Tuyệt Kiếm Lộng Phong
Chương 1-1: Tự 1
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Minh Sùng Trinh năm thứ mười ba (1640), ven ngoại ô, Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây, Thiểm Tây hạn hán hoành hành tạo nên thảm kịch “Nhân tương thực." (Người và thức ăn như nhau, ý chỉ người ăn thịt người!)
Trong biên giới Hà Nam, tại bên cạnh một thôn trang nhỏ, bởi hạn hán, không nước không thực vật. Cỏ dại, vỏ cây …. Những thứ có thể ăn sớm đã bị dân trong thôn ăn hết, bọn họ không phải không muốn đi, không phải không muốn ly khai, chỉ là, đối người trong thôn trang nhỏ này mà nói, nguyên bản chỉ có thể miễn cưỡng kiếm ăn qua ngày, làm sao có thể có tiền bạc để rời đi? Không có tiền bạc, không thể đi xa, mà bốn phía đều như nhau, không có thực vật.
Người chết đói mỗi ngày đều có, rốt cục, không biết ai dẫn đầu, mọi người đói đến mê muội quên tất cả, bắt đầu ăn thi thể người đã chết vì đói, ăn xong rồi, ánh mắt liền nhìn về phía đoàn người yếu nhược nhỏ gầy trong thôn.
“Ca ca ……" Chiếc cửa gỗ rách nát bị đẩy mạnh, một tiểu cô nương tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất đã không còn nhìn rõ nét mặt, nhưng vẫn làm cho người khác cảm nhận được nàng đang sợ hãi cùng kinh hoàng.
Một tiểu nam hài chừng bảy tám tuổi khoác trên người một bộ xiêm y làm bằng vải thô rách nát, yên lặng mà xoay người, từ một đống rách nát tại góc phòng —— trong đống hỗn tạp là những vật miễn cưỡng còn có thể gọi là nồi bát, rút ra một thanh thái đao sang rực —— thanh thái đao bởi thường được sử dung cùng mài sắc, tuy rằng không có chuôi đao, nhưng sự sắc bén ấy không thể không đề phòng.
Đem tiểu cô nương bốn năm tuổi kia bảo hộ ở sau người, đôi tay nhỏ bé gầy đến như trúc khô của nam hài đang gắt gao cầm lấy chuôi đao quá ngắn kia, yên lặng hướng về phía một trung niên hán tử đang cùng đi vào từ phía sau tiểu cô nương.
Trung niên hán tử nhìn lướt qua gian phòng nhỏ cũ nát này, tận cùng bên trong gian nhà, trên một chiếc giường gỗ rách nát duy nhất, là nữ chủ nhân của căn nhà này đang nằm, một phụ nữ trung niên, do nhiều năm cực nhọc cùng đói khát, phụ nhân sinh bệnh, không có tiền, không có thức ăn, thần trí phụ nhân mơ hồ đã được hai ngày ….
Trung niên hán tử liếm đôi môi khô khốc, một đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi tiểu hài tử trong phòng —— tuy rằng bởi vì đói khát, hai tiểu hài tử gầy chỉ còn da bọc xương, bất quá —— cũng có thể ăn được hai ngày!
“Chung dại thúc, ngươi tới làm gì?"
Thanh âm trẻ con lãnh khốc, kéo về tinh thần của trung niên hán tử kia vì đói quá bay xa, vì vậy —— hắn rốt cuộc cũng thấy thanh thái đao sắc bén kia!!!
Tuy rằng không cho rằng một tiểu nam hài bảy tuổi, có thể đối mình thế nào, cho dù trong tay y còn nắm chặt một thanh thái đao. Bất quá —— hắn đã ba ngày không ăn thứ gì, trong ba ngày, không ngừng trốn, rất sợ mình sẽ bị tráng niên hán tử khác trong thôn bắt được, trở thành thức ăn trong bụng người khác.
“Tiểu Phong nhi, ngươi cầm dao làm gì? Mấy ngày nay, mọi người bên ngoài điên rồi, Chung thúc thúc là sợ các ngươi cô nhi quả phụ, không có khí lực, nếu như bị người bắt đi, sợ rằng sẽ bị mấy người điên này ăn sống!!" Trung niên hán tử phanh ra khóe miệng, xả ra một tia tươi cười tự nhận là thân thiết, lại không biết khuôn mặt đói khát cùng nhãn thần màu xanh trôi nổi của hắn kia, không có chút sức thuyết phục.
Tiểu Phong —— tiểu nam hài vẫn lạnh lùng nhìn trung niên hán tử, hai mắt để lộ kiên định cùng kiên quyết.
“Đa tạ Chung thúc thúc, bất quá, nương sắp tỉnh, ngươi cũng biết, nương ta không thích có người đến nhà chúng ta “
Trung niên hán tử, nhìn lướt qua phụ nhân đang hôn mê trên giường kia, tuy rằng biết rõ tiểu Phong đang nói hoảng, nhưng cặp mắt nhỏ kia, lại vẫn khiến cho hắn có chút do dự.
“Tiểu Phong nhi, ngươi hãy nghe ta nói ….." Trung niên hán tử bước một bước về phía trước, chỉ cần để cho hắn tới gần một chút, hắn nắm chắc có thể đoạt được thanh thái đao kia! Sau đó …..
Tiểu Phong một phen đẩy muội muội ra phía sau, không nói một tiếng mà cúi đầu hướng trung niên hán tử phóng tới.
Trung niên hán tử thật không ngờ tiểu hài tử này cư nhiên thực sự dám cầm đao hướng lại đây, hắn vươn tay, muốn đem tiểu Phong đẩy ra, chuyện này với hắn mà nói, là không có vấn đề gì, nhưng, nhất định do hắn đã đói bụng ba ngày, khí lực của tiểu Phong lại lớn ngoài dự đoán, hắn cưn nhiên không thể một phen đẩy tiểu hài tử bảy tuổi này ra.
Thái đao, lưỡi hướng bên ngoài, Tiểu Phong gắt gao nắm thái đao, khua vào trong lòng của trung niên hán tử, bởi sự chênh lệch của chiều cao, ổ bụng của trung niên hán tử bị thái đao hung hăng đẩy mạnh.
Trung niên hán tử nguyên bản đã đói đến miễn cưỡng đứng thẳng, kêu thảm cũng dừng không được, ngã ra cửa.
Vị tanh của máu, tiếng kêu thảm thiết sắp chết của con người, rất nhanh đã dẫn đến một đám người. Tiểu Phong cảnh giác nhìn mọi nơi xung quanh, cực nhanh trốn trở về phòng nhỏ của mình, đóng cửa phòng lại.
Đám người kia không kịp nhìn thấy tiểu Phong đóng lại cánh cửa rách nát, nhãn tình của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào trung niên đại hán hữu khí vô lực kêu thảm trên mặt đất.
“A a a …….."
Đã hoàn toàn không còn là tiếng hô của con người, bạo phát từ trong đám người, đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất của cuộc đời vọt qua, kéo, cào, cắn…
Khi nhóm người trên mặt đất tản đi, trung niên hán tử trên mặt đất đã không còn tăm hơi, chỉ để lại một bãi huyết ……
“Ca ca ….. ca ca ta sợ ….." Tiếng khóc của muội muội rất thấp, hiển nhiên nàng cũng biết không thể để cho người bên ngoài phát giác.
Tiểu Phong đem thái đao cẩn thận mà đặt tại nơi thuận lợi cho mình, soay người lại ôm lấy, nhẹ nhàng mà dỗ dành, tay không thể tự khống chế mà run rẩy, kinh hãi cùng lo sợ bao phủ đỉnh đầu y, chỉ là, y biết, y không thể biểu hiện ra ngoài, mẫu thân nằm ở trên giường, muội muội rất cần y.
Cẩn thận mà lấy ra từ trong lòng một mảnh thịt lớn còn đẫm máu, xé xuống một miếng nhỏ, đút vào trong miệng muội muội —— đây là do khi y lẩn trốn về, thuận lợi cắt lấy từ trên đùi đại hán.
Tiểu Phong lại cẩn thận mà xé xuống một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai nát, leo đến bên đầu mẫu thân, từng chút đút vào trong miệng mẫu thân đang trong hôn mê.
“Binh" một tiếng, cửa phòng rách nát kia rốt cuộc bể thành vụn gỗ. Ánh dương quang lần thứ hai chiếu vào căn phòng nhỏ hắc ám này, cũng chiếu sáng hai tiểu hài tử trên miệng còn dính huyết tinh.
Tiểu Phong cực nhanh mà leo xuống từ trên giường, không nhìn muội muội bên cạnh, lần thứ hai cầm lấy thanh thái đao còn nhuộm đầy máu kia.
Hai đại hán một thân y phục màu xanh bó sát, liếc mắt một cái thấy rõ tất cả trong phòng, hai người bất giác nhíu nhíu đầu mày.
Một tiểu nam hài chậm rãi đi đến, trên mặt mang theo một tia tiếu ý lãnh đạm, nhìn tiểu Phong, mặt nhăn mày nhíu, nhưng lại mỉm cười gật gật đầu.
“Thịt người sống không thích hợp cho người bệnh!" Tiểu nam hài một thân hoa lệ mở miệng, thanh âm cùng nét tươi cười trên mặt hắn như nhau, lạnh lạnh, không chút lên xuống.
“Ngươi … là ai?"
Không ai trả lời, tiểu hài tử hoa phục (trang phục hoa lệ) lạnh lùng cười.
Tiểu Phong khẩn trương nhìn bọn họ, ba người này không phải người trong thôn, bởi vì y chưa từng gặp qua bọn họ, bất quá, hai đại hán thanh y kia vừa nhìn liền thấy thân cường thể tráng, tiểu Phong thực sự tin bản thân không có khả năng khiến cho bọn họ đi ra ngoài. Tuy rằng hai đại hán không chút thay đổi nét mặt, nhưng tiểu Phong vẫn từ trên gương mặt cứng nhắc kia của bọn họ thấy được một tia chán ghét, sắc mặt ba người rất bình thường, cùng mọi người đói đến phát điên trong thông hoàn toàn không giống. Tiểu hài tử phong mạo cao quý, nhìn hắn trong lòng tiểu Phong nảy sinh tia hy vọng. Tiểu hài tử kia một thân y phục bằng lụa đẹp đẽ quý giá, trong lòng tiểu Phong hiện lên một tia hy vọng —— có lẽ, hắn có thể dẫn bọn y ly khai chốn địa ngục nhân gian này …..
“Thiếu gia!" Tiểu Phong không chút do dự vứt đi thái đao bảo mệnh y, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất. “Cầu ngài cứu chúng ta!"
“Dựa vào cái gì?" Tiểu hài tử hoa phục nở nụ cười, trên mặt hài tử không có chút phản ứng ngây thơ, mà là cười lãnh đạm.
“……." Tiểu phong ngẩn ngơ, nhưng thấy tiểu hài tử kia không lập tức bỏ đi, hy vọng trong lòng như hồng thủy vỡ đê gào thét mà trút ra, không thể, quyết không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nếu không, không biết một ngày nào đó, mình cùng muội muội sẽ trở thành thức ăn của kẻ khác, tuy rằng, bọn họ sợ sinh bệnh, sẽ không ăn mẫu thân, nhưng mẫu thân sinh bệnh không ai đút ăn, cũng sẽ không trốn thoát khỏi tử vong.
“Ta, ta có thể đem bản thân bán cho ngài" Tiểu Phong cẩn thận mà quan sát biểu tình của tiểu hài tử kia, “Chỉ cầu ngài, đem mẫu thân cùng muội muội ta rời khỏi nơi này ….."
“Ta, ta biết, yêu cầu của ta thực quá mức, ta biết mua một tôi tớ ở đây chỉ cần vài đồng ……" Thấy trên mặt tiểu hài tử hoa phục hiện lên nét cười trào phúng, tiểu Phong vội vàng mà nói, rất sợ một tia hy vọng này sẽ bị chặt đứt “Nhưng, nhưng ta thề, ta quyết sẽ không phản bội ngài, ta ……ta …….."
Tiểu Phong đột nhiên thấy thực mờ mịt, bản thân xác thực không có thứ gì có thể đáng giá làm chi phí ly khai, nhưng, mẫu thân cùng muội muội phải làm sao bây giờ? Có lẽ, vị thiếu gia trước mặt này có thể sẽ thu muội muội, nhưng nếu như vậy, mẫu thân phải làm sao bây giờ??? Hi vọng vừa mới dâng lên trong nháy mắt biến mất, tiểu Phong chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô hạn.
“Ha hả, " Tiểu hài tử hoa phục mở miệng “Ta có thể đưa cả hai nàng ly khai nơi này, cho các nàng chút bạc, để cho các nàng sống sót …"
Tiểu Phong không thể tin được nhìn phía tiểu hài tử kia.
“Nhưng ngươi! Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta! Ta sẽ cho người mang ngươi đến Tử Điện, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ, tất thảy của ngươi đều là của ta, ta không lệnh ngươi chết, ngươi quyết không thể chết."
Nghe thanh âm hít không khí của hai đại hán thanh y khi nghe đến Tử Điện, với sự thương hại cùng sợ hãi che giấu không được trong ánh mắt, Tiểu Phong hiểu rõ, Tử Điện kia, nhất định là địa phương rất kinh khủng …
***
Minh Sùng Trinh năm thứ mười ba (1640), ven ngoại ô, Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây, Thiểm Tây hạn hán hoành hành tạo nên thảm kịch “Nhân tương thực." (Người và thức ăn như nhau, ý chỉ người ăn thịt người!)
Trong biên giới Hà Nam, tại bên cạnh một thôn trang nhỏ, bởi hạn hán, không nước không thực vật. Cỏ dại, vỏ cây …. Những thứ có thể ăn sớm đã bị dân trong thôn ăn hết, bọn họ không phải không muốn đi, không phải không muốn ly khai, chỉ là, đối người trong thôn trang nhỏ này mà nói, nguyên bản chỉ có thể miễn cưỡng kiếm ăn qua ngày, làm sao có thể có tiền bạc để rời đi? Không có tiền bạc, không thể đi xa, mà bốn phía đều như nhau, không có thực vật.
Người chết đói mỗi ngày đều có, rốt cục, không biết ai dẫn đầu, mọi người đói đến mê muội quên tất cả, bắt đầu ăn thi thể người đã chết vì đói, ăn xong rồi, ánh mắt liền nhìn về phía đoàn người yếu nhược nhỏ gầy trong thôn.
“Ca ca ……" Chiếc cửa gỗ rách nát bị đẩy mạnh, một tiểu cô nương tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem bùn đất đã không còn nhìn rõ nét mặt, nhưng vẫn làm cho người khác cảm nhận được nàng đang sợ hãi cùng kinh hoàng.
Một tiểu nam hài chừng bảy tám tuổi khoác trên người một bộ xiêm y làm bằng vải thô rách nát, yên lặng mà xoay người, từ một đống rách nát tại góc phòng —— trong đống hỗn tạp là những vật miễn cưỡng còn có thể gọi là nồi bát, rút ra một thanh thái đao sang rực —— thanh thái đao bởi thường được sử dung cùng mài sắc, tuy rằng không có chuôi đao, nhưng sự sắc bén ấy không thể không đề phòng.
Đem tiểu cô nương bốn năm tuổi kia bảo hộ ở sau người, đôi tay nhỏ bé gầy đến như trúc khô của nam hài đang gắt gao cầm lấy chuôi đao quá ngắn kia, yên lặng hướng về phía một trung niên hán tử đang cùng đi vào từ phía sau tiểu cô nương.
Trung niên hán tử nhìn lướt qua gian phòng nhỏ cũ nát này, tận cùng bên trong gian nhà, trên một chiếc giường gỗ rách nát duy nhất, là nữ chủ nhân của căn nhà này đang nằm, một phụ nữ trung niên, do nhiều năm cực nhọc cùng đói khát, phụ nhân sinh bệnh, không có tiền, không có thức ăn, thần trí phụ nhân mơ hồ đã được hai ngày ….
Trung niên hán tử liếm đôi môi khô khốc, một đôi mắt nhìn chăm chú vào đôi tiểu hài tử trong phòng —— tuy rằng bởi vì đói khát, hai tiểu hài tử gầy chỉ còn da bọc xương, bất quá —— cũng có thể ăn được hai ngày!
“Chung dại thúc, ngươi tới làm gì?"
Thanh âm trẻ con lãnh khốc, kéo về tinh thần của trung niên hán tử kia vì đói quá bay xa, vì vậy —— hắn rốt cuộc cũng thấy thanh thái đao sắc bén kia!!!
Tuy rằng không cho rằng một tiểu nam hài bảy tuổi, có thể đối mình thế nào, cho dù trong tay y còn nắm chặt một thanh thái đao. Bất quá —— hắn đã ba ngày không ăn thứ gì, trong ba ngày, không ngừng trốn, rất sợ mình sẽ bị tráng niên hán tử khác trong thôn bắt được, trở thành thức ăn trong bụng người khác.
“Tiểu Phong nhi, ngươi cầm dao làm gì? Mấy ngày nay, mọi người bên ngoài điên rồi, Chung thúc thúc là sợ các ngươi cô nhi quả phụ, không có khí lực, nếu như bị người bắt đi, sợ rằng sẽ bị mấy người điên này ăn sống!!" Trung niên hán tử phanh ra khóe miệng, xả ra một tia tươi cười tự nhận là thân thiết, lại không biết khuôn mặt đói khát cùng nhãn thần màu xanh trôi nổi của hắn kia, không có chút sức thuyết phục.
Tiểu Phong —— tiểu nam hài vẫn lạnh lùng nhìn trung niên hán tử, hai mắt để lộ kiên định cùng kiên quyết.
“Đa tạ Chung thúc thúc, bất quá, nương sắp tỉnh, ngươi cũng biết, nương ta không thích có người đến nhà chúng ta “
Trung niên hán tử, nhìn lướt qua phụ nhân đang hôn mê trên giường kia, tuy rằng biết rõ tiểu Phong đang nói hoảng, nhưng cặp mắt nhỏ kia, lại vẫn khiến cho hắn có chút do dự.
“Tiểu Phong nhi, ngươi hãy nghe ta nói ….." Trung niên hán tử bước một bước về phía trước, chỉ cần để cho hắn tới gần một chút, hắn nắm chắc có thể đoạt được thanh thái đao kia! Sau đó …..
Tiểu Phong một phen đẩy muội muội ra phía sau, không nói một tiếng mà cúi đầu hướng trung niên hán tử phóng tới.
Trung niên hán tử thật không ngờ tiểu hài tử này cư nhiên thực sự dám cầm đao hướng lại đây, hắn vươn tay, muốn đem tiểu Phong đẩy ra, chuyện này với hắn mà nói, là không có vấn đề gì, nhưng, nhất định do hắn đã đói bụng ba ngày, khí lực của tiểu Phong lại lớn ngoài dự đoán, hắn cưn nhiên không thể một phen đẩy tiểu hài tử bảy tuổi này ra.
Thái đao, lưỡi hướng bên ngoài, Tiểu Phong gắt gao nắm thái đao, khua vào trong lòng của trung niên hán tử, bởi sự chênh lệch của chiều cao, ổ bụng của trung niên hán tử bị thái đao hung hăng đẩy mạnh.
Trung niên hán tử nguyên bản đã đói đến miễn cưỡng đứng thẳng, kêu thảm cũng dừng không được, ngã ra cửa.
Vị tanh của máu, tiếng kêu thảm thiết sắp chết của con người, rất nhanh đã dẫn đến một đám người. Tiểu Phong cảnh giác nhìn mọi nơi xung quanh, cực nhanh trốn trở về phòng nhỏ của mình, đóng cửa phòng lại.
Đám người kia không kịp nhìn thấy tiểu Phong đóng lại cánh cửa rách nát, nhãn tình của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào trung niên đại hán hữu khí vô lực kêu thảm trên mặt đất.
“A a a …….."
Đã hoàn toàn không còn là tiếng hô của con người, bạo phát từ trong đám người, đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất của cuộc đời vọt qua, kéo, cào, cắn…
Khi nhóm người trên mặt đất tản đi, trung niên hán tử trên mặt đất đã không còn tăm hơi, chỉ để lại một bãi huyết ……
“Ca ca ….. ca ca ta sợ ….." Tiếng khóc của muội muội rất thấp, hiển nhiên nàng cũng biết không thể để cho người bên ngoài phát giác.
Tiểu Phong đem thái đao cẩn thận mà đặt tại nơi thuận lợi cho mình, soay người lại ôm lấy, nhẹ nhàng mà dỗ dành, tay không thể tự khống chế mà run rẩy, kinh hãi cùng lo sợ bao phủ đỉnh đầu y, chỉ là, y biết, y không thể biểu hiện ra ngoài, mẫu thân nằm ở trên giường, muội muội rất cần y.
Cẩn thận mà lấy ra từ trong lòng một mảnh thịt lớn còn đẫm máu, xé xuống một miếng nhỏ, đút vào trong miệng muội muội —— đây là do khi y lẩn trốn về, thuận lợi cắt lấy từ trên đùi đại hán.
Tiểu Phong lại cẩn thận mà xé xuống một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai nát, leo đến bên đầu mẫu thân, từng chút đút vào trong miệng mẫu thân đang trong hôn mê.
“Binh" một tiếng, cửa phòng rách nát kia rốt cuộc bể thành vụn gỗ. Ánh dương quang lần thứ hai chiếu vào căn phòng nhỏ hắc ám này, cũng chiếu sáng hai tiểu hài tử trên miệng còn dính huyết tinh.
Tiểu Phong cực nhanh mà leo xuống từ trên giường, không nhìn muội muội bên cạnh, lần thứ hai cầm lấy thanh thái đao còn nhuộm đầy máu kia.
Hai đại hán một thân y phục màu xanh bó sát, liếc mắt một cái thấy rõ tất cả trong phòng, hai người bất giác nhíu nhíu đầu mày.
Một tiểu nam hài chậm rãi đi đến, trên mặt mang theo một tia tiếu ý lãnh đạm, nhìn tiểu Phong, mặt nhăn mày nhíu, nhưng lại mỉm cười gật gật đầu.
“Thịt người sống không thích hợp cho người bệnh!" Tiểu nam hài một thân hoa lệ mở miệng, thanh âm cùng nét tươi cười trên mặt hắn như nhau, lạnh lạnh, không chút lên xuống.
“Ngươi … là ai?"
Không ai trả lời, tiểu hài tử hoa phục (trang phục hoa lệ) lạnh lùng cười.
Tiểu Phong khẩn trương nhìn bọn họ, ba người này không phải người trong thôn, bởi vì y chưa từng gặp qua bọn họ, bất quá, hai đại hán thanh y kia vừa nhìn liền thấy thân cường thể tráng, tiểu Phong thực sự tin bản thân không có khả năng khiến cho bọn họ đi ra ngoài. Tuy rằng hai đại hán không chút thay đổi nét mặt, nhưng tiểu Phong vẫn từ trên gương mặt cứng nhắc kia của bọn họ thấy được một tia chán ghét, sắc mặt ba người rất bình thường, cùng mọi người đói đến phát điên trong thông hoàn toàn không giống. Tiểu hài tử phong mạo cao quý, nhìn hắn trong lòng tiểu Phong nảy sinh tia hy vọng. Tiểu hài tử kia một thân y phục bằng lụa đẹp đẽ quý giá, trong lòng tiểu Phong hiện lên một tia hy vọng —— có lẽ, hắn có thể dẫn bọn y ly khai chốn địa ngục nhân gian này …..
“Thiếu gia!" Tiểu Phong không chút do dự vứt đi thái đao bảo mệnh y, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất. “Cầu ngài cứu chúng ta!"
“Dựa vào cái gì?" Tiểu hài tử hoa phục nở nụ cười, trên mặt hài tử không có chút phản ứng ngây thơ, mà là cười lãnh đạm.
“……." Tiểu phong ngẩn ngơ, nhưng thấy tiểu hài tử kia không lập tức bỏ đi, hy vọng trong lòng như hồng thủy vỡ đê gào thét mà trút ra, không thể, quyết không thể tiếp tục ở lại chỗ này, nếu không, không biết một ngày nào đó, mình cùng muội muội sẽ trở thành thức ăn của kẻ khác, tuy rằng, bọn họ sợ sinh bệnh, sẽ không ăn mẫu thân, nhưng mẫu thân sinh bệnh không ai đút ăn, cũng sẽ không trốn thoát khỏi tử vong.
“Ta, ta có thể đem bản thân bán cho ngài" Tiểu Phong cẩn thận mà quan sát biểu tình của tiểu hài tử kia, “Chỉ cầu ngài, đem mẫu thân cùng muội muội ta rời khỏi nơi này ….."
“Ta, ta biết, yêu cầu của ta thực quá mức, ta biết mua một tôi tớ ở đây chỉ cần vài đồng ……" Thấy trên mặt tiểu hài tử hoa phục hiện lên nét cười trào phúng, tiểu Phong vội vàng mà nói, rất sợ một tia hy vọng này sẽ bị chặt đứt “Nhưng, nhưng ta thề, ta quyết sẽ không phản bội ngài, ta ……ta …….."
Tiểu Phong đột nhiên thấy thực mờ mịt, bản thân xác thực không có thứ gì có thể đáng giá làm chi phí ly khai, nhưng, mẫu thân cùng muội muội phải làm sao bây giờ? Có lẽ, vị thiếu gia trước mặt này có thể sẽ thu muội muội, nhưng nếu như vậy, mẫu thân phải làm sao bây giờ??? Hi vọng vừa mới dâng lên trong nháy mắt biến mất, tiểu Phong chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô hạn.
“Ha hả, " Tiểu hài tử hoa phục mở miệng “Ta có thể đưa cả hai nàng ly khai nơi này, cho các nàng chút bạc, để cho các nàng sống sót …"
Tiểu Phong không thể tin được nhìn phía tiểu hài tử kia.
“Nhưng ngươi! Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta! Ta sẽ cho người mang ngươi đến Tử Điện, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ, tất thảy của ngươi đều là của ta, ta không lệnh ngươi chết, ngươi quyết không thể chết."
Nghe thanh âm hít không khí của hai đại hán thanh y khi nghe đến Tử Điện, với sự thương hại cùng sợ hãi che giấu không được trong ánh mắt, Tiểu Phong hiểu rõ, Tử Điện kia, nhất định là địa phương rất kinh khủng …
Tác giả :
Ma Yên