Tuyệt Sắc Nguyên Tố Sư: Tiểu Dã Phi Của Tà Vương
Chương 2: Tam tiểu thư phế vật
Bóng đêm thê lương, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở giữa những lá cây, tạo thành nhiều điểm nhỏ chiếu vào trong rừng cây, gió nhẹ lướt qua, cành cây đụng nhau vào nhau, vang lên tiếng sàn sạt, như quỷ phong, khiến người ta kinh hãi.
Một bóng dáng cao lớn có chút đầy đặn, trên vai khiêng một người, nhanh chóng qua lại trong rừng cây hơi âm u.
Đột nhiên một bóng đen lóe qua, khiến Thúy Hồng sợ hãi nhảy dựng một cái, suýt chút nữa đã làm rơi người trên đôi vai gầy bé, dừng bước lại, phát hiện chỉ là cành cây, chỉ là do nàng sợ bóng sợ gió, lúc này mới vỗ bộ ngực, cố định người trên vai lần nữa, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Một đôi mắt nhỏ hẹp, sợ hãi bất định nhìn bốn phía, cẩn thận từng li từng tí đi tới, trong miệng nỉ non “Tiểu thư, nếu hồn người quay về, tuyệt đối đừng tìm đến nô tỳ, người hại chết người chính là đại tiểu thư..."
“Thực ra người cũng không thể trách đại tiểu thư, ai bảo người là phế vật, không nương đau, không cha yêu, lại nhu nhược, chết là chuyện sớm hay muộn..."
Thất Sát ở trong đêm tối, như xem phim nhựa nhìn trí nhớ của một người khác, từ lúc bi bô tập nói đến kiểm tra thiên phú, lại tới khi bị người khác thiết kế độc giết...
Thúy Hồng liếc mắt nhìn xung quanh, cỏ dại rậm rạp, tàn bia rải rác, cách đó không xa còn có thể thấy được xương cốt người mơ hồ, gió lạnh thổi đến, rùng mình một cái, dùng sức quăng người trên vai xuống.
Phịch một tiếng, cơ thể nhỏ gầy hình như mười một mười hai tuổi liền bị ném xuống đất, lăn lộn mấy lần, đụng tới một khối tàn bi bên trên.
“A!" Một tiếng sợ hãi rít gào, chấn động tới chim trong rừng.
Hóa ra là Thúy Hồng liếc mắt nhìn cơ thể nhỏ gầy kia, lại phát hiện con như sáng như sao của nàng, đang sắc bén khát máu nhìn mình, nên bị dọa sợ hết hồn, đột nhiên ngã nhào trên đất, sợ hãi không thôi.
Thất Sát một tay đỡ tàn bi, một tay chống đỡ, làm nổi lên khóe môi quỷ dị, khát máu nhìn Thúy Hồng, chậm rãi đứng lên.
“Tiểu... Tiểu thư..." Thúy Hồng bị tình cảnh này dọa sợ hãi đến nỗi hai hàm răng đánh vào nhau, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Tiểu thư là xác chết vùng dậy, hay là hồn quay về, muốn tìm nàng báo thù sao.
“Không... Không phải ta... Giết." Nhìn người càng ngày càng gần, Thúy Hồng càng kinh sợ đến mức muốn chạy trối chết, nhưng̀ nàng sợ hãi đến nỗi hai chân như nhũn ra, đứng thẳng cũng không nổi.
Bị ánh mắt sắc bén như dao của tiểu thư nhìn chằm chằm, toàn thân Thúy Hồng run, nàng nhìn thấy sát ý trong mắt tiểu thư, nhìn thấy toàn thân tiểu thư đều toả ra nồng nặc sát khí.
Hai con mắt Thất Sát là màu đỏ tươi, là khát máu! Là phẫn nộ!
Tất cả chỉ vì cừu hận, bản tôn chịu đựng đến oan khuất!
Thúy Hồng sợ hãi, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người bên dưới ánh trăng, này không phải là xác chết vùng dậy, tiểu thư là sống lại, không, không thể để cho tiểu thư sống lại, không thể để cho tiểu thư trở về, nếu không nàng còn phải đi về hầu hạ tiểu thư phế vật này.
Như vậy nàng sẽ bị những người khác cười nhạo, bị ức hiếp, nàng không cam lòng, tại sao Thúy Hồng nàng phải hầu hạ tiểu thư phế vật này.
Thúy Hồng bỗng nhiên đứng lên, duỗi tay nhỏ bé ra, nhanh chóng công kích cái cổ của Thất Sát, tuy nàng không có đấu khí, nhưng muốn giết tiểu thư phế vật, là dễ như trở bàn tay.
Một tiếng răng rắc!
Con ngươi Thúy Hồng trợn to, phản chiếu khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay của Thất Sát, vẻ mặt kia sợ hãi, dường như nhìn thấy chuyện kinh khủng còn hơn ma quỷ.
Nàng chết cũng không hiểu, lời đồn nói tiểu thư phế vật, làm sao lại tránh thoát sự công kích của nàng, lại còn trong tình huống này vặn gãy cổ của nàng, mà mọi chuyện chỉ có đợi xuống địa ngục hỏi diêm vương đi.
Thất Sát lạnh lùng nhìn nàng một cái, buông cổ tay bóp cổ d[[dlqd Thúy Hồng ra, đạp lên thi thể nàng bước qua.
Kẻ bắt nạt nàng, kẻ tổn thương nàng, kẻ làm nhục nàng, chết!
Một bóng dáng cao lớn có chút đầy đặn, trên vai khiêng một người, nhanh chóng qua lại trong rừng cây hơi âm u.
Đột nhiên một bóng đen lóe qua, khiến Thúy Hồng sợ hãi nhảy dựng một cái, suýt chút nữa đã làm rơi người trên đôi vai gầy bé, dừng bước lại, phát hiện chỉ là cành cây, chỉ là do nàng sợ bóng sợ gió, lúc này mới vỗ bộ ngực, cố định người trên vai lần nữa, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Một đôi mắt nhỏ hẹp, sợ hãi bất định nhìn bốn phía, cẩn thận từng li từng tí đi tới, trong miệng nỉ non “Tiểu thư, nếu hồn người quay về, tuyệt đối đừng tìm đến nô tỳ, người hại chết người chính là đại tiểu thư..."
“Thực ra người cũng không thể trách đại tiểu thư, ai bảo người là phế vật, không nương đau, không cha yêu, lại nhu nhược, chết là chuyện sớm hay muộn..."
Thất Sát ở trong đêm tối, như xem phim nhựa nhìn trí nhớ của một người khác, từ lúc bi bô tập nói đến kiểm tra thiên phú, lại tới khi bị người khác thiết kế độc giết...
Thúy Hồng liếc mắt nhìn xung quanh, cỏ dại rậm rạp, tàn bia rải rác, cách đó không xa còn có thể thấy được xương cốt người mơ hồ, gió lạnh thổi đến, rùng mình một cái, dùng sức quăng người trên vai xuống.
Phịch một tiếng, cơ thể nhỏ gầy hình như mười một mười hai tuổi liền bị ném xuống đất, lăn lộn mấy lần, đụng tới một khối tàn bi bên trên.
“A!" Một tiếng sợ hãi rít gào, chấn động tới chim trong rừng.
Hóa ra là Thúy Hồng liếc mắt nhìn cơ thể nhỏ gầy kia, lại phát hiện con như sáng như sao của nàng, đang sắc bén khát máu nhìn mình, nên bị dọa sợ hết hồn, đột nhiên ngã nhào trên đất, sợ hãi không thôi.
Thất Sát một tay đỡ tàn bi, một tay chống đỡ, làm nổi lên khóe môi quỷ dị, khát máu nhìn Thúy Hồng, chậm rãi đứng lên.
“Tiểu... Tiểu thư..." Thúy Hồng bị tình cảnh này dọa sợ hãi đến nỗi hai hàm răng đánh vào nhau, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Tiểu thư là xác chết vùng dậy, hay là hồn quay về, muốn tìm nàng báo thù sao.
“Không... Không phải ta... Giết." Nhìn người càng ngày càng gần, Thúy Hồng càng kinh sợ đến mức muốn chạy trối chết, nhưng̀ nàng sợ hãi đến nỗi hai chân như nhũn ra, đứng thẳng cũng không nổi.
Bị ánh mắt sắc bén như dao của tiểu thư nhìn chằm chằm, toàn thân Thúy Hồng run, nàng nhìn thấy sát ý trong mắt tiểu thư, nhìn thấy toàn thân tiểu thư đều toả ra nồng nặc sát khí.
Hai con mắt Thất Sát là màu đỏ tươi, là khát máu! Là phẫn nộ!
Tất cả chỉ vì cừu hận, bản tôn chịu đựng đến oan khuất!
Thúy Hồng sợ hãi, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người bên dưới ánh trăng, này không phải là xác chết vùng dậy, tiểu thư là sống lại, không, không thể để cho tiểu thư sống lại, không thể để cho tiểu thư trở về, nếu không nàng còn phải đi về hầu hạ tiểu thư phế vật này.
Như vậy nàng sẽ bị những người khác cười nhạo, bị ức hiếp, nàng không cam lòng, tại sao Thúy Hồng nàng phải hầu hạ tiểu thư phế vật này.
Thúy Hồng bỗng nhiên đứng lên, duỗi tay nhỏ bé ra, nhanh chóng công kích cái cổ của Thất Sát, tuy nàng không có đấu khí, nhưng muốn giết tiểu thư phế vật, là dễ như trở bàn tay.
Một tiếng răng rắc!
Con ngươi Thúy Hồng trợn to, phản chiếu khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay của Thất Sát, vẻ mặt kia sợ hãi, dường như nhìn thấy chuyện kinh khủng còn hơn ma quỷ.
Nàng chết cũng không hiểu, lời đồn nói tiểu thư phế vật, làm sao lại tránh thoát sự công kích của nàng, lại còn trong tình huống này vặn gãy cổ của nàng, mà mọi chuyện chỉ có đợi xuống địa ngục hỏi diêm vương đi.
Thất Sát lạnh lùng nhìn nàng một cái, buông cổ tay bóp cổ d[[dlqd Thúy Hồng ra, đạp lên thi thể nàng bước qua.
Kẻ bắt nạt nàng, kẻ tổn thương nàng, kẻ làm nhục nàng, chết!
Tác giả :
Vi Nhĩ Xuyên Cao Cân Hài