Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 9
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, chỉ còn lại có Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà —— đại ca, Tam công tử Dương Kính Thiên, Lục công tử Trữ Thanh, Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, Thập Tam công tử Đinh Tường cùng với mình sao.
Đại ca từng hướng mẫu thân đòi người, là muốn bảo hộ? Không có khả năng! Cốc chủ đời kế, chỉ có một vị! Vậy là…… mưu hại? Cũng không thể, tuy nói công tử tử vong, toàn bộ cung bị cốc chủ hạ lệnh tuyệt sát chôn cùng, nhưng phụ thân vẫn có thể tha cho mẫu thân, hắn không sợ mẫu thân trả thù sao? Như vậy? Là giam cầm? Sau đó thừa cơ thu phục cấp dưới của mình?
Mặt khác trong khoảng thời gian này, bốn vị công tử còn lại đang sắm vai diễn gì?
Vì sao ba năm trước huyễn hương xuất hiện? Lại trong một năm gần đây không xuất hiện lại? Là bởi vì không có cơ hội xuống tay? Hay là cho rằng không cần thiết?
“Công tử, công tử……" Thanh âm hỏi han thăm dò vang lên, là Liễu Như Phong.
Nam Cung Thiên Mạc dẫn theo điểm trầm tư mờ mịt, nhìn y.
“Công tử có cần thêm cơm?"
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn cái bát trong tay sớm đã không còn gì, cùng với toàn bộ thức ăn trên mặt đất đã không còn nhiệt khí, tỉnh táo lại. Không khỏi bật cười. Buông bát đũa, nói: “Không cần, thu đi."
Nhìn Liễu Như Phong thu thập xong khay chén, quỳ hành lễ, mở cửa đi ra ngoài.
Suy nghĩ hỗn loạn dần dần an tĩnh lại! Có thể đối mình động thủ, chỉ có thể là mấy vị công tử kia, nhưng, vì sao chỉ là huyễn hương? Mà không phải khiến cho Lan nhi trực tiếp sử dụng khói độc?
Lan nhi!!!
Nam Cung Thiên Mạc có chút phiền não đứng lên, ở trong phòng chậm rãi bước đi thong thả.
Lan nhi từ nhỏ cùng mình lớn lên! Vì sao hãm hại mình? Sau khi đốt huyễn hương, vì sao còn lưu lại mật thất, mà không lập tức rời đi? Là bị lừa? Hay là bị người sai khiến?
Thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, Lan nhi mình thâm ái nhất, chỉ biết đối lời nói của mẫu thân cùng mình thâm tín bất di (tin tưởng ko thay đổi)! Không có khả năng cũng không có cơ hội cùng bọn công tử khác tiếp xúc!
Mẫu thân…… Từ khi điên tới nay, vẫn là mẫu thân chủ trì Trác Tiêu Cung, bảo hộ mình……
Đều không có khả năng!!! Đau đầu!
Quên đi, mình chỉ là kẻ điên, cũng không phải ngốc tử, vẫn là nên đi ra ngoài tản bộ một chút!
Trong viện không người, có vẻ một mảnh tĩnh mịch. Mặt đất coi như sạch sẽ, chắc là sáng sớm có người tới quét tước qua.
Hiện tại, bản thân ngay cả tại trong cái viện nho nhỏ này, vẫn phải cẩn thận, trong viện, còn ẩn tang một ảnh vệ đối mình có thái độ không biết tốt xấu ra sao!
Nam Cung Thiên Mạc cười xuy một tiếng, rõ ràng là ảnh vệ của mình, lại ngay cả nguyện dâng lên ảnh bài trung thành cũng không có……
Chỗ phụ thân, cầu không được, cho dù phụ thân biết mình thanh tỉnh, thân là cốc chủ, hắn cũng sẽ không phá bỏ quy củ trong cốc.
Chỗ mẫu thân…… Quên đi, vẫn là trước tiên đừng nên nghĩ đến……
Các vị công tử tranh đấu, càng ngày càng kịch liệt, là do mẫu thân canh phòng nghiêm ngặt tốt? Hay là cho rằng mình không có uy hiếp, mà thả lỏng mưu đoạt đối với mình? Thật sự là buồn cười, mình điên điên mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ!
Chỉ còn một năm sao…… Thời gian thật sự là quá ngắn……
Nước trong hồ lẳng lặng lưu động, vững vàng mà thông thuận, trong ngoài viện, đều yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót, cắt qua ngôi viện quạnh quẽ này.
Viện này thật sự là không thú vị, ao nước lúc này miễn cưỡng cũng có thể để vào mắt……
Chậm rãi đi vào kiều đình, đột nhiên, một cỗ lửa giận phẫn hận, thẳng hướng mình mà đến!
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc căng thẳng, nhưng không ngẩng đầu, vẫn như trước mà lẳng lặng nhìn nước chảy, âm thầm thập phần đề phòng.
Trong viện, có Liễu Như Phong cùng một ảnh vệ, nếu người này có thể giấu được bọn họ đi vào bên người mình, trừ phi là cao thủ cùng trình độ với bọn họ!
Gió nhẹ bên người khẽ vuốt, một thiếu niên một thân hắc y ổn định đứng bên sườn.
Nam Cung Thiên Mạc vẫn rũ đầu như trước, chỉ dùng dư quang khóe mắt đánh giá hắn.
Toàn thân đều là hắc y dạ hành bó sát người, hoàn toàn nhìn không ra tung tích vũ khí, hai tay trống trơn nắm chặt thành quyền, gương mặt do hàng năm ẩn vào chỗ tối mà có vẻ tái nhợt, mày liễu dài nhỏ dựng thẳng, hai mắt trừng thật to giống như muốn phun ra lửa.
Ảnh vệ? Thật sự là…… thật can đảm…… Thân là ảnh vệ, làm ra cử chỉ như vậy, không biết hắn làm như thế nào mà ra khỏi Ảnh Điện! Phụ thân như thế nào lại phân cho mình một người như vậy?
“Ngươi……" Thiếu niên túm vạt áo Nam Cung Thiên Mạc, kéo hắn nhoáng lên, tức giận phun ra một chữ, lại không biết nói tiếp như thế nào.
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc âm thầm tức giận, trên mặt lại mạc danh kỳ diệu cười hì hì nhìn hắn.
“Ngươi đang làm cái gì?" Rất xa, thanh âm Liễu Như Phong mang theo kinh sợ truyền đến, thanh âm kia phát ra từ phía phòng khách, dứt lời, thân ảnh màu xanh đen đã đến bên kiều đình.
“Ngươi hôm nay, động tác rất không thích hợp……" Thiếu niên nhìn Liễu Như Phong, vẻ giận dữ trên mặt hơi hơi dịu đi, ánh mắt không tự chủ được quét về phía trên cổ Liễu Như Phong.
Nam Cung Thiên Mạc theo ánh mắt hắn nhìn lại, trên cổ Liễu Như Phong, có một phiến dấu hôn rất rõ ràng.
Liễu Như Phong hơi hơi cứng lại, trên nét mặt hiện ra vài phần chật vật.
“Buông công tử ra!" Khẽ quát một tiếng, Liễu Như Phong mặt mang xấu hổ cùng bực tức chuyển thân đánh qua, một chưởng đánh về phía ngực thiếu niên, một tay đoạt lấy Nam Cung Thiên Mạc.
Tựa hồ…… cảm tình không tồi…… Nam Cung Thiên Mạc một bên làm ra vẻ si ngốc, một bên hơi nghiền ngẫm yên lặng quan sát lời nói và việc làm của hai người.
“So với ngày xưa chậm nửa phần!" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, lắc mình qua một bên nhường, tùy ý Liễu Như Phong đem người cướp đi, chắn phía sau.
Thiếu niên không nhìn ánh mắt đề phòng của Liễu Như Phong, oán hận nhìn Nam Cung Thiên Mạc liếc mắt một cái, nói: “Không biết chúng ta có thể còn sống mà bị đưa vào cấm địa hay không! Ta thật không rõ, vì sao ngươi đối kẻ điên này để bụng như thế?"
Thấy Liễu Như Phong không nói gì, thiếu niên dừng một chút, lại nói: “Ngày xưa, thấy ngươi đối hắn ngoan ngoãn phục tùng, nhưng cũng thôi, ta chỉ nghĩ tâm địa ngươi thiện lương, nhưng hôm nay, thì như thế nào, việc gì phải lấy thân phụng bồi? Hắn chính là người điên!"
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, nói: “Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, hắn thủy chung vẫn là chủ nhân của chúng ta!"
Thiếu niên đứng nửa ngày có chút nhụt chí nói: “Không sai! Coi như chúng ta không may! Chỉ là…… cũng không nhất định phải vì người điên…… Aiz…… Ta nhớ rõ lần trước Tâm Nhân cô nương của Lạc Dương Cung kia, ngươi không phải nhìn nàng rất vừa mắt sao? Nếu không đêm nay……"
Thân mình Liễu Như Phong run lên, chuyển nhanh đầu, kinh sợ liếc mắt nhìn Nam Cung Thiên Mạc một cái.
Oán khí rất nặng a…… Mặt Nam Cung Thiên Mạc không chút thay đổi mà nhìn nước chảy ở ngoài đình, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến đoạn đối thoại của bọn họ.
Thiếu niên đối sự kinh sợ của Liễu Như Phong cười nhạt, khinh miệt nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Một kẻ điên, sao có thể nghe hiểu chúng ta đang nói cái gì? Ngươi đề cao hắn thái quá!"
Liễu Như Phong không thể nhịn được nữa, trầm mặt, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng quên, ngươi ta hiện giờ đều là người của công tử, nếu ngươi lại đối công tử bất kính, đừng trách Liễu Như Phong ta nhận ra ngươi, nhưng kiếm trong tay lại nhận không ra ngươi!"
Thiếu niên giống như không nghĩ tới Liễu Như Phong lại quyết tuyệt như thế, trong lúc nhất thời, kinh hoảng sững sờ.
Liễu Như Phong xoay người đối Nam Cung Thiên Mạc nói: “Công tử, bên ngoài gió lớn, vết thương trên đầu ngài mới tốt chút, vẫn là nên quay về ốc!"
Nam Cung Thiên Mạc tiếp tục nhìn nước ao, tựa hồ nghe không rõ y đang nói cái gì.
Liễu Như Phong duỗi tay nâng cánh tay Nam Cung Thiên Mạc, lôi kéo hắn, hướng chủ ốc mà đi.
Mới vừa đi xuống đầu cầu, lại nghe phía sau, thanh âm thiếu niên mang vẻ không thể tin, nói: “Chẳng lẽ…… Ngươi cư nhiên lại…… thích hắn?"
Cước bộ Liễu Như Phong đột ngột dừng lại, suýt chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu lại căm giận trừng mắt liếc hắn một cái. Không để ý tới thiếu niên kia nữa, lập tức hướng chủ ốc mà đi.
Phía sau, vẫn truyền đến thanh âm thiếu niên thì thào tự nói: “Không đúng, không đúng…… Điều đó không có khả năng…… Lần trước ta thấy khi ngươi nhìn Tâm Nhân cô nương, ánh mắt rõ ràng là muốn ăn người ta……"
Liễu Như Phong tức giận, chỉ hận không thể trở lại xé cái miệng không biết lựa lời kia, nhưng, Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh lại cơ hồ đem tất cả sức nặng thân thể treo trên người y, làm y không dám thối lui nửa phần. Nhớ tới thủ đoạn đêm qua của Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng chỉ có sợ hãi nói không nên lời.
Cố nén sợ hãi cùng nguyện vọng muốn thoát đi trong lòng, động tác Liễu Như Phong cứng ngắc, nâng Nam Cung Thiên Mạc trở về chủ ốc.
Nâng Nam Cung Thiên Mạc ngồi ở mép giường, nháy mắt trở lại đóng cửa, Liễu Như Phong giương mắt trông kiều đình, trống không, thiếu niên kia đã không biết ẩn thân nơi nào.
Liễu Như Phong trộm đánh giá một chút, Nam Cung Thiên Mạc đang nhìn mình, trên mặt mang vẻ tựa tiếu phi tiếu.
Liễu Như Phong kiên trì, đi đến bên người hắn, sát bên mép giường, quỳ, gục đầu xuống, trong lòng không yên, không biết sẽ bị chịu hình phạt gì……
“Ngươi sợ hãi? Ta thực khủng bố như vậy sao?"(Cần phải hỏi sao!? ò.ó!) Trên đỉnh đầu, thanh âm Nam Cung Thiên Mạc mang theo trêu đùa truyền tới.
Thân mình Liễu Như Phong run rẩy, không trả lời, chỉ rũ đầu xuống càng thấp.
Một bàn tay duỗi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, Liễu Như Phong thuận theo mà nâng đầu, đón nhận ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc hơi mang một tia tiếu ý.
“Quan hệ của ngươi cùng ảnh vệ kia, theo ta nghĩ, tựa hồ rất không tệ?" Nam Cung Thiên Mạc dùng ngữ khí phi thường ôn hòa, chậm rãi nói.
Rõ ràng Nam Cung Thiên Mạc không có một tia tức giận, ngược lại, còn thập phần ôn hòa, nhưng Liễu Như Phong lại nhịn không được mà run rẩy, lại không dám cúi đầu che giấu tình tự của mình.
“Thuộc hạ…… bình thường chưa từng cùng ảnh vệ nói chuyện với nhau. Chỉ là…… một tháng qua, hắn đối an toàn của công tử, cũng coi như tận tâm tận lực……" Liễu Như Phong tận lực châm chước câu từ mà hồi đáp.
“Ha hả…… Tận tâm tận lực sao? Bất quá là sợ ta chết đi, hắn cũng sống không được mà thôi?!" Nam Cung Thiên Mạc cười có chút lạnh. Trong mắt lộ ra tia sát khí: “Tìm một cơ hội, đưa hắn đến trong phòng này, đỡ phải luôn vướng bận về hắn!"
***
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, chỉ còn lại có Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà —— đại ca, Tam công tử Dương Kính Thiên, Lục công tử Trữ Thanh, Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, Thập Tam công tử Đinh Tường cùng với mình sao.
Đại ca từng hướng mẫu thân đòi người, là muốn bảo hộ? Không có khả năng! Cốc chủ đời kế, chỉ có một vị! Vậy là…… mưu hại? Cũng không thể, tuy nói công tử tử vong, toàn bộ cung bị cốc chủ hạ lệnh tuyệt sát chôn cùng, nhưng phụ thân vẫn có thể tha cho mẫu thân, hắn không sợ mẫu thân trả thù sao? Như vậy? Là giam cầm? Sau đó thừa cơ thu phục cấp dưới của mình?
Mặt khác trong khoảng thời gian này, bốn vị công tử còn lại đang sắm vai diễn gì?
Vì sao ba năm trước huyễn hương xuất hiện? Lại trong một năm gần đây không xuất hiện lại? Là bởi vì không có cơ hội xuống tay? Hay là cho rằng không cần thiết?
“Công tử, công tử……" Thanh âm hỏi han thăm dò vang lên, là Liễu Như Phong.
Nam Cung Thiên Mạc dẫn theo điểm trầm tư mờ mịt, nhìn y.
“Công tử có cần thêm cơm?"
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn cái bát trong tay sớm đã không còn gì, cùng với toàn bộ thức ăn trên mặt đất đã không còn nhiệt khí, tỉnh táo lại. Không khỏi bật cười. Buông bát đũa, nói: “Không cần, thu đi."
Nhìn Liễu Như Phong thu thập xong khay chén, quỳ hành lễ, mở cửa đi ra ngoài.
Suy nghĩ hỗn loạn dần dần an tĩnh lại! Có thể đối mình động thủ, chỉ có thể là mấy vị công tử kia, nhưng, vì sao chỉ là huyễn hương? Mà không phải khiến cho Lan nhi trực tiếp sử dụng khói độc?
Lan nhi!!!
Nam Cung Thiên Mạc có chút phiền não đứng lên, ở trong phòng chậm rãi bước đi thong thả.
Lan nhi từ nhỏ cùng mình lớn lên! Vì sao hãm hại mình? Sau khi đốt huyễn hương, vì sao còn lưu lại mật thất, mà không lập tức rời đi? Là bị lừa? Hay là bị người sai khiến?
Thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, Lan nhi mình thâm ái nhất, chỉ biết đối lời nói của mẫu thân cùng mình thâm tín bất di (tin tưởng ko thay đổi)! Không có khả năng cũng không có cơ hội cùng bọn công tử khác tiếp xúc!
Mẫu thân…… Từ khi điên tới nay, vẫn là mẫu thân chủ trì Trác Tiêu Cung, bảo hộ mình……
Đều không có khả năng!!! Đau đầu!
Quên đi, mình chỉ là kẻ điên, cũng không phải ngốc tử, vẫn là nên đi ra ngoài tản bộ một chút!
Trong viện không người, có vẻ một mảnh tĩnh mịch. Mặt đất coi như sạch sẽ, chắc là sáng sớm có người tới quét tước qua.
Hiện tại, bản thân ngay cả tại trong cái viện nho nhỏ này, vẫn phải cẩn thận, trong viện, còn ẩn tang một ảnh vệ đối mình có thái độ không biết tốt xấu ra sao!
Nam Cung Thiên Mạc cười xuy một tiếng, rõ ràng là ảnh vệ của mình, lại ngay cả nguyện dâng lên ảnh bài trung thành cũng không có……
Chỗ phụ thân, cầu không được, cho dù phụ thân biết mình thanh tỉnh, thân là cốc chủ, hắn cũng sẽ không phá bỏ quy củ trong cốc.
Chỗ mẫu thân…… Quên đi, vẫn là trước tiên đừng nên nghĩ đến……
Các vị công tử tranh đấu, càng ngày càng kịch liệt, là do mẫu thân canh phòng nghiêm ngặt tốt? Hay là cho rằng mình không có uy hiếp, mà thả lỏng mưu đoạt đối với mình? Thật sự là buồn cười, mình điên điên mà vẫn có thể sống đến tận bây giờ!
Chỉ còn một năm sao…… Thời gian thật sự là quá ngắn……
Nước trong hồ lẳng lặng lưu động, vững vàng mà thông thuận, trong ngoài viện, đều yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót, cắt qua ngôi viện quạnh quẽ này.
Viện này thật sự là không thú vị, ao nước lúc này miễn cưỡng cũng có thể để vào mắt……
Chậm rãi đi vào kiều đình, đột nhiên, một cỗ lửa giận phẫn hận, thẳng hướng mình mà đến!
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc căng thẳng, nhưng không ngẩng đầu, vẫn như trước mà lẳng lặng nhìn nước chảy, âm thầm thập phần đề phòng.
Trong viện, có Liễu Như Phong cùng một ảnh vệ, nếu người này có thể giấu được bọn họ đi vào bên người mình, trừ phi là cao thủ cùng trình độ với bọn họ!
Gió nhẹ bên người khẽ vuốt, một thiếu niên một thân hắc y ổn định đứng bên sườn.
Nam Cung Thiên Mạc vẫn rũ đầu như trước, chỉ dùng dư quang khóe mắt đánh giá hắn.
Toàn thân đều là hắc y dạ hành bó sát người, hoàn toàn nhìn không ra tung tích vũ khí, hai tay trống trơn nắm chặt thành quyền, gương mặt do hàng năm ẩn vào chỗ tối mà có vẻ tái nhợt, mày liễu dài nhỏ dựng thẳng, hai mắt trừng thật to giống như muốn phun ra lửa.
Ảnh vệ? Thật sự là…… thật can đảm…… Thân là ảnh vệ, làm ra cử chỉ như vậy, không biết hắn làm như thế nào mà ra khỏi Ảnh Điện! Phụ thân như thế nào lại phân cho mình một người như vậy?
“Ngươi……" Thiếu niên túm vạt áo Nam Cung Thiên Mạc, kéo hắn nhoáng lên, tức giận phun ra một chữ, lại không biết nói tiếp như thế nào.
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc âm thầm tức giận, trên mặt lại mạc danh kỳ diệu cười hì hì nhìn hắn.
“Ngươi đang làm cái gì?" Rất xa, thanh âm Liễu Như Phong mang theo kinh sợ truyền đến, thanh âm kia phát ra từ phía phòng khách, dứt lời, thân ảnh màu xanh đen đã đến bên kiều đình.
“Ngươi hôm nay, động tác rất không thích hợp……" Thiếu niên nhìn Liễu Như Phong, vẻ giận dữ trên mặt hơi hơi dịu đi, ánh mắt không tự chủ được quét về phía trên cổ Liễu Như Phong.
Nam Cung Thiên Mạc theo ánh mắt hắn nhìn lại, trên cổ Liễu Như Phong, có một phiến dấu hôn rất rõ ràng.
Liễu Như Phong hơi hơi cứng lại, trên nét mặt hiện ra vài phần chật vật.
“Buông công tử ra!" Khẽ quát một tiếng, Liễu Như Phong mặt mang xấu hổ cùng bực tức chuyển thân đánh qua, một chưởng đánh về phía ngực thiếu niên, một tay đoạt lấy Nam Cung Thiên Mạc.
Tựa hồ…… cảm tình không tồi…… Nam Cung Thiên Mạc một bên làm ra vẻ si ngốc, một bên hơi nghiền ngẫm yên lặng quan sát lời nói và việc làm của hai người.
“So với ngày xưa chậm nửa phần!" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, lắc mình qua một bên nhường, tùy ý Liễu Như Phong đem người cướp đi, chắn phía sau.
Thiếu niên không nhìn ánh mắt đề phòng của Liễu Như Phong, oán hận nhìn Nam Cung Thiên Mạc liếc mắt một cái, nói: “Không biết chúng ta có thể còn sống mà bị đưa vào cấm địa hay không! Ta thật không rõ, vì sao ngươi đối kẻ điên này để bụng như thế?"
Thấy Liễu Như Phong không nói gì, thiếu niên dừng một chút, lại nói: “Ngày xưa, thấy ngươi đối hắn ngoan ngoãn phục tùng, nhưng cũng thôi, ta chỉ nghĩ tâm địa ngươi thiện lương, nhưng hôm nay, thì như thế nào, việc gì phải lấy thân phụng bồi? Hắn chính là người điên!"
Liễu Như Phong trầm mặc một hồi, nói: “Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, hắn thủy chung vẫn là chủ nhân của chúng ta!"
Thiếu niên đứng nửa ngày có chút nhụt chí nói: “Không sai! Coi như chúng ta không may! Chỉ là…… cũng không nhất định phải vì người điên…… Aiz…… Ta nhớ rõ lần trước Tâm Nhân cô nương của Lạc Dương Cung kia, ngươi không phải nhìn nàng rất vừa mắt sao? Nếu không đêm nay……"
Thân mình Liễu Như Phong run lên, chuyển nhanh đầu, kinh sợ liếc mắt nhìn Nam Cung Thiên Mạc một cái.
Oán khí rất nặng a…… Mặt Nam Cung Thiên Mạc không chút thay đổi mà nhìn nước chảy ở ngoài đình, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến đoạn đối thoại của bọn họ.
Thiếu niên đối sự kinh sợ của Liễu Như Phong cười nhạt, khinh miệt nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Một kẻ điên, sao có thể nghe hiểu chúng ta đang nói cái gì? Ngươi đề cao hắn thái quá!"
Liễu Như Phong không thể nhịn được nữa, trầm mặt, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng quên, ngươi ta hiện giờ đều là người của công tử, nếu ngươi lại đối công tử bất kính, đừng trách Liễu Như Phong ta nhận ra ngươi, nhưng kiếm trong tay lại nhận không ra ngươi!"
Thiếu niên giống như không nghĩ tới Liễu Như Phong lại quyết tuyệt như thế, trong lúc nhất thời, kinh hoảng sững sờ.
Liễu Như Phong xoay người đối Nam Cung Thiên Mạc nói: “Công tử, bên ngoài gió lớn, vết thương trên đầu ngài mới tốt chút, vẫn là nên quay về ốc!"
Nam Cung Thiên Mạc tiếp tục nhìn nước ao, tựa hồ nghe không rõ y đang nói cái gì.
Liễu Như Phong duỗi tay nâng cánh tay Nam Cung Thiên Mạc, lôi kéo hắn, hướng chủ ốc mà đi.
Mới vừa đi xuống đầu cầu, lại nghe phía sau, thanh âm thiếu niên mang vẻ không thể tin, nói: “Chẳng lẽ…… Ngươi cư nhiên lại…… thích hắn?"
Cước bộ Liễu Như Phong đột ngột dừng lại, suýt chút nữa ngã sấp xuống, quay đầu lại căm giận trừng mắt liếc hắn một cái. Không để ý tới thiếu niên kia nữa, lập tức hướng chủ ốc mà đi.
Phía sau, vẫn truyền đến thanh âm thiếu niên thì thào tự nói: “Không đúng, không đúng…… Điều đó không có khả năng…… Lần trước ta thấy khi ngươi nhìn Tâm Nhân cô nương, ánh mắt rõ ràng là muốn ăn người ta……"
Liễu Như Phong tức giận, chỉ hận không thể trở lại xé cái miệng không biết lựa lời kia, nhưng, Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh lại cơ hồ đem tất cả sức nặng thân thể treo trên người y, làm y không dám thối lui nửa phần. Nhớ tới thủ đoạn đêm qua của Nam Cung Thiên Mạc, trong lòng chỉ có sợ hãi nói không nên lời.
Cố nén sợ hãi cùng nguyện vọng muốn thoát đi trong lòng, động tác Liễu Như Phong cứng ngắc, nâng Nam Cung Thiên Mạc trở về chủ ốc.
Nâng Nam Cung Thiên Mạc ngồi ở mép giường, nháy mắt trở lại đóng cửa, Liễu Như Phong giương mắt trông kiều đình, trống không, thiếu niên kia đã không biết ẩn thân nơi nào.
Liễu Như Phong trộm đánh giá một chút, Nam Cung Thiên Mạc đang nhìn mình, trên mặt mang vẻ tựa tiếu phi tiếu.
Liễu Như Phong kiên trì, đi đến bên người hắn, sát bên mép giường, quỳ, gục đầu xuống, trong lòng không yên, không biết sẽ bị chịu hình phạt gì……
“Ngươi sợ hãi? Ta thực khủng bố như vậy sao?"(Cần phải hỏi sao!? ò.ó!) Trên đỉnh đầu, thanh âm Nam Cung Thiên Mạc mang theo trêu đùa truyền tới.
Thân mình Liễu Như Phong run rẩy, không trả lời, chỉ rũ đầu xuống càng thấp.
Một bàn tay duỗi xuống, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, Liễu Như Phong thuận theo mà nâng đầu, đón nhận ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc hơi mang một tia tiếu ý.
“Quan hệ của ngươi cùng ảnh vệ kia, theo ta nghĩ, tựa hồ rất không tệ?" Nam Cung Thiên Mạc dùng ngữ khí phi thường ôn hòa, chậm rãi nói.
Rõ ràng Nam Cung Thiên Mạc không có một tia tức giận, ngược lại, còn thập phần ôn hòa, nhưng Liễu Như Phong lại nhịn không được mà run rẩy, lại không dám cúi đầu che giấu tình tự của mình.
“Thuộc hạ…… bình thường chưa từng cùng ảnh vệ nói chuyện với nhau. Chỉ là…… một tháng qua, hắn đối an toàn của công tử, cũng coi như tận tâm tận lực……" Liễu Như Phong tận lực châm chước câu từ mà hồi đáp.
“Ha hả…… Tận tâm tận lực sao? Bất quá là sợ ta chết đi, hắn cũng sống không được mà thôi?!" Nam Cung Thiên Mạc cười có chút lạnh. Trong mắt lộ ra tia sát khí: “Tìm một cơ hội, đưa hắn đến trong phòng này, đỡ phải luôn vướng bận về hắn!"
Tác giả :
Ma Yên