Tuyết Lạc Trần Duyên
Chương 51: Điểm mấu chốt của anh là em

Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 51: Điểm mấu chốt của anh là em

Chiếc xe Lamborghini màu đen nhanh chóng lao đi trên đường phố, như một linh hồn cuồng loạn phản chiếu ánh nắng chiều cùng những tòa nhà mọc san sát trong thành phố, lấy tốc độ ánh sáng để lại tất cả ở phía sau.

Ánh mắt Nghê Lạc Trần sâu thẳm, đôi môi bạc mím thành một đường thẳng tắp, hai tay nắm chặt tay lái không lộ vẻ gì, cho đến khi tiếng động ầm ĩ xa xa của thành phố vang lên, cho đến khi anh cảm nhận được Nựu Nựu ở trong lòng tôi run run, xe mới dần dần giảm tốc độ…

Nựu Nựu bắt đầu nhỏ giọng nghẹ ngào, giọng nói không thể nghe thấy được.

Một lớn một nhỏ này cùng làm đau lòng người, tôi lại không biết nên an ủi như thế nào, chỉ biết dùng cằm cọ cọ không ngừng trên đầu Nựu Nựu, yên lặng trong khó khăn.

Có lẽ ngày thường anh bảo vệ tôi quá tốt, tôi không nghĩ đến một nhà thiết kế như anh cũng tức giận bởi những những lời đồn vô căn cứ đó, việc riêng tư không có gì đáng nói. Thực ra, chúng tôi chẳng qua chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, hưởng thụ một chút đơn giản, nhàn hạ và vui vẻ, xem ra, khói lửa nhân gian cũng có thể trở thành một loại xa xỉ.

“Em nói xem cả hai người bọn em cùng khóc, anh nên dỗ ai trước đây?" Nghê Lạc Trần đột nhiên cười, như ánh nắng ấm áp đẩy đi những tầng mây lo lắng, ấm áp khiến tôi trong nhất thời không cách nào thích ứng được.

Thì ra tôi chỉ là chật vật một chút, giờ phút này lại không nhịn được mà rơi lệ.

Một tiếng cười nhẹ trôi qua, xe dừng lại ở ven đường, cơ thể Nghê Lạc Trần chậm rãi tới gần chúng tôi, vươn một cánh tay, đồng thời đem tôi và Nựu Nựu kéo vào trong lòng.

Anh đem mặt cọ cọ ở trước tóc mái của tôi, dịu dàng nói: “Nhạc Tuyết, xin lỗi, anh không nên vì Nựu Nựu gọi anh là ba mà quá đắc ý, mang tới nguy hiểm cho bọn em, nhưng em đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không phát sinh chuyện gì nữa, tin anh…"

“Không phải em sợ, em chỉ đau lòng". Tôi đem mặt dán chặt ở mặt anh, cọ cọ vào anh.

“Đau lòng cho anh?" Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nghiêm túc nhìn một chút, đột nhiên cho dù có Nựu Nựu ở trước mặt hay không cũng liền ôm chặt tôi in bờ môi mềm mại xuống: “Nếu đã đau lòng thì hãy an ủi anh…"

Tôi không nghĩ sẽ kháng cự, lại không có dũng khí hùa theo, chỉ mặc kệ hàm răng của anh cắn lên môi một chút, cảm thấy vừa đau và ngứa.

Một lát sau, anh buông tôi ra cười nói: “Anh đang hôn vợ của mình, cho dù có thấy sợ cũng sẽ không sợ nữa."

“Ba ba tốt, con cũng không sợ…"

Giọng nói ngây thơ của Nựu Nựu đột ngột thêm vào khiến cho hai chúng tôi mỉm cười.

Tôi xoa xoa môi, cảm giác trên mặt có chút nóng rực, liền mở cửa sổ xe ra, trong phút chốc, một trận gió nhẹ nhàng khoan khoái xông vào, thoang thoảng một mùi hoa nhẹ.

“Nựu Nựu, vui không?" Nghê Lạc Trần vuốt vuốt đầu Nựu Nựu rồi hỏi

“Vui ạ, nhưng ba ba tốt, vì sao bọn họ muốn ức hiếp chúng ta?" Thực ra những phóng viên đã bị khí thế không giận mà uy của Nghê Lạc Trần làm cho sợ, nhưng cô bé nhỏ lại có thể cảm giác được người bị tổn thương là chúng tôi.

Nghê Lạc Trần không trả lời cô bé , mà chỉ cười khẽ: “Chỉ cần Nựu Nựu vui vẻ là được rồi, chúng ta sẽ không sợ bị ức hiếp…"

Anh vui vẻ nói một tiếng ngắn ngủ với trạm gác, xe chậm rãi khởi động. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tính trẻ con phóng túng của anh, có lẽ có khi chúng ta cũng nhất định cũng phải lừa mình dối người, chúng ta có thể rời bỏ trần gian hỗn loạn, chúng ta có quyền lợi chỉ sống trong không gian của chính mình.

“Em đang suy nghĩ cái gì?" Anh vẫn chú ý nhìn phía trước nhưng vẫn biết tôi đang nhìn anh

“Em đang nghĩ điểm mẫu chốt của anh là gì?" Người nào cũng không phải đều có một điểm mẫu chốt sao? Nhưng điểm mẫu chốt của anh ở đâu, chuyện tự sát sớm muộn cũng bị phơi bày, như anh vẫn có biểu hiện dễ dàng như thế, thật sự khiến cho tôi thắc mắc mãi.

Anh không hề nghĩ ngợi trả lời tôi: “Điểm mẫu chốt của anh là em".

Tôi vỗ về tóc của Nựu Nựu cười, tôi biết điểm mẫu chốt của anh không chỉ có tôi mà còn có cả Nghê Thiên Vũ.

Về đến trong nhà, cũng không thể nói là Nựu Nựu quấn quyết lấy ‘ba ba tốt", hay ‘ba ba tốt" quấn quýt lấy con bé, hai người dính cùng một chỗ, từ phòng khách chơi đùa đến trên lầu, rồi lại từ trên ầu đến thảm ở trong phòng ngủ, đầy phòng đều là đồ chơi cuả hai người, tôi chỉ đành biết ở sau bọn họ để quét dọn đồ chơi, …tôi không thể tưởng tượng được tương lại trong nhà có một đứa trẻ, Nghê Lạc Trần có thể sẽ cất đứa bé ở trong phòng hay không.

Sau đó, tôi tắm rửa cho Nựu Nựu, chúng tôi lấy lý do cấm đàn ông đi vào, để anh đứng ở ngoài cửa.

Cửa phòng tắm khép hờ, tôi theo cánh cửa nhìn ra thấy trong tay anh đang cầm đồ chơi, dựa lưng vào bức tường ở cửa, như một người ba đáng thương đang chờ đợi con của mình. Lúc này, tôi không biết anh đang nghĩ cái gì, mơ hồ cảm giác được anh không có vui vẻ như vừa rồi, có lẽ là trong nhà thêm một đứa trẻ, khiến anh như có cảm giác làm ba một lần.

Sau khi Nựu Nựu ngủ say hai chúng tôi nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, tắm rửa xong liền ôm nhau nằm ở trên giường, anh nhẹ nhàng mà vuốt ve tôi, hôn tôi, rồi thở dốc dồn dập, tay đang ở trước móc áo ở ngực tôi, tôi mới từ trong say mê tỉnh lại, vộ vàng đè ại tay anh: “Không được, Nựu Nựu ở bên cạnh."

“Không sao, anh sẽ nhẹ một chút…" Anh khẽ cắn vành tai tôi, cúi người mà nằm lên…

Tôi biết trong phòng cách âm cũng không tệ, cũng không cự tuyệt, thực ra đến lúc này, tôi đặc biệt thích ôm thắt lưng anh, mặc anh nhè nhẹ chậm chạp, hoặc hung dữ mạnh mẽ ở trong cơ thể tôi hút lấy điều anh muốn, tôi luôn cảm giác được giờ khắc này anh không có phòng vệ, hoàn toàn đem sự yếu ớt nhất, thật lòng nhất của mình giao cho tôi…

Nhìn mồ hôi chảy ra trên trán anh, dùng lực ở trong lòng tôi co rút, tôi cũng thỏa tình mà giữ lấy anh: “Lạc Trần, chúng ta nên có con đi."

Vừa dứt lời, anh liền ghé vào trong lòng tôi bất động, một luồng chất lỏng chảy vào trong cơ thể tôi.

Một lát sau, anh tựa đầu cọ cọ ở cổ tôi, bất mãn hừ hừ mà nói: “Nói lung tung"

“Vậy anh khẩn trương hay là cao hứng?" Tôi cười ôm sát anh, ân ái lừa nói: “Nếu không, lại thêm một lần nữa đi."

“Thôi đi, ngủ nào, anh hơi mệt."

Đêm càng ngày càng sâu hơn, tôi thực sự có chút buồn ngủ, cơ thể đang được anh dịu dàng vỗ về, rất nhanh liền đi vào mộng đẹp. Chỉ là đang ngủ, tôi cảm thấy ngực được buông lỏng ra, dường như có người đắp chăn vào cho tôi, một lát sau, một bên giường lõm xuống…

Tôi hơi mở mắt, nhìn thấy Nghê Lạc Trần đứng dậy mặc áo ngủ, đi ra khỏi phòng ngủ…

Nghĩ đến bức anh kia trong thư phòng, tôi đột nhiên thấy khẩn trương, vội vàng rón ra rón rén đi theo anh.

Anh đi tới phong ngủ của Nựu Nựu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, theo ánh trăng ngoài cửa sổ, có thể thấy được vẻ mặt thanh thản ngủ của Nựu Nựu. Nghê Lạc Trần đi qua, cúi xuống, lau đi dấu son môi ở trên trán Nựu Nựu, sau đó anh ngồi xuống, lấy tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ cơ thể Nựu Nựu

Ánh trăng chiếu vào trên mặt anh, vốn trầm tĩnh như vậy, ôn hòa, dường như còn có tiếng hát nhẹ nhàng, chậm lãi lay động không gian trong phòng…

Thì ra anh thích trẻ con như thế, tôi cảm thấy an ủi vuốt lên cái bụng phẳng của mình, thể xác và tinh thần tràn ngập ấm áp.

Hai ngày liên tiếp tôi và Nghê Lạc Trần cùng Nựu Nựu ở nhà, giống như ngăn cách với bên ngoài, trong nhà thậm chí ngay cả tờ báo cũng không có, tôi không biết là anh cố ý trốn tránh, hay là không muốn tôi biết cái gì mà lo lắng thay anh, trong lòng tôi có chút bất an.

Sáng sớm ngày thứ ba, Dư Na và Giang Triều qua đón Nựu Nựu, hai ngượi họ người trước người sau tới, cô ấy không buộc Giang Triều lập tức kết hôn, mà Giang Triều cũng đồng ý lo lắng cho quan hệ của bọn họ, nhanh cho cô một câu trả lời thuyết phục. Sau đó, Nghê Lạc Trần mời bọn họ ở lại ăn cơm sáng, cả buổi sáng, tôi cảm giác ánh mắt Giang Triều đề là lạ, nói cũng rất ít, mặt cũng hồng hồng, thì ra người đàn ông như anh cũng thẹn thùng, so sánh với từ trước lại thêm mấy phần đáng yêu…

Sau khi tiễn Nựu Nựu đi, trong nhà như thiếu đi thứ gì đó, Nghê Lạc Trần cũng rất trầm mặc, sau đó anh đi lên lầu, thay đồ đi xuống, cài khuy áo sơ mi nói: “Anh đi ra ngoài bàn bạc công việc, một lát sẽ trở về."

“Ừm" tôi nhỏ giọng trả lời.

Căn bản là anh không muốn mang tôi đi cùng, thực ra tôi thực sự muốn ở bên cạnh anh, nhưng tôi không dám biểu hiện ra ngoài, có người nói phụ nữ không nên quá ỉ lại vào đàn ông, thời gian dài, sẽ khiến cho đàn ông cảm giác phiền chán, hoặc là khiến cho bọn họ tạo thành một cánh nặng cùng áp lực…

Tôi một mực yên lặng tiễn anh đến bên ngoài, sau khi cửa xe mở, anh đột nhiên cười ôm tôi: “Bảo bối, chờ anh, anh sẽ trở về ngay."

Tôi gật đầu, tay ôm bên hông anh không buông ra, cách một lớp áo sơ mi dùng lực vuốt ve anh, tôi cũng không hiểu bản thân mình giờ phút này, vì sao lại không muốn như thế.

Đột nhiên, ngoài sân có tiếng ngõ cửa, hai chúng tôi đồng thời liếc mắt nhìn đối phương, tôi buông tay, nhìn anh đi mở cửa

“Tiểu tử thối, cậu vẫn còn mặt mũi mà sống sao."

Là giọng của ba, tôi định thần nhìn lại, thấy ba già nổi giận đùng đùng tiêu sái tiến vào, một quyền nện ở trên mặt Nghê Lạc Trần, “Cậu cho rằng quân nhân thì có thể để cậu tùy ý lừa gạt, tùy ý khi dễ sao? Ỷ vào khuôn mặt đẹp trai, trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn, thì ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy, phong lưu khoái lạc sao? Tôi mặc kệ ông của cậu là ai, tôi hôm nay sẽ đánh chết tiểu súc sinh nhà cậu…"

“Ba, ba như vậy là sao? Có phải có chuyện gì hiểu nhầm không…"

Tôi đi tới, che phía trước Nghê Lạc Trần, lại bị ba già hung hăng đẩy ra ngoài: “Nhạc Tuyết, ba nói cho con hay, nếu hôm nay con có dũng khí ngăn cản ba, ba sẽ đánh chết con, sau này con cũng không phải là con gái của ba, mất mặt đến gia đình, hãm hại con gái của ba không nói, nó cũng khiến cho mặt ông Trương tôi đây không có chỗ mà trốn vào…"

“Nhạc Truyền Kỳ, ông đừng xúc động, ở nhà không phải nói xong rồi sao, chỉ là tới hỏi tình hình, không đánh người sao?"

Thì ra mẹ già cũng tới, tôi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện phát sinh hai ngày trước, địa khái là chuyện xôn xao Nghê Lạc Trần vì ngôi sao nữ nào đó mà tự sát…

Nhưng đó không phải là sự thật, tôi không thể để mặc ba khiến Nghê Lạc Trần tủi thân, tôi lại không để ý tới nhào qua ‘ba, ba nghe con nói trước đã, tin tức kia không phải là sự thật, Lạc Trần không phải là loại người như vậy…"

“Con tránh ra, con riêng cũng đã có rồi, hai cha con họ đã nhận nhau như thế rồi mà lúc này con còn nói chuyện thay nó, con rốt cuộc có phải con gai của ba không." Ba già tức giận giữ thật rồi, một cái tát tơi trên mặt tôi. Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tôi bị ba tát, tôi cũng cảm nhận được đau đớn của Nhạc Vũ.

Tôi ôm mặt, nhìn thẳng ba, một câu cũng không nói nên lời.

Mẹ cũng không nghĩ tới cái tát này đánh vào mặt tôi, bà cũng không nhịn được cùng ba kéo ra: “Nhạc Truyền Kỳ, tình tình thô bạo của ông tôi chịu cả đời con chưa tính, bọn nhỏ cũng lớn như vậy rồi, chuyện của chính mình nó sẽ xử lý tốt, ông dựa vào đâu mà vừa chửi vừa mắng?"

“Bà không phải không biết tính của tôi, hôm nay người nào bảo vệ nó, thì tôi sẽ đánh người đó."

Mẹ bị ba dùng sức đẩy đi, lảo đảo vài cái, vừa vặn được Nghê Lạc Trần đỡ lấy, may mắn mới không bị ngã.

“Nhạc Tuyết, em dẫn mẹ vào nhà, anh giải thích với ba chuyện này." Nghê Lạc Trần nói xong, liền tựa đầu chuyển hướng nổi giận đùng đùng: “Ba, con đang muốn đi xin lỗi ba với mẹ, đang vừa lên xe, ba đã tới, ba có chuyện gì bực dọc thì nói ra đi, đánh mắng con cũng được, sau đó con sẽ từ từ giải thích thật rõ ràng với ba. Nhưng chuyện này không liên quan đến Nhạc Tuyết, lại càng không liên quan đến mẹ, ba đừng giận cá chém thớt sang người họ."

Thì ra, anh nói đi làm chút chuyện, chính là đi thăm và xin lỗi với ba mẹ, xem ra anh đã nghĩ đến tình huống này rồi.

Tôi biết nếu ba tới, sẽ không dễ dàng buông tha anh, mặc dù quân nhân hiện đại càng ngày càng văn mình, nhưng ba là lão quân nhân nên khó tránh khỏi còn mang theo tính khí thô bạo của quân nhân trước kia, thực ra hiện tại ở trong quân đội ba vẫn thường chửi mắng cấp dưới.

Nhưng mặc kệ là thế nào, tôi cũng phải đưa mẹ vào trong phòng khách, tôi không nghĩ chuyện của mình khiến cho người lớn cũng phải phiền hà, có lẽ ba đánh chửi một hồi, tức giận sẽ tiêu tan, dù sao chúng tôi cũng là con của ba.

Khoảng chừng hai mươi phút đồng hồ trôi qua, nhưng tiếng mắng chửi trong sân không có dấu hiệu dừng lại, tôi biết tay ba nặng như thế nào, nhưng Nghê Lạc Trần cũng không nói ra một câu cầu cứu giải thích nào, đây cũng là tính khí quật cường và kiêu ngạo của anh. Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng kêu đau đơn, liền ngồi không yên, chạy ra mới nhìn thấy, Nghê Lạc Trần đã nằm trên mặt đất, mà ba còn dùng chân không nhẹ không nặng mà đá vào cơ thể của anh, thậm chí còn không phân biệt nơi nào mà đá.

“Ba, ba đừng đánh." Tôi nhào vào trên người Nghê Lạc Trần, cơ thể cũng trúng mấy cú đá của ba, “Ba, việc này không thể trách Lạc Trần, con vì biết chân Giang Triều bị thương, đưa ra đơn ly hôn với Lạc Trần, Lạc Trần trong lúc quẩn trí mới…anh thực sự không phải vì ngôi sao nữa kia…"

Nghe tôi nói như thế, ba mới ngẩn người ra, nhưng ông lại trừng mắt với tôi, nhưng là một mảng màu đỏ.

Nghê Lạc Trần nhẹ nhàng ôm lấy tôi, có lẽ là bởi vì đau, tay không ngừng phát run: “Đồ ngốc, ai cho em nói lung tung, anh không phải bị đánh rồi sao?"

“Em không cần anh bảo vệ em, chính em gây nên chuyện thì bản thân em sẽ tự gánh chịu."

Tôi ôm cả người đang bị thương của anh, khóc một hồi, ba mẹ đi lúc nào tôi không biết, chỉ là nghe được tiếng thở dài không ngừng của ba, nói Nhạc Tuyết và Nhạc Vũ không có người nào khiến ông bót lơ lắng. Tôi biết, tôi làm tổn thương trái tim họ, tôi vẫn cho rằng chuyện đã qua của tôi và Giang Triều nhưng lại vẫn tiếp tục gây tổn thương cho họ…

Trong sân chỉ còn lại tôi và Nghê Lạc Trần, khóc một hồi, tôi mới nghĩ đến anh vẫn nằm trên mặt đất, tôi vộ vàng lau nước mắt, nhìn anh, máu đỏ tươi từ mũi và khóe miệng chậm rãi chảy xuống, trên mặt cũng đầy vết xanh tím, ngày thường sạch sẽ nhưng giờ phút này lại biến thành mèo hoa rồi, thấy tức cười làm lòng người đau đớn.

“Đẹp mắt rồi chưa?"

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu trên khuôn mặt tươi cười của anh, bởi vì kéo khóe miệng, anh cười có chút đau khổ, nhưng rất đẹp.

Tôi vừa cười vừa khó hỏi anh: “Anh vẫn định đi làm sao?"

“Không đi nữa, đã muộn giờ làm rồi."

Tôi với anh liếc mắt với nhau, cũng không nhịn được tiếng cười trào phúng, nhưng tôi biết sự tình vẫn chưa đi qua, Nghê gia giờ đây nhất định long trời lở đất rồi.

“Nhạc Tuyết, đừng sợ, anh sẽ khong để cho người Nghê gia động đến một em dù chỉ một chút."

Mặt anh đột nhiên áp vào bên tai tôi, một chút máu tươi dính trên mặt tôi.
Tác giả : Nhung Vũ Nhi Q
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại