Tuyệt Mệnh Pháp Y
Quyển 6 Chương 84
Sáng hôm sau, Đội đặc nhiệm tổ chức họp.
Buổi họp vẫn do Cố Ngôn Sâm chủ trì, nhân lúc đợi Bạch Mộng lắp đặt thiết bị chiếu, hắn len lén nhìn Thẩm Quân Từ.
Sáng sớm hôm nay, Cố Ngôn Sâm cố ý giúp cậu chọn một hộp thuốc cùng với lời nhắc nhở thường xuyên. Sau đó vì sợ không có thời gian, còn gọi điện thoại cho mẹ nhờ chọn giúp hắn một cái ghế dựa tốt, chuyển phát nhanh từ cùng thành phố.
Bà Cố tỏ vẻ lo lắng: “Con trai, con bị đau thắt lưng à?"
Cố Ngôn Sâm giải thích: “Sức khỏe đồng nghiệp con không được tốt lắm, chiếc ghế bên phòng thẩm vấn của bọn con vừa lạnh vừa cứng, con muốn đổi một cái cho cậu ấy."
“Ồ, mẹ hiểu rồi. Yên tâm đi, mẹ là người đáng tin cậy mà." Mẹ Cố hiểu luôn.
Cố Ngôn Sâm bây giờ nhìn về phía Thẩm Quân Từ, phát hiện hôm nay tinh thần pháp y Thẩm thoạt nhìn rất dồi dào, nước da nhợt nhạt, đôi môi hồng nhuận, hoàn toàn không có một chút bộ dáng ốm yếu của ngày hôm qua.
Cố Ngôn Sâm xác nhận cậu không sao, lại quay đầu lại, tập trung vào vụ án.
Công việc tối qua có chút tiến triển, cảnh sát đã trải ra mạng lưới quan hệ xã hội của Kim Duyệt Văn, tiến hành một vòng điều tra.
Sau đó bọn họ lại tìm kiếm các tin tức của Tống Nhiên.
Đồng nghiệp của Tống Nhiên đều nói gã ta thuận tay trái, điều này khiến cho hiềm nghi của gã tăng thêm một điểm.
Điện thoại di động của gã không được bật lên nhiều, nhưng có vẻ như gã không muốn vứt nó đi.
Trong ký túc xá bảo vệ Cần Vương phủ để phòng ngừa trộm cắp, đã lắp camera, Bạch Mộng nhận được video giám sát từ đội an ninh gửi tới. Tối hôm qua đã tiến hành nghiên cứu, hiện giờ đang báo cáo kết quả.
“Hôm qua tôi đã xem video giám sát mấy tiếng đồng hồ, mắt cũng sắp mù luôn, người tên Tống Nhiên này, trước mắt không phát hiện có điểm đáng ngờ, phần lớn thời gian đều nằm trong ký túc xá, các bảo vệ khác hút thuốc, uống rượu, cậu ta đều không tham gia, cũng không quá thích nói chuyện phiếm với người khác."
Điều này rất phù hợp với lời khai của những nhân viên bảo vệ.
Thích Nhất An hỏi: “Vậy bình thường cậu ta làm gì?"
“Ăn cơm, ngủ, trực, tuần tra, nếu không có ca đêm, mỗi ngày tám giờ sẽ lên giường, cả người rụt vào trong chăn. Ban đầu tôi còn nghĩ cậu ta đang chơi điện thoại di động hay làm chuyện đen tối gì, kết quả lúc cậu ra quay lại, tôi thấy cậu ta đang đọc một cuốn sách."
“Đọc sách?" Thích Nhất An có chút kinh ngạc lặp đi lặp lại một chút, “Tại sao phải đọc sách trong chăn?"
Bạch Mộng gật đầu: “Đúng vậy!" Sau đó, cô đã đưa ra một đoạn video chụp màn hình, “Có lẽ là sợ ảnh hưởng đến người khác hoặc cảm thấy không phù hợp."
Lục Anh tiến lại gần híp mắt nhìn: “Bìa sách này, là tiếng Anh khái niệm mới đúng không?"
Thích Nhất An cau mày xác nhận: “Hình như là quyển thứ 4."
Có thể kiên trì học tập trong ký túc xá an ninh, nếu như không phải người này là nghi phạm số một mà bọn họ đang điều tra, Thích Nhất An có lẽ sẽ cảm thán một câu thanh niên có chí tiển thủ.
Cố Ngôn Sâm trầm tư, chắc vì thế mà Tống Nhiên bị các bảo vệ khác coi là khác người?
Sau đó Bạch Mộng lại lấy ra danh sách tiêu dùng của Tống Nhiên. Chi phí mua sắm rất ít, không khoản chi nào cho thuốc lá, rượu bia, chỉ thỉnh thoảng sẽ mua sách, phần lớn tiền lương đều gửi về quê, một phần nhỏ sẽ giữ lại tiết kiệm.
Lục Anh sau đó báo cáo kết quả điều tra: “Chúng tôi hỏi mấy người đồng hương của Tống Nhiên, cũng không biết gần đây cậu ta đi đâu, người ở quê cậu ta cũng không rõ hướng đi của cậu ta, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời."
Cố Ngôn Sâm nhìn số liên lạc nhiều nhất với Tống Nhiên, có tên là Chu Như, hắn khoanh tròn lại, hỏi Bạch Mộng: “Chu Như này là ai?"
Bạch Mộng nói: “Người này chúng tôi đã điều tra qua, Chu Như là đồng hương của Tống Nhiên, làm việc trong một tiệm mát xa, mấy năm nay Tống Nhiên vẫn luôn chăm sóc cho cô ấy, nhưng Chu Như phủ nhận bọn họ đang yêu đương, chỉ nói Tống Nhiên đối xử với cô ấy như em gái."
Cố Ngôn Sâm nhìn tin nhắn của Tống Nhiên và Chu Như, bên trong Tống Nhiên gần như là đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của Chu Như.
Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng ta đi gặp Chu Như trước. Xem xem có thể thông qua cô ấy tìm được Tống Nhiên hay không."
Sau cuộc họp, cảnh sát hình sự tiếp tục làm việc, các bác sĩ pháp y trở về trung tâm pháp y.
Thẩm Quân Từ ngồi trong văn phòng, đốt một nén hương Tây Tạng.
Thích Nhất An lại có chút đứng ngồi không yên, cứ được một lúc lại vào WC một lần.
Nhìn thấy cậu ta lần thứ tư đứng dậy, Thẩm Quân Từ rốt cục không nhịn được nữa. Cậu cảm thấy mình vẫn nên quan tâm nhóc học trò này một chút: “Hôm nay cậu không thoải mái à?"
Thích Nhất An thở dài một tiếng: “Thầy ơi, em thấy thầy nói đúng lắm luôn, gặp được thi thể nặng mùi, phải đeo hai lớp găng tay, đây chính là chân lý."
Thẩm Quân Từ nói: “Không phải cậu cũng đeo rồi à?" Cậu nhớ mình đã nhắc nhở Thích Nhất An.
Thích Nhất An đau đớn ôm đầu: “Lúc em dọn dẹp phòng giải phẫu, cảm thấy không tiện nên mới cởi một lớp ra. Hôm nay em cảm thấy bàn tay mình vẫn còn mùi hương kia ấy."
Thích Nhất An không ngờ tới, mùi thi thể lại thấm cả qua một tầng găng tay đó.
Đêm qua cậu ta đã rửa tay vô số lần, dùng đủ các loại sữa tắm và sữa rửa mặt, tay cũng sắp bị lột da đến nơi, nhưng cái loại hương vị làm cho người ta ghê tởm vẫn còn.
Muốn nói tâm tình hiện tại của Thích Nhất An, thì đó chính là rất hối hận, vô cùng hối hận.
Cậu ta cuối cùng cũng hiểu rõ, không nghe lời người lớn, ắt sẽ phải chịu thiệt là như thế nào rồi.
Thẩm Quân Từ uống trà nói: “Không sao đâu, cứ từ từ, chờ khoảng một tuần nữa, mùi hương này sẽ tự nhiên biến mất thôi."
“Phải mất một tuần ấy ạ?!" Thích Nhất An nghe xong lời này lại càng sắp khóc, “Thầy ơi, em còn có một buổi gặp mặt thần tượng, vất vả lắm em mới giành được vé luôn!"
Lần gặp thần tượng này cậu ta phải bỏ ra một phần ba tiền lương không nói, nhưng may mà vẫn mua được vé, nếu bỏ lỡ dịp này thì không biết có còn cơ hội lần sau không.
Nghĩ đến lúc bắt tay thần tượng, trên tay toàn là mùi vị này, rửa đến lột cả da vẫn không hết, Thích Nhất An giống như đã nhìn thấy trước kết quả khi thần tượng nắm lấy tay mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Nới chỉ tưởng tượng thôi, cậu ta đã thấy mình tiêu đời rồi.
Thẩm Quân Từ đồng tình nhìn cậu ta, sau đó đẩy chậu bạc hà nhỏ trước mặt mình về phía trước: “Chỉ rửa thôi cũng vô dụng, vậy thì thử hái một ít lá bạc hà, chà xát một chút xem."
Thích Nhất An lúc này mới biết, thì ra Thẩm Quân Từ nuôi bạc hà còn có tác dụng thế này.
Nhìn chậu bạc hà nhỏ xanh tươi này xem.
Trong nháy mắt, cậu ta phảng phất giống như bệnh nhân mắc bệnh nan y bỗng nhiên lấy được thuốc đặc hiệu, vội vàng hái mấy lá bạc hà, đặt ở trong lòng bàn tay chà xát tới chà xát lui. Một lát sau ngửi lại, mùi bạc hà bao phủ lên, quả nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Thích Nhất An rốt cục cũng biết, vì sao Thẩm Quân Từ có thể giải phẫu nhiều thi thể như vậy, mùi vị trên người vẫn vô cùng dễ ngửi.
Mùi bạc hà và mùi hương ẩn hiện hòa quyện vào nhau, giống như một loại hương liệu cao cấp, có tác dụng xua tan mùi tử thi.
Một lát sau, Thích Nhất An chà xát đến mức lá cây đều đã biến thành mảnh vụn, vươn tay muốn hái thêm vài lá nữa.
Thẩm Quân Từ kéo cây bạc hà ra sau: “Đừng vội như vậy, vốn lá cây đã không có nhiều, sắp bị cậu hái trụi luôn rồi."
Thích Nhất An oan ức nói: “Thầy ơi, em mới hai có mấy lá thôi mà, thầy cũng keo kiệt quá đi."
Thẩm Quân Từ nói: “Tôi chỉ cung cấp cho cậu phương pháp thôi. Cậu đi ra chợ mua một cân rau mùi, chậm rãi mà chà xát, chà xát xong sẽ không còn mùi nữa."
Thích Nhất An nói: “Thầy à, em ghét ăn rau mùi nhất luôn."
Thẩm Quân Từ tiếp tục chỉ lối: “Tôi nhớ có một cửa hàng hoa ở cửa nam cục thành phố, cậu đi xem thử xem, nhớ đừng mua nước hoa, mua hoa thôi."
Thích Nhất An tranh thủ trả lời: “Em biết mà, mùi hương mà trộn lẫn vào thì càng khó ngửi hơn."
Ánh mắt Thẩm Quân Từ nhìn về phía cậu ta càng thêm đồng tình: “Cậu thử rồi à?"
Thích Nhất An như thể đeo mặt nạ thống khổ: “Vâng…"
Tối hôm qua bất đắc dĩ lắm, cậu ta mới đi ra ngoài mua một lọ nước hoa nhỏ, phun lên tay, sau khi phun xong Thích Nhất An ngửi tay mình một chút, suýt chút nữa nôn ra.
Mùi nước hoa và mùi hôi thối của xác chết trộn lẫn với nhau, càng lúc càng lan tỏa, còn nồng đậm hơn trước. Với một cỗ hương thơm nước tương thâm trầm, cảm giác kia phảng phất như đang luyện ngũ độc chưởng.
Pháp y Tiểu Tiền báo cáo công tác xong chạy xuống lầu, qua hai mươi phút, cầm một chậu húng quế nhỏ trở về.
“Ông chủ nói không có bạc hà, chỉ có loại này khá thơm."
Thẩm Quân Từ nhìn thoáng qua nói: “Vậy cũng được rồi, cậu nhớ làm báo cáo khám nghiệm tử thi, đừng chậm trễ."
Vì vậy sáng nay, Thích Nhất An vừa viết báo cáo khám nghiệm tử thi, vừa dùng lá húng quế chà xát tay.
Đến giữa trưa cậu ta ngửi ngửi, mùi vị trên tay rốt cục cũng tản đi được rất nhiều, còn mang theo một loại hương thảo, nhìn qua mơ hồ lộ ra một loại màu xanh biếc. Nhưng chuyện này cậu ta vẫn có thể chịu được.
Thích Nhất An đã giải quyết vấn đề xong, thấy rất có cảm giác thành tựu, ngay cả tâm tình cũng tốt lên không ít.
Sắp đến trưa, Thích Nhất An đến bộ phận hậu cần nhận đồ.
Dư Thâm của đội cảnh sát hình sự vừa vặn xếp phía sau cậu ta, anh ta tiến lại gần ngửi ngửi nói: “Pháp y Tiền, trên người cậu thơm thật ấy."
Thích Nhất An biết cây cỏ kia có tác dụng, trong lòng vui sướng.
Dư Thâm lại hít sâu một hơi: “Hương vị của tháp chín tầng! Cậu bí mật đến nhà hàng trà Hồng Kông để ăn ba chén canh gà à?"
Sắc mặt Thích Nhất An nhất thời so với lòng bàn tay còn xanh hơn, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Dư Thâm còn ở đó hỏi: “Mũi tôi thính lắm đấy, nhà hàng nào thế? Để lát tôi đặt cơm."
Nếu đây là trong nhóm đối thoại, lúc này Dư Thâm chắc chắn có thể nhìn thấy một dòng chữ: pháp y Tiểu Tiền, bạn của bạn đã rút khỏi cuộc trò chuyện.
❁❁❁
Đội cảnh sát hình sự bên này vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của Tống Nhiên.
Sắp đến trưa, Cố Ngôn Sâm dẫn một đội người đi ra ngoài, bọn họ đến tiệm mát xa trước, cùng người phụ nữ tên Chu Như kia nói chuyện một lúc.
Nói là phụ nữ thì chi bằng bằng nói là con gái thì đúng hơn, cô nàng tuổi còn rất nhỏ, làn da trắng nõn, khuôn mặt mập mạp mũm mĩm. Nói chuyện vẫn pha chất giọng nông thôn.
Trong miêu tả của Chu Như, Tống Nhiên tuy gia cảnh bần hàn, nhưng là người rất thành thật, chưa từng làm chuyện gì khác thường.
“Anh Tống Nhiên ngày xưa học rất giỏi, cũng chăm chỉ nữa, nhưng trong nhà không có tiền, lên trung học thì không học nữa, mẹ anh ấy bị bệnh, vì kiếm tiền nên anh ấy mới lên thành phố làm việc. Lúc đầu anh ấy làm rất nhiều công việc, cũng từng làm ở công trường rồi, sau đó phát hiện làm bảo vệ thì ổn định hơn, chỗ ăn uống nghỉ ngơi cũng tốt hơn, còn được phát quần áo miễn phí, nên mới đi làm bảo vệ."
“Anh ấy đối xử với em rất tốt, nhưng nhà em cảm thấy em còn nhỏ, cũng chưa từng ở bên cạnh anh ấy, chỉ coi anh ấy như một người anh trai, nhưng nếu em gặp việc gì khó khăn, anh ấy đều sẽ tới hỗ trợ. Mỗi lần như vậy em cũng thấy áy náy lắm."
Cố Ngôn Sâm nhìn bản ghi chép của Chu Như, cô gái này mới mười tám tuổi, nếu như sinh ra trong thành phố, khẳng định vẫn còn đang đi học, nhưng cô đã phải ra ngoài làm thuê kiếm tiền, còn phải gửi tiền cho cha mẹ, nuôi em trai mình.
Chu Như nói đến đây, dừng lại hỏi: “Em có thể hỏi một chút được không, anh Tống Nhiên… Anh ấy đã làm gì sai sao ạ?"
Cố Ngôn Sâm không nói quá kỹ: “Cậu ta liên quan đến một vụ án cố ý gây thương tích."
“Cố ý gây thương tích?" Chu Như nghe đến đó, có chút không thể tin được mở to hai mắt, sau đó cúi đầu nói, “Anh Tống Nhiên bình thường người rất tốt, khi còn bé em bị bắt nạt, anh ấy đều đứng ra giúp em. Trong thôn có chó mèo hoang bị thương, anh ấy sẽ ôm đi khám bệnh, ảnh … sao có thể đánh người được cơ chứ?"
“Cậu ta có kể với em cậu ta sẽ làm gì sau khi nghỉ việc không?"
“Anh ấy nói với em, muốn đi thi…"
“Kỳ thi nào?"
“Kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn." Chu Như mím môi, “Anh ấy nói công việc bảo vệ rất ổn định, buổi tối không trực thì vẫn có thời gian rảnh rỗi, có thể đọc sách ôn tập."
Lời khai này hoàn toàn khác với những nhân viên bảo vệ khác, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì mô tả của họ cũng không mâu thuẫn.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy cả hai đều không nói dối.
Điều này giống như băng dính có hai mặt, những người khác nhau thì sẽ nhìn thấy những điều khác nhau, và có những sự hiểu biết khác nhau, nhưng ghép lại với nhau, chính là một người hoàn chỉnh.
Cảnh sát lại hỏi thêm một ít chi tiết, cuối cùng nhận được sự đồng ý của Chu Như, bảo cô thử hẹn Tống Nhiên ra ngoài gặp mặt.
Để theo dõi thời gian thực, Bạch Mộng theo dõi phần mềm của Chu Như trên máy tính của cảnh sát.
Chu Như cầm điện thoại di động xấu hổ hỏi: “Chuyện này thì phải hẹn như thế nào ạ?"
Cố Ngôn Sâm nói: “Bình thường hai người nói chuyện như thế nào, em hẹn cậu ta làm sao thì cứ làm như vậy, cố gắng tự nhiên một chút."
“Trước đây vì thay đổi công việc, em có tìm anh ấy nhờ chuyển nhà hai lần, vậy để em hỏi anh ấy như vậy xem." Chu Như cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em làm như vậy là đang giúp anh ấy phải không?"
Cố Ngôn Sâm: “Đúng vậy, đang giúp cậu ta, nếu cậu ta bị oan, chúng tôi sẽ điều tra ra chân tướng."
Chu Như gọi điện cho Tống Nhiên, rất nhanh đã bị cúp máy.
Nhưng lần này Tống Nhiên có phản ứng, gửi lại một câu: “Không tiện nghe điện thoại."
Đây là lần đầu tiên Tống Nhiên trả lời, Bạch Mộng lập tức lấy lại tinh thần, bảo cô nàng và Tống Nhiên nói thêm vài câu.
Chu Như suy nghĩ một chút, gửi cho Tống Nhiên một đoạn voice chat: “Anh ơi, chỗ này của em đang có chút chuyện gấp, chủ nhà thứ hai nợ tiền nhà, nên chủ nhà đuổi người. Em lại phải chuyển nhà, anh qua giúp em được chứ?"
Ước chừng đợi khoảng mười phút, số điện thoại di động của Tống Nhiên mới gửi tới một tin nhắn, không nói nhiều, chỉ có mấy chữ: “Muốn chuyển đi đâu?"
Chu Như nói, “Khi nào anh đến chỗ em, em nói địa chỉ cụ thể cho. Trưa nay anh đến được không? Em sẽ mời anh ăn tối."
Bạch Mộng ở một bên nhắc nhở cô nàng: “Nói lại địa chỉ cho cậu ta. Ngụ ý em đang ở một mình."
Chu Như nói: “Em đang ở trong cửa hàng trên đường Đông Viên, tiệm massage Quốc Thủ đường Đông Viên. Mọi người ra ngoài ăn hết rồi, trong cửa hàng chỉ còn mình em thôi."
Tống Nhiên một lúc sau mới trả lời: “Anh đến tìm em."
❁❁❁
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Cố Ngôn Sâm tranh thủ thời gian bố trí đơn giản, bọn họ điều động thêm nhân lực từ đồn cảnh sát phụ cận.
Nửa con đường đều được bố trí cảnh sát mặc thường phục, chờ Tống Nhiên xuất hiện, bắt cậu ta về quy án.
Bạch Mộng ngồi trong một chiếc xe chỉ huy cảnh sát dừng ở ven đường, cảm giác mình giống như thợ săn ôm cây đợi thỏ. Trên màn hình máy tính trước mắt cô, hiển thị camera giám sát thời gian thực, tín hiệu điện thoại di động của Tống Nhiên rõ ràng đang di chuyển về phía đường Đông Viên.
Bạch Mộng có chút vui mừng nói với Cố Ngôn Sâm ngồi bên cạnh: “Đội trưởng Cố, cá cắn câu rồi."
Cố Ngôn Sâm nhíu mày lắc đầu: “Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bạch Mộng kỳ quái hỏi: “Sao lại không đúng?"
“Quá suôn sẻ." Cố Ngôn Sâm phân tích, “Tống Nhiên hẳn là biết cảnh sát đang tìm cậu ta. Điện thoại di động của cậu ta lại không tắt, nhưng vẫn trốn không nghe điện thoại, hành vi này có chút kỳ quái. Ngay cả lúc vừa rồi, cũng chỉ gửi tin nhắn."
Tổng thể mà nói, trạng thái này của Tống Nhiên trốn cũng không trốn tốt, nhưng lại không tìm ra người.
Hơn nữa cho tới bây giờ, ngoại trừ quan hệ giữa chủ nhà và bảo vệ, hắn không tìm được Tống Nhiên có quan hệ gì khác với Kim Duyệt Văn. Vì tiền giết người, thì hắn lại cảm thấy động cơ không đúng.
Theo miêu tả của nhân viên bảo vệ, Tống Nhiên là một người lập dị, không hòa nhập với tập thể, mà theo cách nói của Chu Như, cậu ta cũng không giống một hung thủ hung ác.
Hắn lật xong hồ sơ liên lạc gần đây của Tống Nhiên, ngay phần mềm trò chuyện, cũng không tìm được một chút điềm báo tội phạm nào.
Sáng nay xem xong ảnh chụp màn hình của Bạch Mộng, môi trường sống của bảo vệ không tốt, một căn phòng tám giường, ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Cố Ngôn Sâm luôn nghĩ đến chuyện Tống Nhiên ở trong chăn xem khái niệm tiếng Anh mới.
Một người sống trong kí túc xá đội an ninh, còn phải học tập chăm chỉ, cũng đã nghĩ đến việc thi vào một trường đại học, vì sao lại còn muốn giết người, một đêm trở nên giàu có đây?
Cố Ngôn Sâm trầm tư cúi đầu, mười ngón tay chạm vào nhau, hắn có một dự cảm không lành.
Rất có thể Tống Nhiên đã…
Bạch Mộng lại rất lạc quan: “Đội trưởng Cố, dù sao hiện tại cậu ta đã tới đây, lát nữa chúng ta bắt được người thì hỏi vậy."
Vừa nói đến đây, Bạch Mộng quay sang màn hình: “Sắp tới rồi!"
Có thể là ngồi xe tới, lúc đang nói chuyện, đại biểu cho điểm nhỏ của Tống Nhiên trên màn hình đã di chuyển đến gần phố Đông Viên. Cố Ngôn Sâm bỏ qua những suy nghĩ khác, vội vàng thông qua tai nghe liên lạc với cảnh sát hình sự làm nhiệm vụ: “Mục tiêu xuất hiện, chú ý truy tìm."
Trong tai nghe lập tức truyền đến hồi âm.
Bạch Mộng cắt camera, bọn họ thông qua camera trên người cảnh sát thi hành nhiệm vụ quan sát hiện trường.
Cảnh sát và phụ tá tổng cộng có mấy người, bọn họ hoặc giả vờ là người qua đường, hoặc giả vờ là người bán hàng rong ven đường, còn có người ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.
Trước đó, mọi người đã nhìn thấy ảnh chụp và hình ảnh của Tống Nhiên, cam đoan vừa nhìn thấy cậu ta sẽ nhận ra.
Bọn họ giống như thợ săn, bố trí một cái bẫy, chờ con mồi xuất hiện.
Mọi người đang ráo riết tìm kiếm, Bạch Mộng cũng khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ánh mắt của cô tập trung ở màn hình giám sát, bỗng nhiên cất một tiếng: “Dừng lại…"
Chỉ thấy điểm sáng dừng lại trên màn hình, không còn tiến về phía trước nữa.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Chu Như đâu? Có nhận được thông tin gì không?"
Lời nói của hắn vừa dứt, phần mềm Bạch Mộng đăng nhập liền bật lên một tin nhắn, phía trên chỉ có một dòng chữ.
“Anh đột nhiên có chuyện gấp, chắc không đến được rồi."
Sau đó, điện thoại di động bị tắt, màn hình đột nhiên mất tín hiệu theo dõi.
Bạch Mộng nhíu mày: “Tình huống gì đây? Bị bại lộ rồi sao?"
“Vị trí của cậu ta vừa đến gần…" Cố Ngôn Sâm chợt nghĩ tới một khả năng, “Người cầm điện thoại có thể căn bản không phải Tống Nhiên."
Hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt tất cả, nói với Bạch Mộng: “Video sao chép bên quản lý ngày hôm qua, cô có không?"
“Còn ở đây…" Bạch Mộng phối hợp mở thư mục, cô đã chuẩn bị một phần tư liệu ngày hôm qua trong ổ cứng di động.
Cố Ngôn Sâm mở video người mặc áo mưa ra vào biệt thự Kim Duyệt Văn, hai video song song mở ra màn hình.
Một là mặc áo mưa vào, một là mặc áo mưa đi ra ngoài.
Mặc dù đã xem video này vài lần, nhưng bây giờ Cố Ngôn Sâm vẫn cẩn thận xem lại.
Lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện ra huyền cơ trong đó: “Giày không đúng!"
Cố Ngôn Sâm nhớ rõ lúc trước bảo vệ từng nói, Tống Nhiên chỉ có một đôi giày thể thao màu trắng cũ, giặt đến bạc màu, mà đoạn hình ảnh rời đi kia, mặc dù trời mưa to, người trong camera đưa lưng về phía camera, lại không có màu sắc giám sát hồng ngoại ban đêm, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đôi giày trên chân người nọ hình như không phải màu trắng, mà là màu tối.
Ảnh chụp màn hình Cố Ngôn Sâm phóng to lên, trên chân người áo mưa mang một đôi giày thể thao.
Nhìn kỹ lại, tốc độ bước đi của hai người cùng với cách vung tay cũng có chút khác nhau.
Chỉ là bởi vì trời tối lại mưa to, đoạn giám sát ngắn ngủi, lại rất mơ hồ, bọn họ mới tư duy theo quán tính, lầm tưởng người vào là Tống Nhiên, nên người đi ra ngoài cũng là cậu ta.
Mà kỳ thật, người trong áo mưa đã sớm thay đổi, người đi vào chính là Tống Nhiên, người đi ra ngoài, rất có thể mới là hung thủ chân chính.
Cố Ngôn Sâm vội vàng nói với tai nghe: “Thay đổi mục tiêu, đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình ngang ngang với Tống Nhiên, gã ta không phải Tống Nhiên, chỉ là đang cầm điện thoại di động của Tống Nhiên."
Camera trên người cảnh sát xoay tròn, tất cả mọi người đều cố gắng tìm kiếm, nhưng trên đường có rất nhiều người đi bộ và xe cộ như vậy, bọn họ không có cách nào phân biệt mục tiêu.
Sau một vài phút, tất cả mọi người đều không thu được gì.
Bạch Mộng quay đầu lại hỏi: “Đội trưởng Cố, vẫn tiếp tục tìm sao?"
Cố Ngôn Sâm đã biết lần này sẽ trở về trắng tay, hắn từ bỏ việc làm vô dụng: “Hành động kết thúc, thu đội."
Bạch Mộng vẫn chưa tiếp nhận được sự thật này: “Nếu bây giờ người cầm điện thoại di động của Tống Nhiên là hung thủ, vậy người này là đồng bọn sao? Tiến vào biệt thự chỉ có một con đường kia, sao gã ta có thể vào biệt thự được? Tống Nhiên bây giờ đang ở đâu?"
Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng ta lại đến tiểu khu Cần Vương phủ một chuyến."
❁❁❁
Vừa qua buổi trưa, Cố Ngôn Sâm đã dẫn theo một đội trở về tiểu khu phát sinh án mạng.
Tiểu khu vào buổi chiều nắng vẫn chói chang, vẫn là đội trưởng Trần phụ trách đi cùng bọn họ.
Cách nhau một ngày, trong tiểu khu Cần Vương Phủ yên tĩnh hơn nhiều, không có nhiều phương tiện truyền thông hay người khóc lóc, trước biệt thự của Kim Duyệt Văn cũng vắng vẻ.
Lục Anh vui vẻ nói: “Cũng may hôm nay không có nhiều người."
“Chuyện là." Đội trưởng bảo vệ lau mồ hôi nói, “Hôm qua suốt đêm chuyển đi bốn nhà, hiện giờ còn có mấy nhà treo biển bán nhà. Nhưng căn bản không bán được."
Chuyện án mạng hôm qua vẫn bị truyền thông phát tán ra ngoài.
Trong một đêm, tiểu khu này đã trở thành quỷ khu nổi danh. Những người giàu có không muốn tiếp tục sống ở đây, bắt đầu di chuyển ra ngoài.
Trên mặt đất có một ít hoa tươi rải rác và ít tiền giấy, nến, nhưng những người khóc thuê, toàn bộ đã biến mất không còn tung tích.
Sáng nay, có một ngôi sao đang nổi rộ lên scandals, vì vậy ánh mắt của mọi người cũng thay đổi, không ai chú ý đến chuyện một người đàn ông lương thiện đã chết.
Đối với cảnh sát, đây cũng là chuyện tốt, không có sự quấy nhiễu, mới có thể để cho bọn họ toàn lực phá án.
Cố Ngôn Sâm tìm đội trưởng Trần xin bản đồ kiến trúc tiểu khu. Hắn lại sai người điều hai cảnh sát tới, cẩn thận vòng quanh biệt thự một vòng, muốn tìm thêm càng nhiều dấu vết càng tốt.
Biệt thự của Kim Duyệt Văn nằm ở góc của toàn bộ khu dân cư.
Chỉ có một con đường dẫn đến đây, có cả camera ở ngay bên của con đường. Bên ngoài sân trồng đầy bụi cây gai cao ba mét, căn bản không có biện pháp đi qua.
Phía sau biệt thự cách đó không xa là tường vây hơn bốn mét, tường vây được nối điện.
Lần này, phạm vi tìm kiếm đã được mở rộng trên toàn bộ tiểu khu.
Cố Ngôn Sâm đi tới giữa tiểu khu, nhìn cái ao được phác thảo trong bản vẽ, đây là cảnh quan làm ra trong sân, toàn bộ ao nhỏ nằm tách biệt với những con đường quanh co, bên trong trồng một ít hoa sen, còn có một ít tảng đá như ẩn như hiện, nước không tính là trong, nhìn không thấy đáy.
Hắn đột nhiên phát hiện ao này không chỉ là một cái hồ bơi đơn thuần, mà là một nguồn nước sinh hoạt.
Cố Ngôn Sâm chợt nghĩ, không đi được trên mặt đất, thì có thể đi bằng đường thủy?
Hắn men theo đường thủy, ở đoạn tiến vào sân nhà Kim Duyệt Văn, đường thủy bị che đậy, trải đá màu xanh, thoạt nhìn giống như những con đường khác, nhưng dưới mặt đường hẳn là có kênh nước chảy.
Cố Ngôn Sâm hỏi đội trưởng Trần: “Con đường thủy này dẫn đến đâu?
Đội trưởng Trần nói: “Là đi ra ngoài tiểu khu, dẫn đến một dòng nước sống."
Đây là một tiểu khu cao cấp, ban đầu được thiết kế thành phong cách cầu nhỏ chảy nước, nên kênh sông được thiết kế đặc biệt.
“Sâu bao nhiêu?"
“Hơn hai mét."
“Có phòng hộ không?"
Đội trưởng Trần nói: “Chắc là có, khi làm đường dẫn nước, đã được lắp lưới sắt, từ bên ngoài căn bản không vào được."
Cố Ngôn Sâm không dám tin ông ta, hắn đi dọc theo con đường đá trong sân nhà Kim Duyệt Văn, lật từng khối đá lên, bỗng nhiên phát hiện trong đó có một khối rất lỏng lẻo. Cố Ngôn Sâm nâng khối đá lên, phía dưới là dòng nước chảy, nơi này và nước ở bên ngoài thông nhau.
Cố Ngôn Sâm tính toán, nơi này cách tường viện khoảng bảy tám mét. Hắn lại đi về phía trước thử xốc lên những phiến đá khác, không ngoại lệ đều không nhấc lên được, chỉ có một cái này là có thể làm cửa vào.
Dù sao, đây là một phát hiện quan trọng, nếu ai bơi giỏi, rất có thể lợi dụng chỗ này qua mặt camera giám sát.
Cố Ngôn Sâm nói: “Có kính bơi không? Ai bơi giỏi không, xuống đó xem thử."
Lục Anh chủ động nói: “Không cần phiền phức như thế đâu, trước kia nước đục hơn tôi cũng bơi qua rồi, trở về nhỏ chút thuốc nhỏ mắt là được, để tôi xuống xem cho."
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một chút rồi ngăn cản anh ta nói: “Không được, nơi này được phiến đá bao phủ, kênh dẫn nước lại hẹp, nếu đầu này chết, cậu rất dễ bị nhốt bên trong."
Lục Anh còn muốn lười biếng: “Tôi ở dưới nước giỏi mà, ở dưới nước có thể quay đầu xoay người, lặn hơn mười mét đều là chuyện nhỏ."
Cố Ngôn Sâm nói: “Cậu vẫn nên vòng ra ngoài sân xem có thể thông qua dòng nước chảy vào hay không. Với lại trên người nhớ buộc một sợi dây thừng, chú ý an toàn, phát hiện không đúng thì mau chóng rời khỏi."
Lúc này Lục Anh mới đáp một tiếng, dẫn theo hai cảnh sát vòng ra ngoài.
Dòng nước bên ngoài đi qua tường sân, Lục Anh bơi giỏi, đến bên cạnh, cả người lặn xuống.
Một lát sau, Lục Anh từ lỗ hổng của phiến đá xanh đang mở ra kia ngoi lên, lau nước trên mặt: “Mẹ nó, có người mở một cái lỗ trên mạng sắt phía dưới, phía dưới thông!"
Đội trưởng Trần mắt thấy vấn đề càng ngày càng nhiều, sắc mặt cứng đờ, ở nơi đó lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể?"
Bạch Mộng đưa tay kéo Lục Anh lên bờ.
“Tôi bơi tới gần mới phát hiện, phía dưới có một cái lỗ, nhìn qua giống như là bị kìm kẹp đứt, đủ để chui qua." Lục Anh lau mặt rồi bổ sung, “Nhưng phía dưới hơi sâu, cần lặn bảy tám mét, chắc chắn phải là người bơi lội giỏi."
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cái lỗ lớn bao nhiêu?"
Lục Anh lắc đầu: “Khoảng một mét, chỉ có thể qua một người, mập thì không qua được."
Cuối cùng cũng tìm được đường vào.
Cố Ngôn Sâm sửa sang lại suy nghĩ một lần nữa, tối hôm đó, hung thủ có thể là thông qua đường thủy tiến vào nơi này, Tống Nhiên thì mặc áo mưa đi tới biệt thự này, bọn họ ai trước ai sau đây? Chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó?
Vì sao hung thủ lại thay thế Tống Nhiên, mặc áo mưa rời đi?
Cố Ngôn Sâm lại nhìn về phía biệt thự, khuôn viên lớn như vậy.
Ngày hôm qua phạm vi tìm kiếm của họ là gần biệt thự, hôm nay mở rộng đến toàn bộ khu dân cư. Mỗi nơi không có giám sát đều được tìm kiếm cẩn thận.
Thùng rác cũng được xem qua, không đủ lớn, tuyệt đối không chứa được một người, trong biệt thự chỉ có hai thi thể… Cố Ngôn Sâm đi vài bước, ngửi thấy mùi hôi thối phiêu tán.
Mùi xác chết trong biệt thự hôm đó sặc sụa nên bọn họ đã xem nhẹ mùi vị ở bên này.
Cố Ngôn Sâm phát hiện bãi đất trống ở sân sau biệt thự có nắp giếng sắt, quay đầu hỏi đội trưởng Trần: “Đây là cống rãnh à? Nó dẫn đến đâu?"
Đội trưởng Trần vội vàng chạy tới: “Không phải cống rãnh, đây là do tiểu khu tự mình dùng, dẫn tới bể tự hoại ở tiểu khu phía sau, xem như là một lỗ hổng để sửa chữa nạo vét. Đã lâu lắm rồi không ai mở nó ra." Nói đến đây ông ta bịt mũi, “Nơi này hàng ngày cũng có mùi nồng nặc, bây giờ hình như càng khó ngửi, không phải là phía dưới có thứ gì chặn lại chứ?"
Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng ta nâng lên xem."
Vừa nói hắn vừa kéo vòng kéo trên nắp giếng, Lục Anh cũng tới hỗ trợ.
Nắp sắt không lớn, trên đó có hai vòng kéo, một người lớn có thể mở ra.
Vừa mới nhấc lên, một mùi hôi thối chói mũi liền đập vào mặt.
Cố Ngôn Sâm ngồi xổm xuống nhìn bên trong, mượn ánh đèn pin chiếu xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn của một người đàn ông.
Đội trưởng Trần cũng đi theo thăm dò, trong giếng rõ ràng có một người chết đang ở tư thế ngồi xổm.
Ông ta bị hoảng sợ, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.
Đêm đó, không chỉ có hai người chết, mà là ba người.
Hung thủ vô cùng hung ác, Tống Nhiên căn bản không hề rời khỏi đây.
Cũng là tên hung thủ kia lấy đi điện thoại di động của Tống Nhiên, khoác áo mưa của cậu ta, gần đây điện thoại di động mới bật máy và trả lời, chính là đang diễn một vở kịch, để cho bọn họ tưởng rằng Tống Nhiên còn sống.
Cố Ngôn Sâm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thẩm Quân Từ: “Pháp y Thẩm, cuối cùng bọn tôi cũng tìm được Tống Nhiên rồi."
Thẩm Quân Từ không rõ tình huống bên này, còn tưởng rằng bọn họ ôm cây đợi thỏ có hiệu quả: “Đã thẩm vấn chưa? Có manh mối nào không?"
“Cậu ta chết rồi, về phần có thể cung cấp manh mối gì…" Cố Ngôn Sâm nhìn thi thể đã thối rữa nửa người nhét trong cống thoát nước, “Chỉ sợ phải nhờ em đến hỏi cậu ta."
Buổi họp vẫn do Cố Ngôn Sâm chủ trì, nhân lúc đợi Bạch Mộng lắp đặt thiết bị chiếu, hắn len lén nhìn Thẩm Quân Từ.
Sáng sớm hôm nay, Cố Ngôn Sâm cố ý giúp cậu chọn một hộp thuốc cùng với lời nhắc nhở thường xuyên. Sau đó vì sợ không có thời gian, còn gọi điện thoại cho mẹ nhờ chọn giúp hắn một cái ghế dựa tốt, chuyển phát nhanh từ cùng thành phố.
Bà Cố tỏ vẻ lo lắng: “Con trai, con bị đau thắt lưng à?"
Cố Ngôn Sâm giải thích: “Sức khỏe đồng nghiệp con không được tốt lắm, chiếc ghế bên phòng thẩm vấn của bọn con vừa lạnh vừa cứng, con muốn đổi một cái cho cậu ấy."
“Ồ, mẹ hiểu rồi. Yên tâm đi, mẹ là người đáng tin cậy mà." Mẹ Cố hiểu luôn.
Cố Ngôn Sâm bây giờ nhìn về phía Thẩm Quân Từ, phát hiện hôm nay tinh thần pháp y Thẩm thoạt nhìn rất dồi dào, nước da nhợt nhạt, đôi môi hồng nhuận, hoàn toàn không có một chút bộ dáng ốm yếu của ngày hôm qua.
Cố Ngôn Sâm xác nhận cậu không sao, lại quay đầu lại, tập trung vào vụ án.
Công việc tối qua có chút tiến triển, cảnh sát đã trải ra mạng lưới quan hệ xã hội của Kim Duyệt Văn, tiến hành một vòng điều tra.
Sau đó bọn họ lại tìm kiếm các tin tức của Tống Nhiên.
Đồng nghiệp của Tống Nhiên đều nói gã ta thuận tay trái, điều này khiến cho hiềm nghi của gã tăng thêm một điểm.
Điện thoại di động của gã không được bật lên nhiều, nhưng có vẻ như gã không muốn vứt nó đi.
Trong ký túc xá bảo vệ Cần Vương phủ để phòng ngừa trộm cắp, đã lắp camera, Bạch Mộng nhận được video giám sát từ đội an ninh gửi tới. Tối hôm qua đã tiến hành nghiên cứu, hiện giờ đang báo cáo kết quả.
“Hôm qua tôi đã xem video giám sát mấy tiếng đồng hồ, mắt cũng sắp mù luôn, người tên Tống Nhiên này, trước mắt không phát hiện có điểm đáng ngờ, phần lớn thời gian đều nằm trong ký túc xá, các bảo vệ khác hút thuốc, uống rượu, cậu ta đều không tham gia, cũng không quá thích nói chuyện phiếm với người khác."
Điều này rất phù hợp với lời khai của những nhân viên bảo vệ.
Thích Nhất An hỏi: “Vậy bình thường cậu ta làm gì?"
“Ăn cơm, ngủ, trực, tuần tra, nếu không có ca đêm, mỗi ngày tám giờ sẽ lên giường, cả người rụt vào trong chăn. Ban đầu tôi còn nghĩ cậu ta đang chơi điện thoại di động hay làm chuyện đen tối gì, kết quả lúc cậu ra quay lại, tôi thấy cậu ta đang đọc một cuốn sách."
“Đọc sách?" Thích Nhất An có chút kinh ngạc lặp đi lặp lại một chút, “Tại sao phải đọc sách trong chăn?"
Bạch Mộng gật đầu: “Đúng vậy!" Sau đó, cô đã đưa ra một đoạn video chụp màn hình, “Có lẽ là sợ ảnh hưởng đến người khác hoặc cảm thấy không phù hợp."
Lục Anh tiến lại gần híp mắt nhìn: “Bìa sách này, là tiếng Anh khái niệm mới đúng không?"
Thích Nhất An cau mày xác nhận: “Hình như là quyển thứ 4."
Có thể kiên trì học tập trong ký túc xá an ninh, nếu như không phải người này là nghi phạm số một mà bọn họ đang điều tra, Thích Nhất An có lẽ sẽ cảm thán một câu thanh niên có chí tiển thủ.
Cố Ngôn Sâm trầm tư, chắc vì thế mà Tống Nhiên bị các bảo vệ khác coi là khác người?
Sau đó Bạch Mộng lại lấy ra danh sách tiêu dùng của Tống Nhiên. Chi phí mua sắm rất ít, không khoản chi nào cho thuốc lá, rượu bia, chỉ thỉnh thoảng sẽ mua sách, phần lớn tiền lương đều gửi về quê, một phần nhỏ sẽ giữ lại tiết kiệm.
Lục Anh sau đó báo cáo kết quả điều tra: “Chúng tôi hỏi mấy người đồng hương của Tống Nhiên, cũng không biết gần đây cậu ta đi đâu, người ở quê cậu ta cũng không rõ hướng đi của cậu ta, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời."
Cố Ngôn Sâm nhìn số liên lạc nhiều nhất với Tống Nhiên, có tên là Chu Như, hắn khoanh tròn lại, hỏi Bạch Mộng: “Chu Như này là ai?"
Bạch Mộng nói: “Người này chúng tôi đã điều tra qua, Chu Như là đồng hương của Tống Nhiên, làm việc trong một tiệm mát xa, mấy năm nay Tống Nhiên vẫn luôn chăm sóc cho cô ấy, nhưng Chu Như phủ nhận bọn họ đang yêu đương, chỉ nói Tống Nhiên đối xử với cô ấy như em gái."
Cố Ngôn Sâm nhìn tin nhắn của Tống Nhiên và Chu Như, bên trong Tống Nhiên gần như là đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của Chu Như.
Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng ta đi gặp Chu Như trước. Xem xem có thể thông qua cô ấy tìm được Tống Nhiên hay không."
Sau cuộc họp, cảnh sát hình sự tiếp tục làm việc, các bác sĩ pháp y trở về trung tâm pháp y.
Thẩm Quân Từ ngồi trong văn phòng, đốt một nén hương Tây Tạng.
Thích Nhất An lại có chút đứng ngồi không yên, cứ được một lúc lại vào WC một lần.
Nhìn thấy cậu ta lần thứ tư đứng dậy, Thẩm Quân Từ rốt cục không nhịn được nữa. Cậu cảm thấy mình vẫn nên quan tâm nhóc học trò này một chút: “Hôm nay cậu không thoải mái à?"
Thích Nhất An thở dài một tiếng: “Thầy ơi, em thấy thầy nói đúng lắm luôn, gặp được thi thể nặng mùi, phải đeo hai lớp găng tay, đây chính là chân lý."
Thẩm Quân Từ nói: “Không phải cậu cũng đeo rồi à?" Cậu nhớ mình đã nhắc nhở Thích Nhất An.
Thích Nhất An đau đớn ôm đầu: “Lúc em dọn dẹp phòng giải phẫu, cảm thấy không tiện nên mới cởi một lớp ra. Hôm nay em cảm thấy bàn tay mình vẫn còn mùi hương kia ấy."
Thích Nhất An không ngờ tới, mùi thi thể lại thấm cả qua một tầng găng tay đó.
Đêm qua cậu ta đã rửa tay vô số lần, dùng đủ các loại sữa tắm và sữa rửa mặt, tay cũng sắp bị lột da đến nơi, nhưng cái loại hương vị làm cho người ta ghê tởm vẫn còn.
Muốn nói tâm tình hiện tại của Thích Nhất An, thì đó chính là rất hối hận, vô cùng hối hận.
Cậu ta cuối cùng cũng hiểu rõ, không nghe lời người lớn, ắt sẽ phải chịu thiệt là như thế nào rồi.
Thẩm Quân Từ uống trà nói: “Không sao đâu, cứ từ từ, chờ khoảng một tuần nữa, mùi hương này sẽ tự nhiên biến mất thôi."
“Phải mất một tuần ấy ạ?!" Thích Nhất An nghe xong lời này lại càng sắp khóc, “Thầy ơi, em còn có một buổi gặp mặt thần tượng, vất vả lắm em mới giành được vé luôn!"
Lần gặp thần tượng này cậu ta phải bỏ ra một phần ba tiền lương không nói, nhưng may mà vẫn mua được vé, nếu bỏ lỡ dịp này thì không biết có còn cơ hội lần sau không.
Nghĩ đến lúc bắt tay thần tượng, trên tay toàn là mùi vị này, rửa đến lột cả da vẫn không hết, Thích Nhất An giống như đã nhìn thấy trước kết quả khi thần tượng nắm lấy tay mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Nới chỉ tưởng tượng thôi, cậu ta đã thấy mình tiêu đời rồi.
Thẩm Quân Từ đồng tình nhìn cậu ta, sau đó đẩy chậu bạc hà nhỏ trước mặt mình về phía trước: “Chỉ rửa thôi cũng vô dụng, vậy thì thử hái một ít lá bạc hà, chà xát một chút xem."
Thích Nhất An lúc này mới biết, thì ra Thẩm Quân Từ nuôi bạc hà còn có tác dụng thế này.
Nhìn chậu bạc hà nhỏ xanh tươi này xem.
Trong nháy mắt, cậu ta phảng phất giống như bệnh nhân mắc bệnh nan y bỗng nhiên lấy được thuốc đặc hiệu, vội vàng hái mấy lá bạc hà, đặt ở trong lòng bàn tay chà xát tới chà xát lui. Một lát sau ngửi lại, mùi bạc hà bao phủ lên, quả nhiên là tốt hơn rất nhiều.
Thích Nhất An rốt cục cũng biết, vì sao Thẩm Quân Từ có thể giải phẫu nhiều thi thể như vậy, mùi vị trên người vẫn vô cùng dễ ngửi.
Mùi bạc hà và mùi hương ẩn hiện hòa quyện vào nhau, giống như một loại hương liệu cao cấp, có tác dụng xua tan mùi tử thi.
Một lát sau, Thích Nhất An chà xát đến mức lá cây đều đã biến thành mảnh vụn, vươn tay muốn hái thêm vài lá nữa.
Thẩm Quân Từ kéo cây bạc hà ra sau: “Đừng vội như vậy, vốn lá cây đã không có nhiều, sắp bị cậu hái trụi luôn rồi."
Thích Nhất An oan ức nói: “Thầy ơi, em mới hai có mấy lá thôi mà, thầy cũng keo kiệt quá đi."
Thẩm Quân Từ nói: “Tôi chỉ cung cấp cho cậu phương pháp thôi. Cậu đi ra chợ mua một cân rau mùi, chậm rãi mà chà xát, chà xát xong sẽ không còn mùi nữa."
Thích Nhất An nói: “Thầy à, em ghét ăn rau mùi nhất luôn."
Thẩm Quân Từ tiếp tục chỉ lối: “Tôi nhớ có một cửa hàng hoa ở cửa nam cục thành phố, cậu đi xem thử xem, nhớ đừng mua nước hoa, mua hoa thôi."
Thích Nhất An tranh thủ trả lời: “Em biết mà, mùi hương mà trộn lẫn vào thì càng khó ngửi hơn."
Ánh mắt Thẩm Quân Từ nhìn về phía cậu ta càng thêm đồng tình: “Cậu thử rồi à?"
Thích Nhất An như thể đeo mặt nạ thống khổ: “Vâng…"
Tối hôm qua bất đắc dĩ lắm, cậu ta mới đi ra ngoài mua một lọ nước hoa nhỏ, phun lên tay, sau khi phun xong Thích Nhất An ngửi tay mình một chút, suýt chút nữa nôn ra.
Mùi nước hoa và mùi hôi thối của xác chết trộn lẫn với nhau, càng lúc càng lan tỏa, còn nồng đậm hơn trước. Với một cỗ hương thơm nước tương thâm trầm, cảm giác kia phảng phất như đang luyện ngũ độc chưởng.
Pháp y Tiểu Tiền báo cáo công tác xong chạy xuống lầu, qua hai mươi phút, cầm một chậu húng quế nhỏ trở về.
“Ông chủ nói không có bạc hà, chỉ có loại này khá thơm."
Thẩm Quân Từ nhìn thoáng qua nói: “Vậy cũng được rồi, cậu nhớ làm báo cáo khám nghiệm tử thi, đừng chậm trễ."
Vì vậy sáng nay, Thích Nhất An vừa viết báo cáo khám nghiệm tử thi, vừa dùng lá húng quế chà xát tay.
Đến giữa trưa cậu ta ngửi ngửi, mùi vị trên tay rốt cục cũng tản đi được rất nhiều, còn mang theo một loại hương thảo, nhìn qua mơ hồ lộ ra một loại màu xanh biếc. Nhưng chuyện này cậu ta vẫn có thể chịu được.
Thích Nhất An đã giải quyết vấn đề xong, thấy rất có cảm giác thành tựu, ngay cả tâm tình cũng tốt lên không ít.
Sắp đến trưa, Thích Nhất An đến bộ phận hậu cần nhận đồ.
Dư Thâm của đội cảnh sát hình sự vừa vặn xếp phía sau cậu ta, anh ta tiến lại gần ngửi ngửi nói: “Pháp y Tiền, trên người cậu thơm thật ấy."
Thích Nhất An biết cây cỏ kia có tác dụng, trong lòng vui sướng.
Dư Thâm lại hít sâu một hơi: “Hương vị của tháp chín tầng! Cậu bí mật đến nhà hàng trà Hồng Kông để ăn ba chén canh gà à?"
Sắc mặt Thích Nhất An nhất thời so với lòng bàn tay còn xanh hơn, hoàn toàn không muốn nói chuyện.
Dư Thâm còn ở đó hỏi: “Mũi tôi thính lắm đấy, nhà hàng nào thế? Để lát tôi đặt cơm."
Nếu đây là trong nhóm đối thoại, lúc này Dư Thâm chắc chắn có thể nhìn thấy một dòng chữ: pháp y Tiểu Tiền, bạn của bạn đã rút khỏi cuộc trò chuyện.
❁❁❁
Đội cảnh sát hình sự bên này vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của Tống Nhiên.
Sắp đến trưa, Cố Ngôn Sâm dẫn một đội người đi ra ngoài, bọn họ đến tiệm mát xa trước, cùng người phụ nữ tên Chu Như kia nói chuyện một lúc.
Nói là phụ nữ thì chi bằng bằng nói là con gái thì đúng hơn, cô nàng tuổi còn rất nhỏ, làn da trắng nõn, khuôn mặt mập mạp mũm mĩm. Nói chuyện vẫn pha chất giọng nông thôn.
Trong miêu tả của Chu Như, Tống Nhiên tuy gia cảnh bần hàn, nhưng là người rất thành thật, chưa từng làm chuyện gì khác thường.
“Anh Tống Nhiên ngày xưa học rất giỏi, cũng chăm chỉ nữa, nhưng trong nhà không có tiền, lên trung học thì không học nữa, mẹ anh ấy bị bệnh, vì kiếm tiền nên anh ấy mới lên thành phố làm việc. Lúc đầu anh ấy làm rất nhiều công việc, cũng từng làm ở công trường rồi, sau đó phát hiện làm bảo vệ thì ổn định hơn, chỗ ăn uống nghỉ ngơi cũng tốt hơn, còn được phát quần áo miễn phí, nên mới đi làm bảo vệ."
“Anh ấy đối xử với em rất tốt, nhưng nhà em cảm thấy em còn nhỏ, cũng chưa từng ở bên cạnh anh ấy, chỉ coi anh ấy như một người anh trai, nhưng nếu em gặp việc gì khó khăn, anh ấy đều sẽ tới hỗ trợ. Mỗi lần như vậy em cũng thấy áy náy lắm."
Cố Ngôn Sâm nhìn bản ghi chép của Chu Như, cô gái này mới mười tám tuổi, nếu như sinh ra trong thành phố, khẳng định vẫn còn đang đi học, nhưng cô đã phải ra ngoài làm thuê kiếm tiền, còn phải gửi tiền cho cha mẹ, nuôi em trai mình.
Chu Như nói đến đây, dừng lại hỏi: “Em có thể hỏi một chút được không, anh Tống Nhiên… Anh ấy đã làm gì sai sao ạ?"
Cố Ngôn Sâm không nói quá kỹ: “Cậu ta liên quan đến một vụ án cố ý gây thương tích."
“Cố ý gây thương tích?" Chu Như nghe đến đó, có chút không thể tin được mở to hai mắt, sau đó cúi đầu nói, “Anh Tống Nhiên bình thường người rất tốt, khi còn bé em bị bắt nạt, anh ấy đều đứng ra giúp em. Trong thôn có chó mèo hoang bị thương, anh ấy sẽ ôm đi khám bệnh, ảnh … sao có thể đánh người được cơ chứ?"
“Cậu ta có kể với em cậu ta sẽ làm gì sau khi nghỉ việc không?"
“Anh ấy nói với em, muốn đi thi…"
“Kỳ thi nào?"
“Kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn." Chu Như mím môi, “Anh ấy nói công việc bảo vệ rất ổn định, buổi tối không trực thì vẫn có thời gian rảnh rỗi, có thể đọc sách ôn tập."
Lời khai này hoàn toàn khác với những nhân viên bảo vệ khác, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì mô tả của họ cũng không mâu thuẫn.
Cố Ngôn Sâm cảm thấy cả hai đều không nói dối.
Điều này giống như băng dính có hai mặt, những người khác nhau thì sẽ nhìn thấy những điều khác nhau, và có những sự hiểu biết khác nhau, nhưng ghép lại với nhau, chính là một người hoàn chỉnh.
Cảnh sát lại hỏi thêm một ít chi tiết, cuối cùng nhận được sự đồng ý của Chu Như, bảo cô thử hẹn Tống Nhiên ra ngoài gặp mặt.
Để theo dõi thời gian thực, Bạch Mộng theo dõi phần mềm của Chu Như trên máy tính của cảnh sát.
Chu Như cầm điện thoại di động xấu hổ hỏi: “Chuyện này thì phải hẹn như thế nào ạ?"
Cố Ngôn Sâm nói: “Bình thường hai người nói chuyện như thế nào, em hẹn cậu ta làm sao thì cứ làm như vậy, cố gắng tự nhiên một chút."
“Trước đây vì thay đổi công việc, em có tìm anh ấy nhờ chuyển nhà hai lần, vậy để em hỏi anh ấy như vậy xem." Chu Như cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em làm như vậy là đang giúp anh ấy phải không?"
Cố Ngôn Sâm: “Đúng vậy, đang giúp cậu ta, nếu cậu ta bị oan, chúng tôi sẽ điều tra ra chân tướng."
Chu Như gọi điện cho Tống Nhiên, rất nhanh đã bị cúp máy.
Nhưng lần này Tống Nhiên có phản ứng, gửi lại một câu: “Không tiện nghe điện thoại."
Đây là lần đầu tiên Tống Nhiên trả lời, Bạch Mộng lập tức lấy lại tinh thần, bảo cô nàng và Tống Nhiên nói thêm vài câu.
Chu Như suy nghĩ một chút, gửi cho Tống Nhiên một đoạn voice chat: “Anh ơi, chỗ này của em đang có chút chuyện gấp, chủ nhà thứ hai nợ tiền nhà, nên chủ nhà đuổi người. Em lại phải chuyển nhà, anh qua giúp em được chứ?"
Ước chừng đợi khoảng mười phút, số điện thoại di động của Tống Nhiên mới gửi tới một tin nhắn, không nói nhiều, chỉ có mấy chữ: “Muốn chuyển đi đâu?"
Chu Như nói, “Khi nào anh đến chỗ em, em nói địa chỉ cụ thể cho. Trưa nay anh đến được không? Em sẽ mời anh ăn tối."
Bạch Mộng ở một bên nhắc nhở cô nàng: “Nói lại địa chỉ cho cậu ta. Ngụ ý em đang ở một mình."
Chu Như nói: “Em đang ở trong cửa hàng trên đường Đông Viên, tiệm massage Quốc Thủ đường Đông Viên. Mọi người ra ngoài ăn hết rồi, trong cửa hàng chỉ còn mình em thôi."
Tống Nhiên một lúc sau mới trả lời: “Anh đến tìm em."
❁❁❁
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ, Cố Ngôn Sâm tranh thủ thời gian bố trí đơn giản, bọn họ điều động thêm nhân lực từ đồn cảnh sát phụ cận.
Nửa con đường đều được bố trí cảnh sát mặc thường phục, chờ Tống Nhiên xuất hiện, bắt cậu ta về quy án.
Bạch Mộng ngồi trong một chiếc xe chỉ huy cảnh sát dừng ở ven đường, cảm giác mình giống như thợ săn ôm cây đợi thỏ. Trên màn hình máy tính trước mắt cô, hiển thị camera giám sát thời gian thực, tín hiệu điện thoại di động của Tống Nhiên rõ ràng đang di chuyển về phía đường Đông Viên.
Bạch Mộng có chút vui mừng nói với Cố Ngôn Sâm ngồi bên cạnh: “Đội trưởng Cố, cá cắn câu rồi."
Cố Ngôn Sâm nhíu mày lắc đầu: “Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bạch Mộng kỳ quái hỏi: “Sao lại không đúng?"
“Quá suôn sẻ." Cố Ngôn Sâm phân tích, “Tống Nhiên hẳn là biết cảnh sát đang tìm cậu ta. Điện thoại di động của cậu ta lại không tắt, nhưng vẫn trốn không nghe điện thoại, hành vi này có chút kỳ quái. Ngay cả lúc vừa rồi, cũng chỉ gửi tin nhắn."
Tổng thể mà nói, trạng thái này của Tống Nhiên trốn cũng không trốn tốt, nhưng lại không tìm ra người.
Hơn nữa cho tới bây giờ, ngoại trừ quan hệ giữa chủ nhà và bảo vệ, hắn không tìm được Tống Nhiên có quan hệ gì khác với Kim Duyệt Văn. Vì tiền giết người, thì hắn lại cảm thấy động cơ không đúng.
Theo miêu tả của nhân viên bảo vệ, Tống Nhiên là một người lập dị, không hòa nhập với tập thể, mà theo cách nói của Chu Như, cậu ta cũng không giống một hung thủ hung ác.
Hắn lật xong hồ sơ liên lạc gần đây của Tống Nhiên, ngay phần mềm trò chuyện, cũng không tìm được một chút điềm báo tội phạm nào.
Sáng nay xem xong ảnh chụp màn hình của Bạch Mộng, môi trường sống của bảo vệ không tốt, một căn phòng tám giường, ngay cả chỗ ngồi cũng không có. Cố Ngôn Sâm luôn nghĩ đến chuyện Tống Nhiên ở trong chăn xem khái niệm tiếng Anh mới.
Một người sống trong kí túc xá đội an ninh, còn phải học tập chăm chỉ, cũng đã nghĩ đến việc thi vào một trường đại học, vì sao lại còn muốn giết người, một đêm trở nên giàu có đây?
Cố Ngôn Sâm trầm tư cúi đầu, mười ngón tay chạm vào nhau, hắn có một dự cảm không lành.
Rất có thể Tống Nhiên đã…
Bạch Mộng lại rất lạc quan: “Đội trưởng Cố, dù sao hiện tại cậu ta đã tới đây, lát nữa chúng ta bắt được người thì hỏi vậy."
Vừa nói đến đây, Bạch Mộng quay sang màn hình: “Sắp tới rồi!"
Có thể là ngồi xe tới, lúc đang nói chuyện, đại biểu cho điểm nhỏ của Tống Nhiên trên màn hình đã di chuyển đến gần phố Đông Viên. Cố Ngôn Sâm bỏ qua những suy nghĩ khác, vội vàng thông qua tai nghe liên lạc với cảnh sát hình sự làm nhiệm vụ: “Mục tiêu xuất hiện, chú ý truy tìm."
Trong tai nghe lập tức truyền đến hồi âm.
Bạch Mộng cắt camera, bọn họ thông qua camera trên người cảnh sát thi hành nhiệm vụ quan sát hiện trường.
Cảnh sát và phụ tá tổng cộng có mấy người, bọn họ hoặc giả vờ là người qua đường, hoặc giả vờ là người bán hàng rong ven đường, còn có người ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.
Trước đó, mọi người đã nhìn thấy ảnh chụp và hình ảnh của Tống Nhiên, cam đoan vừa nhìn thấy cậu ta sẽ nhận ra.
Bọn họ giống như thợ săn, bố trí một cái bẫy, chờ con mồi xuất hiện.
Mọi người đang ráo riết tìm kiếm, Bạch Mộng cũng khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, ánh mắt của cô tập trung ở màn hình giám sát, bỗng nhiên cất một tiếng: “Dừng lại…"
Chỉ thấy điểm sáng dừng lại trên màn hình, không còn tiến về phía trước nữa.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Chu Như đâu? Có nhận được thông tin gì không?"
Lời nói của hắn vừa dứt, phần mềm Bạch Mộng đăng nhập liền bật lên một tin nhắn, phía trên chỉ có một dòng chữ.
“Anh đột nhiên có chuyện gấp, chắc không đến được rồi."
Sau đó, điện thoại di động bị tắt, màn hình đột nhiên mất tín hiệu theo dõi.
Bạch Mộng nhíu mày: “Tình huống gì đây? Bị bại lộ rồi sao?"
“Vị trí của cậu ta vừa đến gần…" Cố Ngôn Sâm chợt nghĩ tới một khả năng, “Người cầm điện thoại có thể căn bản không phải Tống Nhiên."
Hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt tất cả, nói với Bạch Mộng: “Video sao chép bên quản lý ngày hôm qua, cô có không?"
“Còn ở đây…" Bạch Mộng phối hợp mở thư mục, cô đã chuẩn bị một phần tư liệu ngày hôm qua trong ổ cứng di động.
Cố Ngôn Sâm mở video người mặc áo mưa ra vào biệt thự Kim Duyệt Văn, hai video song song mở ra màn hình.
Một là mặc áo mưa vào, một là mặc áo mưa đi ra ngoài.
Mặc dù đã xem video này vài lần, nhưng bây giờ Cố Ngôn Sâm vẫn cẩn thận xem lại.
Lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện ra huyền cơ trong đó: “Giày không đúng!"
Cố Ngôn Sâm nhớ rõ lúc trước bảo vệ từng nói, Tống Nhiên chỉ có một đôi giày thể thao màu trắng cũ, giặt đến bạc màu, mà đoạn hình ảnh rời đi kia, mặc dù trời mưa to, người trong camera đưa lưng về phía camera, lại không có màu sắc giám sát hồng ngoại ban đêm, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đôi giày trên chân người nọ hình như không phải màu trắng, mà là màu tối.
Ảnh chụp màn hình Cố Ngôn Sâm phóng to lên, trên chân người áo mưa mang một đôi giày thể thao.
Nhìn kỹ lại, tốc độ bước đi của hai người cùng với cách vung tay cũng có chút khác nhau.
Chỉ là bởi vì trời tối lại mưa to, đoạn giám sát ngắn ngủi, lại rất mơ hồ, bọn họ mới tư duy theo quán tính, lầm tưởng người vào là Tống Nhiên, nên người đi ra ngoài cũng là cậu ta.
Mà kỳ thật, người trong áo mưa đã sớm thay đổi, người đi vào chính là Tống Nhiên, người đi ra ngoài, rất có thể mới là hung thủ chân chính.
Cố Ngôn Sâm vội vàng nói với tai nghe: “Thay đổi mục tiêu, đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình ngang ngang với Tống Nhiên, gã ta không phải Tống Nhiên, chỉ là đang cầm điện thoại di động của Tống Nhiên."
Camera trên người cảnh sát xoay tròn, tất cả mọi người đều cố gắng tìm kiếm, nhưng trên đường có rất nhiều người đi bộ và xe cộ như vậy, bọn họ không có cách nào phân biệt mục tiêu.
Sau một vài phút, tất cả mọi người đều không thu được gì.
Bạch Mộng quay đầu lại hỏi: “Đội trưởng Cố, vẫn tiếp tục tìm sao?"
Cố Ngôn Sâm đã biết lần này sẽ trở về trắng tay, hắn từ bỏ việc làm vô dụng: “Hành động kết thúc, thu đội."
Bạch Mộng vẫn chưa tiếp nhận được sự thật này: “Nếu bây giờ người cầm điện thoại di động của Tống Nhiên là hung thủ, vậy người này là đồng bọn sao? Tiến vào biệt thự chỉ có một con đường kia, sao gã ta có thể vào biệt thự được? Tống Nhiên bây giờ đang ở đâu?"
Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng ta lại đến tiểu khu Cần Vương phủ một chuyến."
❁❁❁
Vừa qua buổi trưa, Cố Ngôn Sâm đã dẫn theo một đội trở về tiểu khu phát sinh án mạng.
Tiểu khu vào buổi chiều nắng vẫn chói chang, vẫn là đội trưởng Trần phụ trách đi cùng bọn họ.
Cách nhau một ngày, trong tiểu khu Cần Vương Phủ yên tĩnh hơn nhiều, không có nhiều phương tiện truyền thông hay người khóc lóc, trước biệt thự của Kim Duyệt Văn cũng vắng vẻ.
Lục Anh vui vẻ nói: “Cũng may hôm nay không có nhiều người."
“Chuyện là." Đội trưởng bảo vệ lau mồ hôi nói, “Hôm qua suốt đêm chuyển đi bốn nhà, hiện giờ còn có mấy nhà treo biển bán nhà. Nhưng căn bản không bán được."
Chuyện án mạng hôm qua vẫn bị truyền thông phát tán ra ngoài.
Trong một đêm, tiểu khu này đã trở thành quỷ khu nổi danh. Những người giàu có không muốn tiếp tục sống ở đây, bắt đầu di chuyển ra ngoài.
Trên mặt đất có một ít hoa tươi rải rác và ít tiền giấy, nến, nhưng những người khóc thuê, toàn bộ đã biến mất không còn tung tích.
Sáng nay, có một ngôi sao đang nổi rộ lên scandals, vì vậy ánh mắt của mọi người cũng thay đổi, không ai chú ý đến chuyện một người đàn ông lương thiện đã chết.
Đối với cảnh sát, đây cũng là chuyện tốt, không có sự quấy nhiễu, mới có thể để cho bọn họ toàn lực phá án.
Cố Ngôn Sâm tìm đội trưởng Trần xin bản đồ kiến trúc tiểu khu. Hắn lại sai người điều hai cảnh sát tới, cẩn thận vòng quanh biệt thự một vòng, muốn tìm thêm càng nhiều dấu vết càng tốt.
Biệt thự của Kim Duyệt Văn nằm ở góc của toàn bộ khu dân cư.
Chỉ có một con đường dẫn đến đây, có cả camera ở ngay bên của con đường. Bên ngoài sân trồng đầy bụi cây gai cao ba mét, căn bản không có biện pháp đi qua.
Phía sau biệt thự cách đó không xa là tường vây hơn bốn mét, tường vây được nối điện.
Lần này, phạm vi tìm kiếm đã được mở rộng trên toàn bộ tiểu khu.
Cố Ngôn Sâm đi tới giữa tiểu khu, nhìn cái ao được phác thảo trong bản vẽ, đây là cảnh quan làm ra trong sân, toàn bộ ao nhỏ nằm tách biệt với những con đường quanh co, bên trong trồng một ít hoa sen, còn có một ít tảng đá như ẩn như hiện, nước không tính là trong, nhìn không thấy đáy.
Hắn đột nhiên phát hiện ao này không chỉ là một cái hồ bơi đơn thuần, mà là một nguồn nước sinh hoạt.
Cố Ngôn Sâm chợt nghĩ, không đi được trên mặt đất, thì có thể đi bằng đường thủy?
Hắn men theo đường thủy, ở đoạn tiến vào sân nhà Kim Duyệt Văn, đường thủy bị che đậy, trải đá màu xanh, thoạt nhìn giống như những con đường khác, nhưng dưới mặt đường hẳn là có kênh nước chảy.
Cố Ngôn Sâm hỏi đội trưởng Trần: “Con đường thủy này dẫn đến đâu?
Đội trưởng Trần nói: “Là đi ra ngoài tiểu khu, dẫn đến một dòng nước sống."
Đây là một tiểu khu cao cấp, ban đầu được thiết kế thành phong cách cầu nhỏ chảy nước, nên kênh sông được thiết kế đặc biệt.
“Sâu bao nhiêu?"
“Hơn hai mét."
“Có phòng hộ không?"
Đội trưởng Trần nói: “Chắc là có, khi làm đường dẫn nước, đã được lắp lưới sắt, từ bên ngoài căn bản không vào được."
Cố Ngôn Sâm không dám tin ông ta, hắn đi dọc theo con đường đá trong sân nhà Kim Duyệt Văn, lật từng khối đá lên, bỗng nhiên phát hiện trong đó có một khối rất lỏng lẻo. Cố Ngôn Sâm nâng khối đá lên, phía dưới là dòng nước chảy, nơi này và nước ở bên ngoài thông nhau.
Cố Ngôn Sâm tính toán, nơi này cách tường viện khoảng bảy tám mét. Hắn lại đi về phía trước thử xốc lên những phiến đá khác, không ngoại lệ đều không nhấc lên được, chỉ có một cái này là có thể làm cửa vào.
Dù sao, đây là một phát hiện quan trọng, nếu ai bơi giỏi, rất có thể lợi dụng chỗ này qua mặt camera giám sát.
Cố Ngôn Sâm nói: “Có kính bơi không? Ai bơi giỏi không, xuống đó xem thử."
Lục Anh chủ động nói: “Không cần phiền phức như thế đâu, trước kia nước đục hơn tôi cũng bơi qua rồi, trở về nhỏ chút thuốc nhỏ mắt là được, để tôi xuống xem cho."
Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một chút rồi ngăn cản anh ta nói: “Không được, nơi này được phiến đá bao phủ, kênh dẫn nước lại hẹp, nếu đầu này chết, cậu rất dễ bị nhốt bên trong."
Lục Anh còn muốn lười biếng: “Tôi ở dưới nước giỏi mà, ở dưới nước có thể quay đầu xoay người, lặn hơn mười mét đều là chuyện nhỏ."
Cố Ngôn Sâm nói: “Cậu vẫn nên vòng ra ngoài sân xem có thể thông qua dòng nước chảy vào hay không. Với lại trên người nhớ buộc một sợi dây thừng, chú ý an toàn, phát hiện không đúng thì mau chóng rời khỏi."
Lúc này Lục Anh mới đáp một tiếng, dẫn theo hai cảnh sát vòng ra ngoài.
Dòng nước bên ngoài đi qua tường sân, Lục Anh bơi giỏi, đến bên cạnh, cả người lặn xuống.
Một lát sau, Lục Anh từ lỗ hổng của phiến đá xanh đang mở ra kia ngoi lên, lau nước trên mặt: “Mẹ nó, có người mở một cái lỗ trên mạng sắt phía dưới, phía dưới thông!"
Đội trưởng Trần mắt thấy vấn đề càng ngày càng nhiều, sắc mặt cứng đờ, ở nơi đó lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể?"
Bạch Mộng đưa tay kéo Lục Anh lên bờ.
“Tôi bơi tới gần mới phát hiện, phía dưới có một cái lỗ, nhìn qua giống như là bị kìm kẹp đứt, đủ để chui qua." Lục Anh lau mặt rồi bổ sung, “Nhưng phía dưới hơi sâu, cần lặn bảy tám mét, chắc chắn phải là người bơi lội giỏi."
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cái lỗ lớn bao nhiêu?"
Lục Anh lắc đầu: “Khoảng một mét, chỉ có thể qua một người, mập thì không qua được."
Cuối cùng cũng tìm được đường vào.
Cố Ngôn Sâm sửa sang lại suy nghĩ một lần nữa, tối hôm đó, hung thủ có thể là thông qua đường thủy tiến vào nơi này, Tống Nhiên thì mặc áo mưa đi tới biệt thự này, bọn họ ai trước ai sau đây? Chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó?
Vì sao hung thủ lại thay thế Tống Nhiên, mặc áo mưa rời đi?
Cố Ngôn Sâm lại nhìn về phía biệt thự, khuôn viên lớn như vậy.
Ngày hôm qua phạm vi tìm kiếm của họ là gần biệt thự, hôm nay mở rộng đến toàn bộ khu dân cư. Mỗi nơi không có giám sát đều được tìm kiếm cẩn thận.
Thùng rác cũng được xem qua, không đủ lớn, tuyệt đối không chứa được một người, trong biệt thự chỉ có hai thi thể… Cố Ngôn Sâm đi vài bước, ngửi thấy mùi hôi thối phiêu tán.
Mùi xác chết trong biệt thự hôm đó sặc sụa nên bọn họ đã xem nhẹ mùi vị ở bên này.
Cố Ngôn Sâm phát hiện bãi đất trống ở sân sau biệt thự có nắp giếng sắt, quay đầu hỏi đội trưởng Trần: “Đây là cống rãnh à? Nó dẫn đến đâu?"
Đội trưởng Trần vội vàng chạy tới: “Không phải cống rãnh, đây là do tiểu khu tự mình dùng, dẫn tới bể tự hoại ở tiểu khu phía sau, xem như là một lỗ hổng để sửa chữa nạo vét. Đã lâu lắm rồi không ai mở nó ra." Nói đến đây ông ta bịt mũi, “Nơi này hàng ngày cũng có mùi nồng nặc, bây giờ hình như càng khó ngửi, không phải là phía dưới có thứ gì chặn lại chứ?"
Cố Ngôn Sâm nói: “Chúng ta nâng lên xem."
Vừa nói hắn vừa kéo vòng kéo trên nắp giếng, Lục Anh cũng tới hỗ trợ.
Nắp sắt không lớn, trên đó có hai vòng kéo, một người lớn có thể mở ra.
Vừa mới nhấc lên, một mùi hôi thối chói mũi liền đập vào mặt.
Cố Ngôn Sâm ngồi xổm xuống nhìn bên trong, mượn ánh đèn pin chiếu xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn của một người đàn ông.
Đội trưởng Trần cũng đi theo thăm dò, trong giếng rõ ràng có một người chết đang ở tư thế ngồi xổm.
Ông ta bị hoảng sợ, trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.
Đêm đó, không chỉ có hai người chết, mà là ba người.
Hung thủ vô cùng hung ác, Tống Nhiên căn bản không hề rời khỏi đây.
Cũng là tên hung thủ kia lấy đi điện thoại di động của Tống Nhiên, khoác áo mưa của cậu ta, gần đây điện thoại di động mới bật máy và trả lời, chính là đang diễn một vở kịch, để cho bọn họ tưởng rằng Tống Nhiên còn sống.
Cố Ngôn Sâm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thẩm Quân Từ: “Pháp y Thẩm, cuối cùng bọn tôi cũng tìm được Tống Nhiên rồi."
Thẩm Quân Từ không rõ tình huống bên này, còn tưởng rằng bọn họ ôm cây đợi thỏ có hiệu quả: “Đã thẩm vấn chưa? Có manh mối nào không?"
“Cậu ta chết rồi, về phần có thể cung cấp manh mối gì…" Cố Ngôn Sâm nhìn thi thể đã thối rữa nửa người nhét trong cống thoát nước, “Chỉ sợ phải nhờ em đến hỏi cậu ta."
Tác giả :
Thanh Vận Tiểu Thi