Tuyệt Đối Phục Tòng
Chương 43: Tuyệt đối phục tòng 43
Vốn nghĩ sau khi rời khỏi Anh Thiên Ngạo, cỗ cảm giác trong lòng kia sẽ chậm rãi biến mất, nhưng thật không ngờ lại ngược lại vì không thấy được hắn lại càng thêm khó chịu.
Không thể nhìn thấy hắn, không thể nghe được tiếng hắn, cũng không có thể cùng hắn làm tình ( mả cha các cậu, nhớ tới nhau cũng có cái XXOO này #%#^$&), không ngờ lúc này mới càng làm cho y thống khổ.
Y cũng cuối cùng thừa nhận, y thật thích Anh Thiên Ngạo, tuy rằng không biết bắt đầu từ lúc nào.
Lúc trước Hoàng Khai hỏi, đáp án cuối cùng đã có, y vì điều gì mà trả giá cho Anh gia nhiều như thế?
Nguyên lai lý do rất đơn giản, bởi vì y thích Anh Thiên Ngạo.
Chính y lại không phát hiện, ai, cũng thật là trì độn. Bởi vì thường ở chung cùng một chỗ, khiến y chưa bao giờ nghĩ tới, cảm tình như vậy chính là cái gọi là tình yêu.
Bất quá hiện tại nghĩ linh tinh cũng vô dụng, cho dù có biết thì sao? Nam nhân cuồng ngạo kia vốn không thuộc về y.
Hoàn hảo trước khi đi còn đem theo tấm ảnh hắn đang ngủ, nghĩ nghĩ nhớ tới hắn có thể lấy ra xem một chút, Anh Thiên Ngạo đang ngủ thiếu cỗ ngạo khí, thoạt nhìn thực đáng yêu.
“Ai... Anh Thiên Ngạo..." Hàn Tử Hằng lấy một tấm ảnh trong ví, kìm lòng không được kêu tên của hắn.
“Gọi tôi sao?"
Tôinh âm thình lình xảy ra khiến Hàn Tử Hằng hách liễu nhất đại khiêu, cả người co lại, thanh âm này rõ ràng là...
Y căn bản ngay cả không quay đầu cũng biết là ai, theo bản năng nói cho y, chạy trước nói sau!
Thế là lập tức chạy.
Anh Thiên Ngạo cũng hoảng sợ, đây là muốn làm cái gì? Ngay cả nhìn cũng chưa nhìn liếc hắn một cái đã bỏ chạy?
Đệt, nhìn cậu chạy nhanh vậy, tôi nhất định đuổi được cậu!
Hai người ở sau núi điên cuồng chạy, Hàn Tử Hằng cảm thấy phía sau như quái vật có thể đuổi được y, chạy trốn thập phần ra sức, mà Anh Thiên Ngạo ở phía sau thì cảm thấy được con mồi trước mắt thực ngon miệng, tuyệt đối không có khả năng lại làm cho y chạy thoát.
Hàn Tử Hằng đúng là có chạy cỡ nào cũng không thắng được Anh Thiên Ngạo.
“Hàn Tử Hằng!" Anh Thiên Ngạo cuối cùng cũng đuổi được y, từ phía sau ép y gục trên mặt đất.
Hai người chật vật bò dậy, đặt mông ngồi dưới đất, cuối cùng nhìn gương mặt lẫn nhau nửa năm không thấy.
“Đã lâu không thấy a." Hàn Tử Hằng nghĩ y phải nhất định bình tĩnh, cố ý khoái trá đánh tiếng chào hỏi.
“Cậu cũng biết thật lâu không gặp." Anh Thiên Ngạo sợ y chạy trốn, cho nên bắt lấy cổ tôiy phải y.
“Ha hả..." Hàn Tử Hằng cười khổ, hiện tại nên làm sao?
“Cậu nghỉ ngơi đủ rồi đi?" Anh Thiên Ngạo nói.
“Cái gì?" Hàn Tử Hằng thật không ngờ hắn lại hỏi như thế, có điểm không thể lý giải.
“Nói cậu nghỉ ngơi đủ rồi, nên trở về." Anh Thiên Ngạo nói nghe ra không giống đang sinh khí, chỉ bình thường tự thuật.
“Tôi nghĩ hẳn là không cần đi, dù sao cậu cũng làm rất tốt, để tôi tiếp tục nghỉ ngơi đi." Y cũng không biết Anh Thiên Ngạo tại sao không sinh khí, như vậy một chút cũng không giống hắn, y có điểm bị hắn lộng hồ đồ.
“Hàn Tử Hằng, cậu lại quên thân phận của cậu?" Anh Thiên Ngạo tới gần, nhìn thẳng vào mắt y.
“Tôi..." Chẳng lẽ, Anh Thiên Ngạo còn xem y là bảo tiêu sao?
“Cần tôi lặp lại thân phận của cậu?" Anh Thiên Ngạo nắm chặt tôiy y.
“Không cần." Ai, người này một chút cũng chưa thay đổi, luôn cường điệu quan hệ chủ tớ.
Cũng phải, trừ bỏ quan hệ chủ tớ cũng không có cái gì.
“Biết là tốt rồi, vậy đi thôi." Anh Thiên Ngạo đứng dậy, cũng một phen kéo Hàn Tử Hằng ngồi dưới đất.
Lần kéo này lại làm cho Anh Thiên Ngạo nhăn lại mi.
“Cậu cũng không ăn cơm sao? Sao nhẹ như thế?" Anh Thiên Ngạo dễ dàng kéo được y, người này rốt cuộc gầy đi bao nhiêu?
“Ách... Hiện tại lưu hành mốt gầy a..." Hàn Tử Hằng nói loạn, nửa năm qua quả thật ba bữa cơm y ăn cũng không đủ bữa.
“Tôi không thích." Anh Thiên Ngạo trành y, đem y toàn thân cao thấp nhìn một lần.
“Please, đây là cơ thể của tôi, tôi thích là tốt rồi." Lại nữa, người này thật sự rất có bệnh.
“Đây là thân thể tôi muốn dùng, phải theo hướng tôi thích đi." Anh Thiên Ngạo một bộ không để cho y nói phản bác.
Hàn Tử Hằng há miệng thở dốc, này là đang nói gì a? Sao nghe ra rất lạ?
Giây tiếp theo, Anh Thiên Ngạo đem Hàn Tử Hằng kéo vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy y.
Tưởng niệm đã lâu, khiến Hàn Tử Hằng cũng có chút choáng, thật không dám tin Anh Thiên Ngạo lại ôm y, là Anh Thiên Ngạo thật chứ phải hắn trong ảo tưởng.
Hàn Tử Hằng cũng nhịn không được vươn tôiy ôm lại hắn.
“Tử Hằng, xin lỗi."
Thanh âm Anh Thiên Ngạo bên tôii mình chậm rãi truyền đến.
“Ân?" Hàn Tử Hằng đương nhiên không hiểu hắn đang nói gì.
“Tôi khiến cậu tổn thương, phải không?" Anh Thiên Ngạo nói.
Những lời này, làm cho Hàn Tử Hằng cảm thấy trong cơ thể tựa hồ có thứ gì bị đụng phải một chút.
Đó là tim y.
“Thật xin lỗi, Tử Hằng, là tôi không đúng, tôi không nên đối với cậu như vậy, tôi không nên luôn vì Lạc Ngưng mắng cậu."
Anh Thiên Ngạo nói liên tục, Hàn Tử Hằng phát hiện có điểm chống đỡ không được, Anh Thiên Ngạo rốt cuộc đang nói gì a?
Hắn rốt cuộc có gì không đúng?
“Tử Hằng, tha thứ tôi đi." Anh Thiên Ngạo nâng đầu Hàn Tử Hằng lên, bốn mắt nhìn nhau ( trào máu họng).
Hàn Tử Hằng nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy hình như có gì đó rớt xuống dưới.
Đó là nước mắt.
Đệt, hắn khóc!
Nhìn Hàn Tử Hằng, làm Anh Thiên Ngạo nhớ tới trước kia y ôm Lí Khiêm khóc.
Xem ra hắn thật sự làm cho Hàn Tử Hằng bị tổn thương nặng, còn làm cho y nhịn lâu như thế.
“Tử Hằng, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Anh Thiên Ngạo một bên áy náy nói, một bên dùng đầu lưỡi liếm đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt y.
Sau đó bao trùm lên đôi môi hắn tưởng nhớ đã lâu.
Lâu lắm không hôn Hàn Tử Hằng, tư vị này làm cho hắn thực mê muội, hắn luyến tiếc buông ra, không chỉ một mà cứ hung hăng hôn, hắn hi vọng vĩnh viễn không cần buông y ra, muốn vĩnh viễn ở trong lòng hắn để hắn hôn là tốt rồi.
Chính là Hàn Tử Hằng lại đẩy hắn ra.
“Tử Hằng?" Cái này đổi lại Anh Thiên Ngạo khó hiểu, vì sao Hàn Tử Hằng lại đẩy hắn ra?
Hàn Tử Hằng bình phục lại, ở trong đầu nhanh chóng đem tất cả sự tình sửa sang lại một lần.
Có một số việc, y cùng Anh Thiên Ngạo nói rõ ràng mới được.
Không thể nhìn thấy hắn, không thể nghe được tiếng hắn, cũng không có thể cùng hắn làm tình ( mả cha các cậu, nhớ tới nhau cũng có cái XXOO này #%#^$&), không ngờ lúc này mới càng làm cho y thống khổ.
Y cũng cuối cùng thừa nhận, y thật thích Anh Thiên Ngạo, tuy rằng không biết bắt đầu từ lúc nào.
Lúc trước Hoàng Khai hỏi, đáp án cuối cùng đã có, y vì điều gì mà trả giá cho Anh gia nhiều như thế?
Nguyên lai lý do rất đơn giản, bởi vì y thích Anh Thiên Ngạo.
Chính y lại không phát hiện, ai, cũng thật là trì độn. Bởi vì thường ở chung cùng một chỗ, khiến y chưa bao giờ nghĩ tới, cảm tình như vậy chính là cái gọi là tình yêu.
Bất quá hiện tại nghĩ linh tinh cũng vô dụng, cho dù có biết thì sao? Nam nhân cuồng ngạo kia vốn không thuộc về y.
Hoàn hảo trước khi đi còn đem theo tấm ảnh hắn đang ngủ, nghĩ nghĩ nhớ tới hắn có thể lấy ra xem một chút, Anh Thiên Ngạo đang ngủ thiếu cỗ ngạo khí, thoạt nhìn thực đáng yêu.
“Ai... Anh Thiên Ngạo..." Hàn Tử Hằng lấy một tấm ảnh trong ví, kìm lòng không được kêu tên của hắn.
“Gọi tôi sao?"
Tôinh âm thình lình xảy ra khiến Hàn Tử Hằng hách liễu nhất đại khiêu, cả người co lại, thanh âm này rõ ràng là...
Y căn bản ngay cả không quay đầu cũng biết là ai, theo bản năng nói cho y, chạy trước nói sau!
Thế là lập tức chạy.
Anh Thiên Ngạo cũng hoảng sợ, đây là muốn làm cái gì? Ngay cả nhìn cũng chưa nhìn liếc hắn một cái đã bỏ chạy?
Đệt, nhìn cậu chạy nhanh vậy, tôi nhất định đuổi được cậu!
Hai người ở sau núi điên cuồng chạy, Hàn Tử Hằng cảm thấy phía sau như quái vật có thể đuổi được y, chạy trốn thập phần ra sức, mà Anh Thiên Ngạo ở phía sau thì cảm thấy được con mồi trước mắt thực ngon miệng, tuyệt đối không có khả năng lại làm cho y chạy thoát.
Hàn Tử Hằng đúng là có chạy cỡ nào cũng không thắng được Anh Thiên Ngạo.
“Hàn Tử Hằng!" Anh Thiên Ngạo cuối cùng cũng đuổi được y, từ phía sau ép y gục trên mặt đất.
Hai người chật vật bò dậy, đặt mông ngồi dưới đất, cuối cùng nhìn gương mặt lẫn nhau nửa năm không thấy.
“Đã lâu không thấy a." Hàn Tử Hằng nghĩ y phải nhất định bình tĩnh, cố ý khoái trá đánh tiếng chào hỏi.
“Cậu cũng biết thật lâu không gặp." Anh Thiên Ngạo sợ y chạy trốn, cho nên bắt lấy cổ tôiy phải y.
“Ha hả..." Hàn Tử Hằng cười khổ, hiện tại nên làm sao?
“Cậu nghỉ ngơi đủ rồi đi?" Anh Thiên Ngạo nói.
“Cái gì?" Hàn Tử Hằng thật không ngờ hắn lại hỏi như thế, có điểm không thể lý giải.
“Nói cậu nghỉ ngơi đủ rồi, nên trở về." Anh Thiên Ngạo nói nghe ra không giống đang sinh khí, chỉ bình thường tự thuật.
“Tôi nghĩ hẳn là không cần đi, dù sao cậu cũng làm rất tốt, để tôi tiếp tục nghỉ ngơi đi." Y cũng không biết Anh Thiên Ngạo tại sao không sinh khí, như vậy một chút cũng không giống hắn, y có điểm bị hắn lộng hồ đồ.
“Hàn Tử Hằng, cậu lại quên thân phận của cậu?" Anh Thiên Ngạo tới gần, nhìn thẳng vào mắt y.
“Tôi..." Chẳng lẽ, Anh Thiên Ngạo còn xem y là bảo tiêu sao?
“Cần tôi lặp lại thân phận của cậu?" Anh Thiên Ngạo nắm chặt tôiy y.
“Không cần." Ai, người này một chút cũng chưa thay đổi, luôn cường điệu quan hệ chủ tớ.
Cũng phải, trừ bỏ quan hệ chủ tớ cũng không có cái gì.
“Biết là tốt rồi, vậy đi thôi." Anh Thiên Ngạo đứng dậy, cũng một phen kéo Hàn Tử Hằng ngồi dưới đất.
Lần kéo này lại làm cho Anh Thiên Ngạo nhăn lại mi.
“Cậu cũng không ăn cơm sao? Sao nhẹ như thế?" Anh Thiên Ngạo dễ dàng kéo được y, người này rốt cuộc gầy đi bao nhiêu?
“Ách... Hiện tại lưu hành mốt gầy a..." Hàn Tử Hằng nói loạn, nửa năm qua quả thật ba bữa cơm y ăn cũng không đủ bữa.
“Tôi không thích." Anh Thiên Ngạo trành y, đem y toàn thân cao thấp nhìn một lần.
“Please, đây là cơ thể của tôi, tôi thích là tốt rồi." Lại nữa, người này thật sự rất có bệnh.
“Đây là thân thể tôi muốn dùng, phải theo hướng tôi thích đi." Anh Thiên Ngạo một bộ không để cho y nói phản bác.
Hàn Tử Hằng há miệng thở dốc, này là đang nói gì a? Sao nghe ra rất lạ?
Giây tiếp theo, Anh Thiên Ngạo đem Hàn Tử Hằng kéo vào trong lòng, hai tay ôm chặt lấy y.
Tưởng niệm đã lâu, khiến Hàn Tử Hằng cũng có chút choáng, thật không dám tin Anh Thiên Ngạo lại ôm y, là Anh Thiên Ngạo thật chứ phải hắn trong ảo tưởng.
Hàn Tử Hằng cũng nhịn không được vươn tôiy ôm lại hắn.
“Tử Hằng, xin lỗi."
Thanh âm Anh Thiên Ngạo bên tôii mình chậm rãi truyền đến.
“Ân?" Hàn Tử Hằng đương nhiên không hiểu hắn đang nói gì.
“Tôi khiến cậu tổn thương, phải không?" Anh Thiên Ngạo nói.
Những lời này, làm cho Hàn Tử Hằng cảm thấy trong cơ thể tựa hồ có thứ gì bị đụng phải một chút.
Đó là tim y.
“Thật xin lỗi, Tử Hằng, là tôi không đúng, tôi không nên đối với cậu như vậy, tôi không nên luôn vì Lạc Ngưng mắng cậu."
Anh Thiên Ngạo nói liên tục, Hàn Tử Hằng phát hiện có điểm chống đỡ không được, Anh Thiên Ngạo rốt cuộc đang nói gì a?
Hắn rốt cuộc có gì không đúng?
“Tử Hằng, tha thứ tôi đi." Anh Thiên Ngạo nâng đầu Hàn Tử Hằng lên, bốn mắt nhìn nhau ( trào máu họng).
Hàn Tử Hằng nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy hình như có gì đó rớt xuống dưới.
Đó là nước mắt.
Đệt, hắn khóc!
Nhìn Hàn Tử Hằng, làm Anh Thiên Ngạo nhớ tới trước kia y ôm Lí Khiêm khóc.
Xem ra hắn thật sự làm cho Hàn Tử Hằng bị tổn thương nặng, còn làm cho y nhịn lâu như thế.
“Tử Hằng, thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Anh Thiên Ngạo một bên áy náy nói, một bên dùng đầu lưỡi liếm đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt y.
Sau đó bao trùm lên đôi môi hắn tưởng nhớ đã lâu.
Lâu lắm không hôn Hàn Tử Hằng, tư vị này làm cho hắn thực mê muội, hắn luyến tiếc buông ra, không chỉ một mà cứ hung hăng hôn, hắn hi vọng vĩnh viễn không cần buông y ra, muốn vĩnh viễn ở trong lòng hắn để hắn hôn là tốt rồi.
Chính là Hàn Tử Hằng lại đẩy hắn ra.
“Tử Hằng?" Cái này đổi lại Anh Thiên Ngạo khó hiểu, vì sao Hàn Tử Hằng lại đẩy hắn ra?
Hàn Tử Hằng bình phục lại, ở trong đầu nhanh chóng đem tất cả sự tình sửa sang lại một lần.
Có một số việc, y cùng Anh Thiên Ngạo nói rõ ràng mới được.
Tác giả :
Quang Lam