Tuyệt Phẩm Tiên Y
Chương 149: Anh uy hiếp tôi sao?
Tôn Đại Phúc nhìn nhìn Trương Đại Thiểu khí định thần nhàn, vẫn có một chút lo lắng, nhịn không được thấp giọng hỏi:
- Anh Trương, vạn nhất bọn họ tìm thấy cái gì đó thì sao?
Trương Đại Thiểu mỉm cười:
- Yên tâm, bọn họ sẽ tìm không thấy gì cả.
- Hừ, trước cho mày tùy tiện một lúc, chờ tìm được con dao rồi, coi lão tử chỉnh mày như thế nào!
Triệu Vân Đông ở một bên xa xa nhìn Trương Đại Thiểu, ở trong lòng oán độc nghĩ.
Nhưng giống như lời Trương Đại Thiểu nói, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhóm cảnh sát đi vào khám xét một đám ủ rũ đi ra, tất nhiên, bọn họ không thu hoạch được gì.
Trong lòng Triệu Vân Đông bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn, sắc mặt không tốt quát hỏi:
- Thế nào, lục soát thấy dấu vết gì để lại không?
- Không có.
- Cái gì cũng đều không có.
Mọi người đều lắc đầu, sắc mặt Triệu Vân Đông bắt đầu trở nên khó coi, quả nhiên, tất cả người mình mang đến khám xét, đừng nói là con dao, ngay cả cọng lông cũng không có tìm được.
Đang trong lúc phẫn nộ, di động Triệu Vân Đông bỗng nhiên vang lên, hắn vội vàng lấy ra, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, điện thoại của của cha mình, là Cục trưởng Triệu gọi tới.
- Đông nhi, chuyện của con ở bên kia ba đã biết, con về đây trước đi.
Đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
- Nhưng mà ba ...
Triệu Vân Đông làm sao chấp nhận buông tha như vậy:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy trở về sao? Cục tức này con nuốt không trôi!
- Đông nhi, nghe lời ba.
Cục trưởng Triệu ở đầu dây bên kia cười ha hả, giống như đã tính trước mọi việc.
- Trương Thiên kia, sống không được bao lâu nữa đâu, hắn đã đắc tội người không nên đắc tội. Nếu không có chỗ dựa, ba làm sao dám tự mình công khai truy quét Nhân Nghĩa bang? Nhanh trở về đi, nếu không, người chống lưng kia của ba có thể mất hứng.
- Thật vậy sao ba?
Triệu Vân Đông trước mắt sáng ngời, từ nhỏ chuyện quan trường đã hun đúc hắn, nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của Cục trưởng Triệu.
Truy quét Nhân Nghĩa bang, đó là ý của vị đại nhân kia, cha mình lại làm việc cho vị đại nhân đó!
- Đương nhiên là thật, ba đã khi nào lừa con chưa?
- Được rồi ba, giờ con trở về là được mà!
Ngắt điện thoại, sắc mặt Triệu Vân Đông trở nên dữ tợn, khóe miệng xẹt qua một nụ cười tàn khốc, bàn tay to vung lên, nói:
- Đi!
Kỳ thật Triệu Vân Đông cũng biết, mặc dù là ba mình dặn dò, hắn cũng không tìm thấy chứng cứ, với kẻ điên như Trương Đại Thiểu cũng không có biện pháp gì. Nhất là, ở sâu trong nội tâm hắn đã sinh ra kiêng kị rất lớn đối với Trương Đại Thiểu.
Cảnh sát thanh thế lớn như thế, chậm rãi đến, cũng chậm rãi như thế rời đi.
Hết thảy mọi việc, ngoại từ Tôn Đại Phúc, mọi người bên ngoài đều cảm thấy như đang trong mộng, cảnh sát, từ khi nào lại dễ đuổi đi như vậy?
- Anh Trương, thật sự là nhờ có anh, nếu không có anh, bãi này của chúng ta đã xong rồi.
Ở một bên Tôn Đại Phúc thật lòng nói, đồng thời cũng có chút hối hận, vì sao lại cố che giấu, không nhờ cậy Trương Đại Thiểu sớm một chút chứ? Nếu không, mình cũng không có bị tổn thất lớn như vậy.
- Đại Phúc, đừng cao hứng quá sớm, chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Vẻ mặt Trương Đại Thiểu không có gì là vui vẻ, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cậu đi sắp xếp một chút, tôi phải mở tiệc chiêu đãi Cục trưởng Triệu.
Trương Đại Thiểu cũng hiểu rằng, chủ mưu của chuyện này chắc chắn không phải Triệu cục trưởng, nhưng lại là người đầu tiên có liên quan, bãi của mình đều do hắn niêm phong.
Nghe xong lời nói của Trương Đại Thiểu, Tôn Đại Phúc ra mặt nói:
- Anh Trương, Cục trưởng Triệu quét nhiều bãi của chúng ta như vậy, em đã sớm gọi hắn, nhưng hắn không có nể mặt chúng ta.
- Nếu vậy thì ...
Nghĩ một lát, Trương Đại Thiểu lại nói:
- Bây giờ cậu gọi điện cho hắn đi.
- Được, anh Trương.
Tôn Đại Phúc lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Triệu.
---
Trong phòng xa hoa của khách sạn Hạo Giang, một người mập mạp, đầu bóng lưỡng đang bưng một ly rượu đặc biệt dâng lên, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm tốn mà chân thành, giống như người đối diện là cha mẹ đã chết từ lâu của mình vậy.
Người mạp mạp này, đúng là cục trưởng cục công an thành phố Tĩnh Hải, Cục trưởng Triệu.
- Lý tiên sinh, bang phái ở Tĩnh Hải cũng quá càn rỡ, thật sự là quá phận. Làm một phần tử của hệ thống công an, tôi nhìn thấy, cũng để ở trong lòng.
Cục trưởng Triệu bưng ly rượu lên mời một người đàn ông trung niên già dặn ngồi ở đối diện.
- Lần này may mắn có Lý tiên sinh mạnh mẽ ủng hộ, tôi mới có thể một lưới bắt hết bang phái giang hồ, coi như là vì dân chúng thành phố Tĩnh Hải làm ít chuyện. Nào, Lý tiên sinh, tôi thay mặt cho nhân dân thành phố Tĩnh Hải, mời ngài một ly.
- Cục trưởng Triệu khách khí rồi.
Người đàn ông trung niên đối diện nhếch miệng cười, cũng bưng chén rượu lên, Cục trưởng Triệu lập tức lộ ra bộ dáng nịnh nọt, vội vàng đứng dậy, cùng người nọ chạm cốc, uống một hơi.
Uống xong chén rượu Cục trưởng Triệu có chút lâng lâng, nghĩ rằng mình đã là bạn bè với người đàn ông trung niên, nói một hồi cũng có vẻ có chút tùy ý:
- Lý tiên sinh, tôi còn không rõ, Trương Thiên kia đánh cảnh sát tập sự, ngang nhiên uy hiếp cảnh sát, lần này hoàn toàn có thể đem hắn về đồn, ngài vì sao phải buông tha hắn?
Người đàn ông trung niên không khỏi lộ ra một tiếng cười nhạo:
- Cục trưởng Triệu, nếu ông cho là như vậy, là sai hoàn toàn. Trương Thiên, không có dễ đối phó như vậy đâu. Hơn nữa, Trương Thiên trêu chọc Lý gia, tôi sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy, không vội, tôi phải phá hủy toàn bộ mọi thứ của hắn, sau đó sẽ xử hắn. Mèo vờn chuột, trước hết sẽ trêu đùa một chút, như vậy mới có hứng thú, không phải sao?
Cục trưởng Triệu không khỏi rùng mình, liên thanh đáp:
- Lý tiên sinh nói đúng.
Ngay sau đó, di động Cục trưởng Triệu rung lên, Cục trưởng Triệu vừa nhìn thấy dãy số, lập tức dùng ánh mắt dò hỏi nhìn người đàn ông trung niên:
- Lý tiên sinh, là người của Nhân Nghĩa bang gọi tới.
- Ha ha.
Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng cười:
- Cục trưởng Triệu, người ta gọi điện thoại cho anh, anh nhìn tôi làm gì.
Triệu cục trưởng tinh tế nghiền ngẫm một chút ý tứ của người đàn ông trung niên, nhanh chóng quyết định, tiếp điện thoại, định hung hăng nhục nhã Tôn Đại Phúc một phen trước mặt Lý tiên sinh.
- Triệu cục trưởng, hình như gần đây rất bận rộn, mệt muốn chết rồi đúng không?
Nhưng trong điện thoại lại vang lên một giọng nói của một người trẻ tuổi xa lạ, làm cho Cục trưởng Triệu cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Cậu là ai?
Cục trưởng Triệu hừ một tiếng, mặc kệ là ai hắn cũng không để ở trong lòng.
- Tôi là Trương Thiên.
- Trương Thiên?
Cục trưởng Triệu tinh thần tỉnh táo lại, Lý tiên sinh từ Yến Kinh xa xôi tới đây chỉ vì Trương Thiên này. Triệu cục trưởng ngồi thẳng người, lớn tiếng nói:
- Cậu có chuyện gì?
- Không biết Cục trưởng Triệu khi nào thì rảnh rỗi, ngài vì dân mà làm việc, lại chiếu cố rất nhiều đến Nhân Nghĩa bang, tôi muốn cảm ơn ngài tốt một chút.
Trương Đại Thiểu lạnh nhạt nói.
- Ha ha.
Cục trưởng Triệu nở nụ cười, thiếu kiên nhẫn đến cầu xin mình sao, mình cần phải biểu hiện thật tốt trước mặt Lý tiên sinh, lập tức đề cao giọng nói:
- Cục trưởng tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian tiếp đón cậu! Về sau đừng có làm phiền tôi nữa.
Khi nói Triệu cục trưởng còn không có giảm âm thanh, hắn muốn cho Lý tiên sinh nghe thấy Trương Đại Thiểu cầu xin mình.
- Ha ha.
Trương Đại Thiểu cũng cười, Cục trưởng Triệu này, xem ra quyết tâm sẽ đối phó mình, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa:
- Cục trưởngTriệu , nếu nói như vậy, tôi xin khuyên ông một câu, bên ngoài có chút không yên ổn, lúc đi ra khỏi cửa cần phải cẩn thận một chút.
Sắc mặt Cục trưởngTriệu đen xuống:
- Cậu đang uy hiếp tôi sao?
Bên kia ống nghe vang lên một giọng nói hùng hồn:
- Đúng!
Tút tút tút!
- Anh Trương, vạn nhất bọn họ tìm thấy cái gì đó thì sao?
Trương Đại Thiểu mỉm cười:
- Yên tâm, bọn họ sẽ tìm không thấy gì cả.
- Hừ, trước cho mày tùy tiện một lúc, chờ tìm được con dao rồi, coi lão tử chỉnh mày như thế nào!
Triệu Vân Đông ở một bên xa xa nhìn Trương Đại Thiểu, ở trong lòng oán độc nghĩ.
Nhưng giống như lời Trương Đại Thiểu nói, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhóm cảnh sát đi vào khám xét một đám ủ rũ đi ra, tất nhiên, bọn họ không thu hoạch được gì.
Trong lòng Triệu Vân Đông bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn, sắc mặt không tốt quát hỏi:
- Thế nào, lục soát thấy dấu vết gì để lại không?
- Không có.
- Cái gì cũng đều không có.
Mọi người đều lắc đầu, sắc mặt Triệu Vân Đông bắt đầu trở nên khó coi, quả nhiên, tất cả người mình mang đến khám xét, đừng nói là con dao, ngay cả cọng lông cũng không có tìm được.
Đang trong lúc phẫn nộ, di động Triệu Vân Đông bỗng nhiên vang lên, hắn vội vàng lấy ra, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, điện thoại của của cha mình, là Cục trưởng Triệu gọi tới.
- Đông nhi, chuyện của con ở bên kia ba đã biết, con về đây trước đi.
Đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.
- Nhưng mà ba ...
Triệu Vân Đông làm sao chấp nhận buông tha như vậy:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy trở về sao? Cục tức này con nuốt không trôi!
- Đông nhi, nghe lời ba.
Cục trưởng Triệu ở đầu dây bên kia cười ha hả, giống như đã tính trước mọi việc.
- Trương Thiên kia, sống không được bao lâu nữa đâu, hắn đã đắc tội người không nên đắc tội. Nếu không có chỗ dựa, ba làm sao dám tự mình công khai truy quét Nhân Nghĩa bang? Nhanh trở về đi, nếu không, người chống lưng kia của ba có thể mất hứng.
- Thật vậy sao ba?
Triệu Vân Đông trước mắt sáng ngời, từ nhỏ chuyện quan trường đã hun đúc hắn, nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của Cục trưởng Triệu.
Truy quét Nhân Nghĩa bang, đó là ý của vị đại nhân kia, cha mình lại làm việc cho vị đại nhân đó!
- Đương nhiên là thật, ba đã khi nào lừa con chưa?
- Được rồi ba, giờ con trở về là được mà!
Ngắt điện thoại, sắc mặt Triệu Vân Đông trở nên dữ tợn, khóe miệng xẹt qua một nụ cười tàn khốc, bàn tay to vung lên, nói:
- Đi!
Kỳ thật Triệu Vân Đông cũng biết, mặc dù là ba mình dặn dò, hắn cũng không tìm thấy chứng cứ, với kẻ điên như Trương Đại Thiểu cũng không có biện pháp gì. Nhất là, ở sâu trong nội tâm hắn đã sinh ra kiêng kị rất lớn đối với Trương Đại Thiểu.
Cảnh sát thanh thế lớn như thế, chậm rãi đến, cũng chậm rãi như thế rời đi.
Hết thảy mọi việc, ngoại từ Tôn Đại Phúc, mọi người bên ngoài đều cảm thấy như đang trong mộng, cảnh sát, từ khi nào lại dễ đuổi đi như vậy?
- Anh Trương, thật sự là nhờ có anh, nếu không có anh, bãi này của chúng ta đã xong rồi.
Ở một bên Tôn Đại Phúc thật lòng nói, đồng thời cũng có chút hối hận, vì sao lại cố che giấu, không nhờ cậy Trương Đại Thiểu sớm một chút chứ? Nếu không, mình cũng không có bị tổn thất lớn như vậy.
- Đại Phúc, đừng cao hứng quá sớm, chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Vẻ mặt Trương Đại Thiểu không có gì là vui vẻ, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cậu đi sắp xếp một chút, tôi phải mở tiệc chiêu đãi Cục trưởng Triệu.
Trương Đại Thiểu cũng hiểu rằng, chủ mưu của chuyện này chắc chắn không phải Triệu cục trưởng, nhưng lại là người đầu tiên có liên quan, bãi của mình đều do hắn niêm phong.
Nghe xong lời nói của Trương Đại Thiểu, Tôn Đại Phúc ra mặt nói:
- Anh Trương, Cục trưởng Triệu quét nhiều bãi của chúng ta như vậy, em đã sớm gọi hắn, nhưng hắn không có nể mặt chúng ta.
- Nếu vậy thì ...
Nghĩ một lát, Trương Đại Thiểu lại nói:
- Bây giờ cậu gọi điện cho hắn đi.
- Được, anh Trương.
Tôn Đại Phúc lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Triệu.
---
Trong phòng xa hoa của khách sạn Hạo Giang, một người mập mạp, đầu bóng lưỡng đang bưng một ly rượu đặc biệt dâng lên, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm tốn mà chân thành, giống như người đối diện là cha mẹ đã chết từ lâu của mình vậy.
Người mạp mạp này, đúng là cục trưởng cục công an thành phố Tĩnh Hải, Cục trưởng Triệu.
- Lý tiên sinh, bang phái ở Tĩnh Hải cũng quá càn rỡ, thật sự là quá phận. Làm một phần tử của hệ thống công an, tôi nhìn thấy, cũng để ở trong lòng.
Cục trưởng Triệu bưng ly rượu lên mời một người đàn ông trung niên già dặn ngồi ở đối diện.
- Lần này may mắn có Lý tiên sinh mạnh mẽ ủng hộ, tôi mới có thể một lưới bắt hết bang phái giang hồ, coi như là vì dân chúng thành phố Tĩnh Hải làm ít chuyện. Nào, Lý tiên sinh, tôi thay mặt cho nhân dân thành phố Tĩnh Hải, mời ngài một ly.
- Cục trưởng Triệu khách khí rồi.
Người đàn ông trung niên đối diện nhếch miệng cười, cũng bưng chén rượu lên, Cục trưởng Triệu lập tức lộ ra bộ dáng nịnh nọt, vội vàng đứng dậy, cùng người nọ chạm cốc, uống một hơi.
Uống xong chén rượu Cục trưởng Triệu có chút lâng lâng, nghĩ rằng mình đã là bạn bè với người đàn ông trung niên, nói một hồi cũng có vẻ có chút tùy ý:
- Lý tiên sinh, tôi còn không rõ, Trương Thiên kia đánh cảnh sát tập sự, ngang nhiên uy hiếp cảnh sát, lần này hoàn toàn có thể đem hắn về đồn, ngài vì sao phải buông tha hắn?
Người đàn ông trung niên không khỏi lộ ra một tiếng cười nhạo:
- Cục trưởng Triệu, nếu ông cho là như vậy, là sai hoàn toàn. Trương Thiên, không có dễ đối phó như vậy đâu. Hơn nữa, Trương Thiên trêu chọc Lý gia, tôi sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy, không vội, tôi phải phá hủy toàn bộ mọi thứ của hắn, sau đó sẽ xử hắn. Mèo vờn chuột, trước hết sẽ trêu đùa một chút, như vậy mới có hứng thú, không phải sao?
Cục trưởng Triệu không khỏi rùng mình, liên thanh đáp:
- Lý tiên sinh nói đúng.
Ngay sau đó, di động Cục trưởng Triệu rung lên, Cục trưởng Triệu vừa nhìn thấy dãy số, lập tức dùng ánh mắt dò hỏi nhìn người đàn ông trung niên:
- Lý tiên sinh, là người của Nhân Nghĩa bang gọi tới.
- Ha ha.
Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng cười:
- Cục trưởng Triệu, người ta gọi điện thoại cho anh, anh nhìn tôi làm gì.
Triệu cục trưởng tinh tế nghiền ngẫm một chút ý tứ của người đàn ông trung niên, nhanh chóng quyết định, tiếp điện thoại, định hung hăng nhục nhã Tôn Đại Phúc một phen trước mặt Lý tiên sinh.
- Triệu cục trưởng, hình như gần đây rất bận rộn, mệt muốn chết rồi đúng không?
Nhưng trong điện thoại lại vang lên một giọng nói của một người trẻ tuổi xa lạ, làm cho Cục trưởng Triệu cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Cậu là ai?
Cục trưởng Triệu hừ một tiếng, mặc kệ là ai hắn cũng không để ở trong lòng.
- Tôi là Trương Thiên.
- Trương Thiên?
Cục trưởng Triệu tinh thần tỉnh táo lại, Lý tiên sinh từ Yến Kinh xa xôi tới đây chỉ vì Trương Thiên này. Triệu cục trưởng ngồi thẳng người, lớn tiếng nói:
- Cậu có chuyện gì?
- Không biết Cục trưởng Triệu khi nào thì rảnh rỗi, ngài vì dân mà làm việc, lại chiếu cố rất nhiều đến Nhân Nghĩa bang, tôi muốn cảm ơn ngài tốt một chút.
Trương Đại Thiểu lạnh nhạt nói.
- Ha ha.
Cục trưởng Triệu nở nụ cười, thiếu kiên nhẫn đến cầu xin mình sao, mình cần phải biểu hiện thật tốt trước mặt Lý tiên sinh, lập tức đề cao giọng nói:
- Cục trưởng tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian tiếp đón cậu! Về sau đừng có làm phiền tôi nữa.
Khi nói Triệu cục trưởng còn không có giảm âm thanh, hắn muốn cho Lý tiên sinh nghe thấy Trương Đại Thiểu cầu xin mình.
- Ha ha.
Trương Đại Thiểu cũng cười, Cục trưởng Triệu này, xem ra quyết tâm sẽ đối phó mình, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa:
- Cục trưởngTriệu , nếu nói như vậy, tôi xin khuyên ông một câu, bên ngoài có chút không yên ổn, lúc đi ra khỏi cửa cần phải cẩn thận một chút.
Sắc mặt Cục trưởngTriệu đen xuống:
- Cậu đang uy hiếp tôi sao?
Bên kia ống nghe vang lên một giọng nói hùng hồn:
- Đúng!
Tút tút tút!
Tác giả :
Âu Dương Lưu Lãng