Tuyệt Phẩm Tiên Y
Chương 207: Kẻ Có Tiền Và Đồ Nhà Quê
Nhìn thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, cô gái cao ngạo càng thêm tức giận, dáng vẻ cũng càng thêm kiêu ngạo, ôm cánh tay, ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh thường:
- Bồi thường? Nói cho đồ nhà quê anh biết, đây là sản phẩm số lượng có hạn! Bán anh đi cũng không đền nổi đâu.
Trương Đại Thiểu lắc lắc đầu, thở dài một hơi, cũng lười dây dưa với cô gái cao ngạo này nên lấy chi phiếu ra, nói:
- Tiểu thư, chiếc vòng này của cô tên là "huyễn thải thập bát nhãn", là nghệ nhân hoàng gia Anh - Dick đặc biệt chế tạo, quả thật là số lượng có hạn, nhưng với tôi mà nói nó căn bản là không có giá trị!
Những lời này của Trương Đại Thiểu vừa nói ra, cô gái cao ngạo lập tức há to miệng không thể tin, đồ nhà quê trước mặt thế mà lại biết rõ lai lịch của chiếc vòng!
Không đợi cô gái cao ngạo nói, Trương Đại Thiểu đã viết xong chi phiếu, nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm, hiện tại giá trị của nó trên thị trường cũng trên dưới 250 ngàn, đây là 300 ngàn, coi như đổi chiếc vòng của cô.
Nhìn thấy tấm chi phiếu trước mắt, cô gái cao ngạo hoàn toàn trợn tròn mắt, cầm chi phiếu lật tới lật lui giống như để phân biệt thật giả vậy.
Mọi người vây xem cũng truyền đến một mảnh ồ lên, ánh mắt nhìn Trương Đại Thiểu có chút kính sợ.
Người có thể đến tìm việc ở công ty âm nhạc, đại bộ phận trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng tùy tiện ném ra 300 ngàn chỉ có một ít công tử mới làm được. Người này còn trẻ vậy mà có thực lực như thế! nếu không phải là hắn giả bộ, thì thực sự là người có lai lịch.
Cô gái cao ngạo bị khí phách của Trương Đại Thiểu dọa sợ, cô ta hừ một tiếng, không cãi nhau với Trương Đại Thiểu nữa, mang tâm tình tham lam cùng vui sướng thu hồi chi phiếu rồi nhanh chóng bước đi.
- Từ từ.
Trương Đại Thiểu cũng nhẹ nhàng mở miệng gọi cô ta lại.
- Làm gì?
Cô gái cao ngạo quay đầu lại, vẻ mặt không kiên nhẫn, giống như sợ Trương Đại Thiểu sẽ lấy lại chi phiếu vậy.
Trương Đại Thiểu chỉ một ngón tay qua Mẫu Đơn ở bên người:
- Cô còn chưa xin lỗi bạn tôi.
Cô gái cao ngạo sửng sốt, tiếp theo liền lộ ra vẻ mặt khó tin, cảm thấy mình đã bị vũ nhục quá đáng, lại một lần nữa lớn giọng hét ầm lên:
- Anh nói cái gì, anh muốn tôi xin lỗi đồ nhà quê kia sao? Anh không bị điên chứ?
Giờ phút này Mẫu Đơn vẻ mặt bình tĩnh đứng trước mặt Trương Đại Thiểu, cũng cao ngạo ngẩng đầu lên, nghiêm nghị không sợ hãi nhìn chằm chằm cô gái kia.
Nếu là người khác thì cô nhất định sẽ ra sức khuyên can, không cho hắn ra mặt vì mình, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, lúc trước mình chỉ bị mắng hai câu cũng không tất yếu phải làm lớn như vậy.
Nhưng Mẫu Đơn hiểu tính tình của Trương Đại Thiểu, cô biết mình khuyên cũng không được cho nên mới tùy ý để Trương Đại Thiểu ra mặt thay mình,
- Tiểu thư, tiền cô đã nhận, hiện tại là lúc cô nên xin lỗi.
Trương Đại Thiểu nói thêm lần nữa, mắt hơi nhíu lại, lộ ra sự sắc bén.
- Anh, đồ nhà quê này!
Cô gái cao ngạo giận tím mặt, cô luôn luôn cao cao tại thượng chưa bao giờ gặp qua người không có mắt như vậy, giậm chân chửi ầm lên.
- Anh cho là lấy ra 300 ngàn là to sao! Vẫn như trước là cái đồ nhà quê! Vậy mà anh cũng bảo tôi xin lỗi, tôi nhổ vào!
Cô gái cao ngạo càng nói càng hăng, giống như là con quay quay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt, nước miếng văng không ngừng:
- Anh có biết người có tiền chân chính là như thế nào không? Anh nhiều lắm chỉ là nhà giàu mới nổi không có kiến thức thôi! Anh nếm qua một bữa cơm mấy chục ngàn USD chưa? Anh uống qua rượu ngoại nổi tiếng mấy ngàn USD chưa? Anh có tiền lương một tháng vài chục ngàn sao! Hai đồ nhà quê mà cũng dám đòi tôi xin lỗi, thật sự là cười rớt cả răng của tôi!
Trương Đại Thiểu không nói gì, đã hoàn toàn trợn mắt há mồm rồi.
Từ lúc hắn sống lại đến giờ vẫn không quan tâm hơn thua, giống như tình huống giật mình bây giờ đã ít lại càng ít, từ chuyện này mà nói thì cô gái kiêu ngạo này đúng là nên kiêu ngạo về năng khiếu chửi lộn của mình! @.@
Đừng nói là Trương Đại Thiểu, ngay cả những người vây xem khác cũng đều sửng sốt.
Cô gái này cũng thực quá cao cấp đi, cô là tự cho mình là người thượng đẳng, thao thao bất tuyệt, không biết cô ta có biết mình đã bày ra sự ngu ngốc cùng thô thiển của mình ra hay không!
Đến cuối cùng ai mới là đồ nhà quê? Điều ấy trong lòng mọi người đều có đáp án.
Dừng một chút Trương Đại Thiểu mới xoay người lại, nói:
- Tiểu thư, người chân chính có tiền chưa bao giờ ăn một bữa cơm vài chục ngàn USD, bọn họ đều có chuyên gia dinh dưỡng riêng, có nhà hàng của mình, ăn cơm chưa bao giờ phải bỏ tiền. Kẻ có tiền chân chính cũng không uống rượu mấy ngàn USD, bởi vì bác sĩ tư nhân của họ nói các loại rượu gây hại cho sức khỏe. Người chân chính có tiền càng không có tiền lương, bởi vì bọn họ không hề kiếm tiền, bọn họ gửi gắm cho quản lý tin cậy của họ thay họ kiếm tiền, ....
Cô gái cao ngạo hiện tại cảm giác được mặt mình rất đỏ, cô trộm liếc mắt nhìn bốn phía một cái, chỉ thấy mọi người vây xem bên cạnh dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, cô hận không thể tìm lấy cái thùng nào mà chui vào.
- Quan trọng hơn một chút.
Trương Đại Thiểu cuối cùng còn bổ sung:
- Kẻ có tiền chân chính, cho tới bây giờ cũng không khoe là mình có tiền, người càng có tiền lại càng khiêm tốn, điều đó, cô không biết sao?
Cô gái cao ngạo đã bị Trương Đại Thiểu đánh bại hoàn toàn, không còn khí thế kiêu ngạo như lúc trước nữa, cô biết mình càng khoe ra thì càng mất mặt, thế nên chỉ hừ một tiếng:
- Hai người thần kinh, bổn tiểu thư lười đôi co với các người.
Cô ta muốn dùng pháp bảo của phụ nữ để chấm dứt trò cười cố tình gây sự này.
- Tiểu thư, tôi nói lại lần cuối cùng.
Trương Đại Thiểu cũng không có ý định buông tha cho cô gái cao ngạo kia, không chút hoang mang nói:
- Xin lỗi bạn của tôi, nếu không cô tự gánh lấy hậu quả.
- Cút ngay! Hai đồ thần kinh.
Cô gái cao ngạo nổi giận, từ khoe mình có tiền lại chuyển thành uy hiếp đe dọa:
- Các người biết tôi là ai không! Dám nói tôi xin lỗi, thật sự là không biết điều!
Trương Đại Thiểu bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn đã rất nương tay với cô gái cao ngạo kia, cho cô ta một lần lại một lần cơ hội, nhưng người ta không cần thì mình cũng không còn cách nào nữa.
- Rất nhiều người không đánh phụ nữ.
Trương Đại Thiểu vừa thở dài vừa bước tới chỗ cô gái cao ngạo.
- Nhưng đáng tiếc là, tôi không phải là một trong số đó. Bởi vì, có vài người phụ nữ còn đáng ghét hơn cả đàn ông!
Cô gái cao ngạo dường như ý thức được Trương Đại Thiểu muốn làm gì, thấy Trương Đại Thiểu đi tới phía mình thì lộ ra biểu tình kích động:
- Anh, anh muốn làm gì?
- Đánh cô!
Trương Đại Thiểu nói, cho cô gái cao ngạo một cái tát nghe "bốp" một tiếng.
Cô gái cao ngạo trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu không thể tin, người này vậy mà thực sự dám tát mình?
Thật lâu sau, cô mới thét lên giống như heo bị chọc tiết:
- Đồ bụi đời, anh dám đánh bổn cô nương, bổn cô nương sẽ giết chết anh!
- Còn chưa cút tôi sẽ không ngại hoạt động cổ tay đâu!
Trương Đại Thiểu quay đầu liếc mắt nhìn cô gái cao ngại một cái, từ từ nói.
Cô gái cao ngạo chỉ cảm thấy ánh mắt kia sắc như dao, trong lòng run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, rốt cuộc không còn mặt mũi đứng ở chỗ này nữa nên bước nhanh rời đi.
- Bồi thường? Nói cho đồ nhà quê anh biết, đây là sản phẩm số lượng có hạn! Bán anh đi cũng không đền nổi đâu.
Trương Đại Thiểu lắc lắc đầu, thở dài một hơi, cũng lười dây dưa với cô gái cao ngạo này nên lấy chi phiếu ra, nói:
- Tiểu thư, chiếc vòng này của cô tên là "huyễn thải thập bát nhãn", là nghệ nhân hoàng gia Anh - Dick đặc biệt chế tạo, quả thật là số lượng có hạn, nhưng với tôi mà nói nó căn bản là không có giá trị!
Những lời này của Trương Đại Thiểu vừa nói ra, cô gái cao ngạo lập tức há to miệng không thể tin, đồ nhà quê trước mặt thế mà lại biết rõ lai lịch của chiếc vòng!
Không đợi cô gái cao ngạo nói, Trương Đại Thiểu đã viết xong chi phiếu, nói:
- Nếu tôi nhớ không nhầm, hiện tại giá trị của nó trên thị trường cũng trên dưới 250 ngàn, đây là 300 ngàn, coi như đổi chiếc vòng của cô.
Nhìn thấy tấm chi phiếu trước mắt, cô gái cao ngạo hoàn toàn trợn tròn mắt, cầm chi phiếu lật tới lật lui giống như để phân biệt thật giả vậy.
Mọi người vây xem cũng truyền đến một mảnh ồ lên, ánh mắt nhìn Trương Đại Thiểu có chút kính sợ.
Người có thể đến tìm việc ở công ty âm nhạc, đại bộ phận trong nhà cũng không thiếu tiền, nhưng tùy tiện ném ra 300 ngàn chỉ có một ít công tử mới làm được. Người này còn trẻ vậy mà có thực lực như thế! nếu không phải là hắn giả bộ, thì thực sự là người có lai lịch.
Cô gái cao ngạo bị khí phách của Trương Đại Thiểu dọa sợ, cô ta hừ một tiếng, không cãi nhau với Trương Đại Thiểu nữa, mang tâm tình tham lam cùng vui sướng thu hồi chi phiếu rồi nhanh chóng bước đi.
- Từ từ.
Trương Đại Thiểu cũng nhẹ nhàng mở miệng gọi cô ta lại.
- Làm gì?
Cô gái cao ngạo quay đầu lại, vẻ mặt không kiên nhẫn, giống như sợ Trương Đại Thiểu sẽ lấy lại chi phiếu vậy.
Trương Đại Thiểu chỉ một ngón tay qua Mẫu Đơn ở bên người:
- Cô còn chưa xin lỗi bạn tôi.
Cô gái cao ngạo sửng sốt, tiếp theo liền lộ ra vẻ mặt khó tin, cảm thấy mình đã bị vũ nhục quá đáng, lại một lần nữa lớn giọng hét ầm lên:
- Anh nói cái gì, anh muốn tôi xin lỗi đồ nhà quê kia sao? Anh không bị điên chứ?
Giờ phút này Mẫu Đơn vẻ mặt bình tĩnh đứng trước mặt Trương Đại Thiểu, cũng cao ngạo ngẩng đầu lên, nghiêm nghị không sợ hãi nhìn chằm chằm cô gái kia.
Nếu là người khác thì cô nhất định sẽ ra sức khuyên can, không cho hắn ra mặt vì mình, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, lúc trước mình chỉ bị mắng hai câu cũng không tất yếu phải làm lớn như vậy.
Nhưng Mẫu Đơn hiểu tính tình của Trương Đại Thiểu, cô biết mình khuyên cũng không được cho nên mới tùy ý để Trương Đại Thiểu ra mặt thay mình,
- Tiểu thư, tiền cô đã nhận, hiện tại là lúc cô nên xin lỗi.
Trương Đại Thiểu nói thêm lần nữa, mắt hơi nhíu lại, lộ ra sự sắc bén.
- Anh, đồ nhà quê này!
Cô gái cao ngạo giận tím mặt, cô luôn luôn cao cao tại thượng chưa bao giờ gặp qua người không có mắt như vậy, giậm chân chửi ầm lên.
- Anh cho là lấy ra 300 ngàn là to sao! Vẫn như trước là cái đồ nhà quê! Vậy mà anh cũng bảo tôi xin lỗi, tôi nhổ vào!
Cô gái cao ngạo càng nói càng hăng, giống như là con quay quay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt, nước miếng văng không ngừng:
- Anh có biết người có tiền chân chính là như thế nào không? Anh nhiều lắm chỉ là nhà giàu mới nổi không có kiến thức thôi! Anh nếm qua một bữa cơm mấy chục ngàn USD chưa? Anh uống qua rượu ngoại nổi tiếng mấy ngàn USD chưa? Anh có tiền lương một tháng vài chục ngàn sao! Hai đồ nhà quê mà cũng dám đòi tôi xin lỗi, thật sự là cười rớt cả răng của tôi!
Trương Đại Thiểu không nói gì, đã hoàn toàn trợn mắt há mồm rồi.
Từ lúc hắn sống lại đến giờ vẫn không quan tâm hơn thua, giống như tình huống giật mình bây giờ đã ít lại càng ít, từ chuyện này mà nói thì cô gái kiêu ngạo này đúng là nên kiêu ngạo về năng khiếu chửi lộn của mình! @.@
Đừng nói là Trương Đại Thiểu, ngay cả những người vây xem khác cũng đều sửng sốt.
Cô gái này cũng thực quá cao cấp đi, cô là tự cho mình là người thượng đẳng, thao thao bất tuyệt, không biết cô ta có biết mình đã bày ra sự ngu ngốc cùng thô thiển của mình ra hay không!
Đến cuối cùng ai mới là đồ nhà quê? Điều ấy trong lòng mọi người đều có đáp án.
Dừng một chút Trương Đại Thiểu mới xoay người lại, nói:
- Tiểu thư, người chân chính có tiền chưa bao giờ ăn một bữa cơm vài chục ngàn USD, bọn họ đều có chuyên gia dinh dưỡng riêng, có nhà hàng của mình, ăn cơm chưa bao giờ phải bỏ tiền. Kẻ có tiền chân chính cũng không uống rượu mấy ngàn USD, bởi vì bác sĩ tư nhân của họ nói các loại rượu gây hại cho sức khỏe. Người chân chính có tiền càng không có tiền lương, bởi vì bọn họ không hề kiếm tiền, bọn họ gửi gắm cho quản lý tin cậy của họ thay họ kiếm tiền, ....
Cô gái cao ngạo hiện tại cảm giác được mặt mình rất đỏ, cô trộm liếc mắt nhìn bốn phía một cái, chỉ thấy mọi người vây xem bên cạnh dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, cô hận không thể tìm lấy cái thùng nào mà chui vào.
- Quan trọng hơn một chút.
Trương Đại Thiểu cuối cùng còn bổ sung:
- Kẻ có tiền chân chính, cho tới bây giờ cũng không khoe là mình có tiền, người càng có tiền lại càng khiêm tốn, điều đó, cô không biết sao?
Cô gái cao ngạo đã bị Trương Đại Thiểu đánh bại hoàn toàn, không còn khí thế kiêu ngạo như lúc trước nữa, cô biết mình càng khoe ra thì càng mất mặt, thế nên chỉ hừ một tiếng:
- Hai người thần kinh, bổn tiểu thư lười đôi co với các người.
Cô ta muốn dùng pháp bảo của phụ nữ để chấm dứt trò cười cố tình gây sự này.
- Tiểu thư, tôi nói lại lần cuối cùng.
Trương Đại Thiểu cũng không có ý định buông tha cho cô gái cao ngạo kia, không chút hoang mang nói:
- Xin lỗi bạn của tôi, nếu không cô tự gánh lấy hậu quả.
- Cút ngay! Hai đồ thần kinh.
Cô gái cao ngạo nổi giận, từ khoe mình có tiền lại chuyển thành uy hiếp đe dọa:
- Các người biết tôi là ai không! Dám nói tôi xin lỗi, thật sự là không biết điều!
Trương Đại Thiểu bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn đã rất nương tay với cô gái cao ngạo kia, cho cô ta một lần lại một lần cơ hội, nhưng người ta không cần thì mình cũng không còn cách nào nữa.
- Rất nhiều người không đánh phụ nữ.
Trương Đại Thiểu vừa thở dài vừa bước tới chỗ cô gái cao ngạo.
- Nhưng đáng tiếc là, tôi không phải là một trong số đó. Bởi vì, có vài người phụ nữ còn đáng ghét hơn cả đàn ông!
Cô gái cao ngạo dường như ý thức được Trương Đại Thiểu muốn làm gì, thấy Trương Đại Thiểu đi tới phía mình thì lộ ra biểu tình kích động:
- Anh, anh muốn làm gì?
- Đánh cô!
Trương Đại Thiểu nói, cho cô gái cao ngạo một cái tát nghe "bốp" một tiếng.
Cô gái cao ngạo trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Trương Đại Thiểu không thể tin, người này vậy mà thực sự dám tát mình?
Thật lâu sau, cô mới thét lên giống như heo bị chọc tiết:
- Đồ bụi đời, anh dám đánh bổn cô nương, bổn cô nương sẽ giết chết anh!
- Còn chưa cút tôi sẽ không ngại hoạt động cổ tay đâu!
Trương Đại Thiểu quay đầu liếc mắt nhìn cô gái cao ngại một cái, từ từ nói.
Cô gái cao ngạo chỉ cảm thấy ánh mắt kia sắc như dao, trong lòng run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, rốt cuộc không còn mặt mũi đứng ở chỗ này nữa nên bước nhanh rời đi.
Tác giả :
Âu Dương Lưu Lãng