Tuyệt Luyến - Chức Vân
Quyển 1 - Chương 1-2
Sáu năm sau, sân bay quốc tế.
“Hiểu Đông, ở đây này."
“Anh, bên này."
“Mẹ, Hiểu Thu." Sân bay vắng người, Hướng Hiểu Đông mang theo nụ cười tiến về phía hai người phụ nữ, buông hành lý ôm lấy mẹ cùng em gái. “Đã lâu không gặp."
“Cuối cùng cũng đã trở về." Mẹ vui sướng nhìn con trai, kéo tay cậu “Đi thôi! Về nhà mẹ chuẩn bị đồ ngon cho con tẩy trần! Đều là những món con thích."
Vừa nói, mọi người vừa ra khỏi sân bay.
“Con cao lên nhiều, hơi gầy, thế nhưng khí sắc tươi tắn." Mẹ vui mừng nhìn Hiểu Đông.
“Còn đẹp trai nữa." Hướng Hiểu Thu nhí nhảnh nói.
“Em đó, hai mươi mấy rồi, còn nghịch ngợm như thế." Hướng Hiểu Đông bóp mũi em gái “Có bạn trai chưa?"
“Gì chứ! Anh không nghiêm túc gì cả." Hướng Hiểu Thu xấu hổ đỏ mặt.
“Có gì mà không nghiêm túc chứ, em hơn hai mươi rồi, có người theo đuổi là rất bình thường, huống hồ em gái tôi xinh đẹp thế này."
“Thật ra cũng có mấy người, có một đứa là con trai bạn làm ăn của cha con, tuổi trẻ tài giỏi. Mẹ thấy rất hợp với Hiểu Thu."
“Mẹ, con mới hai mươi, nói những cái này không phải quá sớm sao?" Hướng Hiểu Thu vừa nghe đã cằn nhằn.
“Mẹ thấy con thích người ta lắm rồi, sao lại còn ngượng thế?"
“A, để anh nhìn xem ai làm em anh động tâm đây." Hướng Hiểu Đông càng trêu chọc em gái dữ hơn.
“Có cơ hội rồi, cậu ấy tối hôm nay sẽ đến nhà ta ăn cơm."
“Không nói với hai người nữa, lôi người ta ra làm trò đùa." Hướng Hiểu Thu bĩu môi, giả bộ giận dỗi “Anh thì sao? Có bạn gái chưa?"
Hướng Hiểu Đông dáng tươi cười bất giác cứng đờ, cười cười lắc đầu.
“Đúng vậy Hiểu Đông, có bạn gái dẫn về cho cha mẹ xem mặt."
“Không vội, con mới tốt nghiệp, không cần nói chuyện này sớm vậy." Nụ cười có chút mất tự nhiên.
“Con cũng học người khác kết hôn muộn sao?" Mẹ lo lắng truy hỏi.
“Con biết rồi." Hướng Hiểu Đông thuận miệng đáp lời, trong lòng có chút không yên.
Cậu kết hôn sao? Sáu năm qua bản thân cậu chưa từng có tình cảm với con gái, cho dù từng thử gặp gỡ, nhưng bất luận là nam hay nữ, cuối cùng vẫn không có biện pháp.
Càng nghĩ, càng thấy trống rỗng.
Có thể cậu sẽ vì cha mẹ mà kết hôn. Nhưng trong lòng…Cắn răng một cái, Hướng Hiểu Đông không tự chủ nghĩ đến khuôn mặt một người.
Vừa nói chuyện phiếm, xe đã trở về đến nhà.
“Con đi nghỉ trước đi. Tới bữa mẹ sẽ gọi con dậy."
“Dạ." Hướng Hiểu Đông để người hầu mang hành lý của hắn lên lầu, ôm mẹ một cái “Con đi nghỉ trước, cha về mẹ gọi con."
Bước trên cầu thang quen thuộc, trở lại căn phòng quen thuộc, mọi thứ đồ đạc bài trí vẫn như trước đây. Hướng Hiểu Đông chậm rãi thở ra một hơi, hướng giường lớn đi tới. Hít sâu vào, ngửi không khí quen thuộc mà xa lạ.
Nằm duỗi hình chữ “đại" nhìn lên trần nhà. Cậu nhắm mắt nỗ lực tìm cảm giác buồn ngủ, cũng không biết nói vì sao, từ khi ở sân bay về, tâm trạng vẫn vui vẻ giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Cậu cười miên man suy nghĩ, hít sâu một hơi bình ổn hô hấp. Có lẽ là bởi lâu lắm mới được về nhà.
Lăn qua lăn lại mấy lần, rốt cục chìm vào giấc ngủ.
***
“Cậu ta nói..đều là thật?" Cậu nắm chặt tay, trong tay là băng ghi âm, cậu nhìn chằm chằm vào người trước mặt truy hỏi “Húc Đông…Anh thực sự…"
“Đúng." Anh ấy vẫn như cũ, giọng nói lạnh lùng, với cậu lại đau như kim đâm.
“Lẽ nào anh…" Thanh âm run run, có chút không khống chế được cao giọng “Lẽ nào anh ôm tôi, hôn tôi …Đều là giả!?"
Môi lưỡi quấn quít, tình cảm mãnh liệt, da thịt bóng bỏng gần gũi, gắt gao ôm ấp… Lẽ nào tất cả những thứ đó đều là giả? Chỉ là ảo tưởng của cậu sao? Hoặc là… do cậu đơn phương tình nguyện?
“Anh một chút cũng không yêu tôi sao?" Cậu tuyệt vọng hỏi.
“Tôi không thích cậu."Tiếng nói nhu hòa lộ ra lạnh lẽo. “Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi."
Thế giới trong nháy mắt bị sụp đổ vỡ nát… Toàn bộ cơ thể ngoại trừ đau đớn trở nên trống rỗng, không ngừng hỏi vì sao.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
***
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ làm Hướng Hiểu Đông giật mình tỉnh giấc, cậu vội vã xoay người ngồi dậy, thấy mẹ mở cửa ra.
“Hiểu Đông." Mẹ ngồi xuống bên giường “Mệt lắm sao?"
“Không, chỉ là lệch múi giờ nên không quen." Cậu lắc lắc đầu cho tỉnh táo. “Cha đã về chưa ạ?"
“Vừa mới về." Mẹ xoa xoa đầu cậu “Đi rửa mặt rồi xuống ăn, nhà có khách."
“Dạ." Đột nhiên tò mò hỏi. “Là người lúc trưa mọi người nói tới sao?"
“Đúng, hình như cậu ta hơn con một tuổi, hai đứa xấp xỉ nhau, kết bạn được đó."
“Dạ, mẹ xuống trước đi, con rửa mặt xuống sau."
Nhìn mẹ đi ra khỏi phòng, Hướng Hiểu Đông thở dài, vào phòng tắm vuốt nước lên mặt, nhìn bộ dạng trong gương hít sâu cười khổ. Sao nhiều năm như vậy còn có thể mơ tới tình cảnh đó? Cậu tưởng như đã quên rồi, sáu năm qua, cậu và người ấy không còn liên quan đến nhau, tình cảm cũng sẽ theo thời gian mà tan thành mây khói.
Chỉ là, trong mộng vẫn đau lòng.
***
Mang theo chút phiền loạn trong lòng đi xuống lầu, Hướng Hiểu Đông bỗng dừng lại, máu toàn thân dường như đông cứng.
Sao có khả năng…Vì sao lại là anh ta!?
“Hiểu Đông, tới gặp Húc Đông đi." Cha cao hứng gọi con trai. “Húc Đông nói biết con, hai đứa học cùng một trường cao trung phải không?"
Hướng Hiểu Đông gượng gạo gật đầu, không tự chủ được tay nắm chặt, từng bước đi xuống cầu thang.
“Đã lâu không gặp." Hà Húc Đông vươn tay, trên mặt mang theo ý cười.
Khuôn mặt quen thuộc, những hình ảnh trong mộng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Anh ta vẫn như trước, nụ cười vĩnh viễn không hiện lên trong mắt. Hướng Hiểu Đông có chút hoảng hốt nhìn người trước mặt, trong lòng rung động.
“Hiểu Đông?" Cha nhìn con trai đứng ngây ngốc, có điểm nghi hoặc gọi.
“Không sao, thưa bác, Hiểu Đông có lẽ đã quên, sáu năm rồi, hơn nữa chúng cháu không cùng khối." Hà Húc Đông lễ phép trả lời, nhưng Hướng Hiểu Đông cảm thụ được sự lạnh lùng trong câu nói.
“Không, tôi còn nhớ, chỉ là nhất thời không phản ứng kịp." Hướng Hiểu Đông cấp tốc hoàn hồn, mỉm cười đưa tay ra “Đã lâu không gặp… Húc Đông."
Cái tên cấm kỵ trong lòng, đã sáu năm vì sao nói ra lại khiến tim đập loạn.
Nhưng Hướng Hiểu Đông, mày phải tỏ ra lạnh lùng, mày không phải là Hướng Hiểu Đông năm xưa, không thể bị người kia làm thương tâm đến mức chạy trốn khỏi Đài Loan, không còn là một Hướng Hiểu Đông ngu ngốc năm xưa.
Hai người bắt tay, nhanh chóng buông ra.
“Hà đại ca, chúng ta vào nhà ăn thôi!" Người nói chính là Hướng Hiểu Thu.
Hướng Hiểu Đông giống như điện giật nhìn em gái, phát hiện trên mặt nó đỏ ửng, không khỏi hít khí lạnh. Cậu sắc mặt trắng xanh nhìn về phía Hà Húc Đông, thấy anh ta lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu, nhất thời trong đầu trống rỗng.
Không! Hiểu Thu, em không thể yêu người này! Anh ta sẽ làm tổn thương em!
Bởi vì Hà Húc Đông, là người không biết yêu thương.
***
Cả buổi tối, Hướng Hiểu Đông trong lòng bất an, hầu như không nuốt nổi thứ gì.
Cậu chật vật lẩn tránh ánh mắt đầy thâm ý của Hà Húc Đông, thỉnh thoảng nhìn về phía cha mẹ đang vui vẻ nói chuyện với anh ta, quan trọng hơn, em gái khi nói chuyện cùng Hà Húc Đông giọng nói có vẻ đặc biệt mềm mại đáng yêu.. Hiển nhiên bởi nó có tình ý với anh ta.
Bọn họ càng nói chuyện cậu càng thấy khó chịu, bởi cậu hiểu rõ Hà Húc Đông tất cả biểu hiện trước mắt này đều là giả tạo, không phải con người thật. Qua cái bề ngoài giả bộ hiền lành ấy, Hướng Hiểu Đông nhìn thấy một Hà Húc Đông vẫn như sáu năm trước, lạnh lùng.
Vì sao cả cha mẹ lẫn Hiểu Thu đều nhìn không ra? Mà anh ta có mục đích gì?
“Anh đang suy tính cái gì?"
Thật vất vả mới có cơ hội hai người ở riêng, Hướng Hiểu Đông nhịn không được hỏi.
“Vì sao lại nói như vậy?"
Hà Húc Đông bên môi nhếch lên thành nụ cười, khiến Hướng Hiểu Đông không khỏi sợ hãi, chính là nụ cười ấy!
“Đừng có giả ngu, tôi biết anh căn bản không thích Hiểu Thu." Hướng Hiểu Đông tức giận thấp giọng.
Hà Húc Đông lạnh lùng chớp chớp mắt, nắm lấy cằm Hướng Hiểu Đông “Tôi không biết cậu hiểu tôi thế đấy."
“Buông!" Hướng Hiểu Đông đẩy tay Hà Húc Đông ra, trợn mắt “Tôi không phải Hướng Hiểu Đông mà anh biết sáu năm trước."
“Không, ở trong mắt tôi cậu chính là Hướng Hiểu Đông của sáu năm trước." Hắn ngả ngớn nắm lấy cằm Hướng Hiểu Đông “Là người sáu năm trước khóc chạy khỏi bệnh viện, hoảng hốt chạy ra nước ngoài liếm vết thương, Hướng Hiểu Đông."
“Anh…" Vết thương cũ lại rách miệng đau nhức, Hướng Hiểu Đông chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy nhục nhã, cùng khó chịu.
Hà Húc Đông bỗng nhiên hướng về phía trước hôn môi cậu, ngăn chặn sự phản kháng của cậu, cuồng bạo tàn sát bờ môi mềm mại, giống như… sáu năm trước.
“A…Buông ra…" Môi gặp môi vấn vít, Hướng Hiểu Đông ra sức bật ra mấy chữ, lọt vào trong tai lại như mãnh liệt thở dốc.
“Anh! Hà đại ca! Hai người ở ngoài này sao?"
Là Hiểu Thu! Hướng Hiểu Đông kinh hoàng cố sức đẩy mạnh Hà Húc Đông, lại bị anh ta ôm chặt kéo vào góc tối, đôi tay lần cởi áo cậu, cái lưỡi không ngừng dò xét chơi đùa trên ngực.
Hướng Hiểu Đông cắn chặt răng, nỗ lực không cho tiếng rên rỉ thoát ra. Cậu không thể để Hiểu Thu phát hiện hai người bọn họ.
“Kỳ quái, không ở đây sao?" Hướng Hiểu Thu quay bước đi xa.
“A… Đừng…" Hướng Hiểu Đông rốt cục không nhịn được nữa ngâm khẽ, lần thứ hai bị Hà Húc Đông chiếm lấy môi, hắn bá đạo ôm chặt Hướng Hiểu Đông, đưa tay cậu áp lên tường.
“Đừng… Buông…" Hướng Hiểu Đông mất đi sức lực chống cự, không ngừng thở dốc.
“Thân thể luôn thành thực." Hà Húc Đông nhẹ cười.
“A…" Hướng Hiểu Đông thân thể run rẩy.
“Ngày hôm nay dừng ở đây." Âm thanh trầm thấp mang theo ác ý, chủ động chỉnh lại quần áo cho Hướng Hiểu Đông. “Lần sau tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu, Hiểu Đông."
“Vì sao…" Hướng Hiểu Đông chán nản cúi đầu dựa vào tường.
“Vì sao?" Hà Húc Đông cười nhẹ, rút ra tấm danh thiếp nhét vào túi áo ngực của Hướng Hiểu Đông. “Muốn biết đến nơi này tìm tôi."
“Tôi sẽ không đến." Nhìn bóng lưng dời đi, Hướng Hiểu Đông trầm giọng, dùng một loại ngữ khí mạnh mẽ đến cậu cũng không ngờ nói.
Thân thể Hà Húc Đông khẽ khựng lại, giọng nói tà ác “Cậu sẽ đến."
Hướng Hiểu Đông ngồi xụp xuống, hai tay che mặt, khóc không thành tiếng.
***
Xiết chặt tấm danh thiếp trên tay, Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt.
Cao ốc Nhật Thăng, Hà Húc Đông sở hữu một cao ốc. Không nghĩ tới sáu năm qua đi Hà Húc Đông lại trở nên có tiền có thế như vậy, Hướng Hiểu Đông không khỏi băn khoăn, anh ta rốt cục là người như thế nào?
Cắn chặt môi dưới, Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi, tiến một bước lại lùi một bước. Cậu đã ở chỗ này đi qua đi lại gần một giờ đồng hồ, nhưng vẫn chưa quyết định được.
Nửa tháng, cậu đã nỗ lực quên đi chuyện xảy ra hôm đó, cả Hà Húc Đông, thì anh ta lại xuất hiện làm đảo loạn tâm tư cậu.
Rắc rối chính là cha mẹ sớm bị Hà Húc Đông ngụy trang lừa gạt, không ngừng ở trước mặt Hướng Hiểu Đông mà tán thưởng anh ta, em gái Hiểu Thu còn đáng sợ hơn, gần như mê muội. Hướng Hiểu Đông hoảng sợ nhưng lại không thể nói cho em gái nghe quá khứ của Hà Húc Đông.
Sáu năm qua, Hà Húc Đông khí phách chỉ có tăng chứ không giảm, duy nhất khác biệt là trở nên thâm trầm và ẩn dấu tâm tình giỏi hơn.
Cậu đã thử dò xét ý em gái, nói vòng vo xa gần rằng Hà Húc Đông không phải người giống như nó thấy nhưng Hiểu Thu vẫn không để trong lòng.
‘Cậu sẽ đến’. Hướng Hiểu Đông nhớ Hà Húc Đông trước khi đi tràn đầy tự tin nói, tay bất giác xiết chặt danh thiếp đang cầm.
Cậu sợ, bởi vì cậu biết một khi bước vào đây, sau này phát sinh chuyện gì cậu hoàn toàn không thể nắm trong tay. Cậu có nên vào hay không? Biết rõ Hà Húc Đông từng giăng bẫy chờ mình, biết rõ mình không phải là đối thủ của anh ta nhưng Hà Húc Đông đối với cậu mê lực ngày càng lớn, ngọt ngào nguy hiểm, như sáu năm về trước.
Nên về đi! Hướng Hiểu Đông dứt khoát xoay người, cậu không muốn làm thỏa mãn ý nguyện của Hà Húc Đông, anh ta quá mức nguy hiểm, tốt nhất là không nên dính dáng gì nữa.
‘Dù thế nào, chỉ cần anh ấy thích em là được rồi.’ Lời của Hiểu Thu lại vang trong đầu, Hướng Hiểu Đông nhất thời ngừng bước.
Hiểu Thu…Hiểu Thu cũng giống Hướng Hiểu Đông sáu năm trước, cách làm cũng giống nhau, cậu không thể để em gái rơi vào tình cảnh như mình.
Lần thứ hai hít sâu một hơi, xoay người bước tới cao ốc Nhật Thăng.
***
“Ưm…A…Húc Đông… Nhanh lên…"
Thanh âm yêu kiều của phụ nữ vang lên trong phòng làm việc tại tầng cao nhất của cao ốc, thân thể xinh đẹp quấn lấy người Hà Húc Đông, hơi thở kiều mị.
“Ưhm…A…"
Giữa lúc người phụ nữ cao giọng rên rỉ, Hà Húc Đông bỗng nhiên rút ra, không để ý cô ta hờn dỗi, đứng lên mặc quần áo.
“Húc Đông, anh sao lại vậy?" Không chấp nhận đưa cánh tay níu kéo.
“Mặc quần áo vào, biến đi." Hà Húc Đông lạnh lùng giật tay ra, nói cũng không thèm quay đầu lại.
“Húc Đông?" Cô gái ngây ngẩn cả người, vừa mới phút trước ôn nhu âu yếm, sao lại thay đổi bất thường nhanh như vậy.
“Đừng để tôi nói lại lần nữa." Hắn nhét hai tờ chi phiếu vào áo ngực của cô ta “Trong vòng mười phút cút khỏi đây."
“Thế nhưng…" Còn muốn dây dưa.
“Nếu như tiền cũng không muốn, thì đừng nói thêm gì nữa." Hà Húc Đông lạnh giọng, quay đầu đi thẳng không buồn nhìn.
Cô gái nghe vậy cấp tốc nhặt quần áo chạy vào phòng tắm, không đến năm phút sau đã chạy khỏi phòng làm việc.
Hà Húc Đông mặt lạnh băng nhìn hình ảnh một người qua màn hình theo dõi, bật ra nụ cười sâu xa khó hiểu.
Rốt cục cũng tới!
Hiểu Đông, lần này tôi tuyệt đối không cho cậu có cơ hội trốn thoát!
***
Hướng Hiểu Đông thấp thỏm bất an ngồi trên sofa, con mắt lần thứ hai liếc đến cửa phòng làm việc.
Đã qua gần nửa tiếng đồng hồ, cánh cửa lớn trước mắt cậu vẫn đóng chặt, cậu chỉ biết đứng ngoài, đợi Hà Húc Đông “triệu kiến".
Âm thầm thở dài. Ngồi ở đây càng lâu, sự kiên cường của cậu càng dao động, cũng không biết cùng Hà Húc Đông ‘nói chuyện’ có thuận lợi không, không chừng, Hà Húc Đông biết nhược điểm này của cậu nên cố ý để cậu ở ngoài chờ lâu như vậy.
Quay về đi! Hướng Hiểu Đông đứng lên chuẩn bị ra về, máy điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên.
“Vâng, tôi biết rồi!"
Cô thư ký buông điện thoại, mỉm cười ngọt ngào với Hướng Hiểu Đông “Xin lỗi, Hướng tiên sinh, để ngài đợi lâu, tổng giám đốc mời ngài vào."
Hướng Hiểu Đông chấn động, quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện ở một góc kín đáo có camera giám sát.
Hóa ra ngay từ đầu Hà Húc Đông đã quan sát cậu! Trận này chưa đấu Hướng Hiểu Đông đã thấy mình thua quá nửa, phần thắng cực kỳ nhỏ, tự hỏi có nên vào hay không?
“Hướng tiên sinh?"
Hướng Hiểu Đông nắm chặt tay hít sâu một hơi, đi vào cửa.
Thư ký đóng cửa lại, thu dọn đồ cá nhân đi ra khỏi chỗ ngồi. Bởi vì ông chủ của cô vừa cho cô nửa ngày nghỉ.
“Cậu đã đến rồi." Hà Húc Đông đứng bên quầy bar lắc ly rượu “Muốn uống gì?"
Hướng Hiểu Đông lắc đầu, quan sát phòng làm việc.
Ngoại trừ một cái bàn rất lớn, gian phòng trước sau có thêm sofa cùng quầy bar, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen, sofa cũng màu đen, xét về tổng thể, căn phòng làm việc khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo – giống như Hà Húc Đông.
“Rất ngạc nhiên sao?" Hà Húc Đông cười nhạt “Không nghĩ tới tôi khác trước đây nhiều như thế này sao?"
Hướng Hiểu Đông lần thứ hai lắc đầu “Ngoại trừ tiền và thế, anh cũng không thay đổi lắm." Cậu nhẹ giọng nói, nhìn về phía Hà Húc Đông đang đứng bên cửa sổ. “Tôi nghe nói mẹ anh đã qua đời."
“Ừ." Vẫn thanh âm nhàn nhạt. “Sáu năm trước."
Là năm cậu xuất ngoại sao? Hướng Hiểu Đông giật mình. Như vậy khi đó Húc Đông cô đơn một mình sao? Trong lòng bất giác nổi lên cảm giác đau xót yêu thương. Hướng Hiểu Đông lập tức thầm mắng mình nhẹ dạ, vội vã chuyển đường nhìn ra khỏi người Hà Húc Đông.
“Cậu tới không phải có điều muốn hỏi tôi sao?"
Trầm mặc một hồi, Hà Húc Đông ôn hòa mở miệng. Mà loại ôn hòa này là thứ mà Hướng Hiểu Đông sợ nghe thấy nhất… Bởi vì nó thể hiện rằng Hà Hiểu Đông đã sớm tính trước mọi vấn đề để đối phó với cậu.
“Tôi muốn biết anh đối với Hiểu Thu…" Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi “Anh đối với Hiểu Thu đến tột cùng là đang tính toán điều gì?"
“Tôi đối với Hiểu Thu có cái gì sao?" Hà Húc Đông lắc lắc ly rượu trong tay lơ đãng hỏi.
“Anh rõ ràng…" Ai cũng hiểu là anh ta cố ý, cố tình hỏi như vậy.
“Ha!" Hà Húc Đông cười nhạt. “Hiểu Đông, cậu không cần nỗ lực vu tội cho tôi, vô ích thôi, bởi vì tôi chưa bao giờ làm cái gì với em gái bảo bối của cậu."
Hướng Hiểu Đông á khẩu không trả lời được.
“Nhưng mà nếu cậu đã đưa ra vấn đề này, tôi cùng nói thẳng." Hắn buông ly rượu xuống đi tới trước mặt Hướng Hiểu Đông, dùng giọng nói trầm thấp, ôn nhu “Tôi muốn ký một giao dịch với cậu."
Giao dịch?! Hướng Hiểu Đông hít phải khí lạnh, hai chữ làm cậu đau lòng. Hướng Hiểu Đông nhếch môi, trong lòng chua xót, hóa ra… Đây mới là mục đích của Hà Húc Đông! Thế nhưng cậu có cái gì anh ta muốn đây? Luận tiền tài, quyền thế, Hà Húc Đông bây giờ vượt xa cậu… Hướng Hiểu Đông hoàn toàn không hiểu, rốt cục người kia muốn cái gì?
“Nói đi, anh muốn cái gì?" Lạnh lẽo như chìm vào đáy vực.
“Tôi muốn gì? Hiểu Đông, cậu không đoán ra sao?"
Hà Húc Đông nhẹ nhàng nở nụ cười, nắm lấy cằm người trước mặt, hơi thở nóng bỏng của anh ta khiến Hướng Hiểu Đông lập tức hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng cậu nỗ lực hít sâu lấy lại bình tĩnh. Bọn họ đã chia tay sáu năm. Hướng Hiểu Đông cậu cần gì phải vì một người như thế mà hoảng sợ. Đúng vậy, cậu không cần.
“Tôi muốn cậu, Hiểu Đông."
“Không!" Hướng Hiểu Đông chấn động, mắt trừng lớn lùi ra sau.
Sáu năm trước ngu ngốc một lần còn chưa đủ sao? Sáu năm trước tan nát cõi lòng một lần còn chưa đủ sao? Hơn nữa, Hà Húc Đông căn bản không hề yêu cậu, tội gì lại muốn trêu chọc cậu?
“Không?" Ánh mắt băng lãnh nhưng môi vẫn cười nhìn Hướng Hiểu Đông. “Nếu như em gái của cậu không đủ đánh cược, vậy xem cái này đi."
Hà Húc Đông nói, lấy ra tập văn kiện đưa tới trước mặt Hướng Hiểu Đông, lật vài tờ, sắc mặt cậu trở nên trắng bệch đánh rơi tập văn kiện xuống đất.
“Cậu học kinh tế, hẳn là biết nếu tôi đem cái này đến cục thuế, cha cậu sẽ có kết cục ra sao chứ?" Hà Húc Đông dựa vào bàn, giống như một con báo đen lười biếng “Chỉ sợ cha cậu nửa đời sau này ở trong tù."
“Anh đến tột cùng muốn thế nào?" Hướng Hiểu Đông tựa như rơi vào hầm băng, cảm thấy toàn thân lạnh giá. Quả nhiên, bị triệt để đánh bại.
“Tôi nói rồi, tôi muốn cậu!" Hà Húc Đông cười giễu cợt, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hướng Hiểu Đông “Ký hợp đồng được chưa?"
Hướng Hiểu Đông tuyệt vọng nhắm mắt, hít thật sâu, đờ đẫn nhìn về phía Hà Húc Đông. Qua sáu năm, trong mắt anh ta cậu cũng chỉ là một cuộc giao dịch, một cuộc trao đổi mà thôi. “Anh thắng rồi, hợp đồng được ký." Cậu không phản kháng, lại một lần nữa đầu hàng.
“Tốt." Hà Húc Đông vuốt vuốt món đồ trang trí để xuống bàn, đi tới trước mặt Hướng Hiểu Đông. “Nhắm mắt lại." Mềm giọng ra lệnh.
Hướng Hiểu Đông thuận lời nhắm mắt, cảm thấy môi Hà Húc Đông ấn lên môi cậu. Nụ hôn không có tình cảm mãnh liệt cũng không dịu dàng, mà là tuyên bố.
Đây là tuyên bố, Hướng Hiểu Đông – từ nay về sau thuộc về Hà Húc Đông!
Chia tay Hà Húc Đông sáu năm, một tháng bảy ngày, Hướng Hiểu Đông lần thứ hai trở lại bên Hà Húc Đông.
Hai người, lần thứ hai dây dưa.
“Hiểu Đông, ở đây này."
“Anh, bên này."
“Mẹ, Hiểu Thu." Sân bay vắng người, Hướng Hiểu Đông mang theo nụ cười tiến về phía hai người phụ nữ, buông hành lý ôm lấy mẹ cùng em gái. “Đã lâu không gặp."
“Cuối cùng cũng đã trở về." Mẹ vui sướng nhìn con trai, kéo tay cậu “Đi thôi! Về nhà mẹ chuẩn bị đồ ngon cho con tẩy trần! Đều là những món con thích."
Vừa nói, mọi người vừa ra khỏi sân bay.
“Con cao lên nhiều, hơi gầy, thế nhưng khí sắc tươi tắn." Mẹ vui mừng nhìn Hiểu Đông.
“Còn đẹp trai nữa." Hướng Hiểu Thu nhí nhảnh nói.
“Em đó, hai mươi mấy rồi, còn nghịch ngợm như thế." Hướng Hiểu Đông bóp mũi em gái “Có bạn trai chưa?"
“Gì chứ! Anh không nghiêm túc gì cả." Hướng Hiểu Thu xấu hổ đỏ mặt.
“Có gì mà không nghiêm túc chứ, em hơn hai mươi rồi, có người theo đuổi là rất bình thường, huống hồ em gái tôi xinh đẹp thế này."
“Thật ra cũng có mấy người, có một đứa là con trai bạn làm ăn của cha con, tuổi trẻ tài giỏi. Mẹ thấy rất hợp với Hiểu Thu."
“Mẹ, con mới hai mươi, nói những cái này không phải quá sớm sao?" Hướng Hiểu Thu vừa nghe đã cằn nhằn.
“Mẹ thấy con thích người ta lắm rồi, sao lại còn ngượng thế?"
“A, để anh nhìn xem ai làm em anh động tâm đây." Hướng Hiểu Đông càng trêu chọc em gái dữ hơn.
“Có cơ hội rồi, cậu ấy tối hôm nay sẽ đến nhà ta ăn cơm."
“Không nói với hai người nữa, lôi người ta ra làm trò đùa." Hướng Hiểu Thu bĩu môi, giả bộ giận dỗi “Anh thì sao? Có bạn gái chưa?"
Hướng Hiểu Đông dáng tươi cười bất giác cứng đờ, cười cười lắc đầu.
“Đúng vậy Hiểu Đông, có bạn gái dẫn về cho cha mẹ xem mặt."
“Không vội, con mới tốt nghiệp, không cần nói chuyện này sớm vậy." Nụ cười có chút mất tự nhiên.
“Con cũng học người khác kết hôn muộn sao?" Mẹ lo lắng truy hỏi.
“Con biết rồi." Hướng Hiểu Đông thuận miệng đáp lời, trong lòng có chút không yên.
Cậu kết hôn sao? Sáu năm qua bản thân cậu chưa từng có tình cảm với con gái, cho dù từng thử gặp gỡ, nhưng bất luận là nam hay nữ, cuối cùng vẫn không có biện pháp.
Càng nghĩ, càng thấy trống rỗng.
Có thể cậu sẽ vì cha mẹ mà kết hôn. Nhưng trong lòng…Cắn răng một cái, Hướng Hiểu Đông không tự chủ nghĩ đến khuôn mặt một người.
Vừa nói chuyện phiếm, xe đã trở về đến nhà.
“Con đi nghỉ trước đi. Tới bữa mẹ sẽ gọi con dậy."
“Dạ." Hướng Hiểu Đông để người hầu mang hành lý của hắn lên lầu, ôm mẹ một cái “Con đi nghỉ trước, cha về mẹ gọi con."
Bước trên cầu thang quen thuộc, trở lại căn phòng quen thuộc, mọi thứ đồ đạc bài trí vẫn như trước đây. Hướng Hiểu Đông chậm rãi thở ra một hơi, hướng giường lớn đi tới. Hít sâu vào, ngửi không khí quen thuộc mà xa lạ.
Nằm duỗi hình chữ “đại" nhìn lên trần nhà. Cậu nhắm mắt nỗ lực tìm cảm giác buồn ngủ, cũng không biết nói vì sao, từ khi ở sân bay về, tâm trạng vẫn vui vẻ giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Cậu cười miên man suy nghĩ, hít sâu một hơi bình ổn hô hấp. Có lẽ là bởi lâu lắm mới được về nhà.
Lăn qua lăn lại mấy lần, rốt cục chìm vào giấc ngủ.
***
“Cậu ta nói..đều là thật?" Cậu nắm chặt tay, trong tay là băng ghi âm, cậu nhìn chằm chằm vào người trước mặt truy hỏi “Húc Đông…Anh thực sự…"
“Đúng." Anh ấy vẫn như cũ, giọng nói lạnh lùng, với cậu lại đau như kim đâm.
“Lẽ nào anh…" Thanh âm run run, có chút không khống chế được cao giọng “Lẽ nào anh ôm tôi, hôn tôi …Đều là giả!?"
Môi lưỡi quấn quít, tình cảm mãnh liệt, da thịt bóng bỏng gần gũi, gắt gao ôm ấp… Lẽ nào tất cả những thứ đó đều là giả? Chỉ là ảo tưởng của cậu sao? Hoặc là… do cậu đơn phương tình nguyện?
“Anh một chút cũng không yêu tôi sao?" Cậu tuyệt vọng hỏi.
“Tôi không thích cậu."Tiếng nói nhu hòa lộ ra lạnh lẽo. “Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi."
Thế giới trong nháy mắt bị sụp đổ vỡ nát… Toàn bộ cơ thể ngoại trừ đau đớn trở nên trống rỗng, không ngừng hỏi vì sao.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
***
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ làm Hướng Hiểu Đông giật mình tỉnh giấc, cậu vội vã xoay người ngồi dậy, thấy mẹ mở cửa ra.
“Hiểu Đông." Mẹ ngồi xuống bên giường “Mệt lắm sao?"
“Không, chỉ là lệch múi giờ nên không quen." Cậu lắc lắc đầu cho tỉnh táo. “Cha đã về chưa ạ?"
“Vừa mới về." Mẹ xoa xoa đầu cậu “Đi rửa mặt rồi xuống ăn, nhà có khách."
“Dạ." Đột nhiên tò mò hỏi. “Là người lúc trưa mọi người nói tới sao?"
“Đúng, hình như cậu ta hơn con một tuổi, hai đứa xấp xỉ nhau, kết bạn được đó."
“Dạ, mẹ xuống trước đi, con rửa mặt xuống sau."
Nhìn mẹ đi ra khỏi phòng, Hướng Hiểu Đông thở dài, vào phòng tắm vuốt nước lên mặt, nhìn bộ dạng trong gương hít sâu cười khổ. Sao nhiều năm như vậy còn có thể mơ tới tình cảnh đó? Cậu tưởng như đã quên rồi, sáu năm qua, cậu và người ấy không còn liên quan đến nhau, tình cảm cũng sẽ theo thời gian mà tan thành mây khói.
Chỉ là, trong mộng vẫn đau lòng.
***
Mang theo chút phiền loạn trong lòng đi xuống lầu, Hướng Hiểu Đông bỗng dừng lại, máu toàn thân dường như đông cứng.
Sao có khả năng…Vì sao lại là anh ta!?
“Hiểu Đông, tới gặp Húc Đông đi." Cha cao hứng gọi con trai. “Húc Đông nói biết con, hai đứa học cùng một trường cao trung phải không?"
Hướng Hiểu Đông gượng gạo gật đầu, không tự chủ được tay nắm chặt, từng bước đi xuống cầu thang.
“Đã lâu không gặp." Hà Húc Đông vươn tay, trên mặt mang theo ý cười.
Khuôn mặt quen thuộc, những hình ảnh trong mộng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Anh ta vẫn như trước, nụ cười vĩnh viễn không hiện lên trong mắt. Hướng Hiểu Đông có chút hoảng hốt nhìn người trước mặt, trong lòng rung động.
“Hiểu Đông?" Cha nhìn con trai đứng ngây ngốc, có điểm nghi hoặc gọi.
“Không sao, thưa bác, Hiểu Đông có lẽ đã quên, sáu năm rồi, hơn nữa chúng cháu không cùng khối." Hà Húc Đông lễ phép trả lời, nhưng Hướng Hiểu Đông cảm thụ được sự lạnh lùng trong câu nói.
“Không, tôi còn nhớ, chỉ là nhất thời không phản ứng kịp." Hướng Hiểu Đông cấp tốc hoàn hồn, mỉm cười đưa tay ra “Đã lâu không gặp… Húc Đông."
Cái tên cấm kỵ trong lòng, đã sáu năm vì sao nói ra lại khiến tim đập loạn.
Nhưng Hướng Hiểu Đông, mày phải tỏ ra lạnh lùng, mày không phải là Hướng Hiểu Đông năm xưa, không thể bị người kia làm thương tâm đến mức chạy trốn khỏi Đài Loan, không còn là một Hướng Hiểu Đông ngu ngốc năm xưa.
Hai người bắt tay, nhanh chóng buông ra.
“Hà đại ca, chúng ta vào nhà ăn thôi!" Người nói chính là Hướng Hiểu Thu.
Hướng Hiểu Đông giống như điện giật nhìn em gái, phát hiện trên mặt nó đỏ ửng, không khỏi hít khí lạnh. Cậu sắc mặt trắng xanh nhìn về phía Hà Húc Đông, thấy anh ta lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu, nhất thời trong đầu trống rỗng.
Không! Hiểu Thu, em không thể yêu người này! Anh ta sẽ làm tổn thương em!
Bởi vì Hà Húc Đông, là người không biết yêu thương.
***
Cả buổi tối, Hướng Hiểu Đông trong lòng bất an, hầu như không nuốt nổi thứ gì.
Cậu chật vật lẩn tránh ánh mắt đầy thâm ý của Hà Húc Đông, thỉnh thoảng nhìn về phía cha mẹ đang vui vẻ nói chuyện với anh ta, quan trọng hơn, em gái khi nói chuyện cùng Hà Húc Đông giọng nói có vẻ đặc biệt mềm mại đáng yêu.. Hiển nhiên bởi nó có tình ý với anh ta.
Bọn họ càng nói chuyện cậu càng thấy khó chịu, bởi cậu hiểu rõ Hà Húc Đông tất cả biểu hiện trước mắt này đều là giả tạo, không phải con người thật. Qua cái bề ngoài giả bộ hiền lành ấy, Hướng Hiểu Đông nhìn thấy một Hà Húc Đông vẫn như sáu năm trước, lạnh lùng.
Vì sao cả cha mẹ lẫn Hiểu Thu đều nhìn không ra? Mà anh ta có mục đích gì?
“Anh đang suy tính cái gì?"
Thật vất vả mới có cơ hội hai người ở riêng, Hướng Hiểu Đông nhịn không được hỏi.
“Vì sao lại nói như vậy?"
Hà Húc Đông bên môi nhếch lên thành nụ cười, khiến Hướng Hiểu Đông không khỏi sợ hãi, chính là nụ cười ấy!
“Đừng có giả ngu, tôi biết anh căn bản không thích Hiểu Thu." Hướng Hiểu Đông tức giận thấp giọng.
Hà Húc Đông lạnh lùng chớp chớp mắt, nắm lấy cằm Hướng Hiểu Đông “Tôi không biết cậu hiểu tôi thế đấy."
“Buông!" Hướng Hiểu Đông đẩy tay Hà Húc Đông ra, trợn mắt “Tôi không phải Hướng Hiểu Đông mà anh biết sáu năm trước."
“Không, ở trong mắt tôi cậu chính là Hướng Hiểu Đông của sáu năm trước." Hắn ngả ngớn nắm lấy cằm Hướng Hiểu Đông “Là người sáu năm trước khóc chạy khỏi bệnh viện, hoảng hốt chạy ra nước ngoài liếm vết thương, Hướng Hiểu Đông."
“Anh…" Vết thương cũ lại rách miệng đau nhức, Hướng Hiểu Đông chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy nhục nhã, cùng khó chịu.
Hà Húc Đông bỗng nhiên hướng về phía trước hôn môi cậu, ngăn chặn sự phản kháng của cậu, cuồng bạo tàn sát bờ môi mềm mại, giống như… sáu năm trước.
“A…Buông ra…" Môi gặp môi vấn vít, Hướng Hiểu Đông ra sức bật ra mấy chữ, lọt vào trong tai lại như mãnh liệt thở dốc.
“Anh! Hà đại ca! Hai người ở ngoài này sao?"
Là Hiểu Thu! Hướng Hiểu Đông kinh hoàng cố sức đẩy mạnh Hà Húc Đông, lại bị anh ta ôm chặt kéo vào góc tối, đôi tay lần cởi áo cậu, cái lưỡi không ngừng dò xét chơi đùa trên ngực.
Hướng Hiểu Đông cắn chặt răng, nỗ lực không cho tiếng rên rỉ thoát ra. Cậu không thể để Hiểu Thu phát hiện hai người bọn họ.
“Kỳ quái, không ở đây sao?" Hướng Hiểu Thu quay bước đi xa.
“A… Đừng…" Hướng Hiểu Đông rốt cục không nhịn được nữa ngâm khẽ, lần thứ hai bị Hà Húc Đông chiếm lấy môi, hắn bá đạo ôm chặt Hướng Hiểu Đông, đưa tay cậu áp lên tường.
“Đừng… Buông…" Hướng Hiểu Đông mất đi sức lực chống cự, không ngừng thở dốc.
“Thân thể luôn thành thực." Hà Húc Đông nhẹ cười.
“A…" Hướng Hiểu Đông thân thể run rẩy.
“Ngày hôm nay dừng ở đây." Âm thanh trầm thấp mang theo ác ý, chủ động chỉnh lại quần áo cho Hướng Hiểu Đông. “Lần sau tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu, Hiểu Đông."
“Vì sao…" Hướng Hiểu Đông chán nản cúi đầu dựa vào tường.
“Vì sao?" Hà Húc Đông cười nhẹ, rút ra tấm danh thiếp nhét vào túi áo ngực của Hướng Hiểu Đông. “Muốn biết đến nơi này tìm tôi."
“Tôi sẽ không đến." Nhìn bóng lưng dời đi, Hướng Hiểu Đông trầm giọng, dùng một loại ngữ khí mạnh mẽ đến cậu cũng không ngờ nói.
Thân thể Hà Húc Đông khẽ khựng lại, giọng nói tà ác “Cậu sẽ đến."
Hướng Hiểu Đông ngồi xụp xuống, hai tay che mặt, khóc không thành tiếng.
***
Xiết chặt tấm danh thiếp trên tay, Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt.
Cao ốc Nhật Thăng, Hà Húc Đông sở hữu một cao ốc. Không nghĩ tới sáu năm qua đi Hà Húc Đông lại trở nên có tiền có thế như vậy, Hướng Hiểu Đông không khỏi băn khoăn, anh ta rốt cục là người như thế nào?
Cắn chặt môi dưới, Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi, tiến một bước lại lùi một bước. Cậu đã ở chỗ này đi qua đi lại gần một giờ đồng hồ, nhưng vẫn chưa quyết định được.
Nửa tháng, cậu đã nỗ lực quên đi chuyện xảy ra hôm đó, cả Hà Húc Đông, thì anh ta lại xuất hiện làm đảo loạn tâm tư cậu.
Rắc rối chính là cha mẹ sớm bị Hà Húc Đông ngụy trang lừa gạt, không ngừng ở trước mặt Hướng Hiểu Đông mà tán thưởng anh ta, em gái Hiểu Thu còn đáng sợ hơn, gần như mê muội. Hướng Hiểu Đông hoảng sợ nhưng lại không thể nói cho em gái nghe quá khứ của Hà Húc Đông.
Sáu năm qua, Hà Húc Đông khí phách chỉ có tăng chứ không giảm, duy nhất khác biệt là trở nên thâm trầm và ẩn dấu tâm tình giỏi hơn.
Cậu đã thử dò xét ý em gái, nói vòng vo xa gần rằng Hà Húc Đông không phải người giống như nó thấy nhưng Hiểu Thu vẫn không để trong lòng.
‘Cậu sẽ đến’. Hướng Hiểu Đông nhớ Hà Húc Đông trước khi đi tràn đầy tự tin nói, tay bất giác xiết chặt danh thiếp đang cầm.
Cậu sợ, bởi vì cậu biết một khi bước vào đây, sau này phát sinh chuyện gì cậu hoàn toàn không thể nắm trong tay. Cậu có nên vào hay không? Biết rõ Hà Húc Đông từng giăng bẫy chờ mình, biết rõ mình không phải là đối thủ của anh ta nhưng Hà Húc Đông đối với cậu mê lực ngày càng lớn, ngọt ngào nguy hiểm, như sáu năm về trước.
Nên về đi! Hướng Hiểu Đông dứt khoát xoay người, cậu không muốn làm thỏa mãn ý nguyện của Hà Húc Đông, anh ta quá mức nguy hiểm, tốt nhất là không nên dính dáng gì nữa.
‘Dù thế nào, chỉ cần anh ấy thích em là được rồi.’ Lời của Hiểu Thu lại vang trong đầu, Hướng Hiểu Đông nhất thời ngừng bước.
Hiểu Thu…Hiểu Thu cũng giống Hướng Hiểu Đông sáu năm trước, cách làm cũng giống nhau, cậu không thể để em gái rơi vào tình cảnh như mình.
Lần thứ hai hít sâu một hơi, xoay người bước tới cao ốc Nhật Thăng.
***
“Ưm…A…Húc Đông… Nhanh lên…"
Thanh âm yêu kiều của phụ nữ vang lên trong phòng làm việc tại tầng cao nhất của cao ốc, thân thể xinh đẹp quấn lấy người Hà Húc Đông, hơi thở kiều mị.
“Ưhm…A…"
Giữa lúc người phụ nữ cao giọng rên rỉ, Hà Húc Đông bỗng nhiên rút ra, không để ý cô ta hờn dỗi, đứng lên mặc quần áo.
“Húc Đông, anh sao lại vậy?" Không chấp nhận đưa cánh tay níu kéo.
“Mặc quần áo vào, biến đi." Hà Húc Đông lạnh lùng giật tay ra, nói cũng không thèm quay đầu lại.
“Húc Đông?" Cô gái ngây ngẩn cả người, vừa mới phút trước ôn nhu âu yếm, sao lại thay đổi bất thường nhanh như vậy.
“Đừng để tôi nói lại lần nữa." Hắn nhét hai tờ chi phiếu vào áo ngực của cô ta “Trong vòng mười phút cút khỏi đây."
“Thế nhưng…" Còn muốn dây dưa.
“Nếu như tiền cũng không muốn, thì đừng nói thêm gì nữa." Hà Húc Đông lạnh giọng, quay đầu đi thẳng không buồn nhìn.
Cô gái nghe vậy cấp tốc nhặt quần áo chạy vào phòng tắm, không đến năm phút sau đã chạy khỏi phòng làm việc.
Hà Húc Đông mặt lạnh băng nhìn hình ảnh một người qua màn hình theo dõi, bật ra nụ cười sâu xa khó hiểu.
Rốt cục cũng tới!
Hiểu Đông, lần này tôi tuyệt đối không cho cậu có cơ hội trốn thoát!
***
Hướng Hiểu Đông thấp thỏm bất an ngồi trên sofa, con mắt lần thứ hai liếc đến cửa phòng làm việc.
Đã qua gần nửa tiếng đồng hồ, cánh cửa lớn trước mắt cậu vẫn đóng chặt, cậu chỉ biết đứng ngoài, đợi Hà Húc Đông “triệu kiến".
Âm thầm thở dài. Ngồi ở đây càng lâu, sự kiên cường của cậu càng dao động, cũng không biết cùng Hà Húc Đông ‘nói chuyện’ có thuận lợi không, không chừng, Hà Húc Đông biết nhược điểm này của cậu nên cố ý để cậu ở ngoài chờ lâu như vậy.
Quay về đi! Hướng Hiểu Đông đứng lên chuẩn bị ra về, máy điện thoại nội bộ đột nhiên vang lên.
“Vâng, tôi biết rồi!"
Cô thư ký buông điện thoại, mỉm cười ngọt ngào với Hướng Hiểu Đông “Xin lỗi, Hướng tiên sinh, để ngài đợi lâu, tổng giám đốc mời ngài vào."
Hướng Hiểu Đông chấn động, quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện ở một góc kín đáo có camera giám sát.
Hóa ra ngay từ đầu Hà Húc Đông đã quan sát cậu! Trận này chưa đấu Hướng Hiểu Đông đã thấy mình thua quá nửa, phần thắng cực kỳ nhỏ, tự hỏi có nên vào hay không?
“Hướng tiên sinh?"
Hướng Hiểu Đông nắm chặt tay hít sâu một hơi, đi vào cửa.
Thư ký đóng cửa lại, thu dọn đồ cá nhân đi ra khỏi chỗ ngồi. Bởi vì ông chủ của cô vừa cho cô nửa ngày nghỉ.
“Cậu đã đến rồi." Hà Húc Đông đứng bên quầy bar lắc ly rượu “Muốn uống gì?"
Hướng Hiểu Đông lắc đầu, quan sát phòng làm việc.
Ngoại trừ một cái bàn rất lớn, gian phòng trước sau có thêm sofa cùng quầy bar, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen, sofa cũng màu đen, xét về tổng thể, căn phòng làm việc khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo – giống như Hà Húc Đông.
“Rất ngạc nhiên sao?" Hà Húc Đông cười nhạt “Không nghĩ tới tôi khác trước đây nhiều như thế này sao?"
Hướng Hiểu Đông lần thứ hai lắc đầu “Ngoại trừ tiền và thế, anh cũng không thay đổi lắm." Cậu nhẹ giọng nói, nhìn về phía Hà Húc Đông đang đứng bên cửa sổ. “Tôi nghe nói mẹ anh đã qua đời."
“Ừ." Vẫn thanh âm nhàn nhạt. “Sáu năm trước."
Là năm cậu xuất ngoại sao? Hướng Hiểu Đông giật mình. Như vậy khi đó Húc Đông cô đơn một mình sao? Trong lòng bất giác nổi lên cảm giác đau xót yêu thương. Hướng Hiểu Đông lập tức thầm mắng mình nhẹ dạ, vội vã chuyển đường nhìn ra khỏi người Hà Húc Đông.
“Cậu tới không phải có điều muốn hỏi tôi sao?"
Trầm mặc một hồi, Hà Húc Đông ôn hòa mở miệng. Mà loại ôn hòa này là thứ mà Hướng Hiểu Đông sợ nghe thấy nhất… Bởi vì nó thể hiện rằng Hà Hiểu Đông đã sớm tính trước mọi vấn đề để đối phó với cậu.
“Tôi muốn biết anh đối với Hiểu Thu…" Hướng Hiểu Đông hít sâu một hơi “Anh đối với Hiểu Thu đến tột cùng là đang tính toán điều gì?"
“Tôi đối với Hiểu Thu có cái gì sao?" Hà Húc Đông lắc lắc ly rượu trong tay lơ đãng hỏi.
“Anh rõ ràng…" Ai cũng hiểu là anh ta cố ý, cố tình hỏi như vậy.
“Ha!" Hà Húc Đông cười nhạt. “Hiểu Đông, cậu không cần nỗ lực vu tội cho tôi, vô ích thôi, bởi vì tôi chưa bao giờ làm cái gì với em gái bảo bối của cậu."
Hướng Hiểu Đông á khẩu không trả lời được.
“Nhưng mà nếu cậu đã đưa ra vấn đề này, tôi cùng nói thẳng." Hắn buông ly rượu xuống đi tới trước mặt Hướng Hiểu Đông, dùng giọng nói trầm thấp, ôn nhu “Tôi muốn ký một giao dịch với cậu."
Giao dịch?! Hướng Hiểu Đông hít phải khí lạnh, hai chữ làm cậu đau lòng. Hướng Hiểu Đông nhếch môi, trong lòng chua xót, hóa ra… Đây mới là mục đích của Hà Húc Đông! Thế nhưng cậu có cái gì anh ta muốn đây? Luận tiền tài, quyền thế, Hà Húc Đông bây giờ vượt xa cậu… Hướng Hiểu Đông hoàn toàn không hiểu, rốt cục người kia muốn cái gì?
“Nói đi, anh muốn cái gì?" Lạnh lẽo như chìm vào đáy vực.
“Tôi muốn gì? Hiểu Đông, cậu không đoán ra sao?"
Hà Húc Đông nhẹ nhàng nở nụ cười, nắm lấy cằm người trước mặt, hơi thở nóng bỏng của anh ta khiến Hướng Hiểu Đông lập tức hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng cậu nỗ lực hít sâu lấy lại bình tĩnh. Bọn họ đã chia tay sáu năm. Hướng Hiểu Đông cậu cần gì phải vì một người như thế mà hoảng sợ. Đúng vậy, cậu không cần.
“Tôi muốn cậu, Hiểu Đông."
“Không!" Hướng Hiểu Đông chấn động, mắt trừng lớn lùi ra sau.
Sáu năm trước ngu ngốc một lần còn chưa đủ sao? Sáu năm trước tan nát cõi lòng một lần còn chưa đủ sao? Hơn nữa, Hà Húc Đông căn bản không hề yêu cậu, tội gì lại muốn trêu chọc cậu?
“Không?" Ánh mắt băng lãnh nhưng môi vẫn cười nhìn Hướng Hiểu Đông. “Nếu như em gái của cậu không đủ đánh cược, vậy xem cái này đi."
Hà Húc Đông nói, lấy ra tập văn kiện đưa tới trước mặt Hướng Hiểu Đông, lật vài tờ, sắc mặt cậu trở nên trắng bệch đánh rơi tập văn kiện xuống đất.
“Cậu học kinh tế, hẳn là biết nếu tôi đem cái này đến cục thuế, cha cậu sẽ có kết cục ra sao chứ?" Hà Húc Đông dựa vào bàn, giống như một con báo đen lười biếng “Chỉ sợ cha cậu nửa đời sau này ở trong tù."
“Anh đến tột cùng muốn thế nào?" Hướng Hiểu Đông tựa như rơi vào hầm băng, cảm thấy toàn thân lạnh giá. Quả nhiên, bị triệt để đánh bại.
“Tôi nói rồi, tôi muốn cậu!" Hà Húc Đông cười giễu cợt, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hướng Hiểu Đông “Ký hợp đồng được chưa?"
Hướng Hiểu Đông tuyệt vọng nhắm mắt, hít thật sâu, đờ đẫn nhìn về phía Hà Húc Đông. Qua sáu năm, trong mắt anh ta cậu cũng chỉ là một cuộc giao dịch, một cuộc trao đổi mà thôi. “Anh thắng rồi, hợp đồng được ký." Cậu không phản kháng, lại một lần nữa đầu hàng.
“Tốt." Hà Húc Đông vuốt vuốt món đồ trang trí để xuống bàn, đi tới trước mặt Hướng Hiểu Đông. “Nhắm mắt lại." Mềm giọng ra lệnh.
Hướng Hiểu Đông thuận lời nhắm mắt, cảm thấy môi Hà Húc Đông ấn lên môi cậu. Nụ hôn không có tình cảm mãnh liệt cũng không dịu dàng, mà là tuyên bố.
Đây là tuyên bố, Hướng Hiểu Đông – từ nay về sau thuộc về Hà Húc Đông!
Chia tay Hà Húc Đông sáu năm, một tháng bảy ngày, Hướng Hiểu Đông lần thứ hai trở lại bên Hà Húc Đông.
Hai người, lần thứ hai dây dưa.
Tác giả :
Chức Vân