Tuyệt Phẩm Tiên Y
Chương 214: Sự Đen Tối Của Lưu Cảnh Thần
Trong xe, Mẫu Đơn cúi đầu không nói được một lời, thậm chí mắt còn không dám nhìn Trương Đại Thiểu. Vừa mới làm một chuyện rất có lỗi với Trương Đại Thiểu, cô cảm thấy mình không có mặt mũi đối diện với Trương Đại Thiểu nữa.
Trương Đại Thiểu cũng không nói gì, không khí trong xe có vẻ có chút ngột ngạt.
Lúc xe dừng lại, Trương Đại Thiểu mới nghiêng đầu hỏi:
- Mẫu Đơn, cha cô bị bệnh gì?
Mẫu Đơn nhìn nhìn Trương Đại Thiểu, lại nhanh chóng thở dài quay đầu đi, nói:
- Bị bệnh tắc nghẽn động mạch não.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, lấy ra một viên hồi xuân đan đưa cho Mẫu Đơn:
- Đây là thuốc đặc hiệu chữa trị bệnh tắc nghẽn động mạch não, đưa về cho cha cô ăn, bệnh của cha cô sẽ khỏi rất nhanh.
Mẫu Đơn theo bản năng nhận lấy, ngạc nhiên nghi ngờ đánh giá cái bình nhỏ trong suốt kia, đợi đến khi ngẩng đầu lên nhìn thì Trương Đại Thiểu đã rời đi rồi.
Tin hay không tin Trương Đại Thiểu, toàn bộ đều phụ thuộc vào Mẫu Đơn, không có quan hệ gì tới Trương Đại Thiểu.
Về đến nhà, Trương Đại Thiểu gọi điện ngay cho Hàn Mộng Di, vậy mà Hàn Mộng Di lại không nghe điện thoại, Trương Đại Thiểu nghĩ Hàn Mộng Di đang chơi hoặc làm gì đó, cũng không để ở trong lòng.
Hắn lại không biết Hàn Mộng Di đang nằm trên giường, nhìn thấy trong di động là số điện thoại của người thương, khóc không ngừng.
- Trương Thiên, thật xin lỗi.
Hàn Mộng Di khóc ròng nói, lại nằm trên giường không để ý đến Trương Đại Thiểu.
Nhưng vài ngày sau Trương Đại Thiểu lại phát hiện không thích hợp, nhiều ngày như vậy mà Hàn Mộng Di vẫn không liên lạc với mình, mà mình gọi điện cũng không bao giờ nhận.
Nghĩ nghĩ, Trương Đại Thiểu lại tìm tới Hàn gia, Lưu Cảnh Thần đang cùng Hàn Kiến Vĩ nói nói cười cười.
Hàn Kiến Vĩ nhìn lướt qua Trương Đại Thiểu, khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất, có thể nói hắn căm thù Trương Đại Thiểu đến tận xương tủy, tuy đã rõ ràng nguyên nhân hậu quả của chuyện một năm trước nhưng mà người này lại làm con gái của mình khổ không nói nổi, hắn đối với Trương Đại Thiểu ngoài hận thù ra thì còn chán ghét nữa.
Còn Lưu Cảnh Thần lại lười chào hỏi với Trương Đại Thiểu, trong mắt là sự đắc ý, rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa mà.
- Trương Thiên, cậu còn tới làm gì?
Hàn Kiến Vĩ không hờn giận nói.
- Bác Hàn, cháu tới tìm Mộng Di, có phải Mộng Di gặp chuyện gì hay không?
Trương Đại Thiểu nói thẳng vào vấn đề.
Hàn Kiến Vĩ hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn Trương Đại Thiểu, nói:
- Cậu đã đến đây thì tôi cũng nói cho cậu biết luôn, tránh việc sau này cậu còn dây dưa với Di nhi, qua vài ngày nữa Di nhi sẽ kết hôn, ta hy vọng cậu sẽ không đến làm phiền nó nữa!
- Cái gì?
Trương Đại Thiểu kinh hãi, tin tức này làm cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Năm đó Hàn Mộng Di để nhanh chóng báo tin cho mình mà ngàn dặm xa xôi từ Yến Kinh chạy đến Tĩnh Hải, mấy ngày đêm đi vào núi hoang tình huống ngàn cân trên sợi tóc đi tìm mình, phần tình cảm này rất kiên định!
Một màn kiều diễm ở trong sơn động với mình, cô đã một lòng nhào vào trên người mình nói nếu không lấy mình thì sẽ không lấy ai khác, tại sao giờ lại đổi ý muốn kết hôn với người khác?
- Bác Hàn, cô ấy, cô ấy là tự nguyện sao?
Trương Đại Thiểu ngẩng đầu lên, thì thào hỏi Hàn Kiến Vĩ, hắn không thể không nghi ngờ là Hàn Kiến Vĩ ép gả Hàn Mộng Di cho Lưu Cảnh Thần.
Nếu như vậy, Trương Đại Thiểu sẽ không ngại dùng một ít thủ đoạn, không thể để Hàn Mộng Di chịu oan ức như vậy.
- Cậu có ý gì?
Hàn Kiến Vĩ có chút tức giận, mắt hơi trợn lên, Trương Thiên này cũng thật kiêu ngạo.
Nhưng Hàn Kiến Vĩ vẫn trả lời:
- Là Di nhi tự nguyện, ta biết trước đây Di nhi có một chút dây dưa với cậu, nhưng hiện tại Di nhi và cậu không còn liên quan gì nữa, cậu hãy bỏ ý định đó đi.
Yết hầu Trương Đại Thiểu giật giật, nói:
- Cháu muốn nghe Mộng Di chính miệng nói với cháu.
- Vô liêm sỉ!
Hàn Kiến Vĩ cả giận nói, thằng nhóc này thật sự là được voi đòi tiên.
Đang muốn mở miệng răn dạy Trương Đại Thiểu một chút thì Hàn Kiến Vĩ ngây ra, Hàn Mộng Di không biết đi ra từ lúc nào, sắc mặt có chút tái nhợt, có thể nhìn thấy trên mặt Hàn Mộng Di còn vương nước mắt.
Gặp lại Hàn Mộng Di, Trương Đại Thiểu không khỏi có chút đau lòng, cô gái trước mắt này, nhìn qua tiều tụy không ít, ánh mắt bao phủ nồng đậm đau thương, giống như là Lâm Đại Ngọc đau thương vậy.
- Trương Thiên, anh về đi, về sau đừng tới gặp em nữa.
Hàn Mộng Di không để ý đến Hàn Kiến Vĩ cùng Lưu Cảnh Thần, lập tức đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu.
- Là em tự nguyện gả cho Lưu Cảnh Thần.
- Em ...
Trương Đại Thiểu không biết nên nói cái gì, hắn biết tính tình của Hàn Mộng Di, cô nàng này tính tình quật cường, đã quyết định sẽ không đổi ý.
Hắn biết Hàn Mộng Di không phải tự nguyện, nhưng cụ thể là nguyên nhân gì, Trương Đại Thiểu cũng không muốn đọc kí ức của Hàn Mộng Di.
Hắn há miệng thở dốc không nói ra lời, còn Hàn Mộng Di đã quay trở về phòng.
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ không cam lòng của Trương Đại Thiểu, Lưu Cảnh Thần miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
- Ha ha.
Lưu Cảnh Thần cười nói với Trương Đại Thiểu:
- Đám cưới của tôi với Mộng Di đã định vào đầu tháng ba, tôi sẽ gửi thiệp mời, đến lúc đó cậu phải đến chúc mừng chúng tôi đấy!
Trương Đại Thiểu nhìn nụ cười tiểu nhân của Lưu Cảnh Thần, nắm chặt nắm tay, muốn hành hung Lưu Cảnh Thần ngay tại chỗ.
Nhưng mà Trương Đại Thiểu không làm như vậy, hắn nhìn Lưu Cảnh Thần , nói:
- Anh không phải là ép buộc Mộng Di chứ? Bằng không Mộng Di sao lại đồng ý gả cho anh?
Lời này nói ra rất không khách khí, nhưng tâm tình Lưu Cảnh Thần hiện giờ rất tốt, cũng không tức giận, chỉ kỳ quái nói:
- Trương Thiên, trước kia Mộng Di là bị cậu lừa, hiện tại cô ấy đã tỉnh táo lại, gả cho tôi mới là lựa chọn chính xác nhất. Tâm tình của cậu tôi có thể hiểu, nhưng không quá vài ngày nữa, Mộng Di chính là người của tôi.
Ánh mắt Trương Đại Thiểu vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh Thần, hắn biết Lưu Cảnh Thần nói thật, hắn quả thật không ép buộc Hàn Mộng Di.
Nhưng Trương Đại Thiểu lại lập tức tức giận.
Hắn đọc được từ trong ý nghĩ của Lưu Cảnh Thần, ngay từ đầu Lưu Cảnh Thần đã không thành tâm muốn kết hôn với Hàn Mộng Di, hắn làm như vậy thuần túy chỉ để trả thù.
Lúc học đại học, Lưu Cảnh Thần là người lăng nhăng, từng có một thời gian điên cuồng theo đuổi Hàn Mộng Di, nhưng bị Hàn Mộng Di cự tuyệt.
Bạn gái người Mỹ của Lưu Cảnh Thần cuối cùng cũng biết việc này, chia tay với Lưu Cảnh Thần khiến cho Lưu Cảnh Thần mất mặt, rốt cuộc không còn mặt mũi ở lại trường học nữa, vài ngày sau thì chuyển trường.
Cưới Hàn Mộng Di, đùa bỡn Hàn Mộng Di một phen rồi sau đó ... ly hôn! Đây mới là mục đích chân chính của Lưu Cảnh Thần.
Trương Đại Thiểu nổi giận, Trương Đại Thiểu thực sự nổi giận.
- Nếu anh dám cưới Mộng Di, tôi liền làm thịt anh!
Trương Đại Thiểu chỉ vào Lưu Cảnh Thần, lạnh giọng nói.
Nụ cười trên mặt Lưu Cảnh Thần cương cứng, nhìn Trương Đại Thiểu chằm chằm, hắn trăm triệu lần không ngờ Trương Đại Thiểu lại nói ra lời uy hiếp như vậy.
Xem ra, Trương Đại Thiểu thực sự phẫn nộ rồi. Lưu Cảnh Thần sợ run một chút rồi cảm thất rất rất vui sướng.
- Buồn người, cậu làm càn!
Hàn Kiến Vĩ cũng nổi giận, ở trước mặt mình nói ra lời nói như vậy, cũng quá không để mình vào trong mắt mà.
- Bác Hàn, cháu sẽ không để cho Mộng Di gả cho Lưu Cảnh Thần, đây là vì muốn tốt cho Mộng Di.
Trương Đại Thiểu không để ý đến sự tức giận của Hàn Kiến Vĩ, nói xong câu đó cũng rời đi không quay đầu lại nữa.
Chỉ để lại Hàn Kiến Vĩ tức giận đến dựng cả râu và Lưu Cảnh Thần dào dạt đắc ý.
Trương Đại Thiểu cũng không nói gì, không khí trong xe có vẻ có chút ngột ngạt.
Lúc xe dừng lại, Trương Đại Thiểu mới nghiêng đầu hỏi:
- Mẫu Đơn, cha cô bị bệnh gì?
Mẫu Đơn nhìn nhìn Trương Đại Thiểu, lại nhanh chóng thở dài quay đầu đi, nói:
- Bị bệnh tắc nghẽn động mạch não.
Trương Đại Thiểu gật gật đầu, lấy ra một viên hồi xuân đan đưa cho Mẫu Đơn:
- Đây là thuốc đặc hiệu chữa trị bệnh tắc nghẽn động mạch não, đưa về cho cha cô ăn, bệnh của cha cô sẽ khỏi rất nhanh.
Mẫu Đơn theo bản năng nhận lấy, ngạc nhiên nghi ngờ đánh giá cái bình nhỏ trong suốt kia, đợi đến khi ngẩng đầu lên nhìn thì Trương Đại Thiểu đã rời đi rồi.
Tin hay không tin Trương Đại Thiểu, toàn bộ đều phụ thuộc vào Mẫu Đơn, không có quan hệ gì tới Trương Đại Thiểu.
Về đến nhà, Trương Đại Thiểu gọi điện ngay cho Hàn Mộng Di, vậy mà Hàn Mộng Di lại không nghe điện thoại, Trương Đại Thiểu nghĩ Hàn Mộng Di đang chơi hoặc làm gì đó, cũng không để ở trong lòng.
Hắn lại không biết Hàn Mộng Di đang nằm trên giường, nhìn thấy trong di động là số điện thoại của người thương, khóc không ngừng.
- Trương Thiên, thật xin lỗi.
Hàn Mộng Di khóc ròng nói, lại nằm trên giường không để ý đến Trương Đại Thiểu.
Nhưng vài ngày sau Trương Đại Thiểu lại phát hiện không thích hợp, nhiều ngày như vậy mà Hàn Mộng Di vẫn không liên lạc với mình, mà mình gọi điện cũng không bao giờ nhận.
Nghĩ nghĩ, Trương Đại Thiểu lại tìm tới Hàn gia, Lưu Cảnh Thần đang cùng Hàn Kiến Vĩ nói nói cười cười.
Hàn Kiến Vĩ nhìn lướt qua Trương Đại Thiểu, khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất, có thể nói hắn căm thù Trương Đại Thiểu đến tận xương tủy, tuy đã rõ ràng nguyên nhân hậu quả của chuyện một năm trước nhưng mà người này lại làm con gái của mình khổ không nói nổi, hắn đối với Trương Đại Thiểu ngoài hận thù ra thì còn chán ghét nữa.
Còn Lưu Cảnh Thần lại lười chào hỏi với Trương Đại Thiểu, trong mắt là sự đắc ý, rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa mà.
- Trương Thiên, cậu còn tới làm gì?
Hàn Kiến Vĩ không hờn giận nói.
- Bác Hàn, cháu tới tìm Mộng Di, có phải Mộng Di gặp chuyện gì hay không?
Trương Đại Thiểu nói thẳng vào vấn đề.
Hàn Kiến Vĩ hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn Trương Đại Thiểu, nói:
- Cậu đã đến đây thì tôi cũng nói cho cậu biết luôn, tránh việc sau này cậu còn dây dưa với Di nhi, qua vài ngày nữa Di nhi sẽ kết hôn, ta hy vọng cậu sẽ không đến làm phiền nó nữa!
- Cái gì?
Trương Đại Thiểu kinh hãi, tin tức này làm cho hắn khó có thể tiếp nhận.
Năm đó Hàn Mộng Di để nhanh chóng báo tin cho mình mà ngàn dặm xa xôi từ Yến Kinh chạy đến Tĩnh Hải, mấy ngày đêm đi vào núi hoang tình huống ngàn cân trên sợi tóc đi tìm mình, phần tình cảm này rất kiên định!
Một màn kiều diễm ở trong sơn động với mình, cô đã một lòng nhào vào trên người mình nói nếu không lấy mình thì sẽ không lấy ai khác, tại sao giờ lại đổi ý muốn kết hôn với người khác?
- Bác Hàn, cô ấy, cô ấy là tự nguyện sao?
Trương Đại Thiểu ngẩng đầu lên, thì thào hỏi Hàn Kiến Vĩ, hắn không thể không nghi ngờ là Hàn Kiến Vĩ ép gả Hàn Mộng Di cho Lưu Cảnh Thần.
Nếu như vậy, Trương Đại Thiểu sẽ không ngại dùng một ít thủ đoạn, không thể để Hàn Mộng Di chịu oan ức như vậy.
- Cậu có ý gì?
Hàn Kiến Vĩ có chút tức giận, mắt hơi trợn lên, Trương Thiên này cũng thật kiêu ngạo.
Nhưng Hàn Kiến Vĩ vẫn trả lời:
- Là Di nhi tự nguyện, ta biết trước đây Di nhi có một chút dây dưa với cậu, nhưng hiện tại Di nhi và cậu không còn liên quan gì nữa, cậu hãy bỏ ý định đó đi.
Yết hầu Trương Đại Thiểu giật giật, nói:
- Cháu muốn nghe Mộng Di chính miệng nói với cháu.
- Vô liêm sỉ!
Hàn Kiến Vĩ cả giận nói, thằng nhóc này thật sự là được voi đòi tiên.
Đang muốn mở miệng răn dạy Trương Đại Thiểu một chút thì Hàn Kiến Vĩ ngây ra, Hàn Mộng Di không biết đi ra từ lúc nào, sắc mặt có chút tái nhợt, có thể nhìn thấy trên mặt Hàn Mộng Di còn vương nước mắt.
Gặp lại Hàn Mộng Di, Trương Đại Thiểu không khỏi có chút đau lòng, cô gái trước mắt này, nhìn qua tiều tụy không ít, ánh mắt bao phủ nồng đậm đau thương, giống như là Lâm Đại Ngọc đau thương vậy.
- Trương Thiên, anh về đi, về sau đừng tới gặp em nữa.
Hàn Mộng Di không để ý đến Hàn Kiến Vĩ cùng Lưu Cảnh Thần, lập tức đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu.
- Là em tự nguyện gả cho Lưu Cảnh Thần.
- Em ...
Trương Đại Thiểu không biết nên nói cái gì, hắn biết tính tình của Hàn Mộng Di, cô nàng này tính tình quật cường, đã quyết định sẽ không đổi ý.
Hắn biết Hàn Mộng Di không phải tự nguyện, nhưng cụ thể là nguyên nhân gì, Trương Đại Thiểu cũng không muốn đọc kí ức của Hàn Mộng Di.
Hắn há miệng thở dốc không nói ra lời, còn Hàn Mộng Di đã quay trở về phòng.
Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ không cam lòng của Trương Đại Thiểu, Lưu Cảnh Thần miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
- Ha ha.
Lưu Cảnh Thần cười nói với Trương Đại Thiểu:
- Đám cưới của tôi với Mộng Di đã định vào đầu tháng ba, tôi sẽ gửi thiệp mời, đến lúc đó cậu phải đến chúc mừng chúng tôi đấy!
Trương Đại Thiểu nhìn nụ cười tiểu nhân của Lưu Cảnh Thần, nắm chặt nắm tay, muốn hành hung Lưu Cảnh Thần ngay tại chỗ.
Nhưng mà Trương Đại Thiểu không làm như vậy, hắn nhìn Lưu Cảnh Thần , nói:
- Anh không phải là ép buộc Mộng Di chứ? Bằng không Mộng Di sao lại đồng ý gả cho anh?
Lời này nói ra rất không khách khí, nhưng tâm tình Lưu Cảnh Thần hiện giờ rất tốt, cũng không tức giận, chỉ kỳ quái nói:
- Trương Thiên, trước kia Mộng Di là bị cậu lừa, hiện tại cô ấy đã tỉnh táo lại, gả cho tôi mới là lựa chọn chính xác nhất. Tâm tình của cậu tôi có thể hiểu, nhưng không quá vài ngày nữa, Mộng Di chính là người của tôi.
Ánh mắt Trương Đại Thiểu vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh Thần, hắn biết Lưu Cảnh Thần nói thật, hắn quả thật không ép buộc Hàn Mộng Di.
Nhưng Trương Đại Thiểu lại lập tức tức giận.
Hắn đọc được từ trong ý nghĩ của Lưu Cảnh Thần, ngay từ đầu Lưu Cảnh Thần đã không thành tâm muốn kết hôn với Hàn Mộng Di, hắn làm như vậy thuần túy chỉ để trả thù.
Lúc học đại học, Lưu Cảnh Thần là người lăng nhăng, từng có một thời gian điên cuồng theo đuổi Hàn Mộng Di, nhưng bị Hàn Mộng Di cự tuyệt.
Bạn gái người Mỹ của Lưu Cảnh Thần cuối cùng cũng biết việc này, chia tay với Lưu Cảnh Thần khiến cho Lưu Cảnh Thần mất mặt, rốt cuộc không còn mặt mũi ở lại trường học nữa, vài ngày sau thì chuyển trường.
Cưới Hàn Mộng Di, đùa bỡn Hàn Mộng Di một phen rồi sau đó ... ly hôn! Đây mới là mục đích chân chính của Lưu Cảnh Thần.
Trương Đại Thiểu nổi giận, Trương Đại Thiểu thực sự nổi giận.
- Nếu anh dám cưới Mộng Di, tôi liền làm thịt anh!
Trương Đại Thiểu chỉ vào Lưu Cảnh Thần, lạnh giọng nói.
Nụ cười trên mặt Lưu Cảnh Thần cương cứng, nhìn Trương Đại Thiểu chằm chằm, hắn trăm triệu lần không ngờ Trương Đại Thiểu lại nói ra lời uy hiếp như vậy.
Xem ra, Trương Đại Thiểu thực sự phẫn nộ rồi. Lưu Cảnh Thần sợ run một chút rồi cảm thất rất rất vui sướng.
- Buồn người, cậu làm càn!
Hàn Kiến Vĩ cũng nổi giận, ở trước mặt mình nói ra lời nói như vậy, cũng quá không để mình vào trong mắt mà.
- Bác Hàn, cháu sẽ không để cho Mộng Di gả cho Lưu Cảnh Thần, đây là vì muốn tốt cho Mộng Di.
Trương Đại Thiểu không để ý đến sự tức giận của Hàn Kiến Vĩ, nói xong câu đó cũng rời đi không quay đầu lại nữa.
Chỉ để lại Hàn Kiến Vĩ tức giận đến dựng cả râu và Lưu Cảnh Thần dào dạt đắc ý.
Tác giả :
Âu Dương Lưu Lãng