Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 46: Một mình địch hết (2)
Ba tháng trước trên người Mộ Như Nguyệt rõ ràng không có nguyên khí dao động, nếu không phải nàng che giấu sâu, nói cách khác chuyện nàng đột phá đến cấp bốn là chuyện xảy ra trong vòng ba tháng này.
Ba tháng từ một phế vật biến thành võ giả cấp bốn, cho dù đệ tử được coi là thiên tài trong Thanh Vân Môn cũng không làm được.
Nếu thật sự như thế, thiên phú nữ nhân này quả thật đáng sợ.
Ánh mắt Dạ Thiên Phong hơi dao động, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, lúc này hắn đã bắt đầu nhìn thẳng vào Mộ Như Nguyệt.
Dù sao ở đại lục này, người đều là hiện thực.
Mộ Như Nguyệt là phế vật không có tư cách để hắn liếc mắt dù chỉ một cái, nhưng nếu nàng có thể từ phế vật biến thành thiên tài thì sao? Có lẽ mười lăm tuổi đạt võ giả cấp ba cũng không có gì hiếm lạ, bởi vì Mộ Đình Nhi mười bốn tuổi đã đạt cấp ba, hơn nữa đệ tử trong Thanh Vân Môn ưu tú hơn Mộ Đình Nhi nhiều không đếm xuể.
Nhưng nếu thiên tài này trong vòng ba tháng mà được như bây giờ, hắn không thể không coi trọng.
Dạ Thiên Phong mãi suy nghĩ mà không chú ý đến ánh mắt của Mộ Đình Nhi.
Khi chiến đấu, Mộ Đình Nhi vẫn luôn liếc sang nam nhân nàng yêu, cho nên cũng thấy được ánh mắt hắn nhìn Mộ Như Nguyệt đã không giống như trước.
Trong ánh mắt đó bao hàm quá nhiều cảm xúc nhưng không có chán ghét và khinh thường như trước.
“Mộ Như Nguyệt!" Ánh mắt Mộ Đình Nhi hiện lên phẫn nộ và sát khí, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, căm hận trừng mắt nhìn thiếu nữ đối diện.
“Ta muốn ngươi chết! Ngươi nhất định phải chết!"
Tiện nhân này đã hấp dẫn sự chú ý của thế tử, nàng tuyệt đối không để nàng ta sống sót.
Mộ Đình Nhi nắm chặt nắm tay sau đó buông lỏng ra, lấy một bao giấy màu vàng trong vạt áo, cẩn thận mở ra, không nói hai lời nuốt đan dược bên trong xuống.
"Oanh!" khí thế trên người nàng bỗng tăng lên, từ cấp bốn nhảy lên cấp năm.
Dạ Thiên Phong rốt cuộc không ngồi yên được nữa, đứng lên, trong ánh mắt nhìn Mộ Đình Nhi có cảm xúc không rõ: “Chung quy Đình Nhi vẫn dùng thăng nguyên đan này."
Thăng nguyên đan, có thể khiến võ giả đột phá một cấp trong thời gian ngắn, liên tục trong nửa canh giờ, mà qua nửa canh giờ sẽ trở lại như cũ.
Nhưng mà mọi người đều biết loại đan dược này có để lại di chứng, không phải vạn bất đắc dĩ, Dạ Thiên Phong không hi vọng Mộ Đình Nhi dùng nó.
Hơn nữa dùng đan dược cũng là một loại hành vi yếu thế.
Sau khi Mộ Đình Nhi dùng thăng nguyên đan đột phá lên cấp năm, cảm nhận được nguyên khí mạnh mẽ không nhịn được điên cuồng cười ha hả, tựa như thấy được bộ dáng tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia run rẩy phủ phục dưới chân mình.
Hiển nhiên hiện tại Mộ Đình Nhi đã bị tức đến điên rồi, đánh mất hết lý trí, hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, giết nữ nhân được thế tử chú ý này.
“Mộ Như Nguyệt, cuối cùng ngươi vẫn không đấu lại ta!" Mộ Đình Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, hận không thể tiến lên xé nát mặt nàng, chính khuôn mặt này làm nàng hận đến mức không thể kiềm chế.
Trong nháy mắt, sát khí nổi lên, Mộ Đình Nhi công kích về phía Mộ Như Nguyệt.
Trường kiếm lạnh băng, lóe hàn quang, Mộ Đình Nhi rất muốn nhìn thấy bộ dáng đối phương sợ hãi run rẩy, cho nên cũng không công kích trí mạng mà là muốn hủy dung nhan kia.
Nàng nghĩ, chỉ cần xé nát khuôn mặt này thì sẽ không thể câu dẫn nam nhân được nữa.
Mộ Như Nguyệt từ đầu đến giờ vẫn chưa dùng kiếm, hiện tại đã rút kiếm ra, mặt không đổi sắc nghênh đón công kích hùng hổ của đối phương, hai kiếm chạm vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, Mộ Như Nguyệt cảm thấy cánh tay tê dại, khóe miệng tràn ra vết máu nhàn nhạt.
Ba tháng từ một phế vật biến thành võ giả cấp bốn, cho dù đệ tử được coi là thiên tài trong Thanh Vân Môn cũng không làm được.
Nếu thật sự như thế, thiên phú nữ nhân này quả thật đáng sợ.
Ánh mắt Dạ Thiên Phong hơi dao động, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, lúc này hắn đã bắt đầu nhìn thẳng vào Mộ Như Nguyệt.
Dù sao ở đại lục này, người đều là hiện thực.
Mộ Như Nguyệt là phế vật không có tư cách để hắn liếc mắt dù chỉ một cái, nhưng nếu nàng có thể từ phế vật biến thành thiên tài thì sao? Có lẽ mười lăm tuổi đạt võ giả cấp ba cũng không có gì hiếm lạ, bởi vì Mộ Đình Nhi mười bốn tuổi đã đạt cấp ba, hơn nữa đệ tử trong Thanh Vân Môn ưu tú hơn Mộ Đình Nhi nhiều không đếm xuể.
Nhưng nếu thiên tài này trong vòng ba tháng mà được như bây giờ, hắn không thể không coi trọng.
Dạ Thiên Phong mãi suy nghĩ mà không chú ý đến ánh mắt của Mộ Đình Nhi.
Khi chiến đấu, Mộ Đình Nhi vẫn luôn liếc sang nam nhân nàng yêu, cho nên cũng thấy được ánh mắt hắn nhìn Mộ Như Nguyệt đã không giống như trước.
Trong ánh mắt đó bao hàm quá nhiều cảm xúc nhưng không có chán ghét và khinh thường như trước.
“Mộ Như Nguyệt!" Ánh mắt Mộ Đình Nhi hiện lên phẫn nộ và sát khí, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, căm hận trừng mắt nhìn thiếu nữ đối diện.
“Ta muốn ngươi chết! Ngươi nhất định phải chết!"
Tiện nhân này đã hấp dẫn sự chú ý của thế tử, nàng tuyệt đối không để nàng ta sống sót.
Mộ Đình Nhi nắm chặt nắm tay sau đó buông lỏng ra, lấy một bao giấy màu vàng trong vạt áo, cẩn thận mở ra, không nói hai lời nuốt đan dược bên trong xuống.
"Oanh!" khí thế trên người nàng bỗng tăng lên, từ cấp bốn nhảy lên cấp năm.
Dạ Thiên Phong rốt cuộc không ngồi yên được nữa, đứng lên, trong ánh mắt nhìn Mộ Đình Nhi có cảm xúc không rõ: “Chung quy Đình Nhi vẫn dùng thăng nguyên đan này."
Thăng nguyên đan, có thể khiến võ giả đột phá một cấp trong thời gian ngắn, liên tục trong nửa canh giờ, mà qua nửa canh giờ sẽ trở lại như cũ.
Nhưng mà mọi người đều biết loại đan dược này có để lại di chứng, không phải vạn bất đắc dĩ, Dạ Thiên Phong không hi vọng Mộ Đình Nhi dùng nó.
Hơn nữa dùng đan dược cũng là một loại hành vi yếu thế.
Sau khi Mộ Đình Nhi dùng thăng nguyên đan đột phá lên cấp năm, cảm nhận được nguyên khí mạnh mẽ không nhịn được điên cuồng cười ha hả, tựa như thấy được bộ dáng tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia run rẩy phủ phục dưới chân mình.
Hiển nhiên hiện tại Mộ Đình Nhi đã bị tức đến điên rồi, đánh mất hết lý trí, hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, giết nữ nhân được thế tử chú ý này.
“Mộ Như Nguyệt, cuối cùng ngươi vẫn không đấu lại ta!" Mộ Đình Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, hận không thể tiến lên xé nát mặt nàng, chính khuôn mặt này làm nàng hận đến mức không thể kiềm chế.
Trong nháy mắt, sát khí nổi lên, Mộ Đình Nhi công kích về phía Mộ Như Nguyệt.
Trường kiếm lạnh băng, lóe hàn quang, Mộ Đình Nhi rất muốn nhìn thấy bộ dáng đối phương sợ hãi run rẩy, cho nên cũng không công kích trí mạng mà là muốn hủy dung nhan kia.
Nàng nghĩ, chỉ cần xé nát khuôn mặt này thì sẽ không thể câu dẫn nam nhân được nữa.
Mộ Như Nguyệt từ đầu đến giờ vẫn chưa dùng kiếm, hiện tại đã rút kiếm ra, mặt không đổi sắc nghênh đón công kích hùng hổ của đối phương, hai kiếm chạm vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, Mộ Như Nguyệt cảm thấy cánh tay tê dại, khóe miệng tràn ra vết máu nhàn nhạt.
Tác giả :
Tiêu Thất Gia