Tuyết Lạc Trần Duyên
Chương 36: Là yêu hay là hận? …
Hai nốt ruồi màu đỏ ở da thịt trắng nõn thật nổi bật, có vẻ đỏ tươi chói mắt lạ thường, tôi tưởng là do ảo giác của mình nên dưới tình thế cấp bách liền đưa tay ra cầm lấy chổ lửa nóng của anh kéo qua một bên rồi cúi đầu muốn nhìn kỹ xem cuối cùng là cái gì. Nhưng nhìn thế nào thì nơi đó vẫn là hai nốt ruồi màu đỏ.
“Em cầm nó để làm chi?"
Sáng sớm thật yên tĩnh bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lung khốc liệt mà quỷ dị nhẹ nhàng phá tan không khí, tôi thậm chí ngay cả xấu hổ cũng không kịp, liền mờ mịt quay đầu lại……
“Huh?" dáng vẻ của tôi nhất định chật vật vô cùng.
Nghê Lạc Trần cụp mắt xuống nhìn thoáng qua quần áo của mình bị cởi ra, quần bị tụt xuống đến dưới chân, anh đột nhiên nheo mắt lại thong thả nhắc nhở “Tay của em……"
Thế này tôi mới định thần lại, vội vàng rút tay về, chỉ cảm thấy nơi đó của anh nhảy mạnh đánh vài cái. Đột nhiên anh đứng dậy cởi quần áo ra đem tôi đặt ở dưới người, có vài phần kiên quyết kiềm chế hai tay của tôi ở hai bên sườn“Sáng sớm, em lật thân thể của anh tới lui, đang tìm gì vậy?"
Thì ra anh đã sớm tỉnh lại.
Tôi vội vàng lắc đầu, lại không dám nói dối nên lắp bắp “Không…… Chân của anh….. có hai nốt ruồi màu đỏ….."
“Uhm, hiện tại em mới biết được sao? Làm vợ chồng lâu như vậy, từ trước tới bây giờ em không hề quan tâm, không để ý cơ thể của anh phải không? Em muốn tìm cái gì?" Anh mang theo dục vọng thở hào hển, lại hung hăng nhìn tôi.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cảm thấy mình thực không hay ho, vì sao mỗi lần đều bị anh phát hiện hành động của mình, vậy tốt rồi tôi cùng kẻ hảo sắc giống nhau.
Đột nhiên ánh mắt anh tối sầm lại, trở nên hơi điên cuồng, không nhẹ không nặng một ngụm cắn trên xương quai xanh của tôi “Mặc kệ em tìm cớ gì, anh chỉ biết em đã khiêu khích anh……"
Tôi gật đầu, thực nguyện ý anh hiểu lầm tôi như vậy.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có âm thanh quần áo xé rách bị xé rách như quanh quẩn,“Hối hận thì đẩy anh ra." Anh khàn khàn nói xong, tay điên cuồng tùy ý xoa nắn cơ thể của tôi, không hôn môi, không tiền diễn, chỉ vội vàng tách hai chân của tôi ra rồi tiến vào……
“Đừng, Nghê Lạc Trần, nhẹ một chút……" Tôi đau đến phát run, thân thể theo bản năng hơi co rút lại.
Anh ngừng lại, ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn thẳng tôi, sau đó liền vội vàng nhấc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của tôi lên, ghé vào trước ngực tôi mút. Anh dùng lực rất lớn giống như đứa nhỏ nghịch ngợm làm tôi hơi đau, tôi nhẫn nại ôm chặt anh không dám để cho biểu hiện đau đớn lộ ra ngoài, tôi sợ anh sẽ dừng lại, sợ anh không muốn tôi nữa ……
Thật ra tôi cũng không phải muốn dùng cách này để vãn hồi anh mà là trong lòng thật sự muốn anh.
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, không biết nắm hạnh phúc được bao nhiêu……
Nếu nói trước kia đối với thân thể tôi anh có loại bức thiết cùng nhiệt tình muốn giữ lấy, thương tiếc cùng yêu, thì lúc này anh hoàn toàn có một loại xúc động nguyên thủy, còn có chút làm cho hả giận, tôi nghĩ thầm.
Một lát sau, anh ngồi phịch trong lòng tôi, làm vội vàng như vậy nếu muốn khoái cảm cũng rất khó, cũng có lẽ là do anh đã lâu không yêu qua. Tôi trìu mến hôn lên trán anh, hưởng thụ sự nóng bỏng cùng mỏi mệt thở dốc của anh, thân thể anh dường như không được như xưa, là vì trong lòng anh không hề yêu sao? Đã không còn có gì đáng giá để anh thương tiếc sao?
“Em khỏe không?" Anh đem mặt dán sát ở ngực tôi, rõ ràng là để thở nhưng dáng vẻ lại có vẻ thực ấm ức.
Tôi gật đầu, ôm chặt anh “Ngoan, em không sao, xa nhau lâu như vậy để cho em ôm một chút……" Tôi dùng mặt vuốt ve đầu của anh, thực mềm mại, lại làm trái tim của tôi đau đớn. Trước mắt tôi lại hiện ra hai nốt ruồi đỏ kia, tôi thậm chí cảm thấy chúng nó rất xinh đẹp một cách tà mị . Khó trách Tiếu Địch mê luyến nó như vậy, bởi vì nó sẽ kích thích ngươi có được nó trở nên đau thần kinh, sau đó ham muốn điên cuồng, muốn bắt chủ nhân của nó lại để vuốt ve, từng tấc từng tấc để yêu thương.
“Anh cùng người khác đã làm sao?" Tôi thực khó khăn ghé vào tai anh hỏi, tôi phát giác mình là không thể không yêu anh, thậm chí yêu đến có thể dễ dàng tha thứ khuyết điểm của anh, cũng cảm thấy hận khuyết điểm đó.
“Huh? Em vì chuyện tin đồn kia mới tới tìm anh sao? Anh nghĩ đến……" Anh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, dùng hai tay chống nửa người làm cho nửa người phía dưới của chúng tôi càng dán sát vào nhau .
“Em không tin đồn nghe được kia, cho dù là thật sự, em cũng không tin." Tôi kiên định lắc đầu, nhìn anh.
“Sao em lại ngốc như vậy, sao anh có thể yên tâm được đây……" Anh sờ soạng tóc của tôi một chút, trong ánh mắt rốt cục có vẻ trìu mến nhưng thực ngắn ngủi. Sau đó anh lại tỏ ra không có gì cả cười nói,“Nghê Lạc Trần đã không còn là Nghê Lạc Trần của trước đây nữa, báo chí nói đều là thật sự…… Bê bối, sa đọa, vì không chịu nổi cô đơn nên phản bội người vợ quân nhân cùng nữ ngôi sao tư tình…… Đều là sự thật, em có thể hận anh, xem thường anh, nhưng không cần cảm thấy anh đáng thương hơn Giang Triều mà đồng tình với anh……"
“Em không phải đồng tình với anh mà em là……" Tôi đột nhiên không có can đảm nói yêu vì sợ anh không tin,“Nghê Lạc Trần, chúng ta cũng không còn trẻ con nữa , về nhà đi, trở lại cuộc hôn nhân của chúng ta thôi, người bên ngoài chỉ biết làm anh tổn thương ……"
“Hôn nhân?" Anh tự giễu nở nụ cười “Anh vẫn cho là hôn nhân bắt đầu từ tình yêu , ai biết nó cũng không thoát khỏi khuôn sáo cũ, có lẽ chúng ta đều là người phàm tục, hôn nhân chỉ có thể là phần mộ, anh cũng cho là mình ở phần mộ sống lại thôi."
Anh đột nhiên từ trong ngực tôi rời đi, cầm quần áo trên giường lên quấn quanh bên hông,“Hiện tại không có ai có thể làm tổn thương được anh." Nói xong, anh vọt vào phòng tắm.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác thân thể cùng trái tim đều trở nên hư không……
-
Rời giường, tắm xong, tôi phát hiện quân phục đã được vắt trong phòng , đã được ủi phẳng, tôi đi qua nhẹ nhàng vuốt ve nó, dường như độ ấm nơi đầu ngón tay của anh còn dừng lại ở trên mặt. Tôi nghĩ anh vẫn còn yêu tôi, bởi vì yêu sâu mới có thể hận nhiều, mới có thể lạnh lùng và phớt lờ tôi như vậy. Nhưng mặc kệ anh che dấu như thế nào, loại quan tâm rất nhỏ này đã bán đứng anh.
Thay quần áo xong, đi đến phòng vẽ tranh của anh, anh đang ngồi trước máy tính bận rộn, một thân áo quần màu đen làm cho anh thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn lại lịch sự tao nhã, hoàn toàn không còn sự điên cuồng vừa rồi ở trên giường. Đều nói đàn ông là cầm thú, mặc xong quần áo là mặt người dạ thú, đối với anh thì sẽ cảm thấy anh là một người mặt người dạ thú làm cho người ta thương tiếc. Nghĩ vậy, tôi hơi nở nụ cười, nhìn nhìn bữa sáng bày ra trên bàn “Em không ăn đâu, không còn kịp rồi……"
“Để Từ Dĩnh đưa em đi."
Tôi gật đầu, sau đó anh cũng không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu làm việc.
“Đưa số điện thoại của anh cho em đi, nếu không tìm anh rất khó khăn ."
Tôi giống như bình thường hỏi anh, cũng không ôm hy vọng quá lớn. Quả nhiên đầu anh cũng không ngẩng lên chỉ nói nhàn nhạt“Có việc anh sẽ tìm em."
“Được."
Tôi xoay người đi rồi, nước mắt viền quanh đôi mắt, tôi biết anh sẽ không tìm tôi, hôm nay ở trên giường chỉ là ngoài ý muốn, là tôi vô sỉ quyến rũ anh.
-
Thời tiết bên ngoài rất ảm đạm tựa như lòng của tôi, không có nửa điểm trong sáng nhưng lại chưa đến nỗi bi thương, chỉ là cảm giác giống như có tảng đá đặt lên trên, phiền muộn vô cùng. Cách đó không xa, tôi nhìn thấy Từ Dĩnh đứng trước bãi cỏ xa xa chờ tôi, tôi liền vội nở một nụ cười với cô ấy, nhưng tôi lập tức cảm thấy mình thực ngốc, có gì cần phải che dấu đâu, chỉ sợ cô ấy hiện tại càng rõ ràng hơn tôi.
Dọc theo đường đi Từ Dĩnh vẫn chưa mở miệng nói chuyện nhưng tôi biết cô ấy nhất định có chuyện muốn nói với tôi.
Quả nhiên khi sắp đến quân doanh, cô ấy đột nhiên thở dài “Đừng trách anh ấy, hai tháng này anh thực cũng không tốt."
Tôi gật đầu, xuyên qua cửa kính xe nhìn mây trên bầu trời , màu xám thong thả di động, có loại đau âm ĩ.
“Có chuyện, tôi nghĩ đã lâu, không biết có nên nói cho cô nghe không, nếu cô không thương anh ấy cũng đừng đi trêu chọc anh ấy nữa, anh ấy sẽ bị thương không dậy nổi ……"
Tôi quay đầu nhìn Từ Dĩnh, rất muốn biết cô ấy rốt cuộc có ý gì.
“Ngày hôm sau khi hai người tách ra , chủ tịch Nghê đã làm việc ngốc nghếch……"
“Cái gì? Cô nói rõ xem nào……"
Tôi kinh ngạc trợn hai mắt thật lớn, hy vọng mình lý giải sai lầm rồi, cho đến cô ấy hơi gật gật đầu, tôi mới vội vàng nói “Quay xe trở về, tôi muốn thấy anh ấy……"
“Cô đừng xúc động, nếu chuyện này bị cô biết , cô tưởng anh ấy sẽ thế nào?"
Nghe được Từ Dĩnh nói như vậy, tôi gật đầu, đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. Khó trách Nhạc Vũ nói, tôi đã giết người, nhưng tôi không nghĩ tới anh lại yếu đuối như vậy. Tôi biết Nghê Lạc Trần mặc dù có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút phong bế chính mình, có chút u buồn thản nhiên, nhưng anh cũng coi như là quý ánh mặt trời, quý trọng mạng sống.
“Nhạc Tuyết, cô rất sơ ý , tuy rằng đã xử lý nhưng tay trái anh vẫn còn ba vết thương chưa lành……"
“Thật không……" âm thanh của tôi nhỏ đến không thể nghe thấy được nhưng lại có thể nghe được rõ ràng trong lòng mình đang vỡ vụn, khó trách đêm qua khi tay anh chạm đến áo của tôi làm anh sợ hãi như vậy, có lẽ rất đau, cũng khó trách anh không cho tôi xem tay trái của mình, vì sao anh đau nhưng cuối cùng tôi cũng không thể chia sẻ thay anh…… Tôi đột nhiên không hiểu sao đem chuyện này cùng chuyện Nghê Thiên Vũ chết liên hệ với nhau, chú anh cũng tự sát, chẳng lẽ thật sự chính là một sự trùng hợp sao? Hay là trong gia tộc anh tồn tại sự yếu đuối gì đó……
Tôi đang nghĩ thì giọng của Từ Dĩnh lại thong thả nhẹ nhàng vang lên……
“Ngày đó, anh áy náy nhốt mìn trong phòng không ăn không uống, cũng không cho bất kì kẻ nào đi vào, cho đến ngày thứ tư tôi dự cảm có điều không tốt liền tìm người đến phá cửa thì thấy được một màn kia……" Cô ấy phủ phủ trán, hơi chút hoãn hoãn, nói tiếp “Tôi đi vào trước, khi đó anh ấy còn ý thức, anh nói đừng nói cho ai biết cũng đừng nói cho Nhạc Tuyết…… Tôi không biết tại sao mình lại đáp ứng với anh ấy , hiện tại ngẫm lại thật sự nghĩ mà sợ , nếu thật sự có chuyện gì, nhà họ Nghê liền mất một bảo bối như vậy….. Bên ngoài phòng cấp cứu, tôi canh thật lâu. Sau đó anh tỉnh lại, cũng chỉ cho tôi gọi điện cho Tiếu Địch bảo tôi đưa cô ấy tới…… Ngày đó chỉ có tôi và Tiếu Địch bên người anh ấy, cùng anh vượt qua khó khăn…… Tuy rằng Tiếu Địch dịu dàng cẩn thận nhưng vẫn có cảm giác không thật, anh ấy thực sự vẫn nhớ tới cô ……"
Nói đến đây Từ Dĩnh cũng khóc, cô ấy đành phải dừng xe lại ven đường, trong đầu tôi cũng hiện ra một màn một màn khiến người tan nát cõi lòng này.
“Tôi đã theo bên người anh thật lâu , anh đối cái gì đều lạnh nhạt, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua anh khát vọng có được một thứ gì đó như vậy, khát vọng yêu cô cũng khát vọng được cô yêu…… Về phần anh ấy cùng Tiếu Địch, tôi không tin có gì hay là anh ấy làm vậy vì muốn thấy ý nghĩ của cô, muốn thấy cô có tin tưởng anh ấy không……"
Tôi hơi cười khổ , nói “Tôi cũng không tin anh ấy cùng Tiếu Địch có gì xảy ra."
“Em cầm nó để làm chi?"
Sáng sớm thật yên tĩnh bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lung khốc liệt mà quỷ dị nhẹ nhàng phá tan không khí, tôi thậm chí ngay cả xấu hổ cũng không kịp, liền mờ mịt quay đầu lại……
“Huh?" dáng vẻ của tôi nhất định chật vật vô cùng.
Nghê Lạc Trần cụp mắt xuống nhìn thoáng qua quần áo của mình bị cởi ra, quần bị tụt xuống đến dưới chân, anh đột nhiên nheo mắt lại thong thả nhắc nhở “Tay của em……"
Thế này tôi mới định thần lại, vội vàng rút tay về, chỉ cảm thấy nơi đó của anh nhảy mạnh đánh vài cái. Đột nhiên anh đứng dậy cởi quần áo ra đem tôi đặt ở dưới người, có vài phần kiên quyết kiềm chế hai tay của tôi ở hai bên sườn“Sáng sớm, em lật thân thể của anh tới lui, đang tìm gì vậy?"
Thì ra anh đã sớm tỉnh lại.
Tôi vội vàng lắc đầu, lại không dám nói dối nên lắp bắp “Không…… Chân của anh….. có hai nốt ruồi màu đỏ….."
“Uhm, hiện tại em mới biết được sao? Làm vợ chồng lâu như vậy, từ trước tới bây giờ em không hề quan tâm, không để ý cơ thể của anh phải không? Em muốn tìm cái gì?" Anh mang theo dục vọng thở hào hển, lại hung hăng nhìn tôi.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cảm thấy mình thực không hay ho, vì sao mỗi lần đều bị anh phát hiện hành động của mình, vậy tốt rồi tôi cùng kẻ hảo sắc giống nhau.
Đột nhiên ánh mắt anh tối sầm lại, trở nên hơi điên cuồng, không nhẹ không nặng một ngụm cắn trên xương quai xanh của tôi “Mặc kệ em tìm cớ gì, anh chỉ biết em đã khiêu khích anh……"
Tôi gật đầu, thực nguyện ý anh hiểu lầm tôi như vậy.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có âm thanh quần áo xé rách bị xé rách như quanh quẩn,“Hối hận thì đẩy anh ra." Anh khàn khàn nói xong, tay điên cuồng tùy ý xoa nắn cơ thể của tôi, không hôn môi, không tiền diễn, chỉ vội vàng tách hai chân của tôi ra rồi tiến vào……
“Đừng, Nghê Lạc Trần, nhẹ một chút……" Tôi đau đến phát run, thân thể theo bản năng hơi co rút lại.
Anh ngừng lại, ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn thẳng tôi, sau đó liền vội vàng nhấc chiếc áo ngủ rộng thùng thình của tôi lên, ghé vào trước ngực tôi mút. Anh dùng lực rất lớn giống như đứa nhỏ nghịch ngợm làm tôi hơi đau, tôi nhẫn nại ôm chặt anh không dám để cho biểu hiện đau đớn lộ ra ngoài, tôi sợ anh sẽ dừng lại, sợ anh không muốn tôi nữa ……
Thật ra tôi cũng không phải muốn dùng cách này để vãn hồi anh mà là trong lòng thật sự muốn anh.
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, không biết nắm hạnh phúc được bao nhiêu……
Nếu nói trước kia đối với thân thể tôi anh có loại bức thiết cùng nhiệt tình muốn giữ lấy, thương tiếc cùng yêu, thì lúc này anh hoàn toàn có một loại xúc động nguyên thủy, còn có chút làm cho hả giận, tôi nghĩ thầm.
Một lát sau, anh ngồi phịch trong lòng tôi, làm vội vàng như vậy nếu muốn khoái cảm cũng rất khó, cũng có lẽ là do anh đã lâu không yêu qua. Tôi trìu mến hôn lên trán anh, hưởng thụ sự nóng bỏng cùng mỏi mệt thở dốc của anh, thân thể anh dường như không được như xưa, là vì trong lòng anh không hề yêu sao? Đã không còn có gì đáng giá để anh thương tiếc sao?
“Em khỏe không?" Anh đem mặt dán sát ở ngực tôi, rõ ràng là để thở nhưng dáng vẻ lại có vẻ thực ấm ức.
Tôi gật đầu, ôm chặt anh “Ngoan, em không sao, xa nhau lâu như vậy để cho em ôm một chút……" Tôi dùng mặt vuốt ve đầu của anh, thực mềm mại, lại làm trái tim của tôi đau đớn. Trước mắt tôi lại hiện ra hai nốt ruồi đỏ kia, tôi thậm chí cảm thấy chúng nó rất xinh đẹp một cách tà mị . Khó trách Tiếu Địch mê luyến nó như vậy, bởi vì nó sẽ kích thích ngươi có được nó trở nên đau thần kinh, sau đó ham muốn điên cuồng, muốn bắt chủ nhân của nó lại để vuốt ve, từng tấc từng tấc để yêu thương.
“Anh cùng người khác đã làm sao?" Tôi thực khó khăn ghé vào tai anh hỏi, tôi phát giác mình là không thể không yêu anh, thậm chí yêu đến có thể dễ dàng tha thứ khuyết điểm của anh, cũng cảm thấy hận khuyết điểm đó.
“Huh? Em vì chuyện tin đồn kia mới tới tìm anh sao? Anh nghĩ đến……" Anh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, dùng hai tay chống nửa người làm cho nửa người phía dưới của chúng tôi càng dán sát vào nhau .
“Em không tin đồn nghe được kia, cho dù là thật sự, em cũng không tin." Tôi kiên định lắc đầu, nhìn anh.
“Sao em lại ngốc như vậy, sao anh có thể yên tâm được đây……" Anh sờ soạng tóc của tôi một chút, trong ánh mắt rốt cục có vẻ trìu mến nhưng thực ngắn ngủi. Sau đó anh lại tỏ ra không có gì cả cười nói,“Nghê Lạc Trần đã không còn là Nghê Lạc Trần của trước đây nữa, báo chí nói đều là thật sự…… Bê bối, sa đọa, vì không chịu nổi cô đơn nên phản bội người vợ quân nhân cùng nữ ngôi sao tư tình…… Đều là sự thật, em có thể hận anh, xem thường anh, nhưng không cần cảm thấy anh đáng thương hơn Giang Triều mà đồng tình với anh……"
“Em không phải đồng tình với anh mà em là……" Tôi đột nhiên không có can đảm nói yêu vì sợ anh không tin,“Nghê Lạc Trần, chúng ta cũng không còn trẻ con nữa , về nhà đi, trở lại cuộc hôn nhân của chúng ta thôi, người bên ngoài chỉ biết làm anh tổn thương ……"
“Hôn nhân?" Anh tự giễu nở nụ cười “Anh vẫn cho là hôn nhân bắt đầu từ tình yêu , ai biết nó cũng không thoát khỏi khuôn sáo cũ, có lẽ chúng ta đều là người phàm tục, hôn nhân chỉ có thể là phần mộ, anh cũng cho là mình ở phần mộ sống lại thôi."
Anh đột nhiên từ trong ngực tôi rời đi, cầm quần áo trên giường lên quấn quanh bên hông,“Hiện tại không có ai có thể làm tổn thương được anh." Nói xong, anh vọt vào phòng tắm.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác thân thể cùng trái tim đều trở nên hư không……
-
Rời giường, tắm xong, tôi phát hiện quân phục đã được vắt trong phòng , đã được ủi phẳng, tôi đi qua nhẹ nhàng vuốt ve nó, dường như độ ấm nơi đầu ngón tay của anh còn dừng lại ở trên mặt. Tôi nghĩ anh vẫn còn yêu tôi, bởi vì yêu sâu mới có thể hận nhiều, mới có thể lạnh lùng và phớt lờ tôi như vậy. Nhưng mặc kệ anh che dấu như thế nào, loại quan tâm rất nhỏ này đã bán đứng anh.
Thay quần áo xong, đi đến phòng vẽ tranh của anh, anh đang ngồi trước máy tính bận rộn, một thân áo quần màu đen làm cho anh thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn lại lịch sự tao nhã, hoàn toàn không còn sự điên cuồng vừa rồi ở trên giường. Đều nói đàn ông là cầm thú, mặc xong quần áo là mặt người dạ thú, đối với anh thì sẽ cảm thấy anh là một người mặt người dạ thú làm cho người ta thương tiếc. Nghĩ vậy, tôi hơi nở nụ cười, nhìn nhìn bữa sáng bày ra trên bàn “Em không ăn đâu, không còn kịp rồi……"
“Để Từ Dĩnh đưa em đi."
Tôi gật đầu, sau đó anh cũng không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu làm việc.
“Đưa số điện thoại của anh cho em đi, nếu không tìm anh rất khó khăn ."
Tôi giống như bình thường hỏi anh, cũng không ôm hy vọng quá lớn. Quả nhiên đầu anh cũng không ngẩng lên chỉ nói nhàn nhạt“Có việc anh sẽ tìm em."
“Được."
Tôi xoay người đi rồi, nước mắt viền quanh đôi mắt, tôi biết anh sẽ không tìm tôi, hôm nay ở trên giường chỉ là ngoài ý muốn, là tôi vô sỉ quyến rũ anh.
-
Thời tiết bên ngoài rất ảm đạm tựa như lòng của tôi, không có nửa điểm trong sáng nhưng lại chưa đến nỗi bi thương, chỉ là cảm giác giống như có tảng đá đặt lên trên, phiền muộn vô cùng. Cách đó không xa, tôi nhìn thấy Từ Dĩnh đứng trước bãi cỏ xa xa chờ tôi, tôi liền vội nở một nụ cười với cô ấy, nhưng tôi lập tức cảm thấy mình thực ngốc, có gì cần phải che dấu đâu, chỉ sợ cô ấy hiện tại càng rõ ràng hơn tôi.
Dọc theo đường đi Từ Dĩnh vẫn chưa mở miệng nói chuyện nhưng tôi biết cô ấy nhất định có chuyện muốn nói với tôi.
Quả nhiên khi sắp đến quân doanh, cô ấy đột nhiên thở dài “Đừng trách anh ấy, hai tháng này anh thực cũng không tốt."
Tôi gật đầu, xuyên qua cửa kính xe nhìn mây trên bầu trời , màu xám thong thả di động, có loại đau âm ĩ.
“Có chuyện, tôi nghĩ đã lâu, không biết có nên nói cho cô nghe không, nếu cô không thương anh ấy cũng đừng đi trêu chọc anh ấy nữa, anh ấy sẽ bị thương không dậy nổi ……"
Tôi quay đầu nhìn Từ Dĩnh, rất muốn biết cô ấy rốt cuộc có ý gì.
“Ngày hôm sau khi hai người tách ra , chủ tịch Nghê đã làm việc ngốc nghếch……"
“Cái gì? Cô nói rõ xem nào……"
Tôi kinh ngạc trợn hai mắt thật lớn, hy vọng mình lý giải sai lầm rồi, cho đến cô ấy hơi gật gật đầu, tôi mới vội vàng nói “Quay xe trở về, tôi muốn thấy anh ấy……"
“Cô đừng xúc động, nếu chuyện này bị cô biết , cô tưởng anh ấy sẽ thế nào?"
Nghe được Từ Dĩnh nói như vậy, tôi gật đầu, đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. Khó trách Nhạc Vũ nói, tôi đã giết người, nhưng tôi không nghĩ tới anh lại yếu đuối như vậy. Tôi biết Nghê Lạc Trần mặc dù có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút phong bế chính mình, có chút u buồn thản nhiên, nhưng anh cũng coi như là quý ánh mặt trời, quý trọng mạng sống.
“Nhạc Tuyết, cô rất sơ ý , tuy rằng đã xử lý nhưng tay trái anh vẫn còn ba vết thương chưa lành……"
“Thật không……" âm thanh của tôi nhỏ đến không thể nghe thấy được nhưng lại có thể nghe được rõ ràng trong lòng mình đang vỡ vụn, khó trách đêm qua khi tay anh chạm đến áo của tôi làm anh sợ hãi như vậy, có lẽ rất đau, cũng khó trách anh không cho tôi xem tay trái của mình, vì sao anh đau nhưng cuối cùng tôi cũng không thể chia sẻ thay anh…… Tôi đột nhiên không hiểu sao đem chuyện này cùng chuyện Nghê Thiên Vũ chết liên hệ với nhau, chú anh cũng tự sát, chẳng lẽ thật sự chính là một sự trùng hợp sao? Hay là trong gia tộc anh tồn tại sự yếu đuối gì đó……
Tôi đang nghĩ thì giọng của Từ Dĩnh lại thong thả nhẹ nhàng vang lên……
“Ngày đó, anh áy náy nhốt mìn trong phòng không ăn không uống, cũng không cho bất kì kẻ nào đi vào, cho đến ngày thứ tư tôi dự cảm có điều không tốt liền tìm người đến phá cửa thì thấy được một màn kia……" Cô ấy phủ phủ trán, hơi chút hoãn hoãn, nói tiếp “Tôi đi vào trước, khi đó anh ấy còn ý thức, anh nói đừng nói cho ai biết cũng đừng nói cho Nhạc Tuyết…… Tôi không biết tại sao mình lại đáp ứng với anh ấy , hiện tại ngẫm lại thật sự nghĩ mà sợ , nếu thật sự có chuyện gì, nhà họ Nghê liền mất một bảo bối như vậy….. Bên ngoài phòng cấp cứu, tôi canh thật lâu. Sau đó anh tỉnh lại, cũng chỉ cho tôi gọi điện cho Tiếu Địch bảo tôi đưa cô ấy tới…… Ngày đó chỉ có tôi và Tiếu Địch bên người anh ấy, cùng anh vượt qua khó khăn…… Tuy rằng Tiếu Địch dịu dàng cẩn thận nhưng vẫn có cảm giác không thật, anh ấy thực sự vẫn nhớ tới cô ……"
Nói đến đây Từ Dĩnh cũng khóc, cô ấy đành phải dừng xe lại ven đường, trong đầu tôi cũng hiện ra một màn một màn khiến người tan nát cõi lòng này.
“Tôi đã theo bên người anh thật lâu , anh đối cái gì đều lạnh nhạt, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua anh khát vọng có được một thứ gì đó như vậy, khát vọng yêu cô cũng khát vọng được cô yêu…… Về phần anh ấy cùng Tiếu Địch, tôi không tin có gì hay là anh ấy làm vậy vì muốn thấy ý nghĩ của cô, muốn thấy cô có tin tưởng anh ấy không……"
Tôi hơi cười khổ , nói “Tôi cũng không tin anh ấy cùng Tiếu Địch có gì xảy ra."
Tác giả :
Nhung Vũ Nhi Q