Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 59
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trong lòng Liễu Như Phong âm thầm buồn cười, lần này, chỉ sợ là ai cũng đều không nghĩ sẽ tiếp tục!
Thị vệ trong viện kia rụt lui cổ, cúi đầu, không dám cùng Chu Chính Thành nổi giận đối mắt, nói: “Chu thống lĩnh, công tử đã hồi cung, lệnh Chu thống lĩnh lập tức nghênh đón, cũng vì Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc an bài hộ vệ!"
Liễu Như Phong ngẩn ra, công tử Nam Cung Thiên Mạc tới Lạc Dương Cung? Sao lại thế này? Thấy Chu Chính Thành hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng, một bên buộc đai lưng, một bên nghiêng đầu, nhìn phía phòng ốc bên phải.
Liễu Như Phong cũng không né tránh, thanh âm của Chu Chính Thành vừa rồi lớn như vậy, nếu mình không ra xem xét một phen, ngược lại còn có vẻ trong lòng có quỷ (chột dạ).
Chu Chính Thành thấy Liễu Như Phong đang ở cửa sổ, trên mặt mỉm cười, gật gật ý chỉ kêu lại, hỏi thị vệ kia nói: “Tứ công tử?"
“Vâng, Lễ phu nhân phải về Tuyệt Thiên Cung, liền đem Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc giao cho công tử chiếu cố, Trác Tiêu Cung nhập vào Lạc Dương Cung. Thống lĩnh mau đi đi, khi thuộc hạ đến, công tử cùng Lễ phu nhân, Tứ công tử đã vào cửa cung!" Thị vệ kia liên thanh thúc giục Chu Chính Thành.
Liễu Như Phong xoay người muốn đi, lại bị một đôi bàn tay mềm trắng sáng kéo góc tay áo lại. Trong một đôi mắt đẹp của Uyển nhi lộ ra hoảng sợ, gắt gao cầm lấy góc tay áo của Liễu Như Phong không buông.
“Yên tâm, việc vừa rồi, tại hạ đã quên." Liễu Như Phong nhẹ nhàng kéo ống tay áo ra, đẩy cửa phòng, rồi bước ra ngoài.
Tiếng vang từ cửa phòng trong Liễu viện vang lên, là mọi người cũng nghe thấy được tiếng rống giận của Chu Chính Thành, đều đi ra khỏi phòng, chỉ là thần sắc trên mặt, lại lộ ra phấn khích......
Lý Thụ than thở, đi đến bên người Liễu Như Phong, đột nhiên thấy cái gì, cười cười huých khuỷu tay đụng đụng Liễu Như Phong, nói: “Liễu huynh, mỹ nữ trong phòng ngươi thế nào, so với trước kia càng xinh đẹp hơn? Có phải Chu thống lĩnh lén nói cho ngươi hay không? Sách sách! Liễu huynh lợi hại a, nhìn xem cô nương ta, còn luyến tiếc ngươi đi nha!"
Liễu Như Phong quay đầu lại, quả nhiên thấy Uyển nhi đứng trước cửa, u oán nhìn chính mình.
Chỉ một cái liếc mắt này, Liễu Như Phong quay đầu lại, tung tích của Chu Chính Thành cùng thị vệ kia sớm đã tiêu thất, Liễu Như Phong không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thụ liếc mắt một cái.
Lý Thụ không để ý, chỉ cho rằng Liễu Như Phong mặt mỏng, thẹn quá thành giận mà thôi. Vẻ mặt lập tức ai oán, thấp giọng nén giận nói: " Chu thống lĩnh này cũng thật là, nguyên bản còn có thể kiên trì một trận, bị hắn quát, lập tức liền tiết! Thật sự không thú vị......" (Sặc! Chuyện này mà cũng lấy ra nói được á!? Ò.ó!)
Liễu Như Phong không lên tiếng trả lời, thẳng hướng ngoài viện mà đi.
Ra khỏi Liễu viện, tiếng ồn ào càng lớn, rất nhiều người tụ họp lại bên đường, nhìn mặt sân, thật giống như tất cả cung chúng hạ cấp của Lạc Dương Cung đều tập trung tại nơi này......
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, bốn phía gần xe ngựa là ba mươi danh hạ cấp thủ vệ Trác Tiêu Cung, lớp bên ngoài, là gần trăm danh thị vệ Lạc Dương Cung bao quanh bảo hộ xe ngựa.
Xe ngựa tiến lên, trên chỗ ngồi của chiếc xe xa hoa không có mái che, ba người đang ngồi ngay ngắn. Lễ phu nhân ngồi giữa, phía bên phải là Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vẻ mặt mỉm cười, người bên trái bị hai tay Lễ phu nhân ôm chặt, hiếu kì hết nhìn đông tới nhìn tây – Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc.
Đám người hai bên, khe khẽ nói nhỏ, mọi người thấy Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc trên xe rõ ràng không bình thường, mắt chứa đầy trào phúng (chế giếu, cười nhạo).
“Chao ôi! Xem ra Tứ công tử điên không nhẹ a!" Một đạo thanh âm, không biết là ai, nhanh nhảu nói ra......
Sắc mặt Lễ phu nhân xanh mét, một đôi mắt đẹp lạnh như băng như đao, nhìn đám người chung quanh.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ho nhẹ một tiếng, nhưng tâm không nhẹ đảo qua bốn phía, hướng Lễ phu nhân nhẹ giọng nói: “Tam nương chớ bực tức, trước tiên đem Tứ đệ dàn xếp tốt. Thiên Tà chắc chắn tra ra người này, làm cho hắn hảo hảo hướng Tứ đệ bồi tội!"
Nam Cung Thiên Mạc nhìn đám người bốn phía, giống như cảm thấy thú vị, ha ha cười, từ trên chỗ ngồi ngồi chồm hổm xuống dưới, gác xe cực cao, Nam Cung Thiên Mạc mặc dù ngồi chồm hổm, cũng không thấy rõ mặt người phía dưới, rồi hạ toàn thân xuống, đối đám người phía dưới, ngây ngô cười.
Lễ phu nhân căm tức nhìn Nam Cung Thiên Mạc nằm sấp dưới sàn, tựa hồ cảm thấy mất mặt, tay phải động một chút, rồi lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà tất nhiên đã đem hết thảy nhìn vào trong mắt, trong lòng cười thầm, đứng dậy, duỗi tay đem Nam Cung Thiên Mạc giúp đỡ đứng lên, lau đi tro bụi trên người hắn, ôn hòa nói: “Tứ đệ, không thể để dơ, ngồi xuống!"
Nam Cung Thiên Mạc nghiêng mặt, nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, như phát hiện một chuyện thú vị gì mới, ha hả cười ngây ngô, đem ngón tay mới vừa sờ tới sờ lui trên tấm ván gỗ ngậm vào trong miệng......
“Mạc nhi!" Lễ phu nhân nổi giận, một tay đánh vào cái tay bẩn của Nam Cung Thiên Mạc ngậm trong miệng.
Miệng Nam Cung Thiên Mạc chu ra, hai mắt ướt át, nhìn như sắp khóc thành tiếng. (Cao thủ! =.=!)
Lễ phu nhân ngồi không yên, nếu lại như vậy, thật sự quá mất mặt xấu hổ, đang muốn che miệng Nam Cung Thiên Mạc lại, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Tam nương, tới rồi, đây là viện tử Thiên Tà chú ý vì Tứ đệ chuẩn bị, tên gọi Thích viện!" Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hơi khom người,
Lễ phu nhân giương mắt nhìn, đây là một viện tử tinh xảo rộng rãi, đình đài lầu các trong viện, cầu nhỏ nước chảy, vườn hoa cây cối...... Có thể nói là cái gì cần có đều có!
Lễ phu nhân lôi kéo Nam Cung Thiên Mạc, xuống xe, bước trên đá vụn xây thành đường. Một trái một phải, bốn mươi danh nam nữ nô bộc đứng hầu hạ hai bên, nhất tề quỳ lạy nói: “Bái kiến Lễ phu nhân, bái kiến Tứ công tử!"
Quả nhiên! Trong lòng Lễ phu nhân cười lạnh, mặt lại mang khó hiểu, nhìn phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.
Ống tay áo Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà giương lên, làm cho bọn họ đứng lên, mới quay đầu cười nói: “Đây là nô bộc Thiên Tà vì Tứ đệ an bài. Mặt khác, bốn phía viện này, có bốn mươi danh thị vệ phòng thủ! Tam nương nhìn xem, còn có gì không đủ?"
“Tốt thì có tốt, nhưng vẫn còn sợ Tứ đệ ngươi phát bệnh! Vương Tang!" Lễ phu nhân nhìn nhìn xung quanh chuyển Nam Cung Thiên Mạc cho một thị nữ dìu, thở dài, kêu.
“Có thuộc hạ." Một người trong ba mươi danh thị vệ theo xe ngựa mà đến đi ra, chính là Vương Tang.
Ánh mắt Lễ phu nhân xẹt qua Thiên Hành phía sau Vương Tang, nhìn về phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, cười nói: “Thiên Tà, ngươi không cần để tâm nhiều, ta biết ngươi thương tâm cho Tứ đệ ngươi, nhưng bệnh này của Mạc nhi, nếu tất cả bốn phía đều có người, chỉ sợ sẽ không khống chế được mà phát tác! Đám người Vương Tang đã quen hầu hạ Mạc nhi, cho dù Mạc nhi phát bệnh, bọn họ cũng có thể biết được trước tiên. Vẫn là để cho bọn họ tiếp tục chiếu cố Mạc nhi đi!"
Là lo lắng đem nhi tử của ngươi hoàn toàn giao cho người Lạc Dương Cung chứ gì! Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bất động thanh sắc nhìn lướt qua ba mươi người kia, quả nhiên thấy thiếp thân thị nữ Thủy Liên của Lễ phu nhân cũng ở trong đó!
“Lời Tam nương chí phải, hết thảy liền y theo Tam nương an bài!" Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà gật đầu mỉm cười, tay phải giơ ra dẫn đường, ý bảo Lễ phu nhân đi xem phòng.
Lễ phu nhân đang muốn cất bước, trong đám người đi theo phía sau xe ngựa mà đến, một người đi ra, khom người nói: “Lễ phu nhân, cốc chủ ở Tuyệt Thiên Cung chờ phu nhân, canh giờ không còn sớm, thỉnh Lễ phu nhân động thân!"
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quay đầu lại nhìn, là một gã thị vệ Tuyệt Thiên Cung.
Lễ phu nhân nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, nói: “Vậy thôi, Tam nương đi trước, để phụ thân ngươi chờ lâu cũng không tốt, Mạc nhi đã có thể giao phó cho ngươi!"
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hạ thấp người cười nói: “Huynh trưởng chiếu cố đệ đệ, nguyên là điều phải làm. Thỉnh Tam nương yên tâm."
Lễ phu nhân gật gật đầu, mang theo Thủy Nhan, xoay người leo lên xe ngựa.
Tên thị tong Tuyệt Thiên Cung kia hướng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cúi người hành lễ, lên xe, quay đầu ngựa lại, theo đường cũ mà quay về.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn xe ngựa đi xa, âm thầm cười nhạo, Lễ phu nhân thật cũng rất khờ dại, Nam Cung Thiên Mạc đã tới Lạc Dương Cung, chỉ dựa vào ba mươi danh nô bộc thị vệ Trác Tiêu Cung, liền có thể vô sự sao? Đợi chính mình ngồi trên bảo tọa cốc chủ, đó là lúc Nam Cung Thiên Mạc bỏ mạng ‘ ngoài ý muốn ’!
“Người đâu, để cho người trong Hình viện đến trong viện này! Nói như thế nào, bọn họ nguyên bản cũng là hạ cấp của Tứ đệ ta, để cho bọn họ tới gặp chủ cũ a!" Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà khẽ quát một tiếng. (Để ý Thiên Tà dùng từ gì ko? Là “chủ cũ" đó! Người ta chưa là người của ngươi mà đã phán Mạc ca là chủ cũ, thật là…)
“Vâng" Một người lên tiếng trả lời, xoay người rời đi.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn nhóm ba mươi người Vương Tang, Thủy Liên. Dựa vào thân phận của Thủy Liên nhiều năm bên người hầu hạ Lễ phu nhân, trong lòng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà biết, trong ba mươi người này, người chủ sự chân chính, quyết không phải Vương Tang, mà là Thủy Liên!
Tuy rằng tổng quản Thiên Hành Trác Tiêu Cung cũng ở trong đó, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lại không thèm để ý, bất quá chỉ là một tạp dịch chiếm được sự sủng ái của Lễ phu nhân, mặc dù leo lên đến vị trí tổng quản Trác Tiêu Cung, nhưng không có chút thực quyền, nếu không, mọi chuyện trong Trác Tiêu Cung cũng không để Lễ phu nhân đích thân chủ trì! Chỉ là không biết, ảnh vệ Trác Tiêu Cung, đến tột cùng là người nào, đợi trở về hỏi Dạ Thập......
“Nhị công tử, Lễ phu nhân có nói qua, chúng ta đều tùy Nhị công tử sai khiển. Không biết hiện nay chúng ta phải làm như thế nào?" Vương Tang cung thanh hỏi.
Vẻ mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ôn hoà, nhìn bọn họ, nói: “Trước tiên mang Tứ đệ dàn xếp tốt đã, các ngươi nếu đã hầu hạ Tứ đệ ta nhiều năm như vậy, mong rằng có thể tiếp tục tận tâm hết sức. Chỉ cần Tứ đệ ta có thể tốt, Thiên Tà tuyệt không bạc đãi các vị!"
“Đa tạ Nhị công tử." Ba mươi danh thị tòng Trác Tiêu Cung cùng kêu lên nói lời cảm tạ.
“Nhị công tử, " Thủy Liên nhẹ giọng nói, “Chúng ta có một yêu cầu hơi quá phận, không biết Nhị công tử có thể đáp ứng?"
“Mời nói." Thấy là Thủy Liên mở miệng, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà không dám khinh thường, trong khẩu ngữ, tự nhiên thiếu tia tùy ý!
“Bệnh Công tử nhà ta cũng không nhẹ, nếu có ngoại nhân không biết tình hình thực tế, dẫn phát chứng bệnh của công tử, nhiều ít cũng là khiến Nhị công tử thêm phiền toái. Nhóm người Thủy Liên thương nghị một phen, không bằng thỉnh Nhị công tử hạ lệnh, chưa được Nhị công tử cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được đặt chân đến Thích viện! Ngoài viện có người của Nhị công tử bảo hộ, trong viện có chúng ta hầu hạ, có thể cam đoan Tứ công tử không dẫn phát bệnh mà đả thương người, lại có thể vì Nhị công tử bớt đi một chuyện phiền lòng......" Thủy Liên nhìn ánh mắt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, thành khẩn chậm rãi nói.
Việc Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc phát cuồng giết người, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà sớm đã nghe nói. Lập tức hơi trầm ngâm, liền gật đầu đáp ứng.
Vô luận Lễ phu nhân là lo lắng Nam Cung Thiên Mạc giết người, hay là mượn cớ cự tuyệt Lạc Dương Cung sắp xếp nhân thủ giám thị. Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đều không chút nào để ý, chỉ cần tăng mạnh thủ vệ ngoài viện, vừa bảo hộ, cũng vừa trông coi! Mới vừa rồi nhận được tin từ Liễu viện, Liễu Như Phong không có vấn đề, Dạ Thập cũng có thể không cần giám thị nữa. Nếu giám thị, đợi thu xếp ổn rồi hãy cài vào không phải tốt hơn sao?
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vẫy lui thị vệ Lạc Dương Cung, chỉ lưu lại nhóm mười người Chu Chính Thành ở bên cạnh, đang muốn dẫn đám người Thủy Liên, Vương Tang tiến vào xem xét lầu các, lại không biết vì sao Nam Cung Thiên Mạc lại ở tại trên mặt đất, không chịu đứng lên.
Thủy Liên ôn nhu dỗ dành, vừa kéo vừa nâng, đến khi mệt đến nỗi toát ra một thân mồ hôi, Nam Cung Thiên Mạc lại như chơi đùa, ha hả cười ngây ngô, một thân y phục hoa quý dính đầy bùn đất.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lắc đầu thở dài, xem ra vài năm nay, Nam Cung Thiên Mạc điên càng ngày càng lợi hại.
“Lan nhi!" Đột nhiên, Nam Cung Thiên Mạc giãy ra khỏi Thủy Liên, Vương Tang, nhìn cửa viện, quát to một tiếng, chạy qua.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ngẩn ra, nghe nói thị tòng Trác Tiêu Cung hầu hạ bên người Nam Cung Thiên Mạc, đều bị cải danh ‘ Lan nhi ’, sẽ không phải là.....
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Nam Cung Thiên Mạc bổ nhào vào trên người một người, chính là Liễu Như Phong mới tiến đến cửa viện.
Thấy Nam Cung Thiên Mạc giống như tiểu hài tử, quấn trên người Liễu Như Phong, vẻ mặt mọi người trong viện không khỏi khác nhau......
Thần tình Liễu Như Phong khó có thể chấp nhận, gân xanh trên trán bạo khởi, hai bên sườn, hai tay nắm chặt thành quyền, lại thủy chung không đẩy Nam Cung Thiên Mạc trên người ra.
Nhóm bảy người Lý Thụ phía sau Liễu Như Phong, đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là cố nén ý cười, dời tầm mắt đi.
Đám người Thủy Liên như sớm đã nhìn quen, thờ ơ.
“Lan nhi? Liễu Như Phong?" Liễu Như Phong ở Lạc Dương Cung nhiều ngày, bọn thị vệ đều là thị vệ thân cận của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, cũng biết Liễu Như Phong xuất thân Tử Điện, võ công cao cường, thái độ làm người hiền hoà nghiêm cẩn (nghiêm khắc, cẩn trọng), thấy một người nam nhân như vậy, bị gọi tên của nữ tử, mọi người Lạc Dương Cung nhịn không được cười nhạo ra tiếng.
Chu Chính Thành đầu tiên là kinh ngạc buồn cười. Tiếp theo không khỏi nhớ tới khi ở trong Liễu viện, phản ứng của Liễu Như Phong, bừng tỉnh đại ngộ, xưng hô như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người vô sỉ bỉ ổi âm thầm chế giễu cười nhạo...... Chu Chính Thành nhịn không được ho khan hai tiếng, thật may không cười ra tiếng.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cúi đầu nhịn cười, trong lòng lúc này ngược lại lại đối Liễu Như Phong có một tia hoài nghi, không có một người nam nhân tài năng nào ở trước mặt người chịu được xưng hô nhục nhã như vậy, huống chi thoạt nhìn, việc này mọi người ở Trác Tiêu Cung sớm đã đều biết. Lễ phu nhân a Lễ phu nhân! Thiên Tà có nên cám ơn ngươi cùng Tứ đệ hay không? Người xuất thân Tử Điện, tìm toàn bộ trong cốc cũng không ra mười người, các ngươi lại không không đem người đưa đến trên tay của ta! Hiện giờ Trác Tiêu Cung đã nhập vào Lạc Dương Cung, chỉ cần ban ơn một chút, còn sợ không chiếm được người này chân thành mà sẵn sàng góp sức sao?
___________
***
Trong lòng Liễu Như Phong âm thầm buồn cười, lần này, chỉ sợ là ai cũng đều không nghĩ sẽ tiếp tục!
Thị vệ trong viện kia rụt lui cổ, cúi đầu, không dám cùng Chu Chính Thành nổi giận đối mắt, nói: “Chu thống lĩnh, công tử đã hồi cung, lệnh Chu thống lĩnh lập tức nghênh đón, cũng vì Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc an bài hộ vệ!"
Liễu Như Phong ngẩn ra, công tử Nam Cung Thiên Mạc tới Lạc Dương Cung? Sao lại thế này? Thấy Chu Chính Thành hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng, một bên buộc đai lưng, một bên nghiêng đầu, nhìn phía phòng ốc bên phải.
Liễu Như Phong cũng không né tránh, thanh âm của Chu Chính Thành vừa rồi lớn như vậy, nếu mình không ra xem xét một phen, ngược lại còn có vẻ trong lòng có quỷ (chột dạ).
Chu Chính Thành thấy Liễu Như Phong đang ở cửa sổ, trên mặt mỉm cười, gật gật ý chỉ kêu lại, hỏi thị vệ kia nói: “Tứ công tử?"
“Vâng, Lễ phu nhân phải về Tuyệt Thiên Cung, liền đem Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc giao cho công tử chiếu cố, Trác Tiêu Cung nhập vào Lạc Dương Cung. Thống lĩnh mau đi đi, khi thuộc hạ đến, công tử cùng Lễ phu nhân, Tứ công tử đã vào cửa cung!" Thị vệ kia liên thanh thúc giục Chu Chính Thành.
Liễu Như Phong xoay người muốn đi, lại bị một đôi bàn tay mềm trắng sáng kéo góc tay áo lại. Trong một đôi mắt đẹp của Uyển nhi lộ ra hoảng sợ, gắt gao cầm lấy góc tay áo của Liễu Như Phong không buông.
“Yên tâm, việc vừa rồi, tại hạ đã quên." Liễu Như Phong nhẹ nhàng kéo ống tay áo ra, đẩy cửa phòng, rồi bước ra ngoài.
Tiếng vang từ cửa phòng trong Liễu viện vang lên, là mọi người cũng nghe thấy được tiếng rống giận của Chu Chính Thành, đều đi ra khỏi phòng, chỉ là thần sắc trên mặt, lại lộ ra phấn khích......
Lý Thụ than thở, đi đến bên người Liễu Như Phong, đột nhiên thấy cái gì, cười cười huých khuỷu tay đụng đụng Liễu Như Phong, nói: “Liễu huynh, mỹ nữ trong phòng ngươi thế nào, so với trước kia càng xinh đẹp hơn? Có phải Chu thống lĩnh lén nói cho ngươi hay không? Sách sách! Liễu huynh lợi hại a, nhìn xem cô nương ta, còn luyến tiếc ngươi đi nha!"
Liễu Như Phong quay đầu lại, quả nhiên thấy Uyển nhi đứng trước cửa, u oán nhìn chính mình.
Chỉ một cái liếc mắt này, Liễu Như Phong quay đầu lại, tung tích của Chu Chính Thành cùng thị vệ kia sớm đã tiêu thất, Liễu Như Phong không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thụ liếc mắt một cái.
Lý Thụ không để ý, chỉ cho rằng Liễu Như Phong mặt mỏng, thẹn quá thành giận mà thôi. Vẻ mặt lập tức ai oán, thấp giọng nén giận nói: " Chu thống lĩnh này cũng thật là, nguyên bản còn có thể kiên trì một trận, bị hắn quát, lập tức liền tiết! Thật sự không thú vị......" (Sặc! Chuyện này mà cũng lấy ra nói được á!? Ò.ó!)
Liễu Như Phong không lên tiếng trả lời, thẳng hướng ngoài viện mà đi.
Ra khỏi Liễu viện, tiếng ồn ào càng lớn, rất nhiều người tụ họp lại bên đường, nhìn mặt sân, thật giống như tất cả cung chúng hạ cấp của Lạc Dương Cung đều tập trung tại nơi này......
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, bốn phía gần xe ngựa là ba mươi danh hạ cấp thủ vệ Trác Tiêu Cung, lớp bên ngoài, là gần trăm danh thị vệ Lạc Dương Cung bao quanh bảo hộ xe ngựa.
Xe ngựa tiến lên, trên chỗ ngồi của chiếc xe xa hoa không có mái che, ba người đang ngồi ngay ngắn. Lễ phu nhân ngồi giữa, phía bên phải là Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vẻ mặt mỉm cười, người bên trái bị hai tay Lễ phu nhân ôm chặt, hiếu kì hết nhìn đông tới nhìn tây – Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc.
Đám người hai bên, khe khẽ nói nhỏ, mọi người thấy Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc trên xe rõ ràng không bình thường, mắt chứa đầy trào phúng (chế giếu, cười nhạo).
“Chao ôi! Xem ra Tứ công tử điên không nhẹ a!" Một đạo thanh âm, không biết là ai, nhanh nhảu nói ra......
Sắc mặt Lễ phu nhân xanh mét, một đôi mắt đẹp lạnh như băng như đao, nhìn đám người chung quanh.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ho nhẹ một tiếng, nhưng tâm không nhẹ đảo qua bốn phía, hướng Lễ phu nhân nhẹ giọng nói: “Tam nương chớ bực tức, trước tiên đem Tứ đệ dàn xếp tốt. Thiên Tà chắc chắn tra ra người này, làm cho hắn hảo hảo hướng Tứ đệ bồi tội!"
Nam Cung Thiên Mạc nhìn đám người bốn phía, giống như cảm thấy thú vị, ha ha cười, từ trên chỗ ngồi ngồi chồm hổm xuống dưới, gác xe cực cao, Nam Cung Thiên Mạc mặc dù ngồi chồm hổm, cũng không thấy rõ mặt người phía dưới, rồi hạ toàn thân xuống, đối đám người phía dưới, ngây ngô cười.
Lễ phu nhân căm tức nhìn Nam Cung Thiên Mạc nằm sấp dưới sàn, tựa hồ cảm thấy mất mặt, tay phải động một chút, rồi lại mạnh mẽ nhịn xuống.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà tất nhiên đã đem hết thảy nhìn vào trong mắt, trong lòng cười thầm, đứng dậy, duỗi tay đem Nam Cung Thiên Mạc giúp đỡ đứng lên, lau đi tro bụi trên người hắn, ôn hòa nói: “Tứ đệ, không thể để dơ, ngồi xuống!"
Nam Cung Thiên Mạc nghiêng mặt, nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, như phát hiện một chuyện thú vị gì mới, ha hả cười ngây ngô, đem ngón tay mới vừa sờ tới sờ lui trên tấm ván gỗ ngậm vào trong miệng......
“Mạc nhi!" Lễ phu nhân nổi giận, một tay đánh vào cái tay bẩn của Nam Cung Thiên Mạc ngậm trong miệng.
Miệng Nam Cung Thiên Mạc chu ra, hai mắt ướt át, nhìn như sắp khóc thành tiếng. (Cao thủ! =.=!)
Lễ phu nhân ngồi không yên, nếu lại như vậy, thật sự quá mất mặt xấu hổ, đang muốn che miệng Nam Cung Thiên Mạc lại, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Tam nương, tới rồi, đây là viện tử Thiên Tà chú ý vì Tứ đệ chuẩn bị, tên gọi Thích viện!" Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hơi khom người,
Lễ phu nhân giương mắt nhìn, đây là một viện tử tinh xảo rộng rãi, đình đài lầu các trong viện, cầu nhỏ nước chảy, vườn hoa cây cối...... Có thể nói là cái gì cần có đều có!
Lễ phu nhân lôi kéo Nam Cung Thiên Mạc, xuống xe, bước trên đá vụn xây thành đường. Một trái một phải, bốn mươi danh nam nữ nô bộc đứng hầu hạ hai bên, nhất tề quỳ lạy nói: “Bái kiến Lễ phu nhân, bái kiến Tứ công tử!"
Quả nhiên! Trong lòng Lễ phu nhân cười lạnh, mặt lại mang khó hiểu, nhìn phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.
Ống tay áo Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà giương lên, làm cho bọn họ đứng lên, mới quay đầu cười nói: “Đây là nô bộc Thiên Tà vì Tứ đệ an bài. Mặt khác, bốn phía viện này, có bốn mươi danh thị vệ phòng thủ! Tam nương nhìn xem, còn có gì không đủ?"
“Tốt thì có tốt, nhưng vẫn còn sợ Tứ đệ ngươi phát bệnh! Vương Tang!" Lễ phu nhân nhìn nhìn xung quanh chuyển Nam Cung Thiên Mạc cho một thị nữ dìu, thở dài, kêu.
“Có thuộc hạ." Một người trong ba mươi danh thị vệ theo xe ngựa mà đến đi ra, chính là Vương Tang.
Ánh mắt Lễ phu nhân xẹt qua Thiên Hành phía sau Vương Tang, nhìn về phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, cười nói: “Thiên Tà, ngươi không cần để tâm nhiều, ta biết ngươi thương tâm cho Tứ đệ ngươi, nhưng bệnh này của Mạc nhi, nếu tất cả bốn phía đều có người, chỉ sợ sẽ không khống chế được mà phát tác! Đám người Vương Tang đã quen hầu hạ Mạc nhi, cho dù Mạc nhi phát bệnh, bọn họ cũng có thể biết được trước tiên. Vẫn là để cho bọn họ tiếp tục chiếu cố Mạc nhi đi!"
Là lo lắng đem nhi tử của ngươi hoàn toàn giao cho người Lạc Dương Cung chứ gì! Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bất động thanh sắc nhìn lướt qua ba mươi người kia, quả nhiên thấy thiếp thân thị nữ Thủy Liên của Lễ phu nhân cũng ở trong đó!
“Lời Tam nương chí phải, hết thảy liền y theo Tam nương an bài!" Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà gật đầu mỉm cười, tay phải giơ ra dẫn đường, ý bảo Lễ phu nhân đi xem phòng.
Lễ phu nhân đang muốn cất bước, trong đám người đi theo phía sau xe ngựa mà đến, một người đi ra, khom người nói: “Lễ phu nhân, cốc chủ ở Tuyệt Thiên Cung chờ phu nhân, canh giờ không còn sớm, thỉnh Lễ phu nhân động thân!"
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quay đầu lại nhìn, là một gã thị vệ Tuyệt Thiên Cung.
Lễ phu nhân nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, nói: “Vậy thôi, Tam nương đi trước, để phụ thân ngươi chờ lâu cũng không tốt, Mạc nhi đã có thể giao phó cho ngươi!"
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hạ thấp người cười nói: “Huynh trưởng chiếu cố đệ đệ, nguyên là điều phải làm. Thỉnh Tam nương yên tâm."
Lễ phu nhân gật gật đầu, mang theo Thủy Nhan, xoay người leo lên xe ngựa.
Tên thị tong Tuyệt Thiên Cung kia hướng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cúi người hành lễ, lên xe, quay đầu ngựa lại, theo đường cũ mà quay về.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn xe ngựa đi xa, âm thầm cười nhạo, Lễ phu nhân thật cũng rất khờ dại, Nam Cung Thiên Mạc đã tới Lạc Dương Cung, chỉ dựa vào ba mươi danh nô bộc thị vệ Trác Tiêu Cung, liền có thể vô sự sao? Đợi chính mình ngồi trên bảo tọa cốc chủ, đó là lúc Nam Cung Thiên Mạc bỏ mạng ‘ ngoài ý muốn ’!
“Người đâu, để cho người trong Hình viện đến trong viện này! Nói như thế nào, bọn họ nguyên bản cũng là hạ cấp của Tứ đệ ta, để cho bọn họ tới gặp chủ cũ a!" Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà khẽ quát một tiếng. (Để ý Thiên Tà dùng từ gì ko? Là “chủ cũ" đó! Người ta chưa là người của ngươi mà đã phán Mạc ca là chủ cũ, thật là…)
“Vâng" Một người lên tiếng trả lời, xoay người rời đi.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn nhóm ba mươi người Vương Tang, Thủy Liên. Dựa vào thân phận của Thủy Liên nhiều năm bên người hầu hạ Lễ phu nhân, trong lòng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà biết, trong ba mươi người này, người chủ sự chân chính, quyết không phải Vương Tang, mà là Thủy Liên!
Tuy rằng tổng quản Thiên Hành Trác Tiêu Cung cũng ở trong đó, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lại không thèm để ý, bất quá chỉ là một tạp dịch chiếm được sự sủng ái của Lễ phu nhân, mặc dù leo lên đến vị trí tổng quản Trác Tiêu Cung, nhưng không có chút thực quyền, nếu không, mọi chuyện trong Trác Tiêu Cung cũng không để Lễ phu nhân đích thân chủ trì! Chỉ là không biết, ảnh vệ Trác Tiêu Cung, đến tột cùng là người nào, đợi trở về hỏi Dạ Thập......
“Nhị công tử, Lễ phu nhân có nói qua, chúng ta đều tùy Nhị công tử sai khiển. Không biết hiện nay chúng ta phải làm như thế nào?" Vương Tang cung thanh hỏi.
Vẻ mặt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ôn hoà, nhìn bọn họ, nói: “Trước tiên mang Tứ đệ dàn xếp tốt đã, các ngươi nếu đã hầu hạ Tứ đệ ta nhiều năm như vậy, mong rằng có thể tiếp tục tận tâm hết sức. Chỉ cần Tứ đệ ta có thể tốt, Thiên Tà tuyệt không bạc đãi các vị!"
“Đa tạ Nhị công tử." Ba mươi danh thị tòng Trác Tiêu Cung cùng kêu lên nói lời cảm tạ.
“Nhị công tử, " Thủy Liên nhẹ giọng nói, “Chúng ta có một yêu cầu hơi quá phận, không biết Nhị công tử có thể đáp ứng?"
“Mời nói." Thấy là Thủy Liên mở miệng, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà không dám khinh thường, trong khẩu ngữ, tự nhiên thiếu tia tùy ý!
“Bệnh Công tử nhà ta cũng không nhẹ, nếu có ngoại nhân không biết tình hình thực tế, dẫn phát chứng bệnh của công tử, nhiều ít cũng là khiến Nhị công tử thêm phiền toái. Nhóm người Thủy Liên thương nghị một phen, không bằng thỉnh Nhị công tử hạ lệnh, chưa được Nhị công tử cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được đặt chân đến Thích viện! Ngoài viện có người của Nhị công tử bảo hộ, trong viện có chúng ta hầu hạ, có thể cam đoan Tứ công tử không dẫn phát bệnh mà đả thương người, lại có thể vì Nhị công tử bớt đi một chuyện phiền lòng......" Thủy Liên nhìn ánh mắt Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, thành khẩn chậm rãi nói.
Việc Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc phát cuồng giết người, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà sớm đã nghe nói. Lập tức hơi trầm ngâm, liền gật đầu đáp ứng.
Vô luận Lễ phu nhân là lo lắng Nam Cung Thiên Mạc giết người, hay là mượn cớ cự tuyệt Lạc Dương Cung sắp xếp nhân thủ giám thị. Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đều không chút nào để ý, chỉ cần tăng mạnh thủ vệ ngoài viện, vừa bảo hộ, cũng vừa trông coi! Mới vừa rồi nhận được tin từ Liễu viện, Liễu Như Phong không có vấn đề, Dạ Thập cũng có thể không cần giám thị nữa. Nếu giám thị, đợi thu xếp ổn rồi hãy cài vào không phải tốt hơn sao?
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vẫy lui thị vệ Lạc Dương Cung, chỉ lưu lại nhóm mười người Chu Chính Thành ở bên cạnh, đang muốn dẫn đám người Thủy Liên, Vương Tang tiến vào xem xét lầu các, lại không biết vì sao Nam Cung Thiên Mạc lại ở tại trên mặt đất, không chịu đứng lên.
Thủy Liên ôn nhu dỗ dành, vừa kéo vừa nâng, đến khi mệt đến nỗi toát ra một thân mồ hôi, Nam Cung Thiên Mạc lại như chơi đùa, ha hả cười ngây ngô, một thân y phục hoa quý dính đầy bùn đất.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà lắc đầu thở dài, xem ra vài năm nay, Nam Cung Thiên Mạc điên càng ngày càng lợi hại.
“Lan nhi!" Đột nhiên, Nam Cung Thiên Mạc giãy ra khỏi Thủy Liên, Vương Tang, nhìn cửa viện, quát to một tiếng, chạy qua.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ngẩn ra, nghe nói thị tòng Trác Tiêu Cung hầu hạ bên người Nam Cung Thiên Mạc, đều bị cải danh ‘ Lan nhi ’, sẽ không phải là.....
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Nam Cung Thiên Mạc bổ nhào vào trên người một người, chính là Liễu Như Phong mới tiến đến cửa viện.
Thấy Nam Cung Thiên Mạc giống như tiểu hài tử, quấn trên người Liễu Như Phong, vẻ mặt mọi người trong viện không khỏi khác nhau......
Thần tình Liễu Như Phong khó có thể chấp nhận, gân xanh trên trán bạo khởi, hai bên sườn, hai tay nắm chặt thành quyền, lại thủy chung không đẩy Nam Cung Thiên Mạc trên người ra.
Nhóm bảy người Lý Thụ phía sau Liễu Như Phong, đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó là cố nén ý cười, dời tầm mắt đi.
Đám người Thủy Liên như sớm đã nhìn quen, thờ ơ.
“Lan nhi? Liễu Như Phong?" Liễu Như Phong ở Lạc Dương Cung nhiều ngày, bọn thị vệ đều là thị vệ thân cận của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, cũng biết Liễu Như Phong xuất thân Tử Điện, võ công cao cường, thái độ làm người hiền hoà nghiêm cẩn (nghiêm khắc, cẩn trọng), thấy một người nam nhân như vậy, bị gọi tên của nữ tử, mọi người Lạc Dương Cung nhịn không được cười nhạo ra tiếng.
Chu Chính Thành đầu tiên là kinh ngạc buồn cười. Tiếp theo không khỏi nhớ tới khi ở trong Liễu viện, phản ứng của Liễu Như Phong, bừng tỉnh đại ngộ, xưng hô như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người vô sỉ bỉ ổi âm thầm chế giễu cười nhạo...... Chu Chính Thành nhịn không được ho khan hai tiếng, thật may không cười ra tiếng.
Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cúi đầu nhịn cười, trong lòng lúc này ngược lại lại đối Liễu Như Phong có một tia hoài nghi, không có một người nam nhân tài năng nào ở trước mặt người chịu được xưng hô nhục nhã như vậy, huống chi thoạt nhìn, việc này mọi người ở Trác Tiêu Cung sớm đã đều biết. Lễ phu nhân a Lễ phu nhân! Thiên Tà có nên cám ơn ngươi cùng Tứ đệ hay không? Người xuất thân Tử Điện, tìm toàn bộ trong cốc cũng không ra mười người, các ngươi lại không không đem người đưa đến trên tay của ta! Hiện giờ Trác Tiêu Cung đã nhập vào Lạc Dương Cung, chỉ cần ban ơn một chút, còn sợ không chiếm được người này chân thành mà sẵn sàng góp sức sao?
___________
Tác giả :
Ma Yên