Tuyệt Ngạo Diễm Thần
Chương 1
Nơi này là hoa phố nổi danh ở thành Lạc Dương, chỉ cần tới nơi này đi một chuyến, cam đoan có thể tìm được cô nương vừa mắt, cùng một đêm nhất dạ tiêu xuân ( Đêm phong lưu ).
Nhưng mà người tối nổi danh nhất hoa phố cũng không phải là khách nhân hay hoa khôi bậc nhất, ngược lại là người xưng “ Diễm Thần “ Kỉ Thanh Diễm.
Kỉ Thanh Diễm là đại tài chủ đứng sau hoa phố này, nghe nói mẫu thân hắn trước kia chính là hoa khôi mỹ diễm nhất, không biết nàng cùng người nam nhân nào sinh ra Kỉ Thanh Diễm, cho nên Kỉ Thanh Diễm vừa sinh ra đã là đứa bé không cha.
Kỉ Thanh Diễm kế thừa mỹ mạo của mẫu thân, hơn nữa lại đầy tài trí, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã là đại tài chủ của hoa phố này.
Về phần hắn lợi dụng mỹ mạo cùng tài trí để trở nên giàu có thế nào, vẫn là chuyện có muôn cách nói vô cùng rối rắm ; Có người nói hắn tình cờ đào được một mỏ vàng, có người nói hắn bán thân thể của mình đi lấy lòng quý nhân, cũng có người ta nói hắn bắt được nhược điểm của quý nhân, dựa vào đó mà vơ vét tài sản, tích lũy tài phú.
Tóm lại, không ai biết chân tướng vì sao, duy nhất có thể khẳng định chính là, Kỉ Thanh Diễm quả thật kết giao rất nhiều với quý nhân.
Hơn nữa cũng kỳ quái, đám quý nhân đi vào hoa phố cũng không tới tìm cô nương mĩ mạo thanh xuân, mà chỉ muốn tìm Kỉ Thanh Diễm, điều này không khỏi làm người ta hoài nghi, Kỉ Thanh Diễm rốt cuộc đã dùng phương pháp gì, nhưng lại có thể khiến đám quý nhân tiền phó hậu kế tìm tới hắn.
(1) Tiền phó hậu kế: Người trước ngã xuống người sau lại lên, ý nói là tất cả các quan lại dù cũ dù mới cũng tới tìm em.
Giống hôm nay, tướng quân dũng mãnh nhất triều Đường – Đỗ Kế Nghiêu, vừa đến nơi này liền vội vã tìm đến Kỉ Thanh Diễm.
“ Diễm Thần đâu?" Đỗ Kế Nghiêu hỏi tú bà.
Tú bà dừng một chút mới nói: “ Khởi bẩm tướng quân, Diễm Thần giờ phút này không tiện gặp khách."
“ Buồn cười." Đỗ Kế Nghiêu cả giận nói: “ Ta phong trần mệt mỏi liền chạy tới ngay chỉ vì muốn gặp Diễm Thần, hắn sao có thể chỉ nói một câu không tiện thì đuổi được ta! Nàng đi nói cho Diễm Thần, chuyện tình hắn muốn ta tra, ta đã tra được."
“ Chính là……" Tú bà vẫn đang do dự.
Tính tình Kỉ Thanh Diễm luôn luôn âm tình bất định, nếu ở thời điểm khi hắn tâm tình không tốt mà bắt hắn phải gặp khách, khó bảo toàn hắn sẽ không đương trường bão nổi, cho nên phương pháp tối an toàn chính là đừng cho hắn cùng Đỗ tướng quân gặp mặt.
“ Mặc kệ cái gì! Nhanh đi nói cho Diễm Thần, hôm nay ta không thấy hắn thì tuyệt đối sẽ không đi." Đỗ Kế Nghiêu lại nói.
“ Dạ."
Nếu Đỗ Kế Nghiêu đã nói như vậy, tú bà cũng đành kiên trì đến cùng đi tìm Kỉ Thanh Diễm.
***
Tâm tình Kỉ Thanh Diễm cực độ không tốt.
Bất quá, nếu phải truy cứu tâm tình hắn vì sao không tốt, thì chắc là câu hỏi khó nhất trên đời
Tú bà đi vào Diễm cư mà Kỉ Thanh Diễm trụ , vừa lúc thấy hắn đem bình hoa quý nhất đập vỡ.
“ Diễm Thần, Đỗ tướng quân nói muốn gặp ngài." tú bà thật cẩn thận nói.
“ Không gặp." Kỉ Thanh Diễm không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
“ Chính là Đỗ tướng quân nói hắn có chuyện trọng yếu phi cần nói cho ngài gấp, hình như là chuyện ngài muốn hắn tra."
“ Hảo, ta lập tức đi gặp hắn."
Nghe vậy, Kỉ Thanh Diễm thay đổi chủ ý, lập tức chạy ra ngoại thính.
***
“ Diễm Thần, nhiều ngày không thấy, ngươi có khỏe không?" Đỗ Kế Nghiêu si mê nhìn Kỉ Thanh Diễm hỏi.
Kỉ Thanh Diễm vẫn là người diễm lệ tuyệt luân như trong trí nhớ của Đỗ Kế Nghiêu, hắn tin tưởng vô luận là nam hay là nữ, đều bị Kỉ Thanh Diễm diễm lệ mê hoặc, như chính hắn vì nụ cười của Kỉ Thanh Diễm mà cam nguyện tan xương nát thịt.
Kỉ Thanh Diễm diện vô biểu tình lại che dấu không được hấp tấp vội vàng trong giọng nói:
“ Hãy bớt sàm ngôn đi, tướng quân, ngươi tra ra chuyện ta muốn chưa?"
“ Đương nhiên, ta đã tốn rất nhiều công phu nha." Đỗ Kế Nghiêu nâng cằm Kỉ Thanh Diễm, nói.
“ Vậy mau nói cho ta biết." Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Đừng nóng vội, chờ ta lấy được thù lao xong, tự nhiên sẽ nói cho ngươi." Đỗ Kế Nghiêu ám chỉ nói.
“ Ngươi muốn thù lao gì?" Kỉ Thanh Diễm mị hí mắt.
Đỗ Kế Nghiêu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng nói: “ Ta muốn ngươi."
“ Ngươi đi đi!" Kỉ Thanh Diễm lộ ra cười lạnh “ Kỉ Thanh Diễm ta không muốn bị người uy hiếp."
Dù sao nguyện ý giúp hắn làm việc vô điều kiện còn rất nhiều người.
Kỉ Thanh Diễm hạ lệnh trục khách, điều này ngược lại làm cho Đỗ Kế Nghiêu cảm thấy kinh ngạc, hắn cũng không muốn cùng Kỉ Thanh Diễm trở mặt thành thù.
“ Diễm Thần, chuyện gì cũng từ từ."
“ Không cần nói gì nữa."
Nói xong, Kỉ Thanh Diễm xoay người muốn đi, Đỗ Kế Nghiêu vội vàng kéo lại hắn cầu xin tha thứ nói:
“ Diễm Thần, ta sai lầm rồi, ta nguyện ý vô điều kiện nói cho ngươi."
“ Không cần." Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Không, ta kiên trì muốn nói cho ngươi. Ngươi muốn ta đi thăm dò nơi Từ Khánh mất tích, ta đã tra ra, hắn cải danh thành Huyền Khách, còn cưới Vĩnh Bình công chúa làm vợ, bọn họ sinh một người còn, tên là Huyền Liệt."
Đỗ Kế Nghiêu tựa hồ thực lo lắng Kỉ Thanh Diễm sẽ không chịu nghe hắn nói, bởi vậy một hơi đem kết quả điều tra nói hết.
“ Hắn là phò mã của Vĩnh Bình công chúa?" Kỉ Thanh Diễm lầm bầm lầu bầu.
Trên thực tế, Kỉ Thanh Diễm sở dĩ sẽ vội vã nghĩ muốn tra ra nơi Từ Khánh đang ở đâu, hắn là bởi vì trước khi mẫu thân chết đã nói ra tên phụ thân; Đúng vậy, phụ thân chính là Từ Khánh đã cưới Vĩnh Bình công chúa, cũng cải danh thành Huyền Khánh.
Kỉ Thanh Diễm muốn tìm Từ Khánh không phải là muốn cùng y phụ tử nhận nhau, tương phản, hắn muốn trả thù.
Hắn muốn trả thù nam nhân hơn hai mươi mấy năm qua bỏ rơi mẫu thân hắn, còn thú công chúa hoàng thất làm vợ, phụ lòng mẫu thân hắn.
Hắn đã có kế hoạch rất hoàn hảo.
“ Diễm Thần, ngươi cùng Từ Khánh kia có quan hệ gì sao?" Đỗ Kế Nghiêu tò mò hỏi.
Kỉ Thanh Diễm không có trả lời, chỉ là lộ ra tươi cười hoặc nhân, nói:
“ Cái này ngươi không cần phải xen vào. Tướng quân, ta thực cảm tạ ngươi đã nói cho ta biết chuyện này."
“ Không cần khách khí, chúng ta là bằng hữu mà!" Đỗ Kế Nghiêu si ngốc nhìn Kỉ Thanh Diễm tươi cười, nói.
Hắn biết rõ không có bất luận kẻ nào có thể tiến vào chiếm giữ trái tim lạnh lùng của Kỉ Thanh Diễm, không có bất luận kẻ nào……
***
Huyền Liệt là một thiên chi kiêu tử chân chính.
Phụ thân hắn xuất thân là tiến sĩ, ở trong triều là đại quan hết sức được coi trọng ; Mẫu thân là Vĩnh Bình công chúa, đường huynh y lại là đương kim hoàng đế, mà vị hôn thê của y lại là hòn ngọc quý duy nhất trên tay tể tướng đương triều.
Một tiểu hầu gia được mọi người phủng ở trong lòng bàn tay che chở như vậy, lại không thành một hoàn khố đệ tử bị làm hư, hắn có học thức uyên bác, thái độ làm người khiêm nhường hữu lễ, là kiêu ngạo của phụ mẫu.
Ngày hôm nay, Đào Trọng Khải là bằng hữu tốt nhất của Huyền Liệt đến tìm hắn, nói là muốn dẫn hắn đi gặp một người, nhưng mà lại mang hắn đến hoa phố.
“ Trọng Khải, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Huyền Liệt không khỏi nhíu mày, hắn cho rằng hoa phố chính là nơi thị phi, cho nên, hắn cũng không giao thiệp với loại địa phương này.
“ Đương nhiên là mang ngươi tới gặp người!" nói như vậy một câu, trong mắt Đào Trọng Khải có nhiệt liệt quang mang “ Ngươi có biết Diễm Thần không? Hắn thả ra tin đồn rằng muốn làm quen ngươi đó!"
“ Diễm Thần?" Huyền Liệtcó nghe qua danh hào Diễm Thần, bởi vì y là người có danh nhất hoa phố, nhưng khiến Huyền Liệt trăm tư không giải chính là, Diễm Thần vì cái gì muốn nhận thức hắn?
Khi Huyền Liệt đem nghi vấn của mình nói cho Đào Trọng Khải, y chỉ nhún nhún vai nói: “ Ngươi quan tâm làm chi vì sao Diễm Thần muốn làm quen với ngươi, dù sao ta chỉ là mang ngươi đi gặp hắn, thuận tiện xem diện mạo của hắn thôi!"
Nói thực ra, Đào Trọng Khải đối Diễm Thần thần bí kia phi thường hảo kì, dù sao ai cũng nói hắn có dung mão vô cùng diễm mỹ, nhưng không có vài người chân chính gặp qua hắn, Đào Trọng Khải đối Diễm Thần tò mò cũng là bình thường.
“ Được rồi! Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, ta liền cùng ngươi đi tới gặp hắn." Huyền Liệt thực bất đắc dĩ nói.
***
Kỉ Thanh Diễm rốt cục nhìn thấy Huyền Liệt, đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.
Bộ dáng Huyền Liệt thanh nhã tuấn lãng, cử chỉ lơ đãng triển lộ ra một loại quý khí, vừa thấy đã biết là kẻ có xuất thân tốt đẹp.
Nếu Huyền Liệt là quang, như vậy, Kỉ Thanh Diễm chính là ảnh.
Huyền Liệt được mọi người sùng kính, không nếm qua nỗi đau khổ nhân gian mà lớn lên, nhưng Kỉ Thanh Diễm lại là ở xã hội thấp kém nhất, nỗ lực phấn đấu mới có địa vị ngày hôm nay .
Kỉ Thanh Diễm cắn cắn môi dưới, cảm thấy lão thiên gia thật sự rất không công bình.
Bất quá, ngày mà Huyền Liệt sống an nhàn sung sướng, vô ưu vô lự cũng không lâu lắm đâu , bởi vì hành động trả thù của hắn sẽ lập tức triển khai.
Tuy rằng hắn cùng Huyền Liệt không có thù oán, nhưng ai bảo Huyền Liệt là đứa con bảo bối của Từ Khánh chứ!
Kỉ Thanh Diễm tránh ở chỗ tối, yên lặng quan sát Huyền Liệt, thẳng đến khi Huyền Liệt mất hết nhẫn nại nói cùng bằng hữu:
“ Trọng Khải, chúng ta đã tới đây đợi lâu lắm rồi, vì sao Diễm Thần chưa xuất hiện, hắn không phải có ý giễu cợt chúng ta chứ hả?"
“ Này……" Đào Trọng Khải cũng chờ đến không kiên nhẫn , cho nên hắn cũng không dám xác định bọn họ có phải bị đùa giỡn hay không.
“ Chúng ta vẫn nên trở về đi!" nói xong, Huyền Liệt đứng dậy muốn đi.
Mà Kỉ Thanh Diễm đương nhiên không có khả năng làm cho hắn cứ như vậy rời đi, bởi vậy liền hiện thân nói: “ Huyền công tử xin dừng bước."
Huyền Liệt đầu tiên là nghe được một đạo thanh âm phi thường hảo nghe, khi hắn xoay người thấy người nói chuyện, không khỏi chấn động.
Là người cỡ nào mỹ lệ nha!
“ Ngươi chính là Diễm Thần?" Huyền Liệt cảm thấy hô hấp của mình nhanh bị cướp đi, trầm mặc một hồi lâu, hắn mới có thể bật ra một câu như thế.
Kỉ Thanh Diễm lộ ra nụ cười yếu ớt, không có bỏ qua biểu tình kinh vi thiên nhân của Huyền Liệt khi nhìn thấy mình, xem ra muốn hấp dẫn Huyền Liệt, làm cho hắn rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục cũng thật sự rất dễ dàng.
“ Đúng vậy, ta chính là Diễm Thần – Kỉ Thanh Diễm, hạnh ngộ, Huyền công tử, hay là ta phải gọi ngươi là Tiểu hầu gia?"
“ Gọi ta Huyền Liệt là được rồi ." nói thực ra, hắn không thích người ta gọi hắn là Tiểu Hầu gia.
“ Như vậy ngươi cũng gọi ta Thanh Diễm là được rồi." Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Hảo, ta đây sẽ gọi ngươi là Thanh Diễm." Huyền Liệt cũng không từ chối. “ Nghe nói ngươi muốn làm quen ta?"
“ Đúng vậy." Kỉ Thanh Diễm trả lời.
“ Vì cái gì?" Huyền Liệt tiến thêm một bước, hỏi.
Kỉ Thanh Diễm nghe vậy khơi mi nói:
“ Không vì cái gì, nếu muốn có lý do, thì coi như là do ta ái mộ ngươi đi!"
“ Ngươi ái mộ ta?"
Nói thực ra, Huyền Liệt không quá tin tưởng lời Kỉ Thanh Diễm, bởi vì bộ dáng Kỉ Thanh Diễm thoạt nhìn không quá giống như đang ái mộ hắn.
“ Ngươi đừng nghĩ nhiều làm chi." Kỉ Thanh Diễm nhún nhún vai, nói: “ Ta chỉ thích kết giao bằng hữu. Vì chứng minh thành ý của ta, cô nương nơi này của tax in tùy ngươi chọn lựa, muốn các nàng bồi qua đêm cũng được."
Biểu hiện của Kỉ Thanh Diễm thật sự hào phóng, Đào Trọng Khải nhịn không được nói: “ Hảo đó nha! Huyền Liệt, ngươi thật sự là được lời nha."
Được lời? Huyền Liệt tuyệt không cảm thấy như vậy, hắn cười lạnh nói: “ Ta đối với cô nương nơi này của ngươi không có hứng thú."
Huyền Liệt cũng không có hoa tâm, huống chi hắn sớm đã có một vị hôn thê xinh đẹp hiền thục.
“ Ngươi đối cô nương chỗ ta không có hứng thú, vậy ta thì sao?" Kỉ Thanh Diễm nửa đùa nửa thật, hỏi.
“ Kỉ Thanh Diễm, ngươi nếu có ý định muốn đùa người, tựa hồ đã tìm lầm đối tượng." Huyền Liệt hoàn toàn không tiếp thu những lời này của Kỉ Thanh Diễm làm sự thật .
“ Nếu ta nói thật thì sao?" Kỉ Thanh Diễm lại lộ ra tươi cười mị hoặc lòng người.
Dưới tình huống như vậy, đại khái không có tới vài người có thể kháng cự được hắn!
“ Kỉ Thanh Diễm, mời ngươi tự trọng." Huyền Liệt cố gắng khắc chế bản thân không được bị hắn hấp dẫn.
Kỉ Thanh Diễm thấy thế cười nhẹ nói: “ Một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi."
Huyền Liệt so với trong suy nghĩ của hắn kiên định hơn, bất quá như vậy thì trò chơi của hắn mới có thể càng vui.
“ Trọng Khải, chúng ta đi thôi!" Huyền Liệt nói với hảo bằng hữu của mình.
Nhưng mà Đào Trọng Khải nhưng không có ý tứ rời đi, ngược lại đối Kỉ Thanh Diễm nói:
“ Diễm Thần, ta không giống Huyền Liệt là một Liễu Hạ Huệ, cũng thức thời hơn hắn, ngươi có thể chiêu đãi ta được không?"
Kỉ Thanh Diễm buồn cười nhìn vẻ mặt hờn giận của Huyền Liệt, sau đó cố ý đối Đào Trọng Khải nói: “ Đương nhiên có thể."
“ Trọng Khải……" Huyền Liệt không nghĩ tới Đào Trọng Khải sẽ ra yêu cầu lưu lại, chỉ cảm thấy rất giận.
Kỉ Thanh Diễm tươi cười nói với Huyền Liệt: “ Huyền Liệt, ngươi yên tâm đi đi! Ta sẽ hảo hảo chiêu đãi Đào công tử."
“ Hừ! Tùy các ngươi."
Huyền Liệt lập tức phẩy tay áo bỏ đi, thẳng đến khi hắn đi khỏi hoa phố vẫn không hiểu vì sao mình phẫn nộ như thế.
***
“ Liệt, cha hy vọng chúng ta mau tổ chức hôn sự."
Nữ nhi duy nhất của đương kim tể tướng Tiết Minh Châu, riđi riêng vào Huyền phủ để cùng Huyền liệt bàn hôn sự. Tuy nói hôn nhân đại sự là do cha mẹ quyết định, môi chước nói như vậy, nhưng Tiết Minh Châu đã chờ không kịp, nàng vô luận thế nào cũng đều phải gả cho Huyền Liệt, bởi vì nàng cho rằng chỉ có Huyền Liệt mới xứng đôi với nàng.
Chính là, Tiết Minh Châu phát hiện Huyền Liệt căn bản không có nghe nàng nói chuyện, mà tựa hồ nghĩ đến chuyện khác.
“ Liệt, ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không?"
“ Di, cái gì?" Huyền Liệt không yên lòng nói.
Hắn đích xác đang nghĩ chuyện khác, trên thực tế, từ khi trở về từ hoa phố, trái tim hắn đều bị một người chiếm lấy.
Giờ phút này Huyền Liệt thầm nghĩ tới Kỉ Thanh Diễm.
“ Đáng ghét, còn muốn người ta lặp lại lần nữa sao? Được rồi! Ta sẽ nói lại một lần. Ta nghĩ tuổi chúng ta cũng đã không nhỏ, hơn nữa thanh xuân của nữ nhi thì hữu hạn, ngươi rốt cuộc tới bao giờ mới thú ta?" Tiết Minh Châu hỏi.
“ Minh Châu, ta cũng không có trói buộc ngươi đâu, nếu ngươi chờ không nổi, có thể tìm người khác để gả."
Cảm tình của hắn cùng Tiết Minh Châu, gọi là yêu thì không bằng nói là do thói quen, nàng là người thê tử tốt nhất mà phụ mẫu chọn cho hắn, hai đại gia tộc kết hợp, có ý nghĩa chính trị rất lớn.
Tiết Minh Châu nghe xong lời Huyền Liệt, lập tức đỏ hốc mắt, nói:
“ Liệt, ngươi sao có thể nói ra lời vô tình như vậy, ta đối với ngươi vẫn đều là toàn tâm toàn ý, trừ ngươi ra, ta chưa từng có nghĩ đến sẽ gả cho người khác."
Tiết Minh Châu tin tưởng, chỉ cần nàng tiếp tục chờ, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ trở thành phu nhân của Huyền Liệt.
Chính là vạn nhất Huyền Liệt yêu thượng người khác thì sao? Đến lúc đó nàng nên làm cái gì mới tốt?
Không được, Tiết Minh Châu nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Trong lòng quyết định, Tiết Minh Châu đánh bạo ghé đầu vào ngực Huyền Liệt
“ Liệt, ngẫm lại cha nương ngươi đi, bọn họ nhất định rất muốn ôm tôn tử, ngươi sao có thể để cho bọn họ thất vọng chứ?"
Nói xong, Tiết Minh Châu chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nàng biết mình đẹp hơn rất nhiều nữ nhân khác, tuy rằng Huyền Liệt có chút bất giải phong tình, nhưng chỉ muốn cho hắn nếm được ngon ngọt, hắn nhất định sẽ mê luyến nàng.
Cho nên Tiết Minh Châu hôn hắn, ngọc thủ xanh nhạt bò lên ngực hắn, hết sức dỗ hắn, chính là……
Có lẽ Huyền Liệt thật sự là đầu gỗ bất giải phong tình đi! Hắn không có một tia nào thể hiện hắn mê luyến nàng, mà, ngược lại lại lạnh lùng đẩy nàng ra, nói: “ Minh Châu, ngươi là tiểu thư khuê các, hẳn là phải cẩn tuân lễ giáo; Ngươi cũng biết ý ta, ta chỉ có thể nói, nếu ta muốn thành thân, đối tượng nhất định là ngươi."
“ Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao không thử giống một đôi phu thê chân chính……" Tiết Minh Châu lớn mật đưa ra yêu cầu.
“ Thật đáng tiếc, giờ phút này ta không có cái hưng trí kia." Huyền Liệt nói.
Nói hắn bất giải phong tình cũng tốt, giờ phút này Huyền Liệt đích xác đối dáng người mê người của Tiết Minh Châu không có gì hứng thú.
“ Ngươi……" Tiết Minh Châu không khỏi tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
Đúng lúc này, có một gia nhân tiến đến thông báo, nói là Đào Trọng Khải cầu kiến.
“ Hừ! Tên kia còn dám tới, đem hắn đuổi ra đi!" Huyền Liệt hờn giận, quát.
Huyền Liệt phản ứng khiến Tiết Minh Châu rất tò mò, bởi vì Huyền Liệt rất khó đem cảm xúc thể hiện rõ ràng ở trên mặt. Đào Trọng Khải rốt cuộc làm chuyện gì mới có thể chọc giận Huyền Liệt?
Gia nhân còn không lui ra, Đào Trọng Khải liền tiến thẳng vào.
“ Huyền Liệt, ngươi rốt cuộc là vì chuyện gì mà nổi nóng như vậy? Ta hẳn là không có chọc tới ngươi nha!"
“ Ngươi còn dám nói, ngươi là tên gặp sắc vong hữu!"
Đúng vậy, Huyền Liệt còn canh cánh chuyện ngày ấy trong lòng, đặc biệt là chuyện liên quan tới Kỉ Thanh Diễm.
“ Huyền Liệt, ngươi hãy nghe ta nói, ngày đó ──"
“ Chờ một chút." Huyền Liệt ngăn lại Đào Trọng Khải tiếp tục nói tiếp, xoay người đối Tiết Minh Châu nói: “ Minh Châu, ngươi đi về trước đi!"
“ Ác!"
Huyền Liệt cùng Đào Trọng Khải rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Tiết Minh Châu thật sự phi thường tò mò, vì thế nàng liền làm bộ đi ra ngoài, sau đó tránh ở ngoài cửa nghe lén.
Thấy Tiết Minh Châu rời đây rồi, Huyền Liệt mới nói cùng Đào Trọng Khải:
“ Được rồi! Hiện tại ta thật muốn nghe ngươi nói xem, Kỉ Thanh Diễm đến tột cùng [chiêu đãi] ngươi như thế nào?"
“ Huyền Liệt, hôm qua ngươi cũng tận mắt thấy Kỉ Thanh Diễm đi! Hắn diễm lệ mị sắc, cho dù ta sẽ coi trọng hắn cũng không kỳ quái ──"
Huyền Liệt đánh gảy lời Đào Trọng Khải “Ta muốn nghe không phải cái này!"
“ Được rồi! Ta nói cho ngươi." Đào Trọng Khải thở dài một hơi mới nói: “ Ngày đó Kỉ Thanh Diễm kêu rất nhiều mỹ nhân đi theo ta, mà chính hắn lại biến mất không bóng dáng chỉ trong một chốc."
“ Cứ như vậy?" không biết vì cái gì, Huyền Liệt có loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“ Cứ như vậy, chẳng lẽ ngươi cho là Diễm Thần sẽ tự mình chiêu đãi ta sao? Đừng ngốc thế chứ, hắn chỉ tự tiếp những kẻ có địa vị rất cao thôi."
Tuy rằng Đào Trọng Khải không có đoạn tụ chi phích, nhưng nếu đối tượng là Kỉ Thanh Diễm, hắn thật không ngại vướng vào đoạn cấm kỵ chi ái này ; Chỉ tiếc cho dù hắn có ý tứ này, Diễm Thần mỹ lệ kia cũng không để ý tới hắn, điểm này khiến Đào Trọng Khải phi thường biết tự hiểu thân phận mình.
“ Kỉ Thanh Diễm hắn…… Thực được hoan nghênh?"
Nghe Đào Trọng Khải nói như vậy, Huyền Liệt không khỏi lại nhíu mày, nhưng hắn tựa hồ không phát hiện, Kỉ Thanh Diễm mới thấy qua một lần đã có thể tác động hỉ nộ ái ố của hắn.
“ Đương nhiên." Đào Trọng Khải khẩn cấp đem tin tức từ ngõ to ngõ nhỏ nói cho Huyền Liệt: “ Theo ta biết, cùng Kỉ Thanh Diễm có giao hữu đều là đại nhân vật, gần nhất thường đi tìm Kỉ Thanh Diễm còn có đại tướng quân Đỗ Kế Nghiêu đó!"
“ Đỗ Kế Nghiêu?" Huyền Liệt cùng Đỗ Kế Nghiêu từng có duyên gặp mặt mấy lần, y thoạt nhìn là người tương đương nghiêm túc, không nghĩ tới lại quen Kỉ Thanh Diễm……
“ Huyền Liệt, hôm nay ta tới là được người phó thác, Diễm Thần muốn gặp ngươi." Đào Trọng Khải nói.
Nghe vậy, Huyền Liệt lại nhăn lại mi. “ Trọng Khải, ngươi từ khi nào thành lâu la của Kỉ Thanh Diễm vậy?"
“ Hắn hiện tại đã đợi ở cửa." ra vẻ không sao cả, Đào Trọng Khải nói.
“ Cái gì “
“ Muốn thấy hắn hay không tùy ngươi." Đào Trọng Khải chỉ đến truyền lời mà thôi.
Tránh ở ngoài cửa nghe lén, Tiết Minh Châu kìm không được tò mò. Kỉ Thanh Diễm kia rốt cuộc ra thần thánh phương nào? Nàng quyết định phải tra rõ ràng.
Nhưng mà người tối nổi danh nhất hoa phố cũng không phải là khách nhân hay hoa khôi bậc nhất, ngược lại là người xưng “ Diễm Thần “ Kỉ Thanh Diễm.
Kỉ Thanh Diễm là đại tài chủ đứng sau hoa phố này, nghe nói mẫu thân hắn trước kia chính là hoa khôi mỹ diễm nhất, không biết nàng cùng người nam nhân nào sinh ra Kỉ Thanh Diễm, cho nên Kỉ Thanh Diễm vừa sinh ra đã là đứa bé không cha.
Kỉ Thanh Diễm kế thừa mỹ mạo của mẫu thân, hơn nữa lại đầy tài trí, chỉ mới hơn hai mươi tuổi đã là đại tài chủ của hoa phố này.
Về phần hắn lợi dụng mỹ mạo cùng tài trí để trở nên giàu có thế nào, vẫn là chuyện có muôn cách nói vô cùng rối rắm ; Có người nói hắn tình cờ đào được một mỏ vàng, có người nói hắn bán thân thể của mình đi lấy lòng quý nhân, cũng có người ta nói hắn bắt được nhược điểm của quý nhân, dựa vào đó mà vơ vét tài sản, tích lũy tài phú.
Tóm lại, không ai biết chân tướng vì sao, duy nhất có thể khẳng định chính là, Kỉ Thanh Diễm quả thật kết giao rất nhiều với quý nhân.
Hơn nữa cũng kỳ quái, đám quý nhân đi vào hoa phố cũng không tới tìm cô nương mĩ mạo thanh xuân, mà chỉ muốn tìm Kỉ Thanh Diễm, điều này không khỏi làm người ta hoài nghi, Kỉ Thanh Diễm rốt cuộc đã dùng phương pháp gì, nhưng lại có thể khiến đám quý nhân tiền phó hậu kế tìm tới hắn.
(1) Tiền phó hậu kế: Người trước ngã xuống người sau lại lên, ý nói là tất cả các quan lại dù cũ dù mới cũng tới tìm em.
Giống hôm nay, tướng quân dũng mãnh nhất triều Đường – Đỗ Kế Nghiêu, vừa đến nơi này liền vội vã tìm đến Kỉ Thanh Diễm.
“ Diễm Thần đâu?" Đỗ Kế Nghiêu hỏi tú bà.
Tú bà dừng một chút mới nói: “ Khởi bẩm tướng quân, Diễm Thần giờ phút này không tiện gặp khách."
“ Buồn cười." Đỗ Kế Nghiêu cả giận nói: “ Ta phong trần mệt mỏi liền chạy tới ngay chỉ vì muốn gặp Diễm Thần, hắn sao có thể chỉ nói một câu không tiện thì đuổi được ta! Nàng đi nói cho Diễm Thần, chuyện tình hắn muốn ta tra, ta đã tra được."
“ Chính là……" Tú bà vẫn đang do dự.
Tính tình Kỉ Thanh Diễm luôn luôn âm tình bất định, nếu ở thời điểm khi hắn tâm tình không tốt mà bắt hắn phải gặp khách, khó bảo toàn hắn sẽ không đương trường bão nổi, cho nên phương pháp tối an toàn chính là đừng cho hắn cùng Đỗ tướng quân gặp mặt.
“ Mặc kệ cái gì! Nhanh đi nói cho Diễm Thần, hôm nay ta không thấy hắn thì tuyệt đối sẽ không đi." Đỗ Kế Nghiêu lại nói.
“ Dạ."
Nếu Đỗ Kế Nghiêu đã nói như vậy, tú bà cũng đành kiên trì đến cùng đi tìm Kỉ Thanh Diễm.
***
Tâm tình Kỉ Thanh Diễm cực độ không tốt.
Bất quá, nếu phải truy cứu tâm tình hắn vì sao không tốt, thì chắc là câu hỏi khó nhất trên đời
Tú bà đi vào Diễm cư mà Kỉ Thanh Diễm trụ , vừa lúc thấy hắn đem bình hoa quý nhất đập vỡ.
“ Diễm Thần, Đỗ tướng quân nói muốn gặp ngài." tú bà thật cẩn thận nói.
“ Không gặp." Kỉ Thanh Diễm không chút nghĩ ngợi liền trả lời.
“ Chính là Đỗ tướng quân nói hắn có chuyện trọng yếu phi cần nói cho ngài gấp, hình như là chuyện ngài muốn hắn tra."
“ Hảo, ta lập tức đi gặp hắn."
Nghe vậy, Kỉ Thanh Diễm thay đổi chủ ý, lập tức chạy ra ngoại thính.
***
“ Diễm Thần, nhiều ngày không thấy, ngươi có khỏe không?" Đỗ Kế Nghiêu si mê nhìn Kỉ Thanh Diễm hỏi.
Kỉ Thanh Diễm vẫn là người diễm lệ tuyệt luân như trong trí nhớ của Đỗ Kế Nghiêu, hắn tin tưởng vô luận là nam hay là nữ, đều bị Kỉ Thanh Diễm diễm lệ mê hoặc, như chính hắn vì nụ cười của Kỉ Thanh Diễm mà cam nguyện tan xương nát thịt.
Kỉ Thanh Diễm diện vô biểu tình lại che dấu không được hấp tấp vội vàng trong giọng nói:
“ Hãy bớt sàm ngôn đi, tướng quân, ngươi tra ra chuyện ta muốn chưa?"
“ Đương nhiên, ta đã tốn rất nhiều công phu nha." Đỗ Kế Nghiêu nâng cằm Kỉ Thanh Diễm, nói.
“ Vậy mau nói cho ta biết." Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Đừng nóng vội, chờ ta lấy được thù lao xong, tự nhiên sẽ nói cho ngươi." Đỗ Kế Nghiêu ám chỉ nói.
“ Ngươi muốn thù lao gì?" Kỉ Thanh Diễm mị hí mắt.
Đỗ Kế Nghiêu cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng nói: “ Ta muốn ngươi."
“ Ngươi đi đi!" Kỉ Thanh Diễm lộ ra cười lạnh “ Kỉ Thanh Diễm ta không muốn bị người uy hiếp."
Dù sao nguyện ý giúp hắn làm việc vô điều kiện còn rất nhiều người.
Kỉ Thanh Diễm hạ lệnh trục khách, điều này ngược lại làm cho Đỗ Kế Nghiêu cảm thấy kinh ngạc, hắn cũng không muốn cùng Kỉ Thanh Diễm trở mặt thành thù.
“ Diễm Thần, chuyện gì cũng từ từ."
“ Không cần nói gì nữa."
Nói xong, Kỉ Thanh Diễm xoay người muốn đi, Đỗ Kế Nghiêu vội vàng kéo lại hắn cầu xin tha thứ nói:
“ Diễm Thần, ta sai lầm rồi, ta nguyện ý vô điều kiện nói cho ngươi."
“ Không cần." Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Không, ta kiên trì muốn nói cho ngươi. Ngươi muốn ta đi thăm dò nơi Từ Khánh mất tích, ta đã tra ra, hắn cải danh thành Huyền Khách, còn cưới Vĩnh Bình công chúa làm vợ, bọn họ sinh một người còn, tên là Huyền Liệt."
Đỗ Kế Nghiêu tựa hồ thực lo lắng Kỉ Thanh Diễm sẽ không chịu nghe hắn nói, bởi vậy một hơi đem kết quả điều tra nói hết.
“ Hắn là phò mã của Vĩnh Bình công chúa?" Kỉ Thanh Diễm lầm bầm lầu bầu.
Trên thực tế, Kỉ Thanh Diễm sở dĩ sẽ vội vã nghĩ muốn tra ra nơi Từ Khánh đang ở đâu, hắn là bởi vì trước khi mẫu thân chết đã nói ra tên phụ thân; Đúng vậy, phụ thân chính là Từ Khánh đã cưới Vĩnh Bình công chúa, cũng cải danh thành Huyền Khánh.
Kỉ Thanh Diễm muốn tìm Từ Khánh không phải là muốn cùng y phụ tử nhận nhau, tương phản, hắn muốn trả thù.
Hắn muốn trả thù nam nhân hơn hai mươi mấy năm qua bỏ rơi mẫu thân hắn, còn thú công chúa hoàng thất làm vợ, phụ lòng mẫu thân hắn.
Hắn đã có kế hoạch rất hoàn hảo.
“ Diễm Thần, ngươi cùng Từ Khánh kia có quan hệ gì sao?" Đỗ Kế Nghiêu tò mò hỏi.
Kỉ Thanh Diễm không có trả lời, chỉ là lộ ra tươi cười hoặc nhân, nói:
“ Cái này ngươi không cần phải xen vào. Tướng quân, ta thực cảm tạ ngươi đã nói cho ta biết chuyện này."
“ Không cần khách khí, chúng ta là bằng hữu mà!" Đỗ Kế Nghiêu si ngốc nhìn Kỉ Thanh Diễm tươi cười, nói.
Hắn biết rõ không có bất luận kẻ nào có thể tiến vào chiếm giữ trái tim lạnh lùng của Kỉ Thanh Diễm, không có bất luận kẻ nào……
***
Huyền Liệt là một thiên chi kiêu tử chân chính.
Phụ thân hắn xuất thân là tiến sĩ, ở trong triều là đại quan hết sức được coi trọng ; Mẫu thân là Vĩnh Bình công chúa, đường huynh y lại là đương kim hoàng đế, mà vị hôn thê của y lại là hòn ngọc quý duy nhất trên tay tể tướng đương triều.
Một tiểu hầu gia được mọi người phủng ở trong lòng bàn tay che chở như vậy, lại không thành một hoàn khố đệ tử bị làm hư, hắn có học thức uyên bác, thái độ làm người khiêm nhường hữu lễ, là kiêu ngạo của phụ mẫu.
Ngày hôm nay, Đào Trọng Khải là bằng hữu tốt nhất của Huyền Liệt đến tìm hắn, nói là muốn dẫn hắn đi gặp một người, nhưng mà lại mang hắn đến hoa phố.
“ Trọng Khải, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Huyền Liệt không khỏi nhíu mày, hắn cho rằng hoa phố chính là nơi thị phi, cho nên, hắn cũng không giao thiệp với loại địa phương này.
“ Đương nhiên là mang ngươi tới gặp người!" nói như vậy một câu, trong mắt Đào Trọng Khải có nhiệt liệt quang mang “ Ngươi có biết Diễm Thần không? Hắn thả ra tin đồn rằng muốn làm quen ngươi đó!"
“ Diễm Thần?" Huyền Liệtcó nghe qua danh hào Diễm Thần, bởi vì y là người có danh nhất hoa phố, nhưng khiến Huyền Liệt trăm tư không giải chính là, Diễm Thần vì cái gì muốn nhận thức hắn?
Khi Huyền Liệt đem nghi vấn của mình nói cho Đào Trọng Khải, y chỉ nhún nhún vai nói: “ Ngươi quan tâm làm chi vì sao Diễm Thần muốn làm quen với ngươi, dù sao ta chỉ là mang ngươi đi gặp hắn, thuận tiện xem diện mạo của hắn thôi!"
Nói thực ra, Đào Trọng Khải đối Diễm Thần thần bí kia phi thường hảo kì, dù sao ai cũng nói hắn có dung mão vô cùng diễm mỹ, nhưng không có vài người chân chính gặp qua hắn, Đào Trọng Khải đối Diễm Thần tò mò cũng là bình thường.
“ Được rồi! Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, ta liền cùng ngươi đi tới gặp hắn." Huyền Liệt thực bất đắc dĩ nói.
***
Kỉ Thanh Diễm rốt cục nhìn thấy Huyền Liệt, đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn.
Bộ dáng Huyền Liệt thanh nhã tuấn lãng, cử chỉ lơ đãng triển lộ ra một loại quý khí, vừa thấy đã biết là kẻ có xuất thân tốt đẹp.
Nếu Huyền Liệt là quang, như vậy, Kỉ Thanh Diễm chính là ảnh.
Huyền Liệt được mọi người sùng kính, không nếm qua nỗi đau khổ nhân gian mà lớn lên, nhưng Kỉ Thanh Diễm lại là ở xã hội thấp kém nhất, nỗ lực phấn đấu mới có địa vị ngày hôm nay .
Kỉ Thanh Diễm cắn cắn môi dưới, cảm thấy lão thiên gia thật sự rất không công bình.
Bất quá, ngày mà Huyền Liệt sống an nhàn sung sướng, vô ưu vô lự cũng không lâu lắm đâu , bởi vì hành động trả thù của hắn sẽ lập tức triển khai.
Tuy rằng hắn cùng Huyền Liệt không có thù oán, nhưng ai bảo Huyền Liệt là đứa con bảo bối của Từ Khánh chứ!
Kỉ Thanh Diễm tránh ở chỗ tối, yên lặng quan sát Huyền Liệt, thẳng đến khi Huyền Liệt mất hết nhẫn nại nói cùng bằng hữu:
“ Trọng Khải, chúng ta đã tới đây đợi lâu lắm rồi, vì sao Diễm Thần chưa xuất hiện, hắn không phải có ý giễu cợt chúng ta chứ hả?"
“ Này……" Đào Trọng Khải cũng chờ đến không kiên nhẫn , cho nên hắn cũng không dám xác định bọn họ có phải bị đùa giỡn hay không.
“ Chúng ta vẫn nên trở về đi!" nói xong, Huyền Liệt đứng dậy muốn đi.
Mà Kỉ Thanh Diễm đương nhiên không có khả năng làm cho hắn cứ như vậy rời đi, bởi vậy liền hiện thân nói: “ Huyền công tử xin dừng bước."
Huyền Liệt đầu tiên là nghe được một đạo thanh âm phi thường hảo nghe, khi hắn xoay người thấy người nói chuyện, không khỏi chấn động.
Là người cỡ nào mỹ lệ nha!
“ Ngươi chính là Diễm Thần?" Huyền Liệt cảm thấy hô hấp của mình nhanh bị cướp đi, trầm mặc một hồi lâu, hắn mới có thể bật ra một câu như thế.
Kỉ Thanh Diễm lộ ra nụ cười yếu ớt, không có bỏ qua biểu tình kinh vi thiên nhân của Huyền Liệt khi nhìn thấy mình, xem ra muốn hấp dẫn Huyền Liệt, làm cho hắn rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục cũng thật sự rất dễ dàng.
“ Đúng vậy, ta chính là Diễm Thần – Kỉ Thanh Diễm, hạnh ngộ, Huyền công tử, hay là ta phải gọi ngươi là Tiểu hầu gia?"
“ Gọi ta Huyền Liệt là được rồi ." nói thực ra, hắn không thích người ta gọi hắn là Tiểu Hầu gia.
“ Như vậy ngươi cũng gọi ta Thanh Diễm là được rồi." Kỉ Thanh Diễm nói.
“ Hảo, ta đây sẽ gọi ngươi là Thanh Diễm." Huyền Liệt cũng không từ chối. “ Nghe nói ngươi muốn làm quen ta?"
“ Đúng vậy." Kỉ Thanh Diễm trả lời.
“ Vì cái gì?" Huyền Liệt tiến thêm một bước, hỏi.
Kỉ Thanh Diễm nghe vậy khơi mi nói:
“ Không vì cái gì, nếu muốn có lý do, thì coi như là do ta ái mộ ngươi đi!"
“ Ngươi ái mộ ta?"
Nói thực ra, Huyền Liệt không quá tin tưởng lời Kỉ Thanh Diễm, bởi vì bộ dáng Kỉ Thanh Diễm thoạt nhìn không quá giống như đang ái mộ hắn.
“ Ngươi đừng nghĩ nhiều làm chi." Kỉ Thanh Diễm nhún nhún vai, nói: “ Ta chỉ thích kết giao bằng hữu. Vì chứng minh thành ý của ta, cô nương nơi này của tax in tùy ngươi chọn lựa, muốn các nàng bồi qua đêm cũng được."
Biểu hiện của Kỉ Thanh Diễm thật sự hào phóng, Đào Trọng Khải nhịn không được nói: “ Hảo đó nha! Huyền Liệt, ngươi thật sự là được lời nha."
Được lời? Huyền Liệt tuyệt không cảm thấy như vậy, hắn cười lạnh nói: “ Ta đối với cô nương nơi này của ngươi không có hứng thú."
Huyền Liệt cũng không có hoa tâm, huống chi hắn sớm đã có một vị hôn thê xinh đẹp hiền thục.
“ Ngươi đối cô nương chỗ ta không có hứng thú, vậy ta thì sao?" Kỉ Thanh Diễm nửa đùa nửa thật, hỏi.
“ Kỉ Thanh Diễm, ngươi nếu có ý định muốn đùa người, tựa hồ đã tìm lầm đối tượng." Huyền Liệt hoàn toàn không tiếp thu những lời này của Kỉ Thanh Diễm làm sự thật .
“ Nếu ta nói thật thì sao?" Kỉ Thanh Diễm lại lộ ra tươi cười mị hoặc lòng người.
Dưới tình huống như vậy, đại khái không có tới vài người có thể kháng cự được hắn!
“ Kỉ Thanh Diễm, mời ngươi tự trọng." Huyền Liệt cố gắng khắc chế bản thân không được bị hắn hấp dẫn.
Kỉ Thanh Diễm thấy thế cười nhẹ nói: “ Một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng ngươi."
Huyền Liệt so với trong suy nghĩ của hắn kiên định hơn, bất quá như vậy thì trò chơi của hắn mới có thể càng vui.
“ Trọng Khải, chúng ta đi thôi!" Huyền Liệt nói với hảo bằng hữu của mình.
Nhưng mà Đào Trọng Khải nhưng không có ý tứ rời đi, ngược lại đối Kỉ Thanh Diễm nói:
“ Diễm Thần, ta không giống Huyền Liệt là một Liễu Hạ Huệ, cũng thức thời hơn hắn, ngươi có thể chiêu đãi ta được không?"
Kỉ Thanh Diễm buồn cười nhìn vẻ mặt hờn giận của Huyền Liệt, sau đó cố ý đối Đào Trọng Khải nói: “ Đương nhiên có thể."
“ Trọng Khải……" Huyền Liệt không nghĩ tới Đào Trọng Khải sẽ ra yêu cầu lưu lại, chỉ cảm thấy rất giận.
Kỉ Thanh Diễm tươi cười nói với Huyền Liệt: “ Huyền Liệt, ngươi yên tâm đi đi! Ta sẽ hảo hảo chiêu đãi Đào công tử."
“ Hừ! Tùy các ngươi."
Huyền Liệt lập tức phẩy tay áo bỏ đi, thẳng đến khi hắn đi khỏi hoa phố vẫn không hiểu vì sao mình phẫn nộ như thế.
***
“ Liệt, cha hy vọng chúng ta mau tổ chức hôn sự."
Nữ nhi duy nhất của đương kim tể tướng Tiết Minh Châu, riđi riêng vào Huyền phủ để cùng Huyền liệt bàn hôn sự. Tuy nói hôn nhân đại sự là do cha mẹ quyết định, môi chước nói như vậy, nhưng Tiết Minh Châu đã chờ không kịp, nàng vô luận thế nào cũng đều phải gả cho Huyền Liệt, bởi vì nàng cho rằng chỉ có Huyền Liệt mới xứng đôi với nàng.
Chính là, Tiết Minh Châu phát hiện Huyền Liệt căn bản không có nghe nàng nói chuyện, mà tựa hồ nghĩ đến chuyện khác.
“ Liệt, ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không?"
“ Di, cái gì?" Huyền Liệt không yên lòng nói.
Hắn đích xác đang nghĩ chuyện khác, trên thực tế, từ khi trở về từ hoa phố, trái tim hắn đều bị một người chiếm lấy.
Giờ phút này Huyền Liệt thầm nghĩ tới Kỉ Thanh Diễm.
“ Đáng ghét, còn muốn người ta lặp lại lần nữa sao? Được rồi! Ta sẽ nói lại một lần. Ta nghĩ tuổi chúng ta cũng đã không nhỏ, hơn nữa thanh xuân của nữ nhi thì hữu hạn, ngươi rốt cuộc tới bao giờ mới thú ta?" Tiết Minh Châu hỏi.
“ Minh Châu, ta cũng không có trói buộc ngươi đâu, nếu ngươi chờ không nổi, có thể tìm người khác để gả."
Cảm tình của hắn cùng Tiết Minh Châu, gọi là yêu thì không bằng nói là do thói quen, nàng là người thê tử tốt nhất mà phụ mẫu chọn cho hắn, hai đại gia tộc kết hợp, có ý nghĩa chính trị rất lớn.
Tiết Minh Châu nghe xong lời Huyền Liệt, lập tức đỏ hốc mắt, nói:
“ Liệt, ngươi sao có thể nói ra lời vô tình như vậy, ta đối với ngươi vẫn đều là toàn tâm toàn ý, trừ ngươi ra, ta chưa từng có nghĩ đến sẽ gả cho người khác."
Tiết Minh Châu tin tưởng, chỉ cần nàng tiếp tục chờ, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ trở thành phu nhân của Huyền Liệt.
Chính là vạn nhất Huyền Liệt yêu thượng người khác thì sao? Đến lúc đó nàng nên làm cái gì mới tốt?
Không được, Tiết Minh Châu nàng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Trong lòng quyết định, Tiết Minh Châu đánh bạo ghé đầu vào ngực Huyền Liệt
“ Liệt, ngẫm lại cha nương ngươi đi, bọn họ nhất định rất muốn ôm tôn tử, ngươi sao có thể để cho bọn họ thất vọng chứ?"
Nói xong, Tiết Minh Châu chủ động dâng lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nàng biết mình đẹp hơn rất nhiều nữ nhân khác, tuy rằng Huyền Liệt có chút bất giải phong tình, nhưng chỉ muốn cho hắn nếm được ngon ngọt, hắn nhất định sẽ mê luyến nàng.
Cho nên Tiết Minh Châu hôn hắn, ngọc thủ xanh nhạt bò lên ngực hắn, hết sức dỗ hắn, chính là……
Có lẽ Huyền Liệt thật sự là đầu gỗ bất giải phong tình đi! Hắn không có một tia nào thể hiện hắn mê luyến nàng, mà, ngược lại lại lạnh lùng đẩy nàng ra, nói: “ Minh Châu, ngươi là tiểu thư khuê các, hẳn là phải cẩn tuân lễ giáo; Ngươi cũng biết ý ta, ta chỉ có thể nói, nếu ta muốn thành thân, đối tượng nhất định là ngươi."
“ Một khi đã như vậy, chúng ta vì sao không thử giống một đôi phu thê chân chính……" Tiết Minh Châu lớn mật đưa ra yêu cầu.
“ Thật đáng tiếc, giờ phút này ta không có cái hưng trí kia." Huyền Liệt nói.
Nói hắn bất giải phong tình cũng tốt, giờ phút này Huyền Liệt đích xác đối dáng người mê người của Tiết Minh Châu không có gì hứng thú.
“ Ngươi……" Tiết Minh Châu không khỏi tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
Đúng lúc này, có một gia nhân tiến đến thông báo, nói là Đào Trọng Khải cầu kiến.
“ Hừ! Tên kia còn dám tới, đem hắn đuổi ra đi!" Huyền Liệt hờn giận, quát.
Huyền Liệt phản ứng khiến Tiết Minh Châu rất tò mò, bởi vì Huyền Liệt rất khó đem cảm xúc thể hiện rõ ràng ở trên mặt. Đào Trọng Khải rốt cuộc làm chuyện gì mới có thể chọc giận Huyền Liệt?
Gia nhân còn không lui ra, Đào Trọng Khải liền tiến thẳng vào.
“ Huyền Liệt, ngươi rốt cuộc là vì chuyện gì mà nổi nóng như vậy? Ta hẳn là không có chọc tới ngươi nha!"
“ Ngươi còn dám nói, ngươi là tên gặp sắc vong hữu!"
Đúng vậy, Huyền Liệt còn canh cánh chuyện ngày ấy trong lòng, đặc biệt là chuyện liên quan tới Kỉ Thanh Diễm.
“ Huyền Liệt, ngươi hãy nghe ta nói, ngày đó ──"
“ Chờ một chút." Huyền Liệt ngăn lại Đào Trọng Khải tiếp tục nói tiếp, xoay người đối Tiết Minh Châu nói: “ Minh Châu, ngươi đi về trước đi!"
“ Ác!"
Huyền Liệt cùng Đào Trọng Khải rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Tiết Minh Châu thật sự phi thường tò mò, vì thế nàng liền làm bộ đi ra ngoài, sau đó tránh ở ngoài cửa nghe lén.
Thấy Tiết Minh Châu rời đây rồi, Huyền Liệt mới nói cùng Đào Trọng Khải:
“ Được rồi! Hiện tại ta thật muốn nghe ngươi nói xem, Kỉ Thanh Diễm đến tột cùng [chiêu đãi] ngươi như thế nào?"
“ Huyền Liệt, hôm qua ngươi cũng tận mắt thấy Kỉ Thanh Diễm đi! Hắn diễm lệ mị sắc, cho dù ta sẽ coi trọng hắn cũng không kỳ quái ──"
Huyền Liệt đánh gảy lời Đào Trọng Khải “Ta muốn nghe không phải cái này!"
“ Được rồi! Ta nói cho ngươi." Đào Trọng Khải thở dài một hơi mới nói: “ Ngày đó Kỉ Thanh Diễm kêu rất nhiều mỹ nhân đi theo ta, mà chính hắn lại biến mất không bóng dáng chỉ trong một chốc."
“ Cứ như vậy?" không biết vì cái gì, Huyền Liệt có loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“ Cứ như vậy, chẳng lẽ ngươi cho là Diễm Thần sẽ tự mình chiêu đãi ta sao? Đừng ngốc thế chứ, hắn chỉ tự tiếp những kẻ có địa vị rất cao thôi."
Tuy rằng Đào Trọng Khải không có đoạn tụ chi phích, nhưng nếu đối tượng là Kỉ Thanh Diễm, hắn thật không ngại vướng vào đoạn cấm kỵ chi ái này ; Chỉ tiếc cho dù hắn có ý tứ này, Diễm Thần mỹ lệ kia cũng không để ý tới hắn, điểm này khiến Đào Trọng Khải phi thường biết tự hiểu thân phận mình.
“ Kỉ Thanh Diễm hắn…… Thực được hoan nghênh?"
Nghe Đào Trọng Khải nói như vậy, Huyền Liệt không khỏi lại nhíu mày, nhưng hắn tựa hồ không phát hiện, Kỉ Thanh Diễm mới thấy qua một lần đã có thể tác động hỉ nộ ái ố của hắn.
“ Đương nhiên." Đào Trọng Khải khẩn cấp đem tin tức từ ngõ to ngõ nhỏ nói cho Huyền Liệt: “ Theo ta biết, cùng Kỉ Thanh Diễm có giao hữu đều là đại nhân vật, gần nhất thường đi tìm Kỉ Thanh Diễm còn có đại tướng quân Đỗ Kế Nghiêu đó!"
“ Đỗ Kế Nghiêu?" Huyền Liệt cùng Đỗ Kế Nghiêu từng có duyên gặp mặt mấy lần, y thoạt nhìn là người tương đương nghiêm túc, không nghĩ tới lại quen Kỉ Thanh Diễm……
“ Huyền Liệt, hôm nay ta tới là được người phó thác, Diễm Thần muốn gặp ngươi." Đào Trọng Khải nói.
Nghe vậy, Huyền Liệt lại nhăn lại mi. “ Trọng Khải, ngươi từ khi nào thành lâu la của Kỉ Thanh Diễm vậy?"
“ Hắn hiện tại đã đợi ở cửa." ra vẻ không sao cả, Đào Trọng Khải nói.
“ Cái gì “
“ Muốn thấy hắn hay không tùy ngươi." Đào Trọng Khải chỉ đến truyền lời mà thôi.
Tránh ở ngoài cửa nghe lén, Tiết Minh Châu kìm không được tò mò. Kỉ Thanh Diễm kia rốt cuộc ra thần thánh phương nào? Nàng quyết định phải tra rõ ràng.
Tác giả :
Thi Nhã