịch ngợm le lưỡi một cái, chỉ lát sau đã không thấy tăm hơi.
Tác giả :
Mê Dương