Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 77
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Mí mắt cốc chủ Nam Cung Hành nửa nhếch lên, tinh quang chợt lóe, khóe miệng toát ra một tia trào phúng, một tia khinh thường, một tia hứng thú. .....
Tâm niệm Nam Cung Thiên Mạc thay đổi thật nhanh, hiển nhiên phụ thân đã hướng Liễu Như Phong hạ thủ, chẳng qua chính mình hoàn toàn không cảm thấy......
“Phụ thân!" Nam Cung Thiên Mạc mở miệng, vẫn tâm bình khí hòa như cũ, như không hề biết Liễu Như Phong phía sau bên cạnh đang tiếp nhận loại áp lực nào.
“Ân?" Cốc chủ Nam Cung Hành chuyển mắt qua, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, hơi nhíu mày. Đứa con này chỉ ở lúc có chính sự cùng khi sinh khí, mới có thể gọi mình là phụ thân! Xem ra lời nói của Trúc nhi, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ......
Liễu Như Phong đã vận chuyển công lực toàn thân, cực lực chống cự, mồ hôi lạnh trên lưng, đã chảy đầm đìa, thấm ướt một phần y phục trên lưng. Mặc dù cốc chủ Nam Cung Hành đã chuyển tầm mắt, nhưng sát khí lạnh như băng khiến người hít thở không thông kia, vẫn áp bách mình như cũ, không chút thả lỏng!
“Phụ thân, vô luận hài nhi có ý hay không, xuất thân của Như Phong, hẳn ngài đã điều tra rõ! Y đã nhận ta là chủ nhân, tự nhiên thể xác và tinh thần đều thuộc về hài nhi, vô luận hài nhi đối y làm gì, tin tưởng y cũng sẽ không phản bội! Chẳng lẽ phụ thân không tin người do Tử Điện huấn luyện?" Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói.
Mí mắt cốc chủ Nam Cung Hành nhếch lên, Liễu Như Phong nhận thấy áp lực trên người nháy mắt đã biến mất vô ảnh, âm thầm mà nhẹ nhàng thở ra.
Cốc chủ Nam Cung Hành mỉm cười nói: “Thị Điện trong cốc cũng có thị cơ là nam tử, vi phụ thân là cốc chủ, tự nhiên sẽ không giống mẫu thân ngươi, lo lắng linh tinh! Mạc nhi, ngươi là nhi tử mà vi phụ thương nhất, cũng là nhi tử mà vi phụ đắc ý nhất. Vi phụ tin tưởng ngươi, sẽ không mê muội, trầm mê nhất thời! Ngươi sắp kế nhiệm cốc chủ, vi phụ tất nhiên tín nhiệm năng lực của ngươi. Nhưng phận làm con, phải tận tâm hiếu đạo, không thể quên. Vi phụ đã thay ngươi hướng cốc chủ Đoạn Hồn Cốc cầu thân, đại nữ nhân của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc Mai Việt Tâm năm nay vừa tròn mười tám tuổi, so với ngươi chỉ nhỏ hơn mấy tháng, coi như là môn đăng hộ đối! Ngày mai sau khi ngươi kế vị, liền đi chuẩn bị việc cưới vợ. Ba ngày sau Đoạn Hồn Cốc sẽ đưa Mai Việt Tâm đến Tuyệt Cốc cùng ngươi thành hôn!"
“Phụ thân!" Nam Cung Thiên Mạc kinh sợ giật nảy, vội giọng quát: “Hài nhi chưa bao giờ gặp nàng, như thế nào có thể cùng nàng thành thân?"
Cốc chủ Nam Cung Hành nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia không vui, nói: “Đoạn Hồn Cốc cùng Tuyệt Cốc ta luôn luôn giao hảo, cùng tiến cùng lui. Huống chi việc hôn nhân nhi nữ, đều có cha mẹ làm chủ, nương ngươi cũng ngóng trông ngươi sớm ngày lấy vợ hiền! Tình cảm vợ chồng, ngày sau chậm rãi bồi dưỡng cũng không muộn!"
“Phụ thân......" Nam Cung Thiên Mạc đang muốn nói thêm gì, lại bị cốc chủ Nam Cung Hành không nhẫn nại mà phất tay cắt ngang.
“Làm cốc chủ, tình cảm cá nhân chỉ có thể để sau ích lợi trong cốc! Vi phụ mặc kệ ngươi thích cũng tốt, chán ghét cũng được! Tóm lại, không thể phá hủy tình cảm hữu nghị của hai cốc! Chỉ cần Mai Việt Tâm không làm sai điều gì, ngươi nhất định phải hảo hảo đối đãi chính thê của ngươi. Chuyện cá nhân, ngươi yêu ai, đối xử với ai tốt, đó là chuyện của ngươi, vi phụ nhất định sẽ không hỏi đến!" Cốc chủ Nam Cung Hành đứng dậy, nhìn nhìn sắc mặt nam nhân phía sau vẫn không thay đổi, trầm mặc mà im lặng, vừa lòng gật đầu.
“Liễu Như Phong, " Ngữ khí cốc chủ Nam Cung Hành chậm lại, nói: “Lời này của bổn tọa, chính là nói cho ngươi biết. Ngươi xuất thân Tử Điện, lại đã nhận Mạc nhi là chủ nhân, bổn tọa tự nhiên sẽ không đến quản ngươi. Nhưng bổn tọa muốn nhắc nhở ngươi, cái gì ngươi nên làm, cái gì ngươi không nên làm, cần phải phân biệt rõ ràng!"
“Thỉnh cốc chủ yên tâm, lời răn dạy của Tử Điện, thuộc hạ không dám quên. Đã nhận chủ, hết thảy đều thuộc về chủ nhân, tuyệt không do dự nửa phần. Tự nhiên sẽ tận tâm hết sức, vì chủ nhân mà cống hiến. Sự ân sủng lâu dài của chủ nhân, chưa bao giờ thuộc hạ dám hy vọng xa vời." Liễu Như Phong cúi đầu, quỳ xuống, chỉ cảm thấy tầm mắt của Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh theo lời nói của mình, càng ngày càng lãnh lệ, đợi đến khi dứt lời, đã như lưỡi đao sắc bén, đâm vào trên người mình......
Cốc chủ Nam Cung Hành đạm đạm nói: “Ngươi hiểu được là tốt rồi! Ngày sau, bất luận Mạc nhi đối đãi ngươi như thế nào, đừng quên thân phận của chính ngươi! Hảo hảo phò trợ bảo hộ cho tốt chủ nhân của ngươi!"
“Vâng" Liễu Như Phong ứng thanh.
Cốc chủ Nam Cung Hành phất phất ống tay áo, cho Liễu Như Phong đứng dậy, chuyển hướng mặt Nam Cung Thiên Mạc không chút thay đổi, nói: “Qua đại điển ngày mai, lưu lại. Nương ngươi nói, sau này theo vi phụ tiến vào cấm địa, luyến tiếc ngươi. Nhiều ngày nay vẫn vội vàng chuẩn bị, đêm mai, người một nhà cùng ngồi ăn bữa cơm, cũng chỉ có vi phụ, nương ngươi cùng ngươi! Ngày sau vi phụ phải chuẩn bị tiến nhập cấm địa, Mạc nhi ngươi cũng chuyển vào Tuyệt Thiên Cung, chỉ sợ sau này sẽ khó gặp lại!"
“Vâng, hài nhi hiểu." Nam Cung Thiên Mạc bình tĩnh khom mình hành lễ.
“Vi phụ phải trở về, nương ngươi vẫn còn chờ vi phụ a! Không cần tiễn, hảo hảo chuẩn bị!" Cốc chủ Nam Cung Hành mỉm cười, trên gương mặt không hề có sự thăng trầm lần nữa, xoay người ra khỏi thư phòng, trong nháy mắt, đã ra khỏi chủ viện, dẫn theo một đám thị tòng, dần dần đi xa.
Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi xoay người lại, hung hăng nhìn thẳng nam nhân vẫn cúi đầu đứng yên, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Công tử, thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, nên đưa tới thư phòng, hay là đưa tới phòng công tử?" Một gã thị vệ đi vào trong viện, cúi đầu hỏi.
“Không muốn ăn, không ăn! Phân phó xuống, trước giờ Mẹo ngày mai, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào chủ viện!" Nam Cung Thiên Mạc nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, không quay đầu lại nói. (Giận òi! ‘Chết’ Phong ca òi! =.=!)
“Vâng" Thị vệ kia hiển nhiên cũng phát giác câu phân phó này không đúng, thấp giọng ứng thanh, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa viện.
Không bao lâu, thị vệ trong viện đã rút hết. Trong chủ viện, nhất thời im lặng cực kỳ.
Nam Cung Thiên Mạc chuyển tầm mắt, sắc mặt âm trầm mà xoay người, hướng ngoài cửa mà đi.
Liễu Như Phong ngẩn ra, yên lặng theo sát mà đi.
Nam Cung Thiên Mạc bước nhanh trở lại chủ ốc, đứng ở trong phòng, hô hấp thật sâu vài lần, muốn ngăn chặn tình tự nổi giận, lại phát hiện động tác này bất quá chỉ là tốn công vô ích mà thôi......
Không phải không rõ sự băn khoăn của Liễu Như Phong, huống chi là đối mặt phụ thân của chính mình —— cốc chủ Tuyệt Cốc! Nói như vậy cũng không có gì không đúng......
Chỉ là cơn tức giận mãnh liệt trong lòng lại quấy rối khiến ngực bụng hít thở không thông, ẩn ẩn đau —— làm sao biết được đó không phải lời nói từ đáy lòng y? Chính mình đã cho y đủ thời gian, đang chờ lời giải thích của y, nhưng không có!
Nam Cung Thiên Mạc cười khổ, đúng vậy, không có! Nam nhân luôn luôn thông minh cơ trí, không có khả năng không rõ ý tứ của mình, nhưng một câu giải thích cũng không có, chỉ trầm mặc đứng ở trước mặt mình như vậy......
Chẳng lẽ là bởi vì hôn sự mà phụ thân đưa ra? Khiến nam nhân này bất mãn? Sẽ không, nam nhân này đã đem hết thảy hiến cho mình, sẽ không giống như nữ tử không rõ lí lẽ mà không để ý đại cục, nhiều nhất, là y vì mình, tự cho là đúng mà rút lui......
Nam Cung Thiên Mạc tự giễu mà cười, kỳ thật sinh khí như vậy, bất quá không thể nói nên lời —— yêu một người nam nhân, mà nam nhân này là tâm phúc hạ cấp của chính mình, tự tôn cao ngạo không để chính mình nói ra câu chữ yếu đuối như vậy. (Èo, có 3 từ thôi mà khó nói như vậy sao!? Ò.ó!)
Tuy rằng tinh tường biết nam nhân trước mắt đối chính mình hoàn toàn trung tâm, nhưng nếu nói đến tình yêu...... Có lẽ nếu mình hạ lệnh, y cũng sẽ vâng theo mà nói ra lời yêu mình, nhưng —— trung thành không tương đương với yêu mến!
Liễu Như Phong yên lặng đứng ở phía sau Nam Cung Thiên Mạc, nhìn thấy hai tay của công tử ở bên cạnh người, gắt gao mà nắm lại, hơi hơi run rẩy, nhìn hắn ngẩng đầu hô hấp, cực lực áp chế tình tự kịch liệt —— vẫn không lên tiếng.
Ở chung bốn ngày, không phải không rõ sự ôn nhu săn sóc của Nam Cung Thiên Mạc, huống chi công tử đã nói rõ ràng như thế. Liễu Như Phong không biết đã xảy ra vấn đề gì, làm cho quan hệ chủ tớ, nguyên bản đơn giản lại lặng lẽ xảy ra sự thay đổi, nhưng chính mình làm hạ cấp cùng thị cơ, vẫn có thể làm, cũng chỉ có việc thuận theo ý tứ của công tử mà thôi. Thẳng đến khi nghe thấy lời cảnh cáo của cốc chủ vừa rồi, mới tỉnh ngộ lại, đối công tử mà nói, không có kết quả tốt......
Công tử sẽ xử trí mình như thế nào? Liễu Như Phong trầm mặc cúi đầu.
Nam Cung Thiên Mạc xoay người, nhìn nam nhân cúi đầu đứng yên ở phía sau, ngực đau xót, được rồi, nếu y không muốn giải thích, như vậy thì......
Nam Cung Thiên Mạc vươn hai tay ra, dùng sức xé, tiếng vải bố bị xé rách vang lên cắt qua căn phòng im ắng.
Gắt gao ôm lấy thân thể xích lõa của nam nhân vẫn trầm mặc mà dịu ngoan, gặm cắn trên đôi môi lạnh lùng mà khiêu gợi kia cho hả giận, một mặt bức bách phiến lưỡi mềm mại của y cùng mình cùng múa, một mặt nghiêng ngả lảo đảo dời về phía giường......
Ngã vào trong giường, Nam Cung Thiên Mạc thoải mái mà xâm nhập vào khoảng giữa hai chân của nam nhân dưới thân, nhìn nhìn hai mắt sâu thẳm đen láy nhìn không ra cảm xúc của Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc cười khổ, cởi vải khố ở hạ thân của Liễu Như Phong ra, một mặt nhu ấn nếp uốn bên ngoài bí huyệt khép kín chặt chẽ kia, một mặt duỗi tay mở ám cách bên đầu giường, lấy một lọ xuân dược cực mạnh ra, khoét một khối lớn, dùng sức đẩy vào......
Hiệu lực của xuân dược quả nhiên cực nhanh, chưa qua một hồi, chỗ bí ẩn chặt chẽ kia đã bắt đầu ẩm ướt, ba ngón tay thoải mái mà lui tới trong đó. Nam Cung Thiên Mạc không vội vã tiến vào, ngược lại rút tay ra, đem xuân dược kia tinh tế mà vẽ loạn trên hạ thân của thân thể đang mở rộng kia, tùy ý mà đùa nghịch trước ngực Liễu Như Phong, cùng với nhục hành kia, dưới tác dụng của xuân dược, dần dần ngẩng toàn thân lên......
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong đang khó nhịn mà thở hổn hển, lại khoét một khối dược ra, duỗi tới bên môi của Liễu Như Phong......
Tình dục bốc lên trong thân thể, hiệu lực nhanh như vậy khiến Liễu Như Phong rõ ràng hiểu được dược này là gì, nhìn nhìn dược cao trên ngón tay bên môi, Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm lãnh của Nam Cung Thiên Mạc hơi có một tia thống khổ. Chậm rãi há mồm, nhìn hai mắt âm trầm của Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ nhàng ngậm lấy xuân dược trên ngón tay, từng chút từng chút liếm hết, nuốt xuống......
Tuy rằng biết rõ, có lẽ ngay sau đó, chính mình sẽ trở thành không còn là mình; tuy rằng biết rõ, có lẽ ngay sau đó, thân thể luôn luôn không quan tâm đến dục vọng này sẽ trở nên vô cùng cơ khát, dâm đãng...... Nhưng hết thảy, nếu công tử muốn nhìn, như vậy, chính mình sẽ không có quyền lợi cự tuyệt......
Môi lưỡi ấm áp bao lấy ngón tay, ẩm ướt non mềm tinh tế mà mút liếm, hơi thở ồ ồ rõ ràng mang theo áp lực, đem nhiệt khí tình dục phun ở lòng bàn tay, giống như dòng điện kích thích, theo ngón tay, xông vào thân thể. Nam Cung Thiên Mạc nhìn cặp mắt đen láy không nháy mắt kia, ánh mắt mang theo sáng tỏ, kiên nhẫn, thuận theo cùng trung thành, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh tuấn tú dưới tác dụng của xuân dược, phiếm ra mạt đỏ ửng mê người......
Hồn xiêu phách lạc! Tuy rằng biết rõ Liễu Như Phong không có dụng ý như vậy, nhưng nam nhân cường hãn, cứng cỏi cùng nam tính, mang theo loại tư thái giống như thành kính hiến tế cùng nhu thuận này, lại thể hiện rõ sự mị hoặc cùng tà dị không thể nói nên lời......
Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, hô hấp tạm dừng, một phen kéo đai lưng bên hông cùng y phục ra, ném xuống giường, nâng thân hình không hề phòng bị dưới thân lên, dùng sức đâm vào......
Nội vách non mịn ấm áp run rẩy vây quanh, gắt gao nuốt lấy tinh khí xâm nhập, chặt chẽ bao vây cùng nóng cháy như muốn nó tan chảy làm một thể, khiến Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Liễu Như Phong lúc này thường toát ra vẻ mặt đau đớn, hổ thẹn cùng ẩn nhẫn, hiện giờ lại ở dưới tác dụng của xuân dược, mang theo vẻ mặt sảng khoái cùng thỏa mãn, tràn ngập khát cầu nhìn mình. Nhìn thấy Liễu Như Phong dưới thân cùng ngày xưa bất đồng, đột nhiên Nam Cung Thiên Mạc có một khoảnh khắc hối hận, không nên dùng xuân dược mãnh liệt như vậy, nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng mà ôn hoà hiền hậu kia, không nên toát ra biểu tình như vậy......
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay chộp lấy dấu vết một bên vai trái của Liễu Như Phong, một phen kéo lấy, chính mình lại chậm rãi lật thân lại, nhìn nam nhân trên người, không vội mở miệng.
Liễu Như Phong giật mình, phản ứng lại, trên gương mặt đầy tình dục hiện lên vẻ nhục nhã trong nháy mắt, rồi lại nhiễm đầy tình dục lần nữa, thở hổn hển, di động hai chân tới, quỳ gối hai bên thân Nam Cung Thiên Mạc, hai tay buông xuống, không dám đặt ở trên thân thể Nam Cung Thiên Mạc, chỉ có thể chống lên hai chân chính mình, lắc lắc đầu, tựa hồ muốn thanh tỉnh, ở trước mặt Nam Cung Thiên Mạc đang không kiên nhẫn, chậm rãi nhấc thân lên, cực kỳ trúc trắc mà di động lên xuống.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Liễu Như Phong trên người như hoàn toàn sa vào trong tình dục, động tác càng lúc càng nhanh hơn, hơi hơi nheo ánh mắt lại —— không hổ là người sống sót ra khỏi Tử Điện! Xuân dược này đã là loại mãnh liệt nhất Độc Điện, ngày xưa dùng trên người những thị cơ khác, thần trí giờ phút này sớm đã mê muội, chỉ biết liều mạng mà cầu hoan. Mà hôm nay, Liễu Như Phong bị mình dùng lượng dược gấp ba, mà vẫn có thể còn một tia thanh minh......
Nam Cung Thiên Mạc lấy tay sờ hộp dược, khoét một khối ra một lần nữa, duỗi tới trước mặt Liễu Như Phong đang lên xuống rất nhanh trên người. (Á á a a a a a a! Sao dã man rứa!????? ò.ó!)
Thân thể Liễu Như Phong cứng đờ, ngừng lại, nhìn nhìn xuân dược trên ngón tay trước mắt, lại nhìn Nam Cung Thiên Mạc nửa híp mắt, đang lẳng lặng nhìn chính mình, nháy mắt trong mắt hiện lên một tia chua xót. Kỳ thật, chính mình đã cố gắng hết sức, không ngừng nhắc nhở chính mình, người trước mắt là chủ nhân của mình, nếu không, thân mình là nam nhân, ở dưới tác dụng mãnh liệt của xuân dược như thế, như thế nào có thể ngoan ngoãn mở hai chân ra mà thừa nhận?
Há mồm ngậm lấy ngón tay kia, nuốt xuân dược kia vào. Tay trái Liễu Như Phong ở trên đùi hung hăng mà giật một phen, lý trí suýt chút nữa đã biến mất, tay phải như gió, nháy mắt điểm lấy hai đại huyệt ở trước ngực chính mình, phong bế nội lực, Liễu Như Phong mới nhẹ nhàng mà thở ra, thần trí nháy mắt đã tiêu tán vào bên trong tình dục càng thêm kịch liệt.
Ngón tay bên trong đôi môi vẫn chưa vội vã rời đi, ngược lại chuyển động mân mê trêu chọc phiến lưỡi mềm trong miệng, Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, muốn phun ngón tay quấy nhiễu lung tung này ra, Nam Cung Thiên Mạc không buông tha, ngược lại còn gia tăng thêm một lóng tay. Trong ánh mắt mê man của Liễu Như Phong lộ ra vài tia hung ác, hàm răng sắc nhọn hợp lại, hung hăng cắn một ngụm.
Nam Cung Thiên Mạc nhướn mày, mới phát hiện không đúng, rút ngón tay ra cực nhanh, tuy vậy, phía trên đốt ngón tay, đã để lại một dấu răng đạm đạm.(Hừ, đáng đời!) Nam Cung Thiên Mạc còn chưa kịp tức giận, nam nhân trên người đã khó có thể tự kiềm chế mà lấy tay cầm lấy phân thân trướng lớn ngẩng cao của chính mình, bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
Nam nhân hoàn toàn sa vào trong tình dục, hiển nhiên đã không còn nhớ rõ đối tượng phải lấy lòng, nhưng sự áp chế mãnh liệt của xuân dược khi cơ thể mất đi nội lực, phân lượng quá nhiều khiến Liễu Như Phong không thể không di động thân thể trước sau, ở trên người Nam Cung Thiên Mạc, cực lực mà cử động.
Tuy rằng chỉ là di động trước sau, nhưng động tác quá mức kịch liệt, cũng khiến Nam Cung Thiên Mạc thoải mái, cơ hồ rên rỉ ra tiếng. Mà tình cảnh trước mắt, lại làm cho Nam Cung Thiên Mạc thất thần trong nháy mắt, nam nhân luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế, lúc này lại mê loạn không kiêng kị an vị ở trên người chính mình, kịch liệt mà tự an ủi. Chưa bao giờ biết, bộ dáng một người nam nhân khi tự an ủi cũng có thể hấp dẫn cùng dâm mị như vậy......
Liễu Như Phong giương cao đầu, nhục can mạnh mẽ mà giật nảy lên, hình thể vừa đúng, không khiến người cảm thấy nhục can kia quá mức nhỏ bé, dòng nước chảy ra hoàn mỹ, dương cương, đường cong thân thể rõ ràng. Tràn ra một thanh âm mang theo thở dốc thư sướng hỗn loạn, khó chịu, thống khổ. Nhưng chỉ giả quyết một lần như vậy, hiển nhiên không thể thỏa mãn, Liễu Như Phong cúi thân xuống, tận lực cắn xé, môi răng ở trên người Nam Cung Thiên Mạc điên cuồng mà dao động..
***
Mí mắt cốc chủ Nam Cung Hành nửa nhếch lên, tinh quang chợt lóe, khóe miệng toát ra một tia trào phúng, một tia khinh thường, một tia hứng thú. .....
Tâm niệm Nam Cung Thiên Mạc thay đổi thật nhanh, hiển nhiên phụ thân đã hướng Liễu Như Phong hạ thủ, chẳng qua chính mình hoàn toàn không cảm thấy......
“Phụ thân!" Nam Cung Thiên Mạc mở miệng, vẫn tâm bình khí hòa như cũ, như không hề biết Liễu Như Phong phía sau bên cạnh đang tiếp nhận loại áp lực nào.
“Ân?" Cốc chủ Nam Cung Hành chuyển mắt qua, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, hơi nhíu mày. Đứa con này chỉ ở lúc có chính sự cùng khi sinh khí, mới có thể gọi mình là phụ thân! Xem ra lời nói của Trúc nhi, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ......
Liễu Như Phong đã vận chuyển công lực toàn thân, cực lực chống cự, mồ hôi lạnh trên lưng, đã chảy đầm đìa, thấm ướt một phần y phục trên lưng. Mặc dù cốc chủ Nam Cung Hành đã chuyển tầm mắt, nhưng sát khí lạnh như băng khiến người hít thở không thông kia, vẫn áp bách mình như cũ, không chút thả lỏng!
“Phụ thân, vô luận hài nhi có ý hay không, xuất thân của Như Phong, hẳn ngài đã điều tra rõ! Y đã nhận ta là chủ nhân, tự nhiên thể xác và tinh thần đều thuộc về hài nhi, vô luận hài nhi đối y làm gì, tin tưởng y cũng sẽ không phản bội! Chẳng lẽ phụ thân không tin người do Tử Điện huấn luyện?" Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói.
Mí mắt cốc chủ Nam Cung Hành nhếch lên, Liễu Như Phong nhận thấy áp lực trên người nháy mắt đã biến mất vô ảnh, âm thầm mà nhẹ nhàng thở ra.
Cốc chủ Nam Cung Hành mỉm cười nói: “Thị Điện trong cốc cũng có thị cơ là nam tử, vi phụ thân là cốc chủ, tự nhiên sẽ không giống mẫu thân ngươi, lo lắng linh tinh! Mạc nhi, ngươi là nhi tử mà vi phụ thương nhất, cũng là nhi tử mà vi phụ đắc ý nhất. Vi phụ tin tưởng ngươi, sẽ không mê muội, trầm mê nhất thời! Ngươi sắp kế nhiệm cốc chủ, vi phụ tất nhiên tín nhiệm năng lực của ngươi. Nhưng phận làm con, phải tận tâm hiếu đạo, không thể quên. Vi phụ đã thay ngươi hướng cốc chủ Đoạn Hồn Cốc cầu thân, đại nữ nhân của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc Mai Việt Tâm năm nay vừa tròn mười tám tuổi, so với ngươi chỉ nhỏ hơn mấy tháng, coi như là môn đăng hộ đối! Ngày mai sau khi ngươi kế vị, liền đi chuẩn bị việc cưới vợ. Ba ngày sau Đoạn Hồn Cốc sẽ đưa Mai Việt Tâm đến Tuyệt Cốc cùng ngươi thành hôn!"
“Phụ thân!" Nam Cung Thiên Mạc kinh sợ giật nảy, vội giọng quát: “Hài nhi chưa bao giờ gặp nàng, như thế nào có thể cùng nàng thành thân?"
Cốc chủ Nam Cung Hành nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia không vui, nói: “Đoạn Hồn Cốc cùng Tuyệt Cốc ta luôn luôn giao hảo, cùng tiến cùng lui. Huống chi việc hôn nhân nhi nữ, đều có cha mẹ làm chủ, nương ngươi cũng ngóng trông ngươi sớm ngày lấy vợ hiền! Tình cảm vợ chồng, ngày sau chậm rãi bồi dưỡng cũng không muộn!"
“Phụ thân......" Nam Cung Thiên Mạc đang muốn nói thêm gì, lại bị cốc chủ Nam Cung Hành không nhẫn nại mà phất tay cắt ngang.
“Làm cốc chủ, tình cảm cá nhân chỉ có thể để sau ích lợi trong cốc! Vi phụ mặc kệ ngươi thích cũng tốt, chán ghét cũng được! Tóm lại, không thể phá hủy tình cảm hữu nghị của hai cốc! Chỉ cần Mai Việt Tâm không làm sai điều gì, ngươi nhất định phải hảo hảo đối đãi chính thê của ngươi. Chuyện cá nhân, ngươi yêu ai, đối xử với ai tốt, đó là chuyện của ngươi, vi phụ nhất định sẽ không hỏi đến!" Cốc chủ Nam Cung Hành đứng dậy, nhìn nhìn sắc mặt nam nhân phía sau vẫn không thay đổi, trầm mặc mà im lặng, vừa lòng gật đầu.
“Liễu Như Phong, " Ngữ khí cốc chủ Nam Cung Hành chậm lại, nói: “Lời này của bổn tọa, chính là nói cho ngươi biết. Ngươi xuất thân Tử Điện, lại đã nhận Mạc nhi là chủ nhân, bổn tọa tự nhiên sẽ không đến quản ngươi. Nhưng bổn tọa muốn nhắc nhở ngươi, cái gì ngươi nên làm, cái gì ngươi không nên làm, cần phải phân biệt rõ ràng!"
“Thỉnh cốc chủ yên tâm, lời răn dạy của Tử Điện, thuộc hạ không dám quên. Đã nhận chủ, hết thảy đều thuộc về chủ nhân, tuyệt không do dự nửa phần. Tự nhiên sẽ tận tâm hết sức, vì chủ nhân mà cống hiến. Sự ân sủng lâu dài của chủ nhân, chưa bao giờ thuộc hạ dám hy vọng xa vời." Liễu Như Phong cúi đầu, quỳ xuống, chỉ cảm thấy tầm mắt của Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh theo lời nói của mình, càng ngày càng lãnh lệ, đợi đến khi dứt lời, đã như lưỡi đao sắc bén, đâm vào trên người mình......
Cốc chủ Nam Cung Hành đạm đạm nói: “Ngươi hiểu được là tốt rồi! Ngày sau, bất luận Mạc nhi đối đãi ngươi như thế nào, đừng quên thân phận của chính ngươi! Hảo hảo phò trợ bảo hộ cho tốt chủ nhân của ngươi!"
“Vâng" Liễu Như Phong ứng thanh.
Cốc chủ Nam Cung Hành phất phất ống tay áo, cho Liễu Như Phong đứng dậy, chuyển hướng mặt Nam Cung Thiên Mạc không chút thay đổi, nói: “Qua đại điển ngày mai, lưu lại. Nương ngươi nói, sau này theo vi phụ tiến vào cấm địa, luyến tiếc ngươi. Nhiều ngày nay vẫn vội vàng chuẩn bị, đêm mai, người một nhà cùng ngồi ăn bữa cơm, cũng chỉ có vi phụ, nương ngươi cùng ngươi! Ngày sau vi phụ phải chuẩn bị tiến nhập cấm địa, Mạc nhi ngươi cũng chuyển vào Tuyệt Thiên Cung, chỉ sợ sau này sẽ khó gặp lại!"
“Vâng, hài nhi hiểu." Nam Cung Thiên Mạc bình tĩnh khom mình hành lễ.
“Vi phụ phải trở về, nương ngươi vẫn còn chờ vi phụ a! Không cần tiễn, hảo hảo chuẩn bị!" Cốc chủ Nam Cung Hành mỉm cười, trên gương mặt không hề có sự thăng trầm lần nữa, xoay người ra khỏi thư phòng, trong nháy mắt, đã ra khỏi chủ viện, dẫn theo một đám thị tòng, dần dần đi xa.
Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi xoay người lại, hung hăng nhìn thẳng nam nhân vẫn cúi đầu đứng yên, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Công tử, thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, nên đưa tới thư phòng, hay là đưa tới phòng công tử?" Một gã thị vệ đi vào trong viện, cúi đầu hỏi.
“Không muốn ăn, không ăn! Phân phó xuống, trước giờ Mẹo ngày mai, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào chủ viện!" Nam Cung Thiên Mạc nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, không quay đầu lại nói. (Giận òi! ‘Chết’ Phong ca òi! =.=!)
“Vâng" Thị vệ kia hiển nhiên cũng phát giác câu phân phó này không đúng, thấp giọng ứng thanh, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa viện.
Không bao lâu, thị vệ trong viện đã rút hết. Trong chủ viện, nhất thời im lặng cực kỳ.
Nam Cung Thiên Mạc chuyển tầm mắt, sắc mặt âm trầm mà xoay người, hướng ngoài cửa mà đi.
Liễu Như Phong ngẩn ra, yên lặng theo sát mà đi.
Nam Cung Thiên Mạc bước nhanh trở lại chủ ốc, đứng ở trong phòng, hô hấp thật sâu vài lần, muốn ngăn chặn tình tự nổi giận, lại phát hiện động tác này bất quá chỉ là tốn công vô ích mà thôi......
Không phải không rõ sự băn khoăn của Liễu Như Phong, huống chi là đối mặt phụ thân của chính mình —— cốc chủ Tuyệt Cốc! Nói như vậy cũng không có gì không đúng......
Chỉ là cơn tức giận mãnh liệt trong lòng lại quấy rối khiến ngực bụng hít thở không thông, ẩn ẩn đau —— làm sao biết được đó không phải lời nói từ đáy lòng y? Chính mình đã cho y đủ thời gian, đang chờ lời giải thích của y, nhưng không có!
Nam Cung Thiên Mạc cười khổ, đúng vậy, không có! Nam nhân luôn luôn thông minh cơ trí, không có khả năng không rõ ý tứ của mình, nhưng một câu giải thích cũng không có, chỉ trầm mặc đứng ở trước mặt mình như vậy......
Chẳng lẽ là bởi vì hôn sự mà phụ thân đưa ra? Khiến nam nhân này bất mãn? Sẽ không, nam nhân này đã đem hết thảy hiến cho mình, sẽ không giống như nữ tử không rõ lí lẽ mà không để ý đại cục, nhiều nhất, là y vì mình, tự cho là đúng mà rút lui......
Nam Cung Thiên Mạc tự giễu mà cười, kỳ thật sinh khí như vậy, bất quá không thể nói nên lời —— yêu một người nam nhân, mà nam nhân này là tâm phúc hạ cấp của chính mình, tự tôn cao ngạo không để chính mình nói ra câu chữ yếu đuối như vậy. (Èo, có 3 từ thôi mà khó nói như vậy sao!? Ò.ó!)
Tuy rằng tinh tường biết nam nhân trước mắt đối chính mình hoàn toàn trung tâm, nhưng nếu nói đến tình yêu...... Có lẽ nếu mình hạ lệnh, y cũng sẽ vâng theo mà nói ra lời yêu mình, nhưng —— trung thành không tương đương với yêu mến!
Liễu Như Phong yên lặng đứng ở phía sau Nam Cung Thiên Mạc, nhìn thấy hai tay của công tử ở bên cạnh người, gắt gao mà nắm lại, hơi hơi run rẩy, nhìn hắn ngẩng đầu hô hấp, cực lực áp chế tình tự kịch liệt —— vẫn không lên tiếng.
Ở chung bốn ngày, không phải không rõ sự ôn nhu săn sóc của Nam Cung Thiên Mạc, huống chi công tử đã nói rõ ràng như thế. Liễu Như Phong không biết đã xảy ra vấn đề gì, làm cho quan hệ chủ tớ, nguyên bản đơn giản lại lặng lẽ xảy ra sự thay đổi, nhưng chính mình làm hạ cấp cùng thị cơ, vẫn có thể làm, cũng chỉ có việc thuận theo ý tứ của công tử mà thôi. Thẳng đến khi nghe thấy lời cảnh cáo của cốc chủ vừa rồi, mới tỉnh ngộ lại, đối công tử mà nói, không có kết quả tốt......
Công tử sẽ xử trí mình như thế nào? Liễu Như Phong trầm mặc cúi đầu.
Nam Cung Thiên Mạc xoay người, nhìn nam nhân cúi đầu đứng yên ở phía sau, ngực đau xót, được rồi, nếu y không muốn giải thích, như vậy thì......
Nam Cung Thiên Mạc vươn hai tay ra, dùng sức xé, tiếng vải bố bị xé rách vang lên cắt qua căn phòng im ắng.
Gắt gao ôm lấy thân thể xích lõa của nam nhân vẫn trầm mặc mà dịu ngoan, gặm cắn trên đôi môi lạnh lùng mà khiêu gợi kia cho hả giận, một mặt bức bách phiến lưỡi mềm mại của y cùng mình cùng múa, một mặt nghiêng ngả lảo đảo dời về phía giường......
Ngã vào trong giường, Nam Cung Thiên Mạc thoải mái mà xâm nhập vào khoảng giữa hai chân của nam nhân dưới thân, nhìn nhìn hai mắt sâu thẳm đen láy nhìn không ra cảm xúc của Liễu Như Phong, Nam Cung Thiên Mạc cười khổ, cởi vải khố ở hạ thân của Liễu Như Phong ra, một mặt nhu ấn nếp uốn bên ngoài bí huyệt khép kín chặt chẽ kia, một mặt duỗi tay mở ám cách bên đầu giường, lấy một lọ xuân dược cực mạnh ra, khoét một khối lớn, dùng sức đẩy vào......
Hiệu lực của xuân dược quả nhiên cực nhanh, chưa qua một hồi, chỗ bí ẩn chặt chẽ kia đã bắt đầu ẩm ướt, ba ngón tay thoải mái mà lui tới trong đó. Nam Cung Thiên Mạc không vội vã tiến vào, ngược lại rút tay ra, đem xuân dược kia tinh tế mà vẽ loạn trên hạ thân của thân thể đang mở rộng kia, tùy ý mà đùa nghịch trước ngực Liễu Như Phong, cùng với nhục hành kia, dưới tác dụng của xuân dược, dần dần ngẩng toàn thân lên......
Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong đang khó nhịn mà thở hổn hển, lại khoét một khối dược ra, duỗi tới bên môi của Liễu Như Phong......
Tình dục bốc lên trong thân thể, hiệu lực nhanh như vậy khiến Liễu Như Phong rõ ràng hiểu được dược này là gì, nhìn nhìn dược cao trên ngón tay bên môi, Liễu Như Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm lãnh của Nam Cung Thiên Mạc hơi có một tia thống khổ. Chậm rãi há mồm, nhìn hai mắt âm trầm của Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ nhàng ngậm lấy xuân dược trên ngón tay, từng chút từng chút liếm hết, nuốt xuống......
Tuy rằng biết rõ, có lẽ ngay sau đó, chính mình sẽ trở thành không còn là mình; tuy rằng biết rõ, có lẽ ngay sau đó, thân thể luôn luôn không quan tâm đến dục vọng này sẽ trở nên vô cùng cơ khát, dâm đãng...... Nhưng hết thảy, nếu công tử muốn nhìn, như vậy, chính mình sẽ không có quyền lợi cự tuyệt......
Môi lưỡi ấm áp bao lấy ngón tay, ẩm ướt non mềm tinh tế mà mút liếm, hơi thở ồ ồ rõ ràng mang theo áp lực, đem nhiệt khí tình dục phun ở lòng bàn tay, giống như dòng điện kích thích, theo ngón tay, xông vào thân thể. Nam Cung Thiên Mạc nhìn cặp mắt đen láy không nháy mắt kia, ánh mắt mang theo sáng tỏ, kiên nhẫn, thuận theo cùng trung thành, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh tuấn tú dưới tác dụng của xuân dược, phiếm ra mạt đỏ ửng mê người......
Hồn xiêu phách lạc! Tuy rằng biết rõ Liễu Như Phong không có dụng ý như vậy, nhưng nam nhân cường hãn, cứng cỏi cùng nam tính, mang theo loại tư thái giống như thành kính hiến tế cùng nhu thuận này, lại thể hiện rõ sự mị hoặc cùng tà dị không thể nói nên lời......
Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, hô hấp tạm dừng, một phen kéo đai lưng bên hông cùng y phục ra, ném xuống giường, nâng thân hình không hề phòng bị dưới thân lên, dùng sức đâm vào......
Nội vách non mịn ấm áp run rẩy vây quanh, gắt gao nuốt lấy tinh khí xâm nhập, chặt chẽ bao vây cùng nóng cháy như muốn nó tan chảy làm một thể, khiến Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Liễu Như Phong lúc này thường toát ra vẻ mặt đau đớn, hổ thẹn cùng ẩn nhẫn, hiện giờ lại ở dưới tác dụng của xuân dược, mang theo vẻ mặt sảng khoái cùng thỏa mãn, tràn ngập khát cầu nhìn mình. Nhìn thấy Liễu Như Phong dưới thân cùng ngày xưa bất đồng, đột nhiên Nam Cung Thiên Mạc có một khoảnh khắc hối hận, không nên dùng xuân dược mãnh liệt như vậy, nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng mà ôn hoà hiền hậu kia, không nên toát ra biểu tình như vậy......
Nam Cung Thiên Mạc duỗi tay chộp lấy dấu vết một bên vai trái của Liễu Như Phong, một phen kéo lấy, chính mình lại chậm rãi lật thân lại, nhìn nam nhân trên người, không vội mở miệng.
Liễu Như Phong giật mình, phản ứng lại, trên gương mặt đầy tình dục hiện lên vẻ nhục nhã trong nháy mắt, rồi lại nhiễm đầy tình dục lần nữa, thở hổn hển, di động hai chân tới, quỳ gối hai bên thân Nam Cung Thiên Mạc, hai tay buông xuống, không dám đặt ở trên thân thể Nam Cung Thiên Mạc, chỉ có thể chống lên hai chân chính mình, lắc lắc đầu, tựa hồ muốn thanh tỉnh, ở trước mặt Nam Cung Thiên Mạc đang không kiên nhẫn, chậm rãi nhấc thân lên, cực kỳ trúc trắc mà di động lên xuống.
Nam Cung Thiên Mạc nhìn Liễu Như Phong trên người như hoàn toàn sa vào trong tình dục, động tác càng lúc càng nhanh hơn, hơi hơi nheo ánh mắt lại —— không hổ là người sống sót ra khỏi Tử Điện! Xuân dược này đã là loại mãnh liệt nhất Độc Điện, ngày xưa dùng trên người những thị cơ khác, thần trí giờ phút này sớm đã mê muội, chỉ biết liều mạng mà cầu hoan. Mà hôm nay, Liễu Như Phong bị mình dùng lượng dược gấp ba, mà vẫn có thể còn một tia thanh minh......
Nam Cung Thiên Mạc lấy tay sờ hộp dược, khoét một khối ra một lần nữa, duỗi tới trước mặt Liễu Như Phong đang lên xuống rất nhanh trên người. (Á á a a a a a a! Sao dã man rứa!????? ò.ó!)
Thân thể Liễu Như Phong cứng đờ, ngừng lại, nhìn nhìn xuân dược trên ngón tay trước mắt, lại nhìn Nam Cung Thiên Mạc nửa híp mắt, đang lẳng lặng nhìn chính mình, nháy mắt trong mắt hiện lên một tia chua xót. Kỳ thật, chính mình đã cố gắng hết sức, không ngừng nhắc nhở chính mình, người trước mắt là chủ nhân của mình, nếu không, thân mình là nam nhân, ở dưới tác dụng mãnh liệt của xuân dược như thế, như thế nào có thể ngoan ngoãn mở hai chân ra mà thừa nhận?
Há mồm ngậm lấy ngón tay kia, nuốt xuân dược kia vào. Tay trái Liễu Như Phong ở trên đùi hung hăng mà giật một phen, lý trí suýt chút nữa đã biến mất, tay phải như gió, nháy mắt điểm lấy hai đại huyệt ở trước ngực chính mình, phong bế nội lực, Liễu Như Phong mới nhẹ nhàng mà thở ra, thần trí nháy mắt đã tiêu tán vào bên trong tình dục càng thêm kịch liệt.
Ngón tay bên trong đôi môi vẫn chưa vội vã rời đi, ngược lại chuyển động mân mê trêu chọc phiến lưỡi mềm trong miệng, Liễu Như Phong nhíu nhíu mày, muốn phun ngón tay quấy nhiễu lung tung này ra, Nam Cung Thiên Mạc không buông tha, ngược lại còn gia tăng thêm một lóng tay. Trong ánh mắt mê man của Liễu Như Phong lộ ra vài tia hung ác, hàm răng sắc nhọn hợp lại, hung hăng cắn một ngụm.
Nam Cung Thiên Mạc nhướn mày, mới phát hiện không đúng, rút ngón tay ra cực nhanh, tuy vậy, phía trên đốt ngón tay, đã để lại một dấu răng đạm đạm.(Hừ, đáng đời!) Nam Cung Thiên Mạc còn chưa kịp tức giận, nam nhân trên người đã khó có thể tự kiềm chế mà lấy tay cầm lấy phân thân trướng lớn ngẩng cao của chính mình, bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
Nam nhân hoàn toàn sa vào trong tình dục, hiển nhiên đã không còn nhớ rõ đối tượng phải lấy lòng, nhưng sự áp chế mãnh liệt của xuân dược khi cơ thể mất đi nội lực, phân lượng quá nhiều khiến Liễu Như Phong không thể không di động thân thể trước sau, ở trên người Nam Cung Thiên Mạc, cực lực mà cử động.
Tuy rằng chỉ là di động trước sau, nhưng động tác quá mức kịch liệt, cũng khiến Nam Cung Thiên Mạc thoải mái, cơ hồ rên rỉ ra tiếng. Mà tình cảnh trước mắt, lại làm cho Nam Cung Thiên Mạc thất thần trong nháy mắt, nam nhân luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế, lúc này lại mê loạn không kiêng kị an vị ở trên người chính mình, kịch liệt mà tự an ủi. Chưa bao giờ biết, bộ dáng một người nam nhân khi tự an ủi cũng có thể hấp dẫn cùng dâm mị như vậy......
Liễu Như Phong giương cao đầu, nhục can mạnh mẽ mà giật nảy lên, hình thể vừa đúng, không khiến người cảm thấy nhục can kia quá mức nhỏ bé, dòng nước chảy ra hoàn mỹ, dương cương, đường cong thân thể rõ ràng. Tràn ra một thanh âm mang theo thở dốc thư sướng hỗn loạn, khó chịu, thống khổ. Nhưng chỉ giả quyết một lần như vậy, hiển nhiên không thể thỏa mãn, Liễu Như Phong cúi thân xuống, tận lực cắn xé, môi răng ở trên người Nam Cung Thiên Mạc điên cuồng mà dao động..
Tác giả :
Ma Yên