[Anh Bang Hệ Liệt] Tuyệt Đối Hấp Dẫn
Chương 7
Trong phòng họp có ba nam nhân trầm mặc không nói, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
“Đại ca, phần tình báo này có thể tin được sao?" Anh Mị Sí bất an, dẫn đầu đánh vỡ yên tĩnh.
“Ta cũng rất hy vọng không phải, nhưng đây là Tử Hằng tự mình đi tra." Anh Thiên Ngạo trả lời hắn, Hàn Tử Hằng một bên cũng gật gật đầu.
“Phải không, không ngờ tên kia cư nhiên còn sống...!" Anh Mị Sí vẫn cảm thấy có điểm không thể tin được.
“Ta cũng rất khó tin tưởng." Anh Thiên Ngạo cũng không tin được tên kia mệnh lớn như thế, cư nhiên còn sống trở về.
“Xem ra tình hình đã trở nên phiền toái." Cùng tên kia dính dáng hắn chính là không thích, Anh Mị Sí nghĩ.
“Đúng rồi, Lạc Ngưng đã động thủ rồi sao?" Anh Thiên Ngạo hỏi.
“Đúng vậy, tối hôm qua." Anh Mị Sí cười khổ, những gì xảy ra tối hôm qua đối với Lục Phong, ra tay phía sau nguyên lai là cậu.
“Đệ sao lại có vẻ mặt này? Chẳng lẽ xuống tay không nhẹ?"
“Đâu chỉ không nhẹ, là rất 『nặng』..." Anh Mị Sí tiếp tục cười khổ.
“Làm gì?"
“Làm cho tên biến thái kia bị nam nhân thượng."
“Cái gì?!" Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng rất ăn ý trăm miệng một lời.
“Ha Hả..." Anh Mị Sí cười, hắn có thể lý giải phản ứng của bọn họ.
Anh Lạc Ngưng ở nhà bọn họ, cá tính rất dịu ngoan, xử lý chuyện cực nhỏ nhặt cũng sẽ dùng thủ đoạn, có thể cùng cậu hòa hợp, không sợ cậu hạ thấp bản thân cũng bị cậu hạ thấp. Nhưng lần này Lục Phong thật sự chọc giận Tam đệ tính tình tốt của bọn họ, ngay cả thủ đoạn biến thái cũng có thể xuất ra, có thể thấy cậu có bao nhiêu tức giận.
“Mị Mí." Anh Thiên Ngạo thu nét kinh ngạc, cũng đều đã làm, cũng không thể thay đổi gì.
“Ân?"
“Vô luận làm sao, bảo vệ tốt Lạc Ngưng." Anh Thiên Ngạo dặn hắn.
“Này không cần ca nói đệ cũng biết, đệ bây giờ bắt đầu một tấc cũng không rời." Đương nhiên phải như vậy, hắn cũng không hy vọng Anh Lạc Ngưng lại phát sinh nguy hiểm gì.
“Chuyện của đệ ta sẽ cho Tử Hằng giúp đệ xử lý, đệ chuyên tâm bảo hộ Lạc Ngưng là được rồi."
“Đệ đã biết, vậy, Hàn Tử Hằng cố lên chim!" Anh Mị Sí đối hắn cười.
Hàn Tử Hằng nghĩ, người này căn bản là muốn trốn tránh khó nhọc đi!
*-*-*-*-*-*
Rời khỏi phòng họp, lúc sau Anh Mị Sí đi tới phòng Anh Lạc Ngưng. Hắn nhẹ nhàn mở cửa phòng ra, phát hiện Anh Lạc Ngưng đang nằm ngủ ở trên giường.
Xem ra là mệt chết đi.
Kỳ thật khi hắn vừa mới thấy Anh Lạc Ngưng, đã cảm thấy sắc mặt cậu dường như có điểm tái nhợt, nhưng vừa nãy lại bị đại ca kêu đi nên không có biện pháp hỏi cậu, cho nên mới muốn đến xem cậu, bất quá xem người như vậy hẳn chỉ muốn ngủ mà thôi.
Thân thủ hắn đẩy những lọn tóc trên mặt cậu ra, cảm thấy rất bất đắc dĩ, người này lại không làm khô tóc, nhiều ít sẽ bị cảm mạo.
Khuôn mặt Anh Lạc Ngưng ngủ ánh vào trong mắt hắn.
Tóc Anh Lạc Ngưng rất dài, tuy hắn không hiểu vì sao một đại nam nhân phải để tóc dài lớn lên, nhưng hình như là từ nhỏ đến lớn cậu nhất nhất kiên trì, hắn còn nhớ rõ lúc 15 tuổi đùa dai trộm lấy kéo cắt tóc của cậu, kết quả cậu khóc đến long trời lỡ đất, còn suốt hai tháng không để ý tới hắn.
Hắn bị đại ca chỉnh thật sự thảm, còn bị Anh Lạc Ngưng lạnh nhạt lâu như vậy, cho nên sau này hắn hoàn toàn không có chủ ý động đến tóc của cậu.
Anh Lạc Ngưng cũng không giống bọn họ nhuộm tóc, cậu để một đầu tóc đen, kiên trì không nhuộm.
Cẩn thận ngẫm lại, tính tình cậu cũng có chút bướng bỉnh nhỏ, cậu không thích nói chuyện thì ngươi sao có thể miễn cưỡng.
Anh Mị Sí nhịn không được vươn tay nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của cậu, khuôn mặt này hắn nhìn đã nhiều năm, nhưng nhìn sao cũng không chán? Càng xem càng có cảm giác.
Cũng không biết có phải là do có người nhéo làm cậu không thoải mái, Anh Lạc Ngưng đưa lưỡi liếm môi một chút, phát ra thanh âm nói mớ tinh tế.
“Ngô..."
Hành động xem ở trong mắt Anh Mị Sí đương nhiên là đang hấp dẫn hắn, không chút nghĩ ngợi hắn liền hôn lên trên môi Anh Lạc Ngưng.
Nhưng hắn cũng không hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng điểm một chút rồi dứt ra.
*-*-*-*-*-*
Thời gian bữa sáng.
Hương cà phê nồng đậm mới ra lò, cả nhà ăn tràn ngập từng trận hương khí mê người.
Bọn họ bình thường không ăn bữa sáng, nếu được kêu tới bữa sáng tập hợp, phần lớn là vì có chuyện muốn tuyên bố hoặc là có kế hoạch phải dặn dò. Hôm nay cũng là Anh Thiên Ngạo gọi tới, mới có thể ở sáng sớm thấy được hình ảnh mọi người tụ cùng một chỗ.
“Ha... Hảo muốn ngủ ác..." Anh Húc Kì đánh một cái ngáp thật to, đối với người yêu giường mà nói, dậy lúc sáng sớm phi thường muốn chết.
“Ngoan, đợi kết thúc rồi trở về ngủ, uống ly cà phê nâng cao tinh thần đi." Bưng lên cà phê chính là Anh Dạ Mạc.
“Cám ơn." Anh Húc Kì cười đến sáng lạn, tiếp nhận cà phê một ngụm uống cạn.
“Cũng không tất yếu phải uống như thế đi?" Anh Dạ Mạc lo lắng cậu bị sặc, vẻ mặt quan tâm.
“Sẽ không, khụ... Khụ...."
Quả nhiên! Anh Dạ Mạc vỗ vỗ lưng cậu, chịu không nổi thở dài.
“Nhị ca, sớm!" Anh Húc Kì dẫn đầu bắt chuyện.
“Sớm." Anh Lạc Ngưng đi theo.
Anh Dạ Mạc tựa hồ không tính cùng Anh Mị Sí chào hỏi, tự cố mục bản thân uống thổ ti.
“Ngươi người này, nhìn đến ca ca không chào hỏi a." Anh Mị Sí đột nhiên ôm lấy Anh Dạ Mạc, bởi vì hắn biết, Anh Dạ Mạc rất chán ghét người ta chạm loạn cậu, nhất là hắn.
Anh Dạ Mạc bị hắn ôm cực không thoải mái, hai đại nam nhân cùng nhau ôm một chút tình thú đều không có phải không?
“Nhị ca sớm!" Cậu tức tối phun ra, cậu biết nếu không nói, Anh Mị Sí nhất định sẽ không buông tay.
“Lúc này mới ngoan nha!" Anh Mị Sí vừa lòng nhu nhu đầu Anh Dạ Mạc.
Đương nhiên đổi lấy bị Anh Dạ Mạc trừng mà thôi.
Anh Thiên Ngạo cũng đi vào nhà ăn, thấy tất cả bọn đệ đệ đã đến đông đủ. Đi theo phía sau không cần phải nói chính là bảo tiêu ngự dụng ( tay sai) Hàn Tử Hằng, bất quá nhìn tư thế hắn đi đường tựa hồ có điểm là lạ...
Nhãn thần Anh Mị Sí vừa thấy cũng biết xảy ra chuyện gì, tối hôm qua nhất định lại biến thành long trời lỡ đất. Tưởng tượng đến, hắn nhịn không được bật cười.
“Ngươi cười cái gì?" Anh Thiên Ngạo đi qua bên người hắn, gõ đầu của hắn một cái.
“Đệ cái gì cũng chưa nói a..." Không vạch trần còn hơn ác? Anh Mị Sí lẩm bẩm!
“Đại ca, cà phê." Anh Lạc Ngưng truyền đến một ly cà phê, không thêm đường.
“Đại ca, thổ ti." Anh Dạ Mạc cũng cầm một khối thổ ti hướng Anh Thiên Ngạo bay tới.
“Đại ca, đây là tương hoa quả." Anh Húc Kì không rõ đại ca thích khẩu vị gì, trước đây toàn bộ đều do cậu tuyển chọn.
Lúc này có thể nhìn ra một người ngồi ở giữa nhà, hiển nhiên, đãi ngộ này chỉ Anh Thiên Ngạo mới có. Mà được đãi ngộ như nhau cũng áp dụng ở trên người Hàn Tử Hằng.
“Các ngươi cũng quá thiên vị đi, bọn họ đều có ta sao lại không có?"
Anh Mị Sí còn tưởng rằng đại ca sẽ cho hắn, thậm chí ngay cả Hàn Tử Hằng cũng có, nào biết đống tiểu tử này hoàn toàn không áy náy đã trực tiếp cúi đầu ăn bữa sáng.
“Nghi? Nhị ca, đệ đây đưa cho nhị ca!" Anh Húc Kì vội vàng bưng ly cà phê cho Anh Mị Sí.
“Quả nhiên vẫn là Kì Kì đối nhị ca tốt nhất, Kì Kì ngoan." Anh Mị Sí lúc này mới vừa lòng, thân thủ sờ sờ đầu Anh Húc Kì.
“Không phải nói anh không có việc gì thì không được sờ loạn sao!" Anh Dạ Mạc lần thứ hai hung tợn trừng mắt hắn.
“Cũng không phải sờ đệ? Chẳng lẽ là ta chỉ sờ Kì Kì không sờ đệ, đệ ghen?" Anh Mị Sí cố ý khiêu khích.
“Anh..."
Đang muốn nói gì đó phản bác lại bị Anh Thiên Ngạo đánh gãy.
“Được rồi, sáng sớm ầm ĩ gì mà ầm ĩ." Thật là, sáng sớm đã cãi nhau.
“Nói đúng là a, Anh Dạ Mạc, biết sai rồi đi!" Anh Mị Sí nhìn không được cùng mở miệng tiếp lời.
“Anh Mị Sí đệ cũng thu lưỡi cho ta, đệ mỗi ngày đều động dục tiết không được sao?" Anh Thiên Ngạo lại mở miệng.
Lần này đổi lấy Anh Dạ Mạc không nói gì nhưng đắc ý nhìn Anh Mị Sí. Xứng đáng!
“Đại ca, hôm nay không phải có chuyện cần nói sao?"
Anh Lạc Ngưng xem bọn hắn chiến tranh đã xong, thế là mở miệng hỏi Anh Thiên Ngạo vì sao đem bọn họ tập hợp lại.
“Ân, là như vậy..." Anh Thiên Ngạo chậm rãi nói ra người đứng phía sau Lục Phong giúp đỡ.....
“Đại ca, phần tình báo này có thể tin được sao?" Anh Mị Sí bất an, dẫn đầu đánh vỡ yên tĩnh.
“Ta cũng rất hy vọng không phải, nhưng đây là Tử Hằng tự mình đi tra." Anh Thiên Ngạo trả lời hắn, Hàn Tử Hằng một bên cũng gật gật đầu.
“Phải không, không ngờ tên kia cư nhiên còn sống...!" Anh Mị Sí vẫn cảm thấy có điểm không thể tin được.
“Ta cũng rất khó tin tưởng." Anh Thiên Ngạo cũng không tin được tên kia mệnh lớn như thế, cư nhiên còn sống trở về.
“Xem ra tình hình đã trở nên phiền toái." Cùng tên kia dính dáng hắn chính là không thích, Anh Mị Sí nghĩ.
“Đúng rồi, Lạc Ngưng đã động thủ rồi sao?" Anh Thiên Ngạo hỏi.
“Đúng vậy, tối hôm qua." Anh Mị Sí cười khổ, những gì xảy ra tối hôm qua đối với Lục Phong, ra tay phía sau nguyên lai là cậu.
“Đệ sao lại có vẻ mặt này? Chẳng lẽ xuống tay không nhẹ?"
“Đâu chỉ không nhẹ, là rất 『nặng』..." Anh Mị Sí tiếp tục cười khổ.
“Làm gì?"
“Làm cho tên biến thái kia bị nam nhân thượng."
“Cái gì?!" Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng rất ăn ý trăm miệng một lời.
“Ha Hả..." Anh Mị Sí cười, hắn có thể lý giải phản ứng của bọn họ.
Anh Lạc Ngưng ở nhà bọn họ, cá tính rất dịu ngoan, xử lý chuyện cực nhỏ nhặt cũng sẽ dùng thủ đoạn, có thể cùng cậu hòa hợp, không sợ cậu hạ thấp bản thân cũng bị cậu hạ thấp. Nhưng lần này Lục Phong thật sự chọc giận Tam đệ tính tình tốt của bọn họ, ngay cả thủ đoạn biến thái cũng có thể xuất ra, có thể thấy cậu có bao nhiêu tức giận.
“Mị Mí." Anh Thiên Ngạo thu nét kinh ngạc, cũng đều đã làm, cũng không thể thay đổi gì.
“Ân?"
“Vô luận làm sao, bảo vệ tốt Lạc Ngưng." Anh Thiên Ngạo dặn hắn.
“Này không cần ca nói đệ cũng biết, đệ bây giờ bắt đầu một tấc cũng không rời." Đương nhiên phải như vậy, hắn cũng không hy vọng Anh Lạc Ngưng lại phát sinh nguy hiểm gì.
“Chuyện của đệ ta sẽ cho Tử Hằng giúp đệ xử lý, đệ chuyên tâm bảo hộ Lạc Ngưng là được rồi."
“Đệ đã biết, vậy, Hàn Tử Hằng cố lên chim!" Anh Mị Sí đối hắn cười.
Hàn Tử Hằng nghĩ, người này căn bản là muốn trốn tránh khó nhọc đi!
*-*-*-*-*-*
Rời khỏi phòng họp, lúc sau Anh Mị Sí đi tới phòng Anh Lạc Ngưng. Hắn nhẹ nhàn mở cửa phòng ra, phát hiện Anh Lạc Ngưng đang nằm ngủ ở trên giường.
Xem ra là mệt chết đi.
Kỳ thật khi hắn vừa mới thấy Anh Lạc Ngưng, đã cảm thấy sắc mặt cậu dường như có điểm tái nhợt, nhưng vừa nãy lại bị đại ca kêu đi nên không có biện pháp hỏi cậu, cho nên mới muốn đến xem cậu, bất quá xem người như vậy hẳn chỉ muốn ngủ mà thôi.
Thân thủ hắn đẩy những lọn tóc trên mặt cậu ra, cảm thấy rất bất đắc dĩ, người này lại không làm khô tóc, nhiều ít sẽ bị cảm mạo.
Khuôn mặt Anh Lạc Ngưng ngủ ánh vào trong mắt hắn.
Tóc Anh Lạc Ngưng rất dài, tuy hắn không hiểu vì sao một đại nam nhân phải để tóc dài lớn lên, nhưng hình như là từ nhỏ đến lớn cậu nhất nhất kiên trì, hắn còn nhớ rõ lúc 15 tuổi đùa dai trộm lấy kéo cắt tóc của cậu, kết quả cậu khóc đến long trời lỡ đất, còn suốt hai tháng không để ý tới hắn.
Hắn bị đại ca chỉnh thật sự thảm, còn bị Anh Lạc Ngưng lạnh nhạt lâu như vậy, cho nên sau này hắn hoàn toàn không có chủ ý động đến tóc của cậu.
Anh Lạc Ngưng cũng không giống bọn họ nhuộm tóc, cậu để một đầu tóc đen, kiên trì không nhuộm.
Cẩn thận ngẫm lại, tính tình cậu cũng có chút bướng bỉnh nhỏ, cậu không thích nói chuyện thì ngươi sao có thể miễn cưỡng.
Anh Mị Sí nhịn không được vươn tay nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của cậu, khuôn mặt này hắn nhìn đã nhiều năm, nhưng nhìn sao cũng không chán? Càng xem càng có cảm giác.
Cũng không biết có phải là do có người nhéo làm cậu không thoải mái, Anh Lạc Ngưng đưa lưỡi liếm môi một chút, phát ra thanh âm nói mớ tinh tế.
“Ngô..."
Hành động xem ở trong mắt Anh Mị Sí đương nhiên là đang hấp dẫn hắn, không chút nghĩ ngợi hắn liền hôn lên trên môi Anh Lạc Ngưng.
Nhưng hắn cũng không hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng điểm một chút rồi dứt ra.
*-*-*-*-*-*
Thời gian bữa sáng.
Hương cà phê nồng đậm mới ra lò, cả nhà ăn tràn ngập từng trận hương khí mê người.
Bọn họ bình thường không ăn bữa sáng, nếu được kêu tới bữa sáng tập hợp, phần lớn là vì có chuyện muốn tuyên bố hoặc là có kế hoạch phải dặn dò. Hôm nay cũng là Anh Thiên Ngạo gọi tới, mới có thể ở sáng sớm thấy được hình ảnh mọi người tụ cùng một chỗ.
“Ha... Hảo muốn ngủ ác..." Anh Húc Kì đánh một cái ngáp thật to, đối với người yêu giường mà nói, dậy lúc sáng sớm phi thường muốn chết.
“Ngoan, đợi kết thúc rồi trở về ngủ, uống ly cà phê nâng cao tinh thần đi." Bưng lên cà phê chính là Anh Dạ Mạc.
“Cám ơn." Anh Húc Kì cười đến sáng lạn, tiếp nhận cà phê một ngụm uống cạn.
“Cũng không tất yếu phải uống như thế đi?" Anh Dạ Mạc lo lắng cậu bị sặc, vẻ mặt quan tâm.
“Sẽ không, khụ... Khụ...."
Quả nhiên! Anh Dạ Mạc vỗ vỗ lưng cậu, chịu không nổi thở dài.
“Nhị ca, sớm!" Anh Húc Kì dẫn đầu bắt chuyện.
“Sớm." Anh Lạc Ngưng đi theo.
Anh Dạ Mạc tựa hồ không tính cùng Anh Mị Sí chào hỏi, tự cố mục bản thân uống thổ ti.
“Ngươi người này, nhìn đến ca ca không chào hỏi a." Anh Mị Sí đột nhiên ôm lấy Anh Dạ Mạc, bởi vì hắn biết, Anh Dạ Mạc rất chán ghét người ta chạm loạn cậu, nhất là hắn.
Anh Dạ Mạc bị hắn ôm cực không thoải mái, hai đại nam nhân cùng nhau ôm một chút tình thú đều không có phải không?
“Nhị ca sớm!" Cậu tức tối phun ra, cậu biết nếu không nói, Anh Mị Sí nhất định sẽ không buông tay.
“Lúc này mới ngoan nha!" Anh Mị Sí vừa lòng nhu nhu đầu Anh Dạ Mạc.
Đương nhiên đổi lấy bị Anh Dạ Mạc trừng mà thôi.
Anh Thiên Ngạo cũng đi vào nhà ăn, thấy tất cả bọn đệ đệ đã đến đông đủ. Đi theo phía sau không cần phải nói chính là bảo tiêu ngự dụng ( tay sai) Hàn Tử Hằng, bất quá nhìn tư thế hắn đi đường tựa hồ có điểm là lạ...
Nhãn thần Anh Mị Sí vừa thấy cũng biết xảy ra chuyện gì, tối hôm qua nhất định lại biến thành long trời lỡ đất. Tưởng tượng đến, hắn nhịn không được bật cười.
“Ngươi cười cái gì?" Anh Thiên Ngạo đi qua bên người hắn, gõ đầu của hắn một cái.
“Đệ cái gì cũng chưa nói a..." Không vạch trần còn hơn ác? Anh Mị Sí lẩm bẩm!
“Đại ca, cà phê." Anh Lạc Ngưng truyền đến một ly cà phê, không thêm đường.
“Đại ca, thổ ti." Anh Dạ Mạc cũng cầm một khối thổ ti hướng Anh Thiên Ngạo bay tới.
“Đại ca, đây là tương hoa quả." Anh Húc Kì không rõ đại ca thích khẩu vị gì, trước đây toàn bộ đều do cậu tuyển chọn.
Lúc này có thể nhìn ra một người ngồi ở giữa nhà, hiển nhiên, đãi ngộ này chỉ Anh Thiên Ngạo mới có. Mà được đãi ngộ như nhau cũng áp dụng ở trên người Hàn Tử Hằng.
“Các ngươi cũng quá thiên vị đi, bọn họ đều có ta sao lại không có?"
Anh Mị Sí còn tưởng rằng đại ca sẽ cho hắn, thậm chí ngay cả Hàn Tử Hằng cũng có, nào biết đống tiểu tử này hoàn toàn không áy náy đã trực tiếp cúi đầu ăn bữa sáng.
“Nghi? Nhị ca, đệ đây đưa cho nhị ca!" Anh Húc Kì vội vàng bưng ly cà phê cho Anh Mị Sí.
“Quả nhiên vẫn là Kì Kì đối nhị ca tốt nhất, Kì Kì ngoan." Anh Mị Sí lúc này mới vừa lòng, thân thủ sờ sờ đầu Anh Húc Kì.
“Không phải nói anh không có việc gì thì không được sờ loạn sao!" Anh Dạ Mạc lần thứ hai hung tợn trừng mắt hắn.
“Cũng không phải sờ đệ? Chẳng lẽ là ta chỉ sờ Kì Kì không sờ đệ, đệ ghen?" Anh Mị Sí cố ý khiêu khích.
“Anh..."
Đang muốn nói gì đó phản bác lại bị Anh Thiên Ngạo đánh gãy.
“Được rồi, sáng sớm ầm ĩ gì mà ầm ĩ." Thật là, sáng sớm đã cãi nhau.
“Nói đúng là a, Anh Dạ Mạc, biết sai rồi đi!" Anh Mị Sí nhìn không được cùng mở miệng tiếp lời.
“Anh Mị Sí đệ cũng thu lưỡi cho ta, đệ mỗi ngày đều động dục tiết không được sao?" Anh Thiên Ngạo lại mở miệng.
Lần này đổi lấy Anh Dạ Mạc không nói gì nhưng đắc ý nhìn Anh Mị Sí. Xứng đáng!
“Đại ca, hôm nay không phải có chuyện cần nói sao?"
Anh Lạc Ngưng xem bọn hắn chiến tranh đã xong, thế là mở miệng hỏi Anh Thiên Ngạo vì sao đem bọn họ tập hợp lại.
“Ân, là như vậy..." Anh Thiên Ngạo chậm rãi nói ra người đứng phía sau Lục Phong giúp đỡ.....
Tác giả :
Quang Lam