Tuyết Hồ
Chương 65
Edit + Beta: Hwan
**********
Hàn Yên cùng Nam Cung Vân nhảy xuống nóc nhà sau đó biến trở về hình người, đi thẳng đến tiền viện.
Hàn Yên vừa nhìn thấy đàn cá bơi qua bơi lại trong dòng suối nhỏ, thì có một loại hưng phấn khó hiểu, cảm giác rất giống mèo thấy chuột, rất muốn hung hăng mà chà đạp đàn cá này.
Có giáo huấn lần trước, lúc này Hàn Yên học khôn, nó tìm thấy một đoạn cây, lật tới lật lui từng tảng đá, xem cói có cua ốc gì ở dưới đó không, miễn cho lát nữa bị cua kẹp.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?" Nam Cung Cân cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
“Tìm con cua." Hàn Yên cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Tìm con cua?" Nam Cung Vân nghi hoặc, “Không phải vừa rồi ngươi nói đi bắt cá sao? Vì sao bây giờ lại đi tìm cua?"
“Cái này?" Hàn Yên không được tự nhiên mà che dấu, nó thật sự không muốn nói cho Nam Cung Vân biết chuyện nó sợ cua.
Nam Cung Vân thấy nó như vậy, cũng thông minh mà không hỏi vấn đề này nữa.
Xác định ở trong nước không có con cua, Hàn Yên mới yên lòng, nó ném đoạn cây xuống, sau khi dạy khẩu quyết cho Nam Cung Vân xong, hai người ngồi xổm bên dòng suối nhỏ chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ.
Nhưng thới gian chơi đùa luôn là ngắn ngủi, Hàn Yên cùng Nam Cung Vân đang chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên Hàn Yên cảm thấy đầu ngón tay đau xót, cái loại cảm giác này rất giống khi bị con cua kẹp, chính là vừa rồi mình kiểm tra trong nước không có cua mà, như thế nào…
Hàn Yên lắc đầu, chính mình nhất định là bị này con cua cắn sợ, đến nỗi xuất hiện ảo giác. Nó không để ý tới ngón tay đau xót, nhưng là ngón tay nó càng ngày càng đau, thật sự chịu không được, nó rút tay ra khỏi nước, muốn gì xem thứ chết tiệt nào làm cho ngón tay mình bị đau.
Hàn Yên một bên nói thầm trong lòng, một bên đưa tay đến trước mặt nhìn kia hung hăng mà gắt gao kẹp chặt ngón tay mình không phải là con cua đáng giận kia sao.
Hàn Yên hóa đá rồi, nó thật sự không rõ vì sao mình lại xui xẻo đến vậy.
“Có một con cua đang kẹp ngươi!" Nam Cung Vân sợ hãi kêu.
“Ta biết a!" Hàn Yên ngây ngốc mà trả lời.
“Vậy tại sao ngươi không ném nó đi, tay ngươi không đau sao!"
“Ta — ta — "
Ta đau đớn a, nhưng là —
Hàn Yên chịu đả kích một câu nói cũng nói không nên lời, chỉ là ngơ ngác cùng con cua trên tay mặt đối mặt.
Nam Cung Vân không biết Hàn Yên đang làm cái gì, nhìn thấy bộ dáng nó khóc không ra nước mắt, ngón trỏ đã bắt đầu chảy máu rồi, y không thể làm gì hơn là động thủ đem con cua này ném đi, ai ngờ con cua này lại càng gắt gao kẹp chặt.
Nam Cung Vân mất rất nhiều khí lực mới làm cho con cua này buông ngón tay của Hàn Yên, chính là ngón tay của Hàn Yên đã kịp kẹp đến chảy máu ròng ròng.
Con cua bò vào trong nước, tức giận mà hướng Hàn Yên huy huy cặp càng.
Con cua nhỏ chọn hôm nay trong xanh nắng ấm thật tốt ngày để tỏ tình với một nửa khác của mình, ai biết Hàn Yên đem đoạn cây thọc xuống quấy một phát, đem người yêu của nó chạy mất, con cua tức giận đến khua càng loạn vũ, thề cừu này không báo không phải con cua, vì vậy nó cẩn cẩn dực dực mà né tránh Hàn Yên tìm tòi, đợi khi Hàn Yên thò tay xuống nước, liền xông tới kẹp một cái, đáng thương tiểu hồ ly cứ như vậy bị kẹp.
Nam Cung Vân thấy ánh mắt Hàn Yên dại ra mà nhìn con cua đang diễu võ dương oai ở trong nước, tựa hồ không thấy ngón tay mình bị chảy máu, hơn nữa tụa hồ cũng không cảm thấy đau, y không khỏi lo lắng nói: “Ngươi không sao chứ? Tay ngươi đang chảy máu kìa?"
Lúc này Hàn Yên mới phục hồi tinh thần lại, sững sờ mà nhìn ngón tay mình, sau đó lên tiếng khóc lớn.
“Ngươi như thế nào rồi?" Nam Cung Vân chân tay luống cuống hỏi.
Hàn Yên không có trả lời, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.
“Phát sinh chuyện gì?" Lưu Vân nghe được Hàn Yên khóc lớn vội vàng chạy tới suốt ruột hỏi.
Hàn Yên vừa nhìn thấy Lưu Vân, khóc càng thêm thương tâm.
Trong khoảng thời gian ngắn Lưu Vân cũng không biết xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là ôm nó, thấp giọng an ủi nó: “Tốt lắm, không có việc gì, không có việc gì."
Hàn Yên khóc đến nức nở, hết sức thê lương mà đem ngón tay của mình duỗi đến trước mặt Lưu Vân.
“Sao tay em lại bị thế này?" Lưu Vân kinh sợ hỏi.
Bởi vì cảm thấy mất mặt, Hàn Yên không có trả lời.
Thấy nó không trả lời mình, sau khi đem máu trên tay nó duyện đi, ánh mắt hướng về phía Nam Cung Vân
Nam Cung Vân vội vàng nói: “Không phải ta làm, là bị con cua trong nước kẹp."
Lại là con cua! Lưu Vân vô ngữ.
Nhẫn nại lại, Lưu Vân rốt cục không nhịn được, hắn bất đắc dĩ nói: “Sao mỗi lần em đều bị như vậy? Tốt xấu…"
Thấy nước mắt Hàn Yên vừa ngừng lại có xu thế chảy tiếp, Lưu Vân vội vàng nói sang chuyện khác: “Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc nữa, lần sau ta thay em bắt con cua, đem đi nướng ăn."
Con cua ở trong nước nghe thế, toàn thân cứng ngắc, đem đi nướng ăn? Vậy vậy vậy —
Nương ơi! Con sắp chết rồi! Sớm biết rằng sẽ không kẹp nó rồi! Ô ô ô ô…
**********
Hàn Yên cùng Nam Cung Vân nhảy xuống nóc nhà sau đó biến trở về hình người, đi thẳng đến tiền viện.
Hàn Yên vừa nhìn thấy đàn cá bơi qua bơi lại trong dòng suối nhỏ, thì có một loại hưng phấn khó hiểu, cảm giác rất giống mèo thấy chuột, rất muốn hung hăng mà chà đạp đàn cá này.
Có giáo huấn lần trước, lúc này Hàn Yên học khôn, nó tìm thấy một đoạn cây, lật tới lật lui từng tảng đá, xem cói có cua ốc gì ở dưới đó không, miễn cho lát nữa bị cua kẹp.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?" Nam Cung Cân cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
“Tìm con cua." Hàn Yên cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Tìm con cua?" Nam Cung Vân nghi hoặc, “Không phải vừa rồi ngươi nói đi bắt cá sao? Vì sao bây giờ lại đi tìm cua?"
“Cái này?" Hàn Yên không được tự nhiên mà che dấu, nó thật sự không muốn nói cho Nam Cung Vân biết chuyện nó sợ cua.
Nam Cung Vân thấy nó như vậy, cũng thông minh mà không hỏi vấn đề này nữa.
Xác định ở trong nước không có con cua, Hàn Yên mới yên lòng, nó ném đoạn cây xuống, sau khi dạy khẩu quyết cho Nam Cung Vân xong, hai người ngồi xổm bên dòng suối nhỏ chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ.
Nhưng thới gian chơi đùa luôn là ngắn ngủi, Hàn Yên cùng Nam Cung Vân đang chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên Hàn Yên cảm thấy đầu ngón tay đau xót, cái loại cảm giác này rất giống khi bị con cua kẹp, chính là vừa rồi mình kiểm tra trong nước không có cua mà, như thế nào…
Hàn Yên lắc đầu, chính mình nhất định là bị này con cua cắn sợ, đến nỗi xuất hiện ảo giác. Nó không để ý tới ngón tay đau xót, nhưng là ngón tay nó càng ngày càng đau, thật sự chịu không được, nó rút tay ra khỏi nước, muốn gì xem thứ chết tiệt nào làm cho ngón tay mình bị đau.
Hàn Yên một bên nói thầm trong lòng, một bên đưa tay đến trước mặt nhìn kia hung hăng mà gắt gao kẹp chặt ngón tay mình không phải là con cua đáng giận kia sao.
Hàn Yên hóa đá rồi, nó thật sự không rõ vì sao mình lại xui xẻo đến vậy.
“Có một con cua đang kẹp ngươi!" Nam Cung Vân sợ hãi kêu.
“Ta biết a!" Hàn Yên ngây ngốc mà trả lời.
“Vậy tại sao ngươi không ném nó đi, tay ngươi không đau sao!"
“Ta — ta — "
Ta đau đớn a, nhưng là —
Hàn Yên chịu đả kích một câu nói cũng nói không nên lời, chỉ là ngơ ngác cùng con cua trên tay mặt đối mặt.
Nam Cung Vân không biết Hàn Yên đang làm cái gì, nhìn thấy bộ dáng nó khóc không ra nước mắt, ngón trỏ đã bắt đầu chảy máu rồi, y không thể làm gì hơn là động thủ đem con cua này ném đi, ai ngờ con cua này lại càng gắt gao kẹp chặt.
Nam Cung Vân mất rất nhiều khí lực mới làm cho con cua này buông ngón tay của Hàn Yên, chính là ngón tay của Hàn Yên đã kịp kẹp đến chảy máu ròng ròng.
Con cua bò vào trong nước, tức giận mà hướng Hàn Yên huy huy cặp càng.
Con cua nhỏ chọn hôm nay trong xanh nắng ấm thật tốt ngày để tỏ tình với một nửa khác của mình, ai biết Hàn Yên đem đoạn cây thọc xuống quấy một phát, đem người yêu của nó chạy mất, con cua tức giận đến khua càng loạn vũ, thề cừu này không báo không phải con cua, vì vậy nó cẩn cẩn dực dực mà né tránh Hàn Yên tìm tòi, đợi khi Hàn Yên thò tay xuống nước, liền xông tới kẹp một cái, đáng thương tiểu hồ ly cứ như vậy bị kẹp.
Nam Cung Vân thấy ánh mắt Hàn Yên dại ra mà nhìn con cua đang diễu võ dương oai ở trong nước, tựa hồ không thấy ngón tay mình bị chảy máu, hơn nữa tụa hồ cũng không cảm thấy đau, y không khỏi lo lắng nói: “Ngươi không sao chứ? Tay ngươi đang chảy máu kìa?"
Lúc này Hàn Yên mới phục hồi tinh thần lại, sững sờ mà nhìn ngón tay mình, sau đó lên tiếng khóc lớn.
“Ngươi như thế nào rồi?" Nam Cung Vân chân tay luống cuống hỏi.
Hàn Yên không có trả lời, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.
“Phát sinh chuyện gì?" Lưu Vân nghe được Hàn Yên khóc lớn vội vàng chạy tới suốt ruột hỏi.
Hàn Yên vừa nhìn thấy Lưu Vân, khóc càng thêm thương tâm.
Trong khoảng thời gian ngắn Lưu Vân cũng không biết xảy ra chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là ôm nó, thấp giọng an ủi nó: “Tốt lắm, không có việc gì, không có việc gì."
Hàn Yên khóc đến nức nở, hết sức thê lương mà đem ngón tay của mình duỗi đến trước mặt Lưu Vân.
“Sao tay em lại bị thế này?" Lưu Vân kinh sợ hỏi.
Bởi vì cảm thấy mất mặt, Hàn Yên không có trả lời.
Thấy nó không trả lời mình, sau khi đem máu trên tay nó duyện đi, ánh mắt hướng về phía Nam Cung Vân
Nam Cung Vân vội vàng nói: “Không phải ta làm, là bị con cua trong nước kẹp."
Lại là con cua! Lưu Vân vô ngữ.
Nhẫn nại lại, Lưu Vân rốt cục không nhịn được, hắn bất đắc dĩ nói: “Sao mỗi lần em đều bị như vậy? Tốt xấu…"
Thấy nước mắt Hàn Yên vừa ngừng lại có xu thế chảy tiếp, Lưu Vân vội vàng nói sang chuyện khác: “Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc nữa, lần sau ta thay em bắt con cua, đem đi nướng ăn."
Con cua ở trong nước nghe thế, toàn thân cứng ngắc, đem đi nướng ăn? Vậy vậy vậy —
Nương ơi! Con sắp chết rồi! Sớm biết rằng sẽ không kẹp nó rồi! Ô ô ô ô…
Tác giả :
Huyền Tử Phách