Tuyết Lạc Trần Duyên
Chương 18: Người đàn ông về muộn
Đêm, mây tím hồng lập lòe lóe lên ánh sáng rực rỡ, giống như làn khói mỏng che phủ đường phố.
Dòng xe cộ đan nhau qua lại không ngớt, cửa kính xe được kéo xuống, nhưng cảnh vật sầm uất trước mắt bị một bức tranh thay thế, chính là vũ điệu nghê thường hoa mỹ của Nghê Lạc Trần, giống như mây trôi trong bầu trời đêm mỹ lệ, lại giống như cánh hoa uyển chuyển rơi trong gió, giống như còn mang theo mùi hương say lòng người. Tim vô cớ lại rối loạn, có lẽ tối nay, tôi còn kích động hơn anh nữa, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân.
Xe dừng lại ở đầu phố, ánh đèn màu cam từ cửa hàng bánh ngọt chiếu ra, thỉnh thoảng mùi bơ bay tới, ngọt, rất ấm áp, tôi bảo tài xế taxi dừng lại, “Bác tài, chờ tôi một chút."
Đi vào trong tiệm bánh ga tô , kiểu dáng đầy màu sắc rực rỡ làm rối loạn thị giác của tôi…
“Cô gái, trong nhà có sinh nhật sao, có sữa tươi, nước trái cây, chocolate, hương trứng, tùy ý cô lựa chọn."
Suy nghĩ một hồi, tôi chọn một cái bánh không hề rực rỡ, màu sắc cũng dễ chịu, cô gái bán bánh giúp tối gói lại.
“Cô à, cần viết câu chúc mừng lên đó không?"
Tôi lắc đầu, chúng tôi chưa từng nói qua lời hoa mỹ, đôi khi nên bỏ bớt để có cảm giác chân thực.
Về đến nhà, giống như tôi nghĩ thật vắng lặng, chỉ duy nhất có âm thanh phát ra từ tivi trong không gian và ánh sáng mờ ảo, lúc này tôi mới nhớ trước khi đi đã quên không tắt nó, mẹ luôn nói tôi quên trước quên sau, Nghê Lạc Trần cũng có khi gọi tôi là lơ mơ, nhưng tôi chưa bao giờ chịu thua, bây giờ bản thân cũng nhịn không được cười lên.
Mở đèn thủy tinh, tôi đem bánh ga tô đặt ở trên bàn trà, liền đi lên lầu tắm rửa.
Thực ra lúc đang trên đường quay về tôi đã nghĩ qua rất nhiều phương thức chúc mừng cho anh, lại cảm giác có chút quá cố gắng, dù sao đây là lần đầy tiên muốn vì anh làm chút gì đó, sợ anh có cảm giác quá đột ngột, sẽ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, cho nên ngoại trừ chiếc bánh ga tô , tôi không chuẩn bị gì nữa, chỉ mong chúc mừng như vậy sẽ không quá đơn giản.
Tắm rửa mặc đồ tắm vào, tôi ngồi trước bàn trang điểm, câu được câu không sấy tóc.
Từ nhỏ tôi đã không đặc biệt coi trọng vẻ đẹp bề ngoài của phụ nữ, chỉ đặc biệt yêu thích mái tóc dài, nhớ khi mới vào bộ đội, bởi vì phải cắt tóc ngắn tôi lén lút khóc một trận, khi tốt nghiệp trường quân đội, việc đầu tiên đó là để dài lại, về sau tôi mới tìm ra nguyên nhân, bởi vì Giang Triều thích nhìn tôi trong kiểu tóc dài, sau khi cưới Nghê Lạc Trần bao giờ cũng vậy việc trước tiên lúc tỉnh ngủ là cầm lấy nó trong tay ngắm nghía, xem ra không chỉ có phụ nữ, đàn ông cũng có tình cảm với mái tóc dài, trong lòng họ người phụ nữ để tóc dài chứng tỏ đó là người dịu dàng, nhưng tôi ngoại trừ mái tóc dài này, vẫn có vẻ dịu dàng sao? Tôi có chút hoài nghi.
Thay đồ ngủ màu vàng nhạt, tôi trở về giường ngủ, trong giường ngủ lộ ra khuôn mặt không giống như thường này, nhưng cụ thể chỗ nào không giống nhau tôi cũng không thể nói rõ, có lẽ là da thịt trước ngực và cổ để trần, trắng ngần vượt quá sự tưởng tượng của tôi, khuôn mặt tôi không nhịn được nhuộm thành một màu hồng nhạt,
Chiếc áo ngủ này chính là trước khi kết hôn, do Chu Oánh tặng cho tôi. Lúc đó tôi cảm thấy cổ áo quá thấp, giá lại rất đắt, cũng không có cơ hội mặc, nói gì cũng không chịu để cô ấy mua, nên cô ấy kiên trì mua đến cùng, cô ấy nói phụ nữ sau khi kết hôn phải hiểu cách lấy lòng chồng, nói vẻ ngoài của phụ nữ cũng có thể so với vẻ đẹp của tuổi trẻ, nếu không chú ý sở thích của vợ chồng, sớm muộn tình cảm cũng phai nhạt, tôi liền cười nói cô ấy đầu óc đen tối, thậm chí thiếu tự tin. Nếu đã kết hôi rồi, ván đã đóng thuyền rồi còn có thể có chuyện gì thay đổi nữa? Khi tôi nhìn thấy bên cạnh Nghê Lạc Trần có nhiều người mẫu như vậy, quả thực hơi cảm thấy tự ti, tôi nghĩ cho dù miệng của anh không nói, nhưng trong lòng cũng sẽ lén lút so sánh tôi với những cô gái trẻ tuổi này, tuổi tác của mình càng ngày càng già, số điểm ở trong lòng anh tự nhiên cũng càng ngày càng thấp, rất nhiều người nói có một đứa con cũng là một phương thức để củng cố gia đình, chỉ là cách thức như vậy đến cùng có thể dựa vào sao?
Tôi suy nghĩ miên man , đồng hồ phòng ngủ đã điểm 11 giờ, nhưng tôi biết đối với cuộc sống về đêm của giới thời trang mà nói, sự vui vẻ của họ chỉ vừa mới bắt đầu, hộp họp chắc là không thể kết thúc sớm như thế…
Đã sang 12 giờ đêm, tôi cầm bánh ga tô lên châm nến
Ngọn lửa màu quýt lóe lên vầng sáng, hơi lay động, tim của tôi cũng theo đó mà rung động.
Không phải tôi chưa từng chờ đợi, cho nên tôi rõ ràng chẳng qua cũng chỉ là hai loại kết quả, bất luận là lọai nào, số phận cũng sớm an bài, đối với việc đã từng trãi qua 5 trăm 47 ngày đêm chờ đợi kết quả, hôm nay vẫn như cũ làm tôi ghi lòng tạc dạ, không biết tối nay số chờ đợi của tôi sẽ như thế nào, Nghê Lạc Trần không biết có làm tôi thất vọng không?
Một tiếng đồng hồ trôi qua, kim đồng hồ chỉ 1 giờ, trong lòng giống như một đoạn cỏ dài, bắt đầu kêu lên bất an, tôi nghĩ cho anh mười phút, nếu thực sự không về, tôi liền mặc đồ trở về nhà mẹ, coi như tôi chưa từng đợi anh…
Nhưng một tiếng nữa lại trôi qua, tôi vẫn như cũ nói với mình…
Mãi cho tới 3 giờ sáng, lòng của tôi dần lắng lại, biết đâu trường hợp như vậy mới thuộc về tôi và Nghê Lạc Trần, và một ngày một đêm ở HảiNamcùng buổi tối động lòng này, chỉ do chút hồi hộp quan tâm mà thôi. Tôi cười cười, thổi tắt những ngọn nến cuối cùng, đứng dậy đóng cửa phòng khách lại, một chút ánh sáng mỏng manh lạnh lẽo lẻn vào cửa sổ, yên lặng chiếu trên mặt đất, cầm lấy áo, khoác vào người, tôi cuộn tròn thân thể lại trong ghế sô pha, lẳng lặng nhìn ánh trăng, nghe tiếng tích tắc của đồng hồ báo thức…
Không biết qua bao lâu, đang lúc buồn ngủ, tôi nghe tiếng mở cửa sân, vội vàng ngồi dậy, qua một lúc tôi nghe tiếng tắt xe trong sân, hơn nữa không chỉ là một chiếc, theo sau đó nghe tiếng đóng cửa xe, tôi nghe Từ DĨnh nói “ Chủ tịch Nghê , cửa sân vẫn chưa khóa, có phải Nhạc Tuyết đã trở về không?"
“Cô ấy nhất định trước khi đi quên khóa lại rồi." Nghê Lạc Trần nhẹ giọng trả lời
“A, quá nguy hiểm, sau này anh cần nhắc nhở cô ấy một chút…"
“Ừ"
Họ vừa dứt lời, liền có giọng của mấy cô gái trẻ kêu gào, giống như đã uống nhiều lắm…
“Anh Lạc Trần, ôm một cái, không được phép trốn, ôm một cái nha…đàn ông đã kết hôn mùi vị quả nhiên rất tốt…"
Giọng cười của cô gái trẻ, trong đêm yên tĩnh vang lên càng chói tai, xem ra thế giới này biến hóa thực sự rất nhanh, bọn con gái bây giờ đối với người đàn ông trong lòng ngưỡng mộ dám bày tỏ một cách lớn mật như vậy. Tôi nghĩ trên mặt Nghê Lạc Trần lúc này có lẽ lộ ra nụ cười nhạt, anh đối với người mẫu của mình thương yêu đặc biệt , cho dù trong lòng không vui cũng sẽ không thể hiện ra mặt, tôi nhớ có một lần, một nữ người mẫu trẻ bởi vì hâm mộ đã gây ra chuyện, khiến cho công ty SNOWLET bị ảnh hưởng nhưng Nghê Lạc Trần lại nói bình thản, vì họ vẫn còn trẻ nên dễ phạm sai lầm, cần cho cô ấy một cơ hội..
Nghê Lạc Trần như vậy, tôi nghĩ nên mới được con gái thích.
Đột nhiên trên tay đau nhức, tôi mới ý thức được bởi vì quần áo bị siết chặt khiến nút thắt ấn sâu vào lòng bàn tay…
“Các cô đừng ồn áo quá khích, cẩn thẩn nếu làm chủ tịch Nghê tức giận thì không có lần sau đâu…"
Từ Dĩnh luôn tại thời điểm mấu chốt, giúp Nghê Lạc Trần thoát nguy, sau khi cười với đám con gái, cô ấy lại nhẹ giọng dặn dò “ Chủ tịch Nghê tự mình ở nhà cẩn thận một chút, đừng tắm bồn, rất nguy hiểm…"
Chăm sóc như vậy, vì sao tôi chưa bao giờ nghĩ qua?
Theo tiếng xe chuyển động, ở trong sân yên tĩnh tiếng bước chân của Nghê Lạc Trần cách tôi càng ngày càng gần…
Cửa mở, Nghê Lạc Trần không vội vàng đi vào, không thay giày, cũng không bật đèn tự ý đi hướng lên lầu, ánh sáng ngoài cửa chiếu trên tấm lưng tao nhã của anh, bước chân của anh có chút loạng choạng, tôi nghĩ nhất định là đã uống rượu.
Tôi nhấn công tắc điện mạnh xuống, mấy nghìn mảnh thủy tinh của đèn treo khiến cho căn phòng bỗng nhiên được chiếu sáng.
Người Nghê lạc Trần dừng lại, quay đầu, trong ánh mắt lờ mờ hiện lên một vẻ sáng rực, lập tức anh nhìn thoáng qua bánh ga tô cùng nến còn sót lại trên bàn trà ở phòng khách, cười nhẹ…
“Sao không nghe lời mà tự về thế?"
“Ngược lại em muốn anh đón em về, có thể không?" Trong lời nói của tôi có chút chất vấn.
Anh thành thực lắc đầu, đi tới trước mặt tôi, mùi rượu thoảng qua, cùng hơi thở đàn ông tràn vào mũi tôi, tôi muốn lên lầu nhưng bị anh chặn ngang ôm lại
“Nhạc Tuyết, xin lỗi, có phải đã khiến em chờ sốt ruột lắm không?"
“Không có, em ngủ rồi, chỉ vì bị tiếng động trong sân đánh thức mà thôi." Quả nhiên tôi rất thích sĩ diện, buột miệng không thừa nhận.
“Vậy…"
Anh lại nhìn bánh ga tô trên bàn trà một chút, sau đó lộ ra biểu tình suy nghĩ một cách nghiền ngẫm, nheo mắt lại cười cười, cười châm biếm như vậy tôi nhìn không hợp, nhưng lại có cảm giác anh chế giễu tôi tự mình đa tình, giọng nói của tôi trở nên lạnh lùng…
“Có gì đắc ý lắm sao, chỉ là tận chút nghĩa vụ, chỉ có điều xem qua anh cũng không cần, tối qua vui vẻ lắm phải không?"
Anh lắc đầu, buông người tôi ra, đi đến trước sô pha ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài và nơ áo sơ mi, duỗi chân ra nói “Giúp anh mang hai chén rượu lại đây…"
“Không phải anh đã uống rượu rồi sao?"
“Không giống" giọng điệu cụt ngủn của anh lại khiến tôi cảm thấy có gì đó bên trong không giống như thế
Một lần nữa cầm chén rượu trở lại phong khách, đã thấy trên bàn trà bày ra một chai rượu đỏ, anh vỗ vỗ bên ghế sô pha ra hiệu tôi qua đó ngồi xuống, tôi giống như thi hành theo pháp luật, tự mình cũng không biết vì sao lại nghe lời anh như thế.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trốn vào mây, ánh sao lại không keo kiệt chút nào tỏa sáng đầy trời, rực rỡ mà hoa mỹ.
Tôi với Nghê Lạc Trần im lặng uống một ly với nhau , ai cũng không mở miệng nói lời nào, một lúc sau bỗng nhiên anh dựa cằm trên vai tôi, miễn cưỡng nói “Anh say rồi"
Dáng vẻ anh như thế thật giống vợ chồng đang làm nũng, nhưng với hai người chúng tôi mà nói chưa từng có qua , anh như vậy khiến tôi có chút không thể xoay sở được, nói thành thật “Vậy thì đừng uống nữa"
Tôi vừa muốn lấy chén lại, nhưng một tay bị anh bắt lấy, đầu của anh dựa trên vai tôi như cũ, thậm chí trọng lượng cả người đều dựa vào, tôi chống cánh tay kia trên ghế sô pha, ra sức đỡ anh.
“Nhạc Tuyết, anh vui…" giọng nói của anh cùng hơi thở êm dịu lướt qua tai tôi, mang theo mùi rượu đỏ ngọt ngào, giống như muốn người mê đắm, một loại thương tiếc đánh vào đáy lòng của tôi, tôi giơ tay lên xoa xoa áo anh, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.
“Nhạc Tuyết, anh muốn…" xem ra, tay của anh vòng qua thắt lưng tôi, ánh mắt say rượu khiến lòng tôi rung động, anh trước đây luôn không thương lượng hôn tôi, sau đó dùng hơi thở ngang ngược đàn ông chiếm lấy tôi, nhưng lúc này lọai nỉ non và hơi làm nũng làm cho tôi ngây ngốc nhìn anh, không biết trả lời như thế nào…
“Nhạc Tuyết, anh muốn…"
Anh đè lên rất nặng, vậy mà cánh môi mềm lại bao phủ lên môi tôi, nhẹ nhàng trăn trở, mút lấy giống như một cậu bé vui vẻ nhấm nháp một cốc kem, tôi không kìm lòng nổi ôm lấy anh, tay luồn vào trong áo quần của anh, vuốt ve thắt lưng của anh, có lẽ là do uống rượu nên cơ thể của anh trở nên nóng rực, chưa bao giờ có một loại dục niệm trong lòng tôi đạt đến mức này …Không biết làm sao, tôi bị ôm lấy thật nhẹ nhàng, đi hướng lên lầu , anh lại ngậm vành tai tôi, nhẹ giọng nỉ non “Nhạc Tuyết, áo ngủ rất đẹp, anh thích…"
Tôi ôm cổ anh, không nén nổi tình cảm tựa đầu trên vai anh, trên mặt là một trận khô nóng, nhưng ngay tại giây phút anh ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy ở cổ của anh có một dấu vết màu hồng nhạt, vô cùng chói mắt…
Dòng xe cộ đan nhau qua lại không ngớt, cửa kính xe được kéo xuống, nhưng cảnh vật sầm uất trước mắt bị một bức tranh thay thế, chính là vũ điệu nghê thường hoa mỹ của Nghê Lạc Trần, giống như mây trôi trong bầu trời đêm mỹ lệ, lại giống như cánh hoa uyển chuyển rơi trong gió, giống như còn mang theo mùi hương say lòng người. Tim vô cớ lại rối loạn, có lẽ tối nay, tôi còn kích động hơn anh nữa, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân.
Xe dừng lại ở đầu phố, ánh đèn màu cam từ cửa hàng bánh ngọt chiếu ra, thỉnh thoảng mùi bơ bay tới, ngọt, rất ấm áp, tôi bảo tài xế taxi dừng lại, “Bác tài, chờ tôi một chút."
Đi vào trong tiệm bánh ga tô , kiểu dáng đầy màu sắc rực rỡ làm rối loạn thị giác của tôi…
“Cô gái, trong nhà có sinh nhật sao, có sữa tươi, nước trái cây, chocolate, hương trứng, tùy ý cô lựa chọn."
Suy nghĩ một hồi, tôi chọn một cái bánh không hề rực rỡ, màu sắc cũng dễ chịu, cô gái bán bánh giúp tối gói lại.
“Cô à, cần viết câu chúc mừng lên đó không?"
Tôi lắc đầu, chúng tôi chưa từng nói qua lời hoa mỹ, đôi khi nên bỏ bớt để có cảm giác chân thực.
Về đến nhà, giống như tôi nghĩ thật vắng lặng, chỉ duy nhất có âm thanh phát ra từ tivi trong không gian và ánh sáng mờ ảo, lúc này tôi mới nhớ trước khi đi đã quên không tắt nó, mẹ luôn nói tôi quên trước quên sau, Nghê Lạc Trần cũng có khi gọi tôi là lơ mơ, nhưng tôi chưa bao giờ chịu thua, bây giờ bản thân cũng nhịn không được cười lên.
Mở đèn thủy tinh, tôi đem bánh ga tô đặt ở trên bàn trà, liền đi lên lầu tắm rửa.
Thực ra lúc đang trên đường quay về tôi đã nghĩ qua rất nhiều phương thức chúc mừng cho anh, lại cảm giác có chút quá cố gắng, dù sao đây là lần đầy tiên muốn vì anh làm chút gì đó, sợ anh có cảm giác quá đột ngột, sẽ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, cho nên ngoại trừ chiếc bánh ga tô , tôi không chuẩn bị gì nữa, chỉ mong chúc mừng như vậy sẽ không quá đơn giản.
Tắm rửa mặc đồ tắm vào, tôi ngồi trước bàn trang điểm, câu được câu không sấy tóc.
Từ nhỏ tôi đã không đặc biệt coi trọng vẻ đẹp bề ngoài của phụ nữ, chỉ đặc biệt yêu thích mái tóc dài, nhớ khi mới vào bộ đội, bởi vì phải cắt tóc ngắn tôi lén lút khóc một trận, khi tốt nghiệp trường quân đội, việc đầu tiên đó là để dài lại, về sau tôi mới tìm ra nguyên nhân, bởi vì Giang Triều thích nhìn tôi trong kiểu tóc dài, sau khi cưới Nghê Lạc Trần bao giờ cũng vậy việc trước tiên lúc tỉnh ngủ là cầm lấy nó trong tay ngắm nghía, xem ra không chỉ có phụ nữ, đàn ông cũng có tình cảm với mái tóc dài, trong lòng họ người phụ nữ để tóc dài chứng tỏ đó là người dịu dàng, nhưng tôi ngoại trừ mái tóc dài này, vẫn có vẻ dịu dàng sao? Tôi có chút hoài nghi.
Thay đồ ngủ màu vàng nhạt, tôi trở về giường ngủ, trong giường ngủ lộ ra khuôn mặt không giống như thường này, nhưng cụ thể chỗ nào không giống nhau tôi cũng không thể nói rõ, có lẽ là da thịt trước ngực và cổ để trần, trắng ngần vượt quá sự tưởng tượng của tôi, khuôn mặt tôi không nhịn được nhuộm thành một màu hồng nhạt,
Chiếc áo ngủ này chính là trước khi kết hôn, do Chu Oánh tặng cho tôi. Lúc đó tôi cảm thấy cổ áo quá thấp, giá lại rất đắt, cũng không có cơ hội mặc, nói gì cũng không chịu để cô ấy mua, nên cô ấy kiên trì mua đến cùng, cô ấy nói phụ nữ sau khi kết hôn phải hiểu cách lấy lòng chồng, nói vẻ ngoài của phụ nữ cũng có thể so với vẻ đẹp của tuổi trẻ, nếu không chú ý sở thích của vợ chồng, sớm muộn tình cảm cũng phai nhạt, tôi liền cười nói cô ấy đầu óc đen tối, thậm chí thiếu tự tin. Nếu đã kết hôi rồi, ván đã đóng thuyền rồi còn có thể có chuyện gì thay đổi nữa? Khi tôi nhìn thấy bên cạnh Nghê Lạc Trần có nhiều người mẫu như vậy, quả thực hơi cảm thấy tự ti, tôi nghĩ cho dù miệng của anh không nói, nhưng trong lòng cũng sẽ lén lút so sánh tôi với những cô gái trẻ tuổi này, tuổi tác của mình càng ngày càng già, số điểm ở trong lòng anh tự nhiên cũng càng ngày càng thấp, rất nhiều người nói có một đứa con cũng là một phương thức để củng cố gia đình, chỉ là cách thức như vậy đến cùng có thể dựa vào sao?
Tôi suy nghĩ miên man , đồng hồ phòng ngủ đã điểm 11 giờ, nhưng tôi biết đối với cuộc sống về đêm của giới thời trang mà nói, sự vui vẻ của họ chỉ vừa mới bắt đầu, hộp họp chắc là không thể kết thúc sớm như thế…
Đã sang 12 giờ đêm, tôi cầm bánh ga tô lên châm nến
Ngọn lửa màu quýt lóe lên vầng sáng, hơi lay động, tim của tôi cũng theo đó mà rung động.
Không phải tôi chưa từng chờ đợi, cho nên tôi rõ ràng chẳng qua cũng chỉ là hai loại kết quả, bất luận là lọai nào, số phận cũng sớm an bài, đối với việc đã từng trãi qua 5 trăm 47 ngày đêm chờ đợi kết quả, hôm nay vẫn như cũ làm tôi ghi lòng tạc dạ, không biết tối nay số chờ đợi của tôi sẽ như thế nào, Nghê Lạc Trần không biết có làm tôi thất vọng không?
Một tiếng đồng hồ trôi qua, kim đồng hồ chỉ 1 giờ, trong lòng giống như một đoạn cỏ dài, bắt đầu kêu lên bất an, tôi nghĩ cho anh mười phút, nếu thực sự không về, tôi liền mặc đồ trở về nhà mẹ, coi như tôi chưa từng đợi anh…
Nhưng một tiếng nữa lại trôi qua, tôi vẫn như cũ nói với mình…
Mãi cho tới 3 giờ sáng, lòng của tôi dần lắng lại, biết đâu trường hợp như vậy mới thuộc về tôi và Nghê Lạc Trần, và một ngày một đêm ở HảiNamcùng buổi tối động lòng này, chỉ do chút hồi hộp quan tâm mà thôi. Tôi cười cười, thổi tắt những ngọn nến cuối cùng, đứng dậy đóng cửa phòng khách lại, một chút ánh sáng mỏng manh lạnh lẽo lẻn vào cửa sổ, yên lặng chiếu trên mặt đất, cầm lấy áo, khoác vào người, tôi cuộn tròn thân thể lại trong ghế sô pha, lẳng lặng nhìn ánh trăng, nghe tiếng tích tắc của đồng hồ báo thức…
Không biết qua bao lâu, đang lúc buồn ngủ, tôi nghe tiếng mở cửa sân, vội vàng ngồi dậy, qua một lúc tôi nghe tiếng tắt xe trong sân, hơn nữa không chỉ là một chiếc, theo sau đó nghe tiếng đóng cửa xe, tôi nghe Từ DĨnh nói “ Chủ tịch Nghê , cửa sân vẫn chưa khóa, có phải Nhạc Tuyết đã trở về không?"
“Cô ấy nhất định trước khi đi quên khóa lại rồi." Nghê Lạc Trần nhẹ giọng trả lời
“A, quá nguy hiểm, sau này anh cần nhắc nhở cô ấy một chút…"
“Ừ"
Họ vừa dứt lời, liền có giọng của mấy cô gái trẻ kêu gào, giống như đã uống nhiều lắm…
“Anh Lạc Trần, ôm một cái, không được phép trốn, ôm một cái nha…đàn ông đã kết hôn mùi vị quả nhiên rất tốt…"
Giọng cười của cô gái trẻ, trong đêm yên tĩnh vang lên càng chói tai, xem ra thế giới này biến hóa thực sự rất nhanh, bọn con gái bây giờ đối với người đàn ông trong lòng ngưỡng mộ dám bày tỏ một cách lớn mật như vậy. Tôi nghĩ trên mặt Nghê Lạc Trần lúc này có lẽ lộ ra nụ cười nhạt, anh đối với người mẫu của mình thương yêu đặc biệt , cho dù trong lòng không vui cũng sẽ không thể hiện ra mặt, tôi nhớ có một lần, một nữ người mẫu trẻ bởi vì hâm mộ đã gây ra chuyện, khiến cho công ty SNOWLET bị ảnh hưởng nhưng Nghê Lạc Trần lại nói bình thản, vì họ vẫn còn trẻ nên dễ phạm sai lầm, cần cho cô ấy một cơ hội..
Nghê Lạc Trần như vậy, tôi nghĩ nên mới được con gái thích.
Đột nhiên trên tay đau nhức, tôi mới ý thức được bởi vì quần áo bị siết chặt khiến nút thắt ấn sâu vào lòng bàn tay…
“Các cô đừng ồn áo quá khích, cẩn thẩn nếu làm chủ tịch Nghê tức giận thì không có lần sau đâu…"
Từ Dĩnh luôn tại thời điểm mấu chốt, giúp Nghê Lạc Trần thoát nguy, sau khi cười với đám con gái, cô ấy lại nhẹ giọng dặn dò “ Chủ tịch Nghê tự mình ở nhà cẩn thận một chút, đừng tắm bồn, rất nguy hiểm…"
Chăm sóc như vậy, vì sao tôi chưa bao giờ nghĩ qua?
Theo tiếng xe chuyển động, ở trong sân yên tĩnh tiếng bước chân của Nghê Lạc Trần cách tôi càng ngày càng gần…
Cửa mở, Nghê Lạc Trần không vội vàng đi vào, không thay giày, cũng không bật đèn tự ý đi hướng lên lầu, ánh sáng ngoài cửa chiếu trên tấm lưng tao nhã của anh, bước chân của anh có chút loạng choạng, tôi nghĩ nhất định là đã uống rượu.
Tôi nhấn công tắc điện mạnh xuống, mấy nghìn mảnh thủy tinh của đèn treo khiến cho căn phòng bỗng nhiên được chiếu sáng.
Người Nghê lạc Trần dừng lại, quay đầu, trong ánh mắt lờ mờ hiện lên một vẻ sáng rực, lập tức anh nhìn thoáng qua bánh ga tô cùng nến còn sót lại trên bàn trà ở phòng khách, cười nhẹ…
“Sao không nghe lời mà tự về thế?"
“Ngược lại em muốn anh đón em về, có thể không?" Trong lời nói của tôi có chút chất vấn.
Anh thành thực lắc đầu, đi tới trước mặt tôi, mùi rượu thoảng qua, cùng hơi thở đàn ông tràn vào mũi tôi, tôi muốn lên lầu nhưng bị anh chặn ngang ôm lại
“Nhạc Tuyết, xin lỗi, có phải đã khiến em chờ sốt ruột lắm không?"
“Không có, em ngủ rồi, chỉ vì bị tiếng động trong sân đánh thức mà thôi." Quả nhiên tôi rất thích sĩ diện, buột miệng không thừa nhận.
“Vậy…"
Anh lại nhìn bánh ga tô trên bàn trà một chút, sau đó lộ ra biểu tình suy nghĩ một cách nghiền ngẫm, nheo mắt lại cười cười, cười châm biếm như vậy tôi nhìn không hợp, nhưng lại có cảm giác anh chế giễu tôi tự mình đa tình, giọng nói của tôi trở nên lạnh lùng…
“Có gì đắc ý lắm sao, chỉ là tận chút nghĩa vụ, chỉ có điều xem qua anh cũng không cần, tối qua vui vẻ lắm phải không?"
Anh lắc đầu, buông người tôi ra, đi đến trước sô pha ngồi xuống, cởi áo khoác ngoài và nơ áo sơ mi, duỗi chân ra nói “Giúp anh mang hai chén rượu lại đây…"
“Không phải anh đã uống rượu rồi sao?"
“Không giống" giọng điệu cụt ngủn của anh lại khiến tôi cảm thấy có gì đó bên trong không giống như thế
Một lần nữa cầm chén rượu trở lại phong khách, đã thấy trên bàn trà bày ra một chai rượu đỏ, anh vỗ vỗ bên ghế sô pha ra hiệu tôi qua đó ngồi xuống, tôi giống như thi hành theo pháp luật, tự mình cũng không biết vì sao lại nghe lời anh như thế.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng trốn vào mây, ánh sao lại không keo kiệt chút nào tỏa sáng đầy trời, rực rỡ mà hoa mỹ.
Tôi với Nghê Lạc Trần im lặng uống một ly với nhau , ai cũng không mở miệng nói lời nào, một lúc sau bỗng nhiên anh dựa cằm trên vai tôi, miễn cưỡng nói “Anh say rồi"
Dáng vẻ anh như thế thật giống vợ chồng đang làm nũng, nhưng với hai người chúng tôi mà nói chưa từng có qua , anh như vậy khiến tôi có chút không thể xoay sở được, nói thành thật “Vậy thì đừng uống nữa"
Tôi vừa muốn lấy chén lại, nhưng một tay bị anh bắt lấy, đầu của anh dựa trên vai tôi như cũ, thậm chí trọng lượng cả người đều dựa vào, tôi chống cánh tay kia trên ghế sô pha, ra sức đỡ anh.
“Nhạc Tuyết, anh vui…" giọng nói của anh cùng hơi thở êm dịu lướt qua tai tôi, mang theo mùi rượu đỏ ngọt ngào, giống như muốn người mê đắm, một loại thương tiếc đánh vào đáy lòng của tôi, tôi giơ tay lên xoa xoa áo anh, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.
“Nhạc Tuyết, anh muốn…" xem ra, tay của anh vòng qua thắt lưng tôi, ánh mắt say rượu khiến lòng tôi rung động, anh trước đây luôn không thương lượng hôn tôi, sau đó dùng hơi thở ngang ngược đàn ông chiếm lấy tôi, nhưng lúc này lọai nỉ non và hơi làm nũng làm cho tôi ngây ngốc nhìn anh, không biết trả lời như thế nào…
“Nhạc Tuyết, anh muốn…"
Anh đè lên rất nặng, vậy mà cánh môi mềm lại bao phủ lên môi tôi, nhẹ nhàng trăn trở, mút lấy giống như một cậu bé vui vẻ nhấm nháp một cốc kem, tôi không kìm lòng nổi ôm lấy anh, tay luồn vào trong áo quần của anh, vuốt ve thắt lưng của anh, có lẽ là do uống rượu nên cơ thể của anh trở nên nóng rực, chưa bao giờ có một loại dục niệm trong lòng tôi đạt đến mức này …Không biết làm sao, tôi bị ôm lấy thật nhẹ nhàng, đi hướng lên lầu , anh lại ngậm vành tai tôi, nhẹ giọng nỉ non “Nhạc Tuyết, áo ngủ rất đẹp, anh thích…"
Tôi ôm cổ anh, không nén nổi tình cảm tựa đầu trên vai anh, trên mặt là một trận khô nóng, nhưng ngay tại giây phút anh ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy ở cổ của anh có một dấu vết màu hồng nhạt, vô cùng chói mắt…
Tác giả :
Nhung Vũ Nhi Q