Tuyệt Phẩm Tiên Y
Chương 155: Thủ đoạn sắc bén
Lần đầu tiên, Cục trưởng Triệu phát hiện mình đã coi thường Trương Thiên, xem thường lão đại trẻ tuổi này của Nhân Nghĩa bang.
Vốn hắn nghĩ xã hội đen đều là người thô bạo hữu dũng vô mưu, bây giờ hắn cũng hiểu được, những người này không phải là người thô lỗ, mà cũng có người có năng lực, ngay cả chuyện bí mật cũng có thể tra ra.
- Trương Thiên, trước tiên thả con tôi ra, cái khác thì có thể từ từ nói.
Cục trưởng Triệu sao có thể để lộ ra quan hệ giữa mình với Lý quản gia, mặc dù bị vạch ra rồi vẫn cứ tiếp tục giả bộ hồ đồ.
Trương Đại Thiểu cũng biết lão hồ ly này khó đối phó, đơn giản nói trắng ra, trực tiếp hỏi:
- Cục trưởng Triệu, ông có biết vì sao tôi không xử lý ông không?
Cục trưởng Triệu ngừng lại một chút, trong mắt cũng chỉ có thần sắc khó tin, dám nói như vậy trước mặt mình, Trương Thiên này đến tột cùng gan lớn bao nhiêu?
Không đợi Cục trưởng Triệu trả lời, Trương Đại Thiểu đã nói trước:
- Bởi vì ông chỉ là một công cụ của Lý quản gia, xử lý ông, Lý quản gia thể tìm được một công cụ khác. Cho nên tôi quyết định giữ ông lại, ông có hiểu được ý của tôi không?
Cục trưởng Triệu đương nhiên hiểu được ý của Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu muốn mình ở bên cạnh Lý quản gia làm nội gián, mọi việc đều thuận lợi quay vần, mình không ngừng tiến hành chèn ép Trương Đại Thiểu, trên thực tế chỉ là làm bộ, bảo vệ khắp nơi.
Như vậy mới có thể đảm bảo Trương Đại Thiểu không có tổn thất.
Nhưng Cục trưởng Triệu có thể đáp ứng sao? Trương Đại Thiểu có thể khẳng định, ít nhất Cục trưởng Triệu sẽ không đáp ứng, chỉ bằng việc bắt cóc Triệu Vân Đông thì vẫn không đủ.
- Trương Thiên, lá gan của cậu không nhỏ, cũng dám ngang nhiên nói ra lời như vậy.
Cục trưởng Triệu trầm giọng nói, có chút tức giận:
- Cậu không để Cục trưởng Cục Công an là tôi vào mắt sao?
- Phải.
Trương Đại Thiểu nói như chém đinh chặt sắt.
- Cậu!
Cục trưởng Triệu nhất thời chán nản, nói không ra lời, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, Trương Thiên này thật sự là rất bừa bãi, rất đáng giận.
- Cục trưởng Triệu, vẫn là câu nói kia, con ông nợ tôi một cái mạng.
Trương Đại Thiểu vươn tay lấy lại khế ước, đứng dậy.
- Muốn chuộc mạng cho con ông, thì phải lấy ra thành ý.
Nói xong thì không để ý đến Cục trưởng Triệu nữa, quay đầu mà đi ra khỏi phòng.
- Trương Thiên, đây là cậu muốn chết!
Cục trưởng Triệu trưng ra bộ mặt như tắc kè, sắc mặt thay đổi tới mấy lần, cuối cùng bị bao phủ bên trong sát khí, lúc này mới gọi điện thoại.
- Giết hắn cho tôi, ngay lập tức!
- ...
Bên kia đầu dây cũng không có người trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại, nhưng Cục trưởng Triệu lại biết, Trương Thiên kiêu ngạo kia, sống không được bao lâu nữa.
Ra khỏi Đáo Toàn Tụ Đức không bao lâu, Trương Đại Thiểu nhanh nhạy cảm giác được, mình bị theo dõi, hắn nhún vai coi như không biết, cũng không có để ở trong lòng.
- Cục trưởng Triệu, ông lại đưa ra quyết định này sao?
Trương Đại Thiểu lập tức thở dài:
- Xem ra, tôi cũng cần bày tỏ thái độ rồi.
Một chiếc xe taxi đi về phía mình, Trương Đại Thiểu tùy tay vẫy lại, xe taxi lập tức dừng trước mặt. Bên trong là một tài xế đeo kính đen nhìn có chút hung hãn.
Trương Đại Thiểu không do dự, mở cửa xe chui vào.
- Đến quán bar Mê Tình.
Tài xế không có trả lời, không nói một tiếng mà lái xe đi, Trương Đại Thiểu thì dựa lưng vào ghế, híp mắt, giống như là nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thoáng qua tình hình của Trương Đại Thiểu ở trong gương, trong mắt tài xế hiện lên một chút sắc bén.
Xe taxi đi đến một nơi hoang vắng trên quốc lộ, tài xế bỗng lật tay, một con dao găm sáng bóng nhỏ gọn xuất hiện, bàn tay to vung lên, vô cùng mau vạch tới cổ Trương Đại Thiểu.
- Chết đi!
Trên mặt tài xế là một vẻ hưng phấn khát máu, hắn thực hưởng thụ loại cảm giác dao găm cắt qua yếu hầu.
Ngay lúc con dao sắp chạm tới Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên nghiêng đầu, hé miệng ra, trực tiếp cắn lại lưỡi dao!
Tài xế biến sắc, bỗng nhiên phát hiện con dao như là bị kìm sắt kẹp lại, không thể nhúc nhích mảy may.
Nhưng mà tài xế chính là sát thủ được huấn luyện một cách hoàn mỹ, mặt dù thất khinh nhưng không loạn, thử một lần không có kết quả thì liền lấy ra một khẩu súng đen thui, nhắm về phía mi tâm Trương Đại Thiểu.
- Phốc!
Trương Đại Thiểu lúc này mở mắt, lộ ra một nụ cười khinh thường, hé miệng phun con dao ra, lướt nhanh giống như một ám khí.
Tài xế sắc mặt đại biến, nhưng né không kịp, cổ tay của mình trực tiếp bị con dao đâm thủng, đầy ngón tay hắn đã không thể bóp cò, khẩu súng rơi xuống sàn xe.
- Làm sao có thể như vậy được?
Trong óc tài xế nảy ra một câu hỏi, còn chưa kịp kêu lên, một cánh tay Trương Đại Thiểu đã quét lại đây, tài xế quay đầu đi, cứ như vậy mà hoa lệ ngã xuống.
Trương Đại Thiểu lần thứ hai tựa lưng vào ghế, nhìn trái nhìn phải, bảy tám người mặc âu phục, tay cầm súng lục đã vây quanh xe taxi.
- Cục trưởng Triệu, hiện tại, ông nên chịu trách nhiệm với việc mình làm.
Trương Đại Thiểu lấy di động ra, nói nhỏ:
- Không cho ông hiểu rõ thì ông sẽ không biết hợp tác.
Điện thoại chuông đổ một lúc thì liền được kết nối, Trương Đại Thiểu thuận miệng phân phó:
- Đại Phúc, chặt một ngón tay của Triệu Vân Đông, đem đến tặng cho Cục trưởng Triệu.
Cúp điện thoại xong, lại gọi cho Cục trưởng Triệu:
- Cục trưởng Triệu, tôi vốn nghĩ ông là một người biết điều, lại không ngờ ông là một người không biết điều.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng đồng thời vang lên, nhưng không có viên đạn nào bắn trúng Trương Đại Thiểu, hắn giống như một làn khói đi xuống xe taxi, bàn tay to vung lên, lập tức có một người đàn ông bay đi.
- Đây là cậu ép tôi.
Cục trưởng Triệu tất nhiên cũng nghe thấy tiếng súng bên kia, sắc mặt có chút dữ tợn, ngoan tuyệt nói.
- Ông sẽ phải hối hận.
Trương Đại Thiểu lại tùy tay đánh một người đàn ông, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, nghe không thấy có biến hóa gì.
- Bởi vì ông đã làm tôi mất hứng.
- Cậu có thể sống qua hôm nay rồi nói sau.
Triệu cục trưởng hừ lạnh.
- Không ai có thể giết được tôi.
Trương Đại Thiểu khinh thường nói, thực sự nghĩ phái mấy sát thủ cao cấp tới đây thì có thể giải quyết mình sao, thật là buồn cười.
- Tôi có chuẩn bị một lễ vật cho ông, hy vọng ông sẽ thích.
Ngắt điện thoại, cuối cùng cũng đánh bất tỉnh người đàn ông cuối cùng, rồi bước đi mà không quay đầu lại.
Đi vào quán bar Mê Tình, còn chưa ngồi nóng chỗ thì Cục trưởng Triệu đã điện thoại tới, Trương Đại Thiểu thấy thì cười nhạo một tiếng, trực tiếp tắt máy, chặn số của Cục trưởng Triệu lại.
- Đại Phúc, đi sắp xếp một chút,.
Trương Đại Thiểu kêu Tôn Đại Phúc tới.
- Chuẩn bị nghênh đón Cục trưởng Triệu tới chơi.
- Anh Trương, anh nói Cục trưởng Triệu tới cửa viếng thăm?
Tôn Đại Phúc ngẩn ra, cho dù nhận được một ngón tay của Triệu Vân Đông, cũng không tới nhanh như vậy chứ.
Nếu Tôn Đại Phúc biết sự kiện ám sát, chỉ sợ là sẽ không nghĩ vậy nữa.
- Đi sắp xếp đi, Cục trưởng Triệu là người thông minh, nhất định sẽ đến.
Trương Đại Thiểu tự tin nói.
Vốn hắn nghĩ xã hội đen đều là người thô bạo hữu dũng vô mưu, bây giờ hắn cũng hiểu được, những người này không phải là người thô lỗ, mà cũng có người có năng lực, ngay cả chuyện bí mật cũng có thể tra ra.
- Trương Thiên, trước tiên thả con tôi ra, cái khác thì có thể từ từ nói.
Cục trưởng Triệu sao có thể để lộ ra quan hệ giữa mình với Lý quản gia, mặc dù bị vạch ra rồi vẫn cứ tiếp tục giả bộ hồ đồ.
Trương Đại Thiểu cũng biết lão hồ ly này khó đối phó, đơn giản nói trắng ra, trực tiếp hỏi:
- Cục trưởng Triệu, ông có biết vì sao tôi không xử lý ông không?
Cục trưởng Triệu ngừng lại một chút, trong mắt cũng chỉ có thần sắc khó tin, dám nói như vậy trước mặt mình, Trương Thiên này đến tột cùng gan lớn bao nhiêu?
Không đợi Cục trưởng Triệu trả lời, Trương Đại Thiểu đã nói trước:
- Bởi vì ông chỉ là một công cụ của Lý quản gia, xử lý ông, Lý quản gia thể tìm được một công cụ khác. Cho nên tôi quyết định giữ ông lại, ông có hiểu được ý của tôi không?
Cục trưởng Triệu đương nhiên hiểu được ý của Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu muốn mình ở bên cạnh Lý quản gia làm nội gián, mọi việc đều thuận lợi quay vần, mình không ngừng tiến hành chèn ép Trương Đại Thiểu, trên thực tế chỉ là làm bộ, bảo vệ khắp nơi.
Như vậy mới có thể đảm bảo Trương Đại Thiểu không có tổn thất.
Nhưng Cục trưởng Triệu có thể đáp ứng sao? Trương Đại Thiểu có thể khẳng định, ít nhất Cục trưởng Triệu sẽ không đáp ứng, chỉ bằng việc bắt cóc Triệu Vân Đông thì vẫn không đủ.
- Trương Thiên, lá gan của cậu không nhỏ, cũng dám ngang nhiên nói ra lời như vậy.
Cục trưởng Triệu trầm giọng nói, có chút tức giận:
- Cậu không để Cục trưởng Cục Công an là tôi vào mắt sao?
- Phải.
Trương Đại Thiểu nói như chém đinh chặt sắt.
- Cậu!
Cục trưởng Triệu nhất thời chán nản, nói không ra lời, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, Trương Thiên này thật sự là rất bừa bãi, rất đáng giận.
- Cục trưởng Triệu, vẫn là câu nói kia, con ông nợ tôi một cái mạng.
Trương Đại Thiểu vươn tay lấy lại khế ước, đứng dậy.
- Muốn chuộc mạng cho con ông, thì phải lấy ra thành ý.
Nói xong thì không để ý đến Cục trưởng Triệu nữa, quay đầu mà đi ra khỏi phòng.
- Trương Thiên, đây là cậu muốn chết!
Cục trưởng Triệu trưng ra bộ mặt như tắc kè, sắc mặt thay đổi tới mấy lần, cuối cùng bị bao phủ bên trong sát khí, lúc này mới gọi điện thoại.
- Giết hắn cho tôi, ngay lập tức!
- ...
Bên kia đầu dây cũng không có người trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại, nhưng Cục trưởng Triệu lại biết, Trương Thiên kiêu ngạo kia, sống không được bao lâu nữa.
Ra khỏi Đáo Toàn Tụ Đức không bao lâu, Trương Đại Thiểu nhanh nhạy cảm giác được, mình bị theo dõi, hắn nhún vai coi như không biết, cũng không có để ở trong lòng.
- Cục trưởng Triệu, ông lại đưa ra quyết định này sao?
Trương Đại Thiểu lập tức thở dài:
- Xem ra, tôi cũng cần bày tỏ thái độ rồi.
Một chiếc xe taxi đi về phía mình, Trương Đại Thiểu tùy tay vẫy lại, xe taxi lập tức dừng trước mặt. Bên trong là một tài xế đeo kính đen nhìn có chút hung hãn.
Trương Đại Thiểu không do dự, mở cửa xe chui vào.
- Đến quán bar Mê Tình.
Tài xế không có trả lời, không nói một tiếng mà lái xe đi, Trương Đại Thiểu thì dựa lưng vào ghế, híp mắt, giống như là nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thoáng qua tình hình của Trương Đại Thiểu ở trong gương, trong mắt tài xế hiện lên một chút sắc bén.
Xe taxi đi đến một nơi hoang vắng trên quốc lộ, tài xế bỗng lật tay, một con dao găm sáng bóng nhỏ gọn xuất hiện, bàn tay to vung lên, vô cùng mau vạch tới cổ Trương Đại Thiểu.
- Chết đi!
Trên mặt tài xế là một vẻ hưng phấn khát máu, hắn thực hưởng thụ loại cảm giác dao găm cắt qua yếu hầu.
Ngay lúc con dao sắp chạm tới Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên nghiêng đầu, hé miệng ra, trực tiếp cắn lại lưỡi dao!
Tài xế biến sắc, bỗng nhiên phát hiện con dao như là bị kìm sắt kẹp lại, không thể nhúc nhích mảy may.
Nhưng mà tài xế chính là sát thủ được huấn luyện một cách hoàn mỹ, mặt dù thất khinh nhưng không loạn, thử một lần không có kết quả thì liền lấy ra một khẩu súng đen thui, nhắm về phía mi tâm Trương Đại Thiểu.
- Phốc!
Trương Đại Thiểu lúc này mở mắt, lộ ra một nụ cười khinh thường, hé miệng phun con dao ra, lướt nhanh giống như một ám khí.
Tài xế sắc mặt đại biến, nhưng né không kịp, cổ tay của mình trực tiếp bị con dao đâm thủng, đầy ngón tay hắn đã không thể bóp cò, khẩu súng rơi xuống sàn xe.
- Làm sao có thể như vậy được?
Trong óc tài xế nảy ra một câu hỏi, còn chưa kịp kêu lên, một cánh tay Trương Đại Thiểu đã quét lại đây, tài xế quay đầu đi, cứ như vậy mà hoa lệ ngã xuống.
Trương Đại Thiểu lần thứ hai tựa lưng vào ghế, nhìn trái nhìn phải, bảy tám người mặc âu phục, tay cầm súng lục đã vây quanh xe taxi.
- Cục trưởng Triệu, hiện tại, ông nên chịu trách nhiệm với việc mình làm.
Trương Đại Thiểu lấy di động ra, nói nhỏ:
- Không cho ông hiểu rõ thì ông sẽ không biết hợp tác.
Điện thoại chuông đổ một lúc thì liền được kết nối, Trương Đại Thiểu thuận miệng phân phó:
- Đại Phúc, chặt một ngón tay của Triệu Vân Đông, đem đến tặng cho Cục trưởng Triệu.
Cúp điện thoại xong, lại gọi cho Cục trưởng Triệu:
- Cục trưởng Triệu, tôi vốn nghĩ ông là một người biết điều, lại không ngờ ông là một người không biết điều.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng đồng thời vang lên, nhưng không có viên đạn nào bắn trúng Trương Đại Thiểu, hắn giống như một làn khói đi xuống xe taxi, bàn tay to vung lên, lập tức có một người đàn ông bay đi.
- Đây là cậu ép tôi.
Cục trưởng Triệu tất nhiên cũng nghe thấy tiếng súng bên kia, sắc mặt có chút dữ tợn, ngoan tuyệt nói.
- Ông sẽ phải hối hận.
Trương Đại Thiểu lại tùy tay đánh một người đàn ông, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, nghe không thấy có biến hóa gì.
- Bởi vì ông đã làm tôi mất hứng.
- Cậu có thể sống qua hôm nay rồi nói sau.
Triệu cục trưởng hừ lạnh.
- Không ai có thể giết được tôi.
Trương Đại Thiểu khinh thường nói, thực sự nghĩ phái mấy sát thủ cao cấp tới đây thì có thể giải quyết mình sao, thật là buồn cười.
- Tôi có chuẩn bị một lễ vật cho ông, hy vọng ông sẽ thích.
Ngắt điện thoại, cuối cùng cũng đánh bất tỉnh người đàn ông cuối cùng, rồi bước đi mà không quay đầu lại.
Đi vào quán bar Mê Tình, còn chưa ngồi nóng chỗ thì Cục trưởng Triệu đã điện thoại tới, Trương Đại Thiểu thấy thì cười nhạo một tiếng, trực tiếp tắt máy, chặn số của Cục trưởng Triệu lại.
- Đại Phúc, đi sắp xếp một chút,.
Trương Đại Thiểu kêu Tôn Đại Phúc tới.
- Chuẩn bị nghênh đón Cục trưởng Triệu tới chơi.
- Anh Trương, anh nói Cục trưởng Triệu tới cửa viếng thăm?
Tôn Đại Phúc ngẩn ra, cho dù nhận được một ngón tay của Triệu Vân Đông, cũng không tới nhanh như vậy chứ.
Nếu Tôn Đại Phúc biết sự kiện ám sát, chỉ sợ là sẽ không nghĩ vậy nữa.
- Đi sắp xếp đi, Cục trưởng Triệu là người thông minh, nhất định sẽ đến.
Trương Đại Thiểu tự tin nói.
Tác giả :
Âu Dương Lưu Lãng