Tuyệt Sắc Phượng Đế
Quyển 1 - Chương 12: Chỉ hôn?
Edit: Lạc Khinh Trần
Trở lại trong cung, đã thấy Thất Huyền đang ở cửa Đông cung lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy bọn họ lập tức lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
“Có chuyện gì?" Tô Hàm Tiếu không vui nói.
“Điện hạ, Phượng hậu ở bên trong đợi người đã gần nửa canh giờ." Thất Huyền vẻ mặt đau khổ nói.
Tô Hàm Tiếu nhất thời sững sờ, Phượng hậu này mới sáng sớm sai người đưa tới nhiều đồ như vậy, tại sao giờ lại đến rồi? Một bên nghĩ, nàng quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Nhược Thủy, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa cùng ta dùng bữa tối."
“Không được, Phượng hậu bảo Mai công tử cũng phải đi vào." Thất Huyền vội vàng nói.
“Ta cũng đi?" Mai Nhược Thủy nghi hoặc nhìn người bên cạnh.
“Vậy thì cùng vào đi thôi, đừng để cho Phượng hậu đợi lâu." Tô Hàm Tiếu suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhất thời bừng tỉnh. Chỉ sợ là, đến nhìn nàng là cái cớ,xem Mai Nhược Thủy mới là chuyện chính!
Mai Nhược Thủy nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ là im lặng không lên tiếng theo sát phía sau nàng đi vào chủ điện.
“Trở về rồi?Ngoài cung chơi vui không?" Phượng hậu thấy bọn họ đi vào, đặt ly trà xuống, cười tủm tỉm hỏi một câu.
“Phụ hậu làm sao rảnh rỗi mà tới đây? Để ngài đợi lâu." Tô Hàm Tiếu nắm tay Mai Nhược Thủy, đem người trực đẩy lên bên cạnh hắn, tự mình giới thiệu, “Phụ hậu, đây là Thị đọc mới của ta, ngài thấy thế nào?"
“Nhược Thủy tham kiến Phượng hậu." Mai Nhược Thủy buông mi mắt xuống, ôn nhu thi lễ.
“Không cần đa lễ." Phượng hậu mỉm cười nâng đỡ hắn, quan sát tỉ mỉ một phen, thở dài nói, “Nam nhi Mai gia, quả nhiên mỗi người bất phàm, rất có di phong (di truyền + phong độ) của tổ tiên, sau này hoàng nhi còn cần nhờ ngươi chiếu cố."
“Phượng hậu nói quá lời, Nhược Thủy thân là thị đọc, tự nhiên sẽ nương theo bên người Thái nữ, tận tâm tận lực." Mai Nhược Thủy đúng mực đáp lời.
“Hay lắm." Phượng hậu gật đầu, từ trên eo lấy ra một ngọc bội làm bằng cẩm thạch, đặt vào lòng bàn tay hắn, tiếp tục nói, “Ngọc bội này cùng với trâm cài trên đầu ngươi rất xứng đôi, liền tặng cho ngươi đi."
“Đa tạ Phượng hậu ban thưởng." Mai Nhược Thủy cúi đầu, lòng bàn tay nắm chặt ngọc bội. Nhiệt độ lạnh từ lòng bàn tay chậm rãi truyền vào đáy lòng, dần dần để hắn thanh tĩnh lại.
Một bên Tô Hàm Tiếu tuy rằng vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, nhưng đáy mắt là một mãnh lạnh lùng.
Xem như là cảnh cáo sao?
Sau khi cùng Lam Trầm Yên cáo biệt, bọn họ một đường du ngoạn sau mới hồi cung, nhiều nhất cũng qua nửa giờ Thìn,tất cả sự tình vừa phát sinh, trong cung Phượng hậu liền nhận được tin tức, liền đến Đông cung chờ nàng?
“Hàm Tiếu, gần đây không yên ổn, đừng đùa đến quá trớn, cũng nên đặt nhiều tâm tư cho việc chính sự,giúp mẫu hoàng ngươi phân ưu." Phượng hậu lại nghiêng đầu qua, không nhanh không chậm nói.
“Dạ, nhi thần đã biết." Tô Hàm Tiếu đáp ứng một tiếng, lại cười nói, “Phụ hậu ngày hôm nay tới đây, không có chuyện gì quan trọng chứ?"
“Chính là tới thăm ngươi một chút xem thân thể tốt chưa." Phượng hậu nói, tiếp theo, “Xem ngươi còn có thể chạy nhảy khắp nơi chứng tỏ là không chuyện gì, Bổn cung đi về trước."
“Cung tiễn phụ hậu." Tô Hàm Tiếu tiến lên đỡ tay hắn, tự tay đưa hắn đến ngoài cung, lúc này mới nhìn theo một đám cung nữ người hầu chen chúc mà đi.
“Lai giả bất thiện“." Mai Nhược Thủy đi tới phía sau nàng, trầm thấp phun ra bốn chữ.
Trên mặt Tô Hàm Tiếu nụ cười dần dần lạnh lại, chỉ còn lại băng hàn thấu xương.
Vị Phượng hậu này, tuyệt không dễ thân cận như trong ký ức của vị Thái nữ kia!
“Còn có một việc, không biết ngươi là có hay không điều tra?" Mai Nhược Thủy bỗng nhiên nói.
“Cái gì?" Tô Hàm Tiếu thuận miệng hỏi.
“Mục vương điện hạ gần đây ra vào tướng phủ rất nhiều lần, nghe nói..." Mai Nhược Thủy giọng nói vừa chuyển, cười lạnh, “Bái Liễu Thừa tướng làm sư phụ, học tập kinh sử chi đạo."
“Liễu Thừa tướng?" Tô Hàm Tiếu sững sờ, lập tức trong đầu sáng lên.
Mục vương ra vào tướng phủ? Trong ký ức, vị muội muội này luôn luôn không phải là người an phận, nếu như thái nữ là kinh thành đệ nhất công tử bột, như vậy Mục vương chính là thứ hai. Hơn nữa chi phụ Duy Quý quân của Mục vương cũng rất được nữ hoàng sủng ái, phía sau gia tộc Dung thị mấy đời chấp chưởng hộ bộ, khống chế mạch máu kinh tế Đại Ung, liền ngay cả nữ hoàng cũng không thể khinh động (khinh thường + động thủ).
Hộ bộ, Thừa tướng... Tô Hàm Tiếu một mặt suy tư. Chính quyền, tiền tài, sau đó cần chính là... Binh quyền! Nhưng điểm mấu chốt là Thái nữ vừa mới đem con trai độc nhất của Binh bộ Thượng thư có hôn ước với Tiểu thư của Liễu Thừa tướng đoạt về cung... Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
“Nghĩ tới điều gì?" Mai Nhược Thủy nói.
“Đang nghĩ, ngươi ở chỗ nào lấy được tin tức?" Tô Hàm Tiếu phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn, lại không khỏi nghi hoặc một chút.
“Sau này ngươi sẽ biết, nói chung ta sẽ không hại ngươi." Mai Nhược Thủy nói.
Tô Hàm Tiếu gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Nàng mơ hồ có thể nghĩ đến, sát khí ở Hàn Hương điện,Mai quý quân có võ công, Mai gia, tuyệt không phải là một môn thanh chính như ở bề ngoài nhìn thấy. Có điều, trong hoàng cung đã có nguồn thế lực như vậy tồn tại, nữ hoàng không thể không biết, Mai gia đời đời khiển tử vào cung, chỉ sợ là nguồn thế lực kia bản thân nó tồn tại là vì hoàng quyền.
“Ngày mai, trong cung sẽ rất náo nhiệt." Mai Nhược Thủy hơi nhếch khóe môi, “Mục đích của ngươi đã đạt được."
“Tứ Phương Vân động." Tô Hàm Tiếu cũng không để ý lắm, nắm tay hắn đi trở về, một mặt lớn tiếng phân phó nói, “Thất Huyền,chuẩn bị bữa tối,sau đó phái người thỉnh Hàn công tử lại đây!"
Mai Nhược Thủy cứng đờ, lại rất nhanh thanh tĩnh lại. Nữ nhân này, càng ngày càng quen thuộc lôi kéo chính mình...
“Chuyện này..." Một bên Thất Huyền cấp tốc lại đây, nghe vậy nhưng là một mặt ngượng nghịu, một hồi lâu mới nói, “Xế chiều hôm nay chiếu thư sắc phong đưa tới, Hàn công tử hắn..."
Tô Hàm Tiếu ngẩn ra, nhất thời hiểu được, chỉ nói: “Vậy sao, có điều... Hắn đập hư món đồ gì, liệt kê ra danh sách ngày mai phái người đưa đến phủ́ Hàn thượng thư đi."
“Ai?" Thất Huyền ngốc trụ.
“Ngươi không sợ Hàn thượng thư tức giận sao, thậm chí từ đây hận ngươi đến tận xương?" Mai Nhược Thủy dở khóc dở cười hỏi.
“Mầm rễ của nàng nằm ở trong tay ta đây, lại nói..." Tô Hàm Tiếu phất tay để Thất Huyền xuống, cười lạnh nói, “Trừ phi nàng là không muốn làm chức quan này nữa, bằng không con trai nàng sủng ái nhất trở thành Trắc quân của ta, còn có ai tin tưởng nàng không phải đứng về phía ta? Coi như muốn đi đầu quân cho Mục vương, hoàng muội kia của ta cũng sẽ không yên lòng mà thu nhận nàng!"
“Ngươi đây là điển hình chính mình không dùng được cũng không muốn cho người khác dùng." Mai Nhược Thủy tức giận nói.
“Chính là người ta dùng không được, chí ít cũng không thể đẩy cho người khác." Tô Hàm Tiếu mở ra tay, cũng có chút bất đắc dĩ nói, “Nói đi nói lại, đoạt Hàn Thư Mặc vào cung, bất luận ta đối với Hàn gia làm sao, trong khoảng thời gian ngắn, Hàn thượng thư đối với oán khí của ta đều sẽ không tiêu, làm cho nàng mang theo khúc mắc giúp ta làm việc cũng sẽ không tận tâm tận lực, còn không bằng thẳng thắn làm cho nàng tức giận đi, sau đó sẽ cố gắng suy nghĩ một lối thoát tốt nhất cho tương lai của mình."
“Ý nghĩ của ngươi... Rất kỳ lạ." Mai Nhược Thủy suy nghĩ một chút mới nói.
“Thật sao?" Tô Hàm Tiếu cười khẽ vài tiếng,đột nhiên giống như suy nghĩ đến cái gì, quay đầu lại gọi “Tiêu Ngọc!"
“ Có nô tài!" Tiêu Ngọc chạy vội tới, tuy rằng vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
“Một lúc đem sân của Tây điện dọn dẹp cho sạch sẽ, ta có việc lập tức cần dùng đến." Tô Hàm Tiếu nói.
“Dạ."Tiêu Ngọc đáp ứng một tiếng, lập tức đi làm việc.
“Tây điện?" Mai Nhược Thủy mặt đầy nghi hoặc.
“Xế chiều hôm nay,nhìn bề ngoài ta vì ngươi cùng Lam Trầm Yên náo loạn một hồi, chỉ sợ là... Rất nhiều người đều sẽ chú ý tới một vấn đề." Tô Hàm Tiếu khẽ nói.
“Vấn đề gì?" Mai Nhược Thủy truy hỏi một câu.
“Thái nữ, nên chỉ hôn." Tô Hàm Tiếu nhẹ nhàng mà bỏ lại một câu.
Mai Nhược Thủy sững sờ, dưới chân hơi chậm lại, nàng đã đi trước một bước vào đại điện.
Trở lại trong cung, đã thấy Thất Huyền đang ở cửa Đông cung lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy bọn họ lập tức lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
“Có chuyện gì?" Tô Hàm Tiếu không vui nói.
“Điện hạ, Phượng hậu ở bên trong đợi người đã gần nửa canh giờ." Thất Huyền vẻ mặt đau khổ nói.
Tô Hàm Tiếu nhất thời sững sờ, Phượng hậu này mới sáng sớm sai người đưa tới nhiều đồ như vậy, tại sao giờ lại đến rồi? Một bên nghĩ, nàng quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Nhược Thủy, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa cùng ta dùng bữa tối."
“Không được, Phượng hậu bảo Mai công tử cũng phải đi vào." Thất Huyền vội vàng nói.
“Ta cũng đi?" Mai Nhược Thủy nghi hoặc nhìn người bên cạnh.
“Vậy thì cùng vào đi thôi, đừng để cho Phượng hậu đợi lâu." Tô Hàm Tiếu suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhất thời bừng tỉnh. Chỉ sợ là, đến nhìn nàng là cái cớ,xem Mai Nhược Thủy mới là chuyện chính!
Mai Nhược Thủy nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ là im lặng không lên tiếng theo sát phía sau nàng đi vào chủ điện.
“Trở về rồi?Ngoài cung chơi vui không?" Phượng hậu thấy bọn họ đi vào, đặt ly trà xuống, cười tủm tỉm hỏi một câu.
“Phụ hậu làm sao rảnh rỗi mà tới đây? Để ngài đợi lâu." Tô Hàm Tiếu nắm tay Mai Nhược Thủy, đem người trực đẩy lên bên cạnh hắn, tự mình giới thiệu, “Phụ hậu, đây là Thị đọc mới của ta, ngài thấy thế nào?"
“Nhược Thủy tham kiến Phượng hậu." Mai Nhược Thủy buông mi mắt xuống, ôn nhu thi lễ.
“Không cần đa lễ." Phượng hậu mỉm cười nâng đỡ hắn, quan sát tỉ mỉ một phen, thở dài nói, “Nam nhi Mai gia, quả nhiên mỗi người bất phàm, rất có di phong (di truyền + phong độ) của tổ tiên, sau này hoàng nhi còn cần nhờ ngươi chiếu cố."
“Phượng hậu nói quá lời, Nhược Thủy thân là thị đọc, tự nhiên sẽ nương theo bên người Thái nữ, tận tâm tận lực." Mai Nhược Thủy đúng mực đáp lời.
“Hay lắm." Phượng hậu gật đầu, từ trên eo lấy ra một ngọc bội làm bằng cẩm thạch, đặt vào lòng bàn tay hắn, tiếp tục nói, “Ngọc bội này cùng với trâm cài trên đầu ngươi rất xứng đôi, liền tặng cho ngươi đi."
“Đa tạ Phượng hậu ban thưởng." Mai Nhược Thủy cúi đầu, lòng bàn tay nắm chặt ngọc bội. Nhiệt độ lạnh từ lòng bàn tay chậm rãi truyền vào đáy lòng, dần dần để hắn thanh tĩnh lại.
Một bên Tô Hàm Tiếu tuy rằng vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, nhưng đáy mắt là một mãnh lạnh lùng.
Xem như là cảnh cáo sao?
Sau khi cùng Lam Trầm Yên cáo biệt, bọn họ một đường du ngoạn sau mới hồi cung, nhiều nhất cũng qua nửa giờ Thìn,tất cả sự tình vừa phát sinh, trong cung Phượng hậu liền nhận được tin tức, liền đến Đông cung chờ nàng?
“Hàm Tiếu, gần đây không yên ổn, đừng đùa đến quá trớn, cũng nên đặt nhiều tâm tư cho việc chính sự,giúp mẫu hoàng ngươi phân ưu." Phượng hậu lại nghiêng đầu qua, không nhanh không chậm nói.
“Dạ, nhi thần đã biết." Tô Hàm Tiếu đáp ứng một tiếng, lại cười nói, “Phụ hậu ngày hôm nay tới đây, không có chuyện gì quan trọng chứ?"
“Chính là tới thăm ngươi một chút xem thân thể tốt chưa." Phượng hậu nói, tiếp theo, “Xem ngươi còn có thể chạy nhảy khắp nơi chứng tỏ là không chuyện gì, Bổn cung đi về trước."
“Cung tiễn phụ hậu." Tô Hàm Tiếu tiến lên đỡ tay hắn, tự tay đưa hắn đến ngoài cung, lúc này mới nhìn theo một đám cung nữ người hầu chen chúc mà đi.
“Lai giả bất thiện“." Mai Nhược Thủy đi tới phía sau nàng, trầm thấp phun ra bốn chữ.
Trên mặt Tô Hàm Tiếu nụ cười dần dần lạnh lại, chỉ còn lại băng hàn thấu xương.
Vị Phượng hậu này, tuyệt không dễ thân cận như trong ký ức của vị Thái nữ kia!
“Còn có một việc, không biết ngươi là có hay không điều tra?" Mai Nhược Thủy bỗng nhiên nói.
“Cái gì?" Tô Hàm Tiếu thuận miệng hỏi.
“Mục vương điện hạ gần đây ra vào tướng phủ rất nhiều lần, nghe nói..." Mai Nhược Thủy giọng nói vừa chuyển, cười lạnh, “Bái Liễu Thừa tướng làm sư phụ, học tập kinh sử chi đạo."
“Liễu Thừa tướng?" Tô Hàm Tiếu sững sờ, lập tức trong đầu sáng lên.
Mục vương ra vào tướng phủ? Trong ký ức, vị muội muội này luôn luôn không phải là người an phận, nếu như thái nữ là kinh thành đệ nhất công tử bột, như vậy Mục vương chính là thứ hai. Hơn nữa chi phụ Duy Quý quân của Mục vương cũng rất được nữ hoàng sủng ái, phía sau gia tộc Dung thị mấy đời chấp chưởng hộ bộ, khống chế mạch máu kinh tế Đại Ung, liền ngay cả nữ hoàng cũng không thể khinh động (khinh thường + động thủ).
Hộ bộ, Thừa tướng... Tô Hàm Tiếu một mặt suy tư. Chính quyền, tiền tài, sau đó cần chính là... Binh quyền! Nhưng điểm mấu chốt là Thái nữ vừa mới đem con trai độc nhất của Binh bộ Thượng thư có hôn ước với Tiểu thư của Liễu Thừa tướng đoạt về cung... Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
“Nghĩ tới điều gì?" Mai Nhược Thủy nói.
“Đang nghĩ, ngươi ở chỗ nào lấy được tin tức?" Tô Hàm Tiếu phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn, lại không khỏi nghi hoặc một chút.
“Sau này ngươi sẽ biết, nói chung ta sẽ không hại ngươi." Mai Nhược Thủy nói.
Tô Hàm Tiếu gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Nàng mơ hồ có thể nghĩ đến, sát khí ở Hàn Hương điện,Mai quý quân có võ công, Mai gia, tuyệt không phải là một môn thanh chính như ở bề ngoài nhìn thấy. Có điều, trong hoàng cung đã có nguồn thế lực như vậy tồn tại, nữ hoàng không thể không biết, Mai gia đời đời khiển tử vào cung, chỉ sợ là nguồn thế lực kia bản thân nó tồn tại là vì hoàng quyền.
“Ngày mai, trong cung sẽ rất náo nhiệt." Mai Nhược Thủy hơi nhếch khóe môi, “Mục đích của ngươi đã đạt được."
“Tứ Phương Vân động." Tô Hàm Tiếu cũng không để ý lắm, nắm tay hắn đi trở về, một mặt lớn tiếng phân phó nói, “Thất Huyền,chuẩn bị bữa tối,sau đó phái người thỉnh Hàn công tử lại đây!"
Mai Nhược Thủy cứng đờ, lại rất nhanh thanh tĩnh lại. Nữ nhân này, càng ngày càng quen thuộc lôi kéo chính mình...
“Chuyện này..." Một bên Thất Huyền cấp tốc lại đây, nghe vậy nhưng là một mặt ngượng nghịu, một hồi lâu mới nói, “Xế chiều hôm nay chiếu thư sắc phong đưa tới, Hàn công tử hắn..."
Tô Hàm Tiếu ngẩn ra, nhất thời hiểu được, chỉ nói: “Vậy sao, có điều... Hắn đập hư món đồ gì, liệt kê ra danh sách ngày mai phái người đưa đến phủ́ Hàn thượng thư đi."
“Ai?" Thất Huyền ngốc trụ.
“Ngươi không sợ Hàn thượng thư tức giận sao, thậm chí từ đây hận ngươi đến tận xương?" Mai Nhược Thủy dở khóc dở cười hỏi.
“Mầm rễ của nàng nằm ở trong tay ta đây, lại nói..." Tô Hàm Tiếu phất tay để Thất Huyền xuống, cười lạnh nói, “Trừ phi nàng là không muốn làm chức quan này nữa, bằng không con trai nàng sủng ái nhất trở thành Trắc quân của ta, còn có ai tin tưởng nàng không phải đứng về phía ta? Coi như muốn đi đầu quân cho Mục vương, hoàng muội kia của ta cũng sẽ không yên lòng mà thu nhận nàng!"
“Ngươi đây là điển hình chính mình không dùng được cũng không muốn cho người khác dùng." Mai Nhược Thủy tức giận nói.
“Chính là người ta dùng không được, chí ít cũng không thể đẩy cho người khác." Tô Hàm Tiếu mở ra tay, cũng có chút bất đắc dĩ nói, “Nói đi nói lại, đoạt Hàn Thư Mặc vào cung, bất luận ta đối với Hàn gia làm sao, trong khoảng thời gian ngắn, Hàn thượng thư đối với oán khí của ta đều sẽ không tiêu, làm cho nàng mang theo khúc mắc giúp ta làm việc cũng sẽ không tận tâm tận lực, còn không bằng thẳng thắn làm cho nàng tức giận đi, sau đó sẽ cố gắng suy nghĩ một lối thoát tốt nhất cho tương lai của mình."
“Ý nghĩ của ngươi... Rất kỳ lạ." Mai Nhược Thủy suy nghĩ một chút mới nói.
“Thật sao?" Tô Hàm Tiếu cười khẽ vài tiếng,đột nhiên giống như suy nghĩ đến cái gì, quay đầu lại gọi “Tiêu Ngọc!"
“ Có nô tài!" Tiêu Ngọc chạy vội tới, tuy rằng vẫn nơm nớp lo sợ, nhưng so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
“Một lúc đem sân của Tây điện dọn dẹp cho sạch sẽ, ta có việc lập tức cần dùng đến." Tô Hàm Tiếu nói.
“Dạ."Tiêu Ngọc đáp ứng một tiếng, lập tức đi làm việc.
“Tây điện?" Mai Nhược Thủy mặt đầy nghi hoặc.
“Xế chiều hôm nay,nhìn bề ngoài ta vì ngươi cùng Lam Trầm Yên náo loạn một hồi, chỉ sợ là... Rất nhiều người đều sẽ chú ý tới một vấn đề." Tô Hàm Tiếu khẽ nói.
“Vấn đề gì?" Mai Nhược Thủy truy hỏi một câu.
“Thái nữ, nên chỉ hôn." Tô Hàm Tiếu nhẹ nhàng mà bỏ lại một câu.
Mai Nhược Thủy sững sờ, dưới chân hơi chậm lại, nàng đã đi trước một bước vào đại điện.
Tác giả :
Thanh Yên Mặc Thủy