Tuyết Lạc Trần Duyên
Chương 52: Ông nội của anh không ăn em đâu

Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 52: Ông nội của anh không ăn em đâu

Sau khi giúp Nghê Lạc Trần tắm rửa, tôi liền bảo anh nằm lên giường, giúp anh kiểm tra vết thương.

Kéo rèm phòng ngủ có chút mờ ám, anh lại không cho tôi bật đèn, tôi chỉ có thể dựa vào đôi mắt tương đối tốt để kiểm tra cẩn thận cho anh. Không khó nhìn ra, ba tôi lần này thực sự rất tức giận, mà anh cũng để mặc cho chiếc giày da quân dụng đả thương,cả người bị thương khiến cho tôi không biết bắt tay từ đâu. Vết thương xanh tím trên người không nói đến, vết máu cũng có thể được rửa sạch, nhưng khuôn mặt thì toàn là hoa, xem ra mấy này này không thể gặp người ngoài rồi. Sau đó, anh nói có nơi đau, tôi mới biết, ngay cả nơi trọng yếu của đàn ông cũng bị ba đánh tới, tôi không thể không khẩn trương, cúi đầu nhìn kỹ đến nửa ngày, cũng không dám xác định là nơi đó có phải sưng lên rồi không.

Một lát sau, Nghê Lạc Trần kéo quần áo của tôi, nhẹ giọng nói; “Quên đi, đừng nhìn nữa, anh cũng xấu hổ."

Tôi không ngẩng đầu, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào nơi đó, anh liền đau đến co rút lại.

“Đi bệnh viên đi, để bác sĩ khám một chút thì tốt hơn."

“Không đi!", anh kiên quyết lắc đầu, bướng bỉnh như một đứa trẻ, “Nơi đó không cho người khác chạm vào, chỉ em mới có thể.."

Kkhông được, lần này là do em quyết định, chúng ta tìm một bác sĩ nam, nhất định phải đi khám."

“Không, bác sĩ nam khám càng kỳ quái…" Anh cười khúc khích, cho đến khi nhìn thấy sắc mặt của tôi, mới đứng đắn nói: “Đừng lo lắng, bản thân anh cũng có chừng mực, anh cũng không muốn vô dụng như thế này, rất oan ức…mà nói, cho người khác nhìn, em cam lòng sao?"

“Em không muốn thì lợi ích gì, anh cũng không phải thường cho người khác nhìn sao? Ngay cả nốt ruồi ở nơi riêng tư nhất cũng cho người khác nhìn…"

“Em nói nơi này à?"

Anh lao qua cho tôi nhìn thấy cái mông của anh, thì ra nơi này cũng có một nốt ruồi, điều này trước kia tôi không phát hiện ra, nhưng nơi này cũng không phải nơi riêng tư sao? Tôi bỗng nhiên không nhịn cười được hỏi: “Tiêu Địch là chị của anh hả? Hai người thân mật như vậy, ra nước ngoài, hai người sống dễ chịu không?"

“Em cũng không phải có một anh Giang Triều sao?"

Anh vậy mà ở chỗ này mai phục tôi, tôi giận một chút: “Như vậy mà có thể so sánh sao? Chúng em chỉ là tình đầu, mà chuyện đã qua rồi, trong lúc đó chúng em cũng không có gì…"

“Anh và cô ấy càng không có gì, ít nhất anh không vì cô ấy mà muốn ly hôn với em…"

“Anh… Nghê Lạc Trần anh có phải đàn ông hay không? Thì ra sự độ lượng của anh đều là giả vờ, anh đã không thể dễ dàng khoan dung chuyện quá khứ của em, vì sao còn muốn ở cùng em? Đàn ông đều nói thật dễ nghe, thực ra đều là quỷ hẹp hòi, không phong độ…"

“Biết là tốt rồi." Anh nhìn lên đỉnh đèn, nói thầm, dường như đang có chủ tâm làm tôi giận.

Tôi không nghĩ tới rõ rang là quan tâm lẫn nhau, lại đột nhiên ầm ĩ thế này. thật ta, tôi biết anh là Tiêu Địch hẳn là không có gì, ít nhất bây giờ không có qua lại gì cả, nhưng đang đứng trước tình yêu, mỗi người đều hẹp hòi, trừ phi tình yêu không đủ sâu đậm.

Tôi trầm mặc một hồi, lại bắt đầu sửa sang lại hòm thuốc, xem ra muốn khuyên anh đi bác sĩ khám bệnh khả năng là không có, bây giờ chỉ có thể cố gắng làm chút gì đó cho anh ăn. Nên nghỉ ngơi thật tốt, toàn bộ chờ ngày mai xử lý. Nghĩ vậy, tôi liền đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp, tôi biết, cho dù tôi nấu thức ăn có khó ăn thế nào thì anh nhất định cũng sẽ ăn sạch.

Khi đi tới cửa, anh bỗng nhiên từ trên giường lao tới, ở phía sau ôm lấy tôi: “Em đi làm gì?"

Tôi đứng lại, không nói lời nào, vậy mà anh không chú ý đến đâu đớn, dùng măt cọ cọ ở tóc tôi, “Xin lỗi, nhắc tới Giang Triều làm anh ghen tị (ăn dấm chua). Anh thừa nhận anh không phải là đàn ông, anh hẹp hò, không độ lượng, anh tưởng rằng anh bị thương, có thẻ ngang ngạnh một chút… anh không phải cố ý, em đừng đi…" (lại sợ mất đi vợ lần nữa, khổ thân anh , chim sợ cành cong đây màL)

“Anh làm sao không biết xấu hổ như thế, nếu em chạy ra ngoài, anh vẫn muốn khỏa thân mà chạy theo ra ngoài sao?"

“Anh sẽ không để em ra khỏi phòng này." Anh có chút uất ức, nhưng vẫn ôm tôi không buông.

“Vậy anh quay lại giường đi."

Anh nghe lời buông tôi ra, trở lại giường, hai mắt không nháy nhìn tôi chằm chằm, sợ một chút không cẩn thận thì tôi sẽ chạy mất.

Tôi đau lòng thở dài giúp anh đắp lại chăn: “Anh nằm một lát, em đi xem thử buổi tối ăn cái gì, mướp đắng thế nào? Nếu không lại làm canh nhé…"

“Đừng đi, cái gì anh cũng không ăn." Anh ôm tôi, đem môi áp vào bên tai tôi, cúi đầu, giống như đang cầu khẩn: “Một chút cũng không được rời khỏi anh, anh sợ, sự đời này anh lại bị vứt bỏ… trước khi sinh ra, anh bị Nghê Thiên Vũ vứt bỏ, nhưng lúc 7 tuổi, ông ấy cũng không quan tâm anh…hai người không thể người nào cũng vứt bỏ anh hai lần."

“Anh lại nói bậy…" Lòng tôi đau đớn cắt đứt lời nói của anh, đem mặt cọ cọ tiến vào trong lòng anh: “Nghê Lạc Trần, em không muốn rời khỏi anh, em chỉ là ghen tị, ghen tị với nữ ngôi sao kia thôi…"

“Cô ấy có cái gì để ghen tị, cô ấy là chị của anh." Anh bỗng nhiên nở nụ cười, mặt của tôi ở trong lòng anh phập phồng từng đợt, “Tiêu Địch là con gái của cô anh, là chị ruột của anh, khi còn bé em cũng gặp qua rồi, chẳng qua em quá ngốc, chắc là không nghĩ đến rồi,…"

Tôi đẩy anh ra, trợn mắt há hốc mồm, khó trách lúc hẹn gặp mặt Tiêu Địch ở quán cà phê, câu đầu tiên liền nói, vừa nhìn là biết ngay tôi là Nhạc Tuyết, lúc đó tôi còn nghĩ rằng vì mình mặc quân phục, nhưng tại sao cô ấy muốn dùng quan hệ là người thứ ba, phá hoại tình cảm của tôi và Nghê Lạc Trần?

“Em tức giận rồi?"

“Em không tức giận, nhưng tại sao anh không nói cho em biết?"

Trên mặt tôi đích thị viết rõ 4 chữ “Tôi rất tức giận" chung quy cảm giác bị anh vờn quanh không hiểu ra sao cả, nhưng bây giờ anh đang cười rất quỷ dị. Tôi càng nghĩ trong lòng càng không phải rõ rang, cầm cái gối trên giường, không quan tâm mà đánh trên mặt và người anh “Ai cho anh ồn ào, cho anh giấu diếm, cho anh lừa gạt em, em thấy anh chán sống rồi, hay là cha em vẫn đánh anh quá nhẹ, anh là trẻ con sao? Có biết chơi đùa như thế sẽ xảy ra án mạng không, có biết nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác vừ kéo vừa ôm, trong lòng em có bao nhiêu khó chịu,em…anh đừng cho rằng, quân nhân đều là kẻ ngốc."

“Quân nhân không ngốc, là em ngốc, anh rõ rang là nói với em rồi, phụ nữ Nghê Gia đều gọi anh là bảo bối, không phải em nói cô ấy và mẹ anh giống nhau, em thực ngốc một cách đáng yêu…"

Nghê Lạc Trần cười đùa tí tửng, kéo cái gối trong tay tôi, nhẹ nhàng hướng tới trong lòng, tôi liền ngã vào trong lồng ngực anh, anh cũng không kìm hãm tay tôi, cho dù tôi ở trong lòng anh đánh tay không ngừng, vừa đánh vừa mắng, một chữ cũng không kêu đau, nhưng tay tôi càng ngày càng không có lực đánh nữa, không biết là do tức giận vì bị trêu đùa, hay là tảng đá buồn phiền trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, bỗng nhiên không nhịn được, ở trong lòng anh khóc lớn lên, “Nghê Lạc Trần, không được đùa như vậy, anh biết em ngốc nghếch, có một số việc không nghĩ ra, nhưng tính đến việc anh ghen với Giang Triều, cũng không nỡ nghiêm trị anh như vậy…anh thì có thể dựa vào việc em yêu anh mà đi ức hiếp em…"

Anh không nói gì, vẫn ôm tôi, cho đến khi tiếng khóc của tôi càng ngày càng nhỏ, anh mới cười nói: “Thực ra, anh không nỡ để em khóc, nhưng lúc này, em khóc anh lại đặc biệt vui vẻ…Nhạc Tuyết, anh không phải cố ý muốn giấu diếm em, anh chỉ hi vọng em có lòng tin đối với anh mà không cần anh phải giải thích. Em nghĩ xem, công việc của anh suốt ngày đều tiếp xúc với phụ nữ, anh không may mắn như vậy, đều có thể khiến những người đó trở thành người có quan hệ huyết thống với anh, cho dù Tiêu Địch giải thích rõ rang, anh không dám cam đoan có người thứ hai, người thứ ba bị phóng viên viết đến loạn lên… cho nên, anh muốn xem thử mức độ tín nhiệm của em đối với anh có bao nhêu…về phần Tiêu Địch vì sao lại đi tìm em, anh nghĩ do chị ấy sợ anh bị em giày vò đến chết, thật sự đã thấy qua chuyện trước kia, muốn để chúng ta tách ra…"

“Nhưng tại sao hai người không giải thích với phóng viên?"

“Đó là ý định của anh để cho phóng viên hiểu nhầm, đầu tiên là ông nội không cho chị ấy làm diễn viên, cho nên chị ấy không thể công khai thân phận là người nhà Nghê gia, mặt khác, lần cắt cổ tay đó…" Nghê Lạc Trần khẽ thở dài, đem tôi ôm chặt hơn “lần đó là tình huống anh không ý thức được, bị Từ Dĩnh đưa đến bệnh viện, phụ nữ lại khôn khéo, cũng sẽ lo lắng không chu toàn, càng lại là tình huống liên quan đến tính mạng, cho nên, anh biết việc này sớm muộn cũng sẽ bị phóng viên tìm ra, anh và Tiêu Địch đều là người của công chúng, có truyền ra chuyện xấu cũng chỉ có thể bị giải thích thành tin đồn dư luận, chỉ cần em tin tưởng anh, chuyện gì anh cũng không quan tâm. Nhưng nếu như phóng viên biết chuyện anh vì vợ mình mà coi nhẹ sinh mạng, như vậy bọn họ sẽ đi đào ra nguồn gốc, quân đội của em, tình đầu, Giang Triều, thậm chí là thân thế của em, có lẽ ngay cả phần mộ tổ tiên cũng bị đào móc ta không tha…bọn em đều là gia đình quân nhân, em và Giang Triều cũng đều là quân nhân, vác trên lưng là trách nhiệm xã hội, nếu nhu bọn họ viết loạn lên, vậy em làm sao mà đối mặt với cấp trên và những người xung quanh đây? Người tài thích nói, vậy thì không bằng cứ để cho bọn họ nói anh không tốt đi…anh không phải là quân nhân, cũng không làm quan, cho nên dư luận đối với anh mà nói, cũng không có gì là…"

Đúng là lời anh nói có lý, nếu như dư luận đổ lên trên đầu tôi, có lẽ so với tưởng tượng còn hỏng bét, có lẽ sẽ viết lên một câu chuyện tình quân nhân ngoài dá thú, còn có thể nói chuyện ngoại tình của vợ chồng nhà giàu. Mặt khác tôi cũng biết, đàn ông đều lòng dạ hẹp hòi, anh thấy tôi ghen với Tiêu Địch, liền mượn cơ hội trừng phạt tôi một chút, mặc dù trừng phạt này có chút hoang đường, nhưng bây giờ ngẫm lại cũng tính là ngọt ngào.

Phòng ngủ bỗng trở nên tĩnh lặng, chúng tôi không ôm nhau, chỉ lẳng lặng tựa đầu vào nhau cùng một chỗ, dùng không khí truyền cho nhau nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở. Vượt qua mùa đông giá lạnh, có phải chăng thế giới của chúng tôi cũng nên thuộc về mùa hạ rồi? Nhưng mà người Nghê gia, nhất định sẽ biết anh vì tôi mà tái phát bệnh trầm uất, mà coi nhẹ sinh mạng mình. Ông nội mặc dù là một người già đáng yêu, nhưng ông mà nhìn người khác liếc mắt một cái, giống như là muốn nhìn xuyên thấu, nghĩ một chút, liền làm tôi không rét mà run,

Quả nhiên, điều nên tới sớm muộn cũng tới, sáng sớm hôm sau, Nghê Lạc Trần nhận được điện thoại của mẹ, nói toàn bộ người nhà đã đến thành phố D, hỏi thiếu gia nhà anh lúc nào thì có tâm tình, mang theo vợ đến đón người nhà. Lời của mẹ chồng mặc dù thấy dễ dàng, nhưng tôi và Nghê Lạc Trần đều biết bảo bối của Nghê gia coi thường mạng sống của mình, hay là từ các báo lá cải biết được, ông nội bây giờ chắc đã chuẩn bị chiến đấu rồi, chỉ là không cố ý trực tiếp đến bao vây cả nhà nhỏ chúng tôi mà thôi…

Thực ra tôi cũng rất muốn trốn tránh, nhất là bây giờ trên mặt Nghê Lạc Trần còn có thương tích, nhưng chuyện lớn như vậy, dù sao cũng phải cho người trong nhà một lời giải thích, hơn nữa nghe giọng nói của mẹ chồng, ông nội dường như tức giận, sợ nghĩ muốn từ chối cũng không được. Vì vậy Nghê Lạc Trần hẹn gặp người nhà, năm giờ tối cùng nhau ăn cơm…

Mùa hè thành phố D vừa đến buổi tối, liền có gió mát mẻ tung bay khắp nơi.

Xe dừng trước một tòa nhà ước chùng cao hơn ba mươi mấy tần, cánh cửa thủy tinh hoa lệ xoay tròn trông có vẻ rất khẩn trương. Nghê Lạc Trần nói cho tôi biết, đây là một khách sạn của Nghê Thị, bởi vì ông nội là người thích an tĩnh, cho nên cũng lựa chọn tòa nhà của mình để tụ họp.

Xuống xe, anh kéo tay của tôi mới phát hiện, trong tay tôi đã đầy mồ hôi, anh không khỏi cười “Đừng sợ, ông nội anh không ăn em đâu, ông chỉ muốn ăn anh mà thôi."

“Ông nội anh không phải thương anh nhất sao?"

“Đúng vậy, tình yêu của ông dành cho anh rất bá đạo và ích kỷ."

“…"

Ngắm cảnh thang máy đưa thẳng chúng tôi lên đến tầng 38, tần này chỉ có một gian phòng, phòng khách bốn phía điêu khắc thủy tinh chiếu sáng trông rất sống động, nguy nga lộng lẫy. Tôi không khỏi nhìn một chút hoa mèo trên mặt Nghê Lạc Trần, không thể không nói anh dùng thuốc nhập khẩu quả thực công hiệu rất nhanh, nhìn qua so với tối hôm qua đã đỡ rất nhiều, chỉ có khóe miệng có chút xanh tím, nhưng nhìn thế nào cũng đều cùng hoàn cảnh bốn phía, còn có người anh đang mặc bộ đồ tây trang hàng hiệu xa xỉ này không hợp nhau.

Tôi muốn cười rồi lại không dám, đúng lúc này, có hai người mặc quân trang của quân nhân đi qua, “Anh Nghê, anh đã tới, thủ trưởng đã chờ lâu."

Nghê Lạc Trần lễ phép gật đầu với hai người quân nhân nọ, ở bên tai tôi nói nhỏ: “Hai người kia chính là bảo vệ của ông nội."

Tiếng trái tim của tôi đã vượt qua cả giọng nói của anh, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy ông nội cùng người nhà của anh, nhưng trường hợp chính thức này, lại là thời kỳ đặc biệt, Nghê Gia toàn bộ ở trước mặt tôi bài trận, giống như là thị uy quyền lực, điều này làm tôi nghĩ đến, tôi nghĩ, lần này cũng là một lần khổ tâm của anh rồi, dù sao ba mẹ tôi đánh con nhà người ta, trường hợp như thế này làm sao mà ngẩng đầu làm người đây…

Tôi đang ở trong dòng suy nghĩ miên man, Nghê Lạc Trần đã kéo tôi đi đến trước căn phòng, hai vị quân nhân nọ, một vị mở cửa, trong phút chốc, tôi không kịp xem cảnh sắc trong phòng, chỉ nhìn thấy hai ánh mắt nóng rực đồng thời cũng nhìn thẳng ra đây…

Đầu tiên làm một mảng yên tĩnh, người trong cánh cựa dường như đều bị ngây ra, sao đó liền nghe được tiếng cười sang sảng của ông nội: “Hahaha, ông nói này Tiểu Bùn, con cũng có ngày này, ngay cả chuyện lão già này cũng không dám làm, ai lại có bản lĩnh đánh con thành bộ dạng như vậy?"
Tác giả : Nhung Vũ Nhi Q
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại