Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 25
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Mạc ở trên giường lẳng lặng nằm một hồi, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
“Công tử, thị vệ canh phòng cùng tạp dịch đã đến, công tử có cần gặp?" Ngoài cửa sổ, truyền đến thanh âm Dạ Thất đề thấp.
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, lập tức hiểu được, chắc là hôm qua Liễu Như Phong khiến cho bọn hắn tới...... Cười cười, đứng lên, không sốt ruột, chậm rãi mặc áo xong, chải tóc, lấy kiếm đeo ở bên hông, tự mở cửa đi ra.
Trên mặt đất của tiểu viện đối diện cửa phòng, đang quỳ mười người nam nữ già trẻ quần áo màu sắc khác nhau. Vừa thấy Nam Cung Thiên Mạc đi ra, mười người nhất tề dập đầu nói: “Thuộc hạ tham kiến công tử, chúc mừng công tử khôi phục an khang!"
Trên mặt Nam Cung Thiên Mạc mang vẻ tươi cười, nhưng không gọi bọn họ đứng dậy, tinh tế đánh giá một lượt, trong mười người, hai lão phụ, là người mỗi ngày vào sáng sớm tới quét tước sân, một gã tiểu đồng là người rửa hồ nước, bốn gã thanh niên là thủ vệ viện môn, còn ba người, chưa từng gặp qua.
“Chỉ có mười người các ngươi sao?" Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng hỏi.
Trong bốn gã thanh niên, thanh niên quỳ gối phía trước khấu đầu, đáp: “Hồi bẩm công tử, còn hai người hôm nay đang đến phiên gác, vì hôm qua Liễu Như Phong từng truyền phân phó của công tử, không được đem việc này truyền ra, bởi vậy thuộc hạ để cho bọn họ đợi đến hết phiên vào buổi trưa, mới lại đến bái kiến công tử!"
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nhìn hắn nói: “Ngươi là?"
Người nọ nâng đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, đáp: “Thuộc hạ Vương Tang! Thẹn vì là người đứng đầu thủ vệ viện này."
“Ngô, ngươi thật cũng biết nghĩ được chu đáo đấy, các ngươi đứng lên đi!" Nam Cung Thiên Mạc đạm đạm nói. Nhìn bọn họ đứng lên, Nam Cung Thiên Mạc lại nói: “Các ngươi yên tâm, chỉ cần hảo hảo làm việc, ta cuối cùng sẽ không bạc đãi các ngươi. Chỉ là ta phải nhắc tỉnh lại các ngươi một lần, về chuyện của ta, không được truyền ra ngoài viện, nếu không, nếu để cho ta tra xét ra được, ta sẽ cho các ngươi biết, sự phát tác của ‘ Huyết Hoàn Đan ’, đều không phải là chuyện đáng sợ nhất thế gian! Còn nếu ta tra không được, mười hai người các ngươi liền cùng đi chết đi!"
Mười người vừa mới đứng vững, vừa nghe lời này, lập tức lại quỳ xuống, cùng nói không dám!
Một trung niên nam tử áo lam nói: “Thỉnh công tử yên tâm, người ta chờ đợi nguyên bản chính là công tử, như thế nào lại phản bội công tử? Công tử mới là chủ nhân mà ta chờ đợi......"
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nhìn nhìn hắn, nói: “Ngươi là?"
Trung niên nam tử kia thấy Nam Cung Thiên Mạc hỏi hắn, vội vàng khấu đầu, ngẩng mặt, cười lấy lòng nói: “Thuộc hạ là Thành Dịch người phụ trách mua sắm trong viện, ngày thường thường ở các nơi đi lại."
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, hắn là Thành Dịch? Nghĩ đến trong số mặt nạ Liễu Như Phong cho hắn, có người này, không khỏi tinh tế đánh giá hắn một phen, đã thấy Thành Dịch hướng hắn nháy mắt, chuyển giao ý nghĩ.
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc hiểu rõ, gật gật đầu, nói: “Các ngươi đều đi xuống đi, nếu có việc, lại đến bẩm báo! Thành Dịch lưu lại, ta có lời hỏi ngươi!"
Chín người ứng thanh, hành lễ rời đi.
Thành Dịch đến khi trông thấy bọn họ đi ra viện môn, mới quay đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Thuộc hạ chúc mừng công tử khôi phục."
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, nói: “Đứng lên mà nói đi, ngươi yêu cầu một mình lưu lại, có chuyện gì?"
Thành Dịch đứng lên, khom người nói: “Công tử, thuộc hạ tuy rằng chỉ là một tạp phó, không biết võ công, bất quá, thuộc hạ phụ trách mua sắm, ngày thường ở trong cung cũng đi lại chung quanh, chuyện trong cung, to to nhỏ nhỏ, thuộc hạ đều có thể biết một, hai, thuộc hạ nghĩ, công tử có lẽ sẽ có điều muốn biết đến, thuộc hạ chỉ đoán, không dám chắc!"
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc ngưng đọng, ánh mắt sắc bén khóa trụ Thành Dịch!
Thành Dịch vẫn như cũ duy trì vẻ tươi cười cung kính lấy lòng, nhưng lại ở gần ánh nhìn của Nam Cung Thiên Mạc như vậy, trên trán, dần dần toát ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.
Nam Cung Thiên Mạc thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi hướng kiều đình, ôn hòa khẽ cười nói: “Thành Dịch, ngươi là một người thông minh......"
Thành Dịch cố không lau mồ hôi trên trán, vội đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, thấp giọng nói: “Công tử yên tâm, Thành Dịch biết chính mình có mấy cân mấy lượng, tuyệt không dám hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt công tử!"
Nam Cung Thiên Mạc cười cười, ở cái ghế gỗ trong đình ngồi xuống, nói: “Thành Dịch, nếu ngươi có thể hảo hảo chú ý sự tình trong cung, ngươi yên tâm, ta cuối cùng cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi không có võ công, không phải từ các điện đi ra, nhưng cho ngươi vị trí quản sự, cũng không phải việc khó. Ngươi là người có tâm, quản sự lớn nhỏ, bây giờ ngươi cũng có thể xem xét thực hiện! Thử nói một chút xem, ngươi thấy có chỗ nào không đúng?"
Thành Dịch trong lòng mừng rỡ, bước lên phía trước hai bước, đứng thẳng bên cạnh người Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Thành Dịch tạ ơn công tử. Thành Dịch muốn nói, là tổng quản Trác Tiêu Tung Thiên Hành!"
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc chợt động, đảo mắt nhìn nhìn hắn.
Thành Dịch thấy quả nhiên khiến cho Nam Cung Thiên Mạc chú ý, trong lòng lại cao hứng, vội nói: “Công tử có thể không biết, thuộc hạ coi như là lão nhân đi theo Lễ phu nhân, khi Lễ phu nhân mới nhập cốc, thuộc hạ cùng với Thiên Hành, được giao quyền hầu hạ Lễ phu nhân, khi đó, Lễ phu nhân đối chúng ta đều lãnh lãnh đạm đạm, khi công tử một tuổi, Lễ phu nhân đột nhiên liền đối với Thiên Hành sủng ái có thừa, còn để cho hắn làm tổng quản."
Thành Dịch nói tới đây, trong lòng có chút không yên, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, thấy hắn đang còn thật sự lắng nghe, trên mặt cũng không có vẻ không hài lòng.
Thành Dịch lúc này mới yên lòng, tiếp tục nói: “Thiên Hành, nguyên bản cùng thuộc hạ giao hảo, từ khi làm tổng quản, liền đối thuộc hạ vô lý vô thái (ko để ý, ko quen biết) , thuộc hạ mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Không nghĩ qua một thời gian, thuộc hạ cư nhiên phát hiện Thiên Hành biết võ công, thuộc hạ liền thấy không đúng, nhưng lại không dám cùng hắn nói chuyện, làm bộ như cùng hắn không quen biết, thật cẩn thận giữ bổn phận. Hiện giờ, tạp dịch năm đó cùng Thiên Hành giao hảo, chỉ còn lại một mình thuộc hạ, võ công Thiên Hành tựa hồ càng ngày càng cao, thuộc hạ không hiểu võ công, nhưng cũng cảm thấy được có chút kỳ quái......"
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, ánh mắt hơi hơi nheo lại, tính toán có cần hay không tự mình đi thử xem võ công của Thiên Hành.
Thành Dịch nghỉ một hơi, lại nói: “Còn thỉnh công tử cẩn thận Vương Tang, thuộc hạ thường thấy hắn đi chỗ Lễ phu nhân hồi báo động tĩnh của công tử."
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nói: “Đa tạ ngươi đã có tâm, còn chuyện gì nữa không?"
Thành Dịch khiêm khiêm hạ thấp người, nói: “Không có đại sự gì khác, chỉ là một ít tiểu sự kê mao toán bì (lông gà vỏ tỏi) trong cung, thuộc hạ không nói ra sợ bẩn tai công tử."
Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Tốt lắm, Thành Dịch, công lao của ngươi, ta nhớ kỹ, ngày sau, phiền ngươi, nếu có chuyện gì, ngươi trực tiếp tiến vào báo cáo cho ta biết."
Thành Dịch khom mình hành lễ, nói: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, lại nói: “Thuộc hạ trước tiên nên đi xuống?"
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nói: “Đi đi, ta muốn ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi."
Thành Dịch ứng thanh, xoay người rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc trở lại phòng, thay đổi quần áo, lại đem mặt nạ kia lấy ra, nghĩ nghĩ lại buông, giương giọng nói: “Dạ Thất, phân phó Dạ Bát, chú ý động tĩnh của Vương Tang."
“Vâng" Thanh âm Dạ Thất từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Nam Cung Thiên Mạc lúc này mới dùng nước thuốc đem mặt nạ dán vào, tinh tế dán tại trên mặt, hồi tưởng lại bộ dáng của Thành Dịch, lại còn chải kiểu tóc mới, nhìn nhìn gương, vừa lòng gật đầu. Ra cửa, thẳng tắp đi tới bên cạnh ao, nhẹ đề khí, thả người bay qua tường viện, đáp xuống chỗ không người rồi hướng chủ cung lao đi.
Nam Cung Thiên Mạc tránh khỏi hầu hết các thủ vệ đang tuần tra, cũng may phòng thủ Trác Tiêu Cung này Nam Cung Thiên Mạc nguyên bản quen thuộc, ngựa quen đường cũ mò mẫm đến được bên cạnh chủ cung, ẩn thân vào bóng cây, để cho mấy thị vệ đi qua, nhìn nhìn lầu các cao cao —— trong trí nhớ, đó là nơi ở của mẫu thân.
Nam Cung Thiên Mạc bế tức đề khí nhẹ nhàng nhảy lên, ẩn thân nơi một góc lầu các, nhìn nhìn phương hướng, lén lút mò mẫm đến bên cạnh phòng của Lễ phu nhân.
※※※
“Thủy Liên, Thiên Hành đâu? Sao đã nhiều ngày không thấy hắn?" Trong phòng truyền ra thanh âm của Lễ phu nhân, mang theo thở dài sâu kín, vang lên.
“Phu nhân, tổng quản đang bế quan luyện công. Hôm nay không có việc gì, phu nhân sao không nghỉ ngơi thêm một hồi?" Thủy Liên đáp.
Nam Cung Thiên Mạc âm thầm gật đầu, quả nhiên, Thiên Hành này có vấn đề!
“Ta như thế nào ngủ được...... Thủy lliên, bệnh của Mạc nhi thực không có biện pháp nào sao?" Thanh âm Lễ phu nhân chậm rãi truyền ra.
Trong phòng vang lên thanh âm xiêm y ma sát.
“Phu nhân, tỳ nữ đã nghĩ hết các biện pháp, cũng không thấy công tử chuyển biến tốt." Thanh âm Thủy Liên dẫn theo tia khổ sở.
Mẫu thân —— quả nhiên là lo lắng cho mình. Nam Cung Thiên Mạc có chút do dự, có nên nói cho mẫu thân biết mình đã thanh tỉnh hay không? Chỉ là Thiên Hành kia.....
“Thôi! Nếu thật sự không được, cũng không cần lại suy nghĩ nữa. Sự tình gì cuối cùng rồi cũng sẽ có sự chấm dứt......" Lễ phu nhân thở dài một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, trong thanh âm tuyệt vọng lộ ra sát khí lạnh như băng.
Nam Cung Thiên Mạc đè nén ý niệm trong lòng muốn lao ra, lẳng lặng nghe......
Lễ phu nhân ngừng một hồi, lại nói: “Cũng không biết ảnh vệ kia ẩn thân ở nơi nào, như thế nào lâu như vậy Vương Tang vẫn chưa phát hiện......" (chết từ đời nào rồi, làm sao phát hiện được!)
Vương Tang! Xem ra tình báo của Thành Dịch có vài phần có thể tin! Tâm tư Nam Cung Thiên Mạc vừa chuyển, cười lạnh liên tục.
Thanh âm Thủy Liên dẫn theo tia ảm đạm, nói: “Ta nghĩ Vương Tang là phát hiện không được, công phu của hắn quá kém."
Lễ phu nhân hừ một tiếng, nói: “Đều là một lũ vô dụng!"
Thủy Liên nói: “Phu nhân, ta nghĩ, Liễu Như Phong có lẽ biết chỗ của ảnh vệ."
Lễ phu nhân trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi nói cũng không tồi, ta như thế nào đã quên hắn, bất quá...... Người này đối Mạc nhi trung tâm thật sự, không biết hắn có nguyện nói ra hay không."
Thủy Liên cười khẽ, nói: “Hiện giờ Trác Tiêu Cung này, toàn bộ dựa vào một tay phu nhân chống đỡ, dù Liễu Như Phong không chịu rời đi công tử, cũng không đến nỗi không nghe mệnh lệnh của phu nhân, nghĩ ảnh vệ kia cũng không phải là ngoại lệ."
Lễ phu nhân vừa lòng nở nụ cười, nói: “Thủy Liên, như vậy, chúng ta liền đi xem Mạc nhi!"
Thủy Liên do dự nói: “Chỉ là phu nhân, tổng quản hắn......"
Lễ phu nhân cười nói: “Không sao, Thiên Hành hắn chắc sẽ biết được."
Nam Cung Thiên Mạc nghe đến đó, không dám lưu lại, vội nhẹ hạ thân mình, phóng nhanh một đường, chạy về trong viện.
Rất xa, liền thấy Liễu Như Phong đang đứng ở ngoài cửa phòng. Thấy Nam Cung Thiên Mạc từ tường viện phiên nhập, hơi hơi run, lập tức phản ứng lại, nghênh đón, thấp giọng kêu: “Công tử?"
Nam Cung Thiên Mạc ừ một tiếng, một bên bước nhanh vào nhà, một bên nói: “Ngươi đi hỏi Vương Tang, chủ nhân Trác Tiêu Cung này là ai?"
Liễu Như Phong ứng thanh, khó hiểu xoay người rời đi.
***
Nam Cung Thiên Mạc ở trên giường lẳng lặng nằm một hồi, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
“Công tử, thị vệ canh phòng cùng tạp dịch đã đến, công tử có cần gặp?" Ngoài cửa sổ, truyền đến thanh âm Dạ Thất đề thấp.
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, lập tức hiểu được, chắc là hôm qua Liễu Như Phong khiến cho bọn hắn tới...... Cười cười, đứng lên, không sốt ruột, chậm rãi mặc áo xong, chải tóc, lấy kiếm đeo ở bên hông, tự mở cửa đi ra.
Trên mặt đất của tiểu viện đối diện cửa phòng, đang quỳ mười người nam nữ già trẻ quần áo màu sắc khác nhau. Vừa thấy Nam Cung Thiên Mạc đi ra, mười người nhất tề dập đầu nói: “Thuộc hạ tham kiến công tử, chúc mừng công tử khôi phục an khang!"
Trên mặt Nam Cung Thiên Mạc mang vẻ tươi cười, nhưng không gọi bọn họ đứng dậy, tinh tế đánh giá một lượt, trong mười người, hai lão phụ, là người mỗi ngày vào sáng sớm tới quét tước sân, một gã tiểu đồng là người rửa hồ nước, bốn gã thanh niên là thủ vệ viện môn, còn ba người, chưa từng gặp qua.
“Chỉ có mười người các ngươi sao?" Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng hỏi.
Trong bốn gã thanh niên, thanh niên quỳ gối phía trước khấu đầu, đáp: “Hồi bẩm công tử, còn hai người hôm nay đang đến phiên gác, vì hôm qua Liễu Như Phong từng truyền phân phó của công tử, không được đem việc này truyền ra, bởi vậy thuộc hạ để cho bọn họ đợi đến hết phiên vào buổi trưa, mới lại đến bái kiến công tử!"
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nhìn hắn nói: “Ngươi là?"
Người nọ nâng đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, đáp: “Thuộc hạ Vương Tang! Thẹn vì là người đứng đầu thủ vệ viện này."
“Ngô, ngươi thật cũng biết nghĩ được chu đáo đấy, các ngươi đứng lên đi!" Nam Cung Thiên Mạc đạm đạm nói. Nhìn bọn họ đứng lên, Nam Cung Thiên Mạc lại nói: “Các ngươi yên tâm, chỉ cần hảo hảo làm việc, ta cuối cùng sẽ không bạc đãi các ngươi. Chỉ là ta phải nhắc tỉnh lại các ngươi một lần, về chuyện của ta, không được truyền ra ngoài viện, nếu không, nếu để cho ta tra xét ra được, ta sẽ cho các ngươi biết, sự phát tác của ‘ Huyết Hoàn Đan ’, đều không phải là chuyện đáng sợ nhất thế gian! Còn nếu ta tra không được, mười hai người các ngươi liền cùng đi chết đi!"
Mười người vừa mới đứng vững, vừa nghe lời này, lập tức lại quỳ xuống, cùng nói không dám!
Một trung niên nam tử áo lam nói: “Thỉnh công tử yên tâm, người ta chờ đợi nguyên bản chính là công tử, như thế nào lại phản bội công tử? Công tử mới là chủ nhân mà ta chờ đợi......"
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nhìn nhìn hắn, nói: “Ngươi là?"
Trung niên nam tử kia thấy Nam Cung Thiên Mạc hỏi hắn, vội vàng khấu đầu, ngẩng mặt, cười lấy lòng nói: “Thuộc hạ là Thành Dịch người phụ trách mua sắm trong viện, ngày thường thường ở các nơi đi lại."
Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, hắn là Thành Dịch? Nghĩ đến trong số mặt nạ Liễu Như Phong cho hắn, có người này, không khỏi tinh tế đánh giá hắn một phen, đã thấy Thành Dịch hướng hắn nháy mắt, chuyển giao ý nghĩ.
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc hiểu rõ, gật gật đầu, nói: “Các ngươi đều đi xuống đi, nếu có việc, lại đến bẩm báo! Thành Dịch lưu lại, ta có lời hỏi ngươi!"
Chín người ứng thanh, hành lễ rời đi.
Thành Dịch đến khi trông thấy bọn họ đi ra viện môn, mới quay đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Thuộc hạ chúc mừng công tử khôi phục."
Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, nói: “Đứng lên mà nói đi, ngươi yêu cầu một mình lưu lại, có chuyện gì?"
Thành Dịch đứng lên, khom người nói: “Công tử, thuộc hạ tuy rằng chỉ là một tạp phó, không biết võ công, bất quá, thuộc hạ phụ trách mua sắm, ngày thường ở trong cung cũng đi lại chung quanh, chuyện trong cung, to to nhỏ nhỏ, thuộc hạ đều có thể biết một, hai, thuộc hạ nghĩ, công tử có lẽ sẽ có điều muốn biết đến, thuộc hạ chỉ đoán, không dám chắc!"
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc ngưng đọng, ánh mắt sắc bén khóa trụ Thành Dịch!
Thành Dịch vẫn như cũ duy trì vẻ tươi cười cung kính lấy lòng, nhưng lại ở gần ánh nhìn của Nam Cung Thiên Mạc như vậy, trên trán, dần dần toát ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn.
Nam Cung Thiên Mạc thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi hướng kiều đình, ôn hòa khẽ cười nói: “Thành Dịch, ngươi là một người thông minh......"
Thành Dịch cố không lau mồ hôi trên trán, vội đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc, thấp giọng nói: “Công tử yên tâm, Thành Dịch biết chính mình có mấy cân mấy lượng, tuyệt không dám hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt công tử!"
Nam Cung Thiên Mạc cười cười, ở cái ghế gỗ trong đình ngồi xuống, nói: “Thành Dịch, nếu ngươi có thể hảo hảo chú ý sự tình trong cung, ngươi yên tâm, ta cuối cùng cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi không có võ công, không phải từ các điện đi ra, nhưng cho ngươi vị trí quản sự, cũng không phải việc khó. Ngươi là người có tâm, quản sự lớn nhỏ, bây giờ ngươi cũng có thể xem xét thực hiện! Thử nói một chút xem, ngươi thấy có chỗ nào không đúng?"
Thành Dịch trong lòng mừng rỡ, bước lên phía trước hai bước, đứng thẳng bên cạnh người Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Thành Dịch tạ ơn công tử. Thành Dịch muốn nói, là tổng quản Trác Tiêu Tung Thiên Hành!"
Trong lòng Nam Cung Thiên Mạc chợt động, đảo mắt nhìn nhìn hắn.
Thành Dịch thấy quả nhiên khiến cho Nam Cung Thiên Mạc chú ý, trong lòng lại cao hứng, vội nói: “Công tử có thể không biết, thuộc hạ coi như là lão nhân đi theo Lễ phu nhân, khi Lễ phu nhân mới nhập cốc, thuộc hạ cùng với Thiên Hành, được giao quyền hầu hạ Lễ phu nhân, khi đó, Lễ phu nhân đối chúng ta đều lãnh lãnh đạm đạm, khi công tử một tuổi, Lễ phu nhân đột nhiên liền đối với Thiên Hành sủng ái có thừa, còn để cho hắn làm tổng quản."
Thành Dịch nói tới đây, trong lòng có chút không yên, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, thấy hắn đang còn thật sự lắng nghe, trên mặt cũng không có vẻ không hài lòng.
Thành Dịch lúc này mới yên lòng, tiếp tục nói: “Thiên Hành, nguyên bản cùng thuộc hạ giao hảo, từ khi làm tổng quản, liền đối thuộc hạ vô lý vô thái (ko để ý, ko quen biết) , thuộc hạ mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Không nghĩ qua một thời gian, thuộc hạ cư nhiên phát hiện Thiên Hành biết võ công, thuộc hạ liền thấy không đúng, nhưng lại không dám cùng hắn nói chuyện, làm bộ như cùng hắn không quen biết, thật cẩn thận giữ bổn phận. Hiện giờ, tạp dịch năm đó cùng Thiên Hành giao hảo, chỉ còn lại một mình thuộc hạ, võ công Thiên Hành tựa hồ càng ngày càng cao, thuộc hạ không hiểu võ công, nhưng cũng cảm thấy được có chút kỳ quái......"
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, ánh mắt hơi hơi nheo lại, tính toán có cần hay không tự mình đi thử xem võ công của Thiên Hành.
Thành Dịch nghỉ một hơi, lại nói: “Còn thỉnh công tử cẩn thận Vương Tang, thuộc hạ thường thấy hắn đi chỗ Lễ phu nhân hồi báo động tĩnh của công tử."
Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, nói: “Đa tạ ngươi đã có tâm, còn chuyện gì nữa không?"
Thành Dịch khiêm khiêm hạ thấp người, nói: “Không có đại sự gì khác, chỉ là một ít tiểu sự kê mao toán bì (lông gà vỏ tỏi) trong cung, thuộc hạ không nói ra sợ bẩn tai công tử."
Nam Cung Thiên Mạc cười nói: “Tốt lắm, Thành Dịch, công lao của ngươi, ta nhớ kỹ, ngày sau, phiền ngươi, nếu có chuyện gì, ngươi trực tiếp tiến vào báo cáo cho ta biết."
Thành Dịch khom mình hành lễ, nói: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc, lại nói: “Thuộc hạ trước tiên nên đi xuống?"
Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nói: “Đi đi, ta muốn ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi."
Thành Dịch ứng thanh, xoay người rời đi.
Nam Cung Thiên Mạc trở lại phòng, thay đổi quần áo, lại đem mặt nạ kia lấy ra, nghĩ nghĩ lại buông, giương giọng nói: “Dạ Thất, phân phó Dạ Bát, chú ý động tĩnh của Vương Tang."
“Vâng" Thanh âm Dạ Thất từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Nam Cung Thiên Mạc lúc này mới dùng nước thuốc đem mặt nạ dán vào, tinh tế dán tại trên mặt, hồi tưởng lại bộ dáng của Thành Dịch, lại còn chải kiểu tóc mới, nhìn nhìn gương, vừa lòng gật đầu. Ra cửa, thẳng tắp đi tới bên cạnh ao, nhẹ đề khí, thả người bay qua tường viện, đáp xuống chỗ không người rồi hướng chủ cung lao đi.
Nam Cung Thiên Mạc tránh khỏi hầu hết các thủ vệ đang tuần tra, cũng may phòng thủ Trác Tiêu Cung này Nam Cung Thiên Mạc nguyên bản quen thuộc, ngựa quen đường cũ mò mẫm đến được bên cạnh chủ cung, ẩn thân vào bóng cây, để cho mấy thị vệ đi qua, nhìn nhìn lầu các cao cao —— trong trí nhớ, đó là nơi ở của mẫu thân.
Nam Cung Thiên Mạc bế tức đề khí nhẹ nhàng nhảy lên, ẩn thân nơi một góc lầu các, nhìn nhìn phương hướng, lén lút mò mẫm đến bên cạnh phòng của Lễ phu nhân.
※※※
“Thủy Liên, Thiên Hành đâu? Sao đã nhiều ngày không thấy hắn?" Trong phòng truyền ra thanh âm của Lễ phu nhân, mang theo thở dài sâu kín, vang lên.
“Phu nhân, tổng quản đang bế quan luyện công. Hôm nay không có việc gì, phu nhân sao không nghỉ ngơi thêm một hồi?" Thủy Liên đáp.
Nam Cung Thiên Mạc âm thầm gật đầu, quả nhiên, Thiên Hành này có vấn đề!
“Ta như thế nào ngủ được...... Thủy lliên, bệnh của Mạc nhi thực không có biện pháp nào sao?" Thanh âm Lễ phu nhân chậm rãi truyền ra.
Trong phòng vang lên thanh âm xiêm y ma sát.
“Phu nhân, tỳ nữ đã nghĩ hết các biện pháp, cũng không thấy công tử chuyển biến tốt." Thanh âm Thủy Liên dẫn theo tia khổ sở.
Mẫu thân —— quả nhiên là lo lắng cho mình. Nam Cung Thiên Mạc có chút do dự, có nên nói cho mẫu thân biết mình đã thanh tỉnh hay không? Chỉ là Thiên Hành kia.....
“Thôi! Nếu thật sự không được, cũng không cần lại suy nghĩ nữa. Sự tình gì cuối cùng rồi cũng sẽ có sự chấm dứt......" Lễ phu nhân thở dài một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, trong thanh âm tuyệt vọng lộ ra sát khí lạnh như băng.
Nam Cung Thiên Mạc đè nén ý niệm trong lòng muốn lao ra, lẳng lặng nghe......
Lễ phu nhân ngừng một hồi, lại nói: “Cũng không biết ảnh vệ kia ẩn thân ở nơi nào, như thế nào lâu như vậy Vương Tang vẫn chưa phát hiện......" (chết từ đời nào rồi, làm sao phát hiện được!)
Vương Tang! Xem ra tình báo của Thành Dịch có vài phần có thể tin! Tâm tư Nam Cung Thiên Mạc vừa chuyển, cười lạnh liên tục.
Thanh âm Thủy Liên dẫn theo tia ảm đạm, nói: “Ta nghĩ Vương Tang là phát hiện không được, công phu của hắn quá kém."
Lễ phu nhân hừ một tiếng, nói: “Đều là một lũ vô dụng!"
Thủy Liên nói: “Phu nhân, ta nghĩ, Liễu Như Phong có lẽ biết chỗ của ảnh vệ."
Lễ phu nhân trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi nói cũng không tồi, ta như thế nào đã quên hắn, bất quá...... Người này đối Mạc nhi trung tâm thật sự, không biết hắn có nguyện nói ra hay không."
Thủy Liên cười khẽ, nói: “Hiện giờ Trác Tiêu Cung này, toàn bộ dựa vào một tay phu nhân chống đỡ, dù Liễu Như Phong không chịu rời đi công tử, cũng không đến nỗi không nghe mệnh lệnh của phu nhân, nghĩ ảnh vệ kia cũng không phải là ngoại lệ."
Lễ phu nhân vừa lòng nở nụ cười, nói: “Thủy Liên, như vậy, chúng ta liền đi xem Mạc nhi!"
Thủy Liên do dự nói: “Chỉ là phu nhân, tổng quản hắn......"
Lễ phu nhân cười nói: “Không sao, Thiên Hành hắn chắc sẽ biết được."
Nam Cung Thiên Mạc nghe đến đó, không dám lưu lại, vội nhẹ hạ thân mình, phóng nhanh một đường, chạy về trong viện.
Rất xa, liền thấy Liễu Như Phong đang đứng ở ngoài cửa phòng. Thấy Nam Cung Thiên Mạc từ tường viện phiên nhập, hơi hơi run, lập tức phản ứng lại, nghênh đón, thấp giọng kêu: “Công tử?"
Nam Cung Thiên Mạc ừ một tiếng, một bên bước nhanh vào nhà, một bên nói: “Ngươi đi hỏi Vương Tang, chủ nhân Trác Tiêu Cung này là ai?"
Liễu Như Phong ứng thanh, khó hiểu xoay người rời đi.
Tác giả :
Ma Yên